Gái Già Gả Bảy Lần
Quyển 1 - Chương 9
Ngoại tổ đã từng nói với tôi, một người đi cầu gỗ thì không đáng sợ, đáng sợ chính là bản thân mình bị người vạch tội. Giống kiểu lấy tay bịt tai trộm chuông thực ra cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là lúc mình bịt tai bỗng có người áp sát rồi cho một đao.
Giống như giờ phút này, kiểu kịch bản gái già, lại vừa đúng lúc thằng nhãi Vân Châu này đến phá. Năm này, tháng này, giờ này, giống như giữa tháng tám mùa hạ, một đao đâm trúng quả tim của gái già này.
Tên Vân Châu kia vẫn dán sát tai tôi, tiếp tục lải nhải: “Cô muốn ta định giả vờ vạch trần cô hay là cố ý vạch trần cô đây?”
Hắn cúi đầu cười, đưa tôi đứng dậy, lại tiến đến bên tai tôi nói: “Mặt mũi trắng bệch, đúng là doạ người nha, cô khẩn trương quá như thế làm gì?”
Thằng nhãi này thật bậy, thật đúng là bậy quá!
Trên bờ khán giả vây quanh xem lao xao một hồi bỗng có tiếng hét chói tai vang lên: “Ây da má ơi, không phải là gái già họ Chân đấy sao?”
Tiếng sợ hãi khắp nơi bắt đầu vang lên ầm ầm, hỗn loạn. Gái già tôi đây lại muốn chui xuống nước lần nữa không cần ngóc đầu lên đợi khi nào trời tối mọi người bỏ đi hết mới vụng trộm ngoi lên che mặt trở về.
Tôi được Vân Châu cởi áo bào quấn quanh người ôm trở về. Lúc gần đi, Vân Phi Bạch bỗng mở miệng chần chờ hỏi Vân Châu: “Các ngươi….biết nhau?”
Vân Châu nhéo mạnh lưng tôi một cái, rồi điềm đạm cười chậm rãi nói: “Chỉ là sơ sơ thôi”
Nói xong lại hướng Vân Phi Bạch bảo: “Ca, vừa rồi cảm ơn huynh đã cứu A Ly”
Vân Phi Bạch vẫn chưa lên tiếng. Lại nghe thấy Vân Châu tiếp tục: “Ta đưa A Ly trở về, quận chúa vẫn đang chờ huynh đi du hồ kìa, ngày đẹp như thế huynh đừng phụ lòng của người ta mới được.”
Vừa bị ôm vào đến cửa tôi nghe thấy tiếng bọn nha hoàn kêu gào thảm thiết như cha chết vậy, tập trung vây quanh tôi, nước mắt nước mũi tuôn ầm ầm làm cho màng tai của tôi như sắp vỡ tung ra mất.
Nhưng Vân Châu lại rất bình tĩnh, phân phó mọi người cấp tốc đi đun nước nóng, hầm canh gừng nóng. Nghe xung quanh tiếng bước chân chạy rầm rập, một lúc sau cũng chỉ còn nghe thấy tiếng của hắn vang lên: ‘Được rồi, mở mắt ra đi”
Thằng nhãi này cuối cùng vẫn không tha cho tôi. Gái già tôi đây cắn răng nín thở, cố gắng kiên trì nằm lù lù bất động trên giường. Hắn đợi một lát không thấy gì thì khẽ cười một tiếng, cúi người xuống ghé sát mặt tôi, phả ra hơi thở mỏng manh nói: “Không muốn tỉnh?”
Trên mặt tôi nóng bừng. Tiếp xúc gần gũi kiểu thế làm cho gái già tôi đây luôn ra vẻ cố đoan trang cũng cảm thấy không khoẻ chút nào.
Hơi thở của hắn càng gần hơn nữa: “Thật là không muốn tỉnh?”
Thắt lưng của gái già tôi đây thẳng đơ, nếu cứ tiếp tục nằm thẳng đơ như vậy e rằng…, bỗng lúc đó có một bàn tay nắm tay tôi, rồi một vật mềm mại, ấm áp áp sát lên môi tôi. Tôi ngẩn ra, sau đó giật mình một cái mở bừng mắt. Trai đơn gai chiếc, bốn mắt nhìn nhau, hai môi dính sát. Chim sẻ giữa trời đông, giữa không trung vang lên tiếng sét. Tôi từ trên giường nhảy dựng lên, hai tay ôm lấy ngực: “Huynh, Huynh, huynh..đang làm gì vậy?”
Vân Châu đứng thẳng dậy, tay áo phất run lên, nhìn tôi nghiêm trang chậm rãi mở miệng: “Ta nghĩ đến muội thiếu không khí muốn tiếp không khí cho muội.”
Nói xong thì nhìn trước ngực tôi liếc mắt một cái, cười cười: “Thế nào, muội nghĩ ta và muội đang làm gì?”
Tôi ngượng quá, buông tay, nhìn hắn không cười nổi. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Hai ngày này muội đi thân cận thật đúng là cho người ta đại khai nhãn giới” (ý là mở to con mắt mà nhìn)
Tôi nói: “Quá khen, quá khen”
Miệng hắn co quắp lại, trên mặt tỏ vẻ tức giận: “Cứ như thế mà lập gia đình hay sao?”
Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Chẳng nhẽ muốn tôi chết già hay sao?”
Ánh mắt hắn khẽ động, đảo đảo rồi lại nhìn xuống mặt tôi: “Nếu ta nói muốn lấy muội thì thế nào?”
Tôi giật mình đánh thót một cái. Vân Châu ngồi xuống bên cạnh tôi, vươn tay kéo tôi vào lòng. Tôi nhìn hắn hoảng hốt, giật mình nhớ rõ tại một mảnh sơn cốc nở đầy hoa sơn trà vào buổi hoàng hôn, hắn cũng nói với tôi một câu như thế. Hắn nói: “A Ly, ta muốn lấy muội”
Đó là lần đầu tiên hắn bảo tôi là A Ly. Lúc đó tôi mới đang lớn, thế mà cũng trôi qua mười năm. Lúc đó hắn đến Dược Sư cốc lần nữa là 6 năm trước, cũng dưới cây đại thụ, cũng còn rất trẻ, cười rất đẹp, mắt mũi, lông mi đều đẹp, đúng là kiểu thiếu niên đẹp đến không thể đẹp hơn được.
Lúc rời đi, hắn nói với tôi: “Sang năm, ta sẽ lấy muội”
Tôi lúc ấy giống như chín tuổi năm nào lại đưa hắn đi, trèo lên tường nhìn theo bóng xe ngựa đưa hắn đi xa, cho mãi đến khi hoàng hôn buông xuống.
Năm sau lúc hoa sơn trà nở thì lại không thấy hắn.
Tôi ngày nào cũng leo lên tường nhìn về phía đường nhỏ xa xa, từ lúc mặt trời mọc cho đến mặt trời lặn, cho đến mãi khi hoa sơn trà nở rồi tàn thì tôi mới rời Dược Sư cốc đi.
Về sau nghĩ kỹ mới thấy hắn lúc ấy chỉ là một thiếu niên thuận miệng thì nói cho vui một câu hứa hẹn mà thôi, còn tôi cũng không trả lời, tôi thật sự không coi đó là sự thật, nhưng chính tôi lại cứ ngây ngốc cho là thực. Chẳng qua câu nói kia chỉ là nói đùa mà thôi.
Tôi rút tay trở về, hắc hắc cười: “Năm năm trước lời này huynh đã đã nói rồi. Tôi biết huynh chỉ đùa tôi thôi, huynh không cần an ủi tôi như thế”
Vân Châu trầm mặc nhìn tôi một hồi lâu mới mở miệng: “Ta có đôi lúc nói giỡn, nhưng giờ ta nói thật”
Dừng một lúc lại cười khổ: “Năm đó, ta cũng nói thật, chính là….”
Hắn dừng lại không nói nữa. Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan, tiểu Đào bưng bát canh gừng đến. Trên mặt lộ vẻ chua xót mà bên ngoài lại cố cười cười. Vân Châu thong thả đứng lên đi đến nhìn tôi uống hết hai bát canh gừng. Được một lát thì có nha hoàn đến báo nước tắm đã chuẩn bị xong. Vân Châu bảo: “Ta đi về trước, Muội chịu khó tắm rửa đi nhé, đừng để lạnh”
Bước đến cửa bỗng xuay người lại nhìn nhìn tôi: “A Ly, muội nhớ kỹ cho ta, ta từ trước đến giờ không bao giờ lừa gạt muội”
Trong lòng ta thổn thức. Nha hoàn trong phòng che miệng cười trộm.
Hắn rời đi, tiểu Đào phía sau tiến đến bên tôi, bị kích động nói: “Tiểu thư, cô có nhìn thấy gì không?”
Tôi nhấm nhẳng nói: “Nhìn thấy gì?”
“Ánh mắt của Vân nhị công tử nhìn vào cô nha, rất ôn nhu, rất thâm tình….”
Tôi nhìn nàng nói phủ đầu: ‘Tò mò biết nhiều khiến người già đi, hơn nữa lại cao thêm”
Thoải mái tắm rửa một hồi tôi chui vào chăn ngủ luôn. Nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Suy nghĩ nhiều về những chuyện mấy năm trước lúc tuổi còn nhỏ, lòng tôi càng thêm thương cảm. Tôi chờ người mà người không tới, người trong lòng thì mất trí nhớ, 6 vị hôn phu toàn bộ đều bị tôi khắc chết sạch, tôi mới hơn hai mươi tuổi đầu đến giờ vẫn cô độc, ông trời luôn ưu ái đối đãi dữ dội với tôi, luôn vào lúc cõi lòng tôi khắc sâu thì nện cho tôi một gậy chết lăn quay.
Nhọc nhằn mãi đến nửa đêm tôi mới mơ màng ngủ. Trong mộng lại mơ về 15 tuổi năm ấy hoa sơn trà nở đầy Dược Sư cốc.
Giống như giờ phút này, kiểu kịch bản gái già, lại vừa đúng lúc thằng nhãi Vân Châu này đến phá. Năm này, tháng này, giờ này, giống như giữa tháng tám mùa hạ, một đao đâm trúng quả tim của gái già này.
Tên Vân Châu kia vẫn dán sát tai tôi, tiếp tục lải nhải: “Cô muốn ta định giả vờ vạch trần cô hay là cố ý vạch trần cô đây?”
Hắn cúi đầu cười, đưa tôi đứng dậy, lại tiến đến bên tai tôi nói: “Mặt mũi trắng bệch, đúng là doạ người nha, cô khẩn trương quá như thế làm gì?”
Thằng nhãi này thật bậy, thật đúng là bậy quá!
Trên bờ khán giả vây quanh xem lao xao một hồi bỗng có tiếng hét chói tai vang lên: “Ây da má ơi, không phải là gái già họ Chân đấy sao?”
Tiếng sợ hãi khắp nơi bắt đầu vang lên ầm ầm, hỗn loạn. Gái già tôi đây lại muốn chui xuống nước lần nữa không cần ngóc đầu lên đợi khi nào trời tối mọi người bỏ đi hết mới vụng trộm ngoi lên che mặt trở về.
Tôi được Vân Châu cởi áo bào quấn quanh người ôm trở về. Lúc gần đi, Vân Phi Bạch bỗng mở miệng chần chờ hỏi Vân Châu: “Các ngươi….biết nhau?”
Vân Châu nhéo mạnh lưng tôi một cái, rồi điềm đạm cười chậm rãi nói: “Chỉ là sơ sơ thôi”
Nói xong lại hướng Vân Phi Bạch bảo: “Ca, vừa rồi cảm ơn huynh đã cứu A Ly”
Vân Phi Bạch vẫn chưa lên tiếng. Lại nghe thấy Vân Châu tiếp tục: “Ta đưa A Ly trở về, quận chúa vẫn đang chờ huynh đi du hồ kìa, ngày đẹp như thế huynh đừng phụ lòng của người ta mới được.”
Vừa bị ôm vào đến cửa tôi nghe thấy tiếng bọn nha hoàn kêu gào thảm thiết như cha chết vậy, tập trung vây quanh tôi, nước mắt nước mũi tuôn ầm ầm làm cho màng tai của tôi như sắp vỡ tung ra mất.
Nhưng Vân Châu lại rất bình tĩnh, phân phó mọi người cấp tốc đi đun nước nóng, hầm canh gừng nóng. Nghe xung quanh tiếng bước chân chạy rầm rập, một lúc sau cũng chỉ còn nghe thấy tiếng của hắn vang lên: ‘Được rồi, mở mắt ra đi”
Thằng nhãi này cuối cùng vẫn không tha cho tôi. Gái già tôi đây cắn răng nín thở, cố gắng kiên trì nằm lù lù bất động trên giường. Hắn đợi một lát không thấy gì thì khẽ cười một tiếng, cúi người xuống ghé sát mặt tôi, phả ra hơi thở mỏng manh nói: “Không muốn tỉnh?”
Trên mặt tôi nóng bừng. Tiếp xúc gần gũi kiểu thế làm cho gái già tôi đây luôn ra vẻ cố đoan trang cũng cảm thấy không khoẻ chút nào.
Hơi thở của hắn càng gần hơn nữa: “Thật là không muốn tỉnh?”
Thắt lưng của gái già tôi đây thẳng đơ, nếu cứ tiếp tục nằm thẳng đơ như vậy e rằng…, bỗng lúc đó có một bàn tay nắm tay tôi, rồi một vật mềm mại, ấm áp áp sát lên môi tôi. Tôi ngẩn ra, sau đó giật mình một cái mở bừng mắt. Trai đơn gai chiếc, bốn mắt nhìn nhau, hai môi dính sát. Chim sẻ giữa trời đông, giữa không trung vang lên tiếng sét. Tôi từ trên giường nhảy dựng lên, hai tay ôm lấy ngực: “Huynh, Huynh, huynh..đang làm gì vậy?”
Vân Châu đứng thẳng dậy, tay áo phất run lên, nhìn tôi nghiêm trang chậm rãi mở miệng: “Ta nghĩ đến muội thiếu không khí muốn tiếp không khí cho muội.”
Nói xong thì nhìn trước ngực tôi liếc mắt một cái, cười cười: “Thế nào, muội nghĩ ta và muội đang làm gì?”
Tôi ngượng quá, buông tay, nhìn hắn không cười nổi. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Hai ngày này muội đi thân cận thật đúng là cho người ta đại khai nhãn giới” (ý là mở to con mắt mà nhìn)
Tôi nói: “Quá khen, quá khen”
Miệng hắn co quắp lại, trên mặt tỏ vẻ tức giận: “Cứ như thế mà lập gia đình hay sao?”
Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Chẳng nhẽ muốn tôi chết già hay sao?”
Ánh mắt hắn khẽ động, đảo đảo rồi lại nhìn xuống mặt tôi: “Nếu ta nói muốn lấy muội thì thế nào?”
Tôi giật mình đánh thót một cái. Vân Châu ngồi xuống bên cạnh tôi, vươn tay kéo tôi vào lòng. Tôi nhìn hắn hoảng hốt, giật mình nhớ rõ tại một mảnh sơn cốc nở đầy hoa sơn trà vào buổi hoàng hôn, hắn cũng nói với tôi một câu như thế. Hắn nói: “A Ly, ta muốn lấy muội”
Đó là lần đầu tiên hắn bảo tôi là A Ly. Lúc đó tôi mới đang lớn, thế mà cũng trôi qua mười năm. Lúc đó hắn đến Dược Sư cốc lần nữa là 6 năm trước, cũng dưới cây đại thụ, cũng còn rất trẻ, cười rất đẹp, mắt mũi, lông mi đều đẹp, đúng là kiểu thiếu niên đẹp đến không thể đẹp hơn được.
Lúc rời đi, hắn nói với tôi: “Sang năm, ta sẽ lấy muội”
Tôi lúc ấy giống như chín tuổi năm nào lại đưa hắn đi, trèo lên tường nhìn theo bóng xe ngựa đưa hắn đi xa, cho mãi đến khi hoàng hôn buông xuống.
Năm sau lúc hoa sơn trà nở thì lại không thấy hắn.
Tôi ngày nào cũng leo lên tường nhìn về phía đường nhỏ xa xa, từ lúc mặt trời mọc cho đến mặt trời lặn, cho đến mãi khi hoa sơn trà nở rồi tàn thì tôi mới rời Dược Sư cốc đi.
Về sau nghĩ kỹ mới thấy hắn lúc ấy chỉ là một thiếu niên thuận miệng thì nói cho vui một câu hứa hẹn mà thôi, còn tôi cũng không trả lời, tôi thật sự không coi đó là sự thật, nhưng chính tôi lại cứ ngây ngốc cho là thực. Chẳng qua câu nói kia chỉ là nói đùa mà thôi.
Tôi rút tay trở về, hắc hắc cười: “Năm năm trước lời này huynh đã đã nói rồi. Tôi biết huynh chỉ đùa tôi thôi, huynh không cần an ủi tôi như thế”
Vân Châu trầm mặc nhìn tôi một hồi lâu mới mở miệng: “Ta có đôi lúc nói giỡn, nhưng giờ ta nói thật”
Dừng một lúc lại cười khổ: “Năm đó, ta cũng nói thật, chính là….”
Hắn dừng lại không nói nữa. Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan, tiểu Đào bưng bát canh gừng đến. Trên mặt lộ vẻ chua xót mà bên ngoài lại cố cười cười. Vân Châu thong thả đứng lên đi đến nhìn tôi uống hết hai bát canh gừng. Được một lát thì có nha hoàn đến báo nước tắm đã chuẩn bị xong. Vân Châu bảo: “Ta đi về trước, Muội chịu khó tắm rửa đi nhé, đừng để lạnh”
Bước đến cửa bỗng xuay người lại nhìn nhìn tôi: “A Ly, muội nhớ kỹ cho ta, ta từ trước đến giờ không bao giờ lừa gạt muội”
Trong lòng ta thổn thức. Nha hoàn trong phòng che miệng cười trộm.
Hắn rời đi, tiểu Đào phía sau tiến đến bên tôi, bị kích động nói: “Tiểu thư, cô có nhìn thấy gì không?”
Tôi nhấm nhẳng nói: “Nhìn thấy gì?”
“Ánh mắt của Vân nhị công tử nhìn vào cô nha, rất ôn nhu, rất thâm tình….”
Tôi nhìn nàng nói phủ đầu: ‘Tò mò biết nhiều khiến người già đi, hơn nữa lại cao thêm”
Thoải mái tắm rửa một hồi tôi chui vào chăn ngủ luôn. Nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Suy nghĩ nhiều về những chuyện mấy năm trước lúc tuổi còn nhỏ, lòng tôi càng thêm thương cảm. Tôi chờ người mà người không tới, người trong lòng thì mất trí nhớ, 6 vị hôn phu toàn bộ đều bị tôi khắc chết sạch, tôi mới hơn hai mươi tuổi đầu đến giờ vẫn cô độc, ông trời luôn ưu ái đối đãi dữ dội với tôi, luôn vào lúc cõi lòng tôi khắc sâu thì nện cho tôi một gậy chết lăn quay.
Nhọc nhằn mãi đến nửa đêm tôi mới mơ màng ngủ. Trong mộng lại mơ về 15 tuổi năm ấy hoa sơn trà nở đầy Dược Sư cốc.
Tác giả :
Hoa Minh