Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 4 - Chương 25
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Không sao, không phải Hòa Húc có chuyện ở đây, cậu ta tới chỗ này là để nói với anh một tiếng, mẹ anh đã đến thành phố D, cậu ta bảo anh khi nào tiện thì chọn thời gian gặp bà ấy.” Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn nồng ấm, giọng lại trầm thấp lạnh lẽo. LWUYDON
Vẻ mặt Cố Tuyết Y không hề có chút kinh ngạc, đôi mắt vô cùng thâm sâu liếc nhìn Mộ Hòa Húc, “À! Thì ra bác gái đã tới thành phố D.” Cô đã nghe từ miệng Mộ Tâm Nghiên, cô cũng chả cần giả vờ ra vẻ là mới nghe lần đầu. Cô cũng đoán trước Cổ Thục Anh sẽ đến thành phố D, sau đó trong mắt cô xẹt qua vẻ giật mình, nhàn nhạt hỏi. “Vậy tổng giám đốc Mộ có biết em gái mình cũng ở thành phố D không? Hơn nữa chúng tôi mới vừa gặp nhau, hai bên còn có chút mâu thuẫn tranh chấp nhỏ nhặt.”
Mộ Hòa Húc hơi ngẩn người, một giây sau thì biến mất không thấy dấu vết, cười ôn hòa, “Thì ra cô bé kia chạy tới đây, cô không nói thì tôi không biết.” Sắc mặt ấm áp như mặt trời trong mùa xuân, còn có chút cưng chiều, phảng phất như anh ta là một người anh trai vô cùng cưng em gái.
Càng như thế, Cố Tuyết Y càng cảm thấy chuyện rất quỷ dị, đôi mắt như ngọc lưu ly lành lùng nhìn Mộ Hòa Húc.
Nếu như một người anh trai chiều chuộng em gái thì sao có thể không biết hành tung của em gái đi đâu?
Dường như bầu không khí hơi thay đổi.
Ý cười trên mặt Mộ Hòa Húc không hề thay đổi, “Tôi thường xuyên chạy công tác khắp nơi, cô em gái bốc đồng kia thực sự rất ít gặp mặt tôi, nó thích chạy loạn lung tung, bình thường nếu người giúp việc bên cạnh nó không nói nó ở đâu thì tôi thực sự không tìm được nó.”
“Tổng giám đốc Mộ cũng biết em gái nhà mình tùy hứng, vậy thì nên dạy bảo lại, nói thế nào thì cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Mộ, nếu cô ta làm gì thì mất thể diện cũng sẽ chỉ là nhà họ Mộ, đương nhiên tôi đây cũng chỉ là đề nghị, nếu như tổng giám đốc Mộ thấy tôi nói quá phận thì xin anh coi như không nghe thấy!” Cố Tuyết Y cười yếu ớt xa cách, giọng điệu nhàn nhạt có vẻ đặc biệt khách khí, tựa như đối xử với một người còn thua cả người xa lạ.
“Tiểu thư Cố, có phải cô và em gái tôi xảy ra tranh chấp không vui không? Nếu như có thì xin cô bỏ qua cho, Tâm Nghiên là người miệng cứng lòng mềm, nói chứ không làm, rất nhiều người chả chịu được tính này của nó….”
“Tổng giám đốc Mộ!” Cố Tuyết Y lạnh nhạt cắt ngang lời anh ta muốn nói, “Không phải ai cũng bao dung cô ta, nên biết xã hội này không phải ai cũng đối xử tốt với cô ta như người nhà cô ta, đương nhiên tổng giám đốc Mộ sẽ cảm thấy tôi lòng dạ hẹp hòi, nhưng nên biết xã hội này là xã hội người ăn thịt người, sẽ có một ngày cô ta lập gia đình, sẽ có ngày cô ta cần độc lập, tổng giám đốc Mộ cũng chẳng thể đứng sau lưng cô ta mãi!” Có lẽ nói mấy lời này thì trông cô rất ấu trĩ, nhưng cô không quan tâm Mộ Hòa Húc nghĩ về cô thế nào, cô là muốn tìm được kết quả cô cần.
Hai hàng lông mày của Bách Lý Hàn Tôn hờ hững, đôi mắt nhìn về Cố Tuyết Y vĩnh viễn dịu dàng như nước, “Anh tin Hòa Húc là một người vô cùng công bằng chính trực, trở về cậu ấy nhất định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tâm Nghiên.” Sau đó anh chậm rãi tới gần cô hơn, lặng lẽ nói bên tai cô, “Tức giận vì người không đáng, đó mới là điều không đáng nhất.”
Tuy nói nhỏ nhưng anh vẫn cố ý để Mộ Hòa Húc bên cạnh nghe rõ ràng rành mạch.
Sắc mặt Mộ Hòa Húc không khác thường, tựa như không nghe thấy, khóe mắt Cố Tuyết Y giễu cợt liếc anh ta, khóe miệng cong lên châm chọc. Quả nhiên! Người trên thường trường đều không phải là người bình thường, xem ra Mộ Hòa Húc không đơn giản như bề ngoài của anh ta.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh như khối băng, lặng lẽ quét về phía Mộ Hòa Húc, “Lần trước Tâm Nghiên đã xuất hiện trước mặt tôi, tôi tưởng rằng cậu có biết.”
Mộ Hòa Húc cười hối lỗi, sau đó hơi kiêng dè nhìn Cố Tuyết Y trong ngực anh, “Cậu cũng biết Tâm Nghiên thích cậu, cậu ở đâu nó sẽ ở đó, từ nhỏ đến lớn đều như thế, tôi kiên quyết bắt nó về thì nó sẽ mất hứng, hơn nữa còn dùng chiêu tuyệt thực uy hiếp tôi, cậu thân là anh em tốt của tôi, điều này cậu cũng phải thông cảm cho tôi nhé! Nhưng lần này sau khi bị cậu từ chối tôi cho rằng nó sẽ về, ai dè nó lại vô cùng kiên nhẫn, không chịu về nhà.” Anh ta đưa tay che miệng, nói với Cố Tuyết Y, “Thật xin lỗi! Hi vọng cô không tức giận vì mấy lời tôi nói, từ nhỏ tới lớn Hàn Tôn và Tâm Nghiên vẫn ở chung với nhau, chẳng qua giữa họ không có gì, cho nên cô yên tâm.”
Nhưng lời này khiến Cố Tuyết Y nghe như kiểu đang giấu diếm gì đó, cô hơi chau mày, chẳng phải cô không tin Hàn Tôn, mà là đang nghĩ mục đích Mộ Hòa Húc làm như vậy là vì cái gì? Đây rốt cuộc là vô tâm? Hay là có toan tính? Dù sao thì bất kể loại nào cô cũng đều chả ưa.
Cô khẽ cười nhạt, như đang chế giễu nhìn Mộ Hòa Húc, “Tôi không để ý những thứ này, hơn nữa tôi rất yên tâm về Hàn Tôn, nhưng…” Cô dừng một lát, khuôn mặt trắng noãn nhiễm thần sắc buồn bã, “Tiểu thư Mộ dây dưa với người đã có vợ như vậy, chỉ sợ về sau không tốt cho cô ta! Anh cũng biết xã hội thượng lưu bây giờ mấy chuyện đồn nhảm rất nhiều, nếu xúc phạm tới tiểu thư Mộ thì tôi và Hàn Tôn sẽ áy náy, tổng giám đốc Mộ thân là anh cả cũng sẽ cảm thấy mất mặt, hi vọng anh có thể chính thức dạy dỗ tiểu thư Mộ một lần! Đừng tới cửa nhà chúng tôi tìm Hàn Tôn nữa. Chẳng phải có câu nói đau dài không bằng đau ngắn sao? Nếu để tiểu thư Mộ tiếp tục như vậy chi bằng hoàn toàn khiến tiểu thư Mộ chết tâm đi.”
Nếu Mộ Tâm Nghiên dám xuất hiện trước mặt cô lần nữa, cô sẽ không đối xử với cô ta như hôm nay đâu.
Bách Lý Hàn Tôn cong khóe miệng khi nghe cô nói “Người đã kết hôn,” khóe mắt liếc nhìn dung nhan tinh xảo mà ngay cả bậc thầy điêu khắc cũng không thể nào điêu khắc thành, đôi mắt không kiềm chế toát ra mấy phần tình cảm dịu dàng và cưng chiều.
Bây giờ cô đã là của anh!
Nắm tay cô, nắm rất chặt.
Sắc mặt Cố Tuyết Y không thay đổi, bàn tay cũng nắm chặt tay anh.
Hai người im lặng truyền cho nhau tình yêu và sự ấm áp.
“Đúng rồi!” Tròng mắt giả bộ ra vẻ giật mình, “Tổng giám đốc Mộ có thể giới thiệu vài thanh niên tài tuấn cho tiểu thư Mộ quen biết đi, tôi tin cô ta nhất định nhanh chóng rời sự chú ý trên người Hàn Tôn, cứ như vậy thì mấy lời tôi nói hồi nãy sẽ không xảy ra, như thế đều tốt cho tất cả mọi người, tổng giám đốc Mộ, anh cảm thấy cách này có được không?” Rồi vội vàng nhìn qua anh ta.
Mộ Hòa Húc hơi ngẩn ra, cười cho có lệ, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sự sắc sảo âm thầm đánh giá Cố Tuyết Y, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng mạnh.
Cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó.
“Hàn Tôn anh xem kìa!” Cố Tuyết Y quay lại, tầm mắt rơi trên người Bách Lý Hàn Tôn, “Tổng giám đốc Mộ cũng đã đồng ý cách em nói, anh mau giới thiệu đàn ông trẻ tuổi lại có tài cho tiểu thư Mộ quen đi! Nói thế nào thì tiểu thư Mộ và anh cũng quen biết từ nhỏ, không thể để cô ta sống không vui được!”
Ngay lúc Bách Lý Hàn Tôn còn chưa gật đầu, Mộ Hòa Húc đã vội vàng nói, “Không cần, tiểu thư Cố, cô quá khách sáo rồi, muốn giới thiệu đàn ông cho Tâm Nghiên thì ba tôi sẽ sắp xếp, những chuyện nhỏ nhặt này sao có thể không biết xấu hổ làm phiền tiểu thư Cố chứ.”
“Tổng giám đốc Mộ, người khách sáo là anh đó, anh cứ một tiếng lại một tiếng gọi tôi là tiểu thư Cố, bây giờ tôi đã là vợ Hàn Tôn, nếu như anh không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng chị dâu.” Khóe miệng Cố Tuyết Y cười càng xán lạn, giống như ánh mặt trời bắn ra vô vàn tia sáng chói mắt.
Muốn từ chối “Ý tốt” của cô, vậy cô sẽ khiến anh ta sống không khá giả.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn thâm sâu, dù không thể nói là lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự uy hiếp bẩm sinh, anh lạnh nhạt nhìn Mộ Hòa Húc, không lên tiếng nói gì, vô hình trung cũng khiến Mộ Hòa Húc thấy áp lực.
Một tiếng chị dâu này chỉ sợ không muốn gọi cũng không được.
Mộ Hòa Húc cười cứng ngắc, “Giữa tôi và Hàn Tôn toàn kêu tên nhau, bây giờ gọi chị dâu thật sự không quen….” Anh ta vẫn nên gọi tên cô thì hơn!
“Vậy không phải anh nên tạo thành thói quen sao?” Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y hờ hững nhìn anh ta, “Tổng giám đốc Mộ không muốn gọi sao? Hay là anh thấy tôi không xứng với Hàn Tôn? Cảm thấy thân phận tôi thua kém không đáng giá so với thân phận đại tiểu thư nhà họ Mộ các người?” Nói xong mấy lời cuối, giọng cô lạnh hẳn lên, ẩn chứa sự sắc sảo.
“Tôi nào có ý này, cô hiểu lầm ý tôi rồi.” Mộ Hòa Húc cố gắng bình ổn lòng mình, khóe miệng cười vẫn cứng ngắc như cũ, “Không phải tôi cảm thấy thân phận cô thấp kém hơn Tâm Nghiên nhà tôi, ngược lại tôi cảm thấy tiểu thư Cố có ý kiến…. Đối với tôi.” Nếu không sao nói chuyện cứ châm chọc như vậy.
“Tổng giám đốc Mộ, anh suy nghĩ nhiều rồi, nếu tôi có ý kiến với anh thì tôi không đứng đây cùng trò chuyện lâu như vậy đâu.” Đôi mắt như mặt biển bắn ra sự lạnh lẽo, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Mộ Hòa Húc, “Tổng giám đốc Mộ, chúng ta không nhắc tới đề tài nãy nữa nhé! Anh và Hàn Tôn nói chuyện tiếp đi! Tôi vào trong nghỉ ngơi một lát.”
“Không cần, tôi và Hàn Tôn đã nói xong, tôi còn có việc phải đi trước.”
“Vậy đi thong thả không tiễn.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cửa phòng làm việc.
Vốn muốn nói vài câu cuối cùng, Mộ Hòa Húc cứng rắn nuốt về, sắc mặt hơi cứng nhắc, anh ta gật đầu với Bách Lý Hàn Tôn rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, Cố Tuyết Y mới dỡ khuôn mặt lạnh băng xuống, đáy mắt ấm áp trở lại, giống như mùa xuân về trên đất nước vậy, giữa hai hàng lông mày quyến rũ, “Anh sẽ không tức giận đuổi em đi đấy chứ?”
Anh cười dịu dàng, điềm đạm nhéo mũi nhỏ của cô, “Em biết anh không tức giận còn cố ý hỏi như vậy, coi chừng anh đánh mông em đó.” Xem như trừng phạt.
“Anh mới không nỡ đâu!” Khóe miệng cười ngượng ngùng.
Đột nhiên cô dần ngưng cười, trở nên vô cùng đứng đắn nhìn anh, “Hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.”
“Thật ra em không nói anh cũng đã biết là chuyện gì rồi.” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn đen như mực, tựa như bầu trời đêm tối, thâm sâu vô biên vô hạn.
Cô cười khẽ, đôi mắt màu hổ phách nặng trĩu, “Cũng đúng, sao anh lại không biết em làm chuyện gì chứ.”
Anh khẽ vuốt tóc cô, tay kia dịu dàng vuốt ve gò má cô, “Anh biết em không thích anh phái người theo em, nhưng vì sự an toàn của em, xin em chịu đựng.”
Còn chuyện gì xảy ra trong cửa tiệm quần áo anh cũng biết hết.
Hết chương 25
“Không sao, không phải Hòa Húc có chuyện ở đây, cậu ta tới chỗ này là để nói với anh một tiếng, mẹ anh đã đến thành phố D, cậu ta bảo anh khi nào tiện thì chọn thời gian gặp bà ấy.” Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn nồng ấm, giọng lại trầm thấp lạnh lẽo. LWUYDON
Vẻ mặt Cố Tuyết Y không hề có chút kinh ngạc, đôi mắt vô cùng thâm sâu liếc nhìn Mộ Hòa Húc, “À! Thì ra bác gái đã tới thành phố D.” Cô đã nghe từ miệng Mộ Tâm Nghiên, cô cũng chả cần giả vờ ra vẻ là mới nghe lần đầu. Cô cũng đoán trước Cổ Thục Anh sẽ đến thành phố D, sau đó trong mắt cô xẹt qua vẻ giật mình, nhàn nhạt hỏi. “Vậy tổng giám đốc Mộ có biết em gái mình cũng ở thành phố D không? Hơn nữa chúng tôi mới vừa gặp nhau, hai bên còn có chút mâu thuẫn tranh chấp nhỏ nhặt.”
Mộ Hòa Húc hơi ngẩn người, một giây sau thì biến mất không thấy dấu vết, cười ôn hòa, “Thì ra cô bé kia chạy tới đây, cô không nói thì tôi không biết.” Sắc mặt ấm áp như mặt trời trong mùa xuân, còn có chút cưng chiều, phảng phất như anh ta là một người anh trai vô cùng cưng em gái.
Càng như thế, Cố Tuyết Y càng cảm thấy chuyện rất quỷ dị, đôi mắt như ngọc lưu ly lành lùng nhìn Mộ Hòa Húc.
Nếu như một người anh trai chiều chuộng em gái thì sao có thể không biết hành tung của em gái đi đâu?
Dường như bầu không khí hơi thay đổi.
Ý cười trên mặt Mộ Hòa Húc không hề thay đổi, “Tôi thường xuyên chạy công tác khắp nơi, cô em gái bốc đồng kia thực sự rất ít gặp mặt tôi, nó thích chạy loạn lung tung, bình thường nếu người giúp việc bên cạnh nó không nói nó ở đâu thì tôi thực sự không tìm được nó.”
“Tổng giám đốc Mộ cũng biết em gái nhà mình tùy hứng, vậy thì nên dạy bảo lại, nói thế nào thì cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Mộ, nếu cô ta làm gì thì mất thể diện cũng sẽ chỉ là nhà họ Mộ, đương nhiên tôi đây cũng chỉ là đề nghị, nếu như tổng giám đốc Mộ thấy tôi nói quá phận thì xin anh coi như không nghe thấy!” Cố Tuyết Y cười yếu ớt xa cách, giọng điệu nhàn nhạt có vẻ đặc biệt khách khí, tựa như đối xử với một người còn thua cả người xa lạ.
“Tiểu thư Cố, có phải cô và em gái tôi xảy ra tranh chấp không vui không? Nếu như có thì xin cô bỏ qua cho, Tâm Nghiên là người miệng cứng lòng mềm, nói chứ không làm, rất nhiều người chả chịu được tính này của nó….”
“Tổng giám đốc Mộ!” Cố Tuyết Y lạnh nhạt cắt ngang lời anh ta muốn nói, “Không phải ai cũng bao dung cô ta, nên biết xã hội này không phải ai cũng đối xử tốt với cô ta như người nhà cô ta, đương nhiên tổng giám đốc Mộ sẽ cảm thấy tôi lòng dạ hẹp hòi, nhưng nên biết xã hội này là xã hội người ăn thịt người, sẽ có một ngày cô ta lập gia đình, sẽ có ngày cô ta cần độc lập, tổng giám đốc Mộ cũng chẳng thể đứng sau lưng cô ta mãi!” Có lẽ nói mấy lời này thì trông cô rất ấu trĩ, nhưng cô không quan tâm Mộ Hòa Húc nghĩ về cô thế nào, cô là muốn tìm được kết quả cô cần.
Hai hàng lông mày của Bách Lý Hàn Tôn hờ hững, đôi mắt nhìn về Cố Tuyết Y vĩnh viễn dịu dàng như nước, “Anh tin Hòa Húc là một người vô cùng công bằng chính trực, trở về cậu ấy nhất định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tâm Nghiên.” Sau đó anh chậm rãi tới gần cô hơn, lặng lẽ nói bên tai cô, “Tức giận vì người không đáng, đó mới là điều không đáng nhất.”
Tuy nói nhỏ nhưng anh vẫn cố ý để Mộ Hòa Húc bên cạnh nghe rõ ràng rành mạch.
Sắc mặt Mộ Hòa Húc không khác thường, tựa như không nghe thấy, khóe mắt Cố Tuyết Y giễu cợt liếc anh ta, khóe miệng cong lên châm chọc. Quả nhiên! Người trên thường trường đều không phải là người bình thường, xem ra Mộ Hòa Húc không đơn giản như bề ngoài của anh ta.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh như khối băng, lặng lẽ quét về phía Mộ Hòa Húc, “Lần trước Tâm Nghiên đã xuất hiện trước mặt tôi, tôi tưởng rằng cậu có biết.”
Mộ Hòa Húc cười hối lỗi, sau đó hơi kiêng dè nhìn Cố Tuyết Y trong ngực anh, “Cậu cũng biết Tâm Nghiên thích cậu, cậu ở đâu nó sẽ ở đó, từ nhỏ đến lớn đều như thế, tôi kiên quyết bắt nó về thì nó sẽ mất hứng, hơn nữa còn dùng chiêu tuyệt thực uy hiếp tôi, cậu thân là anh em tốt của tôi, điều này cậu cũng phải thông cảm cho tôi nhé! Nhưng lần này sau khi bị cậu từ chối tôi cho rằng nó sẽ về, ai dè nó lại vô cùng kiên nhẫn, không chịu về nhà.” Anh ta đưa tay che miệng, nói với Cố Tuyết Y, “Thật xin lỗi! Hi vọng cô không tức giận vì mấy lời tôi nói, từ nhỏ tới lớn Hàn Tôn và Tâm Nghiên vẫn ở chung với nhau, chẳng qua giữa họ không có gì, cho nên cô yên tâm.”
Nhưng lời này khiến Cố Tuyết Y nghe như kiểu đang giấu diếm gì đó, cô hơi chau mày, chẳng phải cô không tin Hàn Tôn, mà là đang nghĩ mục đích Mộ Hòa Húc làm như vậy là vì cái gì? Đây rốt cuộc là vô tâm? Hay là có toan tính? Dù sao thì bất kể loại nào cô cũng đều chả ưa.
Cô khẽ cười nhạt, như đang chế giễu nhìn Mộ Hòa Húc, “Tôi không để ý những thứ này, hơn nữa tôi rất yên tâm về Hàn Tôn, nhưng…” Cô dừng một lát, khuôn mặt trắng noãn nhiễm thần sắc buồn bã, “Tiểu thư Mộ dây dưa với người đã có vợ như vậy, chỉ sợ về sau không tốt cho cô ta! Anh cũng biết xã hội thượng lưu bây giờ mấy chuyện đồn nhảm rất nhiều, nếu xúc phạm tới tiểu thư Mộ thì tôi và Hàn Tôn sẽ áy náy, tổng giám đốc Mộ thân là anh cả cũng sẽ cảm thấy mất mặt, hi vọng anh có thể chính thức dạy dỗ tiểu thư Mộ một lần! Đừng tới cửa nhà chúng tôi tìm Hàn Tôn nữa. Chẳng phải có câu nói đau dài không bằng đau ngắn sao? Nếu để tiểu thư Mộ tiếp tục như vậy chi bằng hoàn toàn khiến tiểu thư Mộ chết tâm đi.”
Nếu Mộ Tâm Nghiên dám xuất hiện trước mặt cô lần nữa, cô sẽ không đối xử với cô ta như hôm nay đâu.
Bách Lý Hàn Tôn cong khóe miệng khi nghe cô nói “Người đã kết hôn,” khóe mắt liếc nhìn dung nhan tinh xảo mà ngay cả bậc thầy điêu khắc cũng không thể nào điêu khắc thành, đôi mắt không kiềm chế toát ra mấy phần tình cảm dịu dàng và cưng chiều.
Bây giờ cô đã là của anh!
Nắm tay cô, nắm rất chặt.
Sắc mặt Cố Tuyết Y không thay đổi, bàn tay cũng nắm chặt tay anh.
Hai người im lặng truyền cho nhau tình yêu và sự ấm áp.
“Đúng rồi!” Tròng mắt giả bộ ra vẻ giật mình, “Tổng giám đốc Mộ có thể giới thiệu vài thanh niên tài tuấn cho tiểu thư Mộ quen biết đi, tôi tin cô ta nhất định nhanh chóng rời sự chú ý trên người Hàn Tôn, cứ như vậy thì mấy lời tôi nói hồi nãy sẽ không xảy ra, như thế đều tốt cho tất cả mọi người, tổng giám đốc Mộ, anh cảm thấy cách này có được không?” Rồi vội vàng nhìn qua anh ta.
Mộ Hòa Húc hơi ngẩn ra, cười cho có lệ, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sự sắc sảo âm thầm đánh giá Cố Tuyết Y, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng mạnh.
Cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó.
“Hàn Tôn anh xem kìa!” Cố Tuyết Y quay lại, tầm mắt rơi trên người Bách Lý Hàn Tôn, “Tổng giám đốc Mộ cũng đã đồng ý cách em nói, anh mau giới thiệu đàn ông trẻ tuổi lại có tài cho tiểu thư Mộ quen đi! Nói thế nào thì tiểu thư Mộ và anh cũng quen biết từ nhỏ, không thể để cô ta sống không vui được!”
Ngay lúc Bách Lý Hàn Tôn còn chưa gật đầu, Mộ Hòa Húc đã vội vàng nói, “Không cần, tiểu thư Cố, cô quá khách sáo rồi, muốn giới thiệu đàn ông cho Tâm Nghiên thì ba tôi sẽ sắp xếp, những chuyện nhỏ nhặt này sao có thể không biết xấu hổ làm phiền tiểu thư Cố chứ.”
“Tổng giám đốc Mộ, người khách sáo là anh đó, anh cứ một tiếng lại một tiếng gọi tôi là tiểu thư Cố, bây giờ tôi đã là vợ Hàn Tôn, nếu như anh không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng chị dâu.” Khóe miệng Cố Tuyết Y cười càng xán lạn, giống như ánh mặt trời bắn ra vô vàn tia sáng chói mắt.
Muốn từ chối “Ý tốt” của cô, vậy cô sẽ khiến anh ta sống không khá giả.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn thâm sâu, dù không thể nói là lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự uy hiếp bẩm sinh, anh lạnh nhạt nhìn Mộ Hòa Húc, không lên tiếng nói gì, vô hình trung cũng khiến Mộ Hòa Húc thấy áp lực.
Một tiếng chị dâu này chỉ sợ không muốn gọi cũng không được.
Mộ Hòa Húc cười cứng ngắc, “Giữa tôi và Hàn Tôn toàn kêu tên nhau, bây giờ gọi chị dâu thật sự không quen….” Anh ta vẫn nên gọi tên cô thì hơn!
“Vậy không phải anh nên tạo thành thói quen sao?” Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y hờ hững nhìn anh ta, “Tổng giám đốc Mộ không muốn gọi sao? Hay là anh thấy tôi không xứng với Hàn Tôn? Cảm thấy thân phận tôi thua kém không đáng giá so với thân phận đại tiểu thư nhà họ Mộ các người?” Nói xong mấy lời cuối, giọng cô lạnh hẳn lên, ẩn chứa sự sắc sảo.
“Tôi nào có ý này, cô hiểu lầm ý tôi rồi.” Mộ Hòa Húc cố gắng bình ổn lòng mình, khóe miệng cười vẫn cứng ngắc như cũ, “Không phải tôi cảm thấy thân phận cô thấp kém hơn Tâm Nghiên nhà tôi, ngược lại tôi cảm thấy tiểu thư Cố có ý kiến…. Đối với tôi.” Nếu không sao nói chuyện cứ châm chọc như vậy.
“Tổng giám đốc Mộ, anh suy nghĩ nhiều rồi, nếu tôi có ý kiến với anh thì tôi không đứng đây cùng trò chuyện lâu như vậy đâu.” Đôi mắt như mặt biển bắn ra sự lạnh lẽo, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Mộ Hòa Húc, “Tổng giám đốc Mộ, chúng ta không nhắc tới đề tài nãy nữa nhé! Anh và Hàn Tôn nói chuyện tiếp đi! Tôi vào trong nghỉ ngơi một lát.”
“Không cần, tôi và Hàn Tôn đã nói xong, tôi còn có việc phải đi trước.”
“Vậy đi thong thả không tiễn.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cửa phòng làm việc.
Vốn muốn nói vài câu cuối cùng, Mộ Hòa Húc cứng rắn nuốt về, sắc mặt hơi cứng nhắc, anh ta gật đầu với Bách Lý Hàn Tôn rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, Cố Tuyết Y mới dỡ khuôn mặt lạnh băng xuống, đáy mắt ấm áp trở lại, giống như mùa xuân về trên đất nước vậy, giữa hai hàng lông mày quyến rũ, “Anh sẽ không tức giận đuổi em đi đấy chứ?”
Anh cười dịu dàng, điềm đạm nhéo mũi nhỏ của cô, “Em biết anh không tức giận còn cố ý hỏi như vậy, coi chừng anh đánh mông em đó.” Xem như trừng phạt.
“Anh mới không nỡ đâu!” Khóe miệng cười ngượng ngùng.
Đột nhiên cô dần ngưng cười, trở nên vô cùng đứng đắn nhìn anh, “Hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.”
“Thật ra em không nói anh cũng đã biết là chuyện gì rồi.” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn đen như mực, tựa như bầu trời đêm tối, thâm sâu vô biên vô hạn.
Cô cười khẽ, đôi mắt màu hổ phách nặng trĩu, “Cũng đúng, sao anh lại không biết em làm chuyện gì chứ.”
Anh khẽ vuốt tóc cô, tay kia dịu dàng vuốt ve gò má cô, “Anh biết em không thích anh phái người theo em, nhưng vì sự an toàn của em, xin em chịu đựng.”
Còn chuyện gì xảy ra trong cửa tiệm quần áo anh cũng biết hết.
Hết chương 25
Tác giả :
Lưu Lam Nhược Tĩnh