Gả Cho Viên Lãng
Quyển 3 - Chương 38: Sợ
Dành thời gian học lái xe. Học nhiều tháng, tại mục thứ ba thì đuôi xe đụng vào cột, không qua.
Từ nhỏ tôi đã rõ thần kinh vận động của mình không phát triển. Nhưng lái xe đồ chơi này cũng không khó lắm. Bạn nhìn đại đội A, doanh trinh sát của sư đoàn, tùy tiện lấy một người cũng có thể như kẻ trộm. Tiểu Hứa biết lái xe tăng, Viên Lãng biết lái máy bay trực thăng.
(Có tiếng nói: Cô so với ai chứ? Người ta là dùng bao nhiêu xăng quân dụng mà nên đấy.)
Thật ra thì tôi cảm thấy lái xe là một việc quen tay hay làm, thường xuyên chạy, chạy mỗi ngày, từ từ sẽ biết. Bây giờ vấn đề là cơ hội tôi ngồi trước tay lái rất ít. Một xe mà tám học viên, mọi người thay nhau lên đường, chạy không được bao nhiêu cây số thì phải đổi người.
Đổi thì đổi, lúc tới phiên tôi, bạn nhìn sắc mặt xanh mét, tay chân cứng ngắc, ánh mắt hoảng sợ kia của huấn luyện viên xem. Tôi không phải thường đạp nhầm thắng, đổi lỗi khác không được à? Đường ngoại ô vốn không bằng phẳng, tôi chạy thành như vậy hoàn toàn có thể giải thích được. Ngày nào cũng thấy vẻ mặt hoảng sợ kia của huấn luyện viên, lòng tự tin của tôi bị đả kích nghiêm trọng.
Tôi đề nghị lần sau đổi huấn luyện viên có thần kinh khá hơn, trái tim khỏe mạnh để học viên có môi trường học tập thoải mái hơn.
Vốn là định tam làm sẽ mượn xe của công ty luyện tay một chút, ai ngờ đội trưởng đoàn xe Tiểu Trần thấy tôi chạy một lần thì chạy đi tìm Thịnh lão đại khóc, nói anh ta thật không dám đưa xe cho tôi mượn đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì trong nhà anh ta trên có già dưới có trẻ, không bồi thường nổi.
Cho nên xuất hiện vấn đề. Không có xe thì chắc chắn không học được. Học được lại không có xe đi, thành một cái vòng quái dị.
Lúc ngồi trên xe thuê về, tôi luôn suy nghĩ tới vấn đề này.
Xe taxi dừng ở ven đường vào tiểu khu, tôi nhắc tài xế: "Quẹo phải vào."
Tài xế buông tay: "Cô nhìn đường xem, không vào được."
Quả nhiên, bên trái bên phải đường đều có xe đậu. Tôi càu nhàu: "Là ai vậy? Không đỗ ở vị trí mà lạid☪đ☪l☪q☪đchiếm đường như vậy, thật đáng giận." Nhớ ra ngộ nhỡ mình mua xe, nếu tiểu khu không có chỗ đỗ xe thì chẳng phải tôi cũng phải đỗ xe ven đường à?
Đi bộ vào, trước mặt là một bóng dáng quen thuộc. Tôi lặng lẽ chạy tới, chợt bổ nhào về phía trước: "Á..." Tay bị người ta cầm lấy, ném qua vai bốp một cái. Tôi hoa lệ lệ nằm trên đất.
"Vợ té có đau không?" Viên Lãng vươn tay kéo tôi lên, phủi bụi trên người cho tôi.
"May mà nghe ra tiếng của em, nếu không hôm nay em phải vào bệnh viện."
Tôi xuýt xoa, trong lòng lại nghi ngờ. Bình thường cảm giác của Viên Lãng cực kỳ nhạy bén. Tôi tới gần cách anh ba bước là anh đã biết có người, không tới nỗi phải nghe tiếng la của tôi mới biết là tôi.
Sau khi về nhà, Viên Lãng rất bình thường, tôi càng nghi ngờ hơn. Lúc Tiểu Mã đùa từng nói, ngày nào đội trưởng bình thường thì chứng tỏ anh ấy không bình thường.
Viên Lãng cầm điều khiển từ xa, đổi kênh từ đầu tới cuối rồi đổi lại. Tôi thấy trên mặt anh có thêm một vết xước.
Tôi giữ trong lòng, lúc đi ngủ thì dán vào anh.
Nửa đêm, trong lúc ngủ say, người Viên Lãng bỗng căng ra tựa như cảm thấy anh sẽ đạp một cước vào không khí, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng thở rất khẽ của anh. Là bị ác mộng nên tỉnh ư?
Tay của anh chạm vào tôi, thở phào một hơi. Lật người, ôm tôi, trên người là một tầng mồ hôi mỏng. Anh chôn đầu vào cổ tôi, trên trán cũng là mồ hôi, cơ bắp trên người bởi vì dùng sức mà còn hơi run rẩy.
Tôi cũng không thể giả vờ ngủ được nữa, vươn tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh.
Tay anh ôm chặt eo tôi, ý là, xin lỗi, đã đánh thức em.
Tôi cọ lên cổ anh một chút, ý là, không sao, có em ở đây, không sao.
Làn da dán vào nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau, chỉ ôm nhau ngủ như vậy, tựa như mỗi tối trong ngày tháng đằng đẵng sau này.
Ngày hôm sau tôi hỏi Viên Lãng đang đánh răng: "Trên mặt anh là sao vậy?"
Viên Lãng uống một ngụm nước, nói mơ hồ: "Đạn sượt
qua, vết thương nhỏ.”
Tôi ồ một tiếng, không nói thêm nữa. Đạn sượt qua? Chỉ sượt qua mặt? Nếu lệch 0.5 cm thì… Tôi cảm thấy lông tơ dựng thẳng đứng lên. Chẳng lẽ thời gian trước bọn họ phải đi làm nhiệm vụ? Nếu bị thương lúc huấn luyện vậy hẳn tính là tai nạn, đạn thật đó.
Lúc ăn sáng thì vẻ mặt Viên Lãng sáng láng, cùng với người hôm qua hoàn toàn là hai người. Tôi biết anh có khả năng tự điều chỉnh, nhưng tôi không có bản lãnh này.
Anh bóc vỏ trứng gà thấy tôi đang nhìn anh thì cười hì hì: “Tối hôm qua dọa vợ, ăn trứng đi, coi như anh xin lỗi.”
“Chồng, trong lòng có chuyện thì nói với em. Anh không nói thì em sẽ nhớ lâu, nghẹn khuất thì hỏng mất.”
“Thật ra cũng không có gì. Chỉ là nghĩ tới chuyện ngày hôm qua nên hơi sợ.” Viên Lãng vẫn cười.
“Là chuyện này hả?” Tôi chỉ chỉ mặt.
“Ừ, lệch một chút là thành liệt sĩ rồi. Lúc đó anh sờ thì thấy mặt toàn là máu, trong lòng còn thấy mừng đấy, nói lần này cũng giống Cao Thành. Sau này lại sợ, đặc biệt là khi về nhà, trong lòng càng ngày càng sợ. Nhỡ lệch thật thìsao làm bạn với em?” Viên Lãng rất rõ ràng vấn đề trong lòng mình, càng sợ thứ gì đó thì càng phải nói ra, nói ra là tốt rồi. Hơn nữa còn trêu đùa, gạt bỏ sự sợ hãi trong lòng.
“….” Tôi không biết.
“Vợ, nói cho em biết một chuyện nhé. Lúc bị thương lần đầu tiên, anh cho là mình chắcchắn tiêu rồi, dốc hếtsức hô tomột câu với Thiết, đổi quầu áo nhỏhơn một cỡ cho anh. Trước khi làm nhiệm vụ mới nhận thường phục, cỡ sai rồi,anh sợ lúc mặc trong lễ truy điệu sẽ khiến mặt bị mập. Thú vịkhông?” Viên Lăng cười,múc cho tôimột chén cháo. Tôi nhìn chéncháo kia, làm sao cũng nuốt không trôi.
Tôi muốn kể lại một chuyện xưa.Chuyện kể rằng có mộtquân nhân già, lúc còn trẻ chiến đấu vô cùng dũng cảm. Nhóm ngườì trẻ xung quanh nghe chuyện xưa về chiến đấu của ôngcũng đều rất sùng bái ông. Có một ngày, một tên trộm nhớ tớibay qua viện của ông, tất cả mọi người đều cho là ông sẽ ra ngoài bắt kẻ trộm, kết quả không có. Sau này ông nói, già rồi, nhớ tới chuyện trước kia nên sợ.
Bọn họ cũng đều trải qua chiến tranh, trải qua cái chết, bọn họ cũng biết sợ, bởi vì bọn họ cũng giốngnhư người bình thường chúng ta.
Tôi đổichủ đề,“Gần đây hình như anh thường làm việc ở nội thành.”
“Đúng vậy. Anh cũng rất kỳ lạ. Trong đội cũng không thiếu người, lão Yêu, lão Nhị, lão Lục bọn họ đều ở đây, lần nào cũng gọi anh. Nếu để truyền đạt tinh thần cuộc họp thìanh nhớ chắc chắn không bằng lão Ngũ.” Viên Lãng nói.
“Anh có khuôn mặt đẹp trai mà.” Tôi bắt đầu cười đùa với anh.
“À, có thể. Nhưng anh không tính là đẹp trai nhất. Biết bây giờ đội bốn là ai không?” Viên Lãng thừa nước đục thả câu. Anh đã ra khỏi bóng ma khi Tỉnh đội hy sinh.
“Ai vậy?” Ai có thể tiếp nhận công việc của Tỉnh đội? Đội bốn cũng là một đám yêu nghiệt. Bị Tỉnh đội làm thànhquen.
“Cao Hưng!”
“Cao Hưng?” Tôi chớp mắt mấy cái Viên Lãng bày ra vẻ mặt đúng vậy.
“Vậy anh không tính là đẹp trai trong số các trung đội trưởng thật.’ Cao Hưng lại được điều về.
Đại đội A từng hình dung Viên Lãng là yêu nghiệt. Tỉnh Lệnh là yêu tinh, mị hoặc như nhau.
Người đi qua trung đội ba nói, mười phong cảnh của đại đội A thì đứng đầu là Viên Na cười như Mona Lisa, người trung đội bốn nói, Tỉnh Lênh dù làmặc áo sơ mi trắng cũng đep trai hơn tất cả. Tôi từng gặp Đàm Tu, có khuôn mặt xinh đẹp không giống với mặt quân nhân. Nhưng Cao Hưng không có trong số này. Lần đầu tiên tôi gặp Cao Hưng là trong đám cưới của tôi và Viên Lãng. Anh trong khoảnh khắc anh xuất hiện, trong lòng tôi liền có hai chữ : Chấn động.
Cao Hưng vào lập tức khiến mọi thứ lộn xộn. Anh nên đi làm ngôi sao, mê chết đông đảo người hâm mộ. Kết quả lúc anh thành lính đặc chủng thì không khác lắm, vẫn có rất nhiềungười chết trong tay anh. Vẻ đẹp của anh thật kinh hồn, vẻ đẹpcủa anh cùng đoạt phách. Bề ngoài khôi ngô động lòng người, sát phạt trái tim một cách quyết đoán trong phútchốc.
Tôi cảm thấy may mắn khi mình yêu Viên Lãng. Qua sự bất cần đời của anh, giảvờ yêu nghiệt của anh thìcó thể thấy mềm mại và giàu tình cảm.
:Chồng, chiều em làm gà trắng cắt miếng cho anh ăn.”Món gà trắng cắt miếng của tôi là do lão Quảng Hoàng Sư đích thân truyền, là tiết mục tôi giữ đểđãi khách.
“Được. Nhưng anh chỉ muốn ăn gà mâm lớn.”
“Chồng, anh không thể thay đổi khẩu vị à? Đừng cứ ăn mãi món Tân Cương thế.”
“Anh muốn, thừa dịp còn ở nhà, muốn ăn thứ mình thích...” Viên Lãng rất tủithân.
“Được rồi, được rồi, em làm cho anh.Anh đừng bày ra vẻ mặt đó, em đau lòng muốn chết.” Tôi đầu hàng.
Chỉ thấy sắc mặt ViênLãng thay đổi: “Ừ, trứng gà hôm nay ăn thật ngon.”
Tôi hoàn toàn ngất xỉu.Không bao lâu, yêu nghiệt, anh diễn là yêu nghiệt. Dù anh có giả vờ thành thỏ trắng nhỏ cũng không thay đổi được bản chất yêu nghiệt.
Từ nhỏ tôi đã rõ thần kinh vận động của mình không phát triển. Nhưng lái xe đồ chơi này cũng không khó lắm. Bạn nhìn đại đội A, doanh trinh sát của sư đoàn, tùy tiện lấy một người cũng có thể như kẻ trộm. Tiểu Hứa biết lái xe tăng, Viên Lãng biết lái máy bay trực thăng.
(Có tiếng nói: Cô so với ai chứ? Người ta là dùng bao nhiêu xăng quân dụng mà nên đấy.)
Thật ra thì tôi cảm thấy lái xe là một việc quen tay hay làm, thường xuyên chạy, chạy mỗi ngày, từ từ sẽ biết. Bây giờ vấn đề là cơ hội tôi ngồi trước tay lái rất ít. Một xe mà tám học viên, mọi người thay nhau lên đường, chạy không được bao nhiêu cây số thì phải đổi người.
Đổi thì đổi, lúc tới phiên tôi, bạn nhìn sắc mặt xanh mét, tay chân cứng ngắc, ánh mắt hoảng sợ kia của huấn luyện viên xem. Tôi không phải thường đạp nhầm thắng, đổi lỗi khác không được à? Đường ngoại ô vốn không bằng phẳng, tôi chạy thành như vậy hoàn toàn có thể giải thích được. Ngày nào cũng thấy vẻ mặt hoảng sợ kia của huấn luyện viên, lòng tự tin của tôi bị đả kích nghiêm trọng.
Tôi đề nghị lần sau đổi huấn luyện viên có thần kinh khá hơn, trái tim khỏe mạnh để học viên có môi trường học tập thoải mái hơn.
Vốn là định tam làm sẽ mượn xe của công ty luyện tay một chút, ai ngờ đội trưởng đoàn xe Tiểu Trần thấy tôi chạy một lần thì chạy đi tìm Thịnh lão đại khóc, nói anh ta thật không dám đưa xe cho tôi mượn đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì trong nhà anh ta trên có già dưới có trẻ, không bồi thường nổi.
Cho nên xuất hiện vấn đề. Không có xe thì chắc chắn không học được. Học được lại không có xe đi, thành một cái vòng quái dị.
Lúc ngồi trên xe thuê về, tôi luôn suy nghĩ tới vấn đề này.
Xe taxi dừng ở ven đường vào tiểu khu, tôi nhắc tài xế: "Quẹo phải vào."
Tài xế buông tay: "Cô nhìn đường xem, không vào được."
Quả nhiên, bên trái bên phải đường đều có xe đậu. Tôi càu nhàu: "Là ai vậy? Không đỗ ở vị trí mà lạid☪đ☪l☪q☪đchiếm đường như vậy, thật đáng giận." Nhớ ra ngộ nhỡ mình mua xe, nếu tiểu khu không có chỗ đỗ xe thì chẳng phải tôi cũng phải đỗ xe ven đường à?
Đi bộ vào, trước mặt là một bóng dáng quen thuộc. Tôi lặng lẽ chạy tới, chợt bổ nhào về phía trước: "Á..." Tay bị người ta cầm lấy, ném qua vai bốp một cái. Tôi hoa lệ lệ nằm trên đất.
"Vợ té có đau không?" Viên Lãng vươn tay kéo tôi lên, phủi bụi trên người cho tôi.
"May mà nghe ra tiếng của em, nếu không hôm nay em phải vào bệnh viện."
Tôi xuýt xoa, trong lòng lại nghi ngờ. Bình thường cảm giác của Viên Lãng cực kỳ nhạy bén. Tôi tới gần cách anh ba bước là anh đã biết có người, không tới nỗi phải nghe tiếng la của tôi mới biết là tôi.
Sau khi về nhà, Viên Lãng rất bình thường, tôi càng nghi ngờ hơn. Lúc Tiểu Mã đùa từng nói, ngày nào đội trưởng bình thường thì chứng tỏ anh ấy không bình thường.
Viên Lãng cầm điều khiển từ xa, đổi kênh từ đầu tới cuối rồi đổi lại. Tôi thấy trên mặt anh có thêm một vết xước.
Tôi giữ trong lòng, lúc đi ngủ thì dán vào anh.
Nửa đêm, trong lúc ngủ say, người Viên Lãng bỗng căng ra tựa như cảm thấy anh sẽ đạp một cước vào không khí, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng thở rất khẽ của anh. Là bị ác mộng nên tỉnh ư?
Tay của anh chạm vào tôi, thở phào một hơi. Lật người, ôm tôi, trên người là một tầng mồ hôi mỏng. Anh chôn đầu vào cổ tôi, trên trán cũng là mồ hôi, cơ bắp trên người bởi vì dùng sức mà còn hơi run rẩy.
Tôi cũng không thể giả vờ ngủ được nữa, vươn tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh.
Tay anh ôm chặt eo tôi, ý là, xin lỗi, đã đánh thức em.
Tôi cọ lên cổ anh một chút, ý là, không sao, có em ở đây, không sao.
Làn da dán vào nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau, chỉ ôm nhau ngủ như vậy, tựa như mỗi tối trong ngày tháng đằng đẵng sau này.
Ngày hôm sau tôi hỏi Viên Lãng đang đánh răng: "Trên mặt anh là sao vậy?"
Viên Lãng uống một ngụm nước, nói mơ hồ: "Đạn sượt
qua, vết thương nhỏ.”
Tôi ồ một tiếng, không nói thêm nữa. Đạn sượt qua? Chỉ sượt qua mặt? Nếu lệch 0.5 cm thì… Tôi cảm thấy lông tơ dựng thẳng đứng lên. Chẳng lẽ thời gian trước bọn họ phải đi làm nhiệm vụ? Nếu bị thương lúc huấn luyện vậy hẳn tính là tai nạn, đạn thật đó.
Lúc ăn sáng thì vẻ mặt Viên Lãng sáng láng, cùng với người hôm qua hoàn toàn là hai người. Tôi biết anh có khả năng tự điều chỉnh, nhưng tôi không có bản lãnh này.
Anh bóc vỏ trứng gà thấy tôi đang nhìn anh thì cười hì hì: “Tối hôm qua dọa vợ, ăn trứng đi, coi như anh xin lỗi.”
“Chồng, trong lòng có chuyện thì nói với em. Anh không nói thì em sẽ nhớ lâu, nghẹn khuất thì hỏng mất.”
“Thật ra cũng không có gì. Chỉ là nghĩ tới chuyện ngày hôm qua nên hơi sợ.” Viên Lãng vẫn cười.
“Là chuyện này hả?” Tôi chỉ chỉ mặt.
“Ừ, lệch một chút là thành liệt sĩ rồi. Lúc đó anh sờ thì thấy mặt toàn là máu, trong lòng còn thấy mừng đấy, nói lần này cũng giống Cao Thành. Sau này lại sợ, đặc biệt là khi về nhà, trong lòng càng ngày càng sợ. Nhỡ lệch thật thìsao làm bạn với em?” Viên Lãng rất rõ ràng vấn đề trong lòng mình, càng sợ thứ gì đó thì càng phải nói ra, nói ra là tốt rồi. Hơn nữa còn trêu đùa, gạt bỏ sự sợ hãi trong lòng.
“….” Tôi không biết.
“Vợ, nói cho em biết một chuyện nhé. Lúc bị thương lần đầu tiên, anh cho là mình chắcchắn tiêu rồi, dốc hếtsức hô tomột câu với Thiết, đổi quầu áo nhỏhơn một cỡ cho anh. Trước khi làm nhiệm vụ mới nhận thường phục, cỡ sai rồi,anh sợ lúc mặc trong lễ truy điệu sẽ khiến mặt bị mập. Thú vịkhông?” Viên Lăng cười,múc cho tôimột chén cháo. Tôi nhìn chéncháo kia, làm sao cũng nuốt không trôi.
Tôi muốn kể lại một chuyện xưa.Chuyện kể rằng có mộtquân nhân già, lúc còn trẻ chiến đấu vô cùng dũng cảm. Nhóm ngườì trẻ xung quanh nghe chuyện xưa về chiến đấu của ôngcũng đều rất sùng bái ông. Có một ngày, một tên trộm nhớ tớibay qua viện của ông, tất cả mọi người đều cho là ông sẽ ra ngoài bắt kẻ trộm, kết quả không có. Sau này ông nói, già rồi, nhớ tới chuyện trước kia nên sợ.
Bọn họ cũng đều trải qua chiến tranh, trải qua cái chết, bọn họ cũng biết sợ, bởi vì bọn họ cũng giốngnhư người bình thường chúng ta.
Tôi đổichủ đề,“Gần đây hình như anh thường làm việc ở nội thành.”
“Đúng vậy. Anh cũng rất kỳ lạ. Trong đội cũng không thiếu người, lão Yêu, lão Nhị, lão Lục bọn họ đều ở đây, lần nào cũng gọi anh. Nếu để truyền đạt tinh thần cuộc họp thìanh nhớ chắc chắn không bằng lão Ngũ.” Viên Lãng nói.
“Anh có khuôn mặt đẹp trai mà.” Tôi bắt đầu cười đùa với anh.
“À, có thể. Nhưng anh không tính là đẹp trai nhất. Biết bây giờ đội bốn là ai không?” Viên Lãng thừa nước đục thả câu. Anh đã ra khỏi bóng ma khi Tỉnh đội hy sinh.
“Ai vậy?” Ai có thể tiếp nhận công việc của Tỉnh đội? Đội bốn cũng là một đám yêu nghiệt. Bị Tỉnh đội làm thànhquen.
“Cao Hưng!”
“Cao Hưng?” Tôi chớp mắt mấy cái Viên Lãng bày ra vẻ mặt đúng vậy.
“Vậy anh không tính là đẹp trai trong số các trung đội trưởng thật.’ Cao Hưng lại được điều về.
Đại đội A từng hình dung Viên Lãng là yêu nghiệt. Tỉnh Lệnh là yêu tinh, mị hoặc như nhau.
Người đi qua trung đội ba nói, mười phong cảnh của đại đội A thì đứng đầu là Viên Na cười như Mona Lisa, người trung đội bốn nói, Tỉnh Lênh dù làmặc áo sơ mi trắng cũng đep trai hơn tất cả. Tôi từng gặp Đàm Tu, có khuôn mặt xinh đẹp không giống với mặt quân nhân. Nhưng Cao Hưng không có trong số này. Lần đầu tiên tôi gặp Cao Hưng là trong đám cưới của tôi và Viên Lãng. Anh trong khoảnh khắc anh xuất hiện, trong lòng tôi liền có hai chữ : Chấn động.
Cao Hưng vào lập tức khiến mọi thứ lộn xộn. Anh nên đi làm ngôi sao, mê chết đông đảo người hâm mộ. Kết quả lúc anh thành lính đặc chủng thì không khác lắm, vẫn có rất nhiềungười chết trong tay anh. Vẻ đẹp của anh thật kinh hồn, vẻ đẹpcủa anh cùng đoạt phách. Bề ngoài khôi ngô động lòng người, sát phạt trái tim một cách quyết đoán trong phútchốc.
Tôi cảm thấy may mắn khi mình yêu Viên Lãng. Qua sự bất cần đời của anh, giảvờ yêu nghiệt của anh thìcó thể thấy mềm mại và giàu tình cảm.
:Chồng, chiều em làm gà trắng cắt miếng cho anh ăn.”Món gà trắng cắt miếng của tôi là do lão Quảng Hoàng Sư đích thân truyền, là tiết mục tôi giữ đểđãi khách.
“Được. Nhưng anh chỉ muốn ăn gà mâm lớn.”
“Chồng, anh không thể thay đổi khẩu vị à? Đừng cứ ăn mãi món Tân Cương thế.”
“Anh muốn, thừa dịp còn ở nhà, muốn ăn thứ mình thích...” Viên Lãng rất tủithân.
“Được rồi, được rồi, em làm cho anh.Anh đừng bày ra vẻ mặt đó, em đau lòng muốn chết.” Tôi đầu hàng.
Chỉ thấy sắc mặt ViênLãng thay đổi: “Ừ, trứng gà hôm nay ăn thật ngon.”
Tôi hoàn toàn ngất xỉu.Không bao lâu, yêu nghiệt, anh diễn là yêu nghiệt. Dù anh có giả vờ thành thỏ trắng nhỏ cũng không thay đổi được bản chất yêu nghiệt.
Tác giả :
Tả Trứ Ngoạn Đích