Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 56: Không đề
Trời cao trong xanh, vạn dặm không một bóng mây,
Gió buổi sáng mang theo khí lạnh, phất qua biển cây, tạo nên từng tầng sóng. Ngày xuân nắng ấm rơi xuống Phượng Thần cung, tản ra ánh sáng đẹp mắt.
Thiên thời - địa lợi - nhân hòa, đây là một buổi sáng tốt đẹp, vô cùng thích hợp để ăn trộm, ách, dã ngoại du lịch.
Lâm Hoa đứng trên đám mây, nhìn tán cây phập phồng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng hưng phấn trong lồng ngực.
Phượng Thần ra ngoài, Phượng Thần cung không người nào trông coi, không biết lần này Kỳ Lân có đắc thủ không.
"Dao Dao."
Bên tai truyền đến âm thanh đè thấp của Phong Thanh Dương, Lâm Hoa quay đầu lại, liền thấy Phong Thanh Dương lén lén lút lút đứng bên cạnh nàng, há mồm muốn nói. Tầm mắt dời xuống dưới, đợi Phong Thanh Dương kéo bọc quần áo trong tay, Lâm Hoa kiềm nén kích động, run giọng nói: "Đắc thủ?"
Phong Thanh Dương gật đầu, mặt đen thui đem bọc quần áo nhét vào trong ngực Lâm Hoa, cắn răng nói "Ta điên rồi mới có thể làm chuyện này, nếu A Dạ biết, còn không lột da ta."
Tự động coi thường Phong Thanh Dương đang thao thao bất tuyệt, hai tay Lâm Hoa run run mở túi ra, thấy rõ đồ vật trong bao quần áo thì Lâm Hoa cười đến không khép miệng, dùng lực vỗ vỗ Phong Thanh Dương đang ngồi vẽ vòng tròn, tán dương:
"Làm tốt lắm."
"......"
Phong Thanh Dương nhất thời không đề phòng, bị bàn tay vô lực vỗ, lảo đảo ngã xuống. Phong Thanh Dương ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Hoa, nữ nhân này, ỷ vào Phượng Thần sủng ái, càng ngày càng càn rỡ, dám vỗ hắn ngã xuống đất.
Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục.
Đối mặt ánh mắt giết người của Phong Thanh Dương, Lâm Hoa lúng túng rút tay về, cười khan nói: "Ách, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn."
Cố gắng coi thường tầm mắt lạnh lẽo, Lâm Hoa quay đầu lại, đôi tay đặt trên khóe miệng, hắng giọng hô to: "Bạch Miểu ~~~"
Không tệ, trung khí mười phần, Lâm Hoa thầm nói.
"Pằng."
Lâm Hoa che cái trán, nước mắt lả chả nhìn Bạch Miểu đột nhiên xuất hiện, tội nghiệp mở miệng: "Làm gì đánh ta?"
Bạch Miểu không chút hình tượng ngáp một cái, lười biếng liếc mắt nhìn Lâm Hoa, không có thành ý xin lỗi: "Mới vừa tỉnh ngủ, đánh sai."
"......"
Lâm Hoa không nhịn được liếc mắt xem thường, lời nói dối vụng về như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?
Náo loạn một hồi, người ngã ngựa đổ, tất cả công việc chuẩn bị đã sẵn sàng, Lâm Hoa trang nghiêm móc ra một tập tranh vẽ trong bọc quần áo, mở ra, tay nhỏ bé thò vào tranh lục lọi hồi lâu, rốt cuộc móc ra một con gà màu sắc sặc sỡ.
Con gà như cảm thấy sắp mất mạng, liều mạng giùng giằng trong tay Lâm Hoa.
Lâm Hoa lộ ra một nụ cười tàn khốc, trầm giọng ra lệnh: "Kỳ Lân, nhóm lửa."
Phong Thanh Dương tâm bất cam tình bất nguyện giơ tay, một tia hỏa quang từ lòng bàn tay tràn ra, lửa theo gió phất lên, trong chốc lát đã cháy hừng hực.
Lâm Hoa thấy thế lửa không tệ, hài lòng gật đầu, xoay người hạ lệnh Bạch Miểu đang nhởn nhơ vô sự: "Bạch Miểu, giết gà."
"Tại sao là ta?" Bạch Miểu thét chói tai, ghét bỏ nhìn con gà trong tay Lâm Hoa, "Ta không muốn."
"Ngươi nghĩ để chúng ta tự giết lẫn nhau sao?"
"......"
Bạch Miểu đen mặt nhận lấy gà, tiện tay hô ra một thanh trường đao, giơ tay chém xuống. Ánh sáng lóe lên, đầu gà văng xa, trên đất không có một giọt máu, cắt trúng mạch máu nhưng đã bị đông lại.
Tay chân lưu loát nhổ lông, đem nội tạng gà xử lý sạch sẽ, động tác Bạch Miểu liền mạch, không chút dư thừa.
Lâm Hoa trợn mắt há mồm nhìn động tác thành thạo của Bạch Miểu, đến khi Bạch Miểu xử lý gà sạch sẽ đưa tới trước mặt nàng, Lâm Hoa mới tìm lại âm thanh: "Ngươi là đồ tể sao?"
Làm thuần thục như vậy, nàng đã lén lút luyện tập nhiều lần sao?
Lâm Hoa nhận lấy con gà sạch sẽ, rắc chút muối ăn và gia vị, xuyên gà qua thanh sắt đặt trên đống lửa, thuần thục xoay tròn, thỉnh thoáng còn quét chút dầu.
Ba người lẳng lặng ngồi chồm hổm bên cạnh, nhìn gà nướng ra lò.
Ba phút sau, mùi thơm mê người tỏa ra, Phong Thanh Dương tắt lửa, Bạch Miểu trải mấy tờ giấy trắng, Lâm Hoa cẩn thận đem gà nướng gở xuống, đặt trên giấy. Đợi mỡ thừa bị giấy thấm hết, Lâm Hoa hít một cái thật sâu, mùi thơm ngất ngây, mở miệng: "Đại cáo thành công, bắt đầu."
Ra lệnh một tiếng, tình trạng hỗn loạn không chịu nổi, tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào, xen lẫn âm thanh leng keng, trước Phượng Thần cung ầm ỹ một mảnh.
Hồi lâu sau, thế giới an tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh cắn xé đồ ăn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng than thở chậc chậc.
"Dao Dao, nhìn không ra, ngươi còn có tay nghề này." Phong Thanh Dương nhai nửa chân gà, mỹ vị khiến tâm tình hắn thật tốt, khó lòng tán dương Lâm Hoa.
"Chính xác." Lâm Hoa hả hê nói, thuận tay đoạt lấy nửa cái cánh, nhét vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Cũng không nhìn xem ta là ai."
"......"
Ngươi không phải chính là cái loại lòng dạ hiểm độc, tàn sát đồng loại sao? Bạch Miểu hận hận cắn xuống nửa miếng gà, đáng chết, đùi không cướp được, cánh cũng không cướp được, lực chiến đấu của hai người bọn họ mạnh như vậy?
"Các ngươi đang làm gì?"
Âm thanh lành lạnh vang lên sau lưng, trong phút chốc, phong vân biến sắc, bên tai chỉ còn lại âm thanh mơ hồ tức giận. Phong Thanh Dương " Trượt" một tiếng chạy trối chết ra ngoài, trước khi đi còn thuận tay mang theo nửa bộ lòng.
Lâm Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Phong Thanh Dương không có nghĩa khí trốn chạy, đem cánh gà còn lại nhét vào trong miệng hủy chứng cứ. Nuốt vội miếng thịt gà, Lâm Hoa nghẹn họng trợn trắng mắt, vất vả xuôi hết, Lâm Hoa run rẩy xoay người, cúi thấp đầu, len lén chùi hai tay đầy dầu mỡ lên quần áo, may mà hôm nay mặc quần áo màu đậm.
"Chúng ta không ăn gà."
Bạch Miểu nói một câu khiến Lâm Hoa hồn bay phách tán, bỗng nhiên ngẩng đầu, lơ đãng liếc gương mặt tức giận của Phượng Thần. Lâm Hoa lại cúi đầu, thầm nghĩ, làm sao ngươi lại thành thật khai ra hết?
"Dao Dao, ngẩng đầu lên."
Phượng Thần chuyển mắt sang Lâm Hoa.
Lâm Hoa e ngại ngẩng đầu, khuôn mặt Phượng Thần kinh người rơi vào trong mắt nàng, Lâm Hoa chợt cảm thấy tinh thần hoảng hốt, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh thánh khiết cao ngạo.
"Đây là bức Bách Điểu Triều Phượng của ta sao?"
Phượng Thần cau mày, khom lưng nhặt bức họa rơi một bên. Mở ra, chỉ thấy con Phượng Hoàng cô linh đứng ở ngọn cây, một đôi mắt đẹp ai oán nhìn hắn, bách điểu quanh người không thấy tung tích.
"Chim đâu?"
"Ăn rồi."
Lâm Hoa đàng hoàng mở miệng, hôm đó tình cờ phát hiện bức vẽ của Phượng Thần có thể biến thành vật thật, nàng liền nổi ý định cùng Phong Thanh Dương và Bạch Miểu, thừa dịp Phượng Thần ra ngoài, trộm bữa ăn ngon. Không ngờ Phượng Thần trở về sớm như vậy, còn chưa kịp đem bức họa trả lại chỗ cũ.
Uổng phí nàng nghĩ kỹ mưu kế, nếu Phượng Thần có hỏi, cứ nói chim bay đi, ai ngờ Phượng Thần ngoài ý muốn trở lại, phá hỏng kế hoạch vốn là không chê vào đâu được.
"Vậy bức muôn hoa đua thắm đâu?"
Bức Muôn hoa đua thắm chỉ còn dư lại cành hoa, cánh hoa toàn bộ biến mất, chắc chắn cùng nữ nhân trước mặt không thoát khỏi liên quan.
"Tắm."
Mùi thơm bốn phía, trêu hoa ghẹo nguyệt, không dùng tắm thì làm gì.
"Còn bức Cung nữ bắt bướm?"
Toàn bộ quạt tròn trong tay cung nữ bị lấy đi, chỉ còn lại cung nữ vẻ mặt thê thảm rơi lệ, tiếng khóc làm lòng hắn phiền loạn, thật không biết nàng lấy quạt làm gì?
"Hai ngày nay thời tiết quá nóng, cho nên......"
Sắc mặt Phượng Thần càng ngày càng bình tĩnh, không biết tại sao Lâm Hoa cảm thấy Phượng Thần như vậy càng kinh khủng, nàng lựa lời mở miệng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc không còn tiếng vang.
Trên mặt Phượng Thần bình thản, chỉ đống giấy trắng đầy dầu mỡ trên đất nói: "Đây là giấy Lăng Hiên, làm từ nước Vô Căn của Đông Hải, gỗ Huyền Minh của Nam Hải, luyện với Bích Ba Tây Hải và hổ phách Bắc Hải, trải qua hỏa Phượng vạn năm mới thành."
Lại chỉ vào cây bút lông Lâm Hoa dùng để quét dầu: "Chiếc bút đó làm từ gỗ Thanh Mộc mười vạn năm, đầu bút là lông của Bạch Mao lang yêu duy nhất ở Yêu Giới.
Nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Hoa đã hóa đá, không chút để ý mở miệng: "Ngươi nói làm như thế nào mới tốt?"
Thân thể Lâm Hoa cứng ngắc, trong đầu hỗn độn một mảnh, tất cả sự thật vượt quá tưởng tượng của nàng. Ai có thể nghĩ đến những đồ vật bình thường lại có lai lịch lớn như vậy, cho dù cắt nàng thành tám khúc cũng không bồi thường nổi, như thế nào mới tốt bây giờ?
Len lén liếc Phượng Thần một cái, Lâm Hoa thầm nghĩ, hắn sẽ không phải là người nhỏ mọn như vậy a?
"Nếu ngươi có thể thêu một bộ Vạn lý sơn hà, ta liền không truy cứu, nếu không, hừ."
Dứt lời, Phượng Thần phẩy tay áo bỏ đi.
Bạch Miểu đồng tình vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi: "Xin nén bi thương."
Lâm Hoa hồi hồn, mạng nhỏ giữ được, nàng lại khôi phục bộ dáng lạc quan.
Không phải chỉ là Vạn lý sơn hà thôi sao? Có cái gì khó?
Chờ coi đi.
Gió buổi sáng mang theo khí lạnh, phất qua biển cây, tạo nên từng tầng sóng. Ngày xuân nắng ấm rơi xuống Phượng Thần cung, tản ra ánh sáng đẹp mắt.
Thiên thời - địa lợi - nhân hòa, đây là một buổi sáng tốt đẹp, vô cùng thích hợp để ăn trộm, ách, dã ngoại du lịch.
Lâm Hoa đứng trên đám mây, nhìn tán cây phập phồng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng hưng phấn trong lồng ngực.
Phượng Thần ra ngoài, Phượng Thần cung không người nào trông coi, không biết lần này Kỳ Lân có đắc thủ không.
"Dao Dao."
Bên tai truyền đến âm thanh đè thấp của Phong Thanh Dương, Lâm Hoa quay đầu lại, liền thấy Phong Thanh Dương lén lén lút lút đứng bên cạnh nàng, há mồm muốn nói. Tầm mắt dời xuống dưới, đợi Phong Thanh Dương kéo bọc quần áo trong tay, Lâm Hoa kiềm nén kích động, run giọng nói: "Đắc thủ?"
Phong Thanh Dương gật đầu, mặt đen thui đem bọc quần áo nhét vào trong ngực Lâm Hoa, cắn răng nói "Ta điên rồi mới có thể làm chuyện này, nếu A Dạ biết, còn không lột da ta."
Tự động coi thường Phong Thanh Dương đang thao thao bất tuyệt, hai tay Lâm Hoa run run mở túi ra, thấy rõ đồ vật trong bao quần áo thì Lâm Hoa cười đến không khép miệng, dùng lực vỗ vỗ Phong Thanh Dương đang ngồi vẽ vòng tròn, tán dương:
"Làm tốt lắm."
"......"
Phong Thanh Dương nhất thời không đề phòng, bị bàn tay vô lực vỗ, lảo đảo ngã xuống. Phong Thanh Dương ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Hoa, nữ nhân này, ỷ vào Phượng Thần sủng ái, càng ngày càng càn rỡ, dám vỗ hắn ngã xuống đất.
Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục.
Đối mặt ánh mắt giết người của Phong Thanh Dương, Lâm Hoa lúng túng rút tay về, cười khan nói: "Ách, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn."
Cố gắng coi thường tầm mắt lạnh lẽo, Lâm Hoa quay đầu lại, đôi tay đặt trên khóe miệng, hắng giọng hô to: "Bạch Miểu ~~~"
Không tệ, trung khí mười phần, Lâm Hoa thầm nói.
"Pằng."
Lâm Hoa che cái trán, nước mắt lả chả nhìn Bạch Miểu đột nhiên xuất hiện, tội nghiệp mở miệng: "Làm gì đánh ta?"
Bạch Miểu không chút hình tượng ngáp một cái, lười biếng liếc mắt nhìn Lâm Hoa, không có thành ý xin lỗi: "Mới vừa tỉnh ngủ, đánh sai."
"......"
Lâm Hoa không nhịn được liếc mắt xem thường, lời nói dối vụng về như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?
Náo loạn một hồi, người ngã ngựa đổ, tất cả công việc chuẩn bị đã sẵn sàng, Lâm Hoa trang nghiêm móc ra một tập tranh vẽ trong bọc quần áo, mở ra, tay nhỏ bé thò vào tranh lục lọi hồi lâu, rốt cuộc móc ra một con gà màu sắc sặc sỡ.
Con gà như cảm thấy sắp mất mạng, liều mạng giùng giằng trong tay Lâm Hoa.
Lâm Hoa lộ ra một nụ cười tàn khốc, trầm giọng ra lệnh: "Kỳ Lân, nhóm lửa."
Phong Thanh Dương tâm bất cam tình bất nguyện giơ tay, một tia hỏa quang từ lòng bàn tay tràn ra, lửa theo gió phất lên, trong chốc lát đã cháy hừng hực.
Lâm Hoa thấy thế lửa không tệ, hài lòng gật đầu, xoay người hạ lệnh Bạch Miểu đang nhởn nhơ vô sự: "Bạch Miểu, giết gà."
"Tại sao là ta?" Bạch Miểu thét chói tai, ghét bỏ nhìn con gà trong tay Lâm Hoa, "Ta không muốn."
"Ngươi nghĩ để chúng ta tự giết lẫn nhau sao?"
"......"
Bạch Miểu đen mặt nhận lấy gà, tiện tay hô ra một thanh trường đao, giơ tay chém xuống. Ánh sáng lóe lên, đầu gà văng xa, trên đất không có một giọt máu, cắt trúng mạch máu nhưng đã bị đông lại.
Tay chân lưu loát nhổ lông, đem nội tạng gà xử lý sạch sẽ, động tác Bạch Miểu liền mạch, không chút dư thừa.
Lâm Hoa trợn mắt há mồm nhìn động tác thành thạo của Bạch Miểu, đến khi Bạch Miểu xử lý gà sạch sẽ đưa tới trước mặt nàng, Lâm Hoa mới tìm lại âm thanh: "Ngươi là đồ tể sao?"
Làm thuần thục như vậy, nàng đã lén lút luyện tập nhiều lần sao?
Lâm Hoa nhận lấy con gà sạch sẽ, rắc chút muối ăn và gia vị, xuyên gà qua thanh sắt đặt trên đống lửa, thuần thục xoay tròn, thỉnh thoáng còn quét chút dầu.
Ba người lẳng lặng ngồi chồm hổm bên cạnh, nhìn gà nướng ra lò.
Ba phút sau, mùi thơm mê người tỏa ra, Phong Thanh Dương tắt lửa, Bạch Miểu trải mấy tờ giấy trắng, Lâm Hoa cẩn thận đem gà nướng gở xuống, đặt trên giấy. Đợi mỡ thừa bị giấy thấm hết, Lâm Hoa hít một cái thật sâu, mùi thơm ngất ngây, mở miệng: "Đại cáo thành công, bắt đầu."
Ra lệnh một tiếng, tình trạng hỗn loạn không chịu nổi, tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào, xen lẫn âm thanh leng keng, trước Phượng Thần cung ầm ỹ một mảnh.
Hồi lâu sau, thế giới an tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh cắn xé đồ ăn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng than thở chậc chậc.
"Dao Dao, nhìn không ra, ngươi còn có tay nghề này." Phong Thanh Dương nhai nửa chân gà, mỹ vị khiến tâm tình hắn thật tốt, khó lòng tán dương Lâm Hoa.
"Chính xác." Lâm Hoa hả hê nói, thuận tay đoạt lấy nửa cái cánh, nhét vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Cũng không nhìn xem ta là ai."
"......"
Ngươi không phải chính là cái loại lòng dạ hiểm độc, tàn sát đồng loại sao? Bạch Miểu hận hận cắn xuống nửa miếng gà, đáng chết, đùi không cướp được, cánh cũng không cướp được, lực chiến đấu của hai người bọn họ mạnh như vậy?
"Các ngươi đang làm gì?"
Âm thanh lành lạnh vang lên sau lưng, trong phút chốc, phong vân biến sắc, bên tai chỉ còn lại âm thanh mơ hồ tức giận. Phong Thanh Dương " Trượt" một tiếng chạy trối chết ra ngoài, trước khi đi còn thuận tay mang theo nửa bộ lòng.
Lâm Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Phong Thanh Dương không có nghĩa khí trốn chạy, đem cánh gà còn lại nhét vào trong miệng hủy chứng cứ. Nuốt vội miếng thịt gà, Lâm Hoa nghẹn họng trợn trắng mắt, vất vả xuôi hết, Lâm Hoa run rẩy xoay người, cúi thấp đầu, len lén chùi hai tay đầy dầu mỡ lên quần áo, may mà hôm nay mặc quần áo màu đậm.
"Chúng ta không ăn gà."
Bạch Miểu nói một câu khiến Lâm Hoa hồn bay phách tán, bỗng nhiên ngẩng đầu, lơ đãng liếc gương mặt tức giận của Phượng Thần. Lâm Hoa lại cúi đầu, thầm nghĩ, làm sao ngươi lại thành thật khai ra hết?
"Dao Dao, ngẩng đầu lên."
Phượng Thần chuyển mắt sang Lâm Hoa.
Lâm Hoa e ngại ngẩng đầu, khuôn mặt Phượng Thần kinh người rơi vào trong mắt nàng, Lâm Hoa chợt cảm thấy tinh thần hoảng hốt, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh thánh khiết cao ngạo.
"Đây là bức Bách Điểu Triều Phượng của ta sao?"
Phượng Thần cau mày, khom lưng nhặt bức họa rơi một bên. Mở ra, chỉ thấy con Phượng Hoàng cô linh đứng ở ngọn cây, một đôi mắt đẹp ai oán nhìn hắn, bách điểu quanh người không thấy tung tích.
"Chim đâu?"
"Ăn rồi."
Lâm Hoa đàng hoàng mở miệng, hôm đó tình cờ phát hiện bức vẽ của Phượng Thần có thể biến thành vật thật, nàng liền nổi ý định cùng Phong Thanh Dương và Bạch Miểu, thừa dịp Phượng Thần ra ngoài, trộm bữa ăn ngon. Không ngờ Phượng Thần trở về sớm như vậy, còn chưa kịp đem bức họa trả lại chỗ cũ.
Uổng phí nàng nghĩ kỹ mưu kế, nếu Phượng Thần có hỏi, cứ nói chim bay đi, ai ngờ Phượng Thần ngoài ý muốn trở lại, phá hỏng kế hoạch vốn là không chê vào đâu được.
"Vậy bức muôn hoa đua thắm đâu?"
Bức Muôn hoa đua thắm chỉ còn dư lại cành hoa, cánh hoa toàn bộ biến mất, chắc chắn cùng nữ nhân trước mặt không thoát khỏi liên quan.
"Tắm."
Mùi thơm bốn phía, trêu hoa ghẹo nguyệt, không dùng tắm thì làm gì.
"Còn bức Cung nữ bắt bướm?"
Toàn bộ quạt tròn trong tay cung nữ bị lấy đi, chỉ còn lại cung nữ vẻ mặt thê thảm rơi lệ, tiếng khóc làm lòng hắn phiền loạn, thật không biết nàng lấy quạt làm gì?
"Hai ngày nay thời tiết quá nóng, cho nên......"
Sắc mặt Phượng Thần càng ngày càng bình tĩnh, không biết tại sao Lâm Hoa cảm thấy Phượng Thần như vậy càng kinh khủng, nàng lựa lời mở miệng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc không còn tiếng vang.
Trên mặt Phượng Thần bình thản, chỉ đống giấy trắng đầy dầu mỡ trên đất nói: "Đây là giấy Lăng Hiên, làm từ nước Vô Căn của Đông Hải, gỗ Huyền Minh của Nam Hải, luyện với Bích Ba Tây Hải và hổ phách Bắc Hải, trải qua hỏa Phượng vạn năm mới thành."
Lại chỉ vào cây bút lông Lâm Hoa dùng để quét dầu: "Chiếc bút đó làm từ gỗ Thanh Mộc mười vạn năm, đầu bút là lông của Bạch Mao lang yêu duy nhất ở Yêu Giới.
Nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Hoa đã hóa đá, không chút để ý mở miệng: "Ngươi nói làm như thế nào mới tốt?"
Thân thể Lâm Hoa cứng ngắc, trong đầu hỗn độn một mảnh, tất cả sự thật vượt quá tưởng tượng của nàng. Ai có thể nghĩ đến những đồ vật bình thường lại có lai lịch lớn như vậy, cho dù cắt nàng thành tám khúc cũng không bồi thường nổi, như thế nào mới tốt bây giờ?
Len lén liếc Phượng Thần một cái, Lâm Hoa thầm nghĩ, hắn sẽ không phải là người nhỏ mọn như vậy a?
"Nếu ngươi có thể thêu một bộ Vạn lý sơn hà, ta liền không truy cứu, nếu không, hừ."
Dứt lời, Phượng Thần phẩy tay áo bỏ đi.
Bạch Miểu đồng tình vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi: "Xin nén bi thương."
Lâm Hoa hồi hồn, mạng nhỏ giữ được, nàng lại khôi phục bộ dáng lạc quan.
Không phải chỉ là Vạn lý sơn hà thôi sao? Có cái gì khó?
Chờ coi đi.
Tác giả :
Mộng Lan Vũ