Gả Cho Viên Lãng
Quyển 1 - Chương 4: Cuộc sống chính là vấn đề chồng chất
Mùa hạ nắng nóng, ở trong phòng có điều hòa nhiệt độ khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nghĩ tới lúc đầu phân phòng làm việc, bàn được kê cạnh cửa sổ, trên lầu hai. Ngoài cửa sổ có một cây bạch quả đã già, cành lá phất phơ nghiêng nghiêng trên song cửa. Dưới tàng cây là vườn hoa, vào mùa xuân và mùa hạ là lúc trăm hoa đua nở, trong làn gió nhẹ có chứa mùi hoa và mùi cỏ xanh mát lành.
Bởi vì Viên Lãng bị thương nên chuyện cắm trại dã ngoại đã bị bỏ mặc rồi. Thấy vết thương của anh đã khỏi hoàn toàn, tôi bắt đầu cân nhắc hẹn anh đi chơi vịnh Thiên Thể. Vừa nghĩ tới đây, dường như tiếng ồn của máy điều hòa đã không còn đáng ghét nữa.
Ánh mặt trời rực rỡ, tôi tổng vệ sinh nhà cửa, đem chăn bông, ra giường, ruột gối ra phơi nắng để khi Viên Lãng về thì trong ổ chăn có mùi nắng.
Tôi kéo ruột đệm ra thì thấy một cái bình nhỏ lăn ra. Tôi nhặt lên xem, tất cả được viết bằng tiếng Anh. Mở ra, hình như là thuốc. Tôi mở từ điển Oxford ra thì dịch là: Acid Axeton (đây là thuốc có thành phần này, dùng để kiềm hãm hoocmon chứ không phải uống Acid Aceton đâu nhé :no2: ). Đây là gì? Tác dụng: contraceptive, tiếng Trung nghĩa là: thuốc tránh thai dành cho nam giới.
Máu toàn thân tôi đông lại. Thứ này từ đâu tới? Là Viên Lãng à? Anh uống thứ này ư?...
Tôi để lọ thuốc lại chỗ cũ.
Tối thứ bảy, Viên Lãng về nhà theo lệ thường. Tôi thấy anh đi tắm, thong thả bước vào phòng ngủ, lát sau lại đi ra, một tay cầm một thứ, tay kia thì cầm ly đi lấy nước. Tôi bước qua, tách tay anh ra, trong lòng bàn tay là hai viên thuốc. Tôi nín thở, hỏi: "Cái gì vậy?" Viên Lãng rất bình tĩnh: "Thuốc cảm." Tôi túm lấy viên thuốc trong tay anh rồi quay vào lấy cái lọ, mở ra, đổ vài viên vào tay. Viên thuốc giống nhau như đúc trộn chung lại. Tôi nhìn anh: "Acid Aceton?" Anh không nói. Tôi đưa viên thuốc tới trước mặt anh: "Chỉ còn nửa lọ. Anh uống bao lâu rồi?"
"Viên Lãng, rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Giọng tôi đã run lên.
"Anh không muốn có con với em? Lâu vậy rồi, em còn tưởng là em có vấn đề. Họ Viên kia, hôm bay anh không nói rõ ràng thì tôi không để yên cho anh đâu!" Tôi thấp giọng rống lên.
Viên Lãng xoay người lại, ngồi lên ghế sô pha, lấy ra một hộp thuốc lá. Anh rút ra hai điếu, nói: "Có còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta chung chăn gối là ngày nào? Là sau lần anh bị thương nặng."
"Kết hôn với em, anh vẫn luôn chuẩn bị tâm lý tốt. Anh sợ có lỗi với em. Nhưng ngày đó khi anh tỉnh lại thì như được sống lại một lần vậy."
"Cao Thành ở bên chăm sóc anh. Cậu ấy nghe điện thoại. Là Tiểu Lâm gọi. Anh đã nghĩ rằng, không, phải nói là anh vẫn luôn nhớ, em đang chờ anh. Mà anh có thể cho em cái gì? Là cho em đối mặt với căn phòng trống mỗi ngày, chờ một người chồng trên danh nghĩa ư?"
"Mà anh rất rõ ràng về nghề nghiệp của mình. Là lính đặc chủng thì lúc nào cũng có thể không về được. Anh muốn cho em vui vẻ, cho em không hối hận vì đã làm vợ Viên Lãng này bằng hết khả năng của mình. Nhưng anh lo rằng anh sẽ khiến em bị liên lụy. Nếu em không liên lụy thì với điều kiện của mình có thể tìm một người mạnh mẽ hơn anh, không có việc gì khó cả..."
Tôi nhào tới bụm miệng anh, tóm gọn lấy làn khói anh nhả ra cùng với lọ thuốc, ném ra ngoài cửa sổ. Lọ thuốc chạm vào mặt đất đầy sình lầy, phát ra một tiếng "bịch" giòn tan.
Tôi ấn anh xuống ghế sô pha, cuồng loạn hôn lên trán, lên mắt, lên hai gò má, lên bờ môi của anh...Nước mắt từ mắt tôi tràn ra tới mắt anh, không biết rốt cuộc là tôi rơi lệ hay là anh.
...Thật lâu sau, tôi từ từ ngồi dậy, dịu dàng nói với anh: "Hôm nay chúng ta cùng tạo ra một đứa bé đáng yêu đi."...
Tháng bảy đầu thu năm nay, tôi có thai.
Khi tôi biết mình có thai thì đã quá muộn.
Đầu năm, một hợp đồng tiến hành thuận lợi, bên tôi phái ra một đoàn quản lý thông thạo nghiệp vụ, lực thi hành mạnh. Trong hai tháng bỏ vốn vào đầu tư trang thiết bị, dán thông báo tuyển dụng, đào tạo nhân viên, quản lý quy trình kỹ thuật v.vv...Triển khai hoạt động nhẹ nhàng khoan khoái, hoạch toán lại tiết kiệm được 15% so với dự toán ban đầu về tài chính lúc trước của tôi. Vài cổ dông còn đặc biệt lái xe qua mời chúng tôi ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn.
Bữa cơm thương mại này trên cơ bản ngày nào tôi cũng có. Quan trọng làm xem tâm trạng. Nếu tâm trạng tốt thì tôi sẽ đi xã giao một chút. Tâm trạng xấu thì tôi sẽ để phòng marketing đi tiếp khách. Lần này, mấy cổ đông tâng bốc nhân viên của tôi một lúc trong phòng làm việc khiến tôi hơi lâng lâng. Đội do chính tay tôi đào tạo ra được người khác khen như một đóa hoa khiến đầu tôi nóng lên, cùng xuất trận với tổng giám đốc.
Cho nên Viên Lãng thường nói một câu: Thất bại là mẹ thành công, khinh địch là thua mẹ ruột. Nghe nói là đạo văn từ một vị doanh phó nào đó của đoàn điều tra.
Rượu qua hai lượt, tôi và Thịnh tổng liền phát hiện ra hình thức không bình thường. Đây mà là ăn cơm hả? Căn bản là rót rượu, thật là thất sách, đã quên họ là người Đông Bắc. Còn chưa thể đi được. Cơm chưa ăn xong mà đi trước thì sau này khó có thể hợp tác được nữa.
Dường như Tề tổng đáng chết đặc biệt có hứng thú với tôi. Tôi hỏi: "Ông cũng là người Đông Bắc à?"
Ông ta cười hì hì, nói: "Không phải."
Tôi cười ha hả: "Tôi cũng không phải."
Tề tổng cười tít mắt, bưng ly rượu lên: "Vì hai ta không phải, cạn một ly!"
Lão hồ ly này!
Thịnh tổng bước lại: "Tiểu Dư tửu lượng kém, không thể uống nữa. Để tôi uống thay cô ấy..." Dứt lời thì ông cầm ly rượu qua.
Thịnh tổng yêu quý,lão đại yêu quý, mỗi lần đều đứng ra vào lúc tôi gặp nguy hiểm nhất.
Ông còn chưa bước qua thì vài người bên cạnh đã kéo lại, ồn ào: "Ông chủ Thịnh chẳng suy nghĩ gì cả. Sao lại quăng chúng tôi qua một bên được chứ?"
"Phạt rượu, phạt rượu!"
Nhìn điệu bộ này thì hôm nay có thể phải trốn giữa buổi rồi. Tôi mượn cớ đi toilet, lén gọi điện thoại.
Điện thoại của Tiểu Tưởng: "Tạm thời không thể nối được..." Điện thoại của Tiểu Ngụy nhận điện: "Điện thoại của căn cứ không nối được..."
Mẹ kiếp! Tôi gọi cho Tiểu Lâm.
"Này?"
"Thanh Nhan...nhanh tới cứu mình...Mình uống say, không về nhà được..."
Nói chuyện điện thoại xong, tôi đi ra ngoài, trong lòng yên tâm một chút. Dù sao thì Thịnh tổng chỉ có hai tay không đấu lại bốn tay, cũng sắp gục xuống rồi. Tôi cảm thấy đầu mình cũng sắp choáng váng rồi. Món chính được bưng lên, mọi người ăn qua loa vài miếng, Tề tổng đề nghị đi KTV dưới lầu hát. Một đám người chân nam đá chân chiêu, chui vào phòng KTV.
Thật ra tửu lượng của tôi luôn rất tốt nhưng nhất định phải về nhà sau khi uống, ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau sẽ không sao. Hai giờ sau khi uống rượu mạnh tất sẽ say không thể nghi ngờ.
Vài người gào trong phòng ba tiếng, đoán chừng cả người hát lẫn người nghe đều chẳng hiểu gì.
Rốt cuộc có người nói phải về nghỉ, Thịnh tổng đã ngã xuống một cách quang vinh. Cổ đông lớn phía bên kia nói mình sẽ đưa ông về. Tôi thấy ông ta cũng say khướt, không biết là ai đưa ai về nữa.
Tề tổng xung phong đưa tôi về. Tính ra hôm nay chỉ có ông ta là tỉnh táo nhất. Tôi từ chối nhưng ông đã kéo tay tôi đi ra cửa.
Sau khi người ta uống say thì giọng đặc biệt lớn nhưng mình lại không biết. Lúc thanh toán tiền, mấy con ma men tranh nhau móc hầu bao y như cãi nhau. Mặt quản lý trực và bảo vệ căng thẳng, đứng ở bên cạnh.
Tôi cảm thấy tình hình hơi không bình thường. Chẳng những Tề tổng kéo tay của tôi mà còn ôm eo tôi, lúc nói chuyện thì kề rất gần, nhiệt độ cơ thể cũng rất cao. Xuất phát từ trực giác của phụ nữ trưởng thành, đêm nay dù có thế nào đi nữa cũng không thể để ông ta đưa tôi về một mình.
Đi tới cửa chính, Tề tổng sống chết muốn dẫn tôi lên xe. Tôi dùng chút ý thức còn lại từ chối ông ta. Đang lúc dây dưa thì có một người bước tới, kéo tôi vào trong lòng. Tôi cả kinh, quay phắt đầu lại...
Viên Lãng!
Tề tổng bên kia trợn tròn mắt. Tuy tôi không biết sao Viên Lãng lại xuất hiện ở đây nhưng xuất phát từ ý thức thương mại, tôi vẫn không quên giới thiệu: "Tề tổng! Đây là chồng tôi."
"Chồng! Vậy đây là Tề tổng VIP của bọn em."
"Chúng tôi không uống...bao nhiêu, để tôi đưa Tề tổng về...Tôi tìm được đường, không cần..."
Đại khái là Viên Lãng nói một câu khách sáo rồi đỡ tôi lên taxi.
Tôi lèo nhèo với anh ở trên xe: "Oa, chồng? Sao có thể là anh được? À...Em gọi điện thoại cho anh."
Viên Lãng không có biểu cảm gì: "Em không gọi cho anh. Em gọi cho Tiểu Lâm."
Suy nghĩ của tôi không thay đổi: "À, anh gọi cho Thanh Nhan? Sao người tới lại là anh? Thanh Nhan đâu? Thật không có tình nghĩa gì cả."
"Tiểu Lâm đi công tác ở Thạch gia trang. Cô ấy gọi cho Cao Thành, Cao Thành gọi cho anh."
Tôi cười ha hả: "Anh trèo tường ra hả?" (Lời tác giả: Tôi xin phép được nói ra: Được rồi, say thành như vậy, đừng nói chuyện nữa.)
...
Tôi hoàn toàn không biết mình về nhà thế nào. Bởi vì lúc tôi hơi tỉnh lại đã là hơn bốn giờ sáng.
Vừa mở mắt thì thấy trên đầu giường có một ly nước ấm. Tôi cầm ly lên uống ừng ực không chút nghĩ ngợi.
Cảm thấy muốn đi toilet, tôi nhấc chân xuống giường. Vừa đứng vững thì thấy một dòng nước ấm chảy ra từ giữa hai chân.
Tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn thì thấy máu tươi đầy đất. Dòng máu vẫn đang tuôn ra từ giữa hai chân.
Tôi "a" lên một tiếng, Viên Lãng nhảy xuống giường, hỏi: "Sao vậy?" Anh đảo mắt, nhìn thấy dấu máu trên đất.
Anh tiện tay quơ khăn lông bên cạnh gối, nhét vào trong tay tôi: "Mau bịt lại!" Vừa lấy quần áo mặc vào cho tôi, anh vừa chụp áo thun và quần dài, ôm tôi lên. Hai người mực quần áo, đi dép lê xuống lầu.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ trực kiểm tra một chút, hỏi vài chuyện sinh hoạt vợ chồng rồi kết luận: "Sảy thai! Do mệt mỏi quá độ."
Tôi trừng mắt nhìn thầy thuốc, hoàn toàn không phản ứng kịp. Theo lời cô ấy nói thì tôi có thai rồi hả? Sau đó lại mất? Nói gì vậy? Tôi nhất thời vô cùng lúng túng.
Bác sĩ mở khẩu trang ra, đưa thuốc cầm máu, nói: "Tám giờ rưỡi sáng tới khoa phụ sản để làm sạch tử cung."
Tôi nằm trên giường bệnh phòng cấp cứu, nhìn Viên Lãng, không nói gì.
Viên Lãng đắp kín chăn cho tôi, nói: "Khát không? Uống chút nước ấm."
Buổi chiều ngày hôm sau, xuất viện về, anh ôm tôi nằm xuống giường.
Lát sau, tôi nghe thấy tiếng dao trong phòng bếp, lát sau nữa thì nghe thấy tiếng nồi áp suất kêu lên tu tu.
Tôi nằm trên giường, còn đang đau lòng, không thèm nghĩ Viên Lãng đang làm gì nữa. Tăng ca mỗi ngày để làm việc có ý nghĩa gì? Thật không dễ dàng mới có con, chưa đợi tôi nhận ra thì đã không còn.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được mà lăn ra khỏi khóe mắt.
Một tờ giấy mềm mại lau đi nước mắt cho tôi. Tôi mở mắt ra, Viên Lãng ngồi bên giường, trong tay bưng một chén canh gà nhỏ có màu vàng óng.
Anh nói, giọng trầm thấp, hơi khàn khàn càng trở nên từ tính: "Bác sĩ nói em phải uống chút canh nóng."
Tôi cầm lấy chén, nước mắt tuôn ào ạt. Hết năm nay anh đã 32 tuổi nhưng chưa có con. Nhà người khác, vừa về nhà đã có trẻ con nhào tới, gọi ba không ngừng...
Anh lau nước mắt cho tôi. Tôi thả chén lên tủ đầu giường, nhào vào lòng anh, một lòng một dạ khóc.
Hai ngày, Viên Lãng ngốc ở trong nhà, nói chuyện với tôi, lúc mua đồ ăn thì tiện thể mua chút đồ ăn ngon, ít đồ chơi về, dỗ tôi vui vẻ.
Sau này lúc các anh em trong trung đội ba nghỉ phép tới chơi tôi mới biết được rằng anh gọi điện xin chuyển ca, dùng hết hai tháng nghỉ sau đó.
(Nhưng các anh em vô cùng ủng hộ anh, khuyến khích anh ở nhà bồi chị dâu nhiều một chút. Về phần huấn luyện thì có trung đội trưởng đội hai ôn hòa là được. Đương nhiên sau khi Viên Lãng trở về thì bọn họ có phải tới đỉnh núi 375 đón mặt trời mọc hay không thì tôi không biết.)
Vì thế, tôi lại ba tháng không gặp được anh.
Tháng tám tới, trời nóng như Sơn Tây bốc cháy. Vào giữa trưa, mặt trời chiếu xuống đất chói chang, lá cây không hề lay động, ve sầu cũng không kêu nữa.
Có thể tìm được chỗ bán đồ giải khát bất cứ đâu trên đường, y như bữa trưa vậy.
Điện thoại vang lên. Tôi nhìn dãy số liền biết là ai nên giọng trả lời khá quyến rũ: "Xin chào ngài. Ngài là?"
"Tôi hả, Dư tiểu thư..." Trong giọng nói bên kia mang theo chút trêu ghẹo đầy uể oải.
"A...Là ngài ạ? Xin hỏi ngài họ gì?" Chơi một chút.
"A, thì ra trí nhớ của Dư tiểu thư kém vậy sao? Hình như anh nhớ ba tháng trước có người hẹn anh đi bơi..."
"A, chồng, chồng, em hẹn. Hôm nay anh có rảnh không?"
"Hết giờ làm anh tới đón em!"...
Cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn? Tôi uống một hơi hết sạch ly nước giải khát, trong bụng thật lạnh thật lạnh.
Tôi cấp tốc nhào vào cửa hàng tổng hợp mua một bộ bikini mà tổng vải trước sau cộng lại không bằng bàn tay tôi.
Chiều tới, Viên Lãng dựa vào một chiếc xe việt dã có biển số dân dụng.
Tôi ngạc nhiên nói: "Ở đâu đây?"
"Mượn của bạn."
"Chờ em hoàn thành hai hợp đồng thì em cũng mua một chiếc."
"Được, lên xe."
Xe chạy thẳng ra khỏi nội thành.
Tôi hỏi: "Không phải đi bơi ạ?"
"Đúng vậy!"
Đi rất lâu, xe quẹo vào một con đường núi. Cây cối xanh um ở hai bên đường có vẻ hơi yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tôi nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Đây là đâu ạ? Viên Lãng, anh sẽ không cái gì cái gì em ở đây trước chứ?"
Xe dừng trong một khoảnh rừng, Viên Lãng xuống xe, kéo tay tôi qua, đi tới trước một dòng suối.
Dòng suối rất đẹp, nước xanh tự nhiên, một con chim xẹt qua nước, chạm nhẹ một chút liền tạo ra từng vòng sóng...Tôi cảm thấy miệng mình không khép lại được. Viên Lãng, anh cũng có lúc lãng mạn thế này sao?
Lúc này, một chuyện càng lãng mạn hơn xảy ra. Viên Lãng cởi từng món đồ xuống, cho đến khi...Dáng vẻ anh như người nguyên thủy. Tôi căng thẳng tới mức hơi thở cũng không đều nữa. Tôi nhìn anh bước từng bước một vào nước, xoay người cười nói với tôi: "Còn không xuống mau?"
Tôi mắt đầu cà lăm: "Em...Em đi thay áo tắm."
Viên Lãng nhìn tôi, mỉm cười, lắc đầu.
Trời đất cũng phai màu rồi. Tôi nhìn phải ngó trái một lúc thấy bốn bề vắng lặng thì nhanh chóng cởi quần áo, nhảy bùm một cái vào trong nước.
Viên Lãng kéo tôi qua. Nước chỉ tới ngang ngực, dưới có cá bơi ngang qua giữa hai chân, tôi và anh bốn mắt nhìn nhau. Sau đó, trong bóng cây bên bờ suối, môi anh ấn lên môi tôi, mút một cách dịu dàng.
Ai có thể nói cho tôi biết bây giờ tôi đang ở phương trời nào của thế giới này không? Tôi chỉ biết là lưỡi của anh cực kỳ ngọt, cực kỳ ngọt.
Bởi vì Viên Lãng bị thương nên chuyện cắm trại dã ngoại đã bị bỏ mặc rồi. Thấy vết thương của anh đã khỏi hoàn toàn, tôi bắt đầu cân nhắc hẹn anh đi chơi vịnh Thiên Thể. Vừa nghĩ tới đây, dường như tiếng ồn của máy điều hòa đã không còn đáng ghét nữa.
Ánh mặt trời rực rỡ, tôi tổng vệ sinh nhà cửa, đem chăn bông, ra giường, ruột gối ra phơi nắng để khi Viên Lãng về thì trong ổ chăn có mùi nắng.
Tôi kéo ruột đệm ra thì thấy một cái bình nhỏ lăn ra. Tôi nhặt lên xem, tất cả được viết bằng tiếng Anh. Mở ra, hình như là thuốc. Tôi mở từ điển Oxford ra thì dịch là: Acid Axeton (đây là thuốc có thành phần này, dùng để kiềm hãm hoocmon chứ không phải uống Acid Aceton đâu nhé :no2: ). Đây là gì? Tác dụng: contraceptive, tiếng Trung nghĩa là: thuốc tránh thai dành cho nam giới.
Máu toàn thân tôi đông lại. Thứ này từ đâu tới? Là Viên Lãng à? Anh uống thứ này ư?...
Tôi để lọ thuốc lại chỗ cũ.
Tối thứ bảy, Viên Lãng về nhà theo lệ thường. Tôi thấy anh đi tắm, thong thả bước vào phòng ngủ, lát sau lại đi ra, một tay cầm một thứ, tay kia thì cầm ly đi lấy nước. Tôi bước qua, tách tay anh ra, trong lòng bàn tay là hai viên thuốc. Tôi nín thở, hỏi: "Cái gì vậy?" Viên Lãng rất bình tĩnh: "Thuốc cảm." Tôi túm lấy viên thuốc trong tay anh rồi quay vào lấy cái lọ, mở ra, đổ vài viên vào tay. Viên thuốc giống nhau như đúc trộn chung lại. Tôi nhìn anh: "Acid Aceton?" Anh không nói. Tôi đưa viên thuốc tới trước mặt anh: "Chỉ còn nửa lọ. Anh uống bao lâu rồi?"
"Viên Lãng, rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Giọng tôi đã run lên.
"Anh không muốn có con với em? Lâu vậy rồi, em còn tưởng là em có vấn đề. Họ Viên kia, hôm bay anh không nói rõ ràng thì tôi không để yên cho anh đâu!" Tôi thấp giọng rống lên.
Viên Lãng xoay người lại, ngồi lên ghế sô pha, lấy ra một hộp thuốc lá. Anh rút ra hai điếu, nói: "Có còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta chung chăn gối là ngày nào? Là sau lần anh bị thương nặng."
"Kết hôn với em, anh vẫn luôn chuẩn bị tâm lý tốt. Anh sợ có lỗi với em. Nhưng ngày đó khi anh tỉnh lại thì như được sống lại một lần vậy."
"Cao Thành ở bên chăm sóc anh. Cậu ấy nghe điện thoại. Là Tiểu Lâm gọi. Anh đã nghĩ rằng, không, phải nói là anh vẫn luôn nhớ, em đang chờ anh. Mà anh có thể cho em cái gì? Là cho em đối mặt với căn phòng trống mỗi ngày, chờ một người chồng trên danh nghĩa ư?"
"Mà anh rất rõ ràng về nghề nghiệp của mình. Là lính đặc chủng thì lúc nào cũng có thể không về được. Anh muốn cho em vui vẻ, cho em không hối hận vì đã làm vợ Viên Lãng này bằng hết khả năng của mình. Nhưng anh lo rằng anh sẽ khiến em bị liên lụy. Nếu em không liên lụy thì với điều kiện của mình có thể tìm một người mạnh mẽ hơn anh, không có việc gì khó cả..."
Tôi nhào tới bụm miệng anh, tóm gọn lấy làn khói anh nhả ra cùng với lọ thuốc, ném ra ngoài cửa sổ. Lọ thuốc chạm vào mặt đất đầy sình lầy, phát ra một tiếng "bịch" giòn tan.
Tôi ấn anh xuống ghế sô pha, cuồng loạn hôn lên trán, lên mắt, lên hai gò má, lên bờ môi của anh...Nước mắt từ mắt tôi tràn ra tới mắt anh, không biết rốt cuộc là tôi rơi lệ hay là anh.
...Thật lâu sau, tôi từ từ ngồi dậy, dịu dàng nói với anh: "Hôm nay chúng ta cùng tạo ra một đứa bé đáng yêu đi."...
Tháng bảy đầu thu năm nay, tôi có thai.
Khi tôi biết mình có thai thì đã quá muộn.
Đầu năm, một hợp đồng tiến hành thuận lợi, bên tôi phái ra một đoàn quản lý thông thạo nghiệp vụ, lực thi hành mạnh. Trong hai tháng bỏ vốn vào đầu tư trang thiết bị, dán thông báo tuyển dụng, đào tạo nhân viên, quản lý quy trình kỹ thuật v.vv...Triển khai hoạt động nhẹ nhàng khoan khoái, hoạch toán lại tiết kiệm được 15% so với dự toán ban đầu về tài chính lúc trước của tôi. Vài cổ dông còn đặc biệt lái xe qua mời chúng tôi ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn.
Bữa cơm thương mại này trên cơ bản ngày nào tôi cũng có. Quan trọng làm xem tâm trạng. Nếu tâm trạng tốt thì tôi sẽ đi xã giao một chút. Tâm trạng xấu thì tôi sẽ để phòng marketing đi tiếp khách. Lần này, mấy cổ đông tâng bốc nhân viên của tôi một lúc trong phòng làm việc khiến tôi hơi lâng lâng. Đội do chính tay tôi đào tạo ra được người khác khen như một đóa hoa khiến đầu tôi nóng lên, cùng xuất trận với tổng giám đốc.
Cho nên Viên Lãng thường nói một câu: Thất bại là mẹ thành công, khinh địch là thua mẹ ruột. Nghe nói là đạo văn từ một vị doanh phó nào đó của đoàn điều tra.
Rượu qua hai lượt, tôi và Thịnh tổng liền phát hiện ra hình thức không bình thường. Đây mà là ăn cơm hả? Căn bản là rót rượu, thật là thất sách, đã quên họ là người Đông Bắc. Còn chưa thể đi được. Cơm chưa ăn xong mà đi trước thì sau này khó có thể hợp tác được nữa.
Dường như Tề tổng đáng chết đặc biệt có hứng thú với tôi. Tôi hỏi: "Ông cũng là người Đông Bắc à?"
Ông ta cười hì hì, nói: "Không phải."
Tôi cười ha hả: "Tôi cũng không phải."
Tề tổng cười tít mắt, bưng ly rượu lên: "Vì hai ta không phải, cạn một ly!"
Lão hồ ly này!
Thịnh tổng bước lại: "Tiểu Dư tửu lượng kém, không thể uống nữa. Để tôi uống thay cô ấy..." Dứt lời thì ông cầm ly rượu qua.
Thịnh tổng yêu quý,lão đại yêu quý, mỗi lần đều đứng ra vào lúc tôi gặp nguy hiểm nhất.
Ông còn chưa bước qua thì vài người bên cạnh đã kéo lại, ồn ào: "Ông chủ Thịnh chẳng suy nghĩ gì cả. Sao lại quăng chúng tôi qua một bên được chứ?"
"Phạt rượu, phạt rượu!"
Nhìn điệu bộ này thì hôm nay có thể phải trốn giữa buổi rồi. Tôi mượn cớ đi toilet, lén gọi điện thoại.
Điện thoại của Tiểu Tưởng: "Tạm thời không thể nối được..." Điện thoại của Tiểu Ngụy nhận điện: "Điện thoại của căn cứ không nối được..."
Mẹ kiếp! Tôi gọi cho Tiểu Lâm.
"Này?"
"Thanh Nhan...nhanh tới cứu mình...Mình uống say, không về nhà được..."
Nói chuyện điện thoại xong, tôi đi ra ngoài, trong lòng yên tâm một chút. Dù sao thì Thịnh tổng chỉ có hai tay không đấu lại bốn tay, cũng sắp gục xuống rồi. Tôi cảm thấy đầu mình cũng sắp choáng váng rồi. Món chính được bưng lên, mọi người ăn qua loa vài miếng, Tề tổng đề nghị đi KTV dưới lầu hát. Một đám người chân nam đá chân chiêu, chui vào phòng KTV.
Thật ra tửu lượng của tôi luôn rất tốt nhưng nhất định phải về nhà sau khi uống, ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau sẽ không sao. Hai giờ sau khi uống rượu mạnh tất sẽ say không thể nghi ngờ.
Vài người gào trong phòng ba tiếng, đoán chừng cả người hát lẫn người nghe đều chẳng hiểu gì.
Rốt cuộc có người nói phải về nghỉ, Thịnh tổng đã ngã xuống một cách quang vinh. Cổ đông lớn phía bên kia nói mình sẽ đưa ông về. Tôi thấy ông ta cũng say khướt, không biết là ai đưa ai về nữa.
Tề tổng xung phong đưa tôi về. Tính ra hôm nay chỉ có ông ta là tỉnh táo nhất. Tôi từ chối nhưng ông đã kéo tay tôi đi ra cửa.
Sau khi người ta uống say thì giọng đặc biệt lớn nhưng mình lại không biết. Lúc thanh toán tiền, mấy con ma men tranh nhau móc hầu bao y như cãi nhau. Mặt quản lý trực và bảo vệ căng thẳng, đứng ở bên cạnh.
Tôi cảm thấy tình hình hơi không bình thường. Chẳng những Tề tổng kéo tay của tôi mà còn ôm eo tôi, lúc nói chuyện thì kề rất gần, nhiệt độ cơ thể cũng rất cao. Xuất phát từ trực giác của phụ nữ trưởng thành, đêm nay dù có thế nào đi nữa cũng không thể để ông ta đưa tôi về một mình.
Đi tới cửa chính, Tề tổng sống chết muốn dẫn tôi lên xe. Tôi dùng chút ý thức còn lại từ chối ông ta. Đang lúc dây dưa thì có một người bước tới, kéo tôi vào trong lòng. Tôi cả kinh, quay phắt đầu lại...
Viên Lãng!
Tề tổng bên kia trợn tròn mắt. Tuy tôi không biết sao Viên Lãng lại xuất hiện ở đây nhưng xuất phát từ ý thức thương mại, tôi vẫn không quên giới thiệu: "Tề tổng! Đây là chồng tôi."
"Chồng! Vậy đây là Tề tổng VIP của bọn em."
"Chúng tôi không uống...bao nhiêu, để tôi đưa Tề tổng về...Tôi tìm được đường, không cần..."
Đại khái là Viên Lãng nói một câu khách sáo rồi đỡ tôi lên taxi.
Tôi lèo nhèo với anh ở trên xe: "Oa, chồng? Sao có thể là anh được? À...Em gọi điện thoại cho anh."
Viên Lãng không có biểu cảm gì: "Em không gọi cho anh. Em gọi cho Tiểu Lâm."
Suy nghĩ của tôi không thay đổi: "À, anh gọi cho Thanh Nhan? Sao người tới lại là anh? Thanh Nhan đâu? Thật không có tình nghĩa gì cả."
"Tiểu Lâm đi công tác ở Thạch gia trang. Cô ấy gọi cho Cao Thành, Cao Thành gọi cho anh."
Tôi cười ha hả: "Anh trèo tường ra hả?" (Lời tác giả: Tôi xin phép được nói ra: Được rồi, say thành như vậy, đừng nói chuyện nữa.)
...
Tôi hoàn toàn không biết mình về nhà thế nào. Bởi vì lúc tôi hơi tỉnh lại đã là hơn bốn giờ sáng.
Vừa mở mắt thì thấy trên đầu giường có một ly nước ấm. Tôi cầm ly lên uống ừng ực không chút nghĩ ngợi.
Cảm thấy muốn đi toilet, tôi nhấc chân xuống giường. Vừa đứng vững thì thấy một dòng nước ấm chảy ra từ giữa hai chân.
Tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn thì thấy máu tươi đầy đất. Dòng máu vẫn đang tuôn ra từ giữa hai chân.
Tôi "a" lên một tiếng, Viên Lãng nhảy xuống giường, hỏi: "Sao vậy?" Anh đảo mắt, nhìn thấy dấu máu trên đất.
Anh tiện tay quơ khăn lông bên cạnh gối, nhét vào trong tay tôi: "Mau bịt lại!" Vừa lấy quần áo mặc vào cho tôi, anh vừa chụp áo thun và quần dài, ôm tôi lên. Hai người mực quần áo, đi dép lê xuống lầu.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ trực kiểm tra một chút, hỏi vài chuyện sinh hoạt vợ chồng rồi kết luận: "Sảy thai! Do mệt mỏi quá độ."
Tôi trừng mắt nhìn thầy thuốc, hoàn toàn không phản ứng kịp. Theo lời cô ấy nói thì tôi có thai rồi hả? Sau đó lại mất? Nói gì vậy? Tôi nhất thời vô cùng lúng túng.
Bác sĩ mở khẩu trang ra, đưa thuốc cầm máu, nói: "Tám giờ rưỡi sáng tới khoa phụ sản để làm sạch tử cung."
Tôi nằm trên giường bệnh phòng cấp cứu, nhìn Viên Lãng, không nói gì.
Viên Lãng đắp kín chăn cho tôi, nói: "Khát không? Uống chút nước ấm."
Buổi chiều ngày hôm sau, xuất viện về, anh ôm tôi nằm xuống giường.
Lát sau, tôi nghe thấy tiếng dao trong phòng bếp, lát sau nữa thì nghe thấy tiếng nồi áp suất kêu lên tu tu.
Tôi nằm trên giường, còn đang đau lòng, không thèm nghĩ Viên Lãng đang làm gì nữa. Tăng ca mỗi ngày để làm việc có ý nghĩa gì? Thật không dễ dàng mới có con, chưa đợi tôi nhận ra thì đã không còn.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được mà lăn ra khỏi khóe mắt.
Một tờ giấy mềm mại lau đi nước mắt cho tôi. Tôi mở mắt ra, Viên Lãng ngồi bên giường, trong tay bưng một chén canh gà nhỏ có màu vàng óng.
Anh nói, giọng trầm thấp, hơi khàn khàn càng trở nên từ tính: "Bác sĩ nói em phải uống chút canh nóng."
Tôi cầm lấy chén, nước mắt tuôn ào ạt. Hết năm nay anh đã 32 tuổi nhưng chưa có con. Nhà người khác, vừa về nhà đã có trẻ con nhào tới, gọi ba không ngừng...
Anh lau nước mắt cho tôi. Tôi thả chén lên tủ đầu giường, nhào vào lòng anh, một lòng một dạ khóc.
Hai ngày, Viên Lãng ngốc ở trong nhà, nói chuyện với tôi, lúc mua đồ ăn thì tiện thể mua chút đồ ăn ngon, ít đồ chơi về, dỗ tôi vui vẻ.
Sau này lúc các anh em trong trung đội ba nghỉ phép tới chơi tôi mới biết được rằng anh gọi điện xin chuyển ca, dùng hết hai tháng nghỉ sau đó.
(Nhưng các anh em vô cùng ủng hộ anh, khuyến khích anh ở nhà bồi chị dâu nhiều một chút. Về phần huấn luyện thì có trung đội trưởng đội hai ôn hòa là được. Đương nhiên sau khi Viên Lãng trở về thì bọn họ có phải tới đỉnh núi 375 đón mặt trời mọc hay không thì tôi không biết.)
Vì thế, tôi lại ba tháng không gặp được anh.
Tháng tám tới, trời nóng như Sơn Tây bốc cháy. Vào giữa trưa, mặt trời chiếu xuống đất chói chang, lá cây không hề lay động, ve sầu cũng không kêu nữa.
Có thể tìm được chỗ bán đồ giải khát bất cứ đâu trên đường, y như bữa trưa vậy.
Điện thoại vang lên. Tôi nhìn dãy số liền biết là ai nên giọng trả lời khá quyến rũ: "Xin chào ngài. Ngài là?"
"Tôi hả, Dư tiểu thư..." Trong giọng nói bên kia mang theo chút trêu ghẹo đầy uể oải.
"A...Là ngài ạ? Xin hỏi ngài họ gì?" Chơi một chút.
"A, thì ra trí nhớ của Dư tiểu thư kém vậy sao? Hình như anh nhớ ba tháng trước có người hẹn anh đi bơi..."
"A, chồng, chồng, em hẹn. Hôm nay anh có rảnh không?"
"Hết giờ làm anh tới đón em!"...
Cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn? Tôi uống một hơi hết sạch ly nước giải khát, trong bụng thật lạnh thật lạnh.
Tôi cấp tốc nhào vào cửa hàng tổng hợp mua một bộ bikini mà tổng vải trước sau cộng lại không bằng bàn tay tôi.
Chiều tới, Viên Lãng dựa vào một chiếc xe việt dã có biển số dân dụng.
Tôi ngạc nhiên nói: "Ở đâu đây?"
"Mượn của bạn."
"Chờ em hoàn thành hai hợp đồng thì em cũng mua một chiếc."
"Được, lên xe."
Xe chạy thẳng ra khỏi nội thành.
Tôi hỏi: "Không phải đi bơi ạ?"
"Đúng vậy!"
Đi rất lâu, xe quẹo vào một con đường núi. Cây cối xanh um ở hai bên đường có vẻ hơi yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tôi nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Đây là đâu ạ? Viên Lãng, anh sẽ không cái gì cái gì em ở đây trước chứ?"
Xe dừng trong một khoảnh rừng, Viên Lãng xuống xe, kéo tay tôi qua, đi tới trước một dòng suối.
Dòng suối rất đẹp, nước xanh tự nhiên, một con chim xẹt qua nước, chạm nhẹ một chút liền tạo ra từng vòng sóng...Tôi cảm thấy miệng mình không khép lại được. Viên Lãng, anh cũng có lúc lãng mạn thế này sao?
Lúc này, một chuyện càng lãng mạn hơn xảy ra. Viên Lãng cởi từng món đồ xuống, cho đến khi...Dáng vẻ anh như người nguyên thủy. Tôi căng thẳng tới mức hơi thở cũng không đều nữa. Tôi nhìn anh bước từng bước một vào nước, xoay người cười nói với tôi: "Còn không xuống mau?"
Tôi mắt đầu cà lăm: "Em...Em đi thay áo tắm."
Viên Lãng nhìn tôi, mỉm cười, lắc đầu.
Trời đất cũng phai màu rồi. Tôi nhìn phải ngó trái một lúc thấy bốn bề vắng lặng thì nhanh chóng cởi quần áo, nhảy bùm một cái vào trong nước.
Viên Lãng kéo tôi qua. Nước chỉ tới ngang ngực, dưới có cá bơi ngang qua giữa hai chân, tôi và anh bốn mắt nhìn nhau. Sau đó, trong bóng cây bên bờ suối, môi anh ấn lên môi tôi, mút một cách dịu dàng.
Ai có thể nói cho tôi biết bây giờ tôi đang ở phương trời nào của thế giới này không? Tôi chỉ biết là lưỡi của anh cực kỳ ngọt, cực kỳ ngọt.
Tác giả :
Tả Trứ Ngoạn Đích