Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 295: Không Nghĩ Ra
Đả tự: webtruyen.com
Bị Phong Gia Vinh quậy cho một trận, khiến mọi người đều hết sức kinh ngạc, cũng may không xảy ra chuyện gì, nên mọi người không còn thấy căng thẳng, tâm trạng dần dần bình phục lại.
Nhưng Phong Khải Trạch vẫn còn rất tức giận, hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm cửa, mặc dù bóng dáng của Phong Gia Vinh đã hoàn toàn biến mất, nhưng anh vẫn đứng chết lặng và nhìn chằm chằm, lửa giận càng lúc càng lớn, cuối cùng giận quá đấm mạnh một đấm vào cánh cửa.
Rầm —— nhưng vẫn không hết giận.
Tiếng vang lớn, làm cho mọi người giật nảy mình.
Tạ Thiên Ngưng bước nhanh lại, kéo cánh tay anh ra khỏi cánh cửa, thấy tay sưng to, đau lòng khiển trách: "Anh không nên lấy tay mình ra làm chuyện này chứ, cửa cứng như vậy, nếu có chuyện gì thì sao? Thật không rõ trong đầu anh đang nghĩ cái gì, tự nhiên ngược đãi mình như thế."
"Chỉ cần nghĩ đến những lời Phong Gia Vinh vừa nói, anh liền thấy giận, muốn đấm ông ta một đám, nhưng anh lại không thể đấm ông ta nên chỉ có thể đấm vào cửa."
Nếu như Phong Gia Vinh không phải là cha anh, thì tốt biết bao, anh có thể cho ông ta một đấm để hả cơn giận.
"Anh cũng không phải là lần đầu tiên cùng ông ấy gây gổ, còn thấy chưa quen sao, hơn nữa chúng ta cũng không có sao, anh cần gì tức giận chứ? Tức giận làm gì để hại sức khỏe, ngốc quá đi. Không được, tay bị sưng như vậy, nhất định cầm phải bôi thuốc giảm sưng mới được. Thím Chu, tìm xem trong ngăn tủ có gì không, xem có thuốc mỡ giảm sưng không, thím tìm giúp tôi nha."
"Được, để thím tìm xem." Thím Chu lập tức đi tìm thuốc, không bao lâu sau đã tìm thấy liền mang đến cho cô, "Bà chủ, thuốc mỡ giảm sưng đây."
Tạ Thiên Ngưng kéo Phong Khải Trạch ngồi lên trên ghế so fa, dùng miệng thổi tay của anh, từ từ bôi thuốc cho anh, vừa bôi vừa nhắc nhở anh, "Sau này bất kể có tức giận mấy, cũng không làm thương tổn tới mình, có biết không? Anh mà dám thương tổn tới mình, em sẽ không quan tâm đến anh nữa."
Bây giờ cơn giận của Phong Khải Trạch còn chưa vơi, nhưng vì không để cô lo lắng, đành miễn cưỡng đồng ý, "Anh biết."
Cô biết anh đang miễn cưỡng, cũng biết ép buộc anh đồng ý cũng vô dụng, đành khuyên nhũ anh, "Khỉ con, anh không cần thiết phải giận dữ như vậy, chẳng lẽ anh không để ý thấy ba đã thay đổi rất nhiều rồi sao? Thật ra ông rất quan tâm chúng ta, chẳng qua không biết phải diễn đạt thế nào mà thôi, nếu là lúc trước, ông đã vì đạt được mục đích, sớm dùng thủ đoạn ra tay rồi, tuyệt đối không như hôm nay lãng phí thời gian với chúng ta, em nghĩ ông ấy có nổi khổ tâm gì đó, giống như đang muốn trì hoãn với chúng ta, để làm những chuyện khác."
"Ông ta chỉ muốn chứng minh tâm ý của mình, cho nên mới không động thủ với mọi người, chứ có thay đổi gì đâu, nếu có thay đổi thì đó chính là tâm địa của ông ta, vừa tham lam hơn lại còn ích kỷ hơn nữa." Anh tức giận nói, mà càng nói lại càng thêm tức.
"Ông ấy thật sự có thành ý mà, bằng không đã sớm động thủ, không phải sao?" Cô còn muốn nói giúp Phong Gia Vinh, hóa giải mâu thuẫn giữa cha con họ.
Đáng tiếc vô dụng.
"Nếu như ông ấy muốn chứng minh được thành ý của mình, cũng sẽ không mang theo nhiều người đến, Không phải sao? Em không cần nói giúp ông ấy, cũng không cần nói nhắc ông ấy với anh nữa, anh còn chưa hết giận đó. Hừ, càng nói đến ông ta là càng tức thêm." Anh không tin Phong Gia Vinh thực lòng quan tâm bọn họ, một người trong mắt chỉ có tiền bạc và quyền thế, sẽ không đem đặt người thân lên hàng đầu đâu.
Tóm lại anh thực lòng không dễ dàng tin vào Phong Gia Vinh.
"Được được được, em không nói nữa, anh đừng tức giận, được không?" Thấy anh tức giận như thế, cô cũng không nói thêm gì nữa, đem lòng nghi ngờ tạm thời đè nén xuống.
Chẳng lẽ cô đã đoán sai sao, Phong Gia Vinh thật sự giống như lời khỉ nhỏ nói, nếu ông ta thật sự quan tâm, vì sao lại mang theo nhiều người tới đây?
Quả là nghĩ không ra.
"Được rồi được rồi, đừng nhắc những chuyện không vui nữa, đồ đạc còn lại cứ để thím Chu dọn dẹp đi, chúng ta cùng nhau về trước, tránh gặp phải Phong Gia Vinh gây thêm phiền phức cho chúng ta." Đới Phương Dung đã không thể chờ đợi liền muốn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện,sợ Phong Gia Vinh lại dẫn người quay lại đối phó bọn họ.
"Để thím Chu ở lại một mình, có ổn không?"Tạ Thiên Ngưng thấy còn quá nhiều đồ, lo lắng một mình thím Chu dọn dẹp không nổi.
"Bà chủ cứ yên tâm, một mình tôi làm cho, chút nữa tôi sẽ tìm người đem đồ chở về, hơn nữa những thứ này cũng không cần đến mọi người giúp đâu, vì dù sao mọi người cũng giúp không được, chi bằng cứ đi về trước đi, để một mình tôi làm." Thím Chu được chủ nhân quan tâm vô cùng cảm động, nhưng vẫn bảo bọn họ cứ trở về.
"Vậy thím hãy cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi nha."
"Tôi biết rồi, mọi người đi đường cẩn thận một chút."
"Đi thôi, nằm viện nhiều tháng nay, quả thật muốn về nhà xem một chút." Phong Khải Trạch đở Tạ Thiên Ngưng đi ra ngoài cửa, nhớ lại khoảng thời gian ở trong bệnh viện này, thật sự rất khó để mà quên.
Khó quên là vì có có người mình yêu bên cạnh, cảm giác gì cũng tốt.
Viện trưởng cố ý đến để đưa tiễn, "Phong thiếu gia, chúc mừng cậu đã khỏi bệnh được ra viện,cậu có cảm thấy hài lòng với cách phục vụ của chúng tôi không?"
"Cũng không tệ, tối thiểu đã chữa lành chân của tôi, không để lại hậu di chứng gì."
"Chỉ cần Phong thiếu gia cảm thấy tốt là được."
"Viện trưởng,ông cứ trở về đi, không cần đưa tiễn."
"Được, vậy cậu đi thong thả." Viện trưởng không dám nói quá nhiều, chỉ sợ nói nhiều gây họa, đối phương nói không cần đưa tiễn, ông lập tức biết dừng lại ngay.
Rốt cuộc thì nhân vật đáng sợ không thể chọc giận đã rời đi. Trong mấy tháng nay, ông thật rất sợ không cẩn thận chọc giận phải nhân vật ma quỷ trong truyền thuyết này, ông cảm thấy cuộc sống ,mình mỗi ngày trôi qua thật khó yên ổn!
Tạ Thiên Ngưng quay đầu lại nhìn viện trưởng, phát hiện bộ dáng của ông như trút đi một tản đá nặng, liền không nhịn cười được.
Phong Khải Trạch thấy cô cười, liền hỏi một chút: "Em cười gì vậy?"
"Em đang cười viện trưởng, suốt khoảng thời gian này ông ta cứ mãilo lắng đề phòng, hiện tại cuối cùng đã có thể yên tâm, trở về nhà ngủ ngon lành."
"Em nói vòng vo là ám chỉ anh là người đáng sợ."
"Em đang khen ngợi sự lợi hại của anh, ngay cả viện trưởng cũng phải sợ anh."
"Kệ đi, chỉ cần em không sợ anh là được rồi."
". . . . . ."
Đới Phương Dung thấy hai người bọn họ chỉ lo nói chuyện phiếm, liền nhắc nhở: "Khải Trạch, con đừng mãi lo nói chuyện hoài, chú ý một chút, chúng ta hiện tại đang ở ngoài bệnh viện, nhiều người nhiều xe, cẩn thận coi chừng xảy ra chuyện đó."
"Mẹ, mẹ không cần quá khẩn trương, dù người qua lại nhiều nhưng khó có thể va chạm vào nhau lắm, ở đây còn có rất nhiều phụ nữ có thai đi ra ngoài tản bộ mua thức ăn. Nếu như lo lắng giống mẹ, chỉ sợ khắp tất cả phụ nữ có thai đều không dám ra đường rồi." Tạ Thiên Ngưng đi rất cẩn thận, cảm thấy không nên lo lắng nhiều, dù sao thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp, chứ không phải lúc nào cũng có điều xấu xảy ra.
"Nói ra không sợ con chê cười, mẹ chưa bao giờ có thai, cũng chưa từng chăm sóc cho phụ nữ có thai, không biết mang thai như thế nào, chẳng qua khi nhìn thấy bụng bầu của con, trong lòng lại lo, không muốn con xảy ra chuyện, muốn nhìn thấy con sinh đứa bé bình an ra đời, cho nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cho nên con đừng có thấy lạ nha."
"Con nhất định sẽ sinh đứa bé ra đời bình an." Có lẽ Đới Phương Dung đã đem tất cả ước mơ của mình đặt vào hết trên người cô, một người phụ nữ cả đời không sanh được đứa con nào, chắc trong lòng cảm thấy rất đau buồn.
"Ngày hôm qua mẹ có mua cho con mấy bộ đầm bầu, hơi lớn một chút , nhân viên bán hàng nói với mẹ rất hợp cho người mang thai bảy tám tháng, mẹ không biết con thích mặc kiểu dáng gì, cho nên mua mỗi thứ một bộ, con về xemcó thích hay không?"
"Mẹ, cám ơn mẹ." Nếu như mẹ cũng thương yêu cô giống như vậy, thật là tốt biết bao.
Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nhớ tới Lâm Thư Nhu, rất muốn biết bà hiện giờ có khỏe hay không? Chỉ tiếc không cách nào liên lạc được với bà.
Có lẽ cuộc sống của mẹ ở bên Mĩ rất hạnh phúc, tất cả mọi người điều được sống hạnh phúc là tốt rồi, cần gì nghĩ nhiều, cô chỉ có thể chúc mẹ hạnh phúc.
"Con không cần cám ơn mẹ, dù sao mẹ nhàn rỗi cũng không có gì để làm, hôm nào rảnh mẹ còn muốn đi mua vài bộ đồ cho em bé! Đúng rồi, còn phải mua cái nôi để em bé ngủ, hơn nữa phải mua hai cái, trên lầu một cái, dưới lầu một cái, như vậy mới không cần phải dọn đi dọn lại, mua cái lớn một chút tốt, hay mua nhỏ một chút thì tốt đây?" Đới Phương Dung chợt khẽ cười, mãi đắm chìm trong trên thế giới của mình.
Bọn họ không quấy rầy bà, để bà vui đi, để cho tinh thần bà được thỏai mái.
"Hai người ngồi ở phía sau xe, anh ngồi chỗ tài xế, cẩn thận một chút." Phong Khải Trạch đỡ Tạ Thiên Ngưng ngồi vào chỗ phía sau xe, thấy cô đã ngồi vững vàng, thắt chặc dây an toàn, lúc này mới ngồi vào chỗ tài xế.
Sau khi Đới Phương Dung lên xe, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện về cái nôi em bé, "Thiên Ngưng, con nói xem nên mua cái lớn tốt hay cái nhỏ tốt? Mẹ thấy mua cái lớn một chút thì tốt hơn, như vậy đứa bé mới ngủ thoải mái được, có đúng không, hay cứ mua luôn cả lớn nhỏ đi"
"Mẹ, con không muốn mua thêm gì nữa đâu, hiện giờ quần áo bà bầu, trẻ con dùng đã một đại đội, mua nữa, phòng sẽ bị lắp đầy? Còn bốn tháng đứa bé mới ra đời, những thứ đó không cần mua vội."
"Không mua bảo bảo mặc cái gì, ngủ cái gì? Cái này con chớ xía vào, dù sao mẹ vẫn muốn mua."
". . . . . ." cô không còn gì để nói.
Phong Khải Trạch chỉ lo lái xe, mặc kệ bọn họ nói cái gì, anh chỉ biết, anh hiện tại rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Vậy mà không ai phát hiện, trong một chiếc xe ở ngoài cửa bệnh viện, có một đôi mắt oán hận nhìn bọn họ rất lâu, không có dời đi tầm mắt.
Hồng Thi Na biết hôm nay Phong Khải Trạch xuất viện, cho nên cố ýchờ ở bên ngoài, thấy anh và Tạ Thiên Ngưng sống rất hạnh phúc, cô càng hận, càng ghen tỵ, nhất là cái bụng của Tạ Thiên Ngưng, thật muốn làm cho nó nổ tung đi.
Rốt cuộc cô có điểm nào không bằng Tạ Thiên Ngưng, tại sao hạnh phúc luôn thuộc về cô ta chứ? Mất đi Phong Khải Trạch, còn bị anh sỉ nhục, thể diện không còn, danh dự cũng biến mất sạch, cô đã đủ thê thảm rồi, còn cướp đi quyền làm mẹ của cô, cô thật sự không cam lòng, thật sự rất căm hận a!
"Các người chờ đó, tôi sẽ không để các người được hạnh phúc mãi đâu, trừ phi tôi chết."
Hồng Thi Na thu hồi tầm mắt, đóng cửa sổ xe, sau đó lái xe rời đi, nhưng cô không biết là mình đã bị người khác theo dõi.
Trên một chiếc xe khác, có một người đàn ông vẫn luôn nhìn cô, phát hiện cô lái xe rời đi, lặng lẽ đuổi theo.
Trong xe còn có hai người đàn ông đang ngồi, nghiêm túc thảo luận vài chuyện, "Phong tiên sinh vừa rồi ra lệnh, trong vòng năm ngày nhất định phải bắt cho được Hồng Thi Na, cho nên chúng ta cần phải tập trung tinh thần, hoàn thành nhiệm vụ."
"Năm ngày là đủ rồi."
Bị Phong Gia Vinh quậy cho một trận, khiến mọi người đều hết sức kinh ngạc, cũng may không xảy ra chuyện gì, nên mọi người không còn thấy căng thẳng, tâm trạng dần dần bình phục lại.
Nhưng Phong Khải Trạch vẫn còn rất tức giận, hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm cửa, mặc dù bóng dáng của Phong Gia Vinh đã hoàn toàn biến mất, nhưng anh vẫn đứng chết lặng và nhìn chằm chằm, lửa giận càng lúc càng lớn, cuối cùng giận quá đấm mạnh một đấm vào cánh cửa.
Rầm —— nhưng vẫn không hết giận.
Tiếng vang lớn, làm cho mọi người giật nảy mình.
Tạ Thiên Ngưng bước nhanh lại, kéo cánh tay anh ra khỏi cánh cửa, thấy tay sưng to, đau lòng khiển trách: "Anh không nên lấy tay mình ra làm chuyện này chứ, cửa cứng như vậy, nếu có chuyện gì thì sao? Thật không rõ trong đầu anh đang nghĩ cái gì, tự nhiên ngược đãi mình như thế."
"Chỉ cần nghĩ đến những lời Phong Gia Vinh vừa nói, anh liền thấy giận, muốn đấm ông ta một đám, nhưng anh lại không thể đấm ông ta nên chỉ có thể đấm vào cửa."
Nếu như Phong Gia Vinh không phải là cha anh, thì tốt biết bao, anh có thể cho ông ta một đấm để hả cơn giận.
"Anh cũng không phải là lần đầu tiên cùng ông ấy gây gổ, còn thấy chưa quen sao, hơn nữa chúng ta cũng không có sao, anh cần gì tức giận chứ? Tức giận làm gì để hại sức khỏe, ngốc quá đi. Không được, tay bị sưng như vậy, nhất định cầm phải bôi thuốc giảm sưng mới được. Thím Chu, tìm xem trong ngăn tủ có gì không, xem có thuốc mỡ giảm sưng không, thím tìm giúp tôi nha."
"Được, để thím tìm xem." Thím Chu lập tức đi tìm thuốc, không bao lâu sau đã tìm thấy liền mang đến cho cô, "Bà chủ, thuốc mỡ giảm sưng đây."
Tạ Thiên Ngưng kéo Phong Khải Trạch ngồi lên trên ghế so fa, dùng miệng thổi tay của anh, từ từ bôi thuốc cho anh, vừa bôi vừa nhắc nhở anh, "Sau này bất kể có tức giận mấy, cũng không làm thương tổn tới mình, có biết không? Anh mà dám thương tổn tới mình, em sẽ không quan tâm đến anh nữa."
Bây giờ cơn giận của Phong Khải Trạch còn chưa vơi, nhưng vì không để cô lo lắng, đành miễn cưỡng đồng ý, "Anh biết."
Cô biết anh đang miễn cưỡng, cũng biết ép buộc anh đồng ý cũng vô dụng, đành khuyên nhũ anh, "Khỉ con, anh không cần thiết phải giận dữ như vậy, chẳng lẽ anh không để ý thấy ba đã thay đổi rất nhiều rồi sao? Thật ra ông rất quan tâm chúng ta, chẳng qua không biết phải diễn đạt thế nào mà thôi, nếu là lúc trước, ông đã vì đạt được mục đích, sớm dùng thủ đoạn ra tay rồi, tuyệt đối không như hôm nay lãng phí thời gian với chúng ta, em nghĩ ông ấy có nổi khổ tâm gì đó, giống như đang muốn trì hoãn với chúng ta, để làm những chuyện khác."
"Ông ta chỉ muốn chứng minh tâm ý của mình, cho nên mới không động thủ với mọi người, chứ có thay đổi gì đâu, nếu có thay đổi thì đó chính là tâm địa của ông ta, vừa tham lam hơn lại còn ích kỷ hơn nữa." Anh tức giận nói, mà càng nói lại càng thêm tức.
"Ông ấy thật sự có thành ý mà, bằng không đã sớm động thủ, không phải sao?" Cô còn muốn nói giúp Phong Gia Vinh, hóa giải mâu thuẫn giữa cha con họ.
Đáng tiếc vô dụng.
"Nếu như ông ấy muốn chứng minh được thành ý của mình, cũng sẽ không mang theo nhiều người đến, Không phải sao? Em không cần nói giúp ông ấy, cũng không cần nói nhắc ông ấy với anh nữa, anh còn chưa hết giận đó. Hừ, càng nói đến ông ta là càng tức thêm." Anh không tin Phong Gia Vinh thực lòng quan tâm bọn họ, một người trong mắt chỉ có tiền bạc và quyền thế, sẽ không đem đặt người thân lên hàng đầu đâu.
Tóm lại anh thực lòng không dễ dàng tin vào Phong Gia Vinh.
"Được được được, em không nói nữa, anh đừng tức giận, được không?" Thấy anh tức giận như thế, cô cũng không nói thêm gì nữa, đem lòng nghi ngờ tạm thời đè nén xuống.
Chẳng lẽ cô đã đoán sai sao, Phong Gia Vinh thật sự giống như lời khỉ nhỏ nói, nếu ông ta thật sự quan tâm, vì sao lại mang theo nhiều người tới đây?
Quả là nghĩ không ra.
"Được rồi được rồi, đừng nhắc những chuyện không vui nữa, đồ đạc còn lại cứ để thím Chu dọn dẹp đi, chúng ta cùng nhau về trước, tránh gặp phải Phong Gia Vinh gây thêm phiền phức cho chúng ta." Đới Phương Dung đã không thể chờ đợi liền muốn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện,sợ Phong Gia Vinh lại dẫn người quay lại đối phó bọn họ.
"Để thím Chu ở lại một mình, có ổn không?"Tạ Thiên Ngưng thấy còn quá nhiều đồ, lo lắng một mình thím Chu dọn dẹp không nổi.
"Bà chủ cứ yên tâm, một mình tôi làm cho, chút nữa tôi sẽ tìm người đem đồ chở về, hơn nữa những thứ này cũng không cần đến mọi người giúp đâu, vì dù sao mọi người cũng giúp không được, chi bằng cứ đi về trước đi, để một mình tôi làm." Thím Chu được chủ nhân quan tâm vô cùng cảm động, nhưng vẫn bảo bọn họ cứ trở về.
"Vậy thím hãy cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi nha."
"Tôi biết rồi, mọi người đi đường cẩn thận một chút."
"Đi thôi, nằm viện nhiều tháng nay, quả thật muốn về nhà xem một chút." Phong Khải Trạch đở Tạ Thiên Ngưng đi ra ngoài cửa, nhớ lại khoảng thời gian ở trong bệnh viện này, thật sự rất khó để mà quên.
Khó quên là vì có có người mình yêu bên cạnh, cảm giác gì cũng tốt.
Viện trưởng cố ý đến để đưa tiễn, "Phong thiếu gia, chúc mừng cậu đã khỏi bệnh được ra viện,cậu có cảm thấy hài lòng với cách phục vụ của chúng tôi không?"
"Cũng không tệ, tối thiểu đã chữa lành chân của tôi, không để lại hậu di chứng gì."
"Chỉ cần Phong thiếu gia cảm thấy tốt là được."
"Viện trưởng,ông cứ trở về đi, không cần đưa tiễn."
"Được, vậy cậu đi thong thả." Viện trưởng không dám nói quá nhiều, chỉ sợ nói nhiều gây họa, đối phương nói không cần đưa tiễn, ông lập tức biết dừng lại ngay.
Rốt cuộc thì nhân vật đáng sợ không thể chọc giận đã rời đi. Trong mấy tháng nay, ông thật rất sợ không cẩn thận chọc giận phải nhân vật ma quỷ trong truyền thuyết này, ông cảm thấy cuộc sống ,mình mỗi ngày trôi qua thật khó yên ổn!
Tạ Thiên Ngưng quay đầu lại nhìn viện trưởng, phát hiện bộ dáng của ông như trút đi một tản đá nặng, liền không nhịn cười được.
Phong Khải Trạch thấy cô cười, liền hỏi một chút: "Em cười gì vậy?"
"Em đang cười viện trưởng, suốt khoảng thời gian này ông ta cứ mãilo lắng đề phòng, hiện tại cuối cùng đã có thể yên tâm, trở về nhà ngủ ngon lành."
"Em nói vòng vo là ám chỉ anh là người đáng sợ."
"Em đang khen ngợi sự lợi hại của anh, ngay cả viện trưởng cũng phải sợ anh."
"Kệ đi, chỉ cần em không sợ anh là được rồi."
". . . . . ."
Đới Phương Dung thấy hai người bọn họ chỉ lo nói chuyện phiếm, liền nhắc nhở: "Khải Trạch, con đừng mãi lo nói chuyện hoài, chú ý một chút, chúng ta hiện tại đang ở ngoài bệnh viện, nhiều người nhiều xe, cẩn thận coi chừng xảy ra chuyện đó."
"Mẹ, mẹ không cần quá khẩn trương, dù người qua lại nhiều nhưng khó có thể va chạm vào nhau lắm, ở đây còn có rất nhiều phụ nữ có thai đi ra ngoài tản bộ mua thức ăn. Nếu như lo lắng giống mẹ, chỉ sợ khắp tất cả phụ nữ có thai đều không dám ra đường rồi." Tạ Thiên Ngưng đi rất cẩn thận, cảm thấy không nên lo lắng nhiều, dù sao thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp, chứ không phải lúc nào cũng có điều xấu xảy ra.
"Nói ra không sợ con chê cười, mẹ chưa bao giờ có thai, cũng chưa từng chăm sóc cho phụ nữ có thai, không biết mang thai như thế nào, chẳng qua khi nhìn thấy bụng bầu của con, trong lòng lại lo, không muốn con xảy ra chuyện, muốn nhìn thấy con sinh đứa bé bình an ra đời, cho nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cho nên con đừng có thấy lạ nha."
"Con nhất định sẽ sinh đứa bé ra đời bình an." Có lẽ Đới Phương Dung đã đem tất cả ước mơ của mình đặt vào hết trên người cô, một người phụ nữ cả đời không sanh được đứa con nào, chắc trong lòng cảm thấy rất đau buồn.
"Ngày hôm qua mẹ có mua cho con mấy bộ đầm bầu, hơi lớn một chút , nhân viên bán hàng nói với mẹ rất hợp cho người mang thai bảy tám tháng, mẹ không biết con thích mặc kiểu dáng gì, cho nên mua mỗi thứ một bộ, con về xemcó thích hay không?"
"Mẹ, cám ơn mẹ." Nếu như mẹ cũng thương yêu cô giống như vậy, thật là tốt biết bao.
Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nhớ tới Lâm Thư Nhu, rất muốn biết bà hiện giờ có khỏe hay không? Chỉ tiếc không cách nào liên lạc được với bà.
Có lẽ cuộc sống của mẹ ở bên Mĩ rất hạnh phúc, tất cả mọi người điều được sống hạnh phúc là tốt rồi, cần gì nghĩ nhiều, cô chỉ có thể chúc mẹ hạnh phúc.
"Con không cần cám ơn mẹ, dù sao mẹ nhàn rỗi cũng không có gì để làm, hôm nào rảnh mẹ còn muốn đi mua vài bộ đồ cho em bé! Đúng rồi, còn phải mua cái nôi để em bé ngủ, hơn nữa phải mua hai cái, trên lầu một cái, dưới lầu một cái, như vậy mới không cần phải dọn đi dọn lại, mua cái lớn một chút tốt, hay mua nhỏ một chút thì tốt đây?" Đới Phương Dung chợt khẽ cười, mãi đắm chìm trong trên thế giới của mình.
Bọn họ không quấy rầy bà, để bà vui đi, để cho tinh thần bà được thỏai mái.
"Hai người ngồi ở phía sau xe, anh ngồi chỗ tài xế, cẩn thận một chút." Phong Khải Trạch đỡ Tạ Thiên Ngưng ngồi vào chỗ phía sau xe, thấy cô đã ngồi vững vàng, thắt chặc dây an toàn, lúc này mới ngồi vào chỗ tài xế.
Sau khi Đới Phương Dung lên xe, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện về cái nôi em bé, "Thiên Ngưng, con nói xem nên mua cái lớn tốt hay cái nhỏ tốt? Mẹ thấy mua cái lớn một chút thì tốt hơn, như vậy đứa bé mới ngủ thoải mái được, có đúng không, hay cứ mua luôn cả lớn nhỏ đi"
"Mẹ, con không muốn mua thêm gì nữa đâu, hiện giờ quần áo bà bầu, trẻ con dùng đã một đại đội, mua nữa, phòng sẽ bị lắp đầy? Còn bốn tháng đứa bé mới ra đời, những thứ đó không cần mua vội."
"Không mua bảo bảo mặc cái gì, ngủ cái gì? Cái này con chớ xía vào, dù sao mẹ vẫn muốn mua."
". . . . . ." cô không còn gì để nói.
Phong Khải Trạch chỉ lo lái xe, mặc kệ bọn họ nói cái gì, anh chỉ biết, anh hiện tại rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Vậy mà không ai phát hiện, trong một chiếc xe ở ngoài cửa bệnh viện, có một đôi mắt oán hận nhìn bọn họ rất lâu, không có dời đi tầm mắt.
Hồng Thi Na biết hôm nay Phong Khải Trạch xuất viện, cho nên cố ýchờ ở bên ngoài, thấy anh và Tạ Thiên Ngưng sống rất hạnh phúc, cô càng hận, càng ghen tỵ, nhất là cái bụng của Tạ Thiên Ngưng, thật muốn làm cho nó nổ tung đi.
Rốt cuộc cô có điểm nào không bằng Tạ Thiên Ngưng, tại sao hạnh phúc luôn thuộc về cô ta chứ? Mất đi Phong Khải Trạch, còn bị anh sỉ nhục, thể diện không còn, danh dự cũng biến mất sạch, cô đã đủ thê thảm rồi, còn cướp đi quyền làm mẹ của cô, cô thật sự không cam lòng, thật sự rất căm hận a!
"Các người chờ đó, tôi sẽ không để các người được hạnh phúc mãi đâu, trừ phi tôi chết."
Hồng Thi Na thu hồi tầm mắt, đóng cửa sổ xe, sau đó lái xe rời đi, nhưng cô không biết là mình đã bị người khác theo dõi.
Trên một chiếc xe khác, có một người đàn ông vẫn luôn nhìn cô, phát hiện cô lái xe rời đi, lặng lẽ đuổi theo.
Trong xe còn có hai người đàn ông đang ngồi, nghiêm túc thảo luận vài chuyện, "Phong tiên sinh vừa rồi ra lệnh, trong vòng năm ngày nhất định phải bắt cho được Hồng Thi Na, cho nên chúng ta cần phải tập trung tinh thần, hoàn thành nhiệm vụ."
"Năm ngày là đủ rồi."
Tác giả :
Tịch Mộng