Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất
Chương 131: Xuất hàng
Các người chơi thích hợp biến dạng long ngữ ma pháp, Bố Lỗ phải tăng giờ làm để đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng cũng xong.
Từ việc phục khắc long ngữ ma pháp của Cẩu Đản, cùng với sự trợ giúp của Bố Lỗ, các người chơi đã có thể dùng tiếng phổ thông của thế giới khác để thi triển.
Đồng thời để tiện hơn cho người chơi, còn thêm một loạt các hệ thống ngôn ngữ các quốc gia khác làm khuôn mẫu.
Nói cách khác, các người chơi sử dụng tiếng địa phương, phù hợp với hàng loạt hệ thống ngôn ngữ địa phương khuôn mẫu, đều có thể phát ra uy lực vốn có.
Tóm gọn lại:
(Muốn ma pháp ư? Dùng danh vọng và tiền để đổi ma pháp các bạn muốn, tương ứng với đẳng cấp danh vọng, ma pháp tương ứng cũng khác, đẳng cấp càng cao ma lực tiêu hao càng nhiều. Hiểu rõ hơn về ma lực, tìm đọc bài viết trước)
Long ngữ ma pháp bản thân là một loại ma pháp siêu phức tạp, nếu Hạ Lạc Khắc giải thích cặn kẽ, cụ thể các thao tác thiết lập thì phải mất một ngày chơi game.
Cho nên Hạ Lạc Khắc bỏ ra tầm 10 phút, dùng hàng loạt từ ngữ dễ hiểu, làm rõ nội dung hơn.
Đồng thời cho biết mà lực tiêu hao của chủng tộc yêu tinh này trong phạm vi ma pháp có thể chịu đựng, tổng cộng đạt đến chủng loại ma pháp đẳng cấp danh vọng 5.
Về phần hiệu quả ma pháp, cách vận dụng ra sao, v.v, tôi sẽ không nói đến.
Sau khi Hạ Lạc Khắc nhẹ nhàng tung ra giả thiết, các người trên diễn đàn, các nhóm từ nước bạn, tất nhiên sẽ khích lệ Hạ Lạc Khắc.
Hạ Lạc Khắc thấy mọi người cũng hài lòng, trong lòng cũng an tâm, sau đó đóng diễn đàn lại.
Khởi động---<>!
- ---
Khi Hạ Lạc Khắc bắt đầu nghiên cứu <> vì tương lai của Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất.
Các người chơi trên diễn đàn, sau khi ca ngợi kế hoạch, bắt đầu phát huy sự tài trí, thông minh của họ, bắt đầu nghiên cứu long ngữ ma pháp, đồng thời công bố rất nhiều bài viết thí nghiệm hiệu quả:
(~OTZ~: Nói về tiếng địa phương, ngôn ngữ cử chỉ sẽ không làm tăng lên uy lực ma pháp hoặc hiệu quả đặc biệt)
(Vương Bỉ Lợi: Phương hướng tương lai chủ yếu của ma pháp là ma pháp phụ trợ!)
(Ăn táo dược hoàn: Ma pháp sư chức nghiệp cống thoát nước này.
Giống như cung ngắn, không có tiền đồ!)
Các bài post như thế, dù có thể nào, thì con đường ma pháp của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu.
- --
30 ngày...
Hai Vu Yêu xương khô, mở to mắt, đứng tại bàn điều khiển.
Suốt 30 ngày qua yêu tinh đã không đến rèn chúng ta!
Một Vu Yêu trong đó, nhấn vào thủy tinh cầu trên tay, hỏi:
"Lão sư...Chúng ta có thể đi được chưa? 30 ngày rồi không có yêu tinh nào đến cả, tôi khá là buồn tè."
"Cậu quyết định vậy sao? Vậy ta cử một tổ xuống thay cậu, cậu tiếp tục xếp hàng tốt nghiệp đi."
Từ trong thủy tinh cầu truyền đến một câu hỏi ôn nhu như thế.
"Không cần, tôi sẽ nhịn."
...
Phòng hội nghị Học viện Linh Hồn.
"Phịch---!"
"Chuyện rất nghiêm trọng, nếu như bên B không có tinh thần như hợp đồng, chúng ta nên khởi tố bên B, học sinh của tôi đã đứng ở dưới hơn 30 ngày, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, thậm chí không có chỗ ngả lưng, không đi vệ sinh! Hiệu trưởng, chuyện này là đúng à!"
Một Vu Yêu xương khô, vẻ mặt tức giận, đứng lên, lớn tiếng hỏi.
Tại bàn dài bên kia, một Vu Yêu xương khô mặc đồ tây nói:
"Giáo sư Bạch Thái, sự phẫn nộ của cô tôi hiểu, nhưng chuyện này là do giáo sư Bồi Căn phụ trách, và tôi là hiệu trưởng không có liên quan."
Giáo sư Bạch Thái tức giận nhìn về phía Bồi Căn giáo sư ở đối diện.
Giáo sư Bồi Căn chắp hai cánh tay xương khô lại, đặt lên mặt bàn, suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Thật sự theo tôi, tôi thực sự tin tưởng lãnh chúa Hạ Lạc Khắc, lãnh chúa Hạ Lạc Khắc là một người giàu có, thân sĩ, công bằng, một thượng vị ác ma khẳng khái, thời gian những yêu tinh du ngoạn bên ngoài quả thực có hơi dài một chút, nhưng đứng ở góc độ của họ, thì có đi du lịch 800 năm cũng vui lòng."
Bồi Căn thấy giáo sư Bạch Thái chuẩn bị mở lời, nhanh chóng nói:
"Tất nhiên, lo lắng của nữ sĩ Bạch Thái tôi hoàn toàn hiểu được, chuyện này quả thực cần nhiều thời gian, nếu không, chính tôi sẽ đi công tác, tự mình giải quyết chuyện này."
"Tốt! Chúng tôi hoan nghênh tinh thần của giáo sư Bồi Căn."
Hiệu trưởng bắt đầu vỗ tay, toàn bộ đại sảnh hội nghị cũng vỗ tay không ngừng.
- ---
"Đây chính là đống vật phẩm ma pháp cuối cùng sao?" Hạ Lạc Khắc nhìn đống vật phẩm ma pháp nhỏ bày trước mặt, hỏi.
"Chắc là đống cuối rồi thưa Hạ Lạc Khắc đại nhân."
Bố Lỗ nói:
"Học Bá cũng nhiều lần xác nhận rằng, chưa từng sót lại tí vật phẩm ma pháp nào. Nhưng... cũng chưa từng phát hiện đồ vật kỳ lạ nào trong di tích thượng cổ."
"Ta biết rồi." Hạ Lạc Khắc gật đầu, sau đó lấy ra một khối vải phòng ngự kỳ bí, che phủ lên đống vật phẩm ma pháp phía sau.
...
Ánh sáng đỏ của đèn ma pháp xuyên thấu cả bầu trời đêm, lộ ra các tờ báo nằm yên trên mặt đất, một trận gió thổi ngang qua, cuốn các tờ báo lên, phát ra âm thanh sột soạt.
"Hây a---!"
Một yêu tinh đầu trọc và nóng, cưỡi một con chim hai chân tức tốc chạy qua đường đi trống rỗng.
Ở phía sau hằn còn có nhiều con chim hai chân khác, ở một số nơi vào ban đêm, không thể thiếu những băng nhóm chim bão tố này.
Trên đường phố chỉ có một ác ma đang kéo cái rương lớn màu đen.
Đôi giày da dê màu cà phê làm bẩn mặt đường một chút, đối lập với mặt đường. Quần tây sọc đen vừa đủ che khuất mắt cá chân, cùng với thắt lưng màu đen, hóa trang xen kẽ ngàn con chim trắng đen, phong cách Anh quốc khiêm tốn bên trong xen lẫn với phong cách Anh quốc nồng hậu dày đặc.
Bên ngoài quần áo trắng là áo jacket đen, phủ một lớp nhung cao cấp, hiện ra vẻ trang trọng và cổ điển.
Vị ác ma trước mắt với bộ trang phục vừa vặn này, phải thật chỉnh tề đến từng cọng tóc.
Tro bụi bay bên cạnh ác ma, hắn đưa bàn tay lên, tro bụi dường như đập vào bức tường vô hình cùng một lúc, tất cả cách hắn 30cm đều yên lặng.
Khi hắn ta rời đi, bụi lại tiếp tục tản ra.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi nghĩ mãi không ra tại sao ngài đều muốn mặc những vật phẩm ma pháp này mỗi khi xử lí chúng?" Âm thanh của Bố Lỗ xuất hiện bên tai Hạ Lạc Khắc.
"Một người nghèo túng lấy hàng hóa ra thường sẽ không được định giá quá cao, một người khéo léo liền sẽ xuất ra một khối đồng sắt vụn, đều có thể trở thành bảo bối."
Hạ Lạc Khắc kéo cái rương đến một cánh cửa đen, anh nhìn xung quanh, xác nhận là không có người theo sau, rồi mới đi vào.
Âm thanh kéo rương nặng nề phát ra trong hẻm nhỏ đen mờ mịt.
Một quái thú ngồi dưới đất, trên mặt chỗ xanh chỗ đen, quần áo rách rưới, người anh phát ra mùi giống như đã 10 ngày rồi chưa tắm.
Thấy Hạ Lạc Khắc đi tới, quái thú kia ngẩng đầu, lộ vẻ e ngại nhưng lại có ánh mắt tham lam nhìn Hạ Lạc Khắc.
"Chào buổi tối." Hạ Lạc Khắc dừng lại trước mặt anh ta.
"Cái kia... anh mang theo sao?"
Quái thú lộ ra vẻ mặt tham lam.
"Đương nhiên, hôm nay là ở nơi này sao?" Hạ Lạc Khắc nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn quái thú đang ngồi dưới đất:
"So với lần trước tôi đến, hoàn cảnh khó khăn hơn rất nhiều."
"Đội tuần tra tăng cường tuần tra gấp đôi, chắc trong chúng ta có nội gián, đội tuần tra ít nhiều cũng thu được một chút tin tức."
Quái thú kia nhìn ánh mắt ngày càng thất vọng của Hạ Lạc Khắc, thậm chí nổi lên gân máu bên trong.
"Ra là thế." Hạ Lạc Khắc lấy một khối cầu vàng trong ngực ra, sau đó ném cho quái thú kia.
Sau đó quay đi không ngoảnh lại.
Quái thú kia giống như một người chết khát trong sa mạc, gặp được suối ngọt, lấm lem nước mắt nước mũi ôm lấy khối cầu vàng Hạ Lạc Khắc ném cho, tham lam hít một hơi.
Hạ Lạc Khắc lắc đầu, nói một câu:
"Thật sự là một người quá sa đọa."
Anh đi đến cuối ngõ tối, thấy một cái cửa sắt bị khóa, có một bức tượng màu xám dựa vào cánh cửa.
Đó là một nữ yêu tinh giả làm một pho tượng, nhìn qua cứ như là bị người vứt ở đây.
Hạ Lạc Khắc trực tiếp đi đến trước pho tượng, kéo cái rương đến trước mặt pho tượng, pho tượng mở mắt, quan sát kỹ Hạ Lạc Khắc, sau đó nói:
"Giống ký hiệu Dư Dư Chính."
"Khác kí hiệu Dư Dư Chính."
Pho tượng kia nghe được câu trả lời của Hạ Lạc Khắc, sau đó đứng lên, thận trọng cúi xuống hòn đá vừa nãy đứng, sau đó lấy chìa khóa ra, đi đến cửa sắt, mở cửa.
Hạ Lạc Khắc quay qua gật đầu pho tượng, rồi đi vào.
Pho tượng yêu tinh phía sau, thận trọng đóng cửa sắt lại, cất chìa khóa thật kĩ.
Pho tượng lấy ra một cái mỏ hàn ma lực, một mặt nạ che ánh sáng, đeo lên mặt, hàn lại khe cửa.
Trong ánh sáng chói và ngọn lửa, cửa sắt được hàn lại.
Từ việc phục khắc long ngữ ma pháp của Cẩu Đản, cùng với sự trợ giúp của Bố Lỗ, các người chơi đã có thể dùng tiếng phổ thông của thế giới khác để thi triển.
Đồng thời để tiện hơn cho người chơi, còn thêm một loạt các hệ thống ngôn ngữ các quốc gia khác làm khuôn mẫu.
Nói cách khác, các người chơi sử dụng tiếng địa phương, phù hợp với hàng loạt hệ thống ngôn ngữ địa phương khuôn mẫu, đều có thể phát ra uy lực vốn có.
Tóm gọn lại:
(Muốn ma pháp ư? Dùng danh vọng và tiền để đổi ma pháp các bạn muốn, tương ứng với đẳng cấp danh vọng, ma pháp tương ứng cũng khác, đẳng cấp càng cao ma lực tiêu hao càng nhiều. Hiểu rõ hơn về ma lực, tìm đọc bài viết trước)
Long ngữ ma pháp bản thân là một loại ma pháp siêu phức tạp, nếu Hạ Lạc Khắc giải thích cặn kẽ, cụ thể các thao tác thiết lập thì phải mất một ngày chơi game.
Cho nên Hạ Lạc Khắc bỏ ra tầm 10 phút, dùng hàng loạt từ ngữ dễ hiểu, làm rõ nội dung hơn.
Đồng thời cho biết mà lực tiêu hao của chủng tộc yêu tinh này trong phạm vi ma pháp có thể chịu đựng, tổng cộng đạt đến chủng loại ma pháp đẳng cấp danh vọng 5.
Về phần hiệu quả ma pháp, cách vận dụng ra sao, v.v, tôi sẽ không nói đến.
Sau khi Hạ Lạc Khắc nhẹ nhàng tung ra giả thiết, các người trên diễn đàn, các nhóm từ nước bạn, tất nhiên sẽ khích lệ Hạ Lạc Khắc.
Hạ Lạc Khắc thấy mọi người cũng hài lòng, trong lòng cũng an tâm, sau đó đóng diễn đàn lại.
Khởi động---<
- ---
Khi Hạ Lạc Khắc bắt đầu nghiên cứu <
Các người chơi trên diễn đàn, sau khi ca ngợi kế hoạch, bắt đầu phát huy sự tài trí, thông minh của họ, bắt đầu nghiên cứu long ngữ ma pháp, đồng thời công bố rất nhiều bài viết thí nghiệm hiệu quả:
(~OTZ~: Nói về tiếng địa phương, ngôn ngữ cử chỉ sẽ không làm tăng lên uy lực ma pháp hoặc hiệu quả đặc biệt)
(Vương Bỉ Lợi: Phương hướng tương lai chủ yếu của ma pháp là ma pháp phụ trợ!)
(Ăn táo dược hoàn: Ma pháp sư chức nghiệp cống thoát nước này.
Giống như cung ngắn, không có tiền đồ!)
Các bài post như thế, dù có thể nào, thì con đường ma pháp của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu.
- --
30 ngày...
Hai Vu Yêu xương khô, mở to mắt, đứng tại bàn điều khiển.
Suốt 30 ngày qua yêu tinh đã không đến rèn chúng ta!
Một Vu Yêu trong đó, nhấn vào thủy tinh cầu trên tay, hỏi:
"Lão sư...Chúng ta có thể đi được chưa? 30 ngày rồi không có yêu tinh nào đến cả, tôi khá là buồn tè."
"Cậu quyết định vậy sao? Vậy ta cử một tổ xuống thay cậu, cậu tiếp tục xếp hàng tốt nghiệp đi."
Từ trong thủy tinh cầu truyền đến một câu hỏi ôn nhu như thế.
"Không cần, tôi sẽ nhịn."
...
Phòng hội nghị Học viện Linh Hồn.
"Phịch---!"
"Chuyện rất nghiêm trọng, nếu như bên B không có tinh thần như hợp đồng, chúng ta nên khởi tố bên B, học sinh của tôi đã đứng ở dưới hơn 30 ngày, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, thậm chí không có chỗ ngả lưng, không đi vệ sinh! Hiệu trưởng, chuyện này là đúng à!"
Một Vu Yêu xương khô, vẻ mặt tức giận, đứng lên, lớn tiếng hỏi.
Tại bàn dài bên kia, một Vu Yêu xương khô mặc đồ tây nói:
"Giáo sư Bạch Thái, sự phẫn nộ của cô tôi hiểu, nhưng chuyện này là do giáo sư Bồi Căn phụ trách, và tôi là hiệu trưởng không có liên quan."
Giáo sư Bạch Thái tức giận nhìn về phía Bồi Căn giáo sư ở đối diện.
Giáo sư Bồi Căn chắp hai cánh tay xương khô lại, đặt lên mặt bàn, suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Thật sự theo tôi, tôi thực sự tin tưởng lãnh chúa Hạ Lạc Khắc, lãnh chúa Hạ Lạc Khắc là một người giàu có, thân sĩ, công bằng, một thượng vị ác ma khẳng khái, thời gian những yêu tinh du ngoạn bên ngoài quả thực có hơi dài một chút, nhưng đứng ở góc độ của họ, thì có đi du lịch 800 năm cũng vui lòng."
Bồi Căn thấy giáo sư Bạch Thái chuẩn bị mở lời, nhanh chóng nói:
"Tất nhiên, lo lắng của nữ sĩ Bạch Thái tôi hoàn toàn hiểu được, chuyện này quả thực cần nhiều thời gian, nếu không, chính tôi sẽ đi công tác, tự mình giải quyết chuyện này."
"Tốt! Chúng tôi hoan nghênh tinh thần của giáo sư Bồi Căn."
Hiệu trưởng bắt đầu vỗ tay, toàn bộ đại sảnh hội nghị cũng vỗ tay không ngừng.
- ---
"Đây chính là đống vật phẩm ma pháp cuối cùng sao?" Hạ Lạc Khắc nhìn đống vật phẩm ma pháp nhỏ bày trước mặt, hỏi.
"Chắc là đống cuối rồi thưa Hạ Lạc Khắc đại nhân."
Bố Lỗ nói:
"Học Bá cũng nhiều lần xác nhận rằng, chưa từng sót lại tí vật phẩm ma pháp nào. Nhưng... cũng chưa từng phát hiện đồ vật kỳ lạ nào trong di tích thượng cổ."
"Ta biết rồi." Hạ Lạc Khắc gật đầu, sau đó lấy ra một khối vải phòng ngự kỳ bí, che phủ lên đống vật phẩm ma pháp phía sau.
...
Ánh sáng đỏ của đèn ma pháp xuyên thấu cả bầu trời đêm, lộ ra các tờ báo nằm yên trên mặt đất, một trận gió thổi ngang qua, cuốn các tờ báo lên, phát ra âm thanh sột soạt.
"Hây a---!"
Một yêu tinh đầu trọc và nóng, cưỡi một con chim hai chân tức tốc chạy qua đường đi trống rỗng.
Ở phía sau hằn còn có nhiều con chim hai chân khác, ở một số nơi vào ban đêm, không thể thiếu những băng nhóm chim bão tố này.
Trên đường phố chỉ có một ác ma đang kéo cái rương lớn màu đen.
Đôi giày da dê màu cà phê làm bẩn mặt đường một chút, đối lập với mặt đường. Quần tây sọc đen vừa đủ che khuất mắt cá chân, cùng với thắt lưng màu đen, hóa trang xen kẽ ngàn con chim trắng đen, phong cách Anh quốc khiêm tốn bên trong xen lẫn với phong cách Anh quốc nồng hậu dày đặc.
Bên ngoài quần áo trắng là áo jacket đen, phủ một lớp nhung cao cấp, hiện ra vẻ trang trọng và cổ điển.
Vị ác ma trước mắt với bộ trang phục vừa vặn này, phải thật chỉnh tề đến từng cọng tóc.
Tro bụi bay bên cạnh ác ma, hắn đưa bàn tay lên, tro bụi dường như đập vào bức tường vô hình cùng một lúc, tất cả cách hắn 30cm đều yên lặng.
Khi hắn ta rời đi, bụi lại tiếp tục tản ra.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi nghĩ mãi không ra tại sao ngài đều muốn mặc những vật phẩm ma pháp này mỗi khi xử lí chúng?" Âm thanh của Bố Lỗ xuất hiện bên tai Hạ Lạc Khắc.
"Một người nghèo túng lấy hàng hóa ra thường sẽ không được định giá quá cao, một người khéo léo liền sẽ xuất ra một khối đồng sắt vụn, đều có thể trở thành bảo bối."
Hạ Lạc Khắc kéo cái rương đến một cánh cửa đen, anh nhìn xung quanh, xác nhận là không có người theo sau, rồi mới đi vào.
Âm thanh kéo rương nặng nề phát ra trong hẻm nhỏ đen mờ mịt.
Một quái thú ngồi dưới đất, trên mặt chỗ xanh chỗ đen, quần áo rách rưới, người anh phát ra mùi giống như đã 10 ngày rồi chưa tắm.
Thấy Hạ Lạc Khắc đi tới, quái thú kia ngẩng đầu, lộ vẻ e ngại nhưng lại có ánh mắt tham lam nhìn Hạ Lạc Khắc.
"Chào buổi tối." Hạ Lạc Khắc dừng lại trước mặt anh ta.
"Cái kia... anh mang theo sao?"
Quái thú lộ ra vẻ mặt tham lam.
"Đương nhiên, hôm nay là ở nơi này sao?" Hạ Lạc Khắc nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn quái thú đang ngồi dưới đất:
"So với lần trước tôi đến, hoàn cảnh khó khăn hơn rất nhiều."
"Đội tuần tra tăng cường tuần tra gấp đôi, chắc trong chúng ta có nội gián, đội tuần tra ít nhiều cũng thu được một chút tin tức."
Quái thú kia nhìn ánh mắt ngày càng thất vọng của Hạ Lạc Khắc, thậm chí nổi lên gân máu bên trong.
"Ra là thế." Hạ Lạc Khắc lấy một khối cầu vàng trong ngực ra, sau đó ném cho quái thú kia.
Sau đó quay đi không ngoảnh lại.
Quái thú kia giống như một người chết khát trong sa mạc, gặp được suối ngọt, lấm lem nước mắt nước mũi ôm lấy khối cầu vàng Hạ Lạc Khắc ném cho, tham lam hít một hơi.
Hạ Lạc Khắc lắc đầu, nói một câu:
"Thật sự là một người quá sa đọa."
Anh đi đến cuối ngõ tối, thấy một cái cửa sắt bị khóa, có một bức tượng màu xám dựa vào cánh cửa.
Đó là một nữ yêu tinh giả làm một pho tượng, nhìn qua cứ như là bị người vứt ở đây.
Hạ Lạc Khắc trực tiếp đi đến trước pho tượng, kéo cái rương đến trước mặt pho tượng, pho tượng mở mắt, quan sát kỹ Hạ Lạc Khắc, sau đó nói:
"Giống ký hiệu Dư Dư Chính."
"Khác kí hiệu Dư Dư Chính."
Pho tượng kia nghe được câu trả lời của Hạ Lạc Khắc, sau đó đứng lên, thận trọng cúi xuống hòn đá vừa nãy đứng, sau đó lấy chìa khóa ra, đi đến cửa sắt, mở cửa.
Hạ Lạc Khắc quay qua gật đầu pho tượng, rồi đi vào.
Pho tượng yêu tinh phía sau, thận trọng đóng cửa sắt lại, cất chìa khóa thật kĩ.
Pho tượng lấy ra một cái mỏ hàn ma lực, một mặt nạ che ánh sáng, đeo lên mặt, hàn lại khe cửa.
Trong ánh sáng chói và ngọn lửa, cửa sắt được hàn lại.
Tác giả :
Lam Bạch Đích Thiên