Gái Đến Ở Cùng Nhà
Chương 23
Chiều mùng 6, cả nhà em chuẩn bị đồ đạc về nhà. Thằng Long với Huyền không hiểu sao biết em đi mà kéo cả sang nhà em tiễn. Sau vụ lúc sáng, thằng Long đã thân với em hơn. Nếu nó thực sự đã bỏ cái thói bắt cá nhiều tay thì em sẵn sàng thu nạp thêm một thằng đệ. Mà không hiểu nó sang để tiễn hay sang để dọn sạch cái tủ lạnh nhà em không biết, hết trái cây rồi đến bánh kẹo đều chui tọt vào bụng nó. Thằng này nhà giàu mà như chết đói lâu ngày vậy. Trân vẫn đang ngồi nói chuyện với Huyền, hai nàng thân nhau nhanh vãi. Em quay sang thằng Long:
-Bọn đàn em của mày mày tính sao?
Nghe em nhắc đến, cái mặt nó lại buồn buồn.
-Tạm thời thì chưa có cách, nhưng tao sẽ cố cứu chúng nó ra. - Nó nói.
Em không nói gì. Đối với một thằng đàn ông, thứ quan trọng nhất là gia đình, thứ hai đó là bạn bè, anh em. Em cũng chỉ mong thằng Long sớm cứu được bọn đàn em ra. Ngồi một lúc mà đã đến giờ em phải đi. Bố mẹ em phóng xe đi trước, không quên dặn dò khóa cửa nẻo cẩn thận. Trân với Huyền vẫn đang ngồi tám chuyện, em phải giục mãi mới chịu đi. Em dắt xe từ từ trên con đường làng, chủ yếu là để hai cô nương kia tám nốt. Tám chuyện chắc là đam mê của bọn con gái các thím ạ. Ra tới đầu làng Trân mới chịu nhảy lên xe. Trước khi đi, em nói với thằng Giang:
-Tao đi đây, chúc mày may mắn.
-Ờ, mày đi cẩn thận. - Nó nói.
Trên đường đi, Trân tò mò hỏi:
-Lúc sáng anh với Long đi đâu vậy?
-Đi đi lung tung thôi. - Em ngập ngừng đáp.
-Mà tưởng anh ghét Long lắm cơ mà. - Trân thắc mắc.
-Nó làm gì đâu mà ghét. - Em nói.
-Thì vụ Huyền đó. - Trân nói.
-Sống thì phải biết quên đi quá khứ, hướng tới tương lai chứ, và trong tương lai của anh chỉ có hai chúng mình thôi. - Em bắt chước một câu nói học lỏm được trong phim gì đó không nhớ.
-Ừ, em cũng mong vậy. - Trân càng siết chặt vòng ôm em.
Về đến nhà, em leo lên phòng ngay. Bật máy tính, vừa onl garena đã bị bọn bạn vào nudge inh ỏi. Ra là chúng nó rủ đánh LoL, ừ thì chiến luôn. Đang chiến thì bỗng có điện thoại, là bé Huyền gọi.
-B lô.
-Anh Minh à, mai sang đón em đi chơi nhé. - Giọng bé Huyền nhí nhảnh qua điện thoại
-Cô bị ẩm IC à, tự nhiên bắt người ta dẫn đi chơi. Tết nhất thì ở nhà nhận tiền lì xì đi em. - Em nói, cố kết thúc cuộc gọi sớm để còn combat tiếp.
-È hèm, thế hôm trước bị đánh lăn quay ra đường xong ai đem về rồi chăm sóc cho ấy nhỉ? - Huyền nói.
-Ờ, ai ấy nhỉ, tự nhiên quên mất. - Em đùa.
-Thôi em không đùa đâu, mai chở em đi chơi đi, coi như trả ơn em luôn, tết nhất ngồi nhà chán lắm. - Bé Huyền nhõng nhẽo.
-Hôm trước bảo trả bằng tấm thân này thì không chịu, bây giờ còn đòi hỏi nữa hả. - Em chất vấn.
-Thôi mà anh. Anh Minh đập chai mai chở em đi chơi đi mà, ddiiiii. - Bé Huyền kéo dài giọng, cố năn nỉ em.
-Thôi được rồi, mai mấy giờ? - Em đành xuống nước.
-9h nhé anh. - Bé Huyền nhanh nhảu đáp rồi cúp máy.
Tối hôm đó, sang phòng Trân, em hỏi.
-Mai anh đi chơi với bé Huyền nhé em.
-Ừm, anh cứ đi, nhớ mua quà về cho em đó. - Trân cười.
Lò dò về phòng, thả người lên giường, em tắt đèn đi và trùm cái chăn bông lên ngủ. Lúc nãy, khi quyết định sang phòng Trân nói với em nó về kế hoạch ngày mai của em với bé Huyền, em nghĩ ít nhiều gì thì Trân cũng sẽ tỏ thái độ khó chịu. Người yêu mình đi chơi với người con gái khác, ai mà chẳng ghen. Vậy mà Trân không những không khó chịu mà còn tươi cười, dặn em nhớ mua quà về. Nói thật khi nghe Trân nói vậy em cũng có chút hụt hẫng, chẳng thà Trân dỗi em còn thấy vui hơn. Nghe thì có vẻ ngược đời nhưng thím nào có người yêu rồi sẽ hiểu. Phải chăng Trân không yêu mình? Suy nghĩ đó bị em gặt ngay ra khỏi đầu khi vừa nghĩ tới. Yêu thì phải tin tưởng nhau, không tin nhau thì bỏ đi cho xong. Nghĩ vậy, em nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, những tia sáng đầu tiên của buổi sớm len lỏi qua tấm rèm cửa sổ chiếu thẳng vào mặt em làm em tỉnh giấc. Ngồi dậy gãi đầu gãi tai, nhìn đồng hồ mới có 8h, còn sớm. Em lững thửng ra đứng tựa ban công ngắm nhìn khu phố mình. Hít đầy lồng ngực cái bầu không khí sáng sớm mùa xuân, trong lành thật. Đứng ngắm nghĩa phố xá các kiểu rồi em vào đánh răng rửa mặt, thay quần áo chuẩn bị cho buổi đi chơi với bé Huyền. Lôi đống tiền lì xì ra đếm, vì lớn rồi với lại cũng chẳng đi đâu, khách đến thì ru rú ở trong phòng nên thu nhập chẳng được bao nhiêu, có hơn 1 triệu. Cầm tạm 800k nhét vào túi chứ nhỡ mang ít em nó lại chê giống thím nào cầm 100k đi chơi với gái thì bỏ mẹ. Cả nhà vẫn còn đang say giấc nồng, em đành rón rén xuống bếp nấu tạm gói mì lót dạ xong xách con Air Blade đi sang nhà bé Huyền luôn. Đến cổng nhà con bé, em phải gọi mấy lần mới bắt máy.
-Em đang làm gì đấy? - Em gắt.
-Oáp... Em vừa mới dậy... - Bé Huyền nói với giọng ngái ngủ.
-Cái gì, anh đến cửa nhà em rồi đây này. - Em khó chịu.
-Hihi, đợi tí em xuống mở cổng cho. - Em nó cười qua điện thoại.
Một lúc sau, cánh cửa nhà em nó hé mở. Huyền vẫn mặc nguyên bộ pijama máu xanh in hình doremon, chân đi đôi dép bông, cười tươi.
-Anh đến sớm thế.
-Có em dậy muộn thì có, biết mấy giờ rồi không? - Em giả bộ gắt gỏng. Gỉa bộ thế thôi chứ nhìn em nó dễ thương thế này em cũng không nỡ bực.
-Như ông già... - Huyền lầm bầm.
-Nói gì? - Em lườm em nó sắc lẹm.
-Hihi không có gì, thôi anh vào nhà đi. - Em nó đánh trống lảng ngay.
Bước vào nhà, một người đàn ông tầm 40-45 tuổi, dáng người cao to đang ngồi xem ti vi ở phòng khách. Chắc là bố Huyền rồi, em nhanh nhảu chào:
-Cháu chào chú ạ.
-Ừ, bạn của Huyền đúng không? Cháu vào đây ngồi chơi đợi em nó thay đồ chút. - Bố Huyền cười hiền hậu.
-Vâng. - Em đáp rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện bố em nó.
Huyền lên phòng thay đồ, chỉ còn mình em với bố Huyền ngồi ở phòng khách. Bỗng bố Huyền hỏi:
-Mày tên gì, bao nhiêu tuổi?
Nghe xon em sock luôn. Lúc nãy thì chú cháu ngọt xớt, giờ lại chuyển sang mày tao, em có linh cảm không ổn nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
-Dạ cháu trên Minh, năm nay học lớp 12 ạ.
-Bây giờ tao nói thẳng với mày luôn, cái hôm Huyền nhờ tao ra đem mày vào nhà tao đã biết mày chẳng ra gì rồi. Gì chứ mấy cái loại đầu đường xó chợ gây gổ đánh nhau tao là tao cực ghét. Tao biết mày cần gì ở con gái tao, nhiều thằng giống mày đã từng đến đây và nghe tao nói câu rồi, mày hiểu chứ. Tao không ngăn cấm gì, nhưng mày nên nhớ, mày mà động vào con gái tao, thì dù mày có trốn trên mặt trăng tao cũng tìm ra mày, nghe chưa!
Bị bố Huyền tung ột tràng vào mặt, em chẳng biết đỡ kiểu gì luôn. May sao đúng lúc đó thì Huyền lon ton xuống nhà, phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.
-Con xin phép bố đi chơi với bạn ạ. - Huyền cười.
-Ừ, con gái đi vui vẻ nhé. - Bố Huyền nói, đổi giọng nhanh vãi.
-Cháu chào bác, cháu xin phép đi ạ. - Em lễ phép.
-Ừ hai đứa đi vui vẻ. - Bố Huyền cười.
-Bọn đàn em của mày mày tính sao?
Nghe em nhắc đến, cái mặt nó lại buồn buồn.
-Tạm thời thì chưa có cách, nhưng tao sẽ cố cứu chúng nó ra. - Nó nói.
Em không nói gì. Đối với một thằng đàn ông, thứ quan trọng nhất là gia đình, thứ hai đó là bạn bè, anh em. Em cũng chỉ mong thằng Long sớm cứu được bọn đàn em ra. Ngồi một lúc mà đã đến giờ em phải đi. Bố mẹ em phóng xe đi trước, không quên dặn dò khóa cửa nẻo cẩn thận. Trân với Huyền vẫn đang ngồi tám chuyện, em phải giục mãi mới chịu đi. Em dắt xe từ từ trên con đường làng, chủ yếu là để hai cô nương kia tám nốt. Tám chuyện chắc là đam mê của bọn con gái các thím ạ. Ra tới đầu làng Trân mới chịu nhảy lên xe. Trước khi đi, em nói với thằng Giang:
-Tao đi đây, chúc mày may mắn.
-Ờ, mày đi cẩn thận. - Nó nói.
Trên đường đi, Trân tò mò hỏi:
-Lúc sáng anh với Long đi đâu vậy?
-Đi đi lung tung thôi. - Em ngập ngừng đáp.
-Mà tưởng anh ghét Long lắm cơ mà. - Trân thắc mắc.
-Nó làm gì đâu mà ghét. - Em nói.
-Thì vụ Huyền đó. - Trân nói.
-Sống thì phải biết quên đi quá khứ, hướng tới tương lai chứ, và trong tương lai của anh chỉ có hai chúng mình thôi. - Em bắt chước một câu nói học lỏm được trong phim gì đó không nhớ.
-Ừ, em cũng mong vậy. - Trân càng siết chặt vòng ôm em.
Về đến nhà, em leo lên phòng ngay. Bật máy tính, vừa onl garena đã bị bọn bạn vào nudge inh ỏi. Ra là chúng nó rủ đánh LoL, ừ thì chiến luôn. Đang chiến thì bỗng có điện thoại, là bé Huyền gọi.
-B lô.
-Anh Minh à, mai sang đón em đi chơi nhé. - Giọng bé Huyền nhí nhảnh qua điện thoại
-Cô bị ẩm IC à, tự nhiên bắt người ta dẫn đi chơi. Tết nhất thì ở nhà nhận tiền lì xì đi em. - Em nói, cố kết thúc cuộc gọi sớm để còn combat tiếp.
-È hèm, thế hôm trước bị đánh lăn quay ra đường xong ai đem về rồi chăm sóc cho ấy nhỉ? - Huyền nói.
-Ờ, ai ấy nhỉ, tự nhiên quên mất. - Em đùa.
-Thôi em không đùa đâu, mai chở em đi chơi đi, coi như trả ơn em luôn, tết nhất ngồi nhà chán lắm. - Bé Huyền nhõng nhẽo.
-Hôm trước bảo trả bằng tấm thân này thì không chịu, bây giờ còn đòi hỏi nữa hả. - Em chất vấn.
-Thôi mà anh. Anh Minh đập chai mai chở em đi chơi đi mà, ddiiiii. - Bé Huyền kéo dài giọng, cố năn nỉ em.
-Thôi được rồi, mai mấy giờ? - Em đành xuống nước.
-9h nhé anh. - Bé Huyền nhanh nhảu đáp rồi cúp máy.
Tối hôm đó, sang phòng Trân, em hỏi.
-Mai anh đi chơi với bé Huyền nhé em.
-Ừm, anh cứ đi, nhớ mua quà về cho em đó. - Trân cười.
Lò dò về phòng, thả người lên giường, em tắt đèn đi và trùm cái chăn bông lên ngủ. Lúc nãy, khi quyết định sang phòng Trân nói với em nó về kế hoạch ngày mai của em với bé Huyền, em nghĩ ít nhiều gì thì Trân cũng sẽ tỏ thái độ khó chịu. Người yêu mình đi chơi với người con gái khác, ai mà chẳng ghen. Vậy mà Trân không những không khó chịu mà còn tươi cười, dặn em nhớ mua quà về. Nói thật khi nghe Trân nói vậy em cũng có chút hụt hẫng, chẳng thà Trân dỗi em còn thấy vui hơn. Nghe thì có vẻ ngược đời nhưng thím nào có người yêu rồi sẽ hiểu. Phải chăng Trân không yêu mình? Suy nghĩ đó bị em gặt ngay ra khỏi đầu khi vừa nghĩ tới. Yêu thì phải tin tưởng nhau, không tin nhau thì bỏ đi cho xong. Nghĩ vậy, em nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, những tia sáng đầu tiên của buổi sớm len lỏi qua tấm rèm cửa sổ chiếu thẳng vào mặt em làm em tỉnh giấc. Ngồi dậy gãi đầu gãi tai, nhìn đồng hồ mới có 8h, còn sớm. Em lững thửng ra đứng tựa ban công ngắm nhìn khu phố mình. Hít đầy lồng ngực cái bầu không khí sáng sớm mùa xuân, trong lành thật. Đứng ngắm nghĩa phố xá các kiểu rồi em vào đánh răng rửa mặt, thay quần áo chuẩn bị cho buổi đi chơi với bé Huyền. Lôi đống tiền lì xì ra đếm, vì lớn rồi với lại cũng chẳng đi đâu, khách đến thì ru rú ở trong phòng nên thu nhập chẳng được bao nhiêu, có hơn 1 triệu. Cầm tạm 800k nhét vào túi chứ nhỡ mang ít em nó lại chê giống thím nào cầm 100k đi chơi với gái thì bỏ mẹ. Cả nhà vẫn còn đang say giấc nồng, em đành rón rén xuống bếp nấu tạm gói mì lót dạ xong xách con Air Blade đi sang nhà bé Huyền luôn. Đến cổng nhà con bé, em phải gọi mấy lần mới bắt máy.
-Em đang làm gì đấy? - Em gắt.
-Oáp... Em vừa mới dậy... - Bé Huyền nói với giọng ngái ngủ.
-Cái gì, anh đến cửa nhà em rồi đây này. - Em khó chịu.
-Hihi, đợi tí em xuống mở cổng cho. - Em nó cười qua điện thoại.
Một lúc sau, cánh cửa nhà em nó hé mở. Huyền vẫn mặc nguyên bộ pijama máu xanh in hình doremon, chân đi đôi dép bông, cười tươi.
-Anh đến sớm thế.
-Có em dậy muộn thì có, biết mấy giờ rồi không? - Em giả bộ gắt gỏng. Gỉa bộ thế thôi chứ nhìn em nó dễ thương thế này em cũng không nỡ bực.
-Như ông già... - Huyền lầm bầm.
-Nói gì? - Em lườm em nó sắc lẹm.
-Hihi không có gì, thôi anh vào nhà đi. - Em nó đánh trống lảng ngay.
Bước vào nhà, một người đàn ông tầm 40-45 tuổi, dáng người cao to đang ngồi xem ti vi ở phòng khách. Chắc là bố Huyền rồi, em nhanh nhảu chào:
-Cháu chào chú ạ.
-Ừ, bạn của Huyền đúng không? Cháu vào đây ngồi chơi đợi em nó thay đồ chút. - Bố Huyền cười hiền hậu.
-Vâng. - Em đáp rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện bố em nó.
Huyền lên phòng thay đồ, chỉ còn mình em với bố Huyền ngồi ở phòng khách. Bỗng bố Huyền hỏi:
-Mày tên gì, bao nhiêu tuổi?
Nghe xon em sock luôn. Lúc nãy thì chú cháu ngọt xớt, giờ lại chuyển sang mày tao, em có linh cảm không ổn nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
-Dạ cháu trên Minh, năm nay học lớp 12 ạ.
-Bây giờ tao nói thẳng với mày luôn, cái hôm Huyền nhờ tao ra đem mày vào nhà tao đã biết mày chẳng ra gì rồi. Gì chứ mấy cái loại đầu đường xó chợ gây gổ đánh nhau tao là tao cực ghét. Tao biết mày cần gì ở con gái tao, nhiều thằng giống mày đã từng đến đây và nghe tao nói câu rồi, mày hiểu chứ. Tao không ngăn cấm gì, nhưng mày nên nhớ, mày mà động vào con gái tao, thì dù mày có trốn trên mặt trăng tao cũng tìm ra mày, nghe chưa!
Bị bố Huyền tung ột tràng vào mặt, em chẳng biết đỡ kiểu gì luôn. May sao đúng lúc đó thì Huyền lon ton xuống nhà, phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.
-Con xin phép bố đi chơi với bạn ạ. - Huyền cười.
-Ừ, con gái đi vui vẻ nhé. - Bố Huyền nói, đổi giọng nhanh vãi.
-Cháu chào bác, cháu xin phép đi ạ. - Em lễ phép.
-Ừ hai đứa đi vui vẻ. - Bố Huyền cười.
Tác giả :
Hoang Thien Anh