Gã Độc Thân Vàng Mười
Chương 87
Nói xong Ngải Đông Đông bấm tắt luôn.
Chu Phóng bảo: “Thật ra không đến một tiếng đâu, họ ngồi ăn ở ngay gần đây thôi.”
Có lẽ Ngải Đông Đông cũng biết vừa rồi mình nói năng hơi quá lố nên nó quay sang cười cười với Chu Phóng: “Vừa xong chú thấy con ghê không? Phải nghiêm thế chứ không ổng bơ đi ngay.”
Chu Phóng cầm lại di động rồi bảo: “Ờ, chú cũng thấy tò mò không biết chiêu của mày có xi nhê với ổng không đấy. Để xem anh cả có về không nhá, ổng mà định về thì một tiếng là thừa đủ rồi.” nói xong gã nhìn đồng hồ, lại tiếp: “Giờ là bảy giờ mười, một tiếng nữa là tám giờ mười, vừa đúng giờ chiếu văn nghệ giao thừa.”
Nghe Chu Phóng nói vậy tự dưng Ngải Đông Đông lại thấy hơi áp lực: “Ổng mà không về tức là con chẳng là cái đinh gì…”, mắt nó nhìn Chu Phóng nhưng miệng lại lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
Chu Phóng bật cười: “Xời, có thế thật thì mày cũng chẳng phải xoắn đâu, nhà này chưa ai là cái đinh gì với ổng hết, mẹ nói ổng còn không nghe nữa là.”
Ngải Đông Đông nhoẻn cười, bảo: “Thế thì con ra cổng đợi xem.”
Nó xăm xăm định đi thì bị Chu Phóng lôi lại: “Ổng có về ngay cũng phải hai mươi phút nữa, ngoài đấy lạnh lắm vào trong nhà ngồi đi. Gần đến giờ mày ra cũng được mà.”
“Thôi con đi ra chơi loanh quanh một tí, ngoài đấy có vẻ vui lắm.”
Ngoài đường lúc này khá đông người, nào đốt pháo hoa nào chuyện trò tán dóc, rất có không khí năm mới. Vốn Ngải Đông Đông cũng muốn đi chơi quanh thật nhưng mới đi được một quãng chẳng biết nghĩ thế nào mà nó lại lộn về đứng ngoài cổng nhà đợi Chu Cương.
Kết quả là nó đứng hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy Chu Cương về, Chu Phóng đi ra thấy nó liền bảo: “Thôi, chắc ổng không về đâu, chương trình giao thừa sắp bắt đầu rồi vào xem đi, cả nhà đang đợi mày đấy.”
“Con đợi thêm tí nữa, đã bảo một tiếng mà. Quá một tiếng mà ba con không về thì lỗi tại ổng hết, con chờ đủ phần con thì thôi.”
Thấy nó cương quyết quá Chu Phóng đành thở dài đi vào, chỉ một lúc sau lại đến Chu Đình chạy ra bảo nó: “Anh Đông Đông ơi chú ba bảo em gọi anh vào.”
Ngải Đông Đông cười, đáp: “Ngoài này lạnh lắm em ra làm gì, đi đi, vào bảo chú ba mười phút nữa anh vào.”
Chu Đình hỏi: “Anh đang đợi ba em à? Thôi anh đợi làm gì, ba em toàn nửa đêm mới về thôi, có lần còn không về luôn ấy.”
“Anh có chờ đâu, anh đang nghĩ chuyện này một tí thôi, em đi vào đi.”
Nhưng Chu Đình rất hiểu chuyện nên con nhỏ không đi vào mà ngồi xổm xuống cạnh nó, hỏi han: “Anh nghĩ chuyện gì thế?”
“À, nghĩ về một người anh thích.”
Chu Đình cười tươi rói, hỏi ngay: “Chị nào thế hả anh?”
“Người này em không biết đâu.” Ngải Đông Đông phả ra một bụm khói trắng rồi nói tiếp: “Anh quen từ lâu rồi.”
“Thế nhà chị ấy ở đâu?”
“Xa lắm, giờ này chắc người ta đang ăn cơm tất niên đấy.”
Nói xong Ngải Đông Đông mỉm cười hỏi Chu Đình: “Thế bé thì sao, bé thích ai chưa?”
Tự dưng Chu Đình có vẻ rất ngượng ngùng, Ngải Đông Đông lại bảo: “Kể cho anh đi, anh hứa không kể với ai đâu.”
“Thật nhé?”
Ngải Đông Đông cười cười gật đầu, nó cũng thấy hơi ngạc nhiên.
“Em thích một bạn trai trong lớp em, nhưng mà bạn ấy không thích em, bọn em toàn cãi nhau thôi.”
“Em thích bạn sao còn cãi nhau với bạn làm gì?”
“Em chẳng biết được…” Chu Đình xị mặt: “Ở lớp bạn ấy toàn nói chuyện với nhỏ Mục Viên Viên thôi, em tức quá thế là em cãi nhau với bạn ấy, em với bạn ấy ngồi cùng bàn í.”
Chu Đình thở dài đánh thượt: “Anh đừng có nói cho bà với ba biết đấy. Em chỉ nói cho mình anh thôi nha.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Thế thì anh em mình giống nhau, người anh thích cũng chẳng thích anh mấy.” nói đến đây tự dưng nó thấy buồn hết cả người, gió thổi sàn sạt qua mặt nó làm nó bắt đầu lạnh, nó xoa xoa tay, bảo: “Em lạnh không, thôi đi vào đi.”
Chu Đình đang do dự thì Chu Phóng đã ra, chưa đến cổng gã đã gọi: “Sao vẫn chưa chịu thua à, chú vừa mới gọi mà ổng có thèm nghe đâu. Chắc xỉn quắc cần câu rồi.”
Ngải Đông Đông ho khan mấy tiếng rồi hỏi: “Chú có biết ổng uống ở đâu không?”
“Mày định làm gì hả?”
“Đưa con ra đấy xem thế nào.”
Chu Phóng thấy giọng Ngải Đông Đông có vẻ hơi cáu thì vội cười xòa bảo: “Có gì đâu mà xem, ở đấy mình có biết ai với ai đâu.”
“Chú không sợ ba nuôi con say quá ngã vào đâu à, đi xem đi cho yên tâm.”
Chu Phóng nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ừ thì đi.”
Ngải Đông Đông quay sang bảo Chu Đình: “Em vào nhà đợi đi, anh đi đón ba nuôi về nhé.”
Chu Phóng chạy xe máy đưa Ngải Đông Đông đến một nhà hàng lớn ở trung tâm thị trấn. Đây là nhà hàng sang nhất huyện Cố Thành, bữa nay tất niên nên sân trong đậu đủ loại xe con, có vẻ rất đông khách. Ngải Đông Đông trèo xuống xe, bảo: “Lắm người giàu thế nhỉ.”
Chu Phóng cởi mũ bảo hiểm, cười bảo: “Chuyện, ở đâu chẳng có người giàu người nghèo.”
“Chú biết ba nuôi con ngồi chỗ nào không?”
“Vào lễ tân mà hỏi thì biết ngay chứ gì.”
Nghe vậy Ngải Đông Đông đi thẳng vào sảnh, đến trước quầy lễ tân nó hỏi luôn: “Bọn em tìm Chu Cương. Bọn em là người nhà ổng ạ.”
“Tiệc của anh Chu ở phòng 606 em ạ.”
Nghe thế Ngải Đông Đông đi liền ra thang máy, Chu Phóng thì có vẻ hãi hãi, gã kéo nó lại bảo: “Hay từ từ để chú gọi điện cho ổng đã?”
“Đến tận đây rồi còn gọi làm gì phí tiền, đi lên đi, mình vào nhìn một cái rồi đi thôi. Xem ba nuôi con xỉn chưa.”
Vào buồng thang máy rồi tự dưng Chu Phóng bật cười, bảo: “Cứ như đi bắt ngoại tình trong phim ấy nhỉ, ha ha ha.”
Không ngờ Ngải Đông Đông chẳng buồn cười tiếp chuyện gã, mặt nó lúc này rất nghiêm túc làm gã phải nín bặt, húng hắng ho chữa ngượng.
Chu Phóng bảo: “Thật ra không đến một tiếng đâu, họ ngồi ăn ở ngay gần đây thôi.”
Có lẽ Ngải Đông Đông cũng biết vừa rồi mình nói năng hơi quá lố nên nó quay sang cười cười với Chu Phóng: “Vừa xong chú thấy con ghê không? Phải nghiêm thế chứ không ổng bơ đi ngay.”
Chu Phóng cầm lại di động rồi bảo: “Ờ, chú cũng thấy tò mò không biết chiêu của mày có xi nhê với ổng không đấy. Để xem anh cả có về không nhá, ổng mà định về thì một tiếng là thừa đủ rồi.” nói xong gã nhìn đồng hồ, lại tiếp: “Giờ là bảy giờ mười, một tiếng nữa là tám giờ mười, vừa đúng giờ chiếu văn nghệ giao thừa.”
Nghe Chu Phóng nói vậy tự dưng Ngải Đông Đông lại thấy hơi áp lực: “Ổng mà không về tức là con chẳng là cái đinh gì…”, mắt nó nhìn Chu Phóng nhưng miệng lại lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
Chu Phóng bật cười: “Xời, có thế thật thì mày cũng chẳng phải xoắn đâu, nhà này chưa ai là cái đinh gì với ổng hết, mẹ nói ổng còn không nghe nữa là.”
Ngải Đông Đông nhoẻn cười, bảo: “Thế thì con ra cổng đợi xem.”
Nó xăm xăm định đi thì bị Chu Phóng lôi lại: “Ổng có về ngay cũng phải hai mươi phút nữa, ngoài đấy lạnh lắm vào trong nhà ngồi đi. Gần đến giờ mày ra cũng được mà.”
“Thôi con đi ra chơi loanh quanh một tí, ngoài đấy có vẻ vui lắm.”
Ngoài đường lúc này khá đông người, nào đốt pháo hoa nào chuyện trò tán dóc, rất có không khí năm mới. Vốn Ngải Đông Đông cũng muốn đi chơi quanh thật nhưng mới đi được một quãng chẳng biết nghĩ thế nào mà nó lại lộn về đứng ngoài cổng nhà đợi Chu Cương.
Kết quả là nó đứng hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy Chu Cương về, Chu Phóng đi ra thấy nó liền bảo: “Thôi, chắc ổng không về đâu, chương trình giao thừa sắp bắt đầu rồi vào xem đi, cả nhà đang đợi mày đấy.”
“Con đợi thêm tí nữa, đã bảo một tiếng mà. Quá một tiếng mà ba con không về thì lỗi tại ổng hết, con chờ đủ phần con thì thôi.”
Thấy nó cương quyết quá Chu Phóng đành thở dài đi vào, chỉ một lúc sau lại đến Chu Đình chạy ra bảo nó: “Anh Đông Đông ơi chú ba bảo em gọi anh vào.”
Ngải Đông Đông cười, đáp: “Ngoài này lạnh lắm em ra làm gì, đi đi, vào bảo chú ba mười phút nữa anh vào.”
Chu Đình hỏi: “Anh đang đợi ba em à? Thôi anh đợi làm gì, ba em toàn nửa đêm mới về thôi, có lần còn không về luôn ấy.”
“Anh có chờ đâu, anh đang nghĩ chuyện này một tí thôi, em đi vào đi.”
Nhưng Chu Đình rất hiểu chuyện nên con nhỏ không đi vào mà ngồi xổm xuống cạnh nó, hỏi han: “Anh nghĩ chuyện gì thế?”
“À, nghĩ về một người anh thích.”
Chu Đình cười tươi rói, hỏi ngay: “Chị nào thế hả anh?”
“Người này em không biết đâu.” Ngải Đông Đông phả ra một bụm khói trắng rồi nói tiếp: “Anh quen từ lâu rồi.”
“Thế nhà chị ấy ở đâu?”
“Xa lắm, giờ này chắc người ta đang ăn cơm tất niên đấy.”
Nói xong Ngải Đông Đông mỉm cười hỏi Chu Đình: “Thế bé thì sao, bé thích ai chưa?”
Tự dưng Chu Đình có vẻ rất ngượng ngùng, Ngải Đông Đông lại bảo: “Kể cho anh đi, anh hứa không kể với ai đâu.”
“Thật nhé?”
Ngải Đông Đông cười cười gật đầu, nó cũng thấy hơi ngạc nhiên.
“Em thích một bạn trai trong lớp em, nhưng mà bạn ấy không thích em, bọn em toàn cãi nhau thôi.”
“Em thích bạn sao còn cãi nhau với bạn làm gì?”
“Em chẳng biết được…” Chu Đình xị mặt: “Ở lớp bạn ấy toàn nói chuyện với nhỏ Mục Viên Viên thôi, em tức quá thế là em cãi nhau với bạn ấy, em với bạn ấy ngồi cùng bàn í.”
Chu Đình thở dài đánh thượt: “Anh đừng có nói cho bà với ba biết đấy. Em chỉ nói cho mình anh thôi nha.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Thế thì anh em mình giống nhau, người anh thích cũng chẳng thích anh mấy.” nói đến đây tự dưng nó thấy buồn hết cả người, gió thổi sàn sạt qua mặt nó làm nó bắt đầu lạnh, nó xoa xoa tay, bảo: “Em lạnh không, thôi đi vào đi.”
Chu Đình đang do dự thì Chu Phóng đã ra, chưa đến cổng gã đã gọi: “Sao vẫn chưa chịu thua à, chú vừa mới gọi mà ổng có thèm nghe đâu. Chắc xỉn quắc cần câu rồi.”
Ngải Đông Đông ho khan mấy tiếng rồi hỏi: “Chú có biết ổng uống ở đâu không?”
“Mày định làm gì hả?”
“Đưa con ra đấy xem thế nào.”
Chu Phóng thấy giọng Ngải Đông Đông có vẻ hơi cáu thì vội cười xòa bảo: “Có gì đâu mà xem, ở đấy mình có biết ai với ai đâu.”
“Chú không sợ ba nuôi con say quá ngã vào đâu à, đi xem đi cho yên tâm.”
Chu Phóng nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ừ thì đi.”
Ngải Đông Đông quay sang bảo Chu Đình: “Em vào nhà đợi đi, anh đi đón ba nuôi về nhé.”
Chu Phóng chạy xe máy đưa Ngải Đông Đông đến một nhà hàng lớn ở trung tâm thị trấn. Đây là nhà hàng sang nhất huyện Cố Thành, bữa nay tất niên nên sân trong đậu đủ loại xe con, có vẻ rất đông khách. Ngải Đông Đông trèo xuống xe, bảo: “Lắm người giàu thế nhỉ.”
Chu Phóng cởi mũ bảo hiểm, cười bảo: “Chuyện, ở đâu chẳng có người giàu người nghèo.”
“Chú biết ba nuôi con ngồi chỗ nào không?”
“Vào lễ tân mà hỏi thì biết ngay chứ gì.”
Nghe vậy Ngải Đông Đông đi thẳng vào sảnh, đến trước quầy lễ tân nó hỏi luôn: “Bọn em tìm Chu Cương. Bọn em là người nhà ổng ạ.”
“Tiệc của anh Chu ở phòng 606 em ạ.”
Nghe thế Ngải Đông Đông đi liền ra thang máy, Chu Phóng thì có vẻ hãi hãi, gã kéo nó lại bảo: “Hay từ từ để chú gọi điện cho ổng đã?”
“Đến tận đây rồi còn gọi làm gì phí tiền, đi lên đi, mình vào nhìn một cái rồi đi thôi. Xem ba nuôi con xỉn chưa.”
Vào buồng thang máy rồi tự dưng Chu Phóng bật cười, bảo: “Cứ như đi bắt ngoại tình trong phim ấy nhỉ, ha ha ha.”
Không ngờ Ngải Đông Đông chẳng buồn cười tiếp chuyện gã, mặt nó lúc này rất nghiêm túc làm gã phải nín bặt, húng hắng ho chữa ngượng.
Tác giả :
Công Tử Ca