Gái Già Gả Bảy Lần
Quyển 1 - Chương 22
Nếu chưa thật sự là sống trên đời, thật sự là chuyện u buồn cỡ nào.
Vì thế, tôi to gan đi tới trước quán bánh bao, to gan thừa dịp ông chủ quán to béo không để ý liền nhón hai cái bánh bao rồi kéo Vân Phi Bạch chạy đi như điên.
Chạy một lúc lâu mới nghe ông chủ quán bánh bao kêu thét lên chói tai: “Ôi cha mẹ ơi, có kẻ trộm bánh bao.”
Phản ứng này của ông chủ chậm quá đi.
Chúng tôi yên bình viên mãn chạy tới một góc tường rồi dừng lại, cùng ngồi dưới đất, vui vẻ cắn bánh bao.
Cắn cắn, Vân Phi Bạch bỗng nhiên bật cười lên.
Bánh bao còn ngồm ngoàm trong miệng, tôi nhìn anh.
Vân Phi Bạch nói: ‘Không thể tưởng tượng được muội lại có tính trẻ con như vậy.”
Tôi yên lặng tự hỏi đứa trẻ này rốt cuộc là loại khí chất gì, tự hỏi thật lâu, không có kết quả, vì thế yên lặng không nói gì.
Vân Phi Bạch đột nhiên lại buồn bã nói: “A Ly, muội biết không, cuối cùng ta cảm thấy như chúng ta quen biết nhau thật lâu lắ rồi, thật thật từ trước rồi, có lẽ là kiếp trước, có lẽ là kiếp kiếp trước.”
Vân phi Bạch nhìn tôi cười, lại nói tiếp: “Gần đây ta luôn nằm mộng, trong mộng có một nữ tử ngồi bên bờ sông, ta kéo nàng lại, nàng nhìn ta cười, vẻ tươi tắn kia giống muội như đúc.’
Một nơi nào đó trong lòng tôi đột nhiên động đậy, giống như sợi huyền cầm, bị ngón tay nhẹ nhàng gẩy khẽ, vang lên, cách một tiếng, giống như có gì đi ra, lại nghe không rõ.
Về phần rốt cuộc là cái gì, tôi tự hỏi thật lâu, đương nhiên, vẫn không có kết quả gì, nghĩ nghĩ, vì thế nói qua loa: ‘Có lẽ đây là duyên phận.”
“Duyên?” Vân Phi Bạch cười nửa miệng, “A, vậy A Ly nói là duyên gì?”
Duyên, tuyệt không thể khác.
Đây là lời ngoại tổ tôi từng nói. Nói đến đây, không thể không nhắc tới ngoại tổ tôi. Kỳ thật, ngoại tổ tôi không chỉ là thần y, ông còn là một văn học gia, hàng ngày ông duy trì thói quen viết nhật ký, hơn nữa lúc tuổi già còn viết một quyển hồi ức có tựa đề “Những năm tháng kỷ niệm của tôi”.
Trong đó ngoại tổ của tôi có nhắc tới ông ta cũng ngoại tổ mẫu vào tháng ba yên hoa, gặp ngoại tổ mẫu ở bên ngoài nhà vệ sinh công cộng thành Dương Châu, ngoại tổ tôi lý giải duyên phận như này: duyên phận chính là trong biển người mù mịt, ta gặp được muội, không sớm cũng không muộn, muội nhìn thấy ta, ta nhìn thấy muội, muội đứng cách một đoạn hé ra khuôn mặt rỗ tròn to, hướng về ta cười thẹn thùng, trong nháy mắt lòng ta nở hoa cải dầu, từ nay về sau không thể kiềm chế được quá trình tuyệt vời.
Thật rõ ràng, ngoại tổ tôi là một văn học gia vĩ đại.
Là tôn nữ ngoại của ông, dựa theo nguyên tắc cơ bản của lịch sử sóng sau xô sóng trước, tôi đương nhiên là cũng có chút tài văn.
Vì thế, trong lòng tôi cân nhắc tìm từ, nhìn Vân Phi Bạch thâm tình định nói một câu nói có sách mách có chứng là “Oanh Oanh Trương sinh hội tây sương”, lại đến câu ‘Bát giới đến Cao lão trang”, chợt nghe có tiếng hô to: “Bọn chúng ở hướng này, đuổi theo mau.”
Đúng là ông chủ mập quán bánh bao rồi.
Vân Phi Bạch lại kéo tôi chạy tiếp.
Một đám đông ùn ùn đuổi theo ở đằng sau. Ông chủ mập chạy ở cuối cùng, có lẽ là quá tập trung tinh thần để chạy mà không để ý, dưới chân bỗng vấp, bùm một tiếng, ông ta lăn một vòng lông lốc rồi đứng lên, vỗ vỗ mông, hổn hển kêu: “Chờ bắt được các ngươi, ta nhất định lấy bánh báo đè chết các ngươi.”
Đừng chấp nhất quá mà nhiệt tâm cuồn cuộn ông chủ à.
Tôi nhìn ông ta khập khiễng đi, liền độc ác cười lên, Vân Phi Bạch cũng cười.
Cười cười, tiếng cười dần dần nhỏ đi. Bầu không khí có chút khác thường.
Nguyên nhân khác thường ở chỗ, Vân Phi Bạch đang ôm thắt lưng tôi, còn tôi ép vào ngực anh. Quay lại nhìn, thấy Vân Phi Bạch đang mắt sáng rực nhìn tôi.
Mặt tôi nóng bừng lên.
Vân Phi Bạch nhẹ nhàng gọi tôi: ‘A Ly.” Trong giọng nói sao nghe êm ái quyến rũ.
Tôi đáp: ‘Vâng.”
Liền thấy anh cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi tôi, nửa chiếc bánh bao trên tay tôi lăn xuống đất…
Lưỡi anh cuốn vào miệng tôi, chậm rãi đùa, mút vào, tôi theo bản năng ôm lấy lưng anh. Võ mồm dây dưa một lúc, chân tôi dần dần như nhũn ra, anh giữ chặt thắt lưng tôi, buông tôi ra, trong ánh mắt như có một làn sương mờ phủ, rồi lại ôm tôi vào lòng, ghé vào bên tai tôi, khàn giọng nói: “A Ly, gả cho ta được không?”
Tôi mơ mơ màng màng đáp: “Vâng.”
Vân Phi Bạch cười khẽ, lại ôm tôi vào lòng, nói: “Ngày mai ta đến cầu hôn.”
Cảnh đẹp như này, anh hôn tôi hôn, ngay khi tôi còn chưa kịp trả lời, bụng tôi đã kêu lục cục giết chết cảnh đẹp, tôi vô cùng chua xót kêu thầm.
Vân Phi Bạch không nhịn được bật cười lên, buông tôi ra, nói: ‘Có phải đói bụng không?”
Mặt già của tôi nóng bừng.
Vân Phi Bạch cầm tay tôi, nói: ‘Chờ ta.”
Tôi giữ chặt anh lại, trừng mắt: ‘Huynh, huynh, huynh định đi trộm bánh bao sao?”
Vân Phi Bạch cười, chỉ chỉ chiếc ngọc bội: “Ta lấy cái này đi đổi.”
Quả nhiên là đại công tử của ngân hàng tư nhân, rất có gan tiêu tiền. Nhưng gái già tôi thì lại đau lòng, vì thế nói: ‘Này, rất, rất lỗ đấy.”
Vân Phi Bạch cười nhẹ nhàng, chỉ dịu dàng nói với tôi: ‘Chờ ta quay lại.”
Chờ ta quay lại.
Tôi vẫn cảm thấy câu nói này rất bi thương, tựa như tôi sẽ phải chờ anh trở về, nhưng, tôi chờ, anh lại không trở về.
Tôi thấy anh đi về hướng có ánh đèn, đứng ở một quầy hàng rồi dừng lại, thấy anh cầm một túi giấy nóng hổi, miệng cười rất tươi.
Chỉ là lúc xoay người, đột nhiên cả người anh lảo đảo suýt ngã rồi đứng vững lại, lúc đứng thẳng lên, trên mặt đã phủ một lớp sương mờ ảo.
Anh đứng trong đám đông, giống như một đứa trẻ đột nhiên bị lạc đường, nhìn người người qua lại mà mờ mịt.
Tôi bước đến gọi: “Phi Bạch.”
Anh nhìn tôi, hơi ngỡ ngàng: “Cô nương là ai?”
Giọng nói rất khẽ, rất ôn hòa, lại dường như hồn ở nơi nào, giống như ngàn vạn sấm sét đánh vào trái tim tôi.
Tôi không thể ngờ được, mới chỉ xoay người đi được vài bước, khi xoay người lại, Vân Phi Bạch đã quên tôi.
Ngay như vậy, đột nhiên như vậy, bình thản, không hề dự liệu.
Ánh mắt anh mờ mịt nhìn tôi, giống như cái ngày tôi cầm dao đi thổ lộ với anh, gió chợt nổi lên, thổi sợi tóc bên tai anh, dịu dàng lưu luyến.
Anh từng nói nắm tay cả đời, tôi nói cùng sống bạch đầu giai lão.
Anh nói chúng ta cùng nhau ngắm trăng sao, ngắm mây ngắm nước ngắm tịch dược, ngắm hoàng hôn, tôi nói vâng.
Chỉ là, tôi trộm một chiếc bánh bao, thì lại đánh mất anh.
Anh cầm miếng ngọc đổi đồ ăn cho tôi, xoay người lại, đã quên mất tôi rồi. Chúng tôi nỗ lực đến với nhau, cuối cùng lại là vô duyên.
Lần đầu tiên anh mất trí nhớ, tôi nói với mình, có lẽ là ngẫu nhiên thôi, tôi vẫn cố chấp kiên trì cho rằng tất cả đều là ngẫu nhiên, nhưng giờ này khắc này, sự kiên trì cố chấp của tôi cuối cùng từ từ sụp đổ.
Phố dài mười dặm đèn đuốc sáng rực, người người rất đông, vội vội vàng vàng, tôi ở trong gió đêm hướng về Vân Phi Bạch cười xin lỗi, rồi xoay người đi, giữa không trung yên hoa hiện ra, vừa đúng là ánh nguyệt.
Vì thế, tôi to gan đi tới trước quán bánh bao, to gan thừa dịp ông chủ quán to béo không để ý liền nhón hai cái bánh bao rồi kéo Vân Phi Bạch chạy đi như điên.
Chạy một lúc lâu mới nghe ông chủ quán bánh bao kêu thét lên chói tai: “Ôi cha mẹ ơi, có kẻ trộm bánh bao.”
Phản ứng này của ông chủ chậm quá đi.
Chúng tôi yên bình viên mãn chạy tới một góc tường rồi dừng lại, cùng ngồi dưới đất, vui vẻ cắn bánh bao.
Cắn cắn, Vân Phi Bạch bỗng nhiên bật cười lên.
Bánh bao còn ngồm ngoàm trong miệng, tôi nhìn anh.
Vân Phi Bạch nói: ‘Không thể tưởng tượng được muội lại có tính trẻ con như vậy.”
Tôi yên lặng tự hỏi đứa trẻ này rốt cuộc là loại khí chất gì, tự hỏi thật lâu, không có kết quả, vì thế yên lặng không nói gì.
Vân Phi Bạch đột nhiên lại buồn bã nói: “A Ly, muội biết không, cuối cùng ta cảm thấy như chúng ta quen biết nhau thật lâu lắ rồi, thật thật từ trước rồi, có lẽ là kiếp trước, có lẽ là kiếp kiếp trước.”
Vân phi Bạch nhìn tôi cười, lại nói tiếp: “Gần đây ta luôn nằm mộng, trong mộng có một nữ tử ngồi bên bờ sông, ta kéo nàng lại, nàng nhìn ta cười, vẻ tươi tắn kia giống muội như đúc.’
Một nơi nào đó trong lòng tôi đột nhiên động đậy, giống như sợi huyền cầm, bị ngón tay nhẹ nhàng gẩy khẽ, vang lên, cách một tiếng, giống như có gì đi ra, lại nghe không rõ.
Về phần rốt cuộc là cái gì, tôi tự hỏi thật lâu, đương nhiên, vẫn không có kết quả gì, nghĩ nghĩ, vì thế nói qua loa: ‘Có lẽ đây là duyên phận.”
“Duyên?” Vân Phi Bạch cười nửa miệng, “A, vậy A Ly nói là duyên gì?”
Duyên, tuyệt không thể khác.
Đây là lời ngoại tổ tôi từng nói. Nói đến đây, không thể không nhắc tới ngoại tổ tôi. Kỳ thật, ngoại tổ tôi không chỉ là thần y, ông còn là một văn học gia, hàng ngày ông duy trì thói quen viết nhật ký, hơn nữa lúc tuổi già còn viết một quyển hồi ức có tựa đề “Những năm tháng kỷ niệm của tôi”.
Trong đó ngoại tổ của tôi có nhắc tới ông ta cũng ngoại tổ mẫu vào tháng ba yên hoa, gặp ngoại tổ mẫu ở bên ngoài nhà vệ sinh công cộng thành Dương Châu, ngoại tổ tôi lý giải duyên phận như này: duyên phận chính là trong biển người mù mịt, ta gặp được muội, không sớm cũng không muộn, muội nhìn thấy ta, ta nhìn thấy muội, muội đứng cách một đoạn hé ra khuôn mặt rỗ tròn to, hướng về ta cười thẹn thùng, trong nháy mắt lòng ta nở hoa cải dầu, từ nay về sau không thể kiềm chế được quá trình tuyệt vời.
Thật rõ ràng, ngoại tổ tôi là một văn học gia vĩ đại.
Là tôn nữ ngoại của ông, dựa theo nguyên tắc cơ bản của lịch sử sóng sau xô sóng trước, tôi đương nhiên là cũng có chút tài văn.
Vì thế, trong lòng tôi cân nhắc tìm từ, nhìn Vân Phi Bạch thâm tình định nói một câu nói có sách mách có chứng là “Oanh Oanh Trương sinh hội tây sương”, lại đến câu ‘Bát giới đến Cao lão trang”, chợt nghe có tiếng hô to: “Bọn chúng ở hướng này, đuổi theo mau.”
Đúng là ông chủ mập quán bánh bao rồi.
Vân Phi Bạch lại kéo tôi chạy tiếp.
Một đám đông ùn ùn đuổi theo ở đằng sau. Ông chủ mập chạy ở cuối cùng, có lẽ là quá tập trung tinh thần để chạy mà không để ý, dưới chân bỗng vấp, bùm một tiếng, ông ta lăn một vòng lông lốc rồi đứng lên, vỗ vỗ mông, hổn hển kêu: “Chờ bắt được các ngươi, ta nhất định lấy bánh báo đè chết các ngươi.”
Đừng chấp nhất quá mà nhiệt tâm cuồn cuộn ông chủ à.
Tôi nhìn ông ta khập khiễng đi, liền độc ác cười lên, Vân Phi Bạch cũng cười.
Cười cười, tiếng cười dần dần nhỏ đi. Bầu không khí có chút khác thường.
Nguyên nhân khác thường ở chỗ, Vân Phi Bạch đang ôm thắt lưng tôi, còn tôi ép vào ngực anh. Quay lại nhìn, thấy Vân Phi Bạch đang mắt sáng rực nhìn tôi.
Mặt tôi nóng bừng lên.
Vân Phi Bạch nhẹ nhàng gọi tôi: ‘A Ly.” Trong giọng nói sao nghe êm ái quyến rũ.
Tôi đáp: ‘Vâng.”
Liền thấy anh cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi tôi, nửa chiếc bánh bao trên tay tôi lăn xuống đất…
Lưỡi anh cuốn vào miệng tôi, chậm rãi đùa, mút vào, tôi theo bản năng ôm lấy lưng anh. Võ mồm dây dưa một lúc, chân tôi dần dần như nhũn ra, anh giữ chặt thắt lưng tôi, buông tôi ra, trong ánh mắt như có một làn sương mờ phủ, rồi lại ôm tôi vào lòng, ghé vào bên tai tôi, khàn giọng nói: “A Ly, gả cho ta được không?”
Tôi mơ mơ màng màng đáp: “Vâng.”
Vân Phi Bạch cười khẽ, lại ôm tôi vào lòng, nói: “Ngày mai ta đến cầu hôn.”
Cảnh đẹp như này, anh hôn tôi hôn, ngay khi tôi còn chưa kịp trả lời, bụng tôi đã kêu lục cục giết chết cảnh đẹp, tôi vô cùng chua xót kêu thầm.
Vân Phi Bạch không nhịn được bật cười lên, buông tôi ra, nói: ‘Có phải đói bụng không?”
Mặt già của tôi nóng bừng.
Vân Phi Bạch cầm tay tôi, nói: ‘Chờ ta.”
Tôi giữ chặt anh lại, trừng mắt: ‘Huynh, huynh, huynh định đi trộm bánh bao sao?”
Vân Phi Bạch cười, chỉ chỉ chiếc ngọc bội: “Ta lấy cái này đi đổi.”
Quả nhiên là đại công tử của ngân hàng tư nhân, rất có gan tiêu tiền. Nhưng gái già tôi thì lại đau lòng, vì thế nói: ‘Này, rất, rất lỗ đấy.”
Vân Phi Bạch cười nhẹ nhàng, chỉ dịu dàng nói với tôi: ‘Chờ ta quay lại.”
Chờ ta quay lại.
Tôi vẫn cảm thấy câu nói này rất bi thương, tựa như tôi sẽ phải chờ anh trở về, nhưng, tôi chờ, anh lại không trở về.
Tôi thấy anh đi về hướng có ánh đèn, đứng ở một quầy hàng rồi dừng lại, thấy anh cầm một túi giấy nóng hổi, miệng cười rất tươi.
Chỉ là lúc xoay người, đột nhiên cả người anh lảo đảo suýt ngã rồi đứng vững lại, lúc đứng thẳng lên, trên mặt đã phủ một lớp sương mờ ảo.
Anh đứng trong đám đông, giống như một đứa trẻ đột nhiên bị lạc đường, nhìn người người qua lại mà mờ mịt.
Tôi bước đến gọi: “Phi Bạch.”
Anh nhìn tôi, hơi ngỡ ngàng: “Cô nương là ai?”
Giọng nói rất khẽ, rất ôn hòa, lại dường như hồn ở nơi nào, giống như ngàn vạn sấm sét đánh vào trái tim tôi.
Tôi không thể ngờ được, mới chỉ xoay người đi được vài bước, khi xoay người lại, Vân Phi Bạch đã quên tôi.
Ngay như vậy, đột nhiên như vậy, bình thản, không hề dự liệu.
Ánh mắt anh mờ mịt nhìn tôi, giống như cái ngày tôi cầm dao đi thổ lộ với anh, gió chợt nổi lên, thổi sợi tóc bên tai anh, dịu dàng lưu luyến.
Anh từng nói nắm tay cả đời, tôi nói cùng sống bạch đầu giai lão.
Anh nói chúng ta cùng nhau ngắm trăng sao, ngắm mây ngắm nước ngắm tịch dược, ngắm hoàng hôn, tôi nói vâng.
Chỉ là, tôi trộm một chiếc bánh bao, thì lại đánh mất anh.
Anh cầm miếng ngọc đổi đồ ăn cho tôi, xoay người lại, đã quên mất tôi rồi. Chúng tôi nỗ lực đến với nhau, cuối cùng lại là vô duyên.
Lần đầu tiên anh mất trí nhớ, tôi nói với mình, có lẽ là ngẫu nhiên thôi, tôi vẫn cố chấp kiên trì cho rằng tất cả đều là ngẫu nhiên, nhưng giờ này khắc này, sự kiên trì cố chấp của tôi cuối cùng từ từ sụp đổ.
Phố dài mười dặm đèn đuốc sáng rực, người người rất đông, vội vội vàng vàng, tôi ở trong gió đêm hướng về Vân Phi Bạch cười xin lỗi, rồi xoay người đi, giữa không trung yên hoa hiện ra, vừa đúng là ánh nguyệt.
Tác giả :
Hoa Minh