Gái Già Gả Bảy Lần
Quyển 1 - Chương 7
Ngày hôm sau tỉnh dậy bàn bàn tay còn nắm chặt, nóng lên như còn giữ của ai độ ấm.
Tiểu Đào dựng thang trèo lên nóc nhà, vừa thấy tôi, mắt liền đỏ, che miệng cười trộm, hỏi tôi: “Tiểu thư, hôm qua ngủ có ngon không?” Trên mặt mang vẻ bảy phần kỳ quái, ba phần lấm lét.
Tôi liếc mạnh nàng một cái, im không nói gì.
Ôi đúng nha, đêm qua mặc dù lạnh nhưng tôi ngủ thật là thần kỳ rất sâu nha.
Giữa trưa, Vương bà mối bước uốn éo đến phủ, đưa cho tôi tấm thiếp đỏ. Vừa mở ra thì thấy Khách buôn GiangNamkia rất mến tôi muốn chọn ngày tốt mời tôi đến uống trà vào buổi chiều tà. Trong lời nói bày tỏ vẻ cảm động lòng người.
Tôi trầm tư một lát rồi nhận thiệp mời.
Trước khi đến chỗ hẹn tôi ngồi trước gương đồng chuẩn bị một kiểu tóc con gái đàng hoàng, tô môi vẽ mi rồi lấy một mảnh vải xám che khuất mặt lại.
Đã biết trong kinh thành người nào mà nghe đến gái già họ Chân sợ mất mật thì việc che mặt cũng là một loại mỹ đức.
Nơi gặp mặt là trà lâu số 1 trong kinh thành có hàng vạn khách đến.
Trước cửa, ngựa xe như nước, rộn ràng, náo nhiệt. Tôi vừa bước một chân vào cửa thì đụng phải một người. Tôi tránh không kịp, lảo đảo nhào vào trong lòng người nọ. Một mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
Như bị cục đá ném mạnh vào trong hồ, lòng tôi lập tức mêng mang. Ngước mắt lên quả đúng là Vân Phi Bạch.
Hắn nắm nhẹ eo của tôi, vững vàng đem tôi đứng thẳng, trên mặt nổi lên ý cười, sau đó buông tay, khẽ mỉm cười lướt qua bên cạnh tôi. Mang đi theo là một trận gió, một trận hương thoang thoảng.
Tôi vội vàng xuay người, theo bản năng muốn gọi hắn lại nhưng cổ họng không sao phát ra được lời nào.
Nếu đã quyết không gặp, thì sẽ không yêu, mà nếu không yêu thì sẽ không nhung nhớ. Tôi và hắn đến nay chỉ là duyên gặp thoáng qua mà thôi.
Run rẩy một lúc tôi mới chậm rãi hoàn hồn liền vội vàng theo lời bà mối thúc dục đi lên lầu.
Vừa nhìn thấy mặt Khách thương GiangNamkia đã khắc chết liền một lúc 6 người vợ, tôi bị kinh diễm một trận. Bụng tròn to, mắt lé, mặt củ chuối, miệng to chiếm hết cả nửa giang sơn. Nhìn ăn mặc trông rất sặc sỡ.
Vương bà mối cho chúng tôi giới thiệu lẫn nhau, sau đó lấy khăn che miệng lắc lắc mông đi ra ngoài.
Tôi cùng mắt lé ngồi đối diện nhau, mắt to xem mắt lé, mãi một lúc cũng không nói được lời nào, không khí lúc đó thật xấu hổ.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi tỷ mỷ, tay thì cứ xoa xoa vào nhau, cuối cùng mới mở miệng: “Cô nương, cô có thể bỏ khăn che mặt ra được không?”
Tôi lấy tay đem cái khăn che mặt xuống làm hắn khoé miệng nở nụ cười.
Trong mắt hắn sáng ngời, nụ cười nở rộ. Nhanh chóng ném trái đắng đi, xe dịch đến ngồi gần tôi, nheo nheo con mắt như trăng lưỡi liềm nhìn tôi nói: “Cô nương họ Chân đúng không?”
Tôi gật đầu.
Hắn vỗ tay một cái, ánh mắt ngời sáng nói to: “Hôn phối tuyệt quá, ta họ Cổ.”
Tôi cố nặn ra nụ cười.
Hắn kéo ghế đến ngồi trước mặt tôi, nói: “Ta liên tục đã khắc chết 6 thê tử rồi, có biết không?”
Tôi trầm tư một lát rồi gật đầu.
Hắn thấy vậy thì mắt lại càng sáng hơn, lại đem viên đắng trước mặt tôi dịch ra chút: “Cô liên tục khắc chết 6 vị hôn phu đúng không?”
Tôi trầm tư rồi sau đó lại gật gật đầu.
Hắn bỗng kìm không được vỗ mạnh bàn, đứng lên nắm chặt lấy tay của tôi , ánh mắt sáng quắc: “Đúng là tuyệt phối, tuyệt phối nha.”
Tôi bị chấn động, đang muốn kéo tay lại thì nghe thấy cửa “Phụt” một cái bị đá bay đi.
Lúc quay đầu lại thấy Vân Châu kia đang ngồi ở trên ghế giữa cửa.
Ánh mắt hắn liếc nhìn thấy tay của tôi đang bị mắt lé nắm thì long lên, rồi lại trầm xuống, chớp mắt một cái thu lại thần sắc nhìn tôi có vẻ cười cười nói: “Thật là khéo nha, thì ra A Ly cũng ở trong này.”
Tôi thấy hắn cười mà rợn tóc gáy.
Nói xong chưa kịp để tôi trả lời thì hắn liền nghêng ngang đi đến, trông dáng vẻ rất thong thả, nhàn nhã, vén áo choàng lên tự ý ngồi xuống bàn, rồi lại tự ý rót một chén trà, nhấp một ngụm, sau đó thì hé miệng cười làm ra vẻ không nhìn thấy khuôn mặt bực bội, sững sờ của hai chúng tôi, cười nói: “Ghế lô đầy hết rồi, đành phải đến chỗ các vị mượn tạm chỗ ngồi, mong hai vị bỏ quá cho”
Tôi rút tay ra khỏi tay của mắt lé, lấy tay áo lau lên đó, rồi cùng nhìn hắn cười, đang định đáp lời thì thấy mắt lé mạnh tay đưa ra sau lưng nắm chặt lại, làm ra vẻ ho khan hai tiếng, tạo tư thế tao nhã nhìn lên trần nhà, bóp bóp cổ tay nói: “Nè, thật ra thì…chúng tôi đang gần nhau sợ là không tiện cho lắm…”
“Ha, đang gần nhau?” Vân Châu thích thú lấy tay nắm chén trà, ánh mắt nặng nề nhìn như muốn giết tôi.
Tôi im lặng bỏ luôn cái khăn che mặt xuống.
Làm một cô gái già lúc gần nhau lại bị xem như là bị bắt kẻ thông dâm trên giường, không coi ai ra gì thật sự là tức chết lên được.
“Đúng thế, đang gần nhau, không nhớ có câu tục ngữ nói: hữu huyên thiên lý năng tương ngộ, tôi và tiểu thư họ Chân đây thực là trời đất tạo nên một đôi, độc nhất vô nhị nhân duyên tốt nha.” Mắt lé vừa liếc mắt nói vậy vừa đỏ mặt xấu hổ, nói xong còn hướng mặt của tôi liếc mắt đưa tình nữa.
Tôi cúi đầu im lặng.
“Có thật không?” Vân Châu tên kia chậm rãi đặt chén xuống bàn, sau đó nhếch miệng lên cười, cười mà cũng không phải là cười, “Nếu vậy, các người cứ tiếp tục thân cận, ta uống trà cứ tiếp tục uống, ta không ngại chút nào.”
Tôi ngạc nhiên còn tên mắt lé thì sợ run lên.
Vì thế tiết mục hai người thân cận lại biến thành trận đấu ba người trầm mặc. Trong phòng toát lên không khí quỷ dị khó lường.
Vân Châu tên kia lại dáng vẻ thư thái nhàn tản, nhấc chén lên thong thả uống từng ngụm từng ngụm.
Lúc đó bên ngoài vương bà mối sợ hãi rụt rè lò dò ló đầu vào lại bị hắn trừng mắt sợ quá run rẩy chạy ra ngoài.
Đến khi tôi uống chén trà thứ tư, khụ khụ hai tiếng sau cuối cùng không khí trầm mặc bị phá vỡ.
Sự trầm mặc này không phải là do tôi phá đâu nhé mà là do gã sai vặt của tên mắt lé kia bỗng đạp cửa nhảy vào, vừa vào đến cửa vừa nhảy lên kêu khóc: “Lão gia ơi lão gia, nhóm chúng tôi đang đứng dưới lầu xe ngựa thì bị quan sai vô liêm sỉ lấy đi rồi còn ngựa thì bị doạ sợ chạy hết rồi!
Mắt lé nghe vậy bỗng “bùm” một tiếng sợ hãi ngã luôn xuống đất, hai mắt nhắm tịt.
Ô ô, tên này tâm cũng quá yếu ớt đi.
Gã sai vặt kia lại than một ngụm “Lão gia của tôi số thật khổ a”, sau đó đi đến vừa xoa vừa bóp mãi nửa ngày cuối cùng mắt lé mới tỉnh lại, bi thương nắm tay hắn, mắt sáng quắc nói “Mau đỡ ta đứng lên, ta phải đi tìm hai con ngựa kia, mất mấy lượng bạc thuê chứ ít đâu.”
Vì thế, chủ tớ hai người cao thấp chống đỡ nhau, lau nước mắt rầm rầm đi ra cửa.
Tôi cứ đứng trợn mắt há mồm một hồi.
Nghe thấy tên Vân Châu kia cười khinh miệt, tôi tức quá giương mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hắn lành lạnh liếc mắt với tôi, tay xoa xoa cái bàn buồn bã nói: “Đúng là xem kịch vui gần nhau nha.”
Tôi nghiêm nghị nói: “Quá khen”
Mêing hắn nhếch lên, mặt thoáng chốc đen kịt. Mãi một lúc sau hắn bỗng buông chén trà thong thả tiến đến gần tôi.
Tôi dò xét ánh mắt lạnh của hắn, theo bản năng lùi dần phía sau từng bước. Hắn túm lấy tôi đứng lại, đưa tay gỡ cái mũ chụp trên đầu tôi, sau đó nhíu mày nói: “Đội cái này làm gì thế?’
Tôi sững sờ, sửng sốt.
Hắn lại cầm tay tôi nói: “Gần nhau xong rồi, cũng cần phải trở về đi.” Nói xong không để tôi kịp làm gì lôi tôi đi luôn.
Cuộc sống không chỗ nào là không đẹp, vì thế, vì thế bi kịch lại xảy ra.
Gái già tôi đây vừa xuất hiện ở cầu thang thì bất hạnh thay tiểu nhị ca đang nghêng ngang đi tới, đến sát tôi, vừa nhìn thấy chân diện mục (ý là mặt thật) của tôi, sửng sốt một lúc sau đó oa một tiếng vứt hết thức ăn trong tay, chạy như điên xuống lầu.
Hắn với mặt rỗ giống nhau, vừa chạy vừa hét chói tai: “Ôi ôi má ơi, gái già họ Chân nha”
Con mẹ nó chứ, tai hoạ này là do Vân Châu a.
Thoáng chốc trên lầu, dưới lầu, đang ngồi trên ghế nếu là nam đều chạy trối chết. Trong khoảnh khắc, trà lâu chỉ còn lại có nữ giới mà thôi.
Mà các nữ nhân này không ngoài ý muốn chính là chỉ nhìn chằm chằm vào người Vân Châu. Vì thế trong không gian trống rỗng ấy bỗng xuất hiện một đoạn hội thoại sau:
“Người nam kia là ai thế?”
“Hình như là nhị công tử của Ngân hàng tư nhân số 1 Vân phủ đấy”
“Thế còn nữ nhân kia là ai thế?”
“Hình như là trong truyền thuyết gái già họ Chân đó”
“Ông trời ui…Hắn, bọn họ sao lại ở cùng một chỗ với nhau nhỉ? Gái già này lại muốn giết hại nam nhân đàng hoàng này nữa sao?”
Tôi rút phắt tay ra khỏi Vân Châu, cướp lấy mũ chụp thẳng vào đầu che lại mặt chạy trối chết.
Tiểu Đào dựng thang trèo lên nóc nhà, vừa thấy tôi, mắt liền đỏ, che miệng cười trộm, hỏi tôi: “Tiểu thư, hôm qua ngủ có ngon không?” Trên mặt mang vẻ bảy phần kỳ quái, ba phần lấm lét.
Tôi liếc mạnh nàng một cái, im không nói gì.
Ôi đúng nha, đêm qua mặc dù lạnh nhưng tôi ngủ thật là thần kỳ rất sâu nha.
Giữa trưa, Vương bà mối bước uốn éo đến phủ, đưa cho tôi tấm thiếp đỏ. Vừa mở ra thì thấy Khách buôn GiangNamkia rất mến tôi muốn chọn ngày tốt mời tôi đến uống trà vào buổi chiều tà. Trong lời nói bày tỏ vẻ cảm động lòng người.
Tôi trầm tư một lát rồi nhận thiệp mời.
Trước khi đến chỗ hẹn tôi ngồi trước gương đồng chuẩn bị một kiểu tóc con gái đàng hoàng, tô môi vẽ mi rồi lấy một mảnh vải xám che khuất mặt lại.
Đã biết trong kinh thành người nào mà nghe đến gái già họ Chân sợ mất mật thì việc che mặt cũng là một loại mỹ đức.
Nơi gặp mặt là trà lâu số 1 trong kinh thành có hàng vạn khách đến.
Trước cửa, ngựa xe như nước, rộn ràng, náo nhiệt. Tôi vừa bước một chân vào cửa thì đụng phải một người. Tôi tránh không kịp, lảo đảo nhào vào trong lòng người nọ. Một mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
Như bị cục đá ném mạnh vào trong hồ, lòng tôi lập tức mêng mang. Ngước mắt lên quả đúng là Vân Phi Bạch.
Hắn nắm nhẹ eo của tôi, vững vàng đem tôi đứng thẳng, trên mặt nổi lên ý cười, sau đó buông tay, khẽ mỉm cười lướt qua bên cạnh tôi. Mang đi theo là một trận gió, một trận hương thoang thoảng.
Tôi vội vàng xuay người, theo bản năng muốn gọi hắn lại nhưng cổ họng không sao phát ra được lời nào.
Nếu đã quyết không gặp, thì sẽ không yêu, mà nếu không yêu thì sẽ không nhung nhớ. Tôi và hắn đến nay chỉ là duyên gặp thoáng qua mà thôi.
Run rẩy một lúc tôi mới chậm rãi hoàn hồn liền vội vàng theo lời bà mối thúc dục đi lên lầu.
Vừa nhìn thấy mặt Khách thương GiangNamkia đã khắc chết liền một lúc 6 người vợ, tôi bị kinh diễm một trận. Bụng tròn to, mắt lé, mặt củ chuối, miệng to chiếm hết cả nửa giang sơn. Nhìn ăn mặc trông rất sặc sỡ.
Vương bà mối cho chúng tôi giới thiệu lẫn nhau, sau đó lấy khăn che miệng lắc lắc mông đi ra ngoài.
Tôi cùng mắt lé ngồi đối diện nhau, mắt to xem mắt lé, mãi một lúc cũng không nói được lời nào, không khí lúc đó thật xấu hổ.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi tỷ mỷ, tay thì cứ xoa xoa vào nhau, cuối cùng mới mở miệng: “Cô nương, cô có thể bỏ khăn che mặt ra được không?”
Tôi lấy tay đem cái khăn che mặt xuống làm hắn khoé miệng nở nụ cười.
Trong mắt hắn sáng ngời, nụ cười nở rộ. Nhanh chóng ném trái đắng đi, xe dịch đến ngồi gần tôi, nheo nheo con mắt như trăng lưỡi liềm nhìn tôi nói: “Cô nương họ Chân đúng không?”
Tôi gật đầu.
Hắn vỗ tay một cái, ánh mắt ngời sáng nói to: “Hôn phối tuyệt quá, ta họ Cổ.”
Tôi cố nặn ra nụ cười.
Hắn kéo ghế đến ngồi trước mặt tôi, nói: “Ta liên tục đã khắc chết 6 thê tử rồi, có biết không?”
Tôi trầm tư một lát rồi gật đầu.
Hắn thấy vậy thì mắt lại càng sáng hơn, lại đem viên đắng trước mặt tôi dịch ra chút: “Cô liên tục khắc chết 6 vị hôn phu đúng không?”
Tôi trầm tư rồi sau đó lại gật gật đầu.
Hắn bỗng kìm không được vỗ mạnh bàn, đứng lên nắm chặt lấy tay của tôi , ánh mắt sáng quắc: “Đúng là tuyệt phối, tuyệt phối nha.”
Tôi bị chấn động, đang muốn kéo tay lại thì nghe thấy cửa “Phụt” một cái bị đá bay đi.
Lúc quay đầu lại thấy Vân Châu kia đang ngồi ở trên ghế giữa cửa.
Ánh mắt hắn liếc nhìn thấy tay của tôi đang bị mắt lé nắm thì long lên, rồi lại trầm xuống, chớp mắt một cái thu lại thần sắc nhìn tôi có vẻ cười cười nói: “Thật là khéo nha, thì ra A Ly cũng ở trong này.”
Tôi thấy hắn cười mà rợn tóc gáy.
Nói xong chưa kịp để tôi trả lời thì hắn liền nghêng ngang đi đến, trông dáng vẻ rất thong thả, nhàn nhã, vén áo choàng lên tự ý ngồi xuống bàn, rồi lại tự ý rót một chén trà, nhấp một ngụm, sau đó thì hé miệng cười làm ra vẻ không nhìn thấy khuôn mặt bực bội, sững sờ của hai chúng tôi, cười nói: “Ghế lô đầy hết rồi, đành phải đến chỗ các vị mượn tạm chỗ ngồi, mong hai vị bỏ quá cho”
Tôi rút tay ra khỏi tay của mắt lé, lấy tay áo lau lên đó, rồi cùng nhìn hắn cười, đang định đáp lời thì thấy mắt lé mạnh tay đưa ra sau lưng nắm chặt lại, làm ra vẻ ho khan hai tiếng, tạo tư thế tao nhã nhìn lên trần nhà, bóp bóp cổ tay nói: “Nè, thật ra thì…chúng tôi đang gần nhau sợ là không tiện cho lắm…”
“Ha, đang gần nhau?” Vân Châu thích thú lấy tay nắm chén trà, ánh mắt nặng nề nhìn như muốn giết tôi.
Tôi im lặng bỏ luôn cái khăn che mặt xuống.
Làm một cô gái già lúc gần nhau lại bị xem như là bị bắt kẻ thông dâm trên giường, không coi ai ra gì thật sự là tức chết lên được.
“Đúng thế, đang gần nhau, không nhớ có câu tục ngữ nói: hữu huyên thiên lý năng tương ngộ, tôi và tiểu thư họ Chân đây thực là trời đất tạo nên một đôi, độc nhất vô nhị nhân duyên tốt nha.” Mắt lé vừa liếc mắt nói vậy vừa đỏ mặt xấu hổ, nói xong còn hướng mặt của tôi liếc mắt đưa tình nữa.
Tôi cúi đầu im lặng.
“Có thật không?” Vân Châu tên kia chậm rãi đặt chén xuống bàn, sau đó nhếch miệng lên cười, cười mà cũng không phải là cười, “Nếu vậy, các người cứ tiếp tục thân cận, ta uống trà cứ tiếp tục uống, ta không ngại chút nào.”
Tôi ngạc nhiên còn tên mắt lé thì sợ run lên.
Vì thế tiết mục hai người thân cận lại biến thành trận đấu ba người trầm mặc. Trong phòng toát lên không khí quỷ dị khó lường.
Vân Châu tên kia lại dáng vẻ thư thái nhàn tản, nhấc chén lên thong thả uống từng ngụm từng ngụm.
Lúc đó bên ngoài vương bà mối sợ hãi rụt rè lò dò ló đầu vào lại bị hắn trừng mắt sợ quá run rẩy chạy ra ngoài.
Đến khi tôi uống chén trà thứ tư, khụ khụ hai tiếng sau cuối cùng không khí trầm mặc bị phá vỡ.
Sự trầm mặc này không phải là do tôi phá đâu nhé mà là do gã sai vặt của tên mắt lé kia bỗng đạp cửa nhảy vào, vừa vào đến cửa vừa nhảy lên kêu khóc: “Lão gia ơi lão gia, nhóm chúng tôi đang đứng dưới lầu xe ngựa thì bị quan sai vô liêm sỉ lấy đi rồi còn ngựa thì bị doạ sợ chạy hết rồi!
Mắt lé nghe vậy bỗng “bùm” một tiếng sợ hãi ngã luôn xuống đất, hai mắt nhắm tịt.
Ô ô, tên này tâm cũng quá yếu ớt đi.
Gã sai vặt kia lại than một ngụm “Lão gia của tôi số thật khổ a”, sau đó đi đến vừa xoa vừa bóp mãi nửa ngày cuối cùng mắt lé mới tỉnh lại, bi thương nắm tay hắn, mắt sáng quắc nói “Mau đỡ ta đứng lên, ta phải đi tìm hai con ngựa kia, mất mấy lượng bạc thuê chứ ít đâu.”
Vì thế, chủ tớ hai người cao thấp chống đỡ nhau, lau nước mắt rầm rầm đi ra cửa.
Tôi cứ đứng trợn mắt há mồm một hồi.
Nghe thấy tên Vân Châu kia cười khinh miệt, tôi tức quá giương mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hắn lành lạnh liếc mắt với tôi, tay xoa xoa cái bàn buồn bã nói: “Đúng là xem kịch vui gần nhau nha.”
Tôi nghiêm nghị nói: “Quá khen”
Mêing hắn nhếch lên, mặt thoáng chốc đen kịt. Mãi một lúc sau hắn bỗng buông chén trà thong thả tiến đến gần tôi.
Tôi dò xét ánh mắt lạnh của hắn, theo bản năng lùi dần phía sau từng bước. Hắn túm lấy tôi đứng lại, đưa tay gỡ cái mũ chụp trên đầu tôi, sau đó nhíu mày nói: “Đội cái này làm gì thế?’
Tôi sững sờ, sửng sốt.
Hắn lại cầm tay tôi nói: “Gần nhau xong rồi, cũng cần phải trở về đi.” Nói xong không để tôi kịp làm gì lôi tôi đi luôn.
Cuộc sống không chỗ nào là không đẹp, vì thế, vì thế bi kịch lại xảy ra.
Gái già tôi đây vừa xuất hiện ở cầu thang thì bất hạnh thay tiểu nhị ca đang nghêng ngang đi tới, đến sát tôi, vừa nhìn thấy chân diện mục (ý là mặt thật) của tôi, sửng sốt một lúc sau đó oa một tiếng vứt hết thức ăn trong tay, chạy như điên xuống lầu.
Hắn với mặt rỗ giống nhau, vừa chạy vừa hét chói tai: “Ôi ôi má ơi, gái già họ Chân nha”
Con mẹ nó chứ, tai hoạ này là do Vân Châu a.
Thoáng chốc trên lầu, dưới lầu, đang ngồi trên ghế nếu là nam đều chạy trối chết. Trong khoảnh khắc, trà lâu chỉ còn lại có nữ giới mà thôi.
Mà các nữ nhân này không ngoài ý muốn chính là chỉ nhìn chằm chằm vào người Vân Châu. Vì thế trong không gian trống rỗng ấy bỗng xuất hiện một đoạn hội thoại sau:
“Người nam kia là ai thế?”
“Hình như là nhị công tử của Ngân hàng tư nhân số 1 Vân phủ đấy”
“Thế còn nữ nhân kia là ai thế?”
“Hình như là trong truyền thuyết gái già họ Chân đó”
“Ông trời ui…Hắn, bọn họ sao lại ở cùng một chỗ với nhau nhỉ? Gái già này lại muốn giết hại nam nhân đàng hoàng này nữa sao?”
Tôi rút phắt tay ra khỏi Vân Châu, cướp lấy mũ chụp thẳng vào đầu che lại mặt chạy trối chết.
Tác giả :
Hoa Minh