Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 23: Trở về (hai)
Rốt cuộc lần này Lâm Hoa quang minh chính đại hạ phàm.
Ta là theo chân lãnh đạo đi thị sát công việc.
Dãy núi Lạc Nguyệt vẫn như cũ, Lâm Hoa đứng trên không, mắt nhìn xuống cảnh sắc quen thuộc phía dưới. Cảm khái a! Không biết ta có được coi là áo gấm về làng, vinh quy bái tổ.
Lâm Hoa liếc trộm Thương Nam Thần Quân, chỉ thấy mặt hắn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước. Lâm Hoa cúi đầu, có chút thất vọng, xem ra chỉ có mình ta kích động
Trong vương cung ở đỉnh Lạc Nguyệt, Thương Nam Thần Quân cùng Đại bàng Tướng quân đang nghị sự. Từ lần bị cha con Yêu Hoàng phá huỷ hai cánh, Đại bàng ước chừng đã dưỡng thương ba năm, Thần Đế cũng ban thưởng vô số linh đan diệu dược, nhưng đáng tiếc đôi cánh vẫn không dài ra được. Chuyện bọn họ thương lượng, Lâm Hoa tự giác không xen vào, nên một mình ra ngoài đi dạo.
Trở lại chốn cũ, tư vị khác hẳn.
Cảnh sắc giống nhau, nhưng Lâm Hoa lại có cảm giác không giống. Nghĩ cũng đúng, ngày đó ta chỉ là một con gà rừng, mỗi ngày chỉ lo kiếm ăn, tránh né gà đực cầu hoan, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi dạo.
Lâm Hoa vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, bất tri bất giác đã ra khỏi Vương cung.
Đi tới cái ổ nhỏ của mình, Lâm Hoa bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng hốt.
Đây là ổ của ta sao?
Trước mắt là cảnh hoàng tàn khắp nơi, cây cối bật gốc, ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất. Sơn động bị san thành bình địa, toàn bộ bóng loáng như bị đao chém qua.
Lâm Hoa khép miệng, có chút khổ sở nhìn cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc là ai làm, nếu ta biết được ta nhất định lột da hắn, Lâm Hoa tức giận nghĩ.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, thương cảm hồi lâu, đến khi hai chân tê dại, Lâm Hoa mới lảo đảo đứng dậy. Ngẩng đầu, một bóng dang màu đen đưa lưng về phía Lâm Hoa.
Bóng lưng quen thuộc này làm người ta không thể nào quên. Lâm Hoa ngừng thở đứng tại chỗ.
Ông trời, tại sao hắn lại ở chỗ này? Lâm Hoa gào thét trong lòng không dứt, ta sao lại xui xẻo như vậy.
Đột nhiên, một đạo hỏa diễm từ dưới chân hắn lan ra, chậm rãi lướt trên mặt đất, đi qua nơi nào, cây cối cỏ dại nơi ấy đều hóa thành tro bụi.
Lâm Hoa rợn tóc gáy nhìn ngọn lửa đang tới gần, chẳng lẽ ta cũng hóa thành tro bụi sao?
Ai ngờ ngọn lửa kia đến bên chân nàng liền biến mất, hoảng sợ trong lòng Lâm Hoa giảm xuống, liền phịch một tiếng ngã nhào trên đất. Cả người toàn là mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Lâm Hoa trắng bệch ngẩng đầu lên, bóng đen cao lớn đã không thấy tung tích. Mặt đất bóng loáng vô cùng, Lâm Hoa trợn mắt há mồm.
Chẳng lẽ Yêu Hoàng chỉ tới quét dọn vệ sinh hay sao?
Sở thích biến thái.
Cho đến khi trời tối, thị vệ Vương cung tìm tới, Lâm Hoa mới phục hồi tinh thần, bất tri bất giác đã ở nơi này cả buổi chiều. Dưới cái nhìn của nhóm thị vệ, Lâm Hoa khó khăn bò dậy, trấn định tự nhiên phủi sạch bụi trên mông, coi như không có chuyện gì xảy ra, sải bước về vương cung.
Da mặt ta dày, ta là trẻ em, ta không sợ mất mặt.
Trở lại đỉnh núi, sắc trời đã đen thui. Trong vương cung đèn đuốc sáng rỡ, giống như ban ngày, định thần nhìn lại, các đồ trang trí ở đây đều dùng dạ minh châu để thắp sáng.
Lâm Hoa thầm chắc lưỡi, xa xỉ quá mức. Một viên dạ minh châu to bằng nắm tay đứa bé dùng để chiếu sáng ở cửa, thừa dịp không có người chú ý, Lâm Hoa len lén lấy viên minh châu giấu vào trong lòng, về sau bỏ vào đèn lồng rất đẹp.
Thương Nam Thần Quân không biết đang bận cái gì, cũng không dùng bữa. Chỉ phân phó thị nữ truyền lời, nói Lâm Hoa dùng cơm trước, không cần chờ hắn. Lâm Hoa dưới ánh mắt khiếp sợ của thị nữ càn quét sạch sẽ một bàn ăn tối. Cơm nước no nê, Lâm Hoa ôm cái bụng tròn ngồi trên ghế, quả nhiên ăn cơm cũng có thể khiến người ta quên sợ hãi.
Sau khi ăn xong, Thương Nam Thần Quân vẫn chưa quay về, Lâm Hoa bắt đầu mệt mỏi, thị nữ thấy ánh mắt Lâm Hoa mông lung, liền mang nàng đến tẩm điện nghỉ ngơi.
Thương Nam Thần Quân đến an ủi thuộc hạ, tẩm điện dĩ nhiên phải là tốt nhất. Lâm Hoa trên danh nghĩa là nghĩa nữ củaThương Nam Thần Quân, chỗ ở tự nhiên cũng không kém.
Bên ngoài tẩm điện không biết trồng cây gì, phía trên nở đầy hoa màu tím. Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay lả tả, đẹp mà không sầu.
Trong điện thắp đèn sáng rỡ, bên cạnh bàn, một bóng dáng màu đỏ hết sức bắt mắt.
Cặp mắt Lâm Hoa vô hồn, ngây ngô dại dột đi qua Thương Nam Thần Quân, thẳng tới chiếc giường lớn khắc hoa, không thèm cởi y phục, liền ngã đầu ngủ, chốc lát đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Thương Nam Thần Quân kinh ngạc cho thị nữ đang ngây người lui ra, đóng cửa phòng, chậm rãi tới bên giường, do dự một chút, phất tay dập tắt ánh sáng của dạ minh châu. Trong bóng tối, sột sột soạt soạt cởi quần áo.
Bỏ đi bụi bặm trên người Lâm Hoa, Thương Nam Thần Quân đem nàng ôm vào lòng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt ngây thơ khi ngủ, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.
Suốt đêm không nói chuyện.
Ta là theo chân lãnh đạo đi thị sát công việc.
Dãy núi Lạc Nguyệt vẫn như cũ, Lâm Hoa đứng trên không, mắt nhìn xuống cảnh sắc quen thuộc phía dưới. Cảm khái a! Không biết ta có được coi là áo gấm về làng, vinh quy bái tổ.
Lâm Hoa liếc trộm Thương Nam Thần Quân, chỉ thấy mặt hắn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước. Lâm Hoa cúi đầu, có chút thất vọng, xem ra chỉ có mình ta kích động
Trong vương cung ở đỉnh Lạc Nguyệt, Thương Nam Thần Quân cùng Đại bàng Tướng quân đang nghị sự. Từ lần bị cha con Yêu Hoàng phá huỷ hai cánh, Đại bàng ước chừng đã dưỡng thương ba năm, Thần Đế cũng ban thưởng vô số linh đan diệu dược, nhưng đáng tiếc đôi cánh vẫn không dài ra được. Chuyện bọn họ thương lượng, Lâm Hoa tự giác không xen vào, nên một mình ra ngoài đi dạo.
Trở lại chốn cũ, tư vị khác hẳn.
Cảnh sắc giống nhau, nhưng Lâm Hoa lại có cảm giác không giống. Nghĩ cũng đúng, ngày đó ta chỉ là một con gà rừng, mỗi ngày chỉ lo kiếm ăn, tránh né gà đực cầu hoan, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi dạo.
Lâm Hoa vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, bất tri bất giác đã ra khỏi Vương cung.
Đi tới cái ổ nhỏ của mình, Lâm Hoa bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng hốt.
Đây là ổ của ta sao?
Trước mắt là cảnh hoàng tàn khắp nơi, cây cối bật gốc, ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất. Sơn động bị san thành bình địa, toàn bộ bóng loáng như bị đao chém qua.
Lâm Hoa khép miệng, có chút khổ sở nhìn cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc là ai làm, nếu ta biết được ta nhất định lột da hắn, Lâm Hoa tức giận nghĩ.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, thương cảm hồi lâu, đến khi hai chân tê dại, Lâm Hoa mới lảo đảo đứng dậy. Ngẩng đầu, một bóng dang màu đen đưa lưng về phía Lâm Hoa.
Bóng lưng quen thuộc này làm người ta không thể nào quên. Lâm Hoa ngừng thở đứng tại chỗ.
Ông trời, tại sao hắn lại ở chỗ này? Lâm Hoa gào thét trong lòng không dứt, ta sao lại xui xẻo như vậy.
Đột nhiên, một đạo hỏa diễm từ dưới chân hắn lan ra, chậm rãi lướt trên mặt đất, đi qua nơi nào, cây cối cỏ dại nơi ấy đều hóa thành tro bụi.
Lâm Hoa rợn tóc gáy nhìn ngọn lửa đang tới gần, chẳng lẽ ta cũng hóa thành tro bụi sao?
Ai ngờ ngọn lửa kia đến bên chân nàng liền biến mất, hoảng sợ trong lòng Lâm Hoa giảm xuống, liền phịch một tiếng ngã nhào trên đất. Cả người toàn là mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Lâm Hoa trắng bệch ngẩng đầu lên, bóng đen cao lớn đã không thấy tung tích. Mặt đất bóng loáng vô cùng, Lâm Hoa trợn mắt há mồm.
Chẳng lẽ Yêu Hoàng chỉ tới quét dọn vệ sinh hay sao?
Sở thích biến thái.
Cho đến khi trời tối, thị vệ Vương cung tìm tới, Lâm Hoa mới phục hồi tinh thần, bất tri bất giác đã ở nơi này cả buổi chiều. Dưới cái nhìn của nhóm thị vệ, Lâm Hoa khó khăn bò dậy, trấn định tự nhiên phủi sạch bụi trên mông, coi như không có chuyện gì xảy ra, sải bước về vương cung.
Da mặt ta dày, ta là trẻ em, ta không sợ mất mặt.
Trở lại đỉnh núi, sắc trời đã đen thui. Trong vương cung đèn đuốc sáng rỡ, giống như ban ngày, định thần nhìn lại, các đồ trang trí ở đây đều dùng dạ minh châu để thắp sáng.
Lâm Hoa thầm chắc lưỡi, xa xỉ quá mức. Một viên dạ minh châu to bằng nắm tay đứa bé dùng để chiếu sáng ở cửa, thừa dịp không có người chú ý, Lâm Hoa len lén lấy viên minh châu giấu vào trong lòng, về sau bỏ vào đèn lồng rất đẹp.
Thương Nam Thần Quân không biết đang bận cái gì, cũng không dùng bữa. Chỉ phân phó thị nữ truyền lời, nói Lâm Hoa dùng cơm trước, không cần chờ hắn. Lâm Hoa dưới ánh mắt khiếp sợ của thị nữ càn quét sạch sẽ một bàn ăn tối. Cơm nước no nê, Lâm Hoa ôm cái bụng tròn ngồi trên ghế, quả nhiên ăn cơm cũng có thể khiến người ta quên sợ hãi.
Sau khi ăn xong, Thương Nam Thần Quân vẫn chưa quay về, Lâm Hoa bắt đầu mệt mỏi, thị nữ thấy ánh mắt Lâm Hoa mông lung, liền mang nàng đến tẩm điện nghỉ ngơi.
Thương Nam Thần Quân đến an ủi thuộc hạ, tẩm điện dĩ nhiên phải là tốt nhất. Lâm Hoa trên danh nghĩa là nghĩa nữ củaThương Nam Thần Quân, chỗ ở tự nhiên cũng không kém.
Bên ngoài tẩm điện không biết trồng cây gì, phía trên nở đầy hoa màu tím. Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay lả tả, đẹp mà không sầu.
Trong điện thắp đèn sáng rỡ, bên cạnh bàn, một bóng dáng màu đỏ hết sức bắt mắt.
Cặp mắt Lâm Hoa vô hồn, ngây ngô dại dột đi qua Thương Nam Thần Quân, thẳng tới chiếc giường lớn khắc hoa, không thèm cởi y phục, liền ngã đầu ngủ, chốc lát đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Thương Nam Thần Quân kinh ngạc cho thị nữ đang ngây người lui ra, đóng cửa phòng, chậm rãi tới bên giường, do dự một chút, phất tay dập tắt ánh sáng của dạ minh châu. Trong bóng tối, sột sột soạt soạt cởi quần áo.
Bỏ đi bụi bặm trên người Lâm Hoa, Thương Nam Thần Quân đem nàng ôm vào lòng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt ngây thơ khi ngủ, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.
Suốt đêm không nói chuyện.
Tác giả :
Mộng Lan Vũ