Gần Thêm Một Chút
Chương 27
Gọi điện thoại cho Nhan Thu Chỉ xong, sau khi đợi cô lại, Bác Mộ Trì mới xuất phát đi ra sân trượt tuyết với Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành không có nghị lực đi trượt tuyết, Bác Mộ Trì cũng không bắt buộc.
Cô đã hình thành thói quen tự luyện tập một mình, cũng chẳng cảm thấy gì.
Sau khi thay quần áo xong rồi ôm tấm ván trượt chuẩn bị đi lên đường trên cao, cô liếc nhìn thấy người đang đứng chờ cô ở cửa.
Bác Mộ Trì giật mình, có hơi ngoài ý muốn: “Không phải anh đang nghỉ ngơi trong xe à?”
Phó Vân Hành nhìn về phía khu trượt tuyết không nhiều người lắm, lại cúi xuống nhìn bộ quần áo trượt tuyết màu trắng cô đang mặc: “Chờ anh một lúc nhé?”
Anh nói: “Anh đi thuê một bộ quần áo.”
Thật ra lúc nãy anh không muốn đến đây, một là thực sự còn có hơi không thoải mái, hai là không mang quần áo để đi trượt tuyết. Trong khu trượt tuyết có quần áo để đi trượt tuyết, có người đi qua, Phó Vân Hành có bệnh thích sạch sẽ nhỏ, không thích thuê quần áo ở khu trượt tuyết.
Nhưng đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Bác Mộ Trì đang đeo túi đi vào khu trượt tuyết, đột nhiên anh có lòng thương hại.
Anh không đành lòng để mình Bác Mộ Trì đi luyện tập trong khu trượt tuyết.
Bác Mộ Trì gật đầu không chút do dự, cử chỉ thân mật vỗ đầu cô: “Đừng đứng trước đầu gió.”
Bác Mộ Trì nhếch miệng, nháy mắt với anh, tràn trề sức sống: “Được thôi.”
…
Phó Vân Hành thuê quần áo đi trượt tuyết, là một bộ quần áo màu đen, chỉ là trên tay áo có thêu một ít màu trắng.
Lúc anh đi ra sau khi thay, trông anh càng thêm lạnh lùng so với lúc mặc những bộ quần áo khác. Nhưng không hiểu vì sao lại hơi hấp dẫn Bác Mộ Trì.
Ài.
Thấy Phó Vân Hành đưa tay định kéo khoá áo, Bác Mộ Trì đổi từ “có hơi hấp dẫn cô” sang “rất hấp dẫn cô”.
Trước kia cô cũng không phát hiện là khi Phó Vân Hành mặc áo trượt tuyết lại có thể lạnh lùng đến thế.
Hai người ngồi cáp treo để lên đường trên cao.
Sau giờ chiều ánh sáng mặt trời lóe trước mắt, Bác Mộ Trì đưa mắt sang quan sát người bên cạnh, nói chuyện tào lao với anh: “Lần đến sân trượt tuyết trước của anh là khi nào?”
Phó Vân Hành: “Anh quên rồi.”
Anh thực sự không nhớ.
Vốn dĩ năm ngoái có hàng trăm lần nghĩ đến chuyện cho mọi người cùng đến, nhưng không có thời gian, nên kế hoạch này phải dừng lại.
Bác Mộ Trì nghẹn lại, không muốn nhìn anh nữa.
Cô sợ sẽ bị lời của anh làm cho tức giận, sau đó giảm bớt sự yêu thích với anh.
Thấy tâm trạng của cô thay đổi, Phó Vân Hành có hơi bất lực, thấp giọng nói: “Không có thời gian.”
Không phải là anh không thích việc trượt tuyết, cũng không phải là không đến. Nhưng anh mới chỉ là một thực tập sinh ở bệnh viện có nửa năm thôi, chỉ cần có hai ngày nghỉ hoặc nửa ngày nghỉ, họ thực sự muốn ở nhà ngủ để bổ sung sức lực hơn thôi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì hiểu lời anh.
Cô yên lặng, rũ mắt xuống: “Anh có thời gian để rèn luyện hằng ngày đã tốt rồi.”
Phó Vân Hành lườm cô: “Vẫn ổn.”
Thực ra một tuần anh có bốn đến năm ngày để chạy bộ vào buổi sáng, có lúc sẽ dành hai tiếng để đến phòng tập gym.
Với bác sĩ mà nói, tinh thần và sức khoẻ tốt là quan trọng nhất.
Vì bạn không biết khi nào sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, yêu cầu phải thức cả đêm, thậm chí còn yêu cầu phải ở trong phẫu thuật liên tục suốt mười mấy tiếng đồng hồ.
Không chỉ mình Phó Vân Hành, mà hằng ngày phần lớn những bác sĩ, hộ sĩ khác cũng sẽ kiên trì để luyện tập.
Chưa được một lúc, hai người đã lên trên cao.
Bác Mộ Trì kéo kính tuyết xuống mắt, nhìn về phía Phó Vân Hành: "Anh có muốn thử trước không?"
"Thử cái gì?" Phó Vân Hành nhìn cô.
Bác Mộ Trì nói một cách uyển chuyển: "Không phải đã lâu rồi anh không đi trượt à, anh thử trước để lấy cảm giác đi."
Thật ra cô cảm thấy, Phó Vân Hành nên đi luyện tập ở chỗ giữa giữa rồi hẵng lại đây.
Phó Vân Hành nghe hiểu ý trong lời nói của cô, không nhịn được bật cười: "Không cần đâu."
Anh nói: "Học rồi thì không quên được đâu."
Bác Mộ Trì nhướng mày: "Vậy à!"
Cô gật đầu thật mạnh: "Vậy thử đua một chút nhé?"
Phó Vân Hành nhìn đôi mắt sáng ngời giảo hoạt của cô, cảm thấy rất bất lực.
"Đua gì?" Anh hỏi theo, cũng không thèm nhắc cô -- cô là một vận động viên chuyên nghiệp, đua với anh không thấy quá đáng lắm à?
"Đua tốc độ." Bác Mộ Trì nghiêm túc nói: "Đua kỹ thuật thì lại khó cho anh."
Phó Vân Hành nâng mắt, cười nhỏ: "Anh có cần phải nói cảm ơn không?"
Cảm ơn cô vì vẫn còn nhớ kỹ thuật của cô không so được với cô.
Bác Mộ Trì hơi quẫn bách, nghe thấy ý chế nhạo trong lời anh, tức giận trừng anh: "Không được đua à?"
"Đua thì đua." Phó Vân Hành bất lực dung túng cho cô: "Đặt cược cái gì?"
Bác Mộ Trì nói trong khi cầm ván trượt tuyết: "Em mà thắng thì anh phải đồng ý một việc với em, còn anh thắng thì em đồng ý một việc với anh. Về phần là chuyện gì thì em chưa nghĩ ra.”
Phó Vân Hành đáp lời: "Được thôi."
Hai người cùng đứng trước vạch xuất phát.
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn anh: "Để cho công bằng, em nhường anh năm giây."
"Không cần." Phó Vân Hành từ chối không chút do dự.
Như đang nghĩ gì đó, anh đột nhiên cười: "Thua cũng phải thua bằng phẳng."
Bác Mộ Trì ngẩn ra, nhìn khuôn mặt thả lỏng của anh, trái tim như lỡ một nhịp.
Cô mím môi, nhẹ nhàng đáp lại: "Vậy anh sẽ không nói em bắt nạt anh chứ?"
Phó Vân Hành liếc cô, nét mặt thả lỏng, môi cong lên nói: “Sao anh dám.”
Anh nói câu này với giọng điệu bình thường, không khác ngày thường quá nhiều.
Nhưng trong đó, Bác Mộ Trì cảm thấy tâm trạng của anh cũng không tệ. Tai cô khẽ nhúc nhích, cong môi, khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng, nhìn anh: “Vậy bắt đầu nhé?”
Phó Vân Hành gật đầu.
Trong chốc lát, hai cơ thể lao vụt xuống từ trên cao, tốc độ nhanh đến mức làm người ta khó thể bắt kịp.
Thái độ của họ vừa thoải mái lại vừa liều lĩnh, chói rọi dưới ánh nắng, đuổi theo nhau. Tuyết bay lên, rồi những bông tuyết trắng xóa lại bay ra, làm người ta như bị mê hoặc.
Bác Mộ Trì thích đi trượt tuyết, vì trượt tuyết có thể khiến cô trượt vào những đám mây, nhìn thấy những cảnh đẹp mà người bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Cô vô cùng thích khung cảnh trắng xóa, cũng thích việc giữ tấm ván trượt tuyết dưới chân. Trong thời gian trượt tuyết, cô cảm thấy thứ cô đang giữ không chỉ đơn giản là tấm ván trượt mà còn là cả cuộc đời của cô.
Phó Vân Hành chú ý thấy người bên cạnh đang vọt qua, nhìn cô biến mất trong tầm mắt của anh, có cảm giác như đang ở trong trạng thái bị thôi miên.
Đột nhiên anh hiểu ra, vì sao nhóm Triệu Hàng lại thích Bác Mộ Trì. Vì khi cô trượt tuyết, cô không chỉ ngầu mà còn có khí chất tự tin toát ra từ bên trong, đây là kiểu tự tin của chính cô. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trên con đường trượt tuyết này, Bác Mộ Trì luôn không hề nghĩ suy gì cả, dũng cảm tiến về phía trước.
Cô không phải không gặp khó khăn, cũng không phải chưa từng bị thất bại, nhưng cô vẫn kiên trì, kiên trì đi qua một con đường mà người bình thường luôn làm không đến nơi đến chốn, chịu đựng thời gian cô đơn để luyện tập một mình.
Dù vậy, cô vẫn sống như một mặt trời nhỏ, luôn tràn trề sức sống, luôn láu cá và thông minh.
Ở cùng với cô lâu, tâm trạng sẽ bất giác bị cô lây nhiễm.
Điều này Phó Vân Hành đã phát hiện từ lâu.
“Sao anh chậm thế?” Bác Mộ Trì đang ở đích để chờ Phó Vân Hành, đợi một lúc lâu mà anh mới đến.
Phó Vân Hành nhìn gương mặt xinh đẹp này của cô, đôi mắt của cô như tỏa ra ánh sáng, giống như một mặt trời dưới bầu trời xanh bình thường, vô cùng chói lóa.
Anh cất lời: “Chưa quen lắm.”
Bác Mộ Trì liếc anh, tạm thời tin lý do này của anh.
Cô vuốt vuốt bả vai: “Tiếp tục nữa không?”
Cô nói: “Em muốn luyện tập phần kỹ thuật.”
Phó Vân Hành gật đầu.
-
Hai người ở khu trượt tuyết đến trưa mới rời đi.
Biết cô hẹn ăn cơm trưa với Đàm Thư, Phó Vân Hành không có tâm trạng gì đặc biệt, sau khi đưa cô đến địa điểm hẹn thì anh lập tức rời đi.
Nhìn Phó Vân Hành lái xe vào đường chính, Bác Mộ Trì nhướng mày, tự cảm thán – không cần nóng vội, không cần nóng vội, từ từ rồi sẽ đến.
Đột nhiên, có người vỗ vai cô.
Cô vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt dò xét của Đàm Thư.
Đàm Thư nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, nhẹ giọng “à” lên: “Nhìn ai thế?”
“Phó Vân Hành.” Bác Mộ Trì không giấu diếm cô ấy: “Buổi sáng bọn tớ có đi đến khu trượt tuyết với nhau.”
Đàm Thư nhíu mày, kinh ngạc nói: “Anh ấy đến khu trượt tuyết với cậu á?”
“Không được à?” Bác Mộ Trì hỏi ngược lại.
“Cậu xin anh ấy à?”
Bác Mộ Trì bị nghẹn lại, tức giận liếc nhìn cô ấy: “Nếu tớ không xin anh ấy thì lẽ nào anh ấy không đến giúp tớ được à?”
Đàm Thư im lặng, ăn ngay nói thật: “Nếu là hồi tiểu học, anh ấy chắc chắn sẽ đi cùng với cậu. Nhưng bây giờ, tớ nghĩ có gì đó lạ lắm.”
Bác Mộ Trì liếc nhìn cô ấy, ôm cánh tay của cô ấy hừ nhẹ: “Nói chuyện cho cẩn thận vào, hôm nay tớ là sếp lớn đấy.”
Đàm Thư “à” lên, đổi giọng: “Tớ nghĩ chỉ cần cậu muốn đi, dù là bất cứ đâu, Phó Vân Hành cũng sẽ đi cùng cậu, cậu cảm thấy sao?”
“...” Bác Mộ Trì im lặng: “Có hơi giả tạo.”
Đàm Thư cười hì hì, kéo tay cô: “Không phải tại cậu ép tớ nói à.”
Hai người cười nói đi về phía nhà hàng.
Sau khi ngồi xuống phòng riêng, Đàm Thư không thể chờ được nữa mà hỏi cô: “Nhanh nhanh nào, nói cho tớ đi, tối hôm qua cậu muốn nói với tớ chuyện gì?”
Bác Mộ Trì nhìn dáng vẻ nóng vội của cô ấy, ra hiệu: “Tớ khát.”
“...”
Đàm Thư nhìn trộm cô, rót cho cô một cốc nước.
Bác Mộ Trì cong môi, uống nửa cốc nước rồi mới nói: “Đúng là tớ có chuyện muốn nói với cậu, tớ phát hiện tớ đã thích một người rồi.”
Vội đến mức không kịp chuẩn bị, nên Đàm Thư phun cả nước ra ngoài.
Bác Mộ Trì nhanh mắt tránh đi, không để nước phun lên người cô.
Đàm Thư vừa lấy khăn tay để lau miệng, vừa cuống cuồng hỏi: “Người đó là ai?”
Bác Mộ Trì nở một nụ cười thần bí với cô ấy: “Người đó cậu cũng biết đấy.”
Đàm Thư yên lặng ba giây: “Phó Vân Hành à?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Sao trông cậu không bất ngờ một tí nào thế?”
“Không có gì quá bất ngờ.” Đàm Thư thành khẩn nói: “Nếu không phải trong lòng tớ đã có chỗ để thuộc về thì có thể tớ cũng thích Phó Vân Hành.”
Lần này người bị sặc là Bác Mộ Trì.
Cô không thể tin nổi nhìn cô ấy: “Vì sao?”
“Trông đẹp trai, lại ưu tú, vóc người lại đẹp, giọng nói thì êm tai, chẳng lẽ có chỗ nào không đáng để thích à?” Đàm Thư liệt kê một loạt ưu điểm cho cô.
Bác Mộ Trì hơi nghẹn lại, chọn chỗ không logic để nói: “Cậu nông cạn quá đấy.”
“Người cuồng nhan sắc như cậu thì lấy tư cách gì để chửi tớ nông cạn?” Đàm Thư liếc cô: “Còn có một điểm quan trọng nữa là, kiểu người như Phó Vân Hành có phẩm chất rất đặc biệt, cậu không phát hiện đúng không?”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Là cái gì?”
“Đó chính là mặc dù người như anh ấy rất lạnh lùng, nhìn qua thì cũng không tốt để sống chung, nhưng trên thực tế anh lại là người vô cùng tôn trọng con gái, là một quý ông vừa lịch sự lại có phong độ, đây là một thí sinh toàn năng đấy, tớ nghĩ người quen với anh ấy và đã hiểu rõ anh ấy thì rất khó để không thích anh ấy.” Đàm Thư nhìn từ góc độ của mình để phân tích Phó Vân Hành. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì suy nghĩ một lúc, có vẻ đúng là như vậy.
“Sau đó thì sao?” Sau khi khen xong Phó Vân Hành, Đàm Thư nhìn cô với vẻ mặt hóng hớt: “Cậu muốn theo đuổi anh ấy à?”
“Tại sao tớ phải theo đuổi?” Bác Mộ Trì hỏi lại.
Đàm Thư: “Cậu thích anh ấy mà, cậu không muốn anh ấy làm bạn trai cậu à?”
Nghe thế, Bác Mộ Trì cười khẽ nói: “Vậy tớ có thể làm cho anh ấy thích tớ, sau đó theo đuổi tớ mà.”
Đàm Thư: “...”
Phó Vân Hành không có nghị lực đi trượt tuyết, Bác Mộ Trì cũng không bắt buộc.
Cô đã hình thành thói quen tự luyện tập một mình, cũng chẳng cảm thấy gì.
Sau khi thay quần áo xong rồi ôm tấm ván trượt chuẩn bị đi lên đường trên cao, cô liếc nhìn thấy người đang đứng chờ cô ở cửa.
Bác Mộ Trì giật mình, có hơi ngoài ý muốn: “Không phải anh đang nghỉ ngơi trong xe à?”
Phó Vân Hành nhìn về phía khu trượt tuyết không nhiều người lắm, lại cúi xuống nhìn bộ quần áo trượt tuyết màu trắng cô đang mặc: “Chờ anh một lúc nhé?”
Anh nói: “Anh đi thuê một bộ quần áo.”
Thật ra lúc nãy anh không muốn đến đây, một là thực sự còn có hơi không thoải mái, hai là không mang quần áo để đi trượt tuyết. Trong khu trượt tuyết có quần áo để đi trượt tuyết, có người đi qua, Phó Vân Hành có bệnh thích sạch sẽ nhỏ, không thích thuê quần áo ở khu trượt tuyết.
Nhưng đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Bác Mộ Trì đang đeo túi đi vào khu trượt tuyết, đột nhiên anh có lòng thương hại.
Anh không đành lòng để mình Bác Mộ Trì đi luyện tập trong khu trượt tuyết.
Bác Mộ Trì gật đầu không chút do dự, cử chỉ thân mật vỗ đầu cô: “Đừng đứng trước đầu gió.”
Bác Mộ Trì nhếch miệng, nháy mắt với anh, tràn trề sức sống: “Được thôi.”
…
Phó Vân Hành thuê quần áo đi trượt tuyết, là một bộ quần áo màu đen, chỉ là trên tay áo có thêu một ít màu trắng.
Lúc anh đi ra sau khi thay, trông anh càng thêm lạnh lùng so với lúc mặc những bộ quần áo khác. Nhưng không hiểu vì sao lại hơi hấp dẫn Bác Mộ Trì.
Ài.
Thấy Phó Vân Hành đưa tay định kéo khoá áo, Bác Mộ Trì đổi từ “có hơi hấp dẫn cô” sang “rất hấp dẫn cô”.
Trước kia cô cũng không phát hiện là khi Phó Vân Hành mặc áo trượt tuyết lại có thể lạnh lùng đến thế.
Hai người ngồi cáp treo để lên đường trên cao.
Sau giờ chiều ánh sáng mặt trời lóe trước mắt, Bác Mộ Trì đưa mắt sang quan sát người bên cạnh, nói chuyện tào lao với anh: “Lần đến sân trượt tuyết trước của anh là khi nào?”
Phó Vân Hành: “Anh quên rồi.”
Anh thực sự không nhớ.
Vốn dĩ năm ngoái có hàng trăm lần nghĩ đến chuyện cho mọi người cùng đến, nhưng không có thời gian, nên kế hoạch này phải dừng lại.
Bác Mộ Trì nghẹn lại, không muốn nhìn anh nữa.
Cô sợ sẽ bị lời của anh làm cho tức giận, sau đó giảm bớt sự yêu thích với anh.
Thấy tâm trạng của cô thay đổi, Phó Vân Hành có hơi bất lực, thấp giọng nói: “Không có thời gian.”
Không phải là anh không thích việc trượt tuyết, cũng không phải là không đến. Nhưng anh mới chỉ là một thực tập sinh ở bệnh viện có nửa năm thôi, chỉ cần có hai ngày nghỉ hoặc nửa ngày nghỉ, họ thực sự muốn ở nhà ngủ để bổ sung sức lực hơn thôi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì hiểu lời anh.
Cô yên lặng, rũ mắt xuống: “Anh có thời gian để rèn luyện hằng ngày đã tốt rồi.”
Phó Vân Hành lườm cô: “Vẫn ổn.”
Thực ra một tuần anh có bốn đến năm ngày để chạy bộ vào buổi sáng, có lúc sẽ dành hai tiếng để đến phòng tập gym.
Với bác sĩ mà nói, tinh thần và sức khoẻ tốt là quan trọng nhất.
Vì bạn không biết khi nào sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, yêu cầu phải thức cả đêm, thậm chí còn yêu cầu phải ở trong phẫu thuật liên tục suốt mười mấy tiếng đồng hồ.
Không chỉ mình Phó Vân Hành, mà hằng ngày phần lớn những bác sĩ, hộ sĩ khác cũng sẽ kiên trì để luyện tập.
Chưa được một lúc, hai người đã lên trên cao.
Bác Mộ Trì kéo kính tuyết xuống mắt, nhìn về phía Phó Vân Hành: "Anh có muốn thử trước không?"
"Thử cái gì?" Phó Vân Hành nhìn cô.
Bác Mộ Trì nói một cách uyển chuyển: "Không phải đã lâu rồi anh không đi trượt à, anh thử trước để lấy cảm giác đi."
Thật ra cô cảm thấy, Phó Vân Hành nên đi luyện tập ở chỗ giữa giữa rồi hẵng lại đây.
Phó Vân Hành nghe hiểu ý trong lời nói của cô, không nhịn được bật cười: "Không cần đâu."
Anh nói: "Học rồi thì không quên được đâu."
Bác Mộ Trì nhướng mày: "Vậy à!"
Cô gật đầu thật mạnh: "Vậy thử đua một chút nhé?"
Phó Vân Hành nhìn đôi mắt sáng ngời giảo hoạt của cô, cảm thấy rất bất lực.
"Đua gì?" Anh hỏi theo, cũng không thèm nhắc cô -- cô là một vận động viên chuyên nghiệp, đua với anh không thấy quá đáng lắm à?
"Đua tốc độ." Bác Mộ Trì nghiêm túc nói: "Đua kỹ thuật thì lại khó cho anh."
Phó Vân Hành nâng mắt, cười nhỏ: "Anh có cần phải nói cảm ơn không?"
Cảm ơn cô vì vẫn còn nhớ kỹ thuật của cô không so được với cô.
Bác Mộ Trì hơi quẫn bách, nghe thấy ý chế nhạo trong lời anh, tức giận trừng anh: "Không được đua à?"
"Đua thì đua." Phó Vân Hành bất lực dung túng cho cô: "Đặt cược cái gì?"
Bác Mộ Trì nói trong khi cầm ván trượt tuyết: "Em mà thắng thì anh phải đồng ý một việc với em, còn anh thắng thì em đồng ý một việc với anh. Về phần là chuyện gì thì em chưa nghĩ ra.”
Phó Vân Hành đáp lời: "Được thôi."
Hai người cùng đứng trước vạch xuất phát.
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn anh: "Để cho công bằng, em nhường anh năm giây."
"Không cần." Phó Vân Hành từ chối không chút do dự.
Như đang nghĩ gì đó, anh đột nhiên cười: "Thua cũng phải thua bằng phẳng."
Bác Mộ Trì ngẩn ra, nhìn khuôn mặt thả lỏng của anh, trái tim như lỡ một nhịp.
Cô mím môi, nhẹ nhàng đáp lại: "Vậy anh sẽ không nói em bắt nạt anh chứ?"
Phó Vân Hành liếc cô, nét mặt thả lỏng, môi cong lên nói: “Sao anh dám.”
Anh nói câu này với giọng điệu bình thường, không khác ngày thường quá nhiều.
Nhưng trong đó, Bác Mộ Trì cảm thấy tâm trạng của anh cũng không tệ. Tai cô khẽ nhúc nhích, cong môi, khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng, nhìn anh: “Vậy bắt đầu nhé?”
Phó Vân Hành gật đầu.
Trong chốc lát, hai cơ thể lao vụt xuống từ trên cao, tốc độ nhanh đến mức làm người ta khó thể bắt kịp.
Thái độ của họ vừa thoải mái lại vừa liều lĩnh, chói rọi dưới ánh nắng, đuổi theo nhau. Tuyết bay lên, rồi những bông tuyết trắng xóa lại bay ra, làm người ta như bị mê hoặc.
Bác Mộ Trì thích đi trượt tuyết, vì trượt tuyết có thể khiến cô trượt vào những đám mây, nhìn thấy những cảnh đẹp mà người bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Cô vô cùng thích khung cảnh trắng xóa, cũng thích việc giữ tấm ván trượt tuyết dưới chân. Trong thời gian trượt tuyết, cô cảm thấy thứ cô đang giữ không chỉ đơn giản là tấm ván trượt mà còn là cả cuộc đời của cô.
Phó Vân Hành chú ý thấy người bên cạnh đang vọt qua, nhìn cô biến mất trong tầm mắt của anh, có cảm giác như đang ở trong trạng thái bị thôi miên.
Đột nhiên anh hiểu ra, vì sao nhóm Triệu Hàng lại thích Bác Mộ Trì. Vì khi cô trượt tuyết, cô không chỉ ngầu mà còn có khí chất tự tin toát ra từ bên trong, đây là kiểu tự tin của chính cô. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trên con đường trượt tuyết này, Bác Mộ Trì luôn không hề nghĩ suy gì cả, dũng cảm tiến về phía trước.
Cô không phải không gặp khó khăn, cũng không phải chưa từng bị thất bại, nhưng cô vẫn kiên trì, kiên trì đi qua một con đường mà người bình thường luôn làm không đến nơi đến chốn, chịu đựng thời gian cô đơn để luyện tập một mình.
Dù vậy, cô vẫn sống như một mặt trời nhỏ, luôn tràn trề sức sống, luôn láu cá và thông minh.
Ở cùng với cô lâu, tâm trạng sẽ bất giác bị cô lây nhiễm.
Điều này Phó Vân Hành đã phát hiện từ lâu.
“Sao anh chậm thế?” Bác Mộ Trì đang ở đích để chờ Phó Vân Hành, đợi một lúc lâu mà anh mới đến.
Phó Vân Hành nhìn gương mặt xinh đẹp này của cô, đôi mắt của cô như tỏa ra ánh sáng, giống như một mặt trời dưới bầu trời xanh bình thường, vô cùng chói lóa.
Anh cất lời: “Chưa quen lắm.”
Bác Mộ Trì liếc anh, tạm thời tin lý do này của anh.
Cô vuốt vuốt bả vai: “Tiếp tục nữa không?”
Cô nói: “Em muốn luyện tập phần kỹ thuật.”
Phó Vân Hành gật đầu.
-
Hai người ở khu trượt tuyết đến trưa mới rời đi.
Biết cô hẹn ăn cơm trưa với Đàm Thư, Phó Vân Hành không có tâm trạng gì đặc biệt, sau khi đưa cô đến địa điểm hẹn thì anh lập tức rời đi.
Nhìn Phó Vân Hành lái xe vào đường chính, Bác Mộ Trì nhướng mày, tự cảm thán – không cần nóng vội, không cần nóng vội, từ từ rồi sẽ đến.
Đột nhiên, có người vỗ vai cô.
Cô vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt dò xét của Đàm Thư.
Đàm Thư nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, nhẹ giọng “à” lên: “Nhìn ai thế?”
“Phó Vân Hành.” Bác Mộ Trì không giấu diếm cô ấy: “Buổi sáng bọn tớ có đi đến khu trượt tuyết với nhau.”
Đàm Thư nhíu mày, kinh ngạc nói: “Anh ấy đến khu trượt tuyết với cậu á?”
“Không được à?” Bác Mộ Trì hỏi ngược lại.
“Cậu xin anh ấy à?”
Bác Mộ Trì bị nghẹn lại, tức giận liếc nhìn cô ấy: “Nếu tớ không xin anh ấy thì lẽ nào anh ấy không đến giúp tớ được à?”
Đàm Thư im lặng, ăn ngay nói thật: “Nếu là hồi tiểu học, anh ấy chắc chắn sẽ đi cùng với cậu. Nhưng bây giờ, tớ nghĩ có gì đó lạ lắm.”
Bác Mộ Trì liếc nhìn cô ấy, ôm cánh tay của cô ấy hừ nhẹ: “Nói chuyện cho cẩn thận vào, hôm nay tớ là sếp lớn đấy.”
Đàm Thư “à” lên, đổi giọng: “Tớ nghĩ chỉ cần cậu muốn đi, dù là bất cứ đâu, Phó Vân Hành cũng sẽ đi cùng cậu, cậu cảm thấy sao?”
“...” Bác Mộ Trì im lặng: “Có hơi giả tạo.”
Đàm Thư cười hì hì, kéo tay cô: “Không phải tại cậu ép tớ nói à.”
Hai người cười nói đi về phía nhà hàng.
Sau khi ngồi xuống phòng riêng, Đàm Thư không thể chờ được nữa mà hỏi cô: “Nhanh nhanh nào, nói cho tớ đi, tối hôm qua cậu muốn nói với tớ chuyện gì?”
Bác Mộ Trì nhìn dáng vẻ nóng vội của cô ấy, ra hiệu: “Tớ khát.”
“...”
Đàm Thư nhìn trộm cô, rót cho cô một cốc nước.
Bác Mộ Trì cong môi, uống nửa cốc nước rồi mới nói: “Đúng là tớ có chuyện muốn nói với cậu, tớ phát hiện tớ đã thích một người rồi.”
Vội đến mức không kịp chuẩn bị, nên Đàm Thư phun cả nước ra ngoài.
Bác Mộ Trì nhanh mắt tránh đi, không để nước phun lên người cô.
Đàm Thư vừa lấy khăn tay để lau miệng, vừa cuống cuồng hỏi: “Người đó là ai?”
Bác Mộ Trì nở một nụ cười thần bí với cô ấy: “Người đó cậu cũng biết đấy.”
Đàm Thư yên lặng ba giây: “Phó Vân Hành à?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Sao trông cậu không bất ngờ một tí nào thế?”
“Không có gì quá bất ngờ.” Đàm Thư thành khẩn nói: “Nếu không phải trong lòng tớ đã có chỗ để thuộc về thì có thể tớ cũng thích Phó Vân Hành.”
Lần này người bị sặc là Bác Mộ Trì.
Cô không thể tin nổi nhìn cô ấy: “Vì sao?”
“Trông đẹp trai, lại ưu tú, vóc người lại đẹp, giọng nói thì êm tai, chẳng lẽ có chỗ nào không đáng để thích à?” Đàm Thư liệt kê một loạt ưu điểm cho cô.
Bác Mộ Trì hơi nghẹn lại, chọn chỗ không logic để nói: “Cậu nông cạn quá đấy.”
“Người cuồng nhan sắc như cậu thì lấy tư cách gì để chửi tớ nông cạn?” Đàm Thư liếc cô: “Còn có một điểm quan trọng nữa là, kiểu người như Phó Vân Hành có phẩm chất rất đặc biệt, cậu không phát hiện đúng không?”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Là cái gì?”
“Đó chính là mặc dù người như anh ấy rất lạnh lùng, nhìn qua thì cũng không tốt để sống chung, nhưng trên thực tế anh lại là người vô cùng tôn trọng con gái, là một quý ông vừa lịch sự lại có phong độ, đây là một thí sinh toàn năng đấy, tớ nghĩ người quen với anh ấy và đã hiểu rõ anh ấy thì rất khó để không thích anh ấy.” Đàm Thư nhìn từ góc độ của mình để phân tích Phó Vân Hành. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì suy nghĩ một lúc, có vẻ đúng là như vậy.
“Sau đó thì sao?” Sau khi khen xong Phó Vân Hành, Đàm Thư nhìn cô với vẻ mặt hóng hớt: “Cậu muốn theo đuổi anh ấy à?”
“Tại sao tớ phải theo đuổi?” Bác Mộ Trì hỏi lại.
Đàm Thư: “Cậu thích anh ấy mà, cậu không muốn anh ấy làm bạn trai cậu à?”
Nghe thế, Bác Mộ Trì cười khẽ nói: “Vậy tớ có thể làm cho anh ấy thích tớ, sau đó theo đuổi tớ mà.”
Đàm Thư: “...”
Tác giả :
Thời Tinh Thảo