Gả Vào Hào Môn
Chương 212: Tôi Không Cho Thì Cô Không Có Quyền Chết
Thẩm Quân Dao cắn chặt răng, gần ra từng chữ."Trác Du Hiên, không cho phép anh nói mẹ tôi như thế? Anh không có quyền!"
Trác Du Hiên hắn hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt hắn lộ rõ sự khinh bỉ."Chẳng qua tôi chỉ nói sự thật thôi mà không phải hay sao? Hóa ra bao nhiêu lâu nay, cô cứ nghĩ mình thật sự là tiểu thư cao quý ở nhà họ Thẩm, nhưng thực chất cô chỉ là con gái của một vũ nữ hát hò trong quán bar không phải hay sao?"
Trác Du Hiên liên tục buông những lời nhục mạ Thẩm Quân Dao, khiến cho nỗi đau của cô càng thêm nứt ra.Hản không chỉ nhục mạ cô, hản còn xúc phạm người mẹ ruột cô chưa bao giờ được thấy mặt kia nữa.
Miệng lưỡi của người đàn ông này thật sự rất ác độc, hắn không phải là con người mà.Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, lăn dài trên gò má của người con gái, ánh mắt đầy bi thương.Giọng nói phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao hơi run rẩy, mang theo một nỗi đau khiến cho người ta phải xót xa.
"Trác Du Hiên, tôi phải làm sao anh mới vừa lòng đây? Anh tốt nhất là nên giết chết tôi đi!"
Người đàn ông này đã gây ra bao nhiêu vết thương cho cô, có đếm cũng đếm không xuể.Giết con cô, vì lợi ích của mình mà sẵn sàng trơ mắt nhìn Thẩm Quân Dao cô bị gã đàn ông kia cường bạo.
Cô giữ gìn cho hắn, vậy mà Trác Du Hiên lại để cho người đàn ông khác vấy bẩn cô.Cô nhục nhã lắm rồi, không muốn sống nữa, tốt nhất là hẳn ta nên giết chết cô đi cho rồi.Trác Du Hiên cười khẩy một tiếng, hắn đưa tay bóp lấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại vô cùng tiều tụy, tiêu tụy đến nhô cả xương ra kia, ánh mắt của người đàn ông trở nên sắc lạnh, từng âm thanh lạnh lẽo đến dọa người.
"Chết ư? Tôi đã nói rồi, cô chưa thể chết khi mà tôi chưa cho phép.Tôi sẽ không để cho cô đến đoàn tụ với nghiệt chủng kia của cô đâu, tôi muốn hai người âm dương cách biệt.Vả lại, còn cái chết của Lục Ngạn, cái giá cô phải trả không chỉ có thế này đâu"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Thẩm Quân Dao muốn chết để đoàn tụ với nghiệt chủng kia và Lục Ngạn hay sao? Trác Du Hiên không cho phép điều đó xảy ra.Thẩm Quân Dao chính là một vật cưng của hắn, hắn muốn cô sống thì người phụ nữ này tuyệt đối không được phép chất
.Hôm nay Thấm phu nhân, mẹ vợ của hắn đến đây làm loạn.Người giúp việc cũng đã báo lại mọi chuyện cho hẳn, nhưng thật không ngờ lại lộ ra bí mật về thân thế của Thẩm Quân Dao cơ chứ.
Biết được người phụ nữ này sẽ rất sốc, hẳn ta vốn muốn có lòng tốt đến xem cô thế nào, nhưng thật không ngờ nghe được tiếng của người phụ nữ này gọi Lục Ngạn một cách dễ nghe như vậy.Hắn ta cứ như phát điên lên xông đến chỗ của Thẩm Quân Dao.
Còn về đoạn video kia, người tung ra chính là hản không phải ai khác.Nhưng mục đích chính hẳn tung đoạn video ấy ra không phải là vì muốn nhắm vào Thẩm Quân Dao, người hẳn nhảm đến chính là gã nghị sĩ hôm trước kìa.
Chưa bao giờ có kẻ nào dám ra điều kiện với hản, vậy mà gã ta dám cậy quyền, cậy chức quyền mà làm càn.Nếu lúc đó Trác Du Hiên không vì mảnh đất ở Hồ Nam đó, hắn nhất định sẽ xông lên giết chết gã đàn ông này.
Nhưng vì nghiệp lớn, hản cũng phải nhẫn nhịn.Trác Du Hiên chấp thuận điều kiện của gã ta, để hắn một đêm cùng Thẩm Quân Dao.Nhưng dám đòi người của hắn, Trác Du Hiên đâu có để yên chuyện này như vậy.
Hắn cho lắp camera trong phòng, quay lại toàn bộ quá trình hắn cường bạo Thẩm Quân Dao ra sao, rồi tung toàn bộ video này ra bên ngoài.Kết quả là gã đàn ông đó bị chính phủ cắt chức, tống vào tù, Trác Du Hiên vẫn đạt được thứ mình muốn.Nhưng chỉ tiếc là điều đó đã hủy hoại nghiêm trọng danh dự của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên cũng rất do dự trước khi tung ra đoạn phim này, nhưng hẳn vẫn quyết định làm như vậy.Lợi ích trước mắt là trên hết, còn Thẩm Quân Dao thì chẳng là gì trong mắt của hản, cho nên Trác Du Hiên cũng đâu thèm quan tâm.Thẩm Quân Dao run rẩy nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.
Hắn ta không phải là người, hắn là ác quỷ.Hản ta chẳng khác gì ác quỷ cả.Người mà Thẩm Quân Dao cô từng yêu, tại sao lại trở thành như thế này.Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má của Thẩm Quân Dao, trái tim của Trác Du Hiên hơi nhói đau nhưng rất nhanh sau đó đã trở về trạng thái ban đầu.
Từng lời từng lời nhắc nhở của Trác Du Hiên giãn ra, đôi mắt hắn hẳn lên những tia máu, có lẽ là hắn đang khống chế cơn giận này của mình.
"Cô nghe cho kỹ đây, cô chính là món đồ chơi của tôi.Một khi tôi chưa chơi chán cô, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện chết.Còn một khi tôi đã chơi chán cô rồi ấy, yên tâm, tôi sẽ chính tay bóp chết cô, tôi sẽ cho cô chết trong sự hành hạ đau đớn nhất"
Hắn cố tình nhắc nhở Thẩm Quân Dao, hẳn muốn người phụ nữ này nhớ rằng, cô ta chỉ là một món đồ chơi của hẳn thôi.Sống chết của Thẩm Quân Dao toàn bộ phụ thuộc vào lòng bàn tay của hẳn.Đôi mắt của Thẩm Quân Dao đỏ hoe, cô bất lực giương mắt nhìn người đàn ông này, uất ức bật ra tiếng nức nở.
"Trác Du Hiên, anh có quyền gì? Anh có quyền gì mà làm vậy với tôi chứ? Mạng sống của tôi, tôi sống hay chết là quyên của tôi, anh không có quyền can thiệp vào!"
Cuộc đời là của cô, cô không muốn phụ thuộc vào kẻ khác nữa.Trác Du Hiên cong môi, lời nói của hản lộ rõ ý mỉa mai ở trong đó.
"Quyên gì ư? Tôi là chủ nhân của cô, cô phải nghe lệnh của tôi.Mạng đúng là của cô, nhưng cô sống hay chết đều phụ thuộc vào tôi."
Hắn đẩy ngã Thẩm Quân Dao, làm cho người con gái ấy co quắp ở trên sàn nhà.Vậy mà, trong đôi mắt kia của Trác Du Hiên hoàn toàn chỉ là một mảnh lạnh lẽo, hắn chẳng tỏ ra một chút đau đớn nào khi thấy người con gái đáng thương kia đau khổ như vậy.Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Quân Dao.
Cập nhật truyện nhanh tại # TRÙMtruyện .N E T #
."Nghỉ ngơi đi, mai còn phải làm việc đấy, cô đừng nghĩ đến chuyện chết, nếu không, tôi sẽ ném cái xác chưa phân hủy của con cô ra đường đấy cô có tin hay không?"
Hắn bỏ đi, mặc cho Thẩm Quân Dao gào thét đến khàn cả cổ họng."Trác Du Hiên, anh là tên khốn nạn.Anh không có quyền làm như vậy.Anh có quyền gì mà làm như vậy chứ?"
Cô khóc một lúc lâu, sau đó Thẩm Quân Dao cũng dần trở nên ổn định hơn rồi.Lúc này, cô co do lại một chỗ, cơn gió lạnh ùa về khiến cả người của cô rét run lên.Cô ngây người, nước mắt rơi xuống mang theo bao đau thương khổ cực trong lòng của người con gái ấy, đôi mắt không có một chút hồn phách nào ở trong đó.
Mấy ngày sau, Thẩm Quân Dao tự nhốt mình ở trong phòng, cô không muốn ra ngoài, không muốn đối diện với những sự thật tàn khốc kia.Cô chọn cách trốn tránh, trốn tránh thực tại.Nhưng cô trốn được bao lâu cơ chứ? Đối diện thì vẫn phải đối diện thôi! Thẩm Quân Dao nhốt mình trong phòng, nhìn cô cứ như người mất hồn vậy, đôi mắt càng sưng to lên vì khóc quá nhiều
.Cả ngày cô cứ ngây người ra như vậy, không nói năng gì cả.Rốt cuộc cô phải làm sao mới không phải chịu đau khổ đây?.