Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 118: Vì có em
Tạ Thiên Ngưng ngồi im trong xe, gương mặt buồn bã, nhớ lại toàn bộ chuyện mới xảy ra mà lòng đầy ưu phiền.Phong Khải Trạch ngồi ở ghế lái, không khởi động xe, mà là lẳng lặng ngồi đó, thấy cô ngồi bên cạnh vẫn không nói lời nào, trên mặt không có chút xíu vui vẻ nào, có phần lo lắng, bèn nhẹ giọng hỏi: "Thiên Ngưng, em vẫn ổn chứ?"Trận tranh cãi vừa rồi đúng là kịch liệt, nhưng không liên quan gì đến anh, anh chỉ quan tâm cô mà thôi, những người khác ầm ĩ đến chết anh cũng không liếc nhìn một cái."Khỉ nhỏ, những lời em mới nói có phải quá đáng quá không?" Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình nói có chút quá đáng, dù sao đối mặt là một vài trưởng bối. "Vừa rồi em chỉ mắng một người nên sớm mắng mà thôi, không có gì quá đáng. Còn một cái tát kia cũng nên sớm đánh rồi. Huống chi vừa rồi đều do hai người phụ nữ kia làm loạn, em không nói gì, vậy quá đáng chỗ nào?""Hình như cũng đúng."Vừa rồi nghe thấy Ninh Nghiên tranh cãi ầm ĩ với Lâm Thục Phân còn giỏi hơn những người bán thức ăn ngoài chợ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy dì Lâm cao nhã như vậy lại đi gây gổ với người khác!Về phần cái tát Ôn Thiếu Hoa, cô cũng không cảm thấy quá đáng dù chỉ một chút, loại đàn ông ghê tởm này đáng đánh. Mặc dù cô rất hận Tạ Minh San, nhưng nếu cô ta đã gả cho Ôn Thiếu Hoa thì Ôn Thiếu Hoa cũng không nên đối xử với cô ta như vậy."Bé ngốc, đừng vì chuyện giữa hai nhà bọn họ mà phiền lòng nữa, sau này chuyện của bọn họ đều không liên quan gì đến em. Nếu như em nhàn rỗi không chuyện gì để làm thì nghĩ đến anh nhiều một chút, yêu anh nhiều một chút. Anh thật thiếu tình yêu!" Anh đùa giỡn với cô, hi vọng cô có thể quên hết những chuyện phiền lòng vừa rồi.Cô khinh thường trừng anh, giễu cợt nói:" Một người đàn ông mà nói những lời này, anh không cảm thấy xấu hổ sao?""Đứng trước mặt em thì trong từ điển của anh không có từ xấu hổ.""Anh thật đúng là người hai mặt, trước mặt người khác thì giống như tảng băng, trước mặt em thì lại giống như đống lửa. Thật không biết đâu mới thật sự là anh?"Anh nghiêng người tới trước, ôm cô, cưng chiều nói: "Bất kể anh là băng hay là hỏa, tấm lòng của anh với em mãi mãi như vậy.""Anh thật buồn nôn." Cô giãy giụa một chút, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh.Nhưng anh không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn. Không nhịn được hôn một cái lên mặt cô rồi tiếp tục ôm, giả bộ dáng vẻ tà ác, đùa với cô:"Buồn nôn thì buồn nôn, dù sao vui vẻ là được rồi.""Anh rất vui sao?""Thời gian gần đây là quãng thời gian anh vui vẻ nhất trong mười sáu năm qua. Anh tin rằng tương lai anh còn vui hơn. Vì có em.""Thật là càng ngày càng buồn nôn, em không chịu nổi." Cô dùng sức đẩy anh ra, rùng mình một cái nhưng trong lòng lại thầm vui sướng.Mặc dù hơi buồn nôn một chút, nhưng là cô có thể cảm thấy hương vị của tình yêu, ngọt ngào hơn so với mười năm cô bỏ ra cho Ôn Thiếu Hoa rất nhiều.Tình yêu phải do cả hai người cùng nỗ lực mới có thể vĩnh hằng."Không chịu nổi cũng phải chịu, em phải từ từ tập dần thói quen anh yêu em đến buồn nôn. Hôn một cái." Anh đưa mặt tới gần, ý bảo cô hôn một cái trên mặt anh.Cô xấu hổ do dự một hồi cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.Thế nhưng hôn một cái không đủ, anh lại lấy tay giữ đầu của cô, chặn môi cô lại mà hôn."Ưmh ——"Anh thấy cô đưa môi hôn lên mặt anh, cảm giác chưa đủ vì vậy vươn tay đặt trên gáy cô, dùng một chút sức ấn môi cô đè lên môi anh, bốn cánh môi dán vào nhau thật chặt. Sau khi hăng hái hôn cô một phen, anh mới hài lòng buông ra, cảm thán nói: "Hạnh phúc chính là như vậy."". . . . . ." Cô khinh thường nhìn anh chằm chằm, đặt tay lên môi, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, dao động trong lòng càng lúc càng lớn.Hạnh phúc, có thật là như vậy không?Không cần biết có phải hay không, dù sao được ở bên anh cô đã cảm thấy rất vui.Mọi việc chỉ cần vui vẻ là được rồi nghĩ quá nhiều làm gì?"Thân ái, giờ muốn đi đâu?" Phong Khải Trạch giả bộ nghiêm chỉnh, dùng cách nói chuyện rất hài hước. "Hơi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi. Phải đi ăn ——"Tạ Thiên Ngưng nói được một nửa, bỗng nhiên thấy Ôn Minh kéo mạnh Ôn Thiếu Hoa từ trong đi ra, Lâm Thục Phân đuổi theo phía sau. Ba người đứng trước bồn hoa chung cư cãi nhau ầm ĩ."Mày xem hôm nay mày đã làm ra chuyện gì? Mất mặt không nói làm gì, một chút văn hóa giáo dục cũng không có. Mày có nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng thế nào không?" Ôn Minh răn dạy mắng Ôn Thiếu Hoa, giận không ngừng lại được.Ôn Thiếu Hoa đứng bất động, để mặc cho ông mắng, trên mặt không có biểu cảm nào, hoàn toàn như cọc gỗ.Lâm Thục Phân đuổi theo, đẩy Ôn Minh một cái, mắng ngược lại ông: "Ông nói đủ chưa, hôm nay Thiếu Hoa của tôi sai chỗ nào, tôi sai chỗ nào?""Cũng bởi vì có người mẹ như bà nên nó mới bị làm hư.""Ôn Minh, ông nói chuyện hoang đường gì vậy? Hôm nay Thiếu Hoa vốn không có lỗi. Đừng cho rằng tôi không biết, ông vì không xin sự giúp đỡ của Thiên Ngưng nên mới lôi Thiếu Hoa ra trút giận. Tôi nói cho ông biết, chỉ cần có tôi ở đây ông đừng mơ làm vậy.""Lâm Thục Phân, đến bây giờ bà vẫn còn bao che cho nó. Nếu như lúc đầu không phải nó ghét bỏ Thiên Ngưng thì sao xảy ra nhiều chuyện như vậy?""Nếu mà tôi là đàn ông, thấy bộ dạng quê mùa trước kia của Tạ Thiên Ngưng tôi cũng không thích. Có người đàn ông nào mà không thích người phụ nữ xinh đẹp một chút, ai sẽ bỏ thiên nga trắng chọn con vịt hoang xấu xí?"Lời nói của Lâm Thục Phân truyền vào tai Tạ Thiên Ngưng vô cùng rõ ràng khiến trái tim cô lại đau đớn một hồi.Thì ra trước kia không chỉ Ôn Thiếu Hoa chê cô xấu xí mà dì Lâm cũng chê. Cô đúng là phụ nữ xấu xí khiến người khác ghét bỏ. Phong Khải Trạch cũng nghe thấy những lời này vì vậy nắm tay cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đối với anh mà nói, em trước kia và em bây giờ đều là một."Người anh thích vẫn luôn là con người này của cô, cũng bởi vì cô là quả táo của anh.Tạ Thiên Ngưng thấy được an ủi, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn. Sau đó tiếp tục nghe tranh cãi bên ngoài.Ôn Minh cho rằng nơi này không còn ai khác nên cùng ầm ĩ với Lâm Thúc Phân:"Bà đủ chưa? Bà nhìn Thiên Ngưng bây giờ xem, con bé xấu xí sao?""Bây giờ Tạ Thiên Ngưng đúng là rất xinh đẹp, nhưng cô ta hơn một tháng trước ông dám nói xinh đẹp không? Nếu như cô ta thật sự thích Thiếu Hoa, tại sao không tự mình ăn mặc xinh đẹp một chút, ít ra như vậy Thiếu Hoa cũng sẽ không ngại cô ta xấu xí mà chọn Tạ Minh San? Nói đi nói lại, đều là lỗi của Tạ Thiên Ngưng, phụ nữ đều trang điểm vì người mình thích, chẳng lẽ cô ta không biết sao?" Lâm Thục Phân nói năng hùng hồn phản bác lại, nói thế nào cũng là mình có lý.Ôn Thiếu Hoa nghe những lời này, hình như nghĩ tới điều gì, giễu cợt nói: "Chỉ có thể nói rõ, thật sự Thiên Ngưng không thích con chút nào cho nên mới luôn lấy bộ dạng xấu xí của mình đối mặt với con. Cứ như vậy, con sẽ chán ghét cô ta, sau đó không cần cô ta, cô ta có thể rời đi. Tâm cơ của cô ta quả nhiên là sâu."Tạ Thiên Ngưng ngồi trên xe nghe được câu này, chịu không nổi, vì vậy mắng to một câu: "Ôn Thiếu Hoa, tên đầu heo khốn kiếp này."Mắng xong lập tức xuống xe, nổi trận lôi đình nhìn hắn căm tức, tiếp đó tiến lên trước.Phong Khải Trạch cũng xuống xe theo, đi tới đứng ở bên cạnh cô.Người nhà Ôn gia thấy Tạ Thiên Ngưng bỗng nhiên xuất hiên cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Nhất là Lâm Thục Phân có chút xấu hổ cúi đầu, hối hận vừa rồi không chú ý nói ra những lời như vậy.Nếu như bà biết Tạ Thiên Ngưng đang ở gần đây, tuyệt đối sẽ không nói những lời đó.Trong lòng Ôn Minh nặng nề hơn, vốn muốn tìm Tạ Thiên Ngưng giúp Ôn thị giải quyết cơn khủng hoảng nhưng không nghĩ rằng càng làm càng hỏng.Ôn Thiếu Hoa mở to hai mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng, nhưng không phải nhìn cô mà nhìn chiếc xe phía sau cô.Đây chính là chiếc xe thể thao danh quý giá trị mấy chục triệu. Có thể lái được nổi loại xe thể thao này nhất định là người có lai lịch không đơn giản.Bạn trai của cô rốt cuộc là người như thế nào?"Thiên Ngưng, con đừng tức giận, vừa rồi chúng ta không phải cố ý nói những lời đó." Ôn Minh không biết nên nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười nói xin lỗi."Bác Ôn, trong mắt các người Tạ Thiên Ngưng tôi là người như vậy sao?" Tức giận trong lòng Tạ Thiên Ngưng không giảm chút nào, ngược lại càng lúc càng giận.Cô vẫn đối xử với họ như người thân, nhưng quay đầu lại bọn họ lại chán ghét cô như thế. Thật buồn cười."Không phải ——" Ôn Minh còn muốn giải thích, nhưng lời nói còn chưa dứt lời, Ôn Thiếu Hoa đã cắt ngang, tức giận nói: "Rõ ràng là vậy. Thật ra thì cô đã sớm muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta phải không?" "Ôn Thiếu Hoa, anh nói chuyện đừng quá đáng quá mức.""Tôi quá đáng hay cô quá đáng?""Tôi quá đáng chỗ nào?""Chúng ta chia tay không tới một tháng, cô có thể tìm được một người bạn trai lái nổi xe thể thao Gab bar? Dựa vào bộ dạng xấu xí trước đây của cô chỉ sợ không có ai thích." Ôn Thiếu Hoa giễu cợt nói, hết châm chọc Tạ Thiên Ngưng lại âm hiểm cười hỏi Phong Khải Trạch: "Xin hỏi ngài đây, cô ta đã dùng cách gì quyến rũ ngài?"Phong Khải Trạch không trả lời ngay mà là lấy mắt kính ra tự nhiên đeo vào, sau đó ôm Tạ Thiên Ngưng, hả hê trả lời: "Là tôi dùng đủ mọi cách để quyến rũ cô ấy.""Anh ——""Ôn Thiếu Hoa, tôi có thể nói cho anh biết, Thiên Ngưng thay đổi tất cả đều là vì đả kích bị anh vứt bỏ. Nhưng tôi nên cảm ơn anh, vì anh bỏ rơi cô ấy nên tôi mới có cơ hội có được cô ấy.""Tôi không tin anh sẽ thích một người phụ nữ xấu xí như Obasan" Ôn Thiếu Hoa khinh miệt liếc mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng, khinh thường nói."Tôi dĩ nhiên không thích một nữ nhân xấu xí như Qbasan, bởi vì trong số phụ nữ khắp thiên hạ tôi đã thích Tạ Thiên Ngưng từ nhỏ hay cãi vã đấu khẩu với tôi. Tôi quen Tạ Thiên Ngưng từ nhỏ, vì tìm cô ấy tôi đã bỏ ra thời gian mười năm. Tôi mới du học từ Anh trở về, đang tính trở về sẽ đi tìm cô ấy. Nhưng không nghĩ rằng ông trời lại giúp tôi, trong lúc vô tình gặp cô ấy vì bị anh bỏ rơi mà uống rượu giải sầu. Chuyện của chúng tôi bắt đầu như vậy đấy. Là anh đã giúp hai chúng tôi thành một đôi. Cô ấy thay đổi tất cả cũng đều xuất phát từ tay tôi. Anh Ôn, giải thích như vậy anh đã hiểu chưa?""Anh...các người quen nhau từ nhỏ?" Ôn Thiếu Hoa càng giật mình, không nghĩ rằng Tạ Thiên Ngưng lại quen biết người có lai lịch như vậy.Anh ta rốt cuộc là ai?
Tác giả :
Tịch Mộng