Gả Vào Hào Môn
Chương 220: Ra Tù
Hôm nay chính là ngày Thẩm Quân Dao được trả lại tự do sau năm năm bị giam cầm dài đằng đẳng trong ngục tối ấy.
Suốt năm năm ấy, những chuyện kinh khủng nhất cô cũng đã trải qua, cho nên Thẩm Quân Dao cũng chẳng thiết tha gì cuộc đời này nữa, sống được đến đâu thì sống.
Thẩm Quân Dao sắc mặt tiều tụy, trên khuôn mặt của người con gái ấy đầy rẫy những vết bầm tím, hình như là bị người ta đánh.Tay cô xách một túi hành lý thơ thấn bước đi.
Trước khi rời đi, một quản ngục có ý tốt nhắc nhở cô."Ra tù rồi nhớ tu dưỡng bản thân cho tốt.Đừng để mình phải vào đây chịu khổ một lần nữa!"
Nhưng dường như Thẩm Quân Dao cũng chẳng để tâm đến những lời nói ấy, cô vẫn nặng nề bước đi.Tu dưỡng để làm gì chứ? Trong khi cuộc đời của Thẩm Quân Dao đã chẳng còn gì, hoàn toàn rơi xuống ngục tối rồi.Thẩm Quân Dao thơ thẩn đi trên đường, đôi mắt vô hồn nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Đôi mắt long lanh của người con gái ấy đã không còn sự đau thương tột cùng như năm xưa nữa nhưng cũng không còn sự đơn thuần trong sáng của người con gái năm năm về trước.Giờ đây, trong đôi mắt kia của Thẩm Quân Dao người ta chỉ có thể nhìn thấy một cái xác, không chút hồn phách nào ở trong đó cả.
Không bi thương, không thống khổ, cũng chẳng còn tuyệt vọng nữa.Thẩm Quân Dao cứ đi mãi, đi mãi, cô chẳng biết đi về đâu nữa.Nhà sao? Nhưng Thẩm Quân Dao làm gì còn nhà chứ? Bây giờ cô chỉ có thể ngủ ngoài đường, hoặc may mắn tìm được một công việc nào đó, kiếm được một chút tiền mưu sinh mà thôi.
Nhưng có nơi nào nhận người đã từng có tiền án tiền sự như cô chứ.Trác Du Hiên đã thành công trong việc hủy hoại cuộc đời của Thẩm Quân Dao cô rồi đấy.
Thẩm Quân Dao đi thắng đến một cửa hàng tiện lợi, đi đến quầy, giọng nói trầm ổn, khàn khàn của người con gái vang lên, không còn trong trẻo như năm xưa nữa rồi.Thẩm Quân Dao tháo mũ xuống, trên khuôn mặt khắp nơi đều là những vết thương trông rất đáng sợ.
"Bà chủ, lấy tôi một miếng băng vệ sinh!"Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Thẩm Quân Dao móc ra trong túi mấy tờ tiền lẻ ở trong túi đặt lên trên bàn.Giờ trên người cô cũng chỉ có từng ấy thôi, bụng cô cũng đang rất đói nhưng kinh nguyệt của cô lại ra quá nhiều, không thể không dùng băng vệ sinh được.
Nhưng tiền cô mang theo cũng chỉ đủ để mua một miếng băng vệ sinh mà thôi.Lúc ở trong tù cũng thế, làm gì có băng vệ sinh mà dùng, cô toàn phải sử dụng những chiếc áo cũ của mình để thay thế.Cho nên chiếc áo mà Thẩm Quân Dao đang mặc trên người cũng đã dần ngả sang màu đỏ như vậy.Bà chủ nhìn cô gái tóc ngắn mặt mũi đầy vết thương kia, trong lòng không khỏi thương xót.Bà đưa cho cô thứ mà cô gái ấy cần.
"Của cô đây!"
"Cảm ơn!"
Thẩm Quân Dao nhận lấy đồ vật ở trên tay của bà chủ, rồi gật đầu cảm ơn, sau đó trả tiền cho người ta.Để ý kỹ mới thấy, mái tóc dài năm xưa của Thẩm Quân Dao cũng đã chẳng còn nữa rồi.
Hình như là đã cắt tóc ngắn.Mái tóc sẫm màu xoã ngang vai của cô, một phần che đi những vết thương hay sẹo đang ở trên khuôn mặt gầy gò ấy
.Thẩm Quân Dao rất gầy, cả người tiều tụy hản đi, sắc mặt thì nhợt nhạt, dường như chẳng còn một chút sinh khí nào cả.Thẩm Quân Dao đang định bỏ đi nhưng bà chủ đã gọi cô lại.
"Cô gì ơi! Chắc cô chưa ăn gì có phải không? Chỗ tôi có chiếc bánh mì khách trả lại, hay là cô ăn tạm đi"
Bà chủ kia thấy cô gái này đáng thương nên mới làm như vậy để giúp đỡ cô.Thẩm Quân Dao ban đầu hơi lưỡng lự, nhưng rồi cô cũng nhận lấy ý tốt của bà chủ quán, cô cảm ơn vài tiếng rồi rời khỏi cửa hàng tiện lợi này.Một số nhân viên ở đó nhìn thấy Thẩm Quân Dao thì bắt đầu xì xào bàn tán về cô.
"Hình như đó là Thẩm Quân Dao, nhị tiểu thư nhà họ Thẩm phải không?"
"Chắc là cô ta đấy.Nhưng chẳng phải cô ta đang ở trong tù hay sao, giờ lại ở đây nhỉ?"
"Có lẽ là được ra tù rồi.Nhưng nhìn cô ta thảm hại như vậy, cũng thật đáng đời.Bỏ chồng, hại chị gái, bị như vậy cũng vừa lòng tôi lắm"
Thẩm Quân Dao vốn chẳng quan tâm đến những lời xì xào bàn tán sau lưng kia về mình.Mấy năm nay, những lời bàn tán ấy cô đã nghe quá nhiều rồi, thậm chí còn có nhiều lời nặng nề hơn như thế nhiều.
Nghe những lời đó, cô cũng chỉ lơ đi, không thèm quan tâm đến nó.Đôi chân lê từng bước khó khăn ở trên đường, một bên chân chỉ có thể lết đi do hoàn toàn bị phế, không thể nào hồi phục được như trước nữa
.Có thể nói Thẩm Quân Dao bây giờ chỉ là một người vô dụng mà thôi.Trên đường, một người con gái cô độc đang lê từng bước chân nặng trĩu trên đường giữa màn đêm lạnh lẽo.Người con gái ấy dường như đã rơi vào trong địa ngục, trong bóng tối cô độc, bị sự lạnh lẽo trong màn đêm ấy hoàn toàn nuốt chửng cơ thể nhỏ bé ấy của cô.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, cái giá lạnh ngày một ập đến.Không những thể, bây giờ còn đang là khoảnh khắc giao mùa nữa, cho nên nhiệt độ lại càng trở nên khắc nghiệt hơn rất nhiều.Vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn một mình đi trên đường, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, nhưng lại không cảm thấy lạnh.
Vốn dĩ, trong lòng của cô, cái giá lạnh đã xuống đến mức đỉnh điểm rồi, cái lạnh nhiệt độ này làm sao có thể sánh bảng cái giá lạnh ở trong lòng cô cơ chứ.
Ở phía sau, có một chiếc xe ô tô màu đen hình như đang đi theo cô, nó đã đi theo cô từ lúc cô mới rời khỏi trại giam rồi.
Thẩm Quân Dao vẫn luôn biết có người đang đi ở đằng sau mình, nhưng cô cũng chỉ mặc kệ, bây giờ cô cũng có còn gì nữa đâu, bây giờ tên đó có giết cô luôn cũng được.Trên đường vắng, Thẩm Quân Dao một mình đi mãi, đi rất xa, mãi cô mới chịu dừng lại.Ánh mắt thẫn thờ nhìn lên biển hiệu ở trên kia, đây là nghĩa trang.
Thẩm Quân Dao lẳng lặng đi vào đó, cô đi rất lâu, rất lâu mãi mới dừng lại ở trước một bia mộ.Trên tấm bia ấy, bức ảnh của một người phụ nữ đang tươi cười rạng rỡ, nhìn cô đây yêu thương.Thẩm Quân Dao xúc động, cô nghẹn ngào nhìn bức hình trên tấm bia ấy, bất giác quỳ xuống.Giọng của Thẩm Quân khàn đặc, không biết là do bị cảm hay là do giọng cô đã thay đổi nữa đây.
"Mẹ, con gái bất hiếu, bao nhiêu năm qua để mẹ cô đơn một mình ở nơi này như vậy! Hôm nay, con gái đến thăm mẹ đây!"
Đó là mẹ của cô, trông bà hồi còn trẻ thật là xinh đẹp! Mất bao nhiêu công sức cô mới dò hỏi ra được nơi chôn cất mẹ mình.Mẹ của cô bao nhiêu năm nay đều cô độc ở đây, không hương không khói.Thẩm Quân Dao thắp một nén nhang cho mẹ rồi vừa cười vừa nói.
"Mẹ, mẹ ở dưới đó sống có tốt hay không? Con ở đây sống rất tốt, con gái mẹ sống rất tốt mẹ đừng lo!"
Thẩm Quân Dao cứ một mình nói chuyện với mẹ mình như vậy.Dù sao sau bao nhiêu năm, đây cũng là lần đầu tiên hai mẹ con cô gặp nhau, nhưng thật không ngờ lại ở trong tình cảnh như thế này đấy
.Cô nói rất nhiều, kể cho mẹ mình nghe về cô đã sống như thế nào, cô nhớ mẹ ra sao.Có khi cô còn bật khóc.Đã bao nhiêu lâu rồi, Thẩm Quân Dao không khóc như vậy nữa.Thẩm Quân Dao không biết từ khi nào đã ngủ gục ngay bên cạnh bia mộ của mẹ mình.Ngoài kia, đèn chiếc xe đi theo cô vẫn còn sáng, chiếc xe màu đen ấy đỗ ngay bên ngoài nghĩa trang, không dám đi vào, chỉ sợ có người phát hiện ra.
Nhưng người đó lại không hề biết rằng, Thẩm Quân Dao đã phát hiện ra từ lâu rồi.Bên trong xe truyền ra tiếng nói."Thưa cậu chủ, cô Thẩm hiện giờ đang ở trong nghĩa trang ạ”
"Tôi biết rồi, cậu theo dõi tiếp đi!".