Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu
Chương 118
“ Ta yêu ngươi, Nhã Thanh.”
Nhã Thanh đối với việc Thẫm Ngụy bày tỏ với mình cũng chỉ mỉm cười để trả lời hắn, dù sao trước đó y cũng đã nói mình yêu hắn và Vong Âm, thế nên mấy lời tình cảm rắc rối bây giờ chắc cũng không cần nói nữa làm gì, nói thế nào đi nữa thì mấy lời ngọt ngào hay ngượng ngùng tình tứ gì đó cũng không phải sở thích của y.
“ A…” Nhã Thanh đối với mấy việc tình cảm vẫn cứ tỏ vẻ hờ hững, thế nhưng đột nhiên lại cảm nhận thấy bàn tay đang ôm trên eo mình lại dám động lung tung khiến y cũng giật mình kêu lên một tiếng.
Nhã Thanh tay vẫn còn đang đặt ở trước ngực Thẫm Ngụy khi hắn ôm lấy mình, y ngước đầu nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh tựa như không có việc gì của hắn, Nhã Thanh từ đầu đến cuối vẫn không thể nào hiểu rõ được con người thật của tên này, y lại bắt đầu tự hỏi mình vì sao bản thân lại có thể yêu hắn.
Thẫm Ngụy không nghĩ Nhã Thanh đối với hành động của mình thế nhưng lại không mắng chửi cũng chẳng phản kháng, hắn như vậy càng muốn lấn tới, tay còn lại cũng muốn luồn vào trong y phục của Nhã Thanh. Thẫm Ngụy nhận ra cái run nhẹ của y, cũng nhìn thấy Nhã Thanh gương mặt có chút hồng lên cùng ánh mắt liếc nhìn cảnh cáo hắn.
Thẫm Ngụy chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng của y, thế nhưng Nhã Thanh từ trước đến nay lúc nào cũng tỏ vẻ hờ hững không quan tâm đặc biệt đến việc gì, vì vậy càng khiến hắn đối với việc có thể trêu chọc được y có cảm giác rất tò mò cũng hứng thú.
“ Ngươi đủ chưa?” Nhã Thanh hai tay đặt trên ngực Thẫm Ngụy siết lại y phục hắn, y đầu cúi xuống tựa trán vào hai nắm tay mình như né tránh ánh mắt chẳng khác gì đang muốn lột trần mình của Thẫm Ngụy: “ Đây… đang là bên ngoài, ngươi chú ý một chút đi.”
Thẫm Ngụy khẽ nhếch môi cười, hắn sắc mặt không đổi mà trầm giọng nói: “ Vậy nếu là trong phòng, thì ta có thể làm gì cũng được sao?”
Nhã Thanh nhíu mày, quả nhiên y trước nay chưa từng xem thấu được hắn. Nhã Thanh chợt có suy nghĩ, y ở bên cạnh tên này chắc chắn sẽ không bao giờ có được lợi thế, hắn căn bản quá vô sỉ đi.
“ Thẫm Ngụy, Khốn kiếp nhà ngươi. Nhanh buông Nhã Thanh ra cho ta.”
Vừa nghe tiếng quát lớn Nhã Thanh đã ngạc nhiên nhìn đến: “ Vong Âm?”
“ Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi?” Thẫm Ngụy dường như đã đoán trước Vong Âm đến, hắn xem như không mà càng ôm chặt hơn Nhã Thanh trong lòng mình.
Vong Âm thật ra đã ở đây từ trước, hắn sau khi đám vệ quân không hiểu vì sao rút đi thì đã lập tức chạy đến chỗ này. Không ngờ nhìn thấy Thẫm Ngụy cùng Nhã Thanh như vậy vẫn có thể im lặng nhẫn nhịn không chen vào, thế nhưng Vong Âm mắt xem tên khốn kia càng ngày càng muốn chiếm lợi trên người Nhã Thanh thì không thể nhịn được nữa mà lao ra.
Vong Âm trong đầu đã nghĩ đến rút kiếm đâm tên kia một nhát, không ngờ hắn còn chưa ra tay đã bị Thẫm Ngụy hướng một quyền đến. Vong Âm đưa tay ngăn lại cũng bị hắn đánh lui vài bước mà tức giận lớn tiếng: “ Ngươi làm cái gì?”
“ Ta an tâm để Nhã Thanh giao lại cho ngươi bảo vệ, ngươi lại để y một mình chút nữa còn nguy đến tính mạng?”
“ Nguy đến tính mạng?” Nhã Thanh nghiêng đầu nhìn Thẫm Ngụy, y cũng không nhớ ra mình có từng “ nguy đến tính mạng ” như hắn nói.
Vong Âm nghiến răng, hắn khó chịu lên tiếng: “ Nếu không phải Nhã Thanh nhất định muốn tìm ngươi, y cũng sẽ không đồng ý Dung Tử kia một mình lén vào cung, ta cần để y như vậy không lo sao?”
“ Không cần biết lý do là gì, cũng đều do ngươi không có năng lực bảo vệ y.”
“ Còn dám đổ lên đầu ta, nếu không phải ngươi tự mình quyết định bỏ đi thì Nhã Thanh vốn dĩ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.”
Thẫm Ngụy lúc này lại đột nhiên im lặng, đúng như Vong Âm nói, nếu ngay từ đầu hắn suy nghĩ chu toàn không bỏ đi thì với khả năng của hắn cùng Vong Âm, nhất định không để Nhã Thanh có chuyện.
“ Hai người các ngươi tranh cãi cũng đủ rồi, ta không phải bây giờ vẫn lành lặng không có vấn đề gì hay sao?” Nhã Thanh nhìn Vong Âm lại nhìn Thẫm Ngụy, y nhỏ giọng: “ Trái lại kẻ bị thương đều là các ngươi… nếu ta trước kia có luyện qua võ công để tự bảo vệ bản thân, cũng không khiến các ngươi phải luôn lo lắng bảo vệ mình.”
“ Ngươi muốn luyện võ?” Vong Âm đánh giá lại dáng người của Nhã Thanh, hắn thật không thể tưởng tượng ra lúc y cầm kiếm hay đao sẽ thành cảnh tượng gì. Chỉ vừa nghĩ thôi Vong Âm đã lập tức phản đối: “ Không cần đâu, ngươi vẫn nên như hiện tại đã tốt lắm rồi. Chỉ sợ nếu bây giờ ngươi yêu cầu chúng ta dạy võ cho mình, ta thà rằng không rời khỏi ngươi nửa bước vẫn tốt hơn.”
“ Ngươi nói vậy là ý gì?” Nhã Thanh xem Vong Âm rõ ràng vẻ đang xem thường mình mà tức giận, y còn chưa kịp tính toán với hắn thì lại bị Thẫm Ngụy bên cạnh kéo mình vào ngực ôm lấy.
“ Đúng vậy.” Thẫm Ngụy biết Nhã Thanh chẳng qua nói học võ cũng chỉ là nuối tiếc trước kia không nghĩ đến, hiện tại cho dù y có muốn luyện cũng không có khả năng luyện được. Hắn nhẹ hôn lên môi Nhã Thanh: “ Ngươi cứ như hiện tại đã rất tốt rồi.”
Nhã Thanh chớp mắt nhìn Thẫm Ngụy, y nghĩ mình vẫn phải nên tập quen mấy hành động thân mật bất ngờ này của hắn. Nếu xét theo lần trước bản thân bị Vong Âm cưỡng hôn, thế nhưng tên ngốc kia lại là kẻ ngượng ngùng bỏ chạy mất thì không hề đáng lo ngại vấn đề này.
“ Ngươi đủ rồi, đừng lợi dụng một chút liền muốn độc chiếm y.” Vong Âm nóng giận, hắn nắm lấy cánh tay Nhã Thanh cũng không muốn chịu thua Thẫm Ngụy mà kéo người về phía mình: “ Hiện tại không có đám quân lính kia ngăncản, nhưng không biết chừng một lúc sẽ lại kéo đến, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”
“ Đợi một lát.” Nhã Thanh mỉm cười nói với Vong Âm, y lại xoay đầu nhìn Thẫm Ngụy rồi lấy ra mối dây đỏ còn lại rồi đi đến trước mặt hắn.
Vong Âm nhìn thấy cũng biết chuyện sau đó sẽ thế nào, hắn không có hành động gì lớn chỉ im lặng một bên túm lấy dây cương ngựa của Hắc Bảo còn lẩm bẩm nói: " Được lợi cho chủ nhân của ngươi quá rồi."
Thẫm Ngụy nhìn Nhã Thanh không nói gì liền đưa tay cầm lấy bội ngọc của hắn đang được đeo trên đai lưng, đến khi mối dây đỏ được Nhã Thanh nối lại với bội ngọc của hắn rồi Thẫm Ngụy mới liếc mắt nhìn xem bội ngọc của Vong Âm, cái của hắn cũng được sâu một mối dây đỏ y hệt mới mỉm cười.
Thẫm Ngụy xem như đã tự nhận ra ý nghĩa của vật này, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng hỏi: “ Đây là?”
“ Tặng cho ngươi.” Nhã Thanh không cần giải thích gì nhiều, y còn không cho đối phương có cơ hội từ chối. Nhìn xem bội ngọc hoàn hảo đeo bên đai lưng Thẫm Ngụy, Nhã Thanh hài lòng rồi lại nắm lấy cổ tay hắn, bên còn lại cũng túm lấy cổ tay Vong Âm vui vẻ lên tiếng: “ Được rồi, không còn chuyện gì thì bây giờ trở về nhà thôi.”
“ Về nhà?”
“ Nguoi nói đi đâu cơ?”
Nhã Thanh mỉm cười: “ Hai người các ngươi, một người là thái úy, một người là đại tướng quân còn tưởng mình chỉ là thường dân sao? Thật không nghĩ hoàng thượng sẽ hỏi tội ta thế nào khi mang các ngươi chạy khắp nơi như vậy?”
Thẫm Ngụy nghiêm mặt: “ Ngươi thật sự muốn trở về rồi?”
“ Đương nhiên.” Nhã Thanh ngước đầu nhìn màu xanh thẫm của bầu trời cao, y chắc chắn nói: “ Ta lần này không bao lâu thật đã thật cảm thấy nhớ mẫu thân, Phiên Vân và cả tiểu nha đầu Tri Hân kia rồi. Vì thế, nên trở về thôi.”
- ----------------------------------------------------------------------------------------
“ Bệ hạ, người thật sự muốn thả bọn họ đi như vậy?” Hà Thi thời gian qua có thể nhìn thấy Bạch Chiêu Niên đối với Thẫm Ngụy có bao nhiêu tình cảm, cô không tin nàng ta đã có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
“ Không có cách nào khác.” Bạch Chiêu Niên đều giọng: “ Ta chỉ có thể dùng điều kiện để thuyết phục Thẫm Ngụy đồng ý với mình, thế nhưng Bạch Miên quốc ta vẫn cần phải dựa vào sự bảo vệ của Thiên Lang quốc để tiếp tục an hưởng hòa bình không lo sợ bị những nước khác dòm ngó. Ta không thể đối đầu với họ.”
“ Thế nhưng tên Nhã Thanh đó không là gì cả.”
“ Y lại càng là người mà chúng ta không thể động đến.” Bạch Chiêu Niên nói: “ Không chỉ hai người bọn họ đều thật tâm đối với y, Nhã Thanh kia còn là người thân của hoàng hậu Thiên Lang quốc, nếu vừa rồi y thật sự bị vệ quân giết chết ở hoàng cung Bạch Miên quốc ta, ngươi nghĩ hậu quả sau đó sẽ thế nào?”
“ Chuyện này…”
“ Hoàng đế Thiên Lang có bao nhiêu yêu thương cùng sủng ái hoàng hậu của mình chúng ta đã có thể nhìn thấy, ngươi nghĩ một người chưa đầy hai năm đã có thể lật đổ cả một triều đại hoàng quyền, thiết lập lại toàn bộ hệ thống quan lại chỉ vỏn vẹn trong nửa năm. Nếu thật sự khiến kẻ này nổi giận, Bạch Miên quốc ta thật sự sẽ gánh nổi hay sao?”
“ Bệ hạ!”
“ Ngay từ khi bắt đầu ta chỉ muốn tìm cho mình một cơ hội, thế nhưng cho dù là muốn có được tình cảm của Thẫm Ngụy, hay sử dụng quyền lực của mình để chiếm đoạt ta đều không có khả năng. Ta... không thể thắng được y.”
Hà Thi lúc này mới hiểu ra lý do Bạch Chiêu Niên đơn giản không phải muốn từ bỏ Thẫm Ngụy, nàng ta chính là không thể không từ bỏ.
Bạch Chiêu Niên lại nói: “ Gửi yêu cầu của ta đến hoàng đế Thiên Lang, đã đến lúc Bạch Miên nên sát nhập với Thiên Lang quốc rồi.”
Nhã Thanh đối với việc Thẫm Ngụy bày tỏ với mình cũng chỉ mỉm cười để trả lời hắn, dù sao trước đó y cũng đã nói mình yêu hắn và Vong Âm, thế nên mấy lời tình cảm rắc rối bây giờ chắc cũng không cần nói nữa làm gì, nói thế nào đi nữa thì mấy lời ngọt ngào hay ngượng ngùng tình tứ gì đó cũng không phải sở thích của y.
“ A…” Nhã Thanh đối với mấy việc tình cảm vẫn cứ tỏ vẻ hờ hững, thế nhưng đột nhiên lại cảm nhận thấy bàn tay đang ôm trên eo mình lại dám động lung tung khiến y cũng giật mình kêu lên một tiếng.
Nhã Thanh tay vẫn còn đang đặt ở trước ngực Thẫm Ngụy khi hắn ôm lấy mình, y ngước đầu nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh tựa như không có việc gì của hắn, Nhã Thanh từ đầu đến cuối vẫn không thể nào hiểu rõ được con người thật của tên này, y lại bắt đầu tự hỏi mình vì sao bản thân lại có thể yêu hắn.
Thẫm Ngụy không nghĩ Nhã Thanh đối với hành động của mình thế nhưng lại không mắng chửi cũng chẳng phản kháng, hắn như vậy càng muốn lấn tới, tay còn lại cũng muốn luồn vào trong y phục của Nhã Thanh. Thẫm Ngụy nhận ra cái run nhẹ của y, cũng nhìn thấy Nhã Thanh gương mặt có chút hồng lên cùng ánh mắt liếc nhìn cảnh cáo hắn.
Thẫm Ngụy chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng của y, thế nhưng Nhã Thanh từ trước đến nay lúc nào cũng tỏ vẻ hờ hững không quan tâm đặc biệt đến việc gì, vì vậy càng khiến hắn đối với việc có thể trêu chọc được y có cảm giác rất tò mò cũng hứng thú.
“ Ngươi đủ chưa?” Nhã Thanh hai tay đặt trên ngực Thẫm Ngụy siết lại y phục hắn, y đầu cúi xuống tựa trán vào hai nắm tay mình như né tránh ánh mắt chẳng khác gì đang muốn lột trần mình của Thẫm Ngụy: “ Đây… đang là bên ngoài, ngươi chú ý một chút đi.”
Thẫm Ngụy khẽ nhếch môi cười, hắn sắc mặt không đổi mà trầm giọng nói: “ Vậy nếu là trong phòng, thì ta có thể làm gì cũng được sao?”
Nhã Thanh nhíu mày, quả nhiên y trước nay chưa từng xem thấu được hắn. Nhã Thanh chợt có suy nghĩ, y ở bên cạnh tên này chắc chắn sẽ không bao giờ có được lợi thế, hắn căn bản quá vô sỉ đi.
“ Thẫm Ngụy, Khốn kiếp nhà ngươi. Nhanh buông Nhã Thanh ra cho ta.”
Vừa nghe tiếng quát lớn Nhã Thanh đã ngạc nhiên nhìn đến: “ Vong Âm?”
“ Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi?” Thẫm Ngụy dường như đã đoán trước Vong Âm đến, hắn xem như không mà càng ôm chặt hơn Nhã Thanh trong lòng mình.
Vong Âm thật ra đã ở đây từ trước, hắn sau khi đám vệ quân không hiểu vì sao rút đi thì đã lập tức chạy đến chỗ này. Không ngờ nhìn thấy Thẫm Ngụy cùng Nhã Thanh như vậy vẫn có thể im lặng nhẫn nhịn không chen vào, thế nhưng Vong Âm mắt xem tên khốn kia càng ngày càng muốn chiếm lợi trên người Nhã Thanh thì không thể nhịn được nữa mà lao ra.
Vong Âm trong đầu đã nghĩ đến rút kiếm đâm tên kia một nhát, không ngờ hắn còn chưa ra tay đã bị Thẫm Ngụy hướng một quyền đến. Vong Âm đưa tay ngăn lại cũng bị hắn đánh lui vài bước mà tức giận lớn tiếng: “ Ngươi làm cái gì?”
“ Ta an tâm để Nhã Thanh giao lại cho ngươi bảo vệ, ngươi lại để y một mình chút nữa còn nguy đến tính mạng?”
“ Nguy đến tính mạng?” Nhã Thanh nghiêng đầu nhìn Thẫm Ngụy, y cũng không nhớ ra mình có từng “ nguy đến tính mạng ” như hắn nói.
Vong Âm nghiến răng, hắn khó chịu lên tiếng: “ Nếu không phải Nhã Thanh nhất định muốn tìm ngươi, y cũng sẽ không đồng ý Dung Tử kia một mình lén vào cung, ta cần để y như vậy không lo sao?”
“ Không cần biết lý do là gì, cũng đều do ngươi không có năng lực bảo vệ y.”
“ Còn dám đổ lên đầu ta, nếu không phải ngươi tự mình quyết định bỏ đi thì Nhã Thanh vốn dĩ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.”
Thẫm Ngụy lúc này lại đột nhiên im lặng, đúng như Vong Âm nói, nếu ngay từ đầu hắn suy nghĩ chu toàn không bỏ đi thì với khả năng của hắn cùng Vong Âm, nhất định không để Nhã Thanh có chuyện.
“ Hai người các ngươi tranh cãi cũng đủ rồi, ta không phải bây giờ vẫn lành lặng không có vấn đề gì hay sao?” Nhã Thanh nhìn Vong Âm lại nhìn Thẫm Ngụy, y nhỏ giọng: “ Trái lại kẻ bị thương đều là các ngươi… nếu ta trước kia có luyện qua võ công để tự bảo vệ bản thân, cũng không khiến các ngươi phải luôn lo lắng bảo vệ mình.”
“ Ngươi muốn luyện võ?” Vong Âm đánh giá lại dáng người của Nhã Thanh, hắn thật không thể tưởng tượng ra lúc y cầm kiếm hay đao sẽ thành cảnh tượng gì. Chỉ vừa nghĩ thôi Vong Âm đã lập tức phản đối: “ Không cần đâu, ngươi vẫn nên như hiện tại đã tốt lắm rồi. Chỉ sợ nếu bây giờ ngươi yêu cầu chúng ta dạy võ cho mình, ta thà rằng không rời khỏi ngươi nửa bước vẫn tốt hơn.”
“ Ngươi nói vậy là ý gì?” Nhã Thanh xem Vong Âm rõ ràng vẻ đang xem thường mình mà tức giận, y còn chưa kịp tính toán với hắn thì lại bị Thẫm Ngụy bên cạnh kéo mình vào ngực ôm lấy.
“ Đúng vậy.” Thẫm Ngụy biết Nhã Thanh chẳng qua nói học võ cũng chỉ là nuối tiếc trước kia không nghĩ đến, hiện tại cho dù y có muốn luyện cũng không có khả năng luyện được. Hắn nhẹ hôn lên môi Nhã Thanh: “ Ngươi cứ như hiện tại đã rất tốt rồi.”
Nhã Thanh chớp mắt nhìn Thẫm Ngụy, y nghĩ mình vẫn phải nên tập quen mấy hành động thân mật bất ngờ này của hắn. Nếu xét theo lần trước bản thân bị Vong Âm cưỡng hôn, thế nhưng tên ngốc kia lại là kẻ ngượng ngùng bỏ chạy mất thì không hề đáng lo ngại vấn đề này.
“ Ngươi đủ rồi, đừng lợi dụng một chút liền muốn độc chiếm y.” Vong Âm nóng giận, hắn nắm lấy cánh tay Nhã Thanh cũng không muốn chịu thua Thẫm Ngụy mà kéo người về phía mình: “ Hiện tại không có đám quân lính kia ngăncản, nhưng không biết chừng một lúc sẽ lại kéo đến, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”
“ Đợi một lát.” Nhã Thanh mỉm cười nói với Vong Âm, y lại xoay đầu nhìn Thẫm Ngụy rồi lấy ra mối dây đỏ còn lại rồi đi đến trước mặt hắn.
Vong Âm nhìn thấy cũng biết chuyện sau đó sẽ thế nào, hắn không có hành động gì lớn chỉ im lặng một bên túm lấy dây cương ngựa của Hắc Bảo còn lẩm bẩm nói: " Được lợi cho chủ nhân của ngươi quá rồi."
Thẫm Ngụy nhìn Nhã Thanh không nói gì liền đưa tay cầm lấy bội ngọc của hắn đang được đeo trên đai lưng, đến khi mối dây đỏ được Nhã Thanh nối lại với bội ngọc của hắn rồi Thẫm Ngụy mới liếc mắt nhìn xem bội ngọc của Vong Âm, cái của hắn cũng được sâu một mối dây đỏ y hệt mới mỉm cười.
Thẫm Ngụy xem như đã tự nhận ra ý nghĩa của vật này, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng hỏi: “ Đây là?”
“ Tặng cho ngươi.” Nhã Thanh không cần giải thích gì nhiều, y còn không cho đối phương có cơ hội từ chối. Nhìn xem bội ngọc hoàn hảo đeo bên đai lưng Thẫm Ngụy, Nhã Thanh hài lòng rồi lại nắm lấy cổ tay hắn, bên còn lại cũng túm lấy cổ tay Vong Âm vui vẻ lên tiếng: “ Được rồi, không còn chuyện gì thì bây giờ trở về nhà thôi.”
“ Về nhà?”
“ Nguoi nói đi đâu cơ?”
Nhã Thanh mỉm cười: “ Hai người các ngươi, một người là thái úy, một người là đại tướng quân còn tưởng mình chỉ là thường dân sao? Thật không nghĩ hoàng thượng sẽ hỏi tội ta thế nào khi mang các ngươi chạy khắp nơi như vậy?”
Thẫm Ngụy nghiêm mặt: “ Ngươi thật sự muốn trở về rồi?”
“ Đương nhiên.” Nhã Thanh ngước đầu nhìn màu xanh thẫm của bầu trời cao, y chắc chắn nói: “ Ta lần này không bao lâu thật đã thật cảm thấy nhớ mẫu thân, Phiên Vân và cả tiểu nha đầu Tri Hân kia rồi. Vì thế, nên trở về thôi.”
- ----------------------------------------------------------------------------------------
“ Bệ hạ, người thật sự muốn thả bọn họ đi như vậy?” Hà Thi thời gian qua có thể nhìn thấy Bạch Chiêu Niên đối với Thẫm Ngụy có bao nhiêu tình cảm, cô không tin nàng ta đã có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
“ Không có cách nào khác.” Bạch Chiêu Niên đều giọng: “ Ta chỉ có thể dùng điều kiện để thuyết phục Thẫm Ngụy đồng ý với mình, thế nhưng Bạch Miên quốc ta vẫn cần phải dựa vào sự bảo vệ của Thiên Lang quốc để tiếp tục an hưởng hòa bình không lo sợ bị những nước khác dòm ngó. Ta không thể đối đầu với họ.”
“ Thế nhưng tên Nhã Thanh đó không là gì cả.”
“ Y lại càng là người mà chúng ta không thể động đến.” Bạch Chiêu Niên nói: “ Không chỉ hai người bọn họ đều thật tâm đối với y, Nhã Thanh kia còn là người thân của hoàng hậu Thiên Lang quốc, nếu vừa rồi y thật sự bị vệ quân giết chết ở hoàng cung Bạch Miên quốc ta, ngươi nghĩ hậu quả sau đó sẽ thế nào?”
“ Chuyện này…”
“ Hoàng đế Thiên Lang có bao nhiêu yêu thương cùng sủng ái hoàng hậu của mình chúng ta đã có thể nhìn thấy, ngươi nghĩ một người chưa đầy hai năm đã có thể lật đổ cả một triều đại hoàng quyền, thiết lập lại toàn bộ hệ thống quan lại chỉ vỏn vẹn trong nửa năm. Nếu thật sự khiến kẻ này nổi giận, Bạch Miên quốc ta thật sự sẽ gánh nổi hay sao?”
“ Bệ hạ!”
“ Ngay từ khi bắt đầu ta chỉ muốn tìm cho mình một cơ hội, thế nhưng cho dù là muốn có được tình cảm của Thẫm Ngụy, hay sử dụng quyền lực của mình để chiếm đoạt ta đều không có khả năng. Ta... không thể thắng được y.”
Hà Thi lúc này mới hiểu ra lý do Bạch Chiêu Niên đơn giản không phải muốn từ bỏ Thẫm Ngụy, nàng ta chính là không thể không từ bỏ.
Bạch Chiêu Niên lại nói: “ Gửi yêu cầu của ta đến hoàng đế Thiên Lang, đã đến lúc Bạch Miên nên sát nhập với Thiên Lang quốc rồi.”
Tác giả :
Song Bích