Gài Bẫy Vợ Yêu! Lão Đại Rất Nguy Hiểm!!!
Chương 21: Cơ hội trốn thoát
Từ khi Lục Nhiễm Vy bị nhốt trong phòng, dần dần cô trở lên trầm tính như người mất hồn
Tối nào Trấn Hàn cũng đến, mang theo đồ ăn cho cô. Cô không ăn thì anh liền lấy chiếc roi da quật cô, không những thế còn hành hạ cô đủ kiểu.... nhưng lại không nói 1 lời nào....
Cứ bị hành hạ đến suốt 3 tháng, Lục Nhiễm Vy cuối cùng cũng mất hi vọng, kiệt sức
Ngồi thu mình vào trong góc giường, Lục Nhiễm Vy đau khổ ngồi gục mặt xuống. Nước mắt cô cứ thế chảy dài. Xung quanh căn phòng trống trải không có tiếng động ngoại trừ tiếng "lạch cạch" của những chiếc xích khóa chân tay cô.
Trấn Hàn! Người cô coi là thần tượng, hết lòng yêu quý nhưng anh lại phụ lòng của cô. Giết ba mẹ cô, hành hạ cô,... nhiều lúc cô cảm thấy thế giới của mình dường như đã sụp đổ hoàn toàn, không còn 1 tia hy vọng.
Tại sao lại có thể đối xử với em như vậy chứ???
Thầm nghĩ trong lòng mà Lục NhiễmVy lại càng thấy xót xa
Bỗng 1 tiếng "cạch", cửa căn phòng đột nhiên mở. Ánh sáng dường như đã chiếu vào, đến chỗ Lục Nhiễm Vy
Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên. Nheo mắt bởi ánh sáng, một bóng hình đi đến chỗ cô
Triệu Mộc Thi từ từ bước đến, ngồi xuống trước mặt Lục Nhiễm Vy
- Cô vào đây làm gì?
Lục Nhiễm Vy cất giọng nói yếu ớt
- Đến giúp cô!
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của cô. Ngạc nhiên, Lục Nhiễm Vy lập tức ngẩng đầu
- Giúp tôi?
- Đúng!
Triệu Mộc Thi cười nhạt
- Cô ra điều kiện đi.
Lục Nhiễm Vy không đắn đo mà nói. Cô biết thừa những người trong giới hăc đạo này nếu muốn giúp ai đó thì người được giúp sẽ phải trả 1 cái giá tương xứng
- Cô thật thông minh! Khá khen cho phản ứng của cô. Hôm nay Trấn Hàn đi tham dự bữa tiệc nhận chức. Tôi sẽ giúp cô ra khỏi đây với điều kiện là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Trấn Hàn 1 lần nào nữa! Tôi đã bố trí người bên ngoài, chỉ cần cô viết xong lá thư tự tuyệt hận anh ấy, tôi sẽ sắp xếp hiện trường thành vụ cô tự trốn thoát. Lúc đó, người của tôi sẽ đưa cô đến Mĩ với 1 số tiền sinh sống tạm thời.
Lục Nhiễm Vy ngước nhìn Triệu Mộc Thi, không do dự gật đầu đồng ý.
- Chỉ cần thoát khỏi đây, cái gì tôi cũng dám làm- Cô khẳng định
Triệu Mộc Thi nhếch mép. Rút ra 1 chiếc chìa khóa mở tất cả các xiềng xích trên chân tay cô. Xong, cô ta đặt tờ giấy với chiếc bút xuống trước mặt Lục Nhiễm Vy
- Giờ thì viết đi! Hãy nghĩ đến lúc Trấn Hàn giết ba mẹ cô mà căm hận!
Lục Nhiễm Vy bị những lời kích động mà cầm chiếc bút viết lên tờ giấy.
Khi viết xong, Triệu Mộc Thi cầm tờ giấy cô viết lên xem xét 1 lượt, hài lòng với kết quả. Ra hiệu cho 2 tên mặc áo đen canh ngoài cửa dẫn Lục Nhiễm Vy ra ngoài trốn thoát.
Cầm tờ giấy, đặt xuống giường lấy 1 xiềng xích đè lên, Triệu Mộc Thi cười nhẹ
Thực ra, kể từ lúc Trấn Hàn nhốt Lục Nhiễm Vy ở căn phòng này thì anh phải đi giải quyết hết những vụ việc lộn xộn mà ba anh trước khi chết chưa giải quyết xong. Anh giao lại chìa khóa cho Triệu Mộc Thi, dặn dò chăm sóc Lục Nhiễm Vy cho đến lúc anh trở về.
Trong 3 tháng vừa rồi, Triệu Mộc Thi đã dùng dịch dung để hóa trang thành Trấn Hàn đến hành hạ cô. Tạo cho cô nỗi ám ảnh và sợ hãi. Đây cũng là lí do vì sao khi tra tấn Lục Nhiễm Vy mà Trấn Hàn không nói lời nào. Đơn giản vì Triệu Mộc Thi không thể giả giọng nói của Trấn Hàn được.
Ngày mai cũng chính là lúc Trấn Hàn trở về. Triệu Mộc Thi đến phòng bảo Lục Nhiễm Vy viết thư lại cho Trấn Hàn trong lúc căm hận. Xong cô ta cho người hộ tống Lục Nhiễm Vy sang Mĩ, tránh xa tầm mắt của Trấn Hàn.
Nghĩ đến đây, Triệu Mộc Thi thở dài.
Lục Nhiễm Vy, 3 tháng vừa rồi đã khiến cô chịu đau đớn, nhưng chỉ có như vậy cô mới hận Trấn Hàn, tránh xa anh ấy! Tôi rất yêu anh ấy!!!
Triệu Mộc Thi nghĩ thầm trong lòng rồi ra khỏi phòng. Sai 3 tên áo đen đứng canh ngoài cửa
- Dựng khung cảnh Lục Nhiễm Vy trốn thoát khỏi phòng. Nhớ làm việc đừng để bị nghi ngờ!
- Dạ! Tiểu thư!
~~~~~~~~~~~~
**Hiện tại
Lục Nhiễm Vy bị Trấn Hàn nắm chặt tay, cô cố gắng chống cự
- Anh trai của tôi? Tôi không quen 1 loại người như anh!
Trấn Hàn nghe vậy cũng không lấy làm giận, quan sát gương mặt cô 1 hồi rồi nói
- 3 năm nay em sống tốt không? Vẫn còn giận anh sao? Chúng ta cùng về nhà đi!
- Đó không phải nhà tôi!
-Tại sao em cứ phải cố chấp như vậy chứ?
Lục Nhiễm Vy khó chịu, nhân cơ hội Trấn Hàn kích động,cô rụt tay lại. Cô nhanh chóng vơ lấy chiếc balo mini bên ở bàn bên cạnh, rút ra 1 ống tiêm gây tê đâm vào sau gáy của anh
Trấn Hàn liền cảm thấy chân tay đều bị tê dại không cảm giác. Lục Nhiễm Vy đẩy Trấn Hàn ra khỏi người mình, nhanh chóng chạy 1 mạch ra khỏi phòng. Trấn Hàn đưa tay bịt vết đâm sau gáy, mắt nhìn theo cô mà tỏ ra khó chịu.
Vừa ra khỏi phòng thì đám Tiêu Triệt đang đứng ở trước cửa phòng Mặc Tử Thần bỗng sửng sốt
- Cô bị chuyện gì mà sợ hãi thế?- Tần Hào hỏi
- Tôi.... trong phòng tôi có 1 kẻ lạ mặt muốn bắt tôi... may mà tôi trốn ra được... các anh mau giúp tôi...
Vừa nghe thấy từ"Kẻ lạ mặt" Tần Hào, Tần Nhan, Tiêu Trác, Tiêu Triệt nghi hoặc rút súng ra, lần lượt từ từ bước vào phòng của Lục nhiễm Vy.
- Hắn vẫn còn ở trong đó?- Tiêu Trác hỏi
Lục Nhiễm Vy gật đầu. Tay Triêu Triệt cầm nắm cửa mở ra, cô cùng đám Tần Hào lập tức sửng sốt.....
Tối nào Trấn Hàn cũng đến, mang theo đồ ăn cho cô. Cô không ăn thì anh liền lấy chiếc roi da quật cô, không những thế còn hành hạ cô đủ kiểu.... nhưng lại không nói 1 lời nào....
Cứ bị hành hạ đến suốt 3 tháng, Lục Nhiễm Vy cuối cùng cũng mất hi vọng, kiệt sức
Ngồi thu mình vào trong góc giường, Lục Nhiễm Vy đau khổ ngồi gục mặt xuống. Nước mắt cô cứ thế chảy dài. Xung quanh căn phòng trống trải không có tiếng động ngoại trừ tiếng "lạch cạch" của những chiếc xích khóa chân tay cô.
Trấn Hàn! Người cô coi là thần tượng, hết lòng yêu quý nhưng anh lại phụ lòng của cô. Giết ba mẹ cô, hành hạ cô,... nhiều lúc cô cảm thấy thế giới của mình dường như đã sụp đổ hoàn toàn, không còn 1 tia hy vọng.
Tại sao lại có thể đối xử với em như vậy chứ???
Thầm nghĩ trong lòng mà Lục NhiễmVy lại càng thấy xót xa
Bỗng 1 tiếng "cạch", cửa căn phòng đột nhiên mở. Ánh sáng dường như đã chiếu vào, đến chỗ Lục Nhiễm Vy
Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên. Nheo mắt bởi ánh sáng, một bóng hình đi đến chỗ cô
Triệu Mộc Thi từ từ bước đến, ngồi xuống trước mặt Lục Nhiễm Vy
- Cô vào đây làm gì?
Lục Nhiễm Vy cất giọng nói yếu ớt
- Đến giúp cô!
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của cô. Ngạc nhiên, Lục Nhiễm Vy lập tức ngẩng đầu
- Giúp tôi?
- Đúng!
Triệu Mộc Thi cười nhạt
- Cô ra điều kiện đi.
Lục Nhiễm Vy không đắn đo mà nói. Cô biết thừa những người trong giới hăc đạo này nếu muốn giúp ai đó thì người được giúp sẽ phải trả 1 cái giá tương xứng
- Cô thật thông minh! Khá khen cho phản ứng của cô. Hôm nay Trấn Hàn đi tham dự bữa tiệc nhận chức. Tôi sẽ giúp cô ra khỏi đây với điều kiện là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Trấn Hàn 1 lần nào nữa! Tôi đã bố trí người bên ngoài, chỉ cần cô viết xong lá thư tự tuyệt hận anh ấy, tôi sẽ sắp xếp hiện trường thành vụ cô tự trốn thoát. Lúc đó, người của tôi sẽ đưa cô đến Mĩ với 1 số tiền sinh sống tạm thời.
Lục Nhiễm Vy ngước nhìn Triệu Mộc Thi, không do dự gật đầu đồng ý.
- Chỉ cần thoát khỏi đây, cái gì tôi cũng dám làm- Cô khẳng định
Triệu Mộc Thi nhếch mép. Rút ra 1 chiếc chìa khóa mở tất cả các xiềng xích trên chân tay cô. Xong, cô ta đặt tờ giấy với chiếc bút xuống trước mặt Lục Nhiễm Vy
- Giờ thì viết đi! Hãy nghĩ đến lúc Trấn Hàn giết ba mẹ cô mà căm hận!
Lục Nhiễm Vy bị những lời kích động mà cầm chiếc bút viết lên tờ giấy.
Khi viết xong, Triệu Mộc Thi cầm tờ giấy cô viết lên xem xét 1 lượt, hài lòng với kết quả. Ra hiệu cho 2 tên mặc áo đen canh ngoài cửa dẫn Lục Nhiễm Vy ra ngoài trốn thoát.
Cầm tờ giấy, đặt xuống giường lấy 1 xiềng xích đè lên, Triệu Mộc Thi cười nhẹ
Thực ra, kể từ lúc Trấn Hàn nhốt Lục Nhiễm Vy ở căn phòng này thì anh phải đi giải quyết hết những vụ việc lộn xộn mà ba anh trước khi chết chưa giải quyết xong. Anh giao lại chìa khóa cho Triệu Mộc Thi, dặn dò chăm sóc Lục Nhiễm Vy cho đến lúc anh trở về.
Trong 3 tháng vừa rồi, Triệu Mộc Thi đã dùng dịch dung để hóa trang thành Trấn Hàn đến hành hạ cô. Tạo cho cô nỗi ám ảnh và sợ hãi. Đây cũng là lí do vì sao khi tra tấn Lục Nhiễm Vy mà Trấn Hàn không nói lời nào. Đơn giản vì Triệu Mộc Thi không thể giả giọng nói của Trấn Hàn được.
Ngày mai cũng chính là lúc Trấn Hàn trở về. Triệu Mộc Thi đến phòng bảo Lục Nhiễm Vy viết thư lại cho Trấn Hàn trong lúc căm hận. Xong cô ta cho người hộ tống Lục Nhiễm Vy sang Mĩ, tránh xa tầm mắt của Trấn Hàn.
Nghĩ đến đây, Triệu Mộc Thi thở dài.
Lục Nhiễm Vy, 3 tháng vừa rồi đã khiến cô chịu đau đớn, nhưng chỉ có như vậy cô mới hận Trấn Hàn, tránh xa anh ấy! Tôi rất yêu anh ấy!!!
Triệu Mộc Thi nghĩ thầm trong lòng rồi ra khỏi phòng. Sai 3 tên áo đen đứng canh ngoài cửa
- Dựng khung cảnh Lục Nhiễm Vy trốn thoát khỏi phòng. Nhớ làm việc đừng để bị nghi ngờ!
- Dạ! Tiểu thư!
~~~~~~~~~~~~
**Hiện tại
Lục Nhiễm Vy bị Trấn Hàn nắm chặt tay, cô cố gắng chống cự
- Anh trai của tôi? Tôi không quen 1 loại người như anh!
Trấn Hàn nghe vậy cũng không lấy làm giận, quan sát gương mặt cô 1 hồi rồi nói
- 3 năm nay em sống tốt không? Vẫn còn giận anh sao? Chúng ta cùng về nhà đi!
- Đó không phải nhà tôi!
-Tại sao em cứ phải cố chấp như vậy chứ?
Lục Nhiễm Vy khó chịu, nhân cơ hội Trấn Hàn kích động,cô rụt tay lại. Cô nhanh chóng vơ lấy chiếc balo mini bên ở bàn bên cạnh, rút ra 1 ống tiêm gây tê đâm vào sau gáy của anh
Trấn Hàn liền cảm thấy chân tay đều bị tê dại không cảm giác. Lục Nhiễm Vy đẩy Trấn Hàn ra khỏi người mình, nhanh chóng chạy 1 mạch ra khỏi phòng. Trấn Hàn đưa tay bịt vết đâm sau gáy, mắt nhìn theo cô mà tỏ ra khó chịu.
Vừa ra khỏi phòng thì đám Tiêu Triệt đang đứng ở trước cửa phòng Mặc Tử Thần bỗng sửng sốt
- Cô bị chuyện gì mà sợ hãi thế?- Tần Hào hỏi
- Tôi.... trong phòng tôi có 1 kẻ lạ mặt muốn bắt tôi... may mà tôi trốn ra được... các anh mau giúp tôi...
Vừa nghe thấy từ"Kẻ lạ mặt" Tần Hào, Tần Nhan, Tiêu Trác, Tiêu Triệt nghi hoặc rút súng ra, lần lượt từ từ bước vào phòng của Lục nhiễm Vy.
- Hắn vẫn còn ở trong đó?- Tiêu Trác hỏi
Lục Nhiễm Vy gật đầu. Tay Triêu Triệt cầm nắm cửa mở ra, cô cùng đám Tần Hào lập tức sửng sốt.....
Tác giả :
Đông Phương Lạc Diệp