Gả Kiều Nữ
Chương 18 Tìm tòi
Trì Hàm Song lo lắng bạn thân sẽ buồn, suy nghĩ xem an ủi nàng thế nào, không ngờ vừa mới ra khỏi vườn, tinh thần nàng lập tức phấn chấn, chống eo nói: "Xem ra phải dùng biện pháp khác rồi."
Trì Hàm Song ngớ người: "Ngươi vẫn chưa từ bỏ?"
Trịnh Vân Hạm kỳ lạ liếc nàng: "Tại sao ta phải từ bỏ?"
Trì Hàm Song: "Vậy vừa nãy..."
"Ta với Thư Thanh Đồng vốn không quen thân, lúc đó đổi lại là nàng đến tìm ta mượn tranh, ta cũng chưa chắc sẽ sảng khoái cho mượn."
Trì Hàm Song ngạc nhiên: "Vậy ngươi muốn làm thế nào?"
Trịnh Vân Hạm híp mắt suy nghĩ: "Ngươi có phát hiện ra, lúc Thư Thanh Đồng đối diện với Thương Di Quân, đến nụ cười cũng chân thành hơn. Có lẽ nếu trở thành bạn tốt của nàng ấy, sẽ có khả năng thay đổi tình hình."
Trì Hàm Song gãi đầu, lạnh lùng đả kích: "Nhưng ngươi đã thể hiện ý đồ, bất kể ngươi làm gì, nàng đều cảm thấy ngươi đến vì bức tranh..."
Trịnh Vân Hạm vỗ vai nàng, sáp lại gần, trên gương mặt xinh đẹp là đôi mắt tỏa ra ánh sáng, xa xăm nói: "Đấy là ngươi không biết cái gì gọi là "tình cảm nồng hậu khó từ chối."
Trì Hàm Song mù mờ: "Lần đầu tiên nghe nói, có người vì tình cảm nồng hậu khó từ chối mà kết bạn đấy."
"Thử thôi." Trịnh Vân Hạm buông tay, vịn vào Chân Nhi lên xe: "Từ bỏ thế này, ta không muốn."
Trì Hàm Song đột nhiên hồi thần, xách váy, chui vào xe, ồn ào nói: "Không đúng, ngươi ở trước mặt ta nói muốn làm bạn tốt của người khác, ngươi coi ta chết rồi sao..."
Xe ngựa chuyển bánh, tiếng cười trong xe ầm ĩ.
Vệ Nguyên Châu từ lùm cây cạnh pho tượng người bằng đá cao to ngoài cổng đi ra, khoanh tay dựa vào pho tượng, nhìn xe ngựa đi xa dần, cười nhếch miệng, thấp giọng nghiền ngẫm: "Tình cảm nồng hậu khó từ chối..."
... ...
Trịnh Vân Hạm sau khi về phủ, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Lưu thị phái người mang cho nàng trang phục mùa xuân, Chân Nhi bê vào, cười nói: "Lưu nương tử mấy ngày gần đây như thay đổi thành con người khác vậy, cần cù giải quyết việc trong phủ, quần áo theo mùa cũng nhanh chóng may cho nhất phòng chúng ta trước."
Trịnh Vân Hạm cười cười, không nói thêm.
Sự việc hôm thọ yến cũng đủ để Lưu Thị an phận nửa tháng rồi.
Nàng hôm nay hơi mệt, bữa tối cho người mang đến trong phòng, kết quả vừa nhấc đũa lên, Trịnh Dục Đường đã tới, trên người còn mặc áo quan.
"Hôm nay đi tìm Thư Thanh Đổng rồi?" Trịnh Dục Đường vào thẳng vấn đề.
Trịnh Vân Hạm không cần nghĩ cũng biết là Tam ca nói cho hắn biết.
Tuy các huynh trưởng làm ở các ty khác nhau, chức vụ cũng khác nhau, nhưng luôn duy trì trạng thái trao đổi tin tức đoàn kết chặt chẽ.
Nàng sai người mang một bộ bát đũa đến, mời hắn ngồi xuống ăn chung, sau đó bỏ qua việc đua ngựa, chỉ nói đến chuyện bức tranh.
Cuối cùng, nàng nhỏ giọng nói: "Muội muốn thử lại, có lẽ còn cơ hội thay đổi."
Trịnh Dục Đường yên lặng nghe hết, lúc sau mới nói: "Đều là vật ngoài thân, cần gì cố chấp."
Trịnh Vân Hạm cúi đầu, đút thức ăn vào miệng, thấp giọng ậm ờ nói: "Thử một chút... cũng chẳng làm sao cả..."
Trịnh Dục Đường thấy nàng nghiêm túc ăn, đưa tay đẩy đầu nàng lên một chút: "Mặt đều vùi vào trong bát rồi."
... ...
Buổi tối, nhân lúc Trịnh Vân Hạm tắm rửa, Trịnh Dục Đường gọi người bên cạnh muội muội đến: "Gần đây hầu hạ cô nương, nghĩ cách khuyên nàng bớt ra ngoài. Mỗi ngày nàng làm gì, đều phải gửi tin tức cho Lặc Cửu. Nếu xảy ra chuyện gì do các ngươi không bẩm báo kịp thời, trừng trị không tha."
Mọi người thấp giọng thưa vâng.
Nhưng mà, Trịnh Vân Hạm ba ngày liền không ra khỏi cửa, chỉ ăn uống, còn nổi hứng làm món chè anh đào, tặng cho các tỷ muội trong phủ, mời cả Hàm Song đến.
"Không phải ngươi muốn đi kết bạn với Thư Thanh Đồng sao? Không sao hết, coi như là ta không tồn tại, tranh của ngươi quan trọng hơn." Trì Hàm Song ăn một miếng chè anh đào lớn, trong lòng thỏa mãn.
Chỗ anh đào này được người chuyên trách nuôi dưỡng, chín sớm nhất, Hầu phủ cũng được ban cho một phần. Tuy hương vị không ngọt ngào căng mọng như lúc vào mùa, nhưng sau khi rưới nước đường và sữa đặc, chua ngọt hòa quyện, vô cùng ngon miệng.
Nàng sẵn sàng tha thứ cho người bạn của mình vì đã nhất thời thay lòng đổi dạ.
Trịnh Vân Hạm cùng nàng chen chúc trên một chiếc xích đu, miệng ăn không ngừng, ậm ờ nói: "Không vội..."
Trì Hàm Song cũng không tìm hiểu xem "không vội" rốt cuộc là có ý gì, nhưng cùng bạn thân ăn uống chơi đùa với nhau, nàng mau chóng quên đi bản thân mình lúc này chuẩn bị đau khổ.
Tiễn Trì Hàm Song về, Trịnh Vân Hạm chợp mắt một lát, tỉnh dậy đã là hoàng hôn, Thiện Nhi mang vào một bức thư mật đưa cho nàng.
Trịnh Vân Hạm ngồi cạnh của sổ, gió thổi đến làm đầu óc tỉnh táo, mở thư đọc kỹ.
Bên trên đều liên quan đến Thư Thanh Đồng.
Thời gian mấy ngày nay, Trịnh Vân Hạm đã tìm hiểu kỹ về Thư Thanh Đồng.
Ăn uống, vui chơi, sở thích, đều có đủ cả.
Nhị ca ở Hộ bộ, ngoài thủ hạ bên cạnh, còn lén nuôi dưỡng một nhóm người âm thầm làm việc. Trịnh Vân Hạm gửi tặng Nhị ca đầy ba hòm giấy Tuyên thành Huy Châu thiếp vàng vừa mới ép, mới mượn được một người điều tra về Thư Thanh Đồng.
Thiện Nhi cảm thấy tò mò: "Cô nương là muốn biết người biết ta, để kết bạn với Thư cô nương?"
Trịnh Vân Hạm đọc xong, cười nói: "Biết người biết ta là thật, kết bạn... thì thôi đi. Trì Hàm Song nói rất đúng, nếu nàng đã biết mục đích của ta, lại còn muốn lôi kéo kết bạn, không khỏi nực cười."
Thiện Nhi không hiểu: "Vậy cô nương đi điều tra Thư cô nương, là vì sao?"
Trịnh Vân Hạm cầm một miếng mứt hoa quả, cho vào trong miệng, "Ta nghĩ, ai cũng có một thứ cực kỳ yêu thích, ví dụ như Nhị ca thích chơi chữ, trong đó lại đặc biệt ưa thích dùng giấy Tuyên thành Huy Châu, ta đem loại giấy này làm thành kiểu thiếp vàng, lại vẽ thêm bức tranh nhỏ lên trên, có thể thêm cảm hứng cho Nhị ca khi viết thơ, huynh ấy lập tức càng yêu thích thứ này..."
Thiện Nhi nghe vậy đã hiểu: "Cô nương muốn tìm ra vật Thư cô nương yêu thích từ trong sinh hoạt hằng ngày, sau đó dựa theo sở thích của nàng ấy hoàn thiện lại, trở thành báu vật mà chỉ cô nương mới có được?"
Trịnh Vân Hạm vỗ tay một cái: "Chính là như vậy." Sau đó lại thở dài: "Tuy phương pháp có phần quanh co, nhưng bảo đảm ổn thỏa. Nói cho cùng, ta có đồ vật mà Thư Thanh Đồng yêu thích trong tay, đem nó đổi lại việc nàng ấy cho ta mượn "Quỷ tử mẫu thần đồ"."
Thiện Nhi hỏi vặn: "Nếu như nàng ấy vẫn không đổi thì sao?"
"Vậy thì tìm tiếp!" Giọng điệu Trịnh Vân Hạm chắc chắn: "Nếu nàng ấy không đổi, thì chỉ có thể là vẫn chưa tìm ra vật mà nàng ấy yêu thích nhất."
Thiện Nhi nhìn cô nương hăng hái như vậy, âm thầm bội phục, sau đó lặng lẽ đem những chuyện hôm nay đưa đến tay Lặc Cửu trong viện của Đại công tử.
Việc làm này trực tiếp khiến Trịnh Dục Đường ba ngày liên tiếp đều xem... hoạt động hằng ngày của Thư gia Bát cô nương.
Thích ra ngoài vào canh giờ nào, thích diễn xiếc ở đường Đông hay ảo thuật ở đường Nam, thích ăn tào phớ ngọt hay mặn, thời tiết này thì phối quần áo ra sao, cùng ai qua lại nhiều nhất,... Nói chung, hành trình của một cô nương khuê các, được tường thuật lại trên giấy vô cùng chu đáo, tỉ mỉ đầy đủ.
Trịnh Dục Đường nhắm mắt, xoa thái dương, đem tờ giấy toàn là "Thư Thanh Đồng" rời xa tầm mắt, đau khổ nói: "Đây... là cái gì?"
Lặc Cửu vò đầu: "Tiểu nhân cũng không biết, là Gia Như Cư đưa tới, nói là công tử ngài cần."
Câu cuối cùng, Lặc Cửu đã cố gắng dùng giọng điệu chính trực để nói ra hành vi hèn hạ này.
Hắn đi theo công tử nhiều năm, rất tin tưởng vào con người công tử.
Công tử sao có thể là hạng người háo sắc, đi rình coi cô nương khuê các chứ?
Chuyện này nhất định có thể giải thích.
Trịnh Dục Đường bỗng nhiên trơn mắt, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt kinh sợ, ngày thường là người mồm miệng sắc bén, khi giải thích lại vụng về: "Ta... Nàng... Cái này... Ai nói là ta cần chứ!"
Lặc Cửu thành thật nhìn hắn, vẻ mặt "ngài cứ giải thích, ta đang nghe đây".
Đối diện với Lặc Cửu một lát, Trịnh Dục Đường sững sờ.
Hắn hoảng cái gì chứ?
Hắn chỉ lo Trịnh Vân Hạm cứ xoáy vào chuyện của Thư Thanh Đồng, mới sai người của Gia Như cư nhìn chằm chằm, kịp thời bẩm báo những chuyện hằng ngày.
Kết quả bọn họ trực tiếp mang đến những chuyện của cô nương nhà người ta thế này.
Trịnh Dục Đường vốn là muốn sai Lặc Cửu đi truyền lời, những chuyện như thế này đừng mang tới nữa, nhưng nghĩ lại, ban đầu hắn phân phó chuyện to nhỏ gì đều phải báo lại, lúc này lại đưa ra yêu cầu, không cẩn thận sẽ khiến bên kia hiểu lầm, không khéo còn lỡ mất tin tức quan trọng nào, khiến Vân Hạm gặp chuyện rắc rối.
Trịnh Dục Đường gật đầu chấp nhận.
Bỏ đi, gửi thì gửi, nếu vẫn là những thứ này, hắn không xem là được rồi.
Nhưng Trịnh Dục Đường không ngờ tới, liên tiếp ba ngày xem thư Gia Nhu cư đưa đến, đêm ngủ hắn lại mơ thấy Thư Thanh Đồng—
Trong mơ quay lại hôm yến tiệc của Hầu phủ, hạ nhân đến báo không thấy Vân Hạm đâu, hắn quay người đi tìm, nhưng lại bước vào phòng của mẫu thân. Mẫu thân không có vẻ bệnh tật, ngồi bên cạnh là một thiếu nữ mặc áo màu bột củ sen, váy màu xanh lam, hai người vừa nói vừa cười, hắn xúc động bước tới nắm tay của hai người, ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang nắm tay của Thư Thanh Đồng!
Mẫu thân đặt tay hai người chồng lên nhau, như đang chúc phúc.
Chuyển sang cảnh khác, hắn đang mặc trang phục tân lang đứng cạnh giường, nhìn thấy Thư Thanh Đồng vô cùng hoảng sợ, co người ở chân giường, cuống quýt giải thích: "Ta không cố ý theo dõi nàng, ta không phải loại người như vậy..."
Trịnh Dục Đường bị dọa tỉnh.
... ...
Ngày kế, sau khi tan làm, Trịnh Dục Tinh đến tòa sách Văn Uyên.
Đây là nơi cất giữ sách lớn nhất thành Trường An, chứa nhiều bản gốc nhất, giá cả tốt nhất, có thể coi là "Thiên Mộc Trang" trong các tòa sách. Rất nhiều văn nhân đều thích đến đây mua bán tác phẩm, lựa chọn thư tịch và văn phòng tứ bảo.
Trịnh Dục Đường muốn mua một vài cuốn du ký và truyền thuyết thú vị, hắn muốn dùng những ngôn từ ung dung, kíƈɦ ŧɦíƈɦ để thư giãn đầu óc.
Ban ngày nghĩ đến, ban đêm mới mơ vậy, nhưng Trịnh Dục Đường dám thề, hắn không có chút ý nghĩ xấu nào với Thư Thanh Đồng hết, nhưng lại mơ thấy nàng ấy.
Không thể tưởng tượng nổi.
Nhất định là do hắn quá mệt.
Trịnh Dục Đường từ chối sự đón tiếp nhiệt tình của người hầu, tự mình đi chọn sách, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người hô lên: "Thư cô nương, mau mời vào."
Mắt liếc một cái, trong lòng nghĩ bản thân quang minh chính đại, nhưng cơ thể rất thành thật, núp vào trong giá sách sâu nhất.
Cách tầng tầng giá sách, hắn nhìn thấy nữ tử mặc váy trắng đi vào.
Thư Thanh Đồng từ chối người hầu đón tiếp, "Ta tìm Đỗ quản sự."
Người hầu xoay người đi tìm Đỗ quản sự.
Thư Thanh Đồng: "Vật mà ta đến hỏi thăm mấy hôm trước, có tin tức hay chưa?"
Đỗ quản sự nhìn thấy người, không cần lật sổ sách cũng biết là mối làm ăn nào, ôm quyền đáp: "Cô nương thứ lỗi, "Quỷ tử mẫu thần đồ" là tác phẩm nổi tiếng của Hoài Trần Tử Tiền triều, cũng là bảo vật trân quý của Tiền triều, sau đó vì lợi ích mà bị thương nhân chia ra nâng giá, sớm đã bị người khác mua về cất giữ, đến bây giờ, trên đời này đừng nói là mô phỏng, ngay cả người tận mắt nhìn thấy toàn bộ bức tranh cũng rất ít."
Thư Thanh Đồng im lặng một lát, lại nói: "Ý ngươi là không tìm được?"
Quản sự: "Cũng không hẳn, tuy rằng cô nương không quan trọng giá cả, nhưng dù sao thời gian cũng có hạn, bây giờ người của cửa tiệm vẫn đang đi tìm kiếm khắp nơi, chỉ cần có tin tức, nhất định sẽ lập tức báo với cô nương."
Trịnh Dục Đường đứng sau giá sách, trong lòng suy ra một chân tướng.
Trong tay Thư Thanh Đồng, vốn dĩ không có "Quỷ tử mẫu thần đồ".
Tác giả có lời muốn nói: Trịnh Dục Đường: Chẳng có gì hay ho để nói cả, cái này không phù hợp với phong thái của ta.
Trì Hàm Song: Mặc kệ tình bạn, ta chỉ muốn chè anh đào.
Trịnh Vân Hạm: Ta nghĩ chuyện này có thể bàn bạc kỹ hơn!
Vệ Nguyên Châu: Hôm nay có người tìm ta chưa? Không có. Uống rượu đua ngựa không ai tìm hết, an tâm ngồi tù.
Thư Thanh Đồng: Cảm giác có người đang rình coi ta, nhưng ta không có chứng cứ.
Tiểu Trịnh muội muội có rất nhiều đào hoa, thật đấy, không tin thì xem văn án, có nhắc đến đó.