Gả Cho Tổng Tài Trai Bao
Chương 6-2: Túng dục quá độ không thích hợp đi làm (2/2)
ánh mắt Lệ Phong Tước làm Tần Lạc Y không thể khống chế nhớ tới điên cuồng ban ngày, chỗ bị lôi kéo trên cổ dường như cũng đột nhiên nóng rực lên.
Dưới con mắt không dễ chịu kia, cô tận lực muốn giấu đi sắc mặt lúng túng của mình, nhưng ở dưới ánh mắt nóng bỏng của Lệ Phong Tước, cô cảm giác hai chân vừa khôi phục bình thường của mình dường như lại bắt đầu như nhũn ra.
Nỗ lực không để cho mình hiện ra một tia thế yếu, Tần Lạc Y cắn răng đặt thức ăn trên bàn cơm, cô ý đồ thông qua bàn ăn che chắn, chống đỡ tầm mắt nóng bỏng đến từ chính Lệ Phong Tước.
"Anh không trở về nhà, lại chạy đến nhà tôi làm gì?"
Lệ Phong Tước nghe vậy lông mày nhíu lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn xem khuôn mặt nhỏ đỏ chót của Tần Lạc Y, lại giả vờ hiếu kỳ lấy chìa khoá trên người mình ra, đặt ở trong tay thưởng thức.
Nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông kia, Tần Lạc Y mới đột nhiên hiểu ra, nơi này dường như không phải nhà cô.
Vì che giấu lúng túng, Tần Lạc Y nhanh chóng kéo cái ghế ngồi xuống, lại dùng khóe mắt liếc trộm lại Lệ Phong Tước, nhớ tới hợp đồng để ở phòng ngủ, trầm ngâm lại tiếp tục mở miệng.
"A... Lúc xế chiều, tôi đi in hợp đồng ra, lát nữa anh xem một chút, nếu như không có vấn đề, phiền anh ký tên."
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục mở miệng: "Tôi không hy vọng lần thứ hai xảy ra chuyện hai ngày nay."
Tần Lạc Y phát hiện Lệ Phong Tước lạnh mặt, toàn bộ khí áp trong phòng lấy anh làm trung tâm, trong nháy mắt thấp xuống.
Vì không để cho khí áp trong phòng càng ngày càng thấp, Tần Lạc Y cười gượng đẩy cơm nước vừa nấu xong lên trước mặt Lệ Phong Tước, lấy lòng nói: "Nếu không, cùng nhau ăn chút?"
Lệ Phong Tước nhìn cơm nước trước mặt, tuy rằng không có tinh xảo như ở khách sạn, rau xanh đơn giản, lại làm cho anh nhìn liền muốn ăn thêm nhiều, không có lịch sự bưng bát lên liền bắt đầu ăn.
Ngày xưa anh ăn đều là một ít đồ ăn kiểu Tây ở khách sạn và nhà hàng, rất lâu không có ăn loại đồ nấu ở nhà này, anh thậm chí đã quên đồ ăn như vậy là mùi vị gì.
Tần Lạc Y nhìn người đàn ông trước mặt nhanh chóng ăn sạch món ăn trong mâm, khóc không ra nước mắt.
Cô chỉ đến gắp món ăn một lần, còn lại liền đều bị Lệ Phong Tước "Càn quét" sạch sành sanh, có chút oán giận anh không chừa cho mình một chút.
Có điều nhìn thấy đồ ăn mình nấu được người ăn sạch, trong lòng cô vẫn có một ít cảm giác thỏa mãn.
Tần Lạc Y ở ngay loại mâu thuẫn trong lòng này, liếc Lệ Phong Tước một chút, sau đó thu thập xong bàn ăn, đứng dậy đến nhà bếp rửa bát đũa.
Lệ Phong Tước ăn cơm nước xong liền lười nhác ngồi trên ghế salông, nhìn bóng người Tần Lạc Y ở trong phòng bếp bận rộn.
Anh chưa bao giờ phát hiện, tiếng bát đũa va chạm dễ nghe như thế, cảm giác trong nhà có người làm cơm là tươi đẹp như vậy.
Làm anh không khỏi nghĩ đến vừa nãy lúc anh vừa vào cửa ngửi được mùi thơm cơm nước, cùng với dép đã bày ra ở cửa, còn có dáng vẻ Tần Lạc Y buộc tạp dề, dịu dàng bưng món ăn.
Anh liền cảm thấy, anh dường như chính là một ông xã tan tầm trở về.
Người phụ nữ trong phòng bếp kia chính là bà xã đang vì ông xã tỉ mỉ chuẩn bị cơm nước, bọn họ chính là người một nhà, dù cho tình cờ cãi nhau, nháo mâu thuẫn, thế nhưng là mãi mãi cũng sẽ không rời đi lẫn nhau.
Cảnh tượng như vậy là Lệ Phong Tước vẫn luôn khát cầu, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, anh chỉ đều là mỗi ngày tiệc rượu xã giao, rượu đỏ bò bít tết, dù cho có vô số người đẹp nhào vào trong ngực.
Lại không có một người là thật sự có thể cùng anh chân thật sinh sống, sinh hoạt suốt ngày trống rỗng như vậy làm anh rất mệt mỏi, nhưng không có biện pháp gì.
Bây giờ Tần Lạc Y xuất hiện, làm anh nhìn thấy một cảnh tượng, một cảnh tượng mình vẫn luôn khát cầu.
Đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục sống như vậy, vẫn rất tốt.
Dưới con mắt không dễ chịu kia, cô tận lực muốn giấu đi sắc mặt lúng túng của mình, nhưng ở dưới ánh mắt nóng bỏng của Lệ Phong Tước, cô cảm giác hai chân vừa khôi phục bình thường của mình dường như lại bắt đầu như nhũn ra.
Nỗ lực không để cho mình hiện ra một tia thế yếu, Tần Lạc Y cắn răng đặt thức ăn trên bàn cơm, cô ý đồ thông qua bàn ăn che chắn, chống đỡ tầm mắt nóng bỏng đến từ chính Lệ Phong Tước.
"Anh không trở về nhà, lại chạy đến nhà tôi làm gì?"
Lệ Phong Tước nghe vậy lông mày nhíu lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn xem khuôn mặt nhỏ đỏ chót của Tần Lạc Y, lại giả vờ hiếu kỳ lấy chìa khoá trên người mình ra, đặt ở trong tay thưởng thức.
Nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông kia, Tần Lạc Y mới đột nhiên hiểu ra, nơi này dường như không phải nhà cô.
Vì che giấu lúng túng, Tần Lạc Y nhanh chóng kéo cái ghế ngồi xuống, lại dùng khóe mắt liếc trộm lại Lệ Phong Tước, nhớ tới hợp đồng để ở phòng ngủ, trầm ngâm lại tiếp tục mở miệng.
"A... Lúc xế chiều, tôi đi in hợp đồng ra, lát nữa anh xem một chút, nếu như không có vấn đề, phiền anh ký tên."
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục mở miệng: "Tôi không hy vọng lần thứ hai xảy ra chuyện hai ngày nay."
Tần Lạc Y phát hiện Lệ Phong Tước lạnh mặt, toàn bộ khí áp trong phòng lấy anh làm trung tâm, trong nháy mắt thấp xuống.
Vì không để cho khí áp trong phòng càng ngày càng thấp, Tần Lạc Y cười gượng đẩy cơm nước vừa nấu xong lên trước mặt Lệ Phong Tước, lấy lòng nói: "Nếu không, cùng nhau ăn chút?"
Lệ Phong Tước nhìn cơm nước trước mặt, tuy rằng không có tinh xảo như ở khách sạn, rau xanh đơn giản, lại làm cho anh nhìn liền muốn ăn thêm nhiều, không có lịch sự bưng bát lên liền bắt đầu ăn.
Ngày xưa anh ăn đều là một ít đồ ăn kiểu Tây ở khách sạn và nhà hàng, rất lâu không có ăn loại đồ nấu ở nhà này, anh thậm chí đã quên đồ ăn như vậy là mùi vị gì.
Tần Lạc Y nhìn người đàn ông trước mặt nhanh chóng ăn sạch món ăn trong mâm, khóc không ra nước mắt.
Cô chỉ đến gắp món ăn một lần, còn lại liền đều bị Lệ Phong Tước "Càn quét" sạch sành sanh, có chút oán giận anh không chừa cho mình một chút.
Có điều nhìn thấy đồ ăn mình nấu được người ăn sạch, trong lòng cô vẫn có một ít cảm giác thỏa mãn.
Tần Lạc Y ở ngay loại mâu thuẫn trong lòng này, liếc Lệ Phong Tước một chút, sau đó thu thập xong bàn ăn, đứng dậy đến nhà bếp rửa bát đũa.
Lệ Phong Tước ăn cơm nước xong liền lười nhác ngồi trên ghế salông, nhìn bóng người Tần Lạc Y ở trong phòng bếp bận rộn.
Anh chưa bao giờ phát hiện, tiếng bát đũa va chạm dễ nghe như thế, cảm giác trong nhà có người làm cơm là tươi đẹp như vậy.
Làm anh không khỏi nghĩ đến vừa nãy lúc anh vừa vào cửa ngửi được mùi thơm cơm nước, cùng với dép đã bày ra ở cửa, còn có dáng vẻ Tần Lạc Y buộc tạp dề, dịu dàng bưng món ăn.
Anh liền cảm thấy, anh dường như chính là một ông xã tan tầm trở về.
Người phụ nữ trong phòng bếp kia chính là bà xã đang vì ông xã tỉ mỉ chuẩn bị cơm nước, bọn họ chính là người một nhà, dù cho tình cờ cãi nhau, nháo mâu thuẫn, thế nhưng là mãi mãi cũng sẽ không rời đi lẫn nhau.
Cảnh tượng như vậy là Lệ Phong Tước vẫn luôn khát cầu, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, anh chỉ đều là mỗi ngày tiệc rượu xã giao, rượu đỏ bò bít tết, dù cho có vô số người đẹp nhào vào trong ngực.
Lại không có một người là thật sự có thể cùng anh chân thật sinh sống, sinh hoạt suốt ngày trống rỗng như vậy làm anh rất mệt mỏi, nhưng không có biện pháp gì.
Bây giờ Tần Lạc Y xuất hiện, làm anh nhìn thấy một cảnh tượng, một cảnh tượng mình vẫn luôn khát cầu.
Đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục sống như vậy, vẫn rất tốt.
Tác giả :
Mang Quả Mộ Tư