Gả Cho Ta
Chương 32-3 Hưng sư vấn tội
Ông Đường tuổi tuy lớn, mặc dù nhìn qua có vẻ cường tráng, nhưng từ lâu đã mặc kệ chuyện kinh doanh của gia tộc, cho nên ngày thường đi chơi khắp nơi, vừa nghỉ phép. Trước đó, Triệu Giản còn nghe Đường Quý Khai nói, ông nội nghỉ phép trở ề, theo lời quản gia nói, hẳn là sẽ ở nhà nghỉ ngơi một hai tháng, không nghĩ tới đột nhiên ông lại chạy đến đây.
Triệu Giản chột dạ muốn chết, vừa đổ một thân mồ hôi lạnh, ông cứ như vậy xuất hiện.
Đúng lúc, Đường Quý Khai ngồi quay mặt ra phía ngoài, nhìn thấy Triệu Giản cùng Cố Trường Đình, vội vàng nháy mắt điên cuồng với Triệu Giản ra ám hiệu.
Triệu Giản lôi kéo Cố Trường Đình muốn chạy, nói: "Ài, vợ à, bụng anh có hơi đau, hình như bị tiêu chảy, hay là chúng ta trở về phòng một chuyến đi, anh muốn đi toilet."
Đường Quý Khai cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi này còn chưa thở xong, liền nghe được Đường Bỉnh Kiến nói: "Con làm cái mặt quỷ đó làm gì?"
"Không, không có gì đâu ông nội!" Đường Quý Khai lập tức cười như đóa hoa.
Đường Bỉnh Kiến cười nhẹ tiếng, tự tin mười phần, nói: "Con cho rằng ông già cả mắt mờ, không thấy được vừa rồi Hoài Giản cùng Cố Trường Đình từ bên kia rời đi sao?"
Đường Quý Khai: "......"
Đường Quý Khai giây sau liền héo, y còn tưởng ông nội không nhìn thấy, không nghĩ tới người đã nhìn thấy từ đầu.
Đường Bỉnh Kiến lại nói: "Ông ở ngay tại khách sạn này, tầng mười tám, lát nữa gọi anh con qua đó."
Đường Quý Khai vừa nghe ông nói vậy, ông thế nhưng cũng ở chỗ này? Đường Quý Khai quyết định nhanh chóng từ khách sạn dọn ra ngoài sẽ tốt hơn.
Đường Bỉnh Kiến nói: "Chỉ chút chuyện kia của mấy đứa, cái gì có thể qua nổi mắt của ông, lỗ tai của ông?"
Giang tam thiếu lúc này liền cười nói: "Ông Đường nói đúng, tin tức của ông Đường, so với bọn con thì linh thông hơn nhiều."
Đường Quý Khai vừa nghe, Giang tam thiếu lại bắt đầu vuốt mông ngựa*, nội tâm thập phần trơ trẽn, nhưng lại không dám trợn mắt.
*Vuốt mông ngựa: nịnh hót.
Đường Bỉnh Kiến liền nói: "Vẫn là tiểu Giang hiểu chuyện, con với anh trai con, căn bản coi ông là lão hồ đồ có phải không?"
Đường Quý Khai hừ một tiếng, lại nghiến răng, nói: "Không thể nào, ông nội người suy nghĩ nhiều rồi."
Hóa ra Đường Bỉnh Kiến từ nơi xa xôi chạy đến đây, là bởi vì chuyện xảy ra ở Lăng gia mà đến.
Đường Quý Khai phái người đi điều tra chút chuyện của Lăng gia, ông Đường cũng nghe nói, Lăng gia thế nhưng có ý đồ lừa Cố Trường Đình đến đó, muốn nghĩ cách để một bên thận của Cố Trường Đình.
Nói thật thì, Đường Bỉnh Kiến cũng không thích đứa cháu dâu Cố Trường Đình này lắm, Triệu Giản chính là cháu trai Đường Bỉnh Kiến coi trọng nhất, tính toán về sau muốn giao lại toàn bộ Đường gia cho Triệu Giản.
Trước đó cha mẹ Triệu Giản mâu thuẫn phải ly hôn, hai người cũng không phải không yêu thương nhau, chỉ là do đôi bên đều quá cường thế, ai cũng không muốn cúi đầu, ồn ào náo loạn một trận, mẹ Triệu Giản dứt khoát đưa con trai lớn đi, con trai nhỏ Đường Quý Khai ở lại Đường gia theo cha.
Bởi vậy, Triệu Giản liền theo mẹ sửa họ thành họ Triệu, thật ra trước khi sửa họ là Triệu Giản, anh được gọi là Đường Hoài Giản.
Việc này không nhiều người biết, cũng không ai dám bàn tán chuyện nội bộ Đường gia.
Triệu Giản tuy theo họ mẹ, bất quá Đường lão gia vẫn thích nhất đứa cháu trai lớn này, cảm giác Triệu Giản cá tính có thể làm nên chuyện lớn, cháu trai nhỏ Đường Quý Khai bị chiều hư, tuy rằng thủ đoạn cũng không tồi, chính là cái gì cũng thích chơi, lúc chơi rồi liền không dứt ra được, tâm tư cũng không đặt ở sự nghiệp, khuyên như nào cũng không được.
Thật ra, năm đó khi còn nhỏ, Triệu Giản cũng là cái dạng như em trai, khi nổi hứng chơi là đặc biệt điên cuồng, cũng chính vì như vậy, cho nên mới bị đưa đến nông thôn rèn luyện, người nhà muốn Triệu Giản ở nông thôn chịu chút đau khổ, miễn cho dưỡng thành một người tính tình đại thiếu gia.
Cũng bởi vì vậy, thời điểm Triệu Giản còn nhỏ, ở nông thôn gặp được Cố Trường Đình bị bắt nạt.
Sau này Cố Trường Đình rời khỏi thôn đó, Triệu Giản cũng bị người nhà đón về, Triệu Giản vẫn luôn nhớ thương cậu bạn nhỏ chơi cùng mình, muốn sau khi trưởng thành gặp lại cậu, không biết cậu ấy có còn bị người ta bắt nạt không nữa.
Sau đó Triệu Giản theo mẹ từ nước ngoài trở về, chuẩn bị tiếp nhận cơ nghiệp của Đường gia, anh vừa từ nước ngoài trở về không lâu, liền nghe nói về chuyện của Cố Trường Đình. Cố Trường Đình muốn kết hôn, nhưng cô dâu mới lại chạy mất rồi.
Một tin tức bi thảm như vậy, Triệu Giản vừa nghe xong lại vui vẻ hớn hở, anh không muốn để Cố Trường Đình kết hôn, nói không nên lời nguyên nhân, lúc ấy còn chưa rõ là vì cái gì.
Sau thì Triệu Giản lại sai người đi nghe ngóng, liền nghe nói Cố Trường Đình thế nhưng ở khắp nơi tìm kiếm đứa bé trai năm xưa ở nông thôn cùng cậu.
Đứa bé trai đó chính là Triệu Giản, qua mười mấy năm, Cố Trường Đình lại nhờ người khắp nơi tìm mình, giống như thể muốn cùng mình kết hôn.
Cố Trường Đình cũng không biết, đứa trẻ cậu quen biết ở nông thôn năm đó, thật ra chính là Đường đại thiếu gia Đường Hoài Giản, cậu chỉ nghĩ anh là một người đàn ông bình bình thường thường ở nông thôn.
Triệu Giản trong đầu đột nhiên nhảy ra ý tưởng, dứt khoát dọn đến nông thôn ở đi, làm một người đàn ông nông thôn chất phác, chờ Cố Trường Đình tới tìm mình.
Đường đại thiếu gia muốn kết hôn, Đường Bỉnh Kiến là người đầu tiên không đồng ý.
Đường Bỉnh Kiến chính là muốn giao tất cả sản nghiệp Đường gia cho Đường Hoài Giản quản lý, nhưng hiện tại cháu trai lớn nhà mình lại muốn cưới một người tên là Cố Trường Đình làm vợ, ông trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua Cố gia là nhà nào, quả thực là lên không nổi mặt bàn*.
*Lên không nổi mặt bàn: không coi ra gì, ý nói là thấp kém, không quyền thế địa vị để xứng tầm với người ta.
Đường Bỉnh Kiến vừa ý nhất là Giang tam thiếu Giang Vãn Kiều, Giang gia cùng nhà bọn họ môn đăng hộ đối, lại là quan hệ thế giao, quan hệ vô cùng tốt, Giang tam thiếu là Đường Bỉnh Kiến nhìn hắn lớn lên, lại càng thích hợp.
Thật ra thì Đường lão gia càng muốn để cháu trai lớn nhà mình cưới một cô gái, đáng tiếc Giang gia không có con gái, cho nên chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Nhưng Triệu Giản đã quyết tâm, nói mình nhất định phải kết hôn cùng Cố Trường Đình, còn nói anh đã thích Cố Trường Đình mười mấy năm, lời này khiến Đường lão gia tức chết rồi.
Triệu Giản gần đây độc lập, cho nên Đường lão gia cũng không khống chế được anh, cuối cùng hai bên tranh cãi nửa ngày, liền định ra một hiệp nghị.
Đường Bỉnh Kiến nói, ông muốn nhìn Cố Trường Đình có phải thật lòng hay không.
Triệu Giản nghe xong lời này, một chút cũng không lo lắng, anh cảm thấy Cố Trường Đình đối với chính mình tuyệt đối là chân tình, mới không phải bởi vì thân phận hay tiền tài của anh.
Đường Bỉnh Kiến nhìn có phần chướng mắt Cố Trường Đình, chủ yếu là về chút chuyện kia của Cố gia, lung tung rối loạn, vừa xem liền biết không ra làm sao cả.
Chỉ là sau khi Triệu Giản cùng Cố Trường Đình kết hôn,dường như thời gian trôi qua còn khác tốt, công ty Cố gia bị Cố Trường Đình nắm giữ, cũng dần dần đi vào quy củ.
Đường Bỉnh Kiến tức thì tức, nhưng gạo đã nấu thành cơm, giấy đăng ký kết hôn cũng đã lĩnh rồi, hai người còn không muốn ly hôn, thật sự là không có cách nào hết.
Ngay khi Đường Bỉnh Kiến chịu đựng hết nổi rồi, bỗng nhiên có một ngày, nghe nói có người tính kế đến trên đầu người Đường gia, to gan lớn mật để người Đường gia vào cái bẫy của bọn họ.
Cố Trường Đình tuy còn chưa được Đường Bỉnh Kiến thừa nhận, nhưng dù sao thì trên pháp lý cậu cũng là bạn đời của cháu trai lớn nhà ông, nếu để người khác nghe ngóng một chút, một cái Lăng gia nho nhỏ dám tính kế cháu dâu họ Cố, việc này mà truyền ra ngoài không phải là khiến người ta cười rụng răng?
Đường Bỉnh Kiến đang lo không có chỗ xả giận, dứt khoát cũng chạy tới đây, chuẩn bị tìm người Lăng gia chất vấn.
Bên kia Triệu Giản giả bộ đau bụng, chạy về phòng trốn trong toilet ngồi xổm, giả bộ tiêu chảy.
Cố Trường Đình không có việc gì làm, liền ở phòng khách xem TV trong chốc lát gϊếŧ thời gian.
Triệu Giản ngồi xổm trong toilet, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Đường Quý Khai, hỏi Đường Quý Khai một chút sao ông nội lại chạy tới đây làm gì, thật là quá dọa người.
Đường Quý Khai rất nhanh trả lời lại, báo cho anh một tin buồn, ông nội gọi anh lát nữa qua phòng ông nói chuyện.
Triệu Giản nhìn thấy tin cấp báo, cảm giác cái đầu đau ơi là đau..
Cố Trường Đình ngồi ở phòng khách, cậu mới vừa ngồi xuống chuyển kênh, bỗng nhiên liền nghe thấy có người gõ cửa.
Cố Trường Đình đứng lên đi ra mở cửa, mở ra liền thấy một người đàn ông mặc âu phục, người đàn ông rất thân sĩ lễ phép, nói: "Cố tiên sinh, mạo muội quấy rầy, hy vọng ngài có thể thứ lỗi."
Cố Trường Đình nhìn vậy, nhíu nhíu mày, người đàn ông này cậu đã gặp qua, chính là người ngày đó gặp được ở Lăng gia, người đàn ông đã đưa Lăng thiếu gia Lăng Sơ Nam đi, Lăng thúc.
Lăng thúc không phải một mình đến đây, phía sau còn theo một người, sắc mặt tái nhợt, vóc dáng không cao, thực gầy yếu, thế mà lại là Lăng Sơ Nam đang bị bệnh nặng.
Lăng Sơ Nam thoạt nhìn thật sự trông giống như học sinh, nhìn Cố Trường Đình cười cười, nói: "Tôi nhờ Lăng thúc đi hỏi thăm nửa ngày, mới biết được các anh đang ở đây."
Cố Trường Đình có chút thương cảm Lăng Sơ Nam, rồi lại tức người Lăng gia, cảm thấy hiện tại sắc mặt của mình nhất định rất lúng túng.
Lăng Sơ Nam hai tay ôm một cái hộp, còn rất lớn, nâng lên nói: "Cái này cho anh, những đồ anh muốn lấy đều ở trong này. Tôi đến không phải muốn cùng anh nói về bệnh tình của tôi, chỉ đơn giản muốn đưa những thứ vốn nên thuộc về anh thôi."
Cố Trường Đình nhìn đến cái hộp trong tay Lăng Sơ Nam, một cái hộp gỗ vô cùng cũ kĩ lâu đời, có thể là bởi vì thời tiết ẩm ướt, hộp gỗ cũng sắp không che nổi nữa.
Cậu nhịn không được giơ tay ra đón lấy, nhấc tay "cùm cụp" một tiếng liền mở ra.
Hộp gỗđược để vào rất nhiều đồ linh tinh vụn vặt, có kim cài áo đá quý, vòng cổ, đồng hồ quả quýt, nhìn qua đều rất đáng giá, nhưng bề ngoài có chút cũ, bên trong còn có một cái album nhỏ cùng một chuỗi chìa khóa.
Cố Trường Đình hô hấp cũng nhanh hơn, lập tức mở ra cuốn album kia, bên trong là ảnh chụp mộtngười phụ nữ, được bảo tồn rất tốt.
Nữ nhân thật xinh đẹp, ngọt ngào lại đoan trang, nhìn qua Cố Trường Đình liền thấy lớn lên quá giống nhau, ảnh chụp người phụ nữ rất trẻ, còn tràn ngập sức sống.
Cố Trường Đình chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt đột nhiên chua xót, người mẹ trong ấn tượng đã phi thường phi thường mơ hồ, chỉ có một hình dáng, nhưng hiện tại, đột nhiên rõ ràng, khiến trong lòng Cố Trường Đình lập tức sóng cuộn biển gầm.
Cố Trường Đình chớp chớp đôi mắt ngập nước, nói: "Đây là...... cho tôi?"
Lăng Sơ Nam nói: "Vốn dĩ là của anh mà, vẫn luôn để ở Lăng gia, tôi giúp anh lấy đến đây, cô để lại cho anh căn nhà ở vùng ngoại thành, anh có thể đến nhìn thử, thân thể tôi vẫn luôn không tốt, cũng chưa từng nhìn thấy căn nhà kia trông như thế nào."
Lăng Sơ Nam nói nói mấy câu, cái trán cũng đổ mồ hôi, thoạt nhìn vô cùng mệt.
Lăng thúc vội vàng nói: "Thiếu gia, không bằng để tôi ôm cậu, cậu mệt rồi."
"Không cần." Lăng Sơ Nam lắc đầu, nói: "Thật vất vả mới trốn ra ngoài được, tôi muốn tự mình đi một chút."
Triệu Giản ở toilet ngồi xổm, giả bộ một chút liền ra ngoài, kết quả ai ngờ được, anh vừa ra liền thấy cái người bệnh tật Lăng Sơ Nam.
Hiện tại Triệu Giản chán ghét bất kỳ người nào của Lăng gia người, cảm thấy người Lăng gia đều không ai có ý tốt, lập tức bước nhanh đến, sợ Cố Trường Đình lại bị hại.
Cố Trường Đình hai mắt hồng hồng, Triệu Giản nhìn thấy, vội vàng hỏi: "Vợ à, em không sao chứ?"
Cố Trường Đình lắc lắc đầu.
Lăng Sơ Nam nhìn ra Triệu Giản đề phòng nhìn chính mình, bỗng nhiên cảm thấy rất hâm mộ, bên người có thể có một người yêu thương mình như bảo bối, thật là một loại may mắn, phi thường may mắn.
Lăng Sơ Nam nói: "Không làm phiền các anh nữa, hẹn gặp lại."
Hắn nói xong, xoay người muốn rời đi, Lăng thúc đỡ hắn, nhìn qua thấy hắn thật sự rất mệt, dứt khoát duỗi tay vòng qua nách hắn, nửa ôm người đi về phía trước.
Cố Trường Đình bỗng nhiên cảm thấy Lăng Sơ Nam thật sự rất đáng thương, gọi hắn lại nói: "Anh chờ một chút, Tôi muốn hỏi chút chuyện, bệnh của anh phải......"
Triệu Giản nghe Cố Trường Đình hỏi bệnh tình Lăng Sơ Nam, trong lòng không cam tâm tình nguyện chút nào, anh vẫn còn nổi nóng đây, hướng về phía người Lăng gia đề phòng, anh thật sự một chút cũng không thấy người Lăng gia đáng thương.
Lăng Sơ Nam nghe được, bước chân khựng lại một chút, quay đầu liếc mắt nhìn Cố Trường Đình một cái, nói: "Không cần anh thương hại tôi. Tôi biết bọn họ lấy di vật của cô cô để lừa anh đến đây, thật ra là muốn bắt anh đổi thận cho tôi chữa bệnh, nhưng mà......"
Lăng Sơ Nam cười một tiếng, nói: "Bất quá coi như đã lừa gạt anh tới đây thì sao, cũng không cứu nổi mạng tôi."
Cố Trường Đình nhíu nhíu mày, Triệu Giản cũng nghe ra, lời của Lăng Sơ Nam dường như còn chứa ẩn ý.
Hoàn toàn chính xác, Lăng Sơ Nam cùng Cố Trường Đình đều không phải là trực hệ, muốn ghép thận tuyệt đối phải phù hợp, khả năng không phù hợp cũng rất lớn, nhưng cũng hoàn toàn không có khả năng.
Lăng Sơ Nam lại nói phi thường chắc chắn.
Cố Trường Đình khồn rõ: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, tôi quá mệt mỏi, tôi đi trước."
Lăng thúc đỡ Lăng Sơ Nam rất nhanh liền đi khỏi, Cố Trường Đình thập phần khó hiểu, vẫn không rõ Lăng Sơ Nam rốt cuộc là có ý gì.
Chỉ là Cố Trường Đình cũng không lo nghĩ được nhiều như vậy, cậu ôm trong tay cái hộp, gấp gáp không chờ nổi để xuống phòng khách, sau đó thận trọng lấy tất cả đồ vật bên trong ra, cẩn thận vuốt ve.
Vốn dĩ Triệu Giản muốn đưa Cố Trường Đình ra ngoài, bất quá hiện tại Cố Trường Đình không muốn ra khỏi phòng, đối diện với hộp di vật, dường như có thể xem nó cả ngày, cứ luôn ngồi nhìn nhìn từng thứ một liền rơi vào trầm tư.
Triệu Giản an ủi Cố Trường Đình vài câu, sau đó chuẩn bị nhân lúc thời gian đi mua cơm trưa, chạy đi gặp mặt Đường Bỉnh Kiến một lát.
Thời điểm Triệu Giản ra cửa, Cố Trường Đình còn đang xem lại di vật của mẹ cậu, một trang lại một trang mỏng manh trống rỗng không có ảnh trong quyển album.
Triệu Giản thở dài, liền ra cửa, chạy đi gặp Đường Bỉnh Kiến.
Đường Bỉnh Kiến đang gọi điện thoại,vệ sĩ giúp ông mặc áo khoác, dáng vẻ dường như là muốn ra ngoài.
Triệu Giản nói: "Ông nội, ông muốn gặp con?"
Đường Bỉnh Kiến nói: "Buổi sáng gọi anh, giữa trưa anh mới đến."
Triệu Giản nhanh chóng quanh co, nói: "Ông nội, ông đây là muốn ra ngoài sao?"
Đường Bỉnh Kiến gật gật đầu, nói: "Con cũng theo đi."
"Đi làm gì?" Triệu Giản kỳ quái hỏi.
Đường Bỉnh Kiến nói: "Làm gì? Đương nhiên là đến Lăng gia một chuyến."
Triệu Giản vừa nghe, có chút đau đầu, xem ra nhất định là Đường Bỉnh Kiến nghe được chuyện xảy ra ở Lăng gia mới đến đây.
Triệu Giản hiểu rõ, ông nội tuy rằng làm việc nói chuyện đều rất cường ngạnh, bất quá tuổi lớn khó tránh khỏi mạnh miệng mềm lòng, lại còn có tính đặc biệt bao che cho con cháu trong nhà, ở trong nhận thức của ông, người Đường gia tuyệt đối không thể bị người ngoài ức hϊếp.
Triệu Giản vội vàng nói: "Nhưng mà ông nội, vợ con vẫn còn đang ở trong phòng a."
Đường Bỉnh Kiến trừng mắt nhìn anh liếc một cái, nói: "Lớn như vậy rồi, cũng không phải đứa trẻ con, rời đi một lát còn không được. Gọi em trai con qua chăm sóc một chút không được sao? Con cùng ta đi Lăng gia đòi lại công đạo."
Triệu Giản không còn cách nào, đành phải nói: "Vâng vâng, con đây gọi điện cho Quý Khai, sau đó liền đi cùng ông nội, chúng ta đi nhanh về nhanh được không?"
"Nếu không thì sao?" Đường Bỉnh Kiến nói: "Còn muốn ở lại Lăng gia nhà bọn họ ăn cơm chiều sao? Con cũng không sợ ăn đến nỗi đi bệnh viện đi."
Triệu Giản: ". . ."
Triệu Giản vừa nghe, cục tức của ông nội hình như rất lớn a, anh vẫn nên thành thành thật thật mà ngậm miệng lại thôi, miễn cho cục tức của ông nội lại rơi lên người mình, vẫn là rơi lên đầu nhà họ Lăng gia thì tốt hơn.
Đường Bỉnh Kiến bắt Triệu Giản thay bộ quần áo mới, ghét bỏ Triệu Giản ăn mặc lôi thôi lếch thếch, Triệu Giản ngoan ngoãn thay đổi một thân âu phục, khí chất lập tức liền khác biệt hẳn, đi theo Đường Bỉnh Kiến ngồi xe liền hướng Lăng gia đi.
Lúc này Lăng Chính Trung đang giận điên lên, bọn họ thật vất vả mới nghĩ ra được cách kia, đem Cố Trường Đình lừa gạt tới, nhưng hiện tại người đã chạy mất, bọn họ không bắt được người lại.
Lăng Chính Trung tức giận nói: "Anh nhìn xem, anh nghĩ ra cái cách gì đấy, căn bản không có tác dụng."
"Chuyện này...... Con cũng không ngờ tới, cái tên Cố Trường Đình kia thế nhưng còn quen biết Giang tam thiếu a." Lục Sang Uy lắp bắp nói.
Lăng Chính Trung nghe hắn cãi lại, càng tức hơn, nói: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, Lăng Sơ Nam là cháu trai tôi, nó không thể có việc gì, anh nếu không thể đưa Cố Trường Đình bắt trở về, vậy anh liền lấy thận của mình mà đổi cho cháu trai tôi đi!"
Lục Sang Uy vừa nghe, sợ hãi nói: "Lão gia tử, ngài yên tâm, con nhất định sẽ đem Cố Trường Đình bắt trở về, con lại nghĩ biện pháp......"
Lời này của hắn ta còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Lục Sang Uy nhận cuộc gọi, sắc mặt thoáng cái liền trắng.
Lăng Chính Trung mơ hồ nghe được bên kia điện thoại nói cái gì "Có chuyện không hay", bất quá rốt cuộc là chuyện gì không tốt, lão cũng không biết.
Lục Sang Uy cúp điện thoại, vẻ mặt thì trắng bệch.
Lăng Chính Trung nói: "Chuyện gì xảy ra nữa? Có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?"
Lục Sang Uy nói: "Không. . . không phải, là. . . là vệ sĩ nói, Đường lão tiên sinh đến cổng nhà chúng ta."
"Đường lão tiên sinh?" Lăng Chính Trung lập tức đứng lên, nói: "Có phải Đường Bỉnh Kiến hay không?"
Lục Sang Uy gật đầu.
Lăng Chính Trung cao hứng nói: "Đường Bỉnh Kiến sao lại tự mình tới? Anh thế nhưng cùng Đường Bỉnh Kiến làm ăn, cũng không nói cho tôi một tiếng."
"Không không......" Lục Sang Uy thấy cha vợ hiểu lầm, vội vàng nói: "Con không có cùng Đường lão tiên sinh làm ăn hạng mục nào cả."
"Vậy ông ta tự mình chạy tới đây làm cái gì?" Lăng Chính Trung nghi hoặc nói.
Lục Sang Uy vẻ mặt biến sắc, nói: "Hay là...... là tới hưng sư vấn tội*?!"
"Cái gì?" Lăng Chính Trung cũng ngốc luôn, nói: "Chúng ta nhưng chưa từng đắc tội với người Đường gia, Đường gia sao lại tự động trêu chọc? Có phải lúc nào đó anh đã vô tình đắc tội bọn họ hay không?"
Lục Sang Uy nói: "Đường lão tiên sinh nói. . . nói là vì chuyện của Cố Trường Đình, mới tới tìm chúng ta hưng sư vấn tội. . ."