Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 37: Bí mật
Đêm nay trăng không tròn, ánh sáng mờ ảo kết hợp với từng trận gió thổi làm người ta cảm thấy rất quỷ dị.
Dưới ánh trăng, một công tử áo tím đang đi rất chậm rãi, đá trang sức trên áo sáng lấp lánh. Chỉ thấy tay phải hắn xách theo một cái lồng, bên trong là một con gà rừng nằm giơ chân, sống chết không rõ.
Một tảng đá lớn đột nhiên chắn giữa đường, bước chân hắn cũng không ngừng lại, đi thẳng vào tảng đá, đến khi chạm vào thì một vầng sáng đỏ hiện ra, trước mắt không còn một bóng người.
Trước mặt là một hành lang dài, ánh sáng mơ hồ chỉ có thể nhìn khoảng ba thước phía trước, xung quanh là khoảng không đen kịt, hắn không chút chậm trễ, nhanh chóng đi xuống.
Hành lang như không hề có điểm dừng, đi tới đi lui giống như mê cung, chỉ có ánh sáng xanh nhạt luôn bao phủ cự ly ba thước.
Đi hồi lâu, trước mắt trở nên sáng rực, một tòa lâu bạch ngọc khổng lồ trên ao nước, nước trong ao đỏ rực không ngừng gợn sóng. Mùi tanh nồng gay mũi khiến con gà rừng trong lồng chợt tỉnh, đến khi thấy rõ xung quanh, Lâm Hoa chớp mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Có chuyện gì đáng để Đại Thiên Vương tự mình đại xá quang lâm?"
Trong chớp mắt, dưới nước hiện lên một cái đầu, tiếng cười khằng khặc quái dị vang lên, cặp mắt trống rỗng nhìn thẳng về công tử áo tím đứng bên bờ ao.
Phong Thanh Vân cau mày, mặt không biến sắc nhìn lướt qua đống xương cốt bên cạnh ao, lạnh nhạt nói: "Đi lên, ra ngoài."
Đầu lâu khô tựa như không cam lòng, nhưng không dám chọc giận Đại Thiên Vương Yêu Giới, cái đầu từ từ biến thanh một ông lão khô quắt, nhẹ nhàng đến trước mặt Phong Thanh Dương, khom mình hành lễ.
Phong Thanh Dương cầm lồng gà trong tay ném đến trước mắt hắn, mở miệng nói: "Xem con Phượng Hoàng này có gì đặc biệt."
"Phượng Hoàng?" Theo bản năng nhận lấy lồng gà, hắn hít vào một hơi thật dài, chợt vẻ mặt đại biến, đưa móng vuốt đen dài lật đám lông vũ ở dưới da, máu lấm tấm dính ra, hắn chấm một chút, ngửi nhẹ, chốc lát sau, mặt liền lộ vẻ tham lam, đem ngón trỏ bỏ vào miệng, say mê liếm láp.
Phong Thanh Dương không biến sắc, phất tay một cái, cả lồng gà liền rơi vào tay hắn, nhìn lướt qua bộ dạng si mê kia, mở miệng nói: "Như thế nào?"
Bất chợt hồi hồn, mới phát hiện lồng gà đã ở trong tay Phong Thanh Dương, hai mắt hắn đỏ như máu, lộ vẻ cuồng nhiệt, bộ dáng cực kỳ khủng bố, nằm sấp trên mặt đất thống khổ cầu khẩn: "Thiên vương, cho ta uống một hớp thôi......"
Phong Thanh Dương thấy thế, quả quyết hét lớn: "Đứng lên."
Tiếng vang như sấm, ầm ầm vang dội, cả người tên quỷ khô như bị sét đánh, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu, trong mắt hắn huyết sắc biến mất, trở lại vẩn đục, vẻ mặt uể oải, khó khăn bò dậy, dựa vào bờ ao ngồi xuống, thở hổn hển.
"Như thế nào?" Phong Thanh Dương vẻ mặt không thay đổi, hỏi thăm.
"Chỉ là một con gà rừng, cực kỳ hạ đẳng." Nhìn chòng chọc con gà rừng trong lồng, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Chỉ là trên người nàng có máu Phượng Thần, tuy là cực kì nhạt, nhưng chính xác là máu Phượng Thần."
Phong Thanh Dương hơi biến sắc mặt, máu Phượng Thần tại sao lại ở trên người gà rừng? Hắn cúi đầu nhìn con gà đang ngất trong lồng như rơi vào sương mù, lông mày nhíu chặt.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Trăm vạn năm trước, thần yêu đại chiến.
Nghe nói trận kia đánh tới mức bầu trời đen kịt, nhật nguyệt tăm tối, chúng thần khắp nơi góp mặt trong trận chiến đều bị thương nghiêm trọng, hai giới thần - yêu bị tổn thất nguyên khí nặng nề.
Trong hai giới chỉ còn lại Phượng Thần của bộ tộc Phượng Hoàng Thần giới là tồn tại, đại quân yêu giới tự biết không địch lại, không cam lòng rút lui, Thần giới khôi phục lại an bình.
Mà bộ tộc Phượng Hoàng muốn dục hỏa trùng sinh (hồi sinh từ biển lửa) cần phải ở trong Thánh sơn, Phượng Thần bị thương quá nặng không kịp trở về tộc, liền hóa thành ngọn lửa ngay tại chổ, niết bàn.
Lửa này đốt chính là kéo dài ngàn năm, đợi ngọn lửa tàn đi Phượng Thần đã không còn thấy tung tích, bên trong tro bụi là hai quả trứng phượng khéo léo, bị Tộc trưởng Phượng Hoàng bí mật mang về bỏ vào trong lòng núi lửa.
Trải qua vạn năm, mới lột xác.
Từ đó, trong lục giới, không còn tung tích.
Trăm vạn năm sau, máu Phượng Thần lại xuất hiện trên người con gà rừng.
Nguyên tưởng rằng Thần giới đưa công chúa tộc Thần Vũ đi liên hôn là có âm mưu gì, ai ngờ công chúa tộc Thần Vũ chỉ là một con gà rừng, nhưng trên người lại có máu Phượng Thần. Chuyện này Thần giới tất nhiên phải biết rõ, đã biết rồi tại sao còn đưa nàng vào Yêu Giới, Thần giới xưa nay làm việc quỷ quyệt khó dò, chuyện này chắc phải có huyền cơ.
Ánh mắt Phong Thanh Dương phức tạp nhìn chằm chằm nữ nhân nằm trên mặt đất, không nhịn được khom lưng tỉ mỉ quan sát, chẳng lẽ đúng như đệ đệ từng nói, mỹ nhân kế?
Khóe miệng khẽ co quắp, mỹ nhân kế? Thật là đánh giá cao nàng ta, đang muốn đứng dậy thì nàng ta đã mở hai mắt, nhìn chằm chằm hắn, Phong Thanh Dương sững sờ, bờ môi vẽ ra nụ cười nhàn nhạt như gió xuân, mê hoặc lòng người.
"Ngươi đã tỉnh?"
Lâm Hoa nháy mắt, có chút mông lung, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, trước mắt là mỹ nam phong hoa tuyệt đại, cười một tiếng khuynh thành. Hoảng hốt, Lâm Hoa rục rịch ma trảo, nắm cái cằm trơn bóng của mỹ nam, háo sắc cười nói: "Tiểu gia, mau cười một cái!"
Phong Thanh Dương biến sắc, đẩy tay nàng ra, phất tay biến nàng trở về bộ dáng gà rừng, thô lỗ nhét nàng vào trong lồng, lạnh lùng liếc con gà đang rụt đầu run lẩy bẩy, lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi từ đâu tới, liền trở về chỗ đó, đừng dây dưa với phụ hoàng ta."
Dứt lời, một cơn lốc màu đen thoáng qua, trước mặt không còn bóng dáng màu đen.
Lồng gà bị gió nhấc lên, quay mấy vòng, cho đến khi đụng vào tảng đá mới dừng lại, Lâm Hoa bị nhào lộn tứ phía, mắt nổ đom đóm, lung la lung lay rơi ra khỏi lồng, xiêu vẹo đi vài bước, mới lảo đảo đứng vững.
Lúc này Lâm Hoa mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại hành vi sắc nữ vừa rồi, mồ hôi lạnh túa ra, sợ không thôi. Trời ạ, ta lại dám đùa giỡn Đại Thiên Vương Yêu Giới, có thể giữ được cái mạng nhỏ đã không tệ...... Chỉ là mỹ nam Yêu Giới da thật là tốt......
Lâm Hoa lắc mình một cái hóa thành hình người, chỉ cảm thấy toàn thân mát mẻ, cúi đầu xem xét, thân thể bạch ngọc không một mảnh vải, lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo. Sắc mặt Lâm Hoa đỏ bừng, ảo não biến trở về gà rừng, Thiên vương Yêu Giới đáng chết, xem như ngươi lợi hại.
Vội vàng bay đi, được hồi lâu, chỉ cảm thấy hai cái chân gà không ngừng run lên, hẳn là không đi được nữa, Lâm Hoa ngồi phịch tại chỗ, giương mắt nhìn bốn phía, đều là đại thụ che trời, cành lá sum xuê, che lấp cả ánh trăng, mờ mờ vô biên. Lâm Hoa cảm thấy trong nội tâm từng trận rét run, làm sao lại tới đây, vừa rồi trước mặt rõ ràng là một mảnh đất trống, Lâm Hoa đi thẳng lại vào rừng cây quỷ quyệt này.
Sững sờ, dưới chân đã tràn ngập khói mù màu xanh tím, lượn lờ hướng tới Lâm Hoa.
Lâm Hoa vội vàng đứng dậy, đi đến phía trước, sương khói kia vẫn như hình với bóng, đi qua nơi nào là nơi đó cỏ cây thi nhau khô héo, kịch độc vô cùng.
Rừng cây cực lớn, càng đi vào trong càng khó đi, vừa rồi còn có thể nhìn thấy một tia sáng, hiện tại bốn phía đã đen thui, căng mắt nhìn chỉ có thể thấy rõ một thước, phía trước cũng một mảnh đen ngòm, giống như đi vào cõi chết.
Lâm Hoa chán nản co quắp trên mặt đất, tuyệt vọng vô cùng, không thể tiếp tục đi về phía trước, trước mắt không nhìn thấy một tia hi vọng, thôi thì cứ như vậy đi.
Trong thoáng chốc, tựa như trở về bờ sông Vong Xuyên, Mạn Châu Sa Hoa nở hoa rực rỡ, nam tử tóc đỏ, nụ cười như hoa, lảo đảo đưa tay phải ra, nhẹ giọng kêu: "Dao nhi, theo ta về nhà."
Nam tử áo đỏ gần ngay trước mắt, giống như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, Lâm Hoa nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi khép mắt.
Thật tốt, ngươi rốt cuộc đã tới.
Dưới ánh trăng, một công tử áo tím đang đi rất chậm rãi, đá trang sức trên áo sáng lấp lánh. Chỉ thấy tay phải hắn xách theo một cái lồng, bên trong là một con gà rừng nằm giơ chân, sống chết không rõ.
Một tảng đá lớn đột nhiên chắn giữa đường, bước chân hắn cũng không ngừng lại, đi thẳng vào tảng đá, đến khi chạm vào thì một vầng sáng đỏ hiện ra, trước mắt không còn một bóng người.
Trước mặt là một hành lang dài, ánh sáng mơ hồ chỉ có thể nhìn khoảng ba thước phía trước, xung quanh là khoảng không đen kịt, hắn không chút chậm trễ, nhanh chóng đi xuống.
Hành lang như không hề có điểm dừng, đi tới đi lui giống như mê cung, chỉ có ánh sáng xanh nhạt luôn bao phủ cự ly ba thước.
Đi hồi lâu, trước mắt trở nên sáng rực, một tòa lâu bạch ngọc khổng lồ trên ao nước, nước trong ao đỏ rực không ngừng gợn sóng. Mùi tanh nồng gay mũi khiến con gà rừng trong lồng chợt tỉnh, đến khi thấy rõ xung quanh, Lâm Hoa chớp mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Có chuyện gì đáng để Đại Thiên Vương tự mình đại xá quang lâm?"
Trong chớp mắt, dưới nước hiện lên một cái đầu, tiếng cười khằng khặc quái dị vang lên, cặp mắt trống rỗng nhìn thẳng về công tử áo tím đứng bên bờ ao.
Phong Thanh Vân cau mày, mặt không biến sắc nhìn lướt qua đống xương cốt bên cạnh ao, lạnh nhạt nói: "Đi lên, ra ngoài."
Đầu lâu khô tựa như không cam lòng, nhưng không dám chọc giận Đại Thiên Vương Yêu Giới, cái đầu từ từ biến thanh một ông lão khô quắt, nhẹ nhàng đến trước mặt Phong Thanh Dương, khom mình hành lễ.
Phong Thanh Dương cầm lồng gà trong tay ném đến trước mắt hắn, mở miệng nói: "Xem con Phượng Hoàng này có gì đặc biệt."
"Phượng Hoàng?" Theo bản năng nhận lấy lồng gà, hắn hít vào một hơi thật dài, chợt vẻ mặt đại biến, đưa móng vuốt đen dài lật đám lông vũ ở dưới da, máu lấm tấm dính ra, hắn chấm một chút, ngửi nhẹ, chốc lát sau, mặt liền lộ vẻ tham lam, đem ngón trỏ bỏ vào miệng, say mê liếm láp.
Phong Thanh Dương không biến sắc, phất tay một cái, cả lồng gà liền rơi vào tay hắn, nhìn lướt qua bộ dạng si mê kia, mở miệng nói: "Như thế nào?"
Bất chợt hồi hồn, mới phát hiện lồng gà đã ở trong tay Phong Thanh Dương, hai mắt hắn đỏ như máu, lộ vẻ cuồng nhiệt, bộ dáng cực kỳ khủng bố, nằm sấp trên mặt đất thống khổ cầu khẩn: "Thiên vương, cho ta uống một hớp thôi......"
Phong Thanh Dương thấy thế, quả quyết hét lớn: "Đứng lên."
Tiếng vang như sấm, ầm ầm vang dội, cả người tên quỷ khô như bị sét đánh, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu, trong mắt hắn huyết sắc biến mất, trở lại vẩn đục, vẻ mặt uể oải, khó khăn bò dậy, dựa vào bờ ao ngồi xuống, thở hổn hển.
"Như thế nào?" Phong Thanh Dương vẻ mặt không thay đổi, hỏi thăm.
"Chỉ là một con gà rừng, cực kỳ hạ đẳng." Nhìn chòng chọc con gà rừng trong lồng, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Chỉ là trên người nàng có máu Phượng Thần, tuy là cực kì nhạt, nhưng chính xác là máu Phượng Thần."
Phong Thanh Dương hơi biến sắc mặt, máu Phượng Thần tại sao lại ở trên người gà rừng? Hắn cúi đầu nhìn con gà đang ngất trong lồng như rơi vào sương mù, lông mày nhíu chặt.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Trăm vạn năm trước, thần yêu đại chiến.
Nghe nói trận kia đánh tới mức bầu trời đen kịt, nhật nguyệt tăm tối, chúng thần khắp nơi góp mặt trong trận chiến đều bị thương nghiêm trọng, hai giới thần - yêu bị tổn thất nguyên khí nặng nề.
Trong hai giới chỉ còn lại Phượng Thần của bộ tộc Phượng Hoàng Thần giới là tồn tại, đại quân yêu giới tự biết không địch lại, không cam lòng rút lui, Thần giới khôi phục lại an bình.
Mà bộ tộc Phượng Hoàng muốn dục hỏa trùng sinh (hồi sinh từ biển lửa) cần phải ở trong Thánh sơn, Phượng Thần bị thương quá nặng không kịp trở về tộc, liền hóa thành ngọn lửa ngay tại chổ, niết bàn.
Lửa này đốt chính là kéo dài ngàn năm, đợi ngọn lửa tàn đi Phượng Thần đã không còn thấy tung tích, bên trong tro bụi là hai quả trứng phượng khéo léo, bị Tộc trưởng Phượng Hoàng bí mật mang về bỏ vào trong lòng núi lửa.
Trải qua vạn năm, mới lột xác.
Từ đó, trong lục giới, không còn tung tích.
Trăm vạn năm sau, máu Phượng Thần lại xuất hiện trên người con gà rừng.
Nguyên tưởng rằng Thần giới đưa công chúa tộc Thần Vũ đi liên hôn là có âm mưu gì, ai ngờ công chúa tộc Thần Vũ chỉ là một con gà rừng, nhưng trên người lại có máu Phượng Thần. Chuyện này Thần giới tất nhiên phải biết rõ, đã biết rồi tại sao còn đưa nàng vào Yêu Giới, Thần giới xưa nay làm việc quỷ quyệt khó dò, chuyện này chắc phải có huyền cơ.
Ánh mắt Phong Thanh Dương phức tạp nhìn chằm chằm nữ nhân nằm trên mặt đất, không nhịn được khom lưng tỉ mỉ quan sát, chẳng lẽ đúng như đệ đệ từng nói, mỹ nhân kế?
Khóe miệng khẽ co quắp, mỹ nhân kế? Thật là đánh giá cao nàng ta, đang muốn đứng dậy thì nàng ta đã mở hai mắt, nhìn chằm chằm hắn, Phong Thanh Dương sững sờ, bờ môi vẽ ra nụ cười nhàn nhạt như gió xuân, mê hoặc lòng người.
"Ngươi đã tỉnh?"
Lâm Hoa nháy mắt, có chút mông lung, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, trước mắt là mỹ nam phong hoa tuyệt đại, cười một tiếng khuynh thành. Hoảng hốt, Lâm Hoa rục rịch ma trảo, nắm cái cằm trơn bóng của mỹ nam, háo sắc cười nói: "Tiểu gia, mau cười một cái!"
Phong Thanh Dương biến sắc, đẩy tay nàng ra, phất tay biến nàng trở về bộ dáng gà rừng, thô lỗ nhét nàng vào trong lồng, lạnh lùng liếc con gà đang rụt đầu run lẩy bẩy, lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi từ đâu tới, liền trở về chỗ đó, đừng dây dưa với phụ hoàng ta."
Dứt lời, một cơn lốc màu đen thoáng qua, trước mặt không còn bóng dáng màu đen.
Lồng gà bị gió nhấc lên, quay mấy vòng, cho đến khi đụng vào tảng đá mới dừng lại, Lâm Hoa bị nhào lộn tứ phía, mắt nổ đom đóm, lung la lung lay rơi ra khỏi lồng, xiêu vẹo đi vài bước, mới lảo đảo đứng vững.
Lúc này Lâm Hoa mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại hành vi sắc nữ vừa rồi, mồ hôi lạnh túa ra, sợ không thôi. Trời ạ, ta lại dám đùa giỡn Đại Thiên Vương Yêu Giới, có thể giữ được cái mạng nhỏ đã không tệ...... Chỉ là mỹ nam Yêu Giới da thật là tốt......
Lâm Hoa lắc mình một cái hóa thành hình người, chỉ cảm thấy toàn thân mát mẻ, cúi đầu xem xét, thân thể bạch ngọc không một mảnh vải, lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo. Sắc mặt Lâm Hoa đỏ bừng, ảo não biến trở về gà rừng, Thiên vương Yêu Giới đáng chết, xem như ngươi lợi hại.
Vội vàng bay đi, được hồi lâu, chỉ cảm thấy hai cái chân gà không ngừng run lên, hẳn là không đi được nữa, Lâm Hoa ngồi phịch tại chỗ, giương mắt nhìn bốn phía, đều là đại thụ che trời, cành lá sum xuê, che lấp cả ánh trăng, mờ mờ vô biên. Lâm Hoa cảm thấy trong nội tâm từng trận rét run, làm sao lại tới đây, vừa rồi trước mặt rõ ràng là một mảnh đất trống, Lâm Hoa đi thẳng lại vào rừng cây quỷ quyệt này.
Sững sờ, dưới chân đã tràn ngập khói mù màu xanh tím, lượn lờ hướng tới Lâm Hoa.
Lâm Hoa vội vàng đứng dậy, đi đến phía trước, sương khói kia vẫn như hình với bóng, đi qua nơi nào là nơi đó cỏ cây thi nhau khô héo, kịch độc vô cùng.
Rừng cây cực lớn, càng đi vào trong càng khó đi, vừa rồi còn có thể nhìn thấy một tia sáng, hiện tại bốn phía đã đen thui, căng mắt nhìn chỉ có thể thấy rõ một thước, phía trước cũng một mảnh đen ngòm, giống như đi vào cõi chết.
Lâm Hoa chán nản co quắp trên mặt đất, tuyệt vọng vô cùng, không thể tiếp tục đi về phía trước, trước mắt không nhìn thấy một tia hi vọng, thôi thì cứ như vậy đi.
Trong thoáng chốc, tựa như trở về bờ sông Vong Xuyên, Mạn Châu Sa Hoa nở hoa rực rỡ, nam tử tóc đỏ, nụ cười như hoa, lảo đảo đưa tay phải ra, nhẹ giọng kêu: "Dao nhi, theo ta về nhà."
Nam tử áo đỏ gần ngay trước mắt, giống như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, Lâm Hoa nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi khép mắt.
Thật tốt, ngươi rốt cuộc đã tới.
Tác giả :
Mộng Lan Vũ