Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 55: Bị đuổi
Sau khi Phong Khải Trạch gọi điện thoại cho Đường Phi, vội vàng chạy về nhà trọ, lấy ra chìa khóa dự bị liền, trực tiếp mở của.
Trong căn phòng, người đã sớm dọn đi nên bên trong nhà đều trống rỗng, anh giận đến nổi trận lôi đình, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho cô.
Nhưng mà đối phương đã tắt máy.
“Tạ Thiên Ngưng, em chết chắc rồi.”
Không nghĩ tới anh lại bị thua bởi trên tay của một cô gái như vậy.
Nhưng mà cũng không sao, dù em có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay anh đâu, hãy chờ xem, anh không tin mình không đấu lại cô gái này.
Tạ Thiên Ngưng tìm đến một chỗ ở gần ngoại ô, nơi này mặc dù cách xa trung tâm một chút, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ, không khí trong lành lại không có quá nhiều người,
Hiện giờ cô cần nhất chính là một nơi an tĩnh để sống, cô đúng thật là đã quá ngu ngốc trong một thời gian dài rồi.
Cô phải ở nơi này, quên đi Ôn Thiếu Hoa, thoát khỏi Phong Khải Trạch sau đó lại bắt đầu lần nữa.
“Tạ Thiên Ngưng, mày phải cố gắng lên, phải biết nhìn về phía trước, từ nay trở đi không nên sống vì người khác nữa mà hãy sống vì chính mình đi.”
Nhìn về phía cửa sổ, đưa hai cánh tay ra hít một hơi thật sâu sau đó tự khích lệ chính mình, bắt đàu thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, vì đi đến chỗ làm nên Tạ Thiên Ngưng đã rời giường thật sớm rồi đi ra bên ngoài đón xe buýt.
Vì là lần đầu tiên, không có tính thời gian, ngồi xe buýt hết nửa tiếng, lại thêm đổi xe còn bị kẹt xe, ước chừng mất hết hai tiếng mới đến công ty.
Xem ra ở nơi vắng vẻ, chưa chưa hẳn là chuyện tốt, sau khi đi đến nơi thì cô đã thấy mệt đến không chút sức lực nào rồi.
Hôm qua lại nghỉ làm, hôm nay nhất định sẽ bị quản lý Mã mắng tiếp rồi, cho nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Muốn mắng hay chửi gì cũng được, sau khi mắng xong thì trừ chút tiền thưởng cũng xong chuyện, dù sao giờ đây cô cũng không có thiếu tiền.
Tạ Thiên Ngưng cứ nghỉ như vậy, đi vào phòng làm việc của quản lý Mã, đứng trước bàn làm việc chờ ông mắng chửi.
Ngoài dự tính của cô, hết nửa ngày mà ông cũng không có ngẩng đầu nhìn cô, chỉ lo bận bịu công việc của mình, dường như đã xem cô như không khí.
“Quản lý Mã___” Cô không chịu đựng được liền hô lên một tiếng hỏi.
Đối phương vẫn không có phản ứng, cô đành phải hô lên thêm một lần nữa: “Quản lý Mã___”
Rốt cuộc, quản lý Mã ngẩng đầu lên, lấy tay đẩy cặp kính trên cánh mũi, vẻ mặt không chút thay đổi liền nhìn chằm chằm cô, sau đó lạnh lùng nói: “Cô đã đến rồi à.”
“Dạ____” Cô gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
Theo lý quản lý Mã phải không ngừng mắng chửi ầm ầm vào cô mới đúng, sao lại chỉ lạnh nhạt nói một câu: cô đã đến rồi à.
Chuyện này có gì đó không ổn.
“Đã đến rồi, vậy thì đi làm thủ tục nghỉ việc đi.”
“Thủ tục nghỉ việc?”
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc kêu to, sau đó nghi ngờ hỏi lại: “Quản lý Mã, tôi không có nói làm đơn xin từ chức mà!”
“Tôi biết cô không có nói xin từ chức, nhưng do công ty đơn phương sa thải cô, cho nên chúng tôi sẽ trả cô đủ ba tháng tiền lương, cô hãy đến chỗ phòng kế toán làm xong thủ tục rồi có thể đi, ngày mai không cần đi làm.” Quản lý Mã mỉm cười, thái độ rất lạnh lùng.
Cô hiểu rõ quản lý Mã là người thế nào, lúc ông không mắng người chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng, không phải đang nói đùa.
Xem ra công ty muốn sa thải cô rồi.
Tại sao chứ?
“Quản lý Mã, gần đây tôi hay bỏ bê công việc, nhưng tôi bảo đảm về sau không bao giờ làm vậy nữa, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội có được không?”
Theo ý cô cũng chỉ có nguyên nhân này mới khiến cô bị sa thải.
“Thiên Ngưng, nếu cô chỉ bỏ bê công việc thì tôi cũng chỉ trừ tiền lương của cô thôi, không cần đuổi cô. Nhưng chuyện này lại khác, chúng tôi không thể không đuổi cô.” Quản lý Mã bất đắc dĩ nói.
“Tại sao?”
Trong căn phòng, người đã sớm dọn đi nên bên trong nhà đều trống rỗng, anh giận đến nổi trận lôi đình, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho cô.
Nhưng mà đối phương đã tắt máy.
“Tạ Thiên Ngưng, em chết chắc rồi.”
Không nghĩ tới anh lại bị thua bởi trên tay của một cô gái như vậy.
Nhưng mà cũng không sao, dù em có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay anh đâu, hãy chờ xem, anh không tin mình không đấu lại cô gái này.
Tạ Thiên Ngưng tìm đến một chỗ ở gần ngoại ô, nơi này mặc dù cách xa trung tâm một chút, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ, không khí trong lành lại không có quá nhiều người,
Hiện giờ cô cần nhất chính là một nơi an tĩnh để sống, cô đúng thật là đã quá ngu ngốc trong một thời gian dài rồi.
Cô phải ở nơi này, quên đi Ôn Thiếu Hoa, thoát khỏi Phong Khải Trạch sau đó lại bắt đầu lần nữa.
“Tạ Thiên Ngưng, mày phải cố gắng lên, phải biết nhìn về phía trước, từ nay trở đi không nên sống vì người khác nữa mà hãy sống vì chính mình đi.”
Nhìn về phía cửa sổ, đưa hai cánh tay ra hít một hơi thật sâu sau đó tự khích lệ chính mình, bắt đàu thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, vì đi đến chỗ làm nên Tạ Thiên Ngưng đã rời giường thật sớm rồi đi ra bên ngoài đón xe buýt.
Vì là lần đầu tiên, không có tính thời gian, ngồi xe buýt hết nửa tiếng, lại thêm đổi xe còn bị kẹt xe, ước chừng mất hết hai tiếng mới đến công ty.
Xem ra ở nơi vắng vẻ, chưa chưa hẳn là chuyện tốt, sau khi đi đến nơi thì cô đã thấy mệt đến không chút sức lực nào rồi.
Hôm qua lại nghỉ làm, hôm nay nhất định sẽ bị quản lý Mã mắng tiếp rồi, cho nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Muốn mắng hay chửi gì cũng được, sau khi mắng xong thì trừ chút tiền thưởng cũng xong chuyện, dù sao giờ đây cô cũng không có thiếu tiền.
Tạ Thiên Ngưng cứ nghỉ như vậy, đi vào phòng làm việc của quản lý Mã, đứng trước bàn làm việc chờ ông mắng chửi.
Ngoài dự tính của cô, hết nửa ngày mà ông cũng không có ngẩng đầu nhìn cô, chỉ lo bận bịu công việc của mình, dường như đã xem cô như không khí.
“Quản lý Mã___” Cô không chịu đựng được liền hô lên một tiếng hỏi.
Đối phương vẫn không có phản ứng, cô đành phải hô lên thêm một lần nữa: “Quản lý Mã___”
Rốt cuộc, quản lý Mã ngẩng đầu lên, lấy tay đẩy cặp kính trên cánh mũi, vẻ mặt không chút thay đổi liền nhìn chằm chằm cô, sau đó lạnh lùng nói: “Cô đã đến rồi à.”
“Dạ____” Cô gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
Theo lý quản lý Mã phải không ngừng mắng chửi ầm ầm vào cô mới đúng, sao lại chỉ lạnh nhạt nói một câu: cô đã đến rồi à.
Chuyện này có gì đó không ổn.
“Đã đến rồi, vậy thì đi làm thủ tục nghỉ việc đi.”
“Thủ tục nghỉ việc?”
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc kêu to, sau đó nghi ngờ hỏi lại: “Quản lý Mã, tôi không có nói làm đơn xin từ chức mà!”
“Tôi biết cô không có nói xin từ chức, nhưng do công ty đơn phương sa thải cô, cho nên chúng tôi sẽ trả cô đủ ba tháng tiền lương, cô hãy đến chỗ phòng kế toán làm xong thủ tục rồi có thể đi, ngày mai không cần đi làm.” Quản lý Mã mỉm cười, thái độ rất lạnh lùng.
Cô hiểu rõ quản lý Mã là người thế nào, lúc ông không mắng người chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng, không phải đang nói đùa.
Xem ra công ty muốn sa thải cô rồi.
Tại sao chứ?
“Quản lý Mã, gần đây tôi hay bỏ bê công việc, nhưng tôi bảo đảm về sau không bao giờ làm vậy nữa, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội có được không?”
Theo ý cô cũng chỉ có nguyên nhân này mới khiến cô bị sa thải.
“Thiên Ngưng, nếu cô chỉ bỏ bê công việc thì tôi cũng chỉ trừ tiền lương của cô thôi, không cần đuổi cô. Nhưng chuyện này lại khác, chúng tôi không thể không đuổi cô.” Quản lý Mã bất đắc dĩ nói.
“Tại sao?”
Tác giả :
Tịch Mộng