Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 81: Trần gian vạn năm (một)
Trần gian tháng ba là mùa hoa đào nở rộ, những cây đào trong viện đã bao phủ đầy cánh hoa hồng, bay lất phất trong gió. Dưới tàng cây, một sinh vật màu đen không rõ nguồn gốc đang lẩn thẩn đi tới, phía sau là một đám gà mái hoa si.
"Lâm cô nương, con gà nhà ngươi lớn lên thật uy vũ? Ngươi xem, màu lông bóng loáng trơn mượt, còn có cái đầu rướn cao. Ai, ta dám cá trong thôn này không còn một con gà trống nào đẹp như nó." Bà lão Trần hàng xóm cười đến mức da xếp thành từng lớp, nàng vừa cười vừa nói với nữ tử áo đỏ đang ngồi dưới tàng cây: "Lâm cô nương, không biết có thể cho ta mượn con gà trống nhà cô mấy ngày không? Ngươi cũng thấy đấy, đám gà mái nhà ta đều đi theo sau lưng nó, quên cả đường về tổ trứng."
Nữ tử áo đỏ quay đầu, lộ ra khuôn mặt kiều diễm như xuân, nàng cúi người ôm lấy gà trống đen trên đất, xin lỗi nói: "Trần bà bà, thật sự xin lỗi, A Dạ nhà ta tính tình nóng nảy, sợ rằng không thể đi cùng gà mái của ngươi được."
Tay bà Trần đang đưa ra giữa không trung, nàng lúng túng rút tay về, mặt mo đỏ bừng: "Vậy thôi, Lâm cô nương, không quấy rầy."
Dứt lời, liền lầm bầm đuổi xua đám gà mái về nhà.
Đợi đóng xong cửa chính, nụ cười trên mặt nữ tử áo đỏ liền xụ xuống, nàng an ủi ngọn lửa màu đen trong ngực: "Không sao, không sao, A Dạ, ta biết ngươi tức giận, nhưng ngươi cũng không thể không nể mặt ta mà sinh khí như vậy. Này này, quần áo của ta......"
Mắt thấy quần áo trên người bị đốt, Lâm Hoa không kịp làm gì khác liền giơ tay ném A Dạ ra ngoài, tay chân đập loạn xạ lên quần áo để dập lửa, bất chấp con Hắc Phượng bị rơi xuống đât?
May mắn Hắc Phượng còn bé, uy lực Phượng hỏa cũng không lớn, đập vài cái là dập tắt được ngọn lửa, nếu không bộ y phục này chỉ có nước bỏ đi.
"A Dạ." Lâm Hoa chống nạnh chỉ vào con Hắc Phượng đang rúc đầu dưới cánh hét lớn: "Ngươi bỗng nhiên muốn ăn thịt, ta nhịn. Ngươi ba ngày ăn nguyên một con dê nướng, ta cũng nhịn. Ngươi đốt mấy phòng ở của chúng ta, hại ta phải chuyển nhà, ta cũng nhịn. Ngươi ăn của ta, uống của ta, ngủ của ta, dùng của ta, ta toàn bộ đều có thể nhịn. Hôm nay chỉ bảo ngươi bồi mấy con gà mái mà ngươi không muốn? Đâu phải bắt ngươi đi bán mình, ngươi chỉ cần dẫn chúng về chuồng là được, ngươi còn đòi lên mặt cái gì? Ngươi chỉ có mỗi bộ lông đen nhánh là được đám gà mái coi trọng. Nhìn ngươi như vậy, đừng nói ngươi là Phượng Hoàng, cho dù là gà rừng cũng không được."
Lâm Hoa càng nói càng tức, nước bọt bay đầy đầu, A Dạ cẩn thận né tránh vật thể màu trắng, vội vàng lấy lòng cọ cọ bên cạnh Lâm Hoa, hai mắt tròn vo ngập nước đáng thương nhìn chằm chằm nàng.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Lâm Hoa vừa bực vừa buồn cười, lửa giận trong mắt biến mất, nàng cúi người ôm Hắc Phượng vào ngực, vuốt lông hắn nói: "A Dạ, ngươi biết ta chỉ nói lẫy, lúc ta nói chuyện đều không dùng đến não, ngươi đừng tức giận, về sau cũng không phải so đo với ta."
Nói xong, Lâm Hoa ngẩng đầu, cặp mắt vô hồn nhìn phiến lá xa xa, lẩm bẩm: "Qua lâu như vậy, không biết Thần giới và Yêu Giới thế nào......"
Đại chiến Thần - Yêu, nàng bị Yêu Hoàng đẩy ra khỏi chiến trường, cách xa nguy hiểm. Nhưng lòng nàng lại trống rỗng, toàn thân đau đớn tê tâm liệt phế, khắp người mỗi một khúc xương, một khối cơ bắp đều kêu gào muốn nàng quay đầu lại. Nàng như phát điên chạy về chiến trường lại thấy bóng dáng hắn biến mất trong bạch quang.
Trong nháy mắt, thiên địa mất sắc, nàng chỉ thấy hắn bị ánh sáng nuốt chửng, bờ môi lại vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, khiến tinh thần nàng hỗn độn, dường như muốn theo hắn...... Cho đến khi bóng dáng cuồng ngạo biến mất, thần trí nàng vẫn chưa trở về.
Giống như trải qua ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng phục hồi tinh thần, trước mắt là cảnh chiến trường thê thảm, khắp nơi là tàn cốt, máu tươi phủ kín mặt đất, nàng như phát điên xông ra ngoài, điên cuồng bới từng tấc đất, đáy lòng chỉ có một tín niệm, hắn sẽ không chết, hắn vẫn còn sống, chờ nàng tìm hắn.
Rốt cuộc, nàng cũng tìm được hắn. Hai quả trứng nho nhỏ nằm dưới phế tích, nàng cẩn thận đem hai quả trứng cất vào trong ngực.
Rời khỏi chiến trường, lòng ôm trứng phượng hoàng mà hoang mang không biết nên đi nơi nào. Thần giới nàng không thể đi, Yêu Giới càng không, cuối cùng vạn bất đắc dĩ hạ phàm.
Nhân gian náo nhiệt phồn hoa, Lâm Hoa thở phào nhẹ nhõm, nàng muốn tìm nơi yên tĩnh ấp trứng phượng hoàng, nhưng trong ngực chỉ còn lại một quả màu đen, quả màu đỏ không thấy tung tích. Lâm Hoa càng cưng qua trứng này, biến trở về nguyên hình gà rừng để ấp, ai biết suốt cả năm quả trứng lại không có động tĩnh gì. Lâm Hoa hoảng hồn, nàng chỉ biết gà ấp trứng gà, nhưng trứng phượng hoàng phải ấp thế nào?
Nàng đã thử rất nhiều biện pháp, chỉ còn chưa đập nát quả trứng, nhưng đáng tiếc nó vẫn không có động tĩnh gì. Dưới tình thế cấp bách, Phượng hỏa trong cơ thể nàng xông ra, bao quanh trứng phượng hoàng, Lâm Hoa mừng rỡ, thấy trứng rốt cuộc có động tĩnh.
Thời gian cứ vô tình trôi qua, Lâm Hoa cùng với quả trứng đã ở trong núi trăm năm, mỗi ngày nàng đều dùng Phượng hỏa bao quanh trứng phượng hoàng, rốt cuộc năm thứ một trăm, quả trứng tách vỏ. Lâm Hoa trơ mắt nhìn một con Phượng Hoàng màu đen từ vỏ trứng chui ra, lay lắt đi đến trước mặt nàng, há mồm liền kêu lên: "Mẹ."
Nhớ đến chỗ này, Lâm Hoa đầu đầy hắc tuyến nhìn A Dạ đã thoải mái ngủ trong ngực, thầm hận nói, đồ vô tâm vô phế, nhanh như vậy đã nằm ngủ. Trong lòng tuy không vui nhưng Lâm Hoa vẫn cẩn thận ôm nó trở về phòng, đặt lên giường.
Lâm Hoa đổi lại quần áo sạch, ngồi lại dưới tàng cây, cánh hoa màu hồng rơi lả tả, phủ kín váy phỉ thúy. Lâm Hoa mất hồn nhìn thân cấy khô khốc trước mắt, suy nghĩ lưu chuyển.
Trứng đen là Yêu Hoàng, vậy trứng đỏ nàng làm mất chẳng lẽ là Phượng Thần? Ngay sau đó, ý niệm này liền bị nàng quẳng ra sau ót, Phượng Thần là vị thần duy nhất ở thế gian, làm sao chết được? Quả nhiên chỉ là người nhàn rỗi, liền suy nghĩ nhiều. Lâm Hoa cười cười tự giễu, đứng dậy.
Trước mắt là một bóng dáng màu xanh đứng thẳng tắp, Lâm Hoa cứng đờ tại chỗ, cả người không tự chủ run rẩy, sợ hãi từ sâu trong linh hồn tràn ra. Những ký ức không thể chịu nổi nháy mắt tràn vào trong đầu nàng.
"Không cần." Lâm Hoa thê lương kêu thảm một tiếng, cuộn thành một đoàn dưới thảm hoa đào, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, trong miệng vô thức mê sảng: "Tại sao đối với ta như vậy? Tại sao đối với ta như vậy? Ta đến tột cùng đã làm sai điều gì?"
"Lâm cô nương, con gà nhà ngươi lớn lên thật uy vũ? Ngươi xem, màu lông bóng loáng trơn mượt, còn có cái đầu rướn cao. Ai, ta dám cá trong thôn này không còn một con gà trống nào đẹp như nó." Bà lão Trần hàng xóm cười đến mức da xếp thành từng lớp, nàng vừa cười vừa nói với nữ tử áo đỏ đang ngồi dưới tàng cây: "Lâm cô nương, không biết có thể cho ta mượn con gà trống nhà cô mấy ngày không? Ngươi cũng thấy đấy, đám gà mái nhà ta đều đi theo sau lưng nó, quên cả đường về tổ trứng."
Nữ tử áo đỏ quay đầu, lộ ra khuôn mặt kiều diễm như xuân, nàng cúi người ôm lấy gà trống đen trên đất, xin lỗi nói: "Trần bà bà, thật sự xin lỗi, A Dạ nhà ta tính tình nóng nảy, sợ rằng không thể đi cùng gà mái của ngươi được."
Tay bà Trần đang đưa ra giữa không trung, nàng lúng túng rút tay về, mặt mo đỏ bừng: "Vậy thôi, Lâm cô nương, không quấy rầy."
Dứt lời, liền lầm bầm đuổi xua đám gà mái về nhà.
Đợi đóng xong cửa chính, nụ cười trên mặt nữ tử áo đỏ liền xụ xuống, nàng an ủi ngọn lửa màu đen trong ngực: "Không sao, không sao, A Dạ, ta biết ngươi tức giận, nhưng ngươi cũng không thể không nể mặt ta mà sinh khí như vậy. Này này, quần áo của ta......"
Mắt thấy quần áo trên người bị đốt, Lâm Hoa không kịp làm gì khác liền giơ tay ném A Dạ ra ngoài, tay chân đập loạn xạ lên quần áo để dập lửa, bất chấp con Hắc Phượng bị rơi xuống đât?
May mắn Hắc Phượng còn bé, uy lực Phượng hỏa cũng không lớn, đập vài cái là dập tắt được ngọn lửa, nếu không bộ y phục này chỉ có nước bỏ đi.
"A Dạ." Lâm Hoa chống nạnh chỉ vào con Hắc Phượng đang rúc đầu dưới cánh hét lớn: "Ngươi bỗng nhiên muốn ăn thịt, ta nhịn. Ngươi ba ngày ăn nguyên một con dê nướng, ta cũng nhịn. Ngươi đốt mấy phòng ở của chúng ta, hại ta phải chuyển nhà, ta cũng nhịn. Ngươi ăn của ta, uống của ta, ngủ của ta, dùng của ta, ta toàn bộ đều có thể nhịn. Hôm nay chỉ bảo ngươi bồi mấy con gà mái mà ngươi không muốn? Đâu phải bắt ngươi đi bán mình, ngươi chỉ cần dẫn chúng về chuồng là được, ngươi còn đòi lên mặt cái gì? Ngươi chỉ có mỗi bộ lông đen nhánh là được đám gà mái coi trọng. Nhìn ngươi như vậy, đừng nói ngươi là Phượng Hoàng, cho dù là gà rừng cũng không được."
Lâm Hoa càng nói càng tức, nước bọt bay đầy đầu, A Dạ cẩn thận né tránh vật thể màu trắng, vội vàng lấy lòng cọ cọ bên cạnh Lâm Hoa, hai mắt tròn vo ngập nước đáng thương nhìn chằm chằm nàng.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Lâm Hoa vừa bực vừa buồn cười, lửa giận trong mắt biến mất, nàng cúi người ôm Hắc Phượng vào ngực, vuốt lông hắn nói: "A Dạ, ngươi biết ta chỉ nói lẫy, lúc ta nói chuyện đều không dùng đến não, ngươi đừng tức giận, về sau cũng không phải so đo với ta."
Nói xong, Lâm Hoa ngẩng đầu, cặp mắt vô hồn nhìn phiến lá xa xa, lẩm bẩm: "Qua lâu như vậy, không biết Thần giới và Yêu Giới thế nào......"
Đại chiến Thần - Yêu, nàng bị Yêu Hoàng đẩy ra khỏi chiến trường, cách xa nguy hiểm. Nhưng lòng nàng lại trống rỗng, toàn thân đau đớn tê tâm liệt phế, khắp người mỗi một khúc xương, một khối cơ bắp đều kêu gào muốn nàng quay đầu lại. Nàng như phát điên chạy về chiến trường lại thấy bóng dáng hắn biến mất trong bạch quang.
Trong nháy mắt, thiên địa mất sắc, nàng chỉ thấy hắn bị ánh sáng nuốt chửng, bờ môi lại vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, khiến tinh thần nàng hỗn độn, dường như muốn theo hắn...... Cho đến khi bóng dáng cuồng ngạo biến mất, thần trí nàng vẫn chưa trở về.
Giống như trải qua ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng phục hồi tinh thần, trước mắt là cảnh chiến trường thê thảm, khắp nơi là tàn cốt, máu tươi phủ kín mặt đất, nàng như phát điên xông ra ngoài, điên cuồng bới từng tấc đất, đáy lòng chỉ có một tín niệm, hắn sẽ không chết, hắn vẫn còn sống, chờ nàng tìm hắn.
Rốt cuộc, nàng cũng tìm được hắn. Hai quả trứng nho nhỏ nằm dưới phế tích, nàng cẩn thận đem hai quả trứng cất vào trong ngực.
Rời khỏi chiến trường, lòng ôm trứng phượng hoàng mà hoang mang không biết nên đi nơi nào. Thần giới nàng không thể đi, Yêu Giới càng không, cuối cùng vạn bất đắc dĩ hạ phàm.
Nhân gian náo nhiệt phồn hoa, Lâm Hoa thở phào nhẹ nhõm, nàng muốn tìm nơi yên tĩnh ấp trứng phượng hoàng, nhưng trong ngực chỉ còn lại một quả màu đen, quả màu đỏ không thấy tung tích. Lâm Hoa càng cưng qua trứng này, biến trở về nguyên hình gà rừng để ấp, ai biết suốt cả năm quả trứng lại không có động tĩnh gì. Lâm Hoa hoảng hồn, nàng chỉ biết gà ấp trứng gà, nhưng trứng phượng hoàng phải ấp thế nào?
Nàng đã thử rất nhiều biện pháp, chỉ còn chưa đập nát quả trứng, nhưng đáng tiếc nó vẫn không có động tĩnh gì. Dưới tình thế cấp bách, Phượng hỏa trong cơ thể nàng xông ra, bao quanh trứng phượng hoàng, Lâm Hoa mừng rỡ, thấy trứng rốt cuộc có động tĩnh.
Thời gian cứ vô tình trôi qua, Lâm Hoa cùng với quả trứng đã ở trong núi trăm năm, mỗi ngày nàng đều dùng Phượng hỏa bao quanh trứng phượng hoàng, rốt cuộc năm thứ một trăm, quả trứng tách vỏ. Lâm Hoa trơ mắt nhìn một con Phượng Hoàng màu đen từ vỏ trứng chui ra, lay lắt đi đến trước mặt nàng, há mồm liền kêu lên: "Mẹ."
Nhớ đến chỗ này, Lâm Hoa đầu đầy hắc tuyến nhìn A Dạ đã thoải mái ngủ trong ngực, thầm hận nói, đồ vô tâm vô phế, nhanh như vậy đã nằm ngủ. Trong lòng tuy không vui nhưng Lâm Hoa vẫn cẩn thận ôm nó trở về phòng, đặt lên giường.
Lâm Hoa đổi lại quần áo sạch, ngồi lại dưới tàng cây, cánh hoa màu hồng rơi lả tả, phủ kín váy phỉ thúy. Lâm Hoa mất hồn nhìn thân cấy khô khốc trước mắt, suy nghĩ lưu chuyển.
Trứng đen là Yêu Hoàng, vậy trứng đỏ nàng làm mất chẳng lẽ là Phượng Thần? Ngay sau đó, ý niệm này liền bị nàng quẳng ra sau ót, Phượng Thần là vị thần duy nhất ở thế gian, làm sao chết được? Quả nhiên chỉ là người nhàn rỗi, liền suy nghĩ nhiều. Lâm Hoa cười cười tự giễu, đứng dậy.
Trước mắt là một bóng dáng màu xanh đứng thẳng tắp, Lâm Hoa cứng đờ tại chỗ, cả người không tự chủ run rẩy, sợ hãi từ sâu trong linh hồn tràn ra. Những ký ức không thể chịu nổi nháy mắt tràn vào trong đầu nàng.
"Không cần." Lâm Hoa thê lương kêu thảm một tiếng, cuộn thành một đoàn dưới thảm hoa đào, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, trong miệng vô thức mê sảng: "Tại sao đối với ta như vậy? Tại sao đối với ta như vậy? Ta đến tột cùng đã làm sai điều gì?"
Tác giả :
Mộng Lan Vũ