Gả Cho Tổng Giám Đốc Phải Cẩn Thận
Chương 7
Nàng đang trong một chuyến phiêu lưu đích thực.
Bốn phía một màu đen bao phủ, không một tia sáng, áp lực quá lớn khiến nàng không thể động đậy.
Cảm giác mệt mỏi khiến nàng hoảng hốt và không suy nghĩ được gì.
Đột nhiên không biết từ đâu một sinh vật quấn lấy nàng, xiết chặt khiến nàng không thể thở nổi.
Một mảnh đen tối, nàng không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Con quái vật kéo nàng xuống nước, nhấn chìm nàng dưới đáy biển sâu.
Muốn mở miệng kêu cứu nhưng tiếng nói không thể phát ra.
Không!
“Thủy Kính! Thủy Kính! Ngươi tỉnh lại rồi sao?” Giọng nói quen thuộc lên tiếng gọi “Ngươi không cần dọa ta a.”
Đổng Nghi Lâm thiếu chút nữa là bật khóc khi nhìn tháy bộ dạng đau đớn khổ sở, đôi ta run tun của Thủy Kính.
Phương Thủy Kính thoát khỏi cơn ác mộng.
Hơi hé mở hai mắt liền nhìn thấy ngay người bạn thân đang vô cùng lo lắng bên cạnh.
“ Nghi, Nghi Lâm……” Tiếng nói của nàng có phần khàn khàn, trong lòng thở nhẹ một hơi.
“Cảm ơn trời đất! Ngươi đã tỉnh lại!” Đổng Nghi Lâm mỉm cười “Thiếu chút nữa ngươi dọa chết ta! Ngươi vừa rồi làm sao mà có vẻ đau đớn thế.”
“Ta vừa rồi… chỉ là năm mơ một cơn ác mộng….” Giọng Thủy Kính đứt quãng “Dưới biển sâu…. Ta bị một con mãng xà cuốn lấy… không thể kêu cứu……”
Thật đáng sợ, nàng khẽ rùng mình.
“Chỉ là mơ thôi, ngươi hiện cảm thấy thế nào?” Đổng Nghi Lâm vội hỏi “Có cảm thấy không thoải mái không? Có thấy buồn nôn không?”
“Ta.. ta làm sao vậy?” Thủy Kính chớp mắt, nhìn kim truyền trên tay, nhìn quanh một lượt mới biết thì ra mình đang ở bệnh viện “Chuyện gì xảy ra, sao ta lại ở trong bệnh viện?”
“Ngươi a, thật là liều lĩnh” Đổng Nghi Lâm mở to mắt “Ngươi vì cứu một đứa bé mà lao ra đường, ngươi nghĩ ngươi là Thành Long võ công cao cường chắc, cũng may ôtô không đâm trúng ngươi, ngươi chỉ là ngã ra và bị đập đầu xuống đất, bị mấy vết thương ngoài da thôi.. hừ, đủ để ngươi đau đớn mấy ngày.”
Nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng không quên tính sổ.
Ta cứu một đứa bé ư!
“A?” Thủy Kính trợn mắt “Thật thế sao? Ta không có chút ấn tượng!”
“Ngươi…” Đổng Nghi Lâm vừa giận vừa buồn cười “Có buồn nôn không? Bác sĩ nói có thể não ngươi bị chấn động…”
Thủy Kính chú ý tới bạn thân hình như ngoại hình có chút thay đổi, hơn nữa còn có trang điểm. Nhìn qua thấy rất được.
“Nghi Lâm, ngươi thau đổi phong cách a, nhìn thật đẹp nha.” Nàng nói.
“Đâu có!” Đổng Nghi Lâm nhìn lại mình “Đã mấy tháng rồi mà, có chút thay đổi thôi….là do nhà tạo mẫu của ngươi làm còn gì.”
Thủy Kính khó hiểu, cái gì mà nhà tạo mẫu? Còn chưa kịp nỏi Đổng Nghi Lâm đã tiếp tục nói “Đúng rồi! Chồng ngươi hiện sắp đến đây, ta sợ hắn lo lắng nên trong điện thoại chỉ nói ngươi sơ ý bị ngã, không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da thôi, lát nữa ngươi liệu liệu mà nói, đừng có mà lôi ta chết theo nhé, ta không muốn bị lão chồng ngươi giết đâu.”
Thủy Kính cười lớn thành tiếng, vị hôn phu Giang Cánh Bằng của nàng là người ôn nhã thích đọc sách, sao có thể là người bạo lực như thế chứ.
“Ngươi thật khoa trương quá! Cánh Bằng không phải đang đi học sao? Cũng không có gì nghiêm trọng, ngươi gọi cho hắn làm gì?”
Đổng Nghi Lâm vẫn chưa phát hiện bạn thân nói chuyện có điểm bất thường, vẫn thao thao bất tuyệt “Ta là thuận tiên nên báo thôi, đợi giao ngươi cho chồng ngươi rồi chúng ta còn có cơ hội đòi bữa cơm chứ.”
Chúng ta? Nghi hoặc hiện lên trong mắt Thủy Kính.
Tiếng bước chân dồn dập đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Thanh âm của Giang Cánh Bằng ôn nhu như nước, an ủi Quan Long Kí “Ngươi đừng hoảng, Thủy Kính có cát nhân thiên tướng, không việc gì, phòng mười sáu, ở trong này…”
Cửa mở, xuất hiện bên giường là hai anh em Quan Long Kí, Giang Cánh Bằng.
Quan Long Kí vẻ mặt lo âu.
“Thủy kính, em không sao chứ?” Cánh tay ấm áp ôm lấy nàng vẫn nhớ cẩn thận để không động vào vết thương của nàng.
Thấy thân vợ yêu trên giường bênh đầy vết thương Quan Long Kí đau lòng nói “Chúng ta về bệnh viện nhà mình, làm kiểm tra tổng thể….”
Người này…. Khuôn mặt này….!
Thủy Kính toàn thân cứng đờ, mặt cắt không còn gọt máu.
Nàng hét lên “Không cần ôm ta, ngươi tránh ra!”
Con mãng xà trong mộng thật sự đã đến đây tìm nàng.
Cánh tay này, thân thể này, giọng nói này khiến nàng dựng hết gai ốc trên người.
Hắn tất cả đều giống con quái vật trong mơ, bám riết quấn lấy nàng làm nàng sợ hãi.
“Đừng ôm ta.” Thủy Kính chịu đả kích khiến tay chân khua loạn.
“Ba!” Âm thanh cái tát dừng lại trên má Quan Long Kí, đỏ ửng một bên má.
Không khí trong phòng bỗng nhiên đông cứng.
“Thủy Kính?” Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Nàng thật sự đang giận, rất giận, giận đến cực điểm nam nhân trước mặt “Ngươi cút! Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi!”
Cảm xúc kích động đã che hết lý trí của nàng.
“Thủy Kính! Ngươi làm sao vậy?” Đổng Nghi Lâm khó hiểu hỏi.
Người hiểu ra mọi chuyện đầu tiên là Quan Long Kí.
Chuyện hắn sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Hắn bỗng nhiên hiểu được, người vợ ngọt ngào yêu kiều của hắn đã biến mất không một dấu vết.
Ánh mắt phẫn nộ cùng địch ý này là ánh mắt Thủy Kính dành cho hắn trước khi nàng phát sinh chuyện mất trí nhớ. hắn chính là người nàng hận đến tận xương tủy.
Thế giới hạnh phúc của hắn trong chớp mắt sụp đổ hoàn toàn, hoàn toàn bị hủy diệt.
Sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cho Quan Long Kí mất đi bình tĩnh, một mảng tối đen trước mắt hắn, mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân hắn run lên.
Thủy Kính đã khôi phục trí nhớ.
Tâm tình hoảng loạn khiến Quan Long Kí không nói nên lời, mắt thấy có điều không đúng, Đổng Nghi Lâm cùng Giang Cánh Bằng lập tức giúp Thủy Kính xuất viện.
Một đoàn người trở lại Giang gia, mời ra hai vị lớn tuổi trong nhà khuyên bảo.
“Thủy Kính, bình tình một chút.”
Mất bao tâm sức mọi người mới có thể giải thích toàn bộ mọi chuyện cho Thủy Kính.
……………
“Ta không tin… ta không tin! Đây không phải sự thật!” Thủy Kính vẻ mặt sợ hãi “Các người lừa ta…Cánh Bằng, Ngươi mau nói đây không phải sự thật! Đúng không?”
Đây là ác mộng, hỗn loạn, tai nạn, điên cuồng…… Đúng là một tổ hợp điên loạn.
Nàng trong khi trí nhớ không có đã làm ra những chuyện gì đây, như thế nào lại có thể gây nên chuyện thị phi này?
Nàng như thế nào lại nguyện ý gả cho tên mặt người dạ thú Quan Long Kí này đây? (hana: mệt quá mà vẫn phải nói một câu… *hét lên* Mụ kia không được nói Kí ca của ta như thế….)
“Chuyện này không thể là sự thật, Thủy Kính luôn là người bình tĩnh và có lý trí giờ lâm vào trạng thái hỗn loạn “Ta không thể gả cho tên này… này… không thể?”
“Thủy… Thủy Kính, Ngươi bình tĩnh một chút.” Giang Cánh Bằng có điểm khó xử, hắn chưa bao giờ thấy được bộ dạng không giữ được bình tĩnh của Thủy Kính như thế này.
Nhìn sang người em trai đang vô cùng khiếp sợ và tuyệt vọng, mặt trắng bệch không còn giọt máu, hắn đau đầu hít sâu một hơi.
Sao chuyện này lại xảy ra chứ?
“Chuyện này không thể là sự thật!” Thủy Kính tuỵêt vọng hò hét.
Nàng rõ ràng tháng sáu sẽ về làm vợ Giang Cánh Bằng nha!
“Thủy Kính…..” Lữ Bội Linh buồn bac nhìn nàng.
“Dì à, ta….” Thủy Kính nước mắt lưng tròng, quật cường nén lại, đem nước mắt nuốt vào trong.
Lịch trên tường, trên báo, bạn thân cùng bạn trai mặc đồ đôi, thể hiện tình cảm. Tất cả có thể đúng là sự thật.
Nhìn Quan Long Kí bất động, nàng mất trí nhớ hai năm bảy tháng, nhưng lại gả cho một tên khốn.
“Ngươi là tên khốn vô sỉ.” Nàng đanh giọng mắng.
Thủy Kính oán hận trừng mắt nhìn hắn, tất cả ân ái ngọt ngào giờ hóa thành bọt biển, tan thành mây khói, không chút dấu vết trong đầu nàng.
Người luôn lạnh lùng vô tình như Quan Long Kí lúc này gương mặt thống khố, nhưng nửa câu thanh minh biện bạch cũng không nói nên lời.
Mọi người mơ hồ đoán được chân tướng sự tình, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn hồn phi phách lạc.
“Tránh ra! Ngươi tránh ra!”
“……” Quan Long Kí muốn nói gì đó nhưng thanh âm không thể phát ra miệng.
Ngược với biểu hiện ảm đạm tuyệt vọng của hắn là vẻ giận dữ oán hận của Thủy Kính, sau đó chuyển thành biểu hiện lạnh lùng như băng.
Thủy kính khi mất đi trí nhớ luôn tươi sáng như ánh mặt trời, đến khi khôi phục trí nhớ bỗng biến thành siêu cấp bạo phong.
Người bạn thân thiết Trương Ngọc Mân mang đến cho nàng bánh ngọt khiến nàng kinh hãi, lại động chạm đến điều cấm kỵ của nàng khiến nàng không làm sao bình tĩnh nổi.
Trương Ngọc Mân đáng thương khóc ròng, vẫn là Đổng Nghi Lâm giúp nàng giải thích mọi chuyện.
“Ngươi bình tĩnh một chút! Thủy Kính hiện tại thật sự rất cần ngươi.”
“Ân, ta sẽ cố gắng!” Trương Ngọc Mân gật gật đầu.
Đầu bếp Quan gia và người làm trong nhà đều phát hiện, vị phu nhân hiền lạnh tươi sáng đã không thấy đâu, giờ chỉ thấy một vị phu nhân tính tính khó chịu, chỉ cần gọi nàng là “phu nhân” nàng ngay lập tức liền phát điên.
“Ta không phải phu nhân quỷ gì của các ngươi.” Thủy Kính nghiến răng gào thét.
“Là! Kia…… Phương tiểu thư……” người hầu ngập ngừng nói “Cửa hàng hoa gọi điện nói tháng sau khi tặng hoa dùng bách hợp, hoa hồng, tulip hay lan vũ nữ a,?”
Hỏi ta làm gì? Thủy Kính cố gắng bình tĩnh “Cứ làm như bình thường, không cần hỏi ta.”
Ánh mắt xa lạ của nàng khiến mọi người buồn bã, mọi người chỉ hi vọng có phép màu nào khiến nàng khôi phục trạng thái “mất trí nhớ” thì thật là tốt. Khi ấy tính tình nàng tốt bụng, cũng không dùng ánh mắt lãnh đạm như thế đối với mọi người. Trên mặt ai bây giờ cũng tràn đầy vẻ thất vọng.
Nàng cảm thấy có lỗi khi phát hỏa với hạ nhân nhưng đối với kẻ được coi là chồng nàng, nàng nhất định phải cho hắn nhìn sắc mặt tốt nhất dành cho hắn. (hana: sao thấy tỷ ấy gian gian ấy).
Dù sao quan gia phòng cũng nhiều như thế, Quan Long Kí hắn có thể ngủ ở phòng khách, phòng làm việc, thậm chí là phòng của con.
Nàng muốn li hôn, hắn không chịu, sự việc cứ thế giằng co.
“Ta thật không cần ở lại đây, ta thật không nghĩ gì đến hắn!” Thủy Kính cố tình nói “Nơi này không phải nhà ta!”
Nàng không cần chồng, cũng không nhận con gái mình, đối với nàng mà nói, Quan Chi Hủy chỉ là một cô bé xa lạ.
Nàng cự tuyệt không ôm con gái, cũng không hề quan tâm đến bé.
“Mama…mama….” Nhìn cô bé ngốc nghếch gọi mẹ khiến những người xung quanh ai cũng thương xót.
“Thủy Kính, ngươi bế con một lát đi!” Đổng Nghi Lâm khuyên nhủ.
“Ta không cần!” trong đầu nàng mọi thứ vẫn đang hỗn loạn “Nó có bảo mẫu! kêu bảo mẫu bế đi!” (hana: ta không thích thủy kính thế này, ác quá, không biết Kí ca đã làm gì nữa.)
Nàng không nghĩ sẽ quan tâm đến cô bé này.
Cho dù cô bé có diện mạo xinh đẹp như thiên sứ cũng không khiến nàng động lòng.
Nàng hận, căm ghét bởi nàng nghĩ cô bé này không phải là kết tinh của tình yêu của nàng, ngược lại lại là thứ nhắc nhở nàng rằng nàng đúng là đã kết hôn với tên ác ma kia.
Nàng thật sự không muốn tin!
……………..
Đây nhất định là báo ứng của hắn!
Ý cười đau đớn, người vợ thiên sứ của hắn đã biến mất không một dấu vết, Thủy Kính trước mặt hắn chỉ còn là một nữ nhân tràn đầy hận thù.
Trong một lần tham gia tiệc xã giao hắn đã nhìn thấy khí chất tao nhã của Thủy Kính, nàng phóng khoáng, vui vẻ, nói chuyện cũng vô cùng ấm áp làm hắn không thể dời mắt.
Hắn lặng người, vận dụng tất cả tình báo mới biết thì ra Thủy Kính sắp gả cho người anh trai mà hắn không thể nhận đã khiến hắn làm nên một chuyện vô cùng vô si….
Dùng nhà cửa, tiền bạc, quyền thế cũng không khiến Thủy Kính lay động, chỉ nhận được một câu cự tuyệt đầy phẫn nộ của nàng.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ sau khi sự khiếp sợ trên mặt nàng qua đi, chỉ còn lại sự chán ghét khinh bỉ….
“Biến thái!” nàng tức giận quay đi, thậm chí không muốn nghe hắn mở miệng giải thích.
Mới đầu, hắn giống như âm hồn tiếp cận Thủy Kính, nghĩ muốn chiếm lấy nàng, lại còn xâm phạm nàng, khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng.
Thân thể tiếp xúc với nàng khiến hắn không thể khống chế được dục vọng, hắn cưỡng hôn nàng, lấy sức nam nhân áp chế nàng, muốn xâm phạm nàng. Thủy Kính ra sức dãy dụa, kinh hoàng chạy trốn, mới dẫn đến tình huống rơi xuống vực mất đi trí nhớ. (hana: hóa ra đây là nguyên nhân, thảo nào, giờ ta hơi ghét Kí ca, nhưng vẫn thương ca.)
Đây chính là tội ác do hắn tự mình gây nên.
Thủy Kính mất đi trí nhớ khiến cuộc sống của hắn mở ra một cánh cửa mới, mang đến mùa xuân ấm áp cho cuộc sống của hắn.
Xung quanh Quan Long Kí vẫn còn tiếng cười đùa của nàng.
………..
Thủy Kính cố nén nước mắt cự tuyệt mọi lời khuyên của mọi người.
Hai tròng mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm vào nàng giống như một người lữ hành đã nhiều ngày lang thang trong sa mạc và không được uống nước.
Nước trong sa mạc giống như ảo ảnh, không thể giống như biển lớn. Hắn đau khổ thầm nghĩ,
Mùa xuân của hắn thật ngắn ngủi a!
Trời ơi, xin hãy cứu ta!
Quan Long Kí lấy hai tay chắp lại nguyện cầu.
Ta nguyện ý chịu bất cứ hình phạt nào. Xin hãy cho ta thêm một cơ hội!
Hãy làm cho kì tích xuất hiện.
………………….
Sau khi gây sức ép hai ngày không có hiệu quả rốt cuộc cơn bão Thủy Kính đã có dấu hiệu hạ nhiệt, có điều….
“Ta muốn ly hôn, hôn nhân của ta không hạnh phúc.” Giọng nàng chắc như đinh đóng cột.
“A?”
“Cái gì?” Mọi người kinh hô ra tiếng.
Quan Long Kí vẫn trầm mặc tuyệt vọng ở đáy vực sâu bỗng lên tiếng.
“Ta sẽ không đồng ý.” Lời nói ra không hề có sự lên xuống của ngữ điệu khiến người nghe cảm thấy như đang đối diện với một tảng băng ngàn năm, không lạnh mà vẫn rét run.
Gương mặt hắn thật tiều tụy, có vẻ lo lắng, tuyệt vọng đến tột cùng.
Bất kể ai cũng có thể nhận thấy nội tâm Quan Long Kí có bao thống khổ và tra tấn.
“Ta sẽ không đồng ý… trừ khi ta chết.” sau một số ngày mất ngủ, giọng của hắn u ám giống như được truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó.
“Vậy ngươi đi chết đi!” Thủy Kính điên lên.
Biểu hiện trên mặt hắn khiến người khác sợ hãi.
“Cái ta có chính là thời gian và tiền bạc, có thể đợi em cả đời.” lời nói nhẹ nhàng vang lên nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén.
Mọi người sự khủng bố không bình thường của hắn mà khiếp sợ không thôi.
Sự khẩn khoản thâm tình đúng là của một người chồng tốt.
Tuyệt vọng hoàn toàn khiến Quan Long Kí điên cuồng.
“Ta không thể đếm hết được nhân chứng cùng vật chứng chứng minh em đã nguyện ý gả cho ta…” ngữ điệu lãnh khốc vô tình “thậm chí còn có luật sư cùng bác sĩ làm chứng… Em thử nghĩ xem quan tòa sẽ tin ai?”
Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như phát ra nơi cổ họng, lọt vào tai Thủy Kính lại như tiếng mãng xà đang phì phì phun độc.
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Thủy Kính không dám tin khi nghe những lời hắn nói, tức giận đùng đùng.
“Ý tứ chính là, em ngoài việc chứng minh thần trí mình bình thường thì còn mất thêm năm đến mười năm kiện tụng tòa án… bởi vì ta nhất định tuyệt đối không buông tay!” Giọng hắn lạnh như băng nhưng ánh mắt cuồng si lại như muốn phát hỏa.
Quan Long Kí không hề giấu diếm vẻ lạnh lùng mà thể hiện ngay trước mặt mọi người.
“Ngươi, đồ điên, đồ biến thái! Ngươi là đang đe dọa ta!”
Không ai muốn thì cũng đã thấy Quan Long Kí đã biến thành mà vương hắc ám.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng, một khắc cũng không rời, giống như con mãng xà đang cuốn chặt lấy con mồi không cho nó có cơ hội chạy thoát.
Đúng là một nam nhân đáng sợ… Đổng Nghi Lâm bỗng thấy lạnh run người.
Thủy Kính vừa sợ vừa giận, thanh âm run nhè nhẹ “Ngươi nghĩ có thể đe dọa được ta sao? Cho dù phải dùng năm năm, mười năm hay hai mươi năm ta cũng phải kiện ngươi, ngươi làm ta buồn nôn, môt giây cũng không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
“Long Kí, đừng như vậy! Thủy Kính, ngươi cũng bình tĩnh một chút.” Như ở trong mộng mới tỉnh Lữ Bội Linh vội vàng khuyên nhủ. “Có chuyện gì từ từ nói nha!”
“Vô dụng thôi!” Quan Long Kí thanh âm như một tảng băng “Điều ta nói chính là sự thật.”
Sự tuyệt vọng xâm chiếm trái tim khiến hắn chỉ có thể làm vậy.
Nếu chỉ cần cầu khẩn, quỳ lạy hay khóc mà có thể đưa về cho hắn người vợ ấm áp thì hắn cũng không cần làm đến thế. Hiện tại hắn chỉ có thể làm như vậy.
Hắn chỉ có thể dùng cách quyết không buông tay để giữ nàng lại.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Đồ điên này!” Thủy Kính thống khổ hô to “Ta không yêu ngươi, không muốn làm vợ ngươi! Ta không nghĩ, không muốn làm mẹ, như vậy có gì không được? Vì sao lại là ta? Vì sao lại là ta?”
“Trừ phi…” Giọng nói thống khổ lạnh như băng của Quan Long Kí vang lên. “Cơ hội.”
Thủy Kính đang kích động nên nghe không rõ, truy vấn “Cái gì?”
“Ta nói, em cho ta một cơ hội, em cũng hãy cho ta một cơ hội.” Quan Long Kí nói “Một năm.”
“Hãy cho ta thời gian một năm.” Hắn chậm rãi nói “Nếu sau một năm, em vẫn dùng thái độ này với ta, như thế ta sẽ thả tự do cho em…. Vô điều kiện.”
“Ta không cần.” Thủy Kính kinh hô.
Một năm? Nàng ngay cả một giây cũng không muốn nhẫn nại.
“Vậy cứ để chúng ta dây dưa cả đời đi!” Tuyệt vọng, đau khổ, bi ai khiến hắn điên cuồng “Ta sẽ không buông tay, tuyệt đối không…”
Thủy kính nhịn không rùng mình.
Hắn là đồ điên!
“Ta… như thế nào có thể xác định ngươi không nói dối?” Thủy Kính nắm chặt tay.
Namnhân này độ khủng bố quá kinh khủng khiến nàng cảm thấy bản thân chỉ như một con thỏ nhỏ trước miệng mãng xà, không thể động đậy vì trúng độc.
“Ta nguyệný ký hợp đồng!” Quan Long Kí chậm rãi nói.
Vài ngày sau đó bản hợp đồng bất đắc dĩ giữa Quan Long Kí và Thủy Kính cuối cùng cũng được kí kết dưới sự chứng kiến của nhiều người.
Điều kiện đưa ra gồm, hai bên hẳn là phải gặp nhau một số lần, không được cùng người khác có quan hệ khác. Một năm sau nếu bên nữ vẫn không thể tiếp nhân bên nam thì bên nam không có quyền kháng nghị… tất cả các khoản phí khác vẫn được duy trì bình thường, sau khi li hôn cũng sẽ có phí li hôn, phí A phí B…
Cho dù là không rành pháp luật nhưng Thủy Kính có thể biết, ngoại trừ một năm bị trói buộc kia tất cả những điều khoản khác đều có lợi cho nàng.
Ngay cả luật sư cũng không nhịn được khuyên nhủ “Phu nhân, thứ lỗi cho tôi nhiều lời, ta làm luật sư nhiều năm như thế cũng chưa bao giờ nhìn thấy một cuộc li hôn nào mà bên nữ lại được nhiều lợi như ngươi, ngươi không thể không li hôn sao?”
Rõ ràng là một đôi yêu nhau a!
Lúc này Thủy Kính chỉ có thể chọn giải pháp im lặng.
Trong mắt những người ngoài nàng đã trở thành một người vợ nhân tâm hành hạ chồng.
Có nói đi nói lại cũng chỉ bị coi là ngụy biện, chính vì thế nàng chọn cách im lặng.
…………….
“Ngươi nói cái gì?”
Một thông tin khiến Thủy Kính còn điên tiết hơn việc mình đã “kết hôn” và sắp “li hôn.”
“Ngươi…. Ngươi vừa nói cái gì?” Nàng trơn mắt nhìn người bạn tốt nhiều năm, hỏi lại một lần.
Đổng Nghi Lâm khó khăn nói.
“Ta… ta và Giang Cánh Bằng đang… đang yêu nhau…” Đổng Nghi Lâm lắp bắp.
Thủy Kính đứng hình hồi lâu, sau đó mới kinh hoàng buông chén trà trong tay xuống.
Không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, Đổng Nghi Lâm lạnh đến run người.
Nàng cảm thấy được bản thân sắp gặp họa.
Thật lâu sau thật lâu sau.
“Cho nên…….. ta là phải nói câu chúc mừng, đúng không?” Giọng nói lạnh như băng của Thủy Kính trở nên nghiêm túc lạ thường “Cho nên ta tốt nhất nên để trái tim chết đi, cũng tên khốn kia duy trì “quan hệ hôn nhân” ngu ngốc kia?”
Nói đến từ “tên khốn” Thủy Kính gần như nghiếm răng mới thốt ra được.
Hít một hơi, thêm một hơi, giải tỏa áp lực trong lòng ngực, Thủy Kính cười lạnh nói “Các ngươi cũng đối với ta thật tốt đi.”
Một người luôn có thể đối đáp mạnh mẽ như Đổng Nghi Lâm phút chốc bị làm cho không thể mở miệng.
“Đây là báo ứng đi…” Nàng bất đắc dĩ nói nhỏ.
“Đúng là báo ứng nha, là ta khiến cha mẹ phải chết, đây đúng là báo ứng mà!” Thủy Kính không khống chế nổi xúc động.
“Vừa tỉnh lại ta đã gả cho một tên khốn, còn sinh ra một đứa con.” Thanh âm của nàng muôn phần đau đớn “Sau đó, người bạn thân nhiều năm của ta lại nói đang cũng vị hôn phu của ta yêu đương.”
Đây rốt cuộc là báo ứng a!
“Lúc trước khi ta mới tìm thấy ngươi đang mất trí nhớ, cũng mắng ngươi không ít, giờ ngươi cũng mắng ta nhiều vào…” Đổng Nghi Lâm nói “Hôm nay ngươi mắng… cũng coi như đã báo được thù hôm ấy đi.”
Đổng Nghi Lâm thở hồng hộc chạy đi.
Thủy Kính ngồi như tượng tại chỗ.
Có phải nàng đã sai rồi không?”
Người nên khóc không phải là nàng sao?
Vì cái gì mọi người ai cũng mắng mỏ nàng?
Mọi người ai cũng muốn nàng chấp nhận số phận là quý phu nhân , nhưng không một ai quan tâm nàng đang nghĩ gì.
“Thủy Kính…” sau lưng truyền đến tiếng gọi ôn nhu làm nàng muốn nổi điên.
“Ngươi tránh ra.”
“Ngươi và Nghi Lâm cãi nhau sao? Ta thấy nàng chạy đi, hốc mắt đỏ lắm!”
“Đều tại ngươi không tốt!” Thủy Kính một bụng ủy khuất, bất chấp đang cùng hắn chiến tranh lạnh, bùng nổ tức giận “Ngươi tránh ra! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Hắn thở dài, “Ta biết… đều là sai lầm của ta!”
“Đúng! Đều là ngươi sai!” Thủy Kính độc địa hét lên “Vì sao mọi người ai cũng nói giúp ngươi? Vì sao ai ai cũng trách mắng ta, ngay cả ba ba và dì cũng đứng về phía ngươi… ngay cả Đổng Nghi Lâm kia cũng cãi nhau…”
Nàng nhịn không được nghẹn ngào, “Ta rốt cuộc làm sai cái gì?”
“Thủy Kính…” Hắn thật muốn ôm lấy nàng.
“Không cần gọi ta! Ta không quen ngươi!” Lời nói ra khiến tay hắn đang ở giữa không trung buộc phải buông xuống.
Không quen……
A! Trái tim hắn như có dao cứa vào, Quan Long Kí khẽ nhếch lên nụ cười chua xót.
Nàng ở đó khóc, hắn chỉ có thể đứng lặng một bên đợi chờ.t
Đợi cho nàng cảm xúc bình ổn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ còn chưa đến bốn giờ, nhịn không được oán trách “Ngươi sớm như vậy đến làm gì? Không ở công ty sao?”
Sau khi kí hợp đồng nàng không ở cùng phòng với hắn nữa, hắn chuyển đến phòng làm việc, có điều trong hợp đồng có ghi, hai người một tháng phải dành ra hai ba cái cuối tuần cùng nhau ăn tối. Hôm nay chính là bữa tối đầu tiên.
“Ta có mấy thứ muốn cho em xem.” Hắn nói.
Hắn lấy trong túi ra một chiếc đĩa đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?” Thủy Kính nhăn mũi hỏi.
“Một số người trong công ty là nhiếp ảnh gia, ta đem ảnh của em làm thành DVD, còn một số là chính em tự quay…” Hắn nói.
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Có rảnh xem không?” Quan Long Kí nhẹ nhàng hỏi.
Xem? Không xem?
Thủy Kính lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, nàng có dự cảm, nếu xem nhất định hối hận, nhưng không xem lại cảm thấy bứt rứt trong lòng…..
Bữa tối nàng ăn không vào, Quan Long Kí ngồi trước mặt cũng ăn không nhiều lắm, chỉ tham lam nhìn ngắm nàng.
Hắn nghĩ mới xa nàng bốn ngày mà hắn đã điên cuồng nhớ nàng.
Nhớ tiếng cười của nàng, nhớ sự ấm áp của nàng, nhớ nàng ngọt ngào nức nở… (hana: ta có phải đầu óc đen tối quá không mà lại nghĩ tiếng nức nở này không phải là khóc nức nở nhỉ…oa oa biến thái quá)
Vợ yêu gần trong gang tấc nhưng hắn không thể ôm, rõ ràng chỉ cần đưa tay liền có thể chạm vào nàng nhưng sao nàng giống như đang cách xa hắn ngàn dặm.
Cho đến sau khi ăn xong hoa quả, nàng lạnh lùng đánh thức giấc mơ của hắn “Ta nghĩ, ngươi có thể về rồi.”
Quan Long Kkí yên lặng đứng dậy, bộng nhiên mở miệng “Thủy Kính, về chuyện anh trai và Nghi Lâm yêu nhau…”
Thủy Kính sắc mặt cứng đờ, càng trở nên khó coi hơn.
Quan Long Kí tạm dừng một chút, ngắn gọn nói: “Là em chủ động tác hợp hai người họ.”
“Ngươi…… Ngươi nói bậy……” Thủy Kính không chút lo lắng phản bác.
Quan Long Kí không nói gì, chỉ lặng yên nhìn sâu vào nàng.
Nàng mông lung mơ hồ nghĩ đến có thể chuyện này đúng là sự thật, hồi lâu không nhịn được hỏi “Vì sao?”
“Bởi vì, em hy vọng bọn họ hạnh phúc……” Quan Long Kí thanh âm khàn khàn nói.
Hạnh phúc giống như chúng ta. Tận đáy lòng hắn thật muốn nói thêm lời này.
Bốn phía một màu đen bao phủ, không một tia sáng, áp lực quá lớn khiến nàng không thể động đậy.
Cảm giác mệt mỏi khiến nàng hoảng hốt và không suy nghĩ được gì.
Đột nhiên không biết từ đâu một sinh vật quấn lấy nàng, xiết chặt khiến nàng không thể thở nổi.
Một mảnh đen tối, nàng không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Con quái vật kéo nàng xuống nước, nhấn chìm nàng dưới đáy biển sâu.
Muốn mở miệng kêu cứu nhưng tiếng nói không thể phát ra.
Không!
“Thủy Kính! Thủy Kính! Ngươi tỉnh lại rồi sao?” Giọng nói quen thuộc lên tiếng gọi “Ngươi không cần dọa ta a.”
Đổng Nghi Lâm thiếu chút nữa là bật khóc khi nhìn tháy bộ dạng đau đớn khổ sở, đôi ta run tun của Thủy Kính.
Phương Thủy Kính thoát khỏi cơn ác mộng.
Hơi hé mở hai mắt liền nhìn thấy ngay người bạn thân đang vô cùng lo lắng bên cạnh.
“ Nghi, Nghi Lâm……” Tiếng nói của nàng có phần khàn khàn, trong lòng thở nhẹ một hơi.
“Cảm ơn trời đất! Ngươi đã tỉnh lại!” Đổng Nghi Lâm mỉm cười “Thiếu chút nữa ngươi dọa chết ta! Ngươi vừa rồi làm sao mà có vẻ đau đớn thế.”
“Ta vừa rồi… chỉ là năm mơ một cơn ác mộng….” Giọng Thủy Kính đứt quãng “Dưới biển sâu…. Ta bị một con mãng xà cuốn lấy… không thể kêu cứu……”
Thật đáng sợ, nàng khẽ rùng mình.
“Chỉ là mơ thôi, ngươi hiện cảm thấy thế nào?” Đổng Nghi Lâm vội hỏi “Có cảm thấy không thoải mái không? Có thấy buồn nôn không?”
“Ta.. ta làm sao vậy?” Thủy Kính chớp mắt, nhìn kim truyền trên tay, nhìn quanh một lượt mới biết thì ra mình đang ở bệnh viện “Chuyện gì xảy ra, sao ta lại ở trong bệnh viện?”
“Ngươi a, thật là liều lĩnh” Đổng Nghi Lâm mở to mắt “Ngươi vì cứu một đứa bé mà lao ra đường, ngươi nghĩ ngươi là Thành Long võ công cao cường chắc, cũng may ôtô không đâm trúng ngươi, ngươi chỉ là ngã ra và bị đập đầu xuống đất, bị mấy vết thương ngoài da thôi.. hừ, đủ để ngươi đau đớn mấy ngày.”
Nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng không quên tính sổ.
Ta cứu một đứa bé ư!
“A?” Thủy Kính trợn mắt “Thật thế sao? Ta không có chút ấn tượng!”
“Ngươi…” Đổng Nghi Lâm vừa giận vừa buồn cười “Có buồn nôn không? Bác sĩ nói có thể não ngươi bị chấn động…”
Thủy Kính chú ý tới bạn thân hình như ngoại hình có chút thay đổi, hơn nữa còn có trang điểm. Nhìn qua thấy rất được.
“Nghi Lâm, ngươi thau đổi phong cách a, nhìn thật đẹp nha.” Nàng nói.
“Đâu có!” Đổng Nghi Lâm nhìn lại mình “Đã mấy tháng rồi mà, có chút thay đổi thôi….là do nhà tạo mẫu của ngươi làm còn gì.”
Thủy Kính khó hiểu, cái gì mà nhà tạo mẫu? Còn chưa kịp nỏi Đổng Nghi Lâm đã tiếp tục nói “Đúng rồi! Chồng ngươi hiện sắp đến đây, ta sợ hắn lo lắng nên trong điện thoại chỉ nói ngươi sơ ý bị ngã, không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da thôi, lát nữa ngươi liệu liệu mà nói, đừng có mà lôi ta chết theo nhé, ta không muốn bị lão chồng ngươi giết đâu.”
Thủy Kính cười lớn thành tiếng, vị hôn phu Giang Cánh Bằng của nàng là người ôn nhã thích đọc sách, sao có thể là người bạo lực như thế chứ.
“Ngươi thật khoa trương quá! Cánh Bằng không phải đang đi học sao? Cũng không có gì nghiêm trọng, ngươi gọi cho hắn làm gì?”
Đổng Nghi Lâm vẫn chưa phát hiện bạn thân nói chuyện có điểm bất thường, vẫn thao thao bất tuyệt “Ta là thuận tiên nên báo thôi, đợi giao ngươi cho chồng ngươi rồi chúng ta còn có cơ hội đòi bữa cơm chứ.”
Chúng ta? Nghi hoặc hiện lên trong mắt Thủy Kính.
Tiếng bước chân dồn dập đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Thanh âm của Giang Cánh Bằng ôn nhu như nước, an ủi Quan Long Kí “Ngươi đừng hoảng, Thủy Kính có cát nhân thiên tướng, không việc gì, phòng mười sáu, ở trong này…”
Cửa mở, xuất hiện bên giường là hai anh em Quan Long Kí, Giang Cánh Bằng.
Quan Long Kí vẻ mặt lo âu.
“Thủy kính, em không sao chứ?” Cánh tay ấm áp ôm lấy nàng vẫn nhớ cẩn thận để không động vào vết thương của nàng.
Thấy thân vợ yêu trên giường bênh đầy vết thương Quan Long Kí đau lòng nói “Chúng ta về bệnh viện nhà mình, làm kiểm tra tổng thể….”
Người này…. Khuôn mặt này….!
Thủy Kính toàn thân cứng đờ, mặt cắt không còn gọt máu.
Nàng hét lên “Không cần ôm ta, ngươi tránh ra!”
Con mãng xà trong mộng thật sự đã đến đây tìm nàng.
Cánh tay này, thân thể này, giọng nói này khiến nàng dựng hết gai ốc trên người.
Hắn tất cả đều giống con quái vật trong mơ, bám riết quấn lấy nàng làm nàng sợ hãi.
“Đừng ôm ta.” Thủy Kính chịu đả kích khiến tay chân khua loạn.
“Ba!” Âm thanh cái tát dừng lại trên má Quan Long Kí, đỏ ửng một bên má.
Không khí trong phòng bỗng nhiên đông cứng.
“Thủy Kính?” Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Nàng thật sự đang giận, rất giận, giận đến cực điểm nam nhân trước mặt “Ngươi cút! Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi!”
Cảm xúc kích động đã che hết lý trí của nàng.
“Thủy Kính! Ngươi làm sao vậy?” Đổng Nghi Lâm khó hiểu hỏi.
Người hiểu ra mọi chuyện đầu tiên là Quan Long Kí.
Chuyện hắn sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Hắn bỗng nhiên hiểu được, người vợ ngọt ngào yêu kiều của hắn đã biến mất không một dấu vết.
Ánh mắt phẫn nộ cùng địch ý này là ánh mắt Thủy Kính dành cho hắn trước khi nàng phát sinh chuyện mất trí nhớ. hắn chính là người nàng hận đến tận xương tủy.
Thế giới hạnh phúc của hắn trong chớp mắt sụp đổ hoàn toàn, hoàn toàn bị hủy diệt.
Sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cho Quan Long Kí mất đi bình tĩnh, một mảng tối đen trước mắt hắn, mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân hắn run lên.
Thủy Kính đã khôi phục trí nhớ.
Tâm tình hoảng loạn khiến Quan Long Kí không nói nên lời, mắt thấy có điều không đúng, Đổng Nghi Lâm cùng Giang Cánh Bằng lập tức giúp Thủy Kính xuất viện.
Một đoàn người trở lại Giang gia, mời ra hai vị lớn tuổi trong nhà khuyên bảo.
“Thủy Kính, bình tình một chút.”
Mất bao tâm sức mọi người mới có thể giải thích toàn bộ mọi chuyện cho Thủy Kính.
……………
“Ta không tin… ta không tin! Đây không phải sự thật!” Thủy Kính vẻ mặt sợ hãi “Các người lừa ta…Cánh Bằng, Ngươi mau nói đây không phải sự thật! Đúng không?”
Đây là ác mộng, hỗn loạn, tai nạn, điên cuồng…… Đúng là một tổ hợp điên loạn.
Nàng trong khi trí nhớ không có đã làm ra những chuyện gì đây, như thế nào lại có thể gây nên chuyện thị phi này?
Nàng như thế nào lại nguyện ý gả cho tên mặt người dạ thú Quan Long Kí này đây? (hana: mệt quá mà vẫn phải nói một câu… *hét lên* Mụ kia không được nói Kí ca của ta như thế….)
“Chuyện này không thể là sự thật, Thủy Kính luôn là người bình tĩnh và có lý trí giờ lâm vào trạng thái hỗn loạn “Ta không thể gả cho tên này… này… không thể?”
“Thủy… Thủy Kính, Ngươi bình tĩnh một chút.” Giang Cánh Bằng có điểm khó xử, hắn chưa bao giờ thấy được bộ dạng không giữ được bình tĩnh của Thủy Kính như thế này.
Nhìn sang người em trai đang vô cùng khiếp sợ và tuyệt vọng, mặt trắng bệch không còn giọt máu, hắn đau đầu hít sâu một hơi.
Sao chuyện này lại xảy ra chứ?
“Chuyện này không thể là sự thật!” Thủy Kính tuỵêt vọng hò hét.
Nàng rõ ràng tháng sáu sẽ về làm vợ Giang Cánh Bằng nha!
“Thủy Kính…..” Lữ Bội Linh buồn bac nhìn nàng.
“Dì à, ta….” Thủy Kính nước mắt lưng tròng, quật cường nén lại, đem nước mắt nuốt vào trong.
Lịch trên tường, trên báo, bạn thân cùng bạn trai mặc đồ đôi, thể hiện tình cảm. Tất cả có thể đúng là sự thật.
Nhìn Quan Long Kí bất động, nàng mất trí nhớ hai năm bảy tháng, nhưng lại gả cho một tên khốn.
“Ngươi là tên khốn vô sỉ.” Nàng đanh giọng mắng.
Thủy Kính oán hận trừng mắt nhìn hắn, tất cả ân ái ngọt ngào giờ hóa thành bọt biển, tan thành mây khói, không chút dấu vết trong đầu nàng.
Người luôn lạnh lùng vô tình như Quan Long Kí lúc này gương mặt thống khố, nhưng nửa câu thanh minh biện bạch cũng không nói nên lời.
Mọi người mơ hồ đoán được chân tướng sự tình, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn hồn phi phách lạc.
“Tránh ra! Ngươi tránh ra!”
“……” Quan Long Kí muốn nói gì đó nhưng thanh âm không thể phát ra miệng.
Ngược với biểu hiện ảm đạm tuyệt vọng của hắn là vẻ giận dữ oán hận của Thủy Kính, sau đó chuyển thành biểu hiện lạnh lùng như băng.
Thủy kính khi mất đi trí nhớ luôn tươi sáng như ánh mặt trời, đến khi khôi phục trí nhớ bỗng biến thành siêu cấp bạo phong.
Người bạn thân thiết Trương Ngọc Mân mang đến cho nàng bánh ngọt khiến nàng kinh hãi, lại động chạm đến điều cấm kỵ của nàng khiến nàng không làm sao bình tĩnh nổi.
Trương Ngọc Mân đáng thương khóc ròng, vẫn là Đổng Nghi Lâm giúp nàng giải thích mọi chuyện.
“Ngươi bình tĩnh một chút! Thủy Kính hiện tại thật sự rất cần ngươi.”
“Ân, ta sẽ cố gắng!” Trương Ngọc Mân gật gật đầu.
Đầu bếp Quan gia và người làm trong nhà đều phát hiện, vị phu nhân hiền lạnh tươi sáng đã không thấy đâu, giờ chỉ thấy một vị phu nhân tính tính khó chịu, chỉ cần gọi nàng là “phu nhân” nàng ngay lập tức liền phát điên.
“Ta không phải phu nhân quỷ gì của các ngươi.” Thủy Kính nghiến răng gào thét.
“Là! Kia…… Phương tiểu thư……” người hầu ngập ngừng nói “Cửa hàng hoa gọi điện nói tháng sau khi tặng hoa dùng bách hợp, hoa hồng, tulip hay lan vũ nữ a,?”
Hỏi ta làm gì? Thủy Kính cố gắng bình tĩnh “Cứ làm như bình thường, không cần hỏi ta.”
Ánh mắt xa lạ của nàng khiến mọi người buồn bã, mọi người chỉ hi vọng có phép màu nào khiến nàng khôi phục trạng thái “mất trí nhớ” thì thật là tốt. Khi ấy tính tình nàng tốt bụng, cũng không dùng ánh mắt lãnh đạm như thế đối với mọi người. Trên mặt ai bây giờ cũng tràn đầy vẻ thất vọng.
Nàng cảm thấy có lỗi khi phát hỏa với hạ nhân nhưng đối với kẻ được coi là chồng nàng, nàng nhất định phải cho hắn nhìn sắc mặt tốt nhất dành cho hắn. (hana: sao thấy tỷ ấy gian gian ấy).
Dù sao quan gia phòng cũng nhiều như thế, Quan Long Kí hắn có thể ngủ ở phòng khách, phòng làm việc, thậm chí là phòng của con.
Nàng muốn li hôn, hắn không chịu, sự việc cứ thế giằng co.
“Ta thật không cần ở lại đây, ta thật không nghĩ gì đến hắn!” Thủy Kính cố tình nói “Nơi này không phải nhà ta!”
Nàng không cần chồng, cũng không nhận con gái mình, đối với nàng mà nói, Quan Chi Hủy chỉ là một cô bé xa lạ.
Nàng cự tuyệt không ôm con gái, cũng không hề quan tâm đến bé.
“Mama…mama….” Nhìn cô bé ngốc nghếch gọi mẹ khiến những người xung quanh ai cũng thương xót.
“Thủy Kính, ngươi bế con một lát đi!” Đổng Nghi Lâm khuyên nhủ.
“Ta không cần!” trong đầu nàng mọi thứ vẫn đang hỗn loạn “Nó có bảo mẫu! kêu bảo mẫu bế đi!” (hana: ta không thích thủy kính thế này, ác quá, không biết Kí ca đã làm gì nữa.)
Nàng không nghĩ sẽ quan tâm đến cô bé này.
Cho dù cô bé có diện mạo xinh đẹp như thiên sứ cũng không khiến nàng động lòng.
Nàng hận, căm ghét bởi nàng nghĩ cô bé này không phải là kết tinh của tình yêu của nàng, ngược lại lại là thứ nhắc nhở nàng rằng nàng đúng là đã kết hôn với tên ác ma kia.
Nàng thật sự không muốn tin!
……………..
Đây nhất định là báo ứng của hắn!
Ý cười đau đớn, người vợ thiên sứ của hắn đã biến mất không một dấu vết, Thủy Kính trước mặt hắn chỉ còn là một nữ nhân tràn đầy hận thù.
Trong một lần tham gia tiệc xã giao hắn đã nhìn thấy khí chất tao nhã của Thủy Kính, nàng phóng khoáng, vui vẻ, nói chuyện cũng vô cùng ấm áp làm hắn không thể dời mắt.
Hắn lặng người, vận dụng tất cả tình báo mới biết thì ra Thủy Kính sắp gả cho người anh trai mà hắn không thể nhận đã khiến hắn làm nên một chuyện vô cùng vô si….
Dùng nhà cửa, tiền bạc, quyền thế cũng không khiến Thủy Kính lay động, chỉ nhận được một câu cự tuyệt đầy phẫn nộ của nàng.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ sau khi sự khiếp sợ trên mặt nàng qua đi, chỉ còn lại sự chán ghét khinh bỉ….
“Biến thái!” nàng tức giận quay đi, thậm chí không muốn nghe hắn mở miệng giải thích.
Mới đầu, hắn giống như âm hồn tiếp cận Thủy Kính, nghĩ muốn chiếm lấy nàng, lại còn xâm phạm nàng, khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng.
Thân thể tiếp xúc với nàng khiến hắn không thể khống chế được dục vọng, hắn cưỡng hôn nàng, lấy sức nam nhân áp chế nàng, muốn xâm phạm nàng. Thủy Kính ra sức dãy dụa, kinh hoàng chạy trốn, mới dẫn đến tình huống rơi xuống vực mất đi trí nhớ. (hana: hóa ra đây là nguyên nhân, thảo nào, giờ ta hơi ghét Kí ca, nhưng vẫn thương ca.)
Đây chính là tội ác do hắn tự mình gây nên.
Thủy Kính mất đi trí nhớ khiến cuộc sống của hắn mở ra một cánh cửa mới, mang đến mùa xuân ấm áp cho cuộc sống của hắn.
Xung quanh Quan Long Kí vẫn còn tiếng cười đùa của nàng.
………..
Thủy Kính cố nén nước mắt cự tuyệt mọi lời khuyên của mọi người.
Hai tròng mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm vào nàng giống như một người lữ hành đã nhiều ngày lang thang trong sa mạc và không được uống nước.
Nước trong sa mạc giống như ảo ảnh, không thể giống như biển lớn. Hắn đau khổ thầm nghĩ,
Mùa xuân của hắn thật ngắn ngủi a!
Trời ơi, xin hãy cứu ta!
Quan Long Kí lấy hai tay chắp lại nguyện cầu.
Ta nguyện ý chịu bất cứ hình phạt nào. Xin hãy cho ta thêm một cơ hội!
Hãy làm cho kì tích xuất hiện.
………………….
Sau khi gây sức ép hai ngày không có hiệu quả rốt cuộc cơn bão Thủy Kính đã có dấu hiệu hạ nhiệt, có điều….
“Ta muốn ly hôn, hôn nhân của ta không hạnh phúc.” Giọng nàng chắc như đinh đóng cột.
“A?”
“Cái gì?” Mọi người kinh hô ra tiếng.
Quan Long Kí vẫn trầm mặc tuyệt vọng ở đáy vực sâu bỗng lên tiếng.
“Ta sẽ không đồng ý.” Lời nói ra không hề có sự lên xuống của ngữ điệu khiến người nghe cảm thấy như đang đối diện với một tảng băng ngàn năm, không lạnh mà vẫn rét run.
Gương mặt hắn thật tiều tụy, có vẻ lo lắng, tuyệt vọng đến tột cùng.
Bất kể ai cũng có thể nhận thấy nội tâm Quan Long Kí có bao thống khổ và tra tấn.
“Ta sẽ không đồng ý… trừ khi ta chết.” sau một số ngày mất ngủ, giọng của hắn u ám giống như được truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó.
“Vậy ngươi đi chết đi!” Thủy Kính điên lên.
Biểu hiện trên mặt hắn khiến người khác sợ hãi.
“Cái ta có chính là thời gian và tiền bạc, có thể đợi em cả đời.” lời nói nhẹ nhàng vang lên nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén.
Mọi người sự khủng bố không bình thường của hắn mà khiếp sợ không thôi.
Sự khẩn khoản thâm tình đúng là của một người chồng tốt.
Tuyệt vọng hoàn toàn khiến Quan Long Kí điên cuồng.
“Ta không thể đếm hết được nhân chứng cùng vật chứng chứng minh em đã nguyện ý gả cho ta…” ngữ điệu lãnh khốc vô tình “thậm chí còn có luật sư cùng bác sĩ làm chứng… Em thử nghĩ xem quan tòa sẽ tin ai?”
Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như phát ra nơi cổ họng, lọt vào tai Thủy Kính lại như tiếng mãng xà đang phì phì phun độc.
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Thủy Kính không dám tin khi nghe những lời hắn nói, tức giận đùng đùng.
“Ý tứ chính là, em ngoài việc chứng minh thần trí mình bình thường thì còn mất thêm năm đến mười năm kiện tụng tòa án… bởi vì ta nhất định tuyệt đối không buông tay!” Giọng hắn lạnh như băng nhưng ánh mắt cuồng si lại như muốn phát hỏa.
Quan Long Kí không hề giấu diếm vẻ lạnh lùng mà thể hiện ngay trước mặt mọi người.
“Ngươi, đồ điên, đồ biến thái! Ngươi là đang đe dọa ta!”
Không ai muốn thì cũng đã thấy Quan Long Kí đã biến thành mà vương hắc ám.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng, một khắc cũng không rời, giống như con mãng xà đang cuốn chặt lấy con mồi không cho nó có cơ hội chạy thoát.
Đúng là một nam nhân đáng sợ… Đổng Nghi Lâm bỗng thấy lạnh run người.
Thủy Kính vừa sợ vừa giận, thanh âm run nhè nhẹ “Ngươi nghĩ có thể đe dọa được ta sao? Cho dù phải dùng năm năm, mười năm hay hai mươi năm ta cũng phải kiện ngươi, ngươi làm ta buồn nôn, môt giây cũng không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
“Long Kí, đừng như vậy! Thủy Kính, ngươi cũng bình tĩnh một chút.” Như ở trong mộng mới tỉnh Lữ Bội Linh vội vàng khuyên nhủ. “Có chuyện gì từ từ nói nha!”
“Vô dụng thôi!” Quan Long Kí thanh âm như một tảng băng “Điều ta nói chính là sự thật.”
Sự tuyệt vọng xâm chiếm trái tim khiến hắn chỉ có thể làm vậy.
Nếu chỉ cần cầu khẩn, quỳ lạy hay khóc mà có thể đưa về cho hắn người vợ ấm áp thì hắn cũng không cần làm đến thế. Hiện tại hắn chỉ có thể làm như vậy.
Hắn chỉ có thể dùng cách quyết không buông tay để giữ nàng lại.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Đồ điên này!” Thủy Kính thống khổ hô to “Ta không yêu ngươi, không muốn làm vợ ngươi! Ta không nghĩ, không muốn làm mẹ, như vậy có gì không được? Vì sao lại là ta? Vì sao lại là ta?”
“Trừ phi…” Giọng nói thống khổ lạnh như băng của Quan Long Kí vang lên. “Cơ hội.”
Thủy Kính đang kích động nên nghe không rõ, truy vấn “Cái gì?”
“Ta nói, em cho ta một cơ hội, em cũng hãy cho ta một cơ hội.” Quan Long Kí nói “Một năm.”
“Hãy cho ta thời gian một năm.” Hắn chậm rãi nói “Nếu sau một năm, em vẫn dùng thái độ này với ta, như thế ta sẽ thả tự do cho em…. Vô điều kiện.”
“Ta không cần.” Thủy Kính kinh hô.
Một năm? Nàng ngay cả một giây cũng không muốn nhẫn nại.
“Vậy cứ để chúng ta dây dưa cả đời đi!” Tuyệt vọng, đau khổ, bi ai khiến hắn điên cuồng “Ta sẽ không buông tay, tuyệt đối không…”
Thủy kính nhịn không rùng mình.
Hắn là đồ điên!
“Ta… như thế nào có thể xác định ngươi không nói dối?” Thủy Kính nắm chặt tay.
Namnhân này độ khủng bố quá kinh khủng khiến nàng cảm thấy bản thân chỉ như một con thỏ nhỏ trước miệng mãng xà, không thể động đậy vì trúng độc.
“Ta nguyệný ký hợp đồng!” Quan Long Kí chậm rãi nói.
Vài ngày sau đó bản hợp đồng bất đắc dĩ giữa Quan Long Kí và Thủy Kính cuối cùng cũng được kí kết dưới sự chứng kiến của nhiều người.
Điều kiện đưa ra gồm, hai bên hẳn là phải gặp nhau một số lần, không được cùng người khác có quan hệ khác. Một năm sau nếu bên nữ vẫn không thể tiếp nhân bên nam thì bên nam không có quyền kháng nghị… tất cả các khoản phí khác vẫn được duy trì bình thường, sau khi li hôn cũng sẽ có phí li hôn, phí A phí B…
Cho dù là không rành pháp luật nhưng Thủy Kính có thể biết, ngoại trừ một năm bị trói buộc kia tất cả những điều khoản khác đều có lợi cho nàng.
Ngay cả luật sư cũng không nhịn được khuyên nhủ “Phu nhân, thứ lỗi cho tôi nhiều lời, ta làm luật sư nhiều năm như thế cũng chưa bao giờ nhìn thấy một cuộc li hôn nào mà bên nữ lại được nhiều lợi như ngươi, ngươi không thể không li hôn sao?”
Rõ ràng là một đôi yêu nhau a!
Lúc này Thủy Kính chỉ có thể chọn giải pháp im lặng.
Trong mắt những người ngoài nàng đã trở thành một người vợ nhân tâm hành hạ chồng.
Có nói đi nói lại cũng chỉ bị coi là ngụy biện, chính vì thế nàng chọn cách im lặng.
…………….
“Ngươi nói cái gì?”
Một thông tin khiến Thủy Kính còn điên tiết hơn việc mình đã “kết hôn” và sắp “li hôn.”
“Ngươi…. Ngươi vừa nói cái gì?” Nàng trơn mắt nhìn người bạn tốt nhiều năm, hỏi lại một lần.
Đổng Nghi Lâm khó khăn nói.
“Ta… ta và Giang Cánh Bằng đang… đang yêu nhau…” Đổng Nghi Lâm lắp bắp.
Thủy Kính đứng hình hồi lâu, sau đó mới kinh hoàng buông chén trà trong tay xuống.
Không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, Đổng Nghi Lâm lạnh đến run người.
Nàng cảm thấy được bản thân sắp gặp họa.
Thật lâu sau thật lâu sau.
“Cho nên…….. ta là phải nói câu chúc mừng, đúng không?” Giọng nói lạnh như băng của Thủy Kính trở nên nghiêm túc lạ thường “Cho nên ta tốt nhất nên để trái tim chết đi, cũng tên khốn kia duy trì “quan hệ hôn nhân” ngu ngốc kia?”
Nói đến từ “tên khốn” Thủy Kính gần như nghiếm răng mới thốt ra được.
Hít một hơi, thêm một hơi, giải tỏa áp lực trong lòng ngực, Thủy Kính cười lạnh nói “Các ngươi cũng đối với ta thật tốt đi.”
Một người luôn có thể đối đáp mạnh mẽ như Đổng Nghi Lâm phút chốc bị làm cho không thể mở miệng.
“Đây là báo ứng đi…” Nàng bất đắc dĩ nói nhỏ.
“Đúng là báo ứng nha, là ta khiến cha mẹ phải chết, đây đúng là báo ứng mà!” Thủy Kính không khống chế nổi xúc động.
“Vừa tỉnh lại ta đã gả cho một tên khốn, còn sinh ra một đứa con.” Thanh âm của nàng muôn phần đau đớn “Sau đó, người bạn thân nhiều năm của ta lại nói đang cũng vị hôn phu của ta yêu đương.”
Đây rốt cuộc là báo ứng a!
“Lúc trước khi ta mới tìm thấy ngươi đang mất trí nhớ, cũng mắng ngươi không ít, giờ ngươi cũng mắng ta nhiều vào…” Đổng Nghi Lâm nói “Hôm nay ngươi mắng… cũng coi như đã báo được thù hôm ấy đi.”
Đổng Nghi Lâm thở hồng hộc chạy đi.
Thủy Kính ngồi như tượng tại chỗ.
Có phải nàng đã sai rồi không?”
Người nên khóc không phải là nàng sao?
Vì cái gì mọi người ai cũng mắng mỏ nàng?
Mọi người ai cũng muốn nàng chấp nhận số phận là quý phu nhân , nhưng không một ai quan tâm nàng đang nghĩ gì.
“Thủy Kính…” sau lưng truyền đến tiếng gọi ôn nhu làm nàng muốn nổi điên.
“Ngươi tránh ra.”
“Ngươi và Nghi Lâm cãi nhau sao? Ta thấy nàng chạy đi, hốc mắt đỏ lắm!”
“Đều tại ngươi không tốt!” Thủy Kính một bụng ủy khuất, bất chấp đang cùng hắn chiến tranh lạnh, bùng nổ tức giận “Ngươi tránh ra! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Hắn thở dài, “Ta biết… đều là sai lầm của ta!”
“Đúng! Đều là ngươi sai!” Thủy Kính độc địa hét lên “Vì sao mọi người ai cũng nói giúp ngươi? Vì sao ai ai cũng trách mắng ta, ngay cả ba ba và dì cũng đứng về phía ngươi… ngay cả Đổng Nghi Lâm kia cũng cãi nhau…”
Nàng nhịn không được nghẹn ngào, “Ta rốt cuộc làm sai cái gì?”
“Thủy Kính…” Hắn thật muốn ôm lấy nàng.
“Không cần gọi ta! Ta không quen ngươi!” Lời nói ra khiến tay hắn đang ở giữa không trung buộc phải buông xuống.
Không quen……
A! Trái tim hắn như có dao cứa vào, Quan Long Kí khẽ nhếch lên nụ cười chua xót.
Nàng ở đó khóc, hắn chỉ có thể đứng lặng một bên đợi chờ.t
Đợi cho nàng cảm xúc bình ổn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ còn chưa đến bốn giờ, nhịn không được oán trách “Ngươi sớm như vậy đến làm gì? Không ở công ty sao?”
Sau khi kí hợp đồng nàng không ở cùng phòng với hắn nữa, hắn chuyển đến phòng làm việc, có điều trong hợp đồng có ghi, hai người một tháng phải dành ra hai ba cái cuối tuần cùng nhau ăn tối. Hôm nay chính là bữa tối đầu tiên.
“Ta có mấy thứ muốn cho em xem.” Hắn nói.
Hắn lấy trong túi ra một chiếc đĩa đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?” Thủy Kính nhăn mũi hỏi.
“Một số người trong công ty là nhiếp ảnh gia, ta đem ảnh của em làm thành DVD, còn một số là chính em tự quay…” Hắn nói.
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Có rảnh xem không?” Quan Long Kí nhẹ nhàng hỏi.
Xem? Không xem?
Thủy Kính lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, nàng có dự cảm, nếu xem nhất định hối hận, nhưng không xem lại cảm thấy bứt rứt trong lòng…..
Bữa tối nàng ăn không vào, Quan Long Kí ngồi trước mặt cũng ăn không nhiều lắm, chỉ tham lam nhìn ngắm nàng.
Hắn nghĩ mới xa nàng bốn ngày mà hắn đã điên cuồng nhớ nàng.
Nhớ tiếng cười của nàng, nhớ sự ấm áp của nàng, nhớ nàng ngọt ngào nức nở… (hana: ta có phải đầu óc đen tối quá không mà lại nghĩ tiếng nức nở này không phải là khóc nức nở nhỉ…oa oa biến thái quá)
Vợ yêu gần trong gang tấc nhưng hắn không thể ôm, rõ ràng chỉ cần đưa tay liền có thể chạm vào nàng nhưng sao nàng giống như đang cách xa hắn ngàn dặm.
Cho đến sau khi ăn xong hoa quả, nàng lạnh lùng đánh thức giấc mơ của hắn “Ta nghĩ, ngươi có thể về rồi.”
Quan Long Kkí yên lặng đứng dậy, bộng nhiên mở miệng “Thủy Kính, về chuyện anh trai và Nghi Lâm yêu nhau…”
Thủy Kính sắc mặt cứng đờ, càng trở nên khó coi hơn.
Quan Long Kí tạm dừng một chút, ngắn gọn nói: “Là em chủ động tác hợp hai người họ.”
“Ngươi…… Ngươi nói bậy……” Thủy Kính không chút lo lắng phản bác.
Quan Long Kí không nói gì, chỉ lặng yên nhìn sâu vào nàng.
Nàng mông lung mơ hồ nghĩ đến có thể chuyện này đúng là sự thật, hồi lâu không nhịn được hỏi “Vì sao?”
“Bởi vì, em hy vọng bọn họ hạnh phúc……” Quan Long Kí thanh âm khàn khàn nói.
Hạnh phúc giống như chúng ta. Tận đáy lòng hắn thật muốn nói thêm lời này.
Tác giả :
Hương Chức