Gã Độc Thân Vàng Mười
Chương 69
Chẳng phải nó yêu chính cái sự đàng hoàng, chính trực của Chu Cương hay sao? Nếu không thì nó theo quách Trần Hổ cho nhanh. Chu Cương chỉ đang tư duy một cách rất bình thường, còn nó thì thích “bình thường” còn gì??
Phải rồi, Chu Cương là người có máu mặt ở huyện Cố Thành này, làm gì có chuyện gã bồ bịch với một thằng bé con, để thiên hạ biết người ta nhổ nước miếng chết đuối cả hai cũng nên.
Thôi được, làm con nuôi thì con nuôi, non xanh còn đó lo gì không có củi đốt? Chỉ cần nó kè kè bên cạnh Chu Cương sớm muộn gì cũng đến lúc Chu Cương hiểu lòng nó, rồi phải yêu lại nó.
Thế là nó gật đầu, nói giọng như dỗi: “Tùy ba, con không có ý kiến.”
Chu Cương mỉm cười quẳng điếu thuốc rồi di di giày lên, gã quàng vai nó lôi nó đi ra.
Lúc ấy Chu Minh cũng vừa ra, Chu Cương hỏi gã: “Xong thủ tục chưa?”
“Xong rồi ạ, Đắc Ý dặn trước rồi nên nhanh gọn lắm.”
Chu Minh lại nhìn sang Ngải Đông Đông rồi cười bảo: “Lần này Đông Đông vui chưa nào?”
Bấy giờ gã mới nhận ra mặt Ngải Đông Đông hơi nhăn nhó, nó chỉ gượng cười lại với gã. Chu Minh ngạc nhiên hỏi: “Đông Đông sao thế, sao trông buồn thế?”
“Đâu có, con vui mà.”
“Nó vui quá ấy mà.” Chu Cương cười xoa xoa vai Ngải Đông Đông rồi lại kéo nó chúi vào lòng mình, ra điều rất ngang ngược.
Bị gã ghìm trong lòng như thế Ngải Đông Đông lại càng thấy cay đắng, đây chính là cái kiểu ngổ ngáo bá đạo nó thích chết đi được mà. Nó vừa xót xa lại vừa quyến luyến cảm giác được gần gũi Chu Cương, nó nắm chặt áo Chu Cương, lẽo đẽo theo gã ra cổng.
Lúc đi qua quầy tạp hóa, nó chợt níu Chu Cương lại, bảo: “Ba nuôi, con muốn mua ít đồ đi thăm anh Khải.”
Chu Cương thả nó ra, bảo: “Thế chú ra xe chờ mày, nói nhanh lên đừng có cà kê đấy, đưa đồ cho nó rồi ra ngay nghe chưa.”
Ngải Đông Đông gật đầu, nó chạy vào quầy, chẳng biết Khải Tử thích ăn gì nên nó chọn đại mấy món ăn vặt bình thường với một bao thuốc lá.
Lúc này Khải Tử đang làm trong xưởng, không biết chuyện Chu Cương sắp đi, thấy Ngải Đông Đông đến gã mừng lắm, hỏi han nó đủ chuyện. Ngải Đông Đông bảo: “Anh đừng lo cho em, giờ em sống ổn lắm, nhà họ Chu đối xử tốt với em lắm, anh thấy em mập hẳn lên không?”
Khải Tử ngắm nghía nó một hồi rồi cười bảo: “Đúng là mập lên một tí thật.”
“Em chẳng biết anh thích ăn gì nên mua đại mấy thứ này.” Ngải Đông Đông đưa đồ cho Khải Tử rồi bảo: “Em không ở lâu được, ba nuôi em cho vào thăm anh một tí rồi phải về thôi, lần sau em lại vào thăm anh.”. ngôn tình hay
Khải Tử sửng sốt: “Chu Cương đi rồi à?”
“Dạ, em đến đón ổng mà, anh không biết à?”
“Anh biết làm sao được…” Khải Tử nhếch mép cười khổ: “Thảo nào mấy hôm nay Trịnh Dung nó cứ móc mỉa anh, hóa ra anh Chu ra tù…”
Ngải Đông Đông thấy gã thẫn thờ thì vội an ủi: “Anh cũng sắp được ra rồi mà.”
Khải Tử cười nhạt: “Thôi bỏ đi, người ta chẳng xem anh ra gì thì việc gì anh phải cố. Mày đến thăm anh là anh vui rồi, thôi ra đi đừng để họ đợi.”
“Em đi nhé.” Ngải Đông Đông ấp úng rồi tự dưng nó bảo: “Anh Khải này, em cảm ơn anh đã chăm sóc em bấy lâu nhé, anh giúp em bao nhiêu em đều nhớ trong lòng, em chẳng giúp gì được cho anh mà còn… thôi anh cứ thế sau này chắc chắn sẽ được đền đáp, rồi anh sẽ tìm được người tốt hơn ba nuôi em nhiều.”
Khải Tử cười vỗ vai nó.
Chẳng qua là cách hiểu của mỗi người với câu đó hoàn toàn khác nhau.
Ngải Đông Đông nói vậy bởi vì nó hổ thẹn với Khải Tử, nó cũng muốn từ biệt Khải Tử nên mới cảm ơn những gì Khải Tử đã giúp nó lâu nay.
Xét cho cùng nó vẫn coi Khải Tử là tình địch, một khi đặt tình yêu và tình anh em lên bàn cân nó sẽ lại thiên lệch về tình yêu. Trong mắt nó chỉ cần Khải Tử thích Chu Cương thì Khải Tử sẽ là đối thủ của nó, nó sẽ luôn vạch rõ ranh giới với Khải Tử. Huống hồ bây giờ Chu Cương không thích nó, nó với Khải Tử hoàn toàn đồng “hạng cân” thì nó càng phải cảnh giác hơn.
Việc Khải Tử không hề biết đến những ý tưởng ích kỷ của nó chỉ càng làm nó thấy hổ thẹn, nó không biết phải đối mặt với gã thế nào, thôi thì để về sau khỏi xảy ra cảnh Khải Tử phát hiện ra rồi anh em trở mặt thành thù thà rằng hai đứa đừng gặp lại nữa.
Trong khi ấy, Khải Tử lại tưởng Ngải Đông Đông đang an ủi gã, gã tưởng ý nó là dù Chu Cương không thích gã nhưng về sau gã còn có thể gặp được người đàn ông tốt hơn nhiều.
Phải rồi, Chu Cương là người có máu mặt ở huyện Cố Thành này, làm gì có chuyện gã bồ bịch với một thằng bé con, để thiên hạ biết người ta nhổ nước miếng chết đuối cả hai cũng nên.
Thôi được, làm con nuôi thì con nuôi, non xanh còn đó lo gì không có củi đốt? Chỉ cần nó kè kè bên cạnh Chu Cương sớm muộn gì cũng đến lúc Chu Cương hiểu lòng nó, rồi phải yêu lại nó.
Thế là nó gật đầu, nói giọng như dỗi: “Tùy ba, con không có ý kiến.”
Chu Cương mỉm cười quẳng điếu thuốc rồi di di giày lên, gã quàng vai nó lôi nó đi ra.
Lúc ấy Chu Minh cũng vừa ra, Chu Cương hỏi gã: “Xong thủ tục chưa?”
“Xong rồi ạ, Đắc Ý dặn trước rồi nên nhanh gọn lắm.”
Chu Minh lại nhìn sang Ngải Đông Đông rồi cười bảo: “Lần này Đông Đông vui chưa nào?”
Bấy giờ gã mới nhận ra mặt Ngải Đông Đông hơi nhăn nhó, nó chỉ gượng cười lại với gã. Chu Minh ngạc nhiên hỏi: “Đông Đông sao thế, sao trông buồn thế?”
“Đâu có, con vui mà.”
“Nó vui quá ấy mà.” Chu Cương cười xoa xoa vai Ngải Đông Đông rồi lại kéo nó chúi vào lòng mình, ra điều rất ngang ngược.
Bị gã ghìm trong lòng như thế Ngải Đông Đông lại càng thấy cay đắng, đây chính là cái kiểu ngổ ngáo bá đạo nó thích chết đi được mà. Nó vừa xót xa lại vừa quyến luyến cảm giác được gần gũi Chu Cương, nó nắm chặt áo Chu Cương, lẽo đẽo theo gã ra cổng.
Lúc đi qua quầy tạp hóa, nó chợt níu Chu Cương lại, bảo: “Ba nuôi, con muốn mua ít đồ đi thăm anh Khải.”
Chu Cương thả nó ra, bảo: “Thế chú ra xe chờ mày, nói nhanh lên đừng có cà kê đấy, đưa đồ cho nó rồi ra ngay nghe chưa.”
Ngải Đông Đông gật đầu, nó chạy vào quầy, chẳng biết Khải Tử thích ăn gì nên nó chọn đại mấy món ăn vặt bình thường với một bao thuốc lá.
Lúc này Khải Tử đang làm trong xưởng, không biết chuyện Chu Cương sắp đi, thấy Ngải Đông Đông đến gã mừng lắm, hỏi han nó đủ chuyện. Ngải Đông Đông bảo: “Anh đừng lo cho em, giờ em sống ổn lắm, nhà họ Chu đối xử tốt với em lắm, anh thấy em mập hẳn lên không?”
Khải Tử ngắm nghía nó một hồi rồi cười bảo: “Đúng là mập lên một tí thật.”
“Em chẳng biết anh thích ăn gì nên mua đại mấy thứ này.” Ngải Đông Đông đưa đồ cho Khải Tử rồi bảo: “Em không ở lâu được, ba nuôi em cho vào thăm anh một tí rồi phải về thôi, lần sau em lại vào thăm anh.”. ngôn tình hay
Khải Tử sửng sốt: “Chu Cương đi rồi à?”
“Dạ, em đến đón ổng mà, anh không biết à?”
“Anh biết làm sao được…” Khải Tử nhếch mép cười khổ: “Thảo nào mấy hôm nay Trịnh Dung nó cứ móc mỉa anh, hóa ra anh Chu ra tù…”
Ngải Đông Đông thấy gã thẫn thờ thì vội an ủi: “Anh cũng sắp được ra rồi mà.”
Khải Tử cười nhạt: “Thôi bỏ đi, người ta chẳng xem anh ra gì thì việc gì anh phải cố. Mày đến thăm anh là anh vui rồi, thôi ra đi đừng để họ đợi.”
“Em đi nhé.” Ngải Đông Đông ấp úng rồi tự dưng nó bảo: “Anh Khải này, em cảm ơn anh đã chăm sóc em bấy lâu nhé, anh giúp em bao nhiêu em đều nhớ trong lòng, em chẳng giúp gì được cho anh mà còn… thôi anh cứ thế sau này chắc chắn sẽ được đền đáp, rồi anh sẽ tìm được người tốt hơn ba nuôi em nhiều.”
Khải Tử cười vỗ vai nó.
Chẳng qua là cách hiểu của mỗi người với câu đó hoàn toàn khác nhau.
Ngải Đông Đông nói vậy bởi vì nó hổ thẹn với Khải Tử, nó cũng muốn từ biệt Khải Tử nên mới cảm ơn những gì Khải Tử đã giúp nó lâu nay.
Xét cho cùng nó vẫn coi Khải Tử là tình địch, một khi đặt tình yêu và tình anh em lên bàn cân nó sẽ lại thiên lệch về tình yêu. Trong mắt nó chỉ cần Khải Tử thích Chu Cương thì Khải Tử sẽ là đối thủ của nó, nó sẽ luôn vạch rõ ranh giới với Khải Tử. Huống hồ bây giờ Chu Cương không thích nó, nó với Khải Tử hoàn toàn đồng “hạng cân” thì nó càng phải cảnh giác hơn.
Việc Khải Tử không hề biết đến những ý tưởng ích kỷ của nó chỉ càng làm nó thấy hổ thẹn, nó không biết phải đối mặt với gã thế nào, thôi thì để về sau khỏi xảy ra cảnh Khải Tử phát hiện ra rồi anh em trở mặt thành thù thà rằng hai đứa đừng gặp lại nữa.
Trong khi ấy, Khải Tử lại tưởng Ngải Đông Đông đang an ủi gã, gã tưởng ý nó là dù Chu Cương không thích gã nhưng về sau gã còn có thể gặp được người đàn ông tốt hơn nhiều.
Tác giả :
Công Tử Ca