Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 2 - Chương 6: Đút ăn
Màn cửa sổ tung bay theo gió, trong không khí tràn ngập hương hoa đào thơm ngát, còn cả hương vị trong veo, ánh trời chiều đỏ lựng khắp nhân gian, giống như bức tranh sơn màu tuyệt diệu.
Cánh hoa đào hồng phấn như bông tuyết bị thổi bay rơi đầy phòng.
Trên giường, dường như Cố Tuyết Y đã ngủ đủ giấc, chậm rãi mở đôi mắt mông lung, trong đôi mắt tĩnh mịch như hồ nước sáng lấp lánh, rõ ràng ý thức đã quay về với đầu óc.
Cô nhìn ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng của Bách Lý Hàn Tôn ở khoảng cách rất gần.
Anh ngủ say như một đứa trẻ ngây thơ, thật sự khó có thể tưởng tượng anh mở mắt lại lạnh lùng và xa xách như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy ông trời rất không công bằng, anh không chỉ có vẻ mặt tuấn tú kiêu ngạo, còn có trí thông minh nhìn xa trông rộng mà người bình thường không có, vừa ra đời đã đứng ở vị trí trên cao, chi phối sự tồn vong của rất nhiều người, anh có tất cả mọi thứ, thật sự khiến người ta cảm thấy ghen tỵ.
Nếu anh ta có một chỗ không hoàn mỹ thì tốt nhỉ!
Có! Trong đầu Cố Tuyết Y đột nhiên hiện ra.
Tính tình anh ta bá đạo bướng bỉnh chính là một khuyết điểm, đây là khuyết điểm bẩm sinh.
Trong giấc ngủ, Bách Lý Hàn Tôn phát hiện bầu không khí trong lành, cằm căng cứng, chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua khuôn mặt trắng như ngọc hơi ửng hồng của cô một vòng, lẳng lặng nhìn đôi mắt lạnh nhạt kia, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt như kim cương.
Cằm anh không tự chủ thả lỏng, cười yếu ớt, trong nháy mắt mặt anh như sáng bừng lên, khiến anh thoạt nhìn không lạnh lùng kiêu căng như ngày thường, ngược lại có vài phần ngây ngô như trẻ con.
“Em tỉnh rồi à!”
“Ừm!” Đáy mắt Cố Tuyết Y nhàn nhạt nhìn anh, chống ta ngồi dậy, chạm vào không phải là chiếc giường mềm mại, cô nhớ ra lòng bàn tay cô bị thương đang băng bó.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên tối xuống, vội đỡ cô ngồi dậy, cánh tay truyền tới từng cơn tê dại, anh khẽ nhíu mày một cái, lúc này Cố Tuyết Y mới ý thức được thì ra mình gối lên cánh tay anh để ngủ.
Ráng chiều màu đỏ chiếu vào trong phòng.
Tóc rối bù, tây trang hàng hiệu hơi nhăn nhúm, anh như vậy thoạt nhìn càng đầy sức quyến rũ hơn ban ngày trước mặt người ngoài, sức hấp dẫn cô không nói ra tên được nhưng cảm thấy anh rất đẹp trai.
“Tay anh không sao chứ?”
Cố Thuyết Y đưa tay muốn chạm vào tay anh, Bách Lý Hàn Tôn nhanh hơn cô một bước cản động tác của cô, trầm giọng nói, “Không sao, lát nữa sẽ ổn.”
“À!”
Cố Tuyết Y chậm rãi thu tay mình về, đôi mắt tĩnh mịch nhìn bầu trời bao la đỏ rực ngoài kia.
Lúc này bầu trời giống bức tranh sơn dầu, trong veo và sáng rực.
Đôi đồng tử sâu như đêm đen lẳng lặng nhìn cô, đồng tử thâm thúy khó nén sự kích động khó có thể phát hiện.
Lúc hai người Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y từ trong phòng đi ra đã là bảy giờ tối, thức ăn trên bàn ăn đều đã nguội, Vương Tiểu Vi lại mang vào phòng bếp hâm nóng.
Hai người ngồi xuống bàn ăn trước, đêm nay Vương Tiểu Vi chuẩn bị cho họ súp sườn heo, thịt bò bít tết, một ít salad hoa quả tươi, còn đặc biệt xào ít rau kiểu Trung Quốc, khoai tây thái hạt lựu, cá hấp, cải ngồng xào tỏi, một loạt món ăn thanh đạm.
“Thiếu chủ, tiểu thư, các ngài muốn ăn đồ ăn Tây hay là Trung Quốc ạ?”
Quản gia Phó đứng bên cạnh cung kính hỏi, Vương Tiểu Vi vẫn đứng sau lưng ông, đầu hơi cúi xuống.
Cô Tuyết Y cười khẽ, ánh mắt rơi vào trên người Vương Tiểu Vi, “Tiểu Vi, em vất vả rồi!” Sau đó nhìn quản gia Phó, “Tôi tự ăn là được.”
“Tay em bị thương, để bọn họ làm cho!” Bách Lý Hàn Tôn nhìn quản gia Phó, “Bưng bò bít tết xuống đi! Từ nay về sau buối tối sẽ ăn đồ Trung Quốc.”
“Vâng!” Quản gia Phó khom lưng ngoái đầu liếc Vương Tiểu Vi, Vương Tiểu Vi cúi đầu tiến lên bưng bò bít tết xuống.
Quản gia Phó lại đổi cho họ bát đũa và thìa nhỏ, trong một chén nhỏ khác có súp sườn heo, cung kính lùi ra sau một bước, nói: “Mời thiếu chủ, tiểu thư từ từ dùng.”
Vương Tiểu Vi quay lại lặng lẽ đứng sau lưng quản gia Phó, yên tĩnh đến mức như cô không tồn tại.
Cố Tuyết Y đưa tay cầm thìa lên, Bách Lý Hàn Tôn đưa tay cản cô, mỉm cười nhìn cô nói, “Để tôi!”
Cô kinh ngạc nhìn anh, tựa như đang nghi ngờ người trước mắt rốt cuộc có phải là Bách Lý Hàn Tôn không.
Lời anh nói cũng khiến quản gia Phó bên cạnh chấn động, trong mắt khó có thể che dấu vẻ phức tạp.
Thiếu thủ cao cao tại thượng lại muốn đút tiểu thư Cố ăn ư? Chuyện này nếu để phu nhân biết, đây không phải là……
Nhưng ông lại nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, trong mắt tĩnh mịch.
Vương Tiểu Vi tiếp tục duy trì động tác lúc nãy, có chút hoảng hốt, tựa như lòng cô không ở đây.
Cố Tuyết Y nhìn thìa súp hiện ra trước mặt, ngũ quan xinh xắn cứng đờ, khó xử nhìn anh, “Vẫn là tự tôi làm!” Tay cô chẳng qua chỉ bị thương chút xíu, cô còn chưa tới tình trạng cần người đút ăn.
“Bác sĩ đã nói, tay em không được chạm vào nước, không được cầm vật nặng, vẫn là đút em ăn thì hơn!” Đôi mắt màu mực của anh không che dấu được kích động, giờ phút này nét mặt anh bớt vài phần lạnh lẽo, tăng vài phần thân thiết.
Cánh hoa đào hồng phấn như bông tuyết bị thổi bay rơi đầy phòng.
Trên giường, dường như Cố Tuyết Y đã ngủ đủ giấc, chậm rãi mở đôi mắt mông lung, trong đôi mắt tĩnh mịch như hồ nước sáng lấp lánh, rõ ràng ý thức đã quay về với đầu óc.
Cô nhìn ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng của Bách Lý Hàn Tôn ở khoảng cách rất gần.
Anh ngủ say như một đứa trẻ ngây thơ, thật sự khó có thể tưởng tượng anh mở mắt lại lạnh lùng và xa xách như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy ông trời rất không công bằng, anh không chỉ có vẻ mặt tuấn tú kiêu ngạo, còn có trí thông minh nhìn xa trông rộng mà người bình thường không có, vừa ra đời đã đứng ở vị trí trên cao, chi phối sự tồn vong của rất nhiều người, anh có tất cả mọi thứ, thật sự khiến người ta cảm thấy ghen tỵ.
Nếu anh ta có một chỗ không hoàn mỹ thì tốt nhỉ!
Có! Trong đầu Cố Tuyết Y đột nhiên hiện ra.
Tính tình anh ta bá đạo bướng bỉnh chính là một khuyết điểm, đây là khuyết điểm bẩm sinh.
Trong giấc ngủ, Bách Lý Hàn Tôn phát hiện bầu không khí trong lành, cằm căng cứng, chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua khuôn mặt trắng như ngọc hơi ửng hồng của cô một vòng, lẳng lặng nhìn đôi mắt lạnh nhạt kia, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt như kim cương.
Cằm anh không tự chủ thả lỏng, cười yếu ớt, trong nháy mắt mặt anh như sáng bừng lên, khiến anh thoạt nhìn không lạnh lùng kiêu căng như ngày thường, ngược lại có vài phần ngây ngô như trẻ con.
“Em tỉnh rồi à!”
“Ừm!” Đáy mắt Cố Tuyết Y nhàn nhạt nhìn anh, chống ta ngồi dậy, chạm vào không phải là chiếc giường mềm mại, cô nhớ ra lòng bàn tay cô bị thương đang băng bó.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên tối xuống, vội đỡ cô ngồi dậy, cánh tay truyền tới từng cơn tê dại, anh khẽ nhíu mày một cái, lúc này Cố Tuyết Y mới ý thức được thì ra mình gối lên cánh tay anh để ngủ.
Ráng chiều màu đỏ chiếu vào trong phòng.
Tóc rối bù, tây trang hàng hiệu hơi nhăn nhúm, anh như vậy thoạt nhìn càng đầy sức quyến rũ hơn ban ngày trước mặt người ngoài, sức hấp dẫn cô không nói ra tên được nhưng cảm thấy anh rất đẹp trai.
“Tay anh không sao chứ?”
Cố Thuyết Y đưa tay muốn chạm vào tay anh, Bách Lý Hàn Tôn nhanh hơn cô một bước cản động tác của cô, trầm giọng nói, “Không sao, lát nữa sẽ ổn.”
“À!”
Cố Tuyết Y chậm rãi thu tay mình về, đôi mắt tĩnh mịch nhìn bầu trời bao la đỏ rực ngoài kia.
Lúc này bầu trời giống bức tranh sơn dầu, trong veo và sáng rực.
Đôi đồng tử sâu như đêm đen lẳng lặng nhìn cô, đồng tử thâm thúy khó nén sự kích động khó có thể phát hiện.
Lúc hai người Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y từ trong phòng đi ra đã là bảy giờ tối, thức ăn trên bàn ăn đều đã nguội, Vương Tiểu Vi lại mang vào phòng bếp hâm nóng.
Hai người ngồi xuống bàn ăn trước, đêm nay Vương Tiểu Vi chuẩn bị cho họ súp sườn heo, thịt bò bít tết, một ít salad hoa quả tươi, còn đặc biệt xào ít rau kiểu Trung Quốc, khoai tây thái hạt lựu, cá hấp, cải ngồng xào tỏi, một loạt món ăn thanh đạm.
“Thiếu chủ, tiểu thư, các ngài muốn ăn đồ ăn Tây hay là Trung Quốc ạ?”
Quản gia Phó đứng bên cạnh cung kính hỏi, Vương Tiểu Vi vẫn đứng sau lưng ông, đầu hơi cúi xuống.
Cô Tuyết Y cười khẽ, ánh mắt rơi vào trên người Vương Tiểu Vi, “Tiểu Vi, em vất vả rồi!” Sau đó nhìn quản gia Phó, “Tôi tự ăn là được.”
“Tay em bị thương, để bọn họ làm cho!” Bách Lý Hàn Tôn nhìn quản gia Phó, “Bưng bò bít tết xuống đi! Từ nay về sau buối tối sẽ ăn đồ Trung Quốc.”
“Vâng!” Quản gia Phó khom lưng ngoái đầu liếc Vương Tiểu Vi, Vương Tiểu Vi cúi đầu tiến lên bưng bò bít tết xuống.
Quản gia Phó lại đổi cho họ bát đũa và thìa nhỏ, trong một chén nhỏ khác có súp sườn heo, cung kính lùi ra sau một bước, nói: “Mời thiếu chủ, tiểu thư từ từ dùng.”
Vương Tiểu Vi quay lại lặng lẽ đứng sau lưng quản gia Phó, yên tĩnh đến mức như cô không tồn tại.
Cố Tuyết Y đưa tay cầm thìa lên, Bách Lý Hàn Tôn đưa tay cản cô, mỉm cười nhìn cô nói, “Để tôi!”
Cô kinh ngạc nhìn anh, tựa như đang nghi ngờ người trước mắt rốt cuộc có phải là Bách Lý Hàn Tôn không.
Lời anh nói cũng khiến quản gia Phó bên cạnh chấn động, trong mắt khó có thể che dấu vẻ phức tạp.
Thiếu thủ cao cao tại thượng lại muốn đút tiểu thư Cố ăn ư? Chuyện này nếu để phu nhân biết, đây không phải là……
Nhưng ông lại nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, trong mắt tĩnh mịch.
Vương Tiểu Vi tiếp tục duy trì động tác lúc nãy, có chút hoảng hốt, tựa như lòng cô không ở đây.
Cố Tuyết Y nhìn thìa súp hiện ra trước mặt, ngũ quan xinh xắn cứng đờ, khó xử nhìn anh, “Vẫn là tự tôi làm!” Tay cô chẳng qua chỉ bị thương chút xíu, cô còn chưa tới tình trạng cần người đút ăn.
“Bác sĩ đã nói, tay em không được chạm vào nước, không được cầm vật nặng, vẫn là đút em ăn thì hơn!” Đôi mắt màu mực của anh không che dấu được kích động, giờ phút này nét mặt anh bớt vài phần lạnh lẽo, tăng vài phần thân thiết.
Tác giả :
Lưu Lam Nhược Tĩnh