Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng
Quyển 4 Chương 137
Trans: Cyane
Thật sự là những người Trung Châu đã đi đến đó.
Nhậm Đại Hựu nói rằng nhóm 300,000 người Trung Châu đột nhiên xuất hiện ở Bảo Châu, cách thức và thời gian xuất hiện của họ cũng như những mô tả về môi trường sống trước đây của họ đều chính xác.
Tốt quá rồi, vẫn còn rất nhiều người Trung Châu còn sống sót!
Vân Sâm và những người khác không thể hiện niềm vui trên khuôn mặt, khi Nhậm Đại Hựu đề cập chuyện về người Trung Châu, giọng điệu của ông ta chứa đựng sự quan tâm rất bình thường, nhưng họ không bỏ sót sự oán giận mơ hồ trên khuôn mặt của hai trong số bốn người còn lại.
Cho dù muốn nói chuyện về Trung Châu, cũng sẽ không nói ra trước mặt hai người đó, biết đâu bọn họ sẽ càng cho rằng là lỗi của người Trung Châu thì sao.
Sau khi liên lạc với Chi Giang, Kỷ Lạc Thần nói với Nhậm Đại Hựu: “Hãy đưa chúng tôi đi xem các mẫu đất trước, sau khi xem xét tình hình sẽ đưa ra quyết định sau.”
Nhậm Đại Hựu gật đầu rồi dẫn vài người lên du thuyền.
Hầu hết những người Bảo Châu trên du thuyền đã được tái định cư, chỉ còn lại một số người cuối cùng đang chờ xét duyệt tại bến tàu, du thuyền đã gần đầy, có khá nhiều người được đưa đến.
Nhậm Đại Hựu nói: “Đất ở Bảo Châu đã trở thành như vậy, chúng tôi không biết rốt cuộc bên nào sẽ an toàn hơn. Những người được du thuyền đưa đến… là hy vọng còn sót lại.”
Kỷ Lạc Thần vỗ vai Nhậm Đại Hựu an ủi, bày tỏ sự thấu hiểu của mình.
Vân Sâm và Hạ Phong Niên đi phía sau họ.
Vân Sâm cảm thấy có chút không thoải mái sau khi đi trên bến tàu, giống như có thứ gì đó trong bóng tối đang lén nhìn chằm chằm vào cô, giống như cảm giác khi cô đi khám phá cái bục dưới lòng đất.
Hạ Phong Niên thì luôn nhìn quanh, mắt cảnh giác.
Mặt đất bến tàu có màu xi măng, sát bờ dựng lên những lan can bằng xích sắt, sóng đánh du thuyền vào bờ, những vệt nước làm mặt đất tối sầm lại.
Cả hai bên lối vào và lối ra của du thuyền đều được phong tỏa, có nhân viên canh gác, người ra người vào du thuyền chỉ có thể lên tàu qua lối đi do hàng rào tạo thành.
Kỷ Lạc Thần, Vân Sâm, Nhậm Đại Hựu và những người khác cũng làm như vậy, từng người một bước vào bên trong hàng rào.
Một bàn tay trắng nõn ở trên sợi dây cọ qua cọ lại hồi lâu, cảm nhận được mùi vị ở đây.
Hạ Phong Niên ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Vân Sâm, đôi mắt ông hơi sâu, không khỏi liếc xéo về phía sau.
Ở đó có vô số người, Vân Sâm khẽ lắc đầu.
Hạ Phong Niên lập tức cau mày, ông bước lên hai bước, giơ tay vỗ nhẹ vào bên ngoài cánh tay của con gái, sau đó trực tiếp chui ra khỏi hàng rào, những người bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.
Kỷ Lạc Thần: “Ừm… Không cần quan tâm chú ấy, tiếp tục đi.”
Anh ta nhanh chóng im lặng, Chi Giang bảo anh ta đi lên tàu như bình thường.
Bảo Châu và những người khác đồng loạt nhìn Vân Sâm, Vân Sâm cười ngượng ngùng với họ.
Ánh mắt giao tiếp giữa bố và con gái, cũng như ngôn ngữ cơ thể của Hạ Phong Niên sau khi ông vỗ vai, Vân Sâm đã biết rằng ông đã phát hiện ra gì đó.
Vô Danh đang ở đây.
Có khả năng đang lẫn mình trên du thuyền.
Hạ Phong Niên bảo cô phải cẩn thận, ông cảm nhận được mùi của Vô Danh đã bị xáo trộn, đối phương chắc chắn đã sử dụng một số thủ đoạn, điều này đã cản trở khả năng cảm nhận ma quỷ của ông.
Ông muốn đi tìm nơi có mùi mạnh nhất.
Nhưng không loại trừ đó là một kế hoạch Vô Danh để đánh lạc hướng con hổ khỏi núi…
Vân Sâm đã điều chỉnh vị trí của thắt lưng và hướng của một số vũ khí trên người, để chúng dễ cầm hơn trong trường hợp nếu sau này cần dùng đến.
Họ lên du thuyền, trên boong có nhiều thùng dầu.
Bên dưới du thuyền, những người mặc áo ghi lê màu cam ở bến tàu giơ súng nước và phun nước lên không trung, khiến khắp mặt đất ướt đẫm không còn chỗ nào màu xám nhạt.
Sương trắng từ dưới đất tản ra, như là hiệu ứng để hong khô một khoảng lớn, sương mù lượn lờ, như đang lướt trên mây.
Hiện chưa rõ tình hình của những người Bảo Châu trong khu vực cách ly.
“Sương mù xuất hiện…”
“Kỳ quái, đột nhiên có màn sương mù lớn như vậy.”
“Ha ha, anh đứng ở bên cạnh tôi lúc nào vậy, tôi không nhìn thấy anh.”
“Sương mù xuất hiện tôi đã đứng cạnh anh rồi, mắt anh to thật đó.”
Người đang nói chuyện không nhìn thấy, nhưng một bóng người giẫm lên sương mù, lướt qua bọn họ không đến nửa thước.
Ánh sáng đỏ chỉ tồn tại trong giây lát trước khi tan biến trong sương mù.
Chi Giang nói: “Người Câu Khói Sóng ở một mức độ nhất định có thể ngăn chặn năng lực cảm nhận của ma quỷ, nhưng không biết có tác dụng gì đối với loại ma quỷ cấp bậc như Vô Danh hay không.”
Hạ Phong Niên nhanh chóng lướt qua những ngôi nhà hai bên đường, vì di chuyển với tốc độ cao nên quần áo dính sát người, ông nói: “Cảm ơn.”
“Anh Hạ đừng khách sáo, không biết Vô Danh xâm nhập vào những người Bảo Châu đến nơi này có ý đồ xấu gì, nếu không nhờ anh, tôi vẫn không phát hiện ra được.” Chi Giang dừng lại: “Biển không thuộc phạm vi tòa thành của tôi, cho nên tôi không quan sát được tình hình trên du thuyền.”
Hạ Phong Niên nói: “Cô không cần lo lắng bên đó, chỉ cần họ không tự sát, với năng lực của con gái tôi đủ để bảo vệ họ an toàn rút lui.”
Ông thu chiếc đèn đỏ lại rồi dừng lại trước một ngôi nhà.
Ông quét mắt nhìn lên trên, đến tận tầng năm, căn phòng thứ ba từ bên phải.
Chi Giang nói: “Người sống bên trong tên là Lưu Cường Quốc, bốn mươi sáu tuổi, phụ trách chăn nuôi ở Bảo Châu, từng là bác sĩ thú y…”
Hạ Phong Niên nhón chân, ông nhổm người dậy khỏi mặt đất, lao thẳng lên tầng năm.
Chi Giang hét lên: “Hắn ta đã nhảy ra khỏi cửa sổ!”
Hạ Phong Niên trực tiếp phá cửa, bên trong căn phòng tràn ngập hơi thở ma quỷ khó chịu mà chỉ có ông mới có thể cảm nhận được, ông đến gần cửa sổ, trên tấm kính vỡ của cửa sổ có những vết máu và mảnh da người nhỏ.
Người Câu Khói Sóng đã gây ra động tĩnh lớn ở nơi đây mà không bị con người chú ý.
Sương mù không ngăn được giác quan của Hạ Phong Niên, ông nhìn thấy một người khập khiễng chạy trong màn sương trắng.
Ông giơ cánh tay lên, năng lượng vô hình khiến cửa sổ mở ra, ông ngay lập tức nghiêng người về phía trước rồi từ trên lầu nhảy xuống.
Giống như một con chim, ông ngay lập tức bay đến phía sau bóng người đó.
Trước khi Hạ Phong Niên ra tay, bóng người đang chạy lập tức xì hơi và biến thành một quả bóng bay teo tóp, chỉ còn lại một mảnh da người trên mặt đất.
Luồng khí đen thoát ra từ da người, khi bị hơi thở tòa thành đẩy lùi lập tức tan vào không khí.
Chi Giang vô cùng kinh ngạc: “Tại sao trong khí đen đó lại có hơi thở và tài năng của tôi? Đó là phần đã bị lấy đi… Có liên quan gì đến Hân La không?”
Không chỉ vậy, khí đen còn tràn ngập mùi đá năng lượng, Hạ Phong Niên nắm lấy tấm da người trên mặt đất và lắc nó.
Da người hoàn chỉnh và tươi mới, chỉ có ma quỷ mới có thể thành thạo kỹ thuật lột da này, ông nói: “Đây là lớp da được lột ra từ trạng thái con người của Vô Danh, hắn sẽ không chết ngay sau khi lột da, chắc hắn sẽ đổi một thân phận con người mới. Hắn đã sử dụng mùi của lớp da này khiến tôi nhầm lẫn, nghĩ rằng hắn đang ở đây.”
Chí Giang: “Khí đen kia là gì, chẳng lẽ là ma quỷ sao? Nhưng không giống lắm…”
Trước đây Hạ Phong Niên đã từng chiến đấu với ma quỷ, nhưng ông không biết nhiều về chúng, ông nói: “Có thể đây là do các loại ma quỷ khác nhau tạo nên.”
Hiện tại trận chiến giữa ma quỷ và con người vẫn chưa đến lúc chúng nó có thể trực tiếp xuất hiện trên mặt đất.
Nguyên nhân duy nhất có thể khiến nó đi ngược lại quy tắc và chấp nhận trừng phạt, cũng thay Vô Danh dẫn dụ ông chính là… Vân Sâm.
Khí đen xuất hiện ở đây có nghĩa là nó không thể lên du thuyền được nữa, các quy tắc mà tất cả các sinh vật dưới lòng đất phải tuân theo không dễ vi phạm như vậy.
Hạ Phong Niên bình tĩnh nói: “Bị lừa rồi.”
*
Bên trong du thuyền bốc lên một mùi khó chịu, như thể hàng trăm người đã cùng nhau nôn mửa ở đây, mùi âm ẩm nhiều ngày trong nhiệt độ cao mới được thông khí.
Kỷ Lạc Thần mừng vì anh ta đang đeo mặt nạ, nếu anh ta trực tiếp hít phải thứ mùi khó ngửi như vậy, anh ta có thể chết ngay tại chỗ.
Nhậm Đại Hựu lẩm bẩm: “Điều kiện rất đơn giản, không có người dọn dẹp, mùi rất dễ phát tán. Sau khi dọn dẹp và thông gió sẽ tốt hơn rất nhiều… Đất được đặt bên dưới, đèn bên dưới chưa sửa xong hết, có thể hơi tối. Hay là để tôi đi xuống lấy, cũng chỉ tốn mấy phút thôi, mọi người khỏi xuống?”
Kỷ Lạc Thần vừa định gật đầu, Vân Sâm liền nói: “Cùng nhau đi xuống đi, mọi người cũng nói chỉ mất có mấy phút đồng hồ thôi mà.”
Sau khi Vân Sâm lên du thuyền, sau lưng cô vẫn luôn có cảm giác lông dựng hết lên.
Chẳng lẽ Vô Danh vẫn trốn trên du thuyền?
Cô phóng ra một lượng hơi thở năng lượng bao phủ những người xung quanh mình, thứ này có thể che chắn mùi của con người, không biết nó có tác dụng với Vô Danh không…
Cô không có ý định rời đi, hiện tại là ban ngày, cho dù Vô Danh xuất hiện cũng là ở trạng thái con người, cũng không phải là không thể chiến đấu.
Không có bất ngờ nào xảy ra trong mấy phút đó.
Ngay khi họ chuẩn bị mở hộp để xem đất ở Bảo Châu, một thành viên trong nhóm bên cạnh Nhậm Đại Hựu nói rằng anh ta bị đau bụng và cần đi vệ sinh.
Vân Sâm: “Chúng ta sẽ đi vệ sinh sau khi xuống du thuyền.”
Người đàn ông bối rối, anh ta chỉ cách nhà vệ sinh trên du thuyền vài bước chân, cứ muốn đợi xuống du thuyền mới đi làm gì chứ.
Nhậm Đại Hựu: “Người lười biếng có rất nhiều chất cần thải ra, bảo anh đợi đi xuống tàu rồi hãy đi thì cứ làm theo như vậy đi. Nếu anh thực sự không thể chịu đựng được nổi một lúc thì anh có thể ngạt thở chết à?”
Người đàn ông lầm bầm vài câu, nhưng anh ta chỉ có thể kìm nén, đợi khi xuống du thuyền rồi đi vệ sinh.
Nhậm Đại Hựu cầm một chiếc vali màu bạc cao nửa người, hỏi Kỷ Lạc Thần: “Chúng ta có nên xem nó trên boong tàu không, bên trong vẫn còn những chiếc lọ.”
Kỷ Lạc Thần gật đầu nói: “Nhìn trước thử xem.”
Chiếc vali được mở ra, bên trong có ba hũ đất trong suốt nằm trên miếng xốp màu đen, mặt trên bịt kín cho thấy đây là loại thiết bị chuyên dụng dành cho các phòng thí nghiệm để đựng các chất độc hại.
Đất trông giống như đất đen, Nhậm Đại Hựu lấy ra một cái lọ và lắc nó vài lần.
Có những vết xước màu đen rõ ràng trên thành lọ, rất giống với chất lỏng ma quỷ.
Kỷ Lạc Thần dùng máy ảnh chụp vài bức ảnh, anh ta nói: “Để đồ ở đây trước, chúng tôi sẽ cho người bố trí phòng thí nghiệm tạm thời ở đây để xem thứ này là gì.”
Vân Sâm nghĩ đến các thành viên của đội Thần Kinh đang nghiên cứu đất gần Tổ Quỷ, cô đã đề cập đến chuyện đó.
Cho đến nay, du thuyền vẫn chưa xảy ra bất kỳ khác thường nào, Vân Sâm nghi ngờ, chẳng lẽ Vô Danh không ở trên du thuyền sao?
Nhóm người lần lượt xuống thuyền.
Vẫn có những nhân viên cẩn thận bảo vệ hàng rào.
Nhậm Đại Hựu và những người khác đi ở phía trước, Vân Sâm và Kỷ Lạc Thần song song đi ở phía sau.
Kỷ Lạc Thần nói: “Ông Nhậm, tôi sẽ sắp xếp lại nơi ở của ông, chúng ta vẫn cần thảo luận về sự hỗ trợ tiếp theo. Chi Giang sẽ xử lý nó nhanh nhất có thể và thông báo cho các tòa thành khác.”
Nhậm Đại Hựu lướt qua người nhân viên, lỗ mũi giật giật, có mùi hôi thối, ông ta không để ý lắm. Lời nói của Kỷ Lạc Thần khiến ông ta ngạc nhiên, ông ta nói: “Bên cậu đã liên lạc với ý thức của các tòa thành khác rồi à?”
Kỷ Lạc Thần ở ngay phía sau Nhậm Đại Hựu, anh ta “ừ” một tiếng, gật đầu với nhân viên: “Vất vả rồi.”
Nhân viên là một phụ nữ trạc ngoài ba mươi, đôi mắt lấm lem sương gió, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ khi nghe những lời khen của Thành Quyến Giả.
Ngay khi Kỷ Lạc Thần chuẩn bị đi qua, anh ta đột nhiên nhớ ra: “Tiểu Cố nên phụ trách thống kê nhân sự bên khu vực cách ly, tại sao lại ở đây?”
Người phụ nữ nói: “Có người cãi nhau với tôi. Tôi không nhịn được nên cãi nhau một trận, thế là bị chuyển đến đây.”
Kỷ Lạc Thần rất quan tâm đ ến người dân ở Chi Giang, anh ta hỏi: “Nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Nụ cười của người phụ nữ không thay đổi: “Có một cặp vợ chồng già có con trai bị bệnh về não, tôi phải đặc biệt xử lý, tôi đã bảo họ phải kiên nhẫn, nhưng họ vẫn không chịu buông tha, cho nên…”
Kỷ Lạc Thần thở dài: “Ra là thế, mọi người đều không dễ dàng gì, vất vả rồi.”
“Ở đâu?”
“Cẩn thận!”
Người phụ nữ đang mỉm cười đột nhiên trở nên hung hăng, rút ra một con dao gọt hoa quả từ trong cổ tay áo, mạnh mẽ vung xuống, xé toạc quần áo của Kỷ Lạc Thần mà Vân Sâm đang nắm lấy.
Người phụ nữ giữ Kỷ Lạc Thần đã mất cảnh giác, bất cứ ai di chuyển, lưỡi kiếm sẽ đi sâu vào một chút.
Người luôn có vận may tốt như Kỷ Lạc Thần đã bao giờ phải chịu cái tội thế này đâu, cả người anh ta ngơ ra!
Chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, những người khác vẫn chưa kịp phản ứng.
Vân Sâm ném khăn vải trong tay xuống, lấy khẩu súng bên hông ra rồi chĩa vào người phụ nữ: “Vô Danh?”
Vô Danh cười khẽ: “Ha ha, đừng có manh động, cô không muốn cậu ta chết đúng không?”
Đang mang lớp da của người phụ nữ trên lưng, hắn đưa Kỷ Lạc Thần đến du thuyền, kiễng chân đứng trước cầu thang, từ phía sau chậm rãi li3m cổ Kỷ Lạc Thần, dùng hai cánh tay di chuyển, giống như đồ tể nhìn thấy miếng thịt ngon chất lượng, cổ họng tràn ngập sự hài lòng.
“Thịt của Thành Quyến Giả quả thực thơm hơn của người thường.”
Toàn thân Kỷ Lạc Thần nổi da gà, con mẹ nó chứ, tên Vô Danh này bi3n thái ghê!
Vô Danh đang chìm đắm trong mùi thức ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sâm đang chậm rãi đi tới: “Bước thêm một bước nữa, tao sẽ cắn đứt cổ tên Thành Quyến Giả của Chi Giang này.”
Vân Sâm ngừng di chuyển, cô siết chặt nắm tay.
Vô Danh liếc nhìn những người khác đang khiếp sợ, cũng như những người bảo vệ có vũ trang ở xa mới đến, hắn nói: “Vân Sâm, tao thực sự có hứng thú với mày hơn. Dùng bản thân mình để đổi với Thành Quyến Giả của Chi Giang, thế nào?”
Kỷ Lạc Thần buột miệng nói: “Không được!”
Anh ta trừng mắt nhìn cô gái với chiếc đầu búi củ tỏi được cột bằng lá cây màu xanh bên dưới, mở to mắt cố gắng để đối phương hiểu ý mình.
Vân Sâm: “Được thôi, trước tiên ngươi thả anh ấy xuống đã.”
“Dưới đó không an toàn, hay là cô lên đây đi.” Vô Danh lùi lại hai bước, ra hiệu cho cô gái lên du thuyền. Nhìn thấy động tác không chút do dự của cô gái, hắn cười nói bổ sung: “Tao bây giờ chỉ là một người phụ nữ yếu đuối không có sức mạnh, tay trói gà còn không chặt, để hết vũ khí trên người mày xuống đi.”
Kỷ Lạc Thần: “Đừng nghe hắn nói, cứ mặc kệ anh!”
Vô Danh đâm Kỷ Lạc Thần một nhát, tiếng kêu đau đớn phát ra.
Vân Sâm lập tức kêu to: “Đừng làm anh ấy bị thương!”
Vô Danh cười khẽ: “Cô gái tốt bụng, làm theo lời tao nói đi.”
Vân Sâm ném khẩu súng trong tay xuống, vén vạt áo khoác lên, cởi bỏ thắt lưng chất đầy các dụng cụ chiến đấu bên hông xuống, cuối cùng ném chiếc ba lô trên lưng xuống đất.
Cô giơ hai tay về phía trước: “Thế này là được rồi chứ?”
Vô Danh lắc đầu: “Vẫn còn.”
Vân Sâm vén lớp vải mỏng ở một bên ống quần lên, trên đó cắm một khẩu súng lục và một con dao bấm, cô giơ hai tay lên, ngây thơ nhìn Vô Danh.
Vô Danh nói: “Tiếp tục đi, đừng làm hao mòn sự kiên nhẫn của tao.”
Vân Sâm bất đắc dĩ xắn tay áo lên, hai thanh dao chiến đấu rơi xuống. Cô cởi giày, cởi khuy khóa ra, một ống thổi nhỏ cùng một hàng kim, lại cởi áo ngoài rồi rút ra hai cây tua vít sắc nhọn tự chế…
Một đống vũ khí rơi trên mặt đất, âm thanh phát ra leng keng.
Ánh mắt Kỷ Lạc Thần đờ đẫn, tại sao em gái hàng xóm cần được chăm sóc, thực chất lại là một kho vũ khí cơ chứ?
Vô Danh cũng có hơi kinh ngạc.
Sau khi ma quỷ nuốt người Trung Châu và lấy được ký ức của họ, bọn nó nói với hắn rằng con gái của Hạ Phong Niên rất tốt bụng, cô rất ngu ngốc và ngây thơ đến mức không thể làm được gì…
Ánh mắt hắn hơi tối lại: “Đi lên đi.”
Cô gái bước từng bước lên cầu thang.
“Đợi đã, trên cổ tay của mày là cái gì thế?”
Vân Sâm giơ tay lên, để lộ chiếc vòng dây leo trên cổ tay làm tôn lên nước da trắng ngần của cô, cô nói: “Đây chỉ là một chiếc vòng tay thực vật bình thường mà tao tự làm cho mình.”
Vô Danh cười lạnh: “Thực vật bình thường à? Tao nhớ rõ dây leo của Hoa Đình rất phiền phức, mày là Thành Quyến Giả của Hoa Đình, tao sẽ để mày đeo loại đồ vật này hả? Vứt đi!”
Vân Sâm tháo chiếc vòng dây leo với vẻ mặt khó coi rồi vứt xuống.
“Ầm…” Cầu thang bị dây leo đâm thủng một lỗ.
Vô Danh hơi nâng cằm: “Mày có thể đi lên rồi.” Đồng thời, hắn ngăn cản động tác của Kỷ Lạc Thần, lui về sau một bước.
Vân Sâm nói: “Tao đã đi gần đến rồi, mày thả anh ấy trước đi.”
Vô Danh đi đến giữa boong tàu trống không, ra hiệu cho Vân Sâm đi tới, nói: “Thả cậu ta bây giờ để mấy người cùng nhau chạy trốn à? Lại gần một chút nữa rồi tao thả cậu ta đi.”
Vân Sâm đ ến gần, cô bước đi rất chậm.
Vô Danh nghi ngờ cô đang đợi Hạ Phong Niên tới, hắn mắng: “Mau lên!”
Vân Sâm không thể làm gì khác ngoài việc tăng tốc độ của mình, cô càng ngày càng gần Vô Danh.
Vô Danh luôn cảnh giác với sự tiếp cận của Vân Sâm và Hạ Phong Niên – người không biết liệu có lập tức lao về phía này hay không, vì vậy hắn hơi thả lỏng trong việc khống chế Kỷ Lạc Thần.
Kỷ Lạc Thần đánh cùi chỏ về phía sau, đồng thời giơ chân giậm mạnh xuống.
“Chạy đi!”
Lúc này, Vân Sâm đã tiến vào phạm vi tấn công của Vô Danh, Vô Danh đã chú ý đến những tính toán của Kỷ Lạc Thần từ lâu, nhưng hắn quá lười để quan tâm anh ta.
Hắn nhìn thấy Kỷ Lạc Thần, nghĩ rằng anh ta sắp chạy trốn, hắn bình tĩnh ném con dao dính máu vào giữa lưng của đối phương.
Một bóng người bay qua.
“Keng!”
Tiếng lưỡi kiếm va vào nhau.
Vô Danh nhìn chăm chú, mái tóc đen xõa của cô gái, trên tay là một nhánh cây màu xanh dùng làm vũ khí, chính nhánh cây đó đã chặn con dao lại.
Cành cây rõ ràng rất mảnh khảnh, nhưng lại cực kỳ cứng rắn, lỗ xâu đuôi dao đã lọt vào tay Vân Sâm.
Vân Sâm cầm một con dao nhỏ không vừa tay, cô thích dùng một con dao dài hơn. Nhưng khi chú Hoàng Hưng huấn luyện cô, chú ấy đã nói với cô rằng không được kén chọn vũ khí, cô phải biết cách sử dụng mọi thứ vũ khí, bao gồm cả bàn tay của chính mình.
Quả nhiên là thế.
Vô Danh nhìn cành cây, rồi nhìn mái tóc của Vân Sâm, hóa ra sợi dây buộc tóc cũng có thể dùng làm vũ khí.
Kỷ Lạc Thần được Vân Sâm cứu, vừa rồi anh ta vẫn chưa chạy xong, hướng đi ra đã bị Vô Danh phong tỏa hoàn toàn, muốn rời đi chỉ có thể nhảy xuống biển.
Ở độ cao của du thuyền, nếu không nhảy cẩn thận làm va vào tảng đá thì sẽ một đi không trở lại.
Ngay khi Kỷ Lạc Thần chuẩn bị nói gì đó, đôi mắt anh ta mờ đi, Vân Sâm lao đi nhanh như một quả đạn.
Vô Danh dùng thân thể chống lại tấn công của Vân Sâm, cơ thể con người mà hắn đang mô phỏng không giỏi chiến đấu, khiến cho ý thức của hắn tồn tại, nhưng thân thể lại không theo kịp phản ứng của hắn.
Một cú đâm khác lại đến.
Con dao được vung cực nhanh, thậm chí còn có âm thanh cắt ngang không khí, một lỗ hổng lớn được vẽ ra ở bụng của Vô Danh.
Chiến đấu là như vậy, nếu mất đi cơ hội và khí thế ra tay trước thì rất dễ bị thua liên tục.
Sau khi chiến đấu nhiều lần, con dao xuyên qua lòng bàn tay của Vô Danh, máu chảy xuống.
Vô Danh không giãy giụa, ngược lại khoanh tay, mặc cho Vân Sâm đang cầm đuôi dao áp sát mình, lẩm bẩm phá hủy tiết tấu chiến đấu của đối phương.
“Những lời cuối cùng thực sự của Vân Trung Thư …”
Vân Sâm vứt con dao và lùi lại.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay trái chạm vào gót chân, gỡ băng dính ra và cầm lấy báng súng lục nhỏ lạnh ngắt.
Tầm bắn của khẩu súng lục nhỏ này rất ngắn, ở khoảng cách xa thì uy lực chỉ bằng muỗi đốt.
Đợi Vô Danh đi qua đây… đợi hắn đến gần hơn chút nữa.
Vô Danh lại gần: “Về bộ mặt thật của Hạ Phong Niên, cô không muốn biết sao?”
“Mẹ?” Vân Sâm cúi đầu như đang suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
Vô Danh mỉm cười, đưa tay ra muốn bắt Vân Sâm.
Con gái của Hạ Phong Niên, nếu có thể bắt sống cô thì tốt hơn, máu của cô rất có ích cho mẹ…
Vô Danh đến gần một chút, phản ứng của Vân Sâm chính là…
“Pằng pằng pằng!”
Liên tiếp ba phát, một phát vào ngực trái, hai phát vào trán, máu bắn tung tóe!
Vô Danh với vẻ mặt không thể tin được, từ từ ngã về phía sau.
Vân Sâm nhặt thùng dầu bên cạnh lên rồi đổ ra nhiều lần, đốt lửa không chút do dự, đỡ Kỷ Lạc Thần đang bị liệt ở bên cạnh dậy, cắt quần áo và băng bó vết thương cho anh ta, sau đó đỡ Kỷ Lạc Thần rời khỏi boong tàu.
Những nhân viên không liên quan đã được đuổi đi, chỉ còn lại nhân viên cấp cứu ở bến tàu.
Các nhân viên y tế đã đỡ Kỷ Lạc Thần rồi xử lý vết thương cho anh ta, họ cũng muốn kiểm tra tình trạng của Vân Sâm.
Vân Sâm vội vàng xua tay nói: “Tôi không bị thương, không cần lo lắng cho tôi.”
Vừa dứt lời, một bàn tay to ấn vào đỉnh đầu cô, chính là Hạ Phong Niên.
Hạ Phong Niên khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
Vân Sâm nhìn hai tay của mình, vẫn không thể tin được Vô Danh lại bị cô giết dễ dàng như vậy, hắn thậm chí còn không bằng tên Quỷ Dại ăn thịt người năm đó…
Cô không khỏi hỏi Hạ Phong Niên: “Vô Danh thật sự đã chết rồi sao?”
Hạ Phượng Niên im lặng.
“Bố?”
“Không, ma quỷ không thể chết được… Dường như con không thất vọng lắm nhỉ?”
“Ừm.”
“Chậc chậc, Lý Đỗ Quyên nói rất dứt khoát, nhưng hóa ra điểm yếu của Vô Danh là sai.”
Vân Sâm lập tức khịt mũi: “Chắc chắn là Vô Danh xảo quyệt đã cố tình lừa chị Đỗ Quyên. Đã gần một năm rồi, thông tin bên phía chị Đỗ Quyên chắc chắn đã được cập nhật!”
Hạ Phong Niên cảm thấy vị trí của Lý Đỗ Quyên trong lòng con gái mình quá quan trọng, vì vậy ông không thể không hỏi: “Bố của con và Lý Đỗ Quyên rơi xuống biển, con sẽ cứu ai trước?”
“…” Vân Sâm không nói nên lời: “Bố à, hai người rơi xuống biển cũng không cần con đi cứu đâu, hai người đều có thể tự mình bơi lên bờ được mà.”
Hạ Phong Niên rất không phục, ông nghĩ rằng con gái đang cố tình chuyển hướng sự chú ý của mình, vì vậy ông đang định hỏi tiếp.
Vân Sâm giơ tay lên, lo lắng nói: “Hoa Đình chắc chắn sẽ không vui khi anh ấy phát hiện ra chiếc vòng mà anh ấy đưa cho con bị mất. Nếu anh ấy biết con đã chiến đấu với Vô Danh, anh ấy nhất định sẽ lại nghĩ này nọ. Con phải an ủi anh ấy thế nào đây?”
“An ủi?” Hạ Phong Niên như đang nghe được một câu chuyện cười, không quan tâm vấn đề địa vị của ông và Lý Đỗ Quyên trong lòng con gái nữa, ông chửi: “Tâm trạng của thằng nhóc thúi kia không liên quan gì đến con hết, tại sao con lại muốn an ủi nó chứ, để nó tự sinh tự diệt đi!”
Vân Sâm khó hiểu hỏi: “Bố, tại sao bố luôn nhắm vào Hoa Đình thế, anh ấy rất tốt mà.”
Còn không phải vì nó có những suy nghĩ không an phận với con à! Hạ Phong Niên vừa muốn giải thích, lại phát hiện ánh mắt Vân Sâm vẫn như không hiểu gì, vì vậy đột nhiên rút lại lời định nói. Không hiểu thì tốt hơn, vẫn là không hiểu thì tốt hơn!
Hạ Phong Niên vui vẻ nói: “Hoa Đình thực sự rất tốt, nhưng bố con có một lỗ hổng trong não, chỉ thích nhắm vào nó đấy, không liên quan gì đến con cả, con không cần quan tâm.”
Vân Sâm: “?”
Chi Giang nghe hết cuộc nói chuyện: “…”
Cô ấy dường như đã đoán được điều gì đó rất quan trọng.
Chi Giang cần phái người đến xoa dịu những người đang hoảng loạn trong tòa thành và duy trì sự ổn định, Vân Sâm và Hạ Phong Niên được sắp xếp nơi ở tạm thời để nghỉ ngơi.
Trời đã tối.
Lúc này dưới lòng đất, sương đen đang định hình lại cái đầu của Vô Danh.
Vô Danh có thể đưa ra nhiều lý do tại sao hành động lần này lại không thành công.
Con người khi mô phỏng quá yếu đã khống chế năng lực hành động của hắn, hắn tính toán sai sức mạnh của Vân Sâm, có quá nhiều con người xung quanh…
Nói tóm lại, hắn đã thất bại.
Sau Lý Đỗ Quyên, lần thứ hai hắn thất bại trong việc chủ động săn lùng con mồi.
Sương mù màu đen chậm rãi hình thành một bóng dáng của Vô Danh, hai cánh tay hắn đặt ở trên màn sương đen, năm ngón tay phải chậm rãi gõ nhẹ vào sương mù.
Vì những chuyện vừa xảy ra, lúc này mẹ đang chìm vào giấc ngủ, không có thời gian để dạy hắn về những sai lầm của mình.
Vô Danh thở ra một hơi chán nản.
Cô bé ngây thơ hồn nhiên?
Ha ha, rõ ràng là hạt giống tuyển thủ Lý Đỗ Quyên thứ hai.
Thật sự là những người Trung Châu đã đi đến đó.
Nhậm Đại Hựu nói rằng nhóm 300,000 người Trung Châu đột nhiên xuất hiện ở Bảo Châu, cách thức và thời gian xuất hiện của họ cũng như những mô tả về môi trường sống trước đây của họ đều chính xác.
Tốt quá rồi, vẫn còn rất nhiều người Trung Châu còn sống sót!
Vân Sâm và những người khác không thể hiện niềm vui trên khuôn mặt, khi Nhậm Đại Hựu đề cập chuyện về người Trung Châu, giọng điệu của ông ta chứa đựng sự quan tâm rất bình thường, nhưng họ không bỏ sót sự oán giận mơ hồ trên khuôn mặt của hai trong số bốn người còn lại.
Cho dù muốn nói chuyện về Trung Châu, cũng sẽ không nói ra trước mặt hai người đó, biết đâu bọn họ sẽ càng cho rằng là lỗi của người Trung Châu thì sao.
Sau khi liên lạc với Chi Giang, Kỷ Lạc Thần nói với Nhậm Đại Hựu: “Hãy đưa chúng tôi đi xem các mẫu đất trước, sau khi xem xét tình hình sẽ đưa ra quyết định sau.”
Nhậm Đại Hựu gật đầu rồi dẫn vài người lên du thuyền.
Hầu hết những người Bảo Châu trên du thuyền đã được tái định cư, chỉ còn lại một số người cuối cùng đang chờ xét duyệt tại bến tàu, du thuyền đã gần đầy, có khá nhiều người được đưa đến.
Nhậm Đại Hựu nói: “Đất ở Bảo Châu đã trở thành như vậy, chúng tôi không biết rốt cuộc bên nào sẽ an toàn hơn. Những người được du thuyền đưa đến… là hy vọng còn sót lại.”
Kỷ Lạc Thần vỗ vai Nhậm Đại Hựu an ủi, bày tỏ sự thấu hiểu của mình.
Vân Sâm và Hạ Phong Niên đi phía sau họ.
Vân Sâm cảm thấy có chút không thoải mái sau khi đi trên bến tàu, giống như có thứ gì đó trong bóng tối đang lén nhìn chằm chằm vào cô, giống như cảm giác khi cô đi khám phá cái bục dưới lòng đất.
Hạ Phong Niên thì luôn nhìn quanh, mắt cảnh giác.
Mặt đất bến tàu có màu xi măng, sát bờ dựng lên những lan can bằng xích sắt, sóng đánh du thuyền vào bờ, những vệt nước làm mặt đất tối sầm lại.
Cả hai bên lối vào và lối ra của du thuyền đều được phong tỏa, có nhân viên canh gác, người ra người vào du thuyền chỉ có thể lên tàu qua lối đi do hàng rào tạo thành.
Kỷ Lạc Thần, Vân Sâm, Nhậm Đại Hựu và những người khác cũng làm như vậy, từng người một bước vào bên trong hàng rào.
Một bàn tay trắng nõn ở trên sợi dây cọ qua cọ lại hồi lâu, cảm nhận được mùi vị ở đây.
Hạ Phong Niên ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Vân Sâm, đôi mắt ông hơi sâu, không khỏi liếc xéo về phía sau.
Ở đó có vô số người, Vân Sâm khẽ lắc đầu.
Hạ Phong Niên lập tức cau mày, ông bước lên hai bước, giơ tay vỗ nhẹ vào bên ngoài cánh tay của con gái, sau đó trực tiếp chui ra khỏi hàng rào, những người bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.
Kỷ Lạc Thần: “Ừm… Không cần quan tâm chú ấy, tiếp tục đi.”
Anh ta nhanh chóng im lặng, Chi Giang bảo anh ta đi lên tàu như bình thường.
Bảo Châu và những người khác đồng loạt nhìn Vân Sâm, Vân Sâm cười ngượng ngùng với họ.
Ánh mắt giao tiếp giữa bố và con gái, cũng như ngôn ngữ cơ thể của Hạ Phong Niên sau khi ông vỗ vai, Vân Sâm đã biết rằng ông đã phát hiện ra gì đó.
Vô Danh đang ở đây.
Có khả năng đang lẫn mình trên du thuyền.
Hạ Phong Niên bảo cô phải cẩn thận, ông cảm nhận được mùi của Vô Danh đã bị xáo trộn, đối phương chắc chắn đã sử dụng một số thủ đoạn, điều này đã cản trở khả năng cảm nhận ma quỷ của ông.
Ông muốn đi tìm nơi có mùi mạnh nhất.
Nhưng không loại trừ đó là một kế hoạch Vô Danh để đánh lạc hướng con hổ khỏi núi…
Vân Sâm đã điều chỉnh vị trí của thắt lưng và hướng của một số vũ khí trên người, để chúng dễ cầm hơn trong trường hợp nếu sau này cần dùng đến.
Họ lên du thuyền, trên boong có nhiều thùng dầu.
Bên dưới du thuyền, những người mặc áo ghi lê màu cam ở bến tàu giơ súng nước và phun nước lên không trung, khiến khắp mặt đất ướt đẫm không còn chỗ nào màu xám nhạt.
Sương trắng từ dưới đất tản ra, như là hiệu ứng để hong khô một khoảng lớn, sương mù lượn lờ, như đang lướt trên mây.
Hiện chưa rõ tình hình của những người Bảo Châu trong khu vực cách ly.
“Sương mù xuất hiện…”
“Kỳ quái, đột nhiên có màn sương mù lớn như vậy.”
“Ha ha, anh đứng ở bên cạnh tôi lúc nào vậy, tôi không nhìn thấy anh.”
“Sương mù xuất hiện tôi đã đứng cạnh anh rồi, mắt anh to thật đó.”
Người đang nói chuyện không nhìn thấy, nhưng một bóng người giẫm lên sương mù, lướt qua bọn họ không đến nửa thước.
Ánh sáng đỏ chỉ tồn tại trong giây lát trước khi tan biến trong sương mù.
Chi Giang nói: “Người Câu Khói Sóng ở một mức độ nhất định có thể ngăn chặn năng lực cảm nhận của ma quỷ, nhưng không biết có tác dụng gì đối với loại ma quỷ cấp bậc như Vô Danh hay không.”
Hạ Phong Niên nhanh chóng lướt qua những ngôi nhà hai bên đường, vì di chuyển với tốc độ cao nên quần áo dính sát người, ông nói: “Cảm ơn.”
“Anh Hạ đừng khách sáo, không biết Vô Danh xâm nhập vào những người Bảo Châu đến nơi này có ý đồ xấu gì, nếu không nhờ anh, tôi vẫn không phát hiện ra được.” Chi Giang dừng lại: “Biển không thuộc phạm vi tòa thành của tôi, cho nên tôi không quan sát được tình hình trên du thuyền.”
Hạ Phong Niên nói: “Cô không cần lo lắng bên đó, chỉ cần họ không tự sát, với năng lực của con gái tôi đủ để bảo vệ họ an toàn rút lui.”
Ông thu chiếc đèn đỏ lại rồi dừng lại trước một ngôi nhà.
Ông quét mắt nhìn lên trên, đến tận tầng năm, căn phòng thứ ba từ bên phải.
Chi Giang nói: “Người sống bên trong tên là Lưu Cường Quốc, bốn mươi sáu tuổi, phụ trách chăn nuôi ở Bảo Châu, từng là bác sĩ thú y…”
Hạ Phong Niên nhón chân, ông nhổm người dậy khỏi mặt đất, lao thẳng lên tầng năm.
Chi Giang hét lên: “Hắn ta đã nhảy ra khỏi cửa sổ!”
Hạ Phong Niên trực tiếp phá cửa, bên trong căn phòng tràn ngập hơi thở ma quỷ khó chịu mà chỉ có ông mới có thể cảm nhận được, ông đến gần cửa sổ, trên tấm kính vỡ của cửa sổ có những vết máu và mảnh da người nhỏ.
Người Câu Khói Sóng đã gây ra động tĩnh lớn ở nơi đây mà không bị con người chú ý.
Sương mù không ngăn được giác quan của Hạ Phong Niên, ông nhìn thấy một người khập khiễng chạy trong màn sương trắng.
Ông giơ cánh tay lên, năng lượng vô hình khiến cửa sổ mở ra, ông ngay lập tức nghiêng người về phía trước rồi từ trên lầu nhảy xuống.
Giống như một con chim, ông ngay lập tức bay đến phía sau bóng người đó.
Trước khi Hạ Phong Niên ra tay, bóng người đang chạy lập tức xì hơi và biến thành một quả bóng bay teo tóp, chỉ còn lại một mảnh da người trên mặt đất.
Luồng khí đen thoát ra từ da người, khi bị hơi thở tòa thành đẩy lùi lập tức tan vào không khí.
Chi Giang vô cùng kinh ngạc: “Tại sao trong khí đen đó lại có hơi thở và tài năng của tôi? Đó là phần đã bị lấy đi… Có liên quan gì đến Hân La không?”
Không chỉ vậy, khí đen còn tràn ngập mùi đá năng lượng, Hạ Phong Niên nắm lấy tấm da người trên mặt đất và lắc nó.
Da người hoàn chỉnh và tươi mới, chỉ có ma quỷ mới có thể thành thạo kỹ thuật lột da này, ông nói: “Đây là lớp da được lột ra từ trạng thái con người của Vô Danh, hắn sẽ không chết ngay sau khi lột da, chắc hắn sẽ đổi một thân phận con người mới. Hắn đã sử dụng mùi của lớp da này khiến tôi nhầm lẫn, nghĩ rằng hắn đang ở đây.”
Chí Giang: “Khí đen kia là gì, chẳng lẽ là ma quỷ sao? Nhưng không giống lắm…”
Trước đây Hạ Phong Niên đã từng chiến đấu với ma quỷ, nhưng ông không biết nhiều về chúng, ông nói: “Có thể đây là do các loại ma quỷ khác nhau tạo nên.”
Hiện tại trận chiến giữa ma quỷ và con người vẫn chưa đến lúc chúng nó có thể trực tiếp xuất hiện trên mặt đất.
Nguyên nhân duy nhất có thể khiến nó đi ngược lại quy tắc và chấp nhận trừng phạt, cũng thay Vô Danh dẫn dụ ông chính là… Vân Sâm.
Khí đen xuất hiện ở đây có nghĩa là nó không thể lên du thuyền được nữa, các quy tắc mà tất cả các sinh vật dưới lòng đất phải tuân theo không dễ vi phạm như vậy.
Hạ Phong Niên bình tĩnh nói: “Bị lừa rồi.”
*
Bên trong du thuyền bốc lên một mùi khó chịu, như thể hàng trăm người đã cùng nhau nôn mửa ở đây, mùi âm ẩm nhiều ngày trong nhiệt độ cao mới được thông khí.
Kỷ Lạc Thần mừng vì anh ta đang đeo mặt nạ, nếu anh ta trực tiếp hít phải thứ mùi khó ngửi như vậy, anh ta có thể chết ngay tại chỗ.
Nhậm Đại Hựu lẩm bẩm: “Điều kiện rất đơn giản, không có người dọn dẹp, mùi rất dễ phát tán. Sau khi dọn dẹp và thông gió sẽ tốt hơn rất nhiều… Đất được đặt bên dưới, đèn bên dưới chưa sửa xong hết, có thể hơi tối. Hay là để tôi đi xuống lấy, cũng chỉ tốn mấy phút thôi, mọi người khỏi xuống?”
Kỷ Lạc Thần vừa định gật đầu, Vân Sâm liền nói: “Cùng nhau đi xuống đi, mọi người cũng nói chỉ mất có mấy phút đồng hồ thôi mà.”
Sau khi Vân Sâm lên du thuyền, sau lưng cô vẫn luôn có cảm giác lông dựng hết lên.
Chẳng lẽ Vô Danh vẫn trốn trên du thuyền?
Cô phóng ra một lượng hơi thở năng lượng bao phủ những người xung quanh mình, thứ này có thể che chắn mùi của con người, không biết nó có tác dụng với Vô Danh không…
Cô không có ý định rời đi, hiện tại là ban ngày, cho dù Vô Danh xuất hiện cũng là ở trạng thái con người, cũng không phải là không thể chiến đấu.
Không có bất ngờ nào xảy ra trong mấy phút đó.
Ngay khi họ chuẩn bị mở hộp để xem đất ở Bảo Châu, một thành viên trong nhóm bên cạnh Nhậm Đại Hựu nói rằng anh ta bị đau bụng và cần đi vệ sinh.
Vân Sâm: “Chúng ta sẽ đi vệ sinh sau khi xuống du thuyền.”
Người đàn ông bối rối, anh ta chỉ cách nhà vệ sinh trên du thuyền vài bước chân, cứ muốn đợi xuống du thuyền mới đi làm gì chứ.
Nhậm Đại Hựu: “Người lười biếng có rất nhiều chất cần thải ra, bảo anh đợi đi xuống tàu rồi hãy đi thì cứ làm theo như vậy đi. Nếu anh thực sự không thể chịu đựng được nổi một lúc thì anh có thể ngạt thở chết à?”
Người đàn ông lầm bầm vài câu, nhưng anh ta chỉ có thể kìm nén, đợi khi xuống du thuyền rồi đi vệ sinh.
Nhậm Đại Hựu cầm một chiếc vali màu bạc cao nửa người, hỏi Kỷ Lạc Thần: “Chúng ta có nên xem nó trên boong tàu không, bên trong vẫn còn những chiếc lọ.”
Kỷ Lạc Thần gật đầu nói: “Nhìn trước thử xem.”
Chiếc vali được mở ra, bên trong có ba hũ đất trong suốt nằm trên miếng xốp màu đen, mặt trên bịt kín cho thấy đây là loại thiết bị chuyên dụng dành cho các phòng thí nghiệm để đựng các chất độc hại.
Đất trông giống như đất đen, Nhậm Đại Hựu lấy ra một cái lọ và lắc nó vài lần.
Có những vết xước màu đen rõ ràng trên thành lọ, rất giống với chất lỏng ma quỷ.
Kỷ Lạc Thần dùng máy ảnh chụp vài bức ảnh, anh ta nói: “Để đồ ở đây trước, chúng tôi sẽ cho người bố trí phòng thí nghiệm tạm thời ở đây để xem thứ này là gì.”
Vân Sâm nghĩ đến các thành viên của đội Thần Kinh đang nghiên cứu đất gần Tổ Quỷ, cô đã đề cập đến chuyện đó.
Cho đến nay, du thuyền vẫn chưa xảy ra bất kỳ khác thường nào, Vân Sâm nghi ngờ, chẳng lẽ Vô Danh không ở trên du thuyền sao?
Nhóm người lần lượt xuống thuyền.
Vẫn có những nhân viên cẩn thận bảo vệ hàng rào.
Nhậm Đại Hựu và những người khác đi ở phía trước, Vân Sâm và Kỷ Lạc Thần song song đi ở phía sau.
Kỷ Lạc Thần nói: “Ông Nhậm, tôi sẽ sắp xếp lại nơi ở của ông, chúng ta vẫn cần thảo luận về sự hỗ trợ tiếp theo. Chi Giang sẽ xử lý nó nhanh nhất có thể và thông báo cho các tòa thành khác.”
Nhậm Đại Hựu lướt qua người nhân viên, lỗ mũi giật giật, có mùi hôi thối, ông ta không để ý lắm. Lời nói của Kỷ Lạc Thần khiến ông ta ngạc nhiên, ông ta nói: “Bên cậu đã liên lạc với ý thức của các tòa thành khác rồi à?”
Kỷ Lạc Thần ở ngay phía sau Nhậm Đại Hựu, anh ta “ừ” một tiếng, gật đầu với nhân viên: “Vất vả rồi.”
Nhân viên là một phụ nữ trạc ngoài ba mươi, đôi mắt lấm lem sương gió, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ khi nghe những lời khen của Thành Quyến Giả.
Ngay khi Kỷ Lạc Thần chuẩn bị đi qua, anh ta đột nhiên nhớ ra: “Tiểu Cố nên phụ trách thống kê nhân sự bên khu vực cách ly, tại sao lại ở đây?”
Người phụ nữ nói: “Có người cãi nhau với tôi. Tôi không nhịn được nên cãi nhau một trận, thế là bị chuyển đến đây.”
Kỷ Lạc Thần rất quan tâm đ ến người dân ở Chi Giang, anh ta hỏi: “Nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Nụ cười của người phụ nữ không thay đổi: “Có một cặp vợ chồng già có con trai bị bệnh về não, tôi phải đặc biệt xử lý, tôi đã bảo họ phải kiên nhẫn, nhưng họ vẫn không chịu buông tha, cho nên…”
Kỷ Lạc Thần thở dài: “Ra là thế, mọi người đều không dễ dàng gì, vất vả rồi.”
“Ở đâu?”
“Cẩn thận!”
Người phụ nữ đang mỉm cười đột nhiên trở nên hung hăng, rút ra một con dao gọt hoa quả từ trong cổ tay áo, mạnh mẽ vung xuống, xé toạc quần áo của Kỷ Lạc Thần mà Vân Sâm đang nắm lấy.
Người phụ nữ giữ Kỷ Lạc Thần đã mất cảnh giác, bất cứ ai di chuyển, lưỡi kiếm sẽ đi sâu vào một chút.
Người luôn có vận may tốt như Kỷ Lạc Thần đã bao giờ phải chịu cái tội thế này đâu, cả người anh ta ngơ ra!
Chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, những người khác vẫn chưa kịp phản ứng.
Vân Sâm ném khăn vải trong tay xuống, lấy khẩu súng bên hông ra rồi chĩa vào người phụ nữ: “Vô Danh?”
Vô Danh cười khẽ: “Ha ha, đừng có manh động, cô không muốn cậu ta chết đúng không?”
Đang mang lớp da của người phụ nữ trên lưng, hắn đưa Kỷ Lạc Thần đến du thuyền, kiễng chân đứng trước cầu thang, từ phía sau chậm rãi li3m cổ Kỷ Lạc Thần, dùng hai cánh tay di chuyển, giống như đồ tể nhìn thấy miếng thịt ngon chất lượng, cổ họng tràn ngập sự hài lòng.
“Thịt của Thành Quyến Giả quả thực thơm hơn của người thường.”
Toàn thân Kỷ Lạc Thần nổi da gà, con mẹ nó chứ, tên Vô Danh này bi3n thái ghê!
Vô Danh đang chìm đắm trong mùi thức ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sâm đang chậm rãi đi tới: “Bước thêm một bước nữa, tao sẽ cắn đứt cổ tên Thành Quyến Giả của Chi Giang này.”
Vân Sâm ngừng di chuyển, cô siết chặt nắm tay.
Vô Danh liếc nhìn những người khác đang khiếp sợ, cũng như những người bảo vệ có vũ trang ở xa mới đến, hắn nói: “Vân Sâm, tao thực sự có hứng thú với mày hơn. Dùng bản thân mình để đổi với Thành Quyến Giả của Chi Giang, thế nào?”
Kỷ Lạc Thần buột miệng nói: “Không được!”
Anh ta trừng mắt nhìn cô gái với chiếc đầu búi củ tỏi được cột bằng lá cây màu xanh bên dưới, mở to mắt cố gắng để đối phương hiểu ý mình.
Vân Sâm: “Được thôi, trước tiên ngươi thả anh ấy xuống đã.”
“Dưới đó không an toàn, hay là cô lên đây đi.” Vô Danh lùi lại hai bước, ra hiệu cho cô gái lên du thuyền. Nhìn thấy động tác không chút do dự của cô gái, hắn cười nói bổ sung: “Tao bây giờ chỉ là một người phụ nữ yếu đuối không có sức mạnh, tay trói gà còn không chặt, để hết vũ khí trên người mày xuống đi.”
Kỷ Lạc Thần: “Đừng nghe hắn nói, cứ mặc kệ anh!”
Vô Danh đâm Kỷ Lạc Thần một nhát, tiếng kêu đau đớn phát ra.
Vân Sâm lập tức kêu to: “Đừng làm anh ấy bị thương!”
Vô Danh cười khẽ: “Cô gái tốt bụng, làm theo lời tao nói đi.”
Vân Sâm ném khẩu súng trong tay xuống, vén vạt áo khoác lên, cởi bỏ thắt lưng chất đầy các dụng cụ chiến đấu bên hông xuống, cuối cùng ném chiếc ba lô trên lưng xuống đất.
Cô giơ hai tay về phía trước: “Thế này là được rồi chứ?”
Vô Danh lắc đầu: “Vẫn còn.”
Vân Sâm vén lớp vải mỏng ở một bên ống quần lên, trên đó cắm một khẩu súng lục và một con dao bấm, cô giơ hai tay lên, ngây thơ nhìn Vô Danh.
Vô Danh nói: “Tiếp tục đi, đừng làm hao mòn sự kiên nhẫn của tao.”
Vân Sâm bất đắc dĩ xắn tay áo lên, hai thanh dao chiến đấu rơi xuống. Cô cởi giày, cởi khuy khóa ra, một ống thổi nhỏ cùng một hàng kim, lại cởi áo ngoài rồi rút ra hai cây tua vít sắc nhọn tự chế…
Một đống vũ khí rơi trên mặt đất, âm thanh phát ra leng keng.
Ánh mắt Kỷ Lạc Thần đờ đẫn, tại sao em gái hàng xóm cần được chăm sóc, thực chất lại là một kho vũ khí cơ chứ?
Vô Danh cũng có hơi kinh ngạc.
Sau khi ma quỷ nuốt người Trung Châu và lấy được ký ức của họ, bọn nó nói với hắn rằng con gái của Hạ Phong Niên rất tốt bụng, cô rất ngu ngốc và ngây thơ đến mức không thể làm được gì…
Ánh mắt hắn hơi tối lại: “Đi lên đi.”
Cô gái bước từng bước lên cầu thang.
“Đợi đã, trên cổ tay của mày là cái gì thế?”
Vân Sâm giơ tay lên, để lộ chiếc vòng dây leo trên cổ tay làm tôn lên nước da trắng ngần của cô, cô nói: “Đây chỉ là một chiếc vòng tay thực vật bình thường mà tao tự làm cho mình.”
Vô Danh cười lạnh: “Thực vật bình thường à? Tao nhớ rõ dây leo của Hoa Đình rất phiền phức, mày là Thành Quyến Giả của Hoa Đình, tao sẽ để mày đeo loại đồ vật này hả? Vứt đi!”
Vân Sâm tháo chiếc vòng dây leo với vẻ mặt khó coi rồi vứt xuống.
“Ầm…” Cầu thang bị dây leo đâm thủng một lỗ.
Vô Danh hơi nâng cằm: “Mày có thể đi lên rồi.” Đồng thời, hắn ngăn cản động tác của Kỷ Lạc Thần, lui về sau một bước.
Vân Sâm nói: “Tao đã đi gần đến rồi, mày thả anh ấy trước đi.”
Vô Danh đi đến giữa boong tàu trống không, ra hiệu cho Vân Sâm đi tới, nói: “Thả cậu ta bây giờ để mấy người cùng nhau chạy trốn à? Lại gần một chút nữa rồi tao thả cậu ta đi.”
Vân Sâm đ ến gần, cô bước đi rất chậm.
Vô Danh nghi ngờ cô đang đợi Hạ Phong Niên tới, hắn mắng: “Mau lên!”
Vân Sâm không thể làm gì khác ngoài việc tăng tốc độ của mình, cô càng ngày càng gần Vô Danh.
Vô Danh luôn cảnh giác với sự tiếp cận của Vân Sâm và Hạ Phong Niên – người không biết liệu có lập tức lao về phía này hay không, vì vậy hắn hơi thả lỏng trong việc khống chế Kỷ Lạc Thần.
Kỷ Lạc Thần đánh cùi chỏ về phía sau, đồng thời giơ chân giậm mạnh xuống.
“Chạy đi!”
Lúc này, Vân Sâm đã tiến vào phạm vi tấn công của Vô Danh, Vô Danh đã chú ý đến những tính toán của Kỷ Lạc Thần từ lâu, nhưng hắn quá lười để quan tâm anh ta.
Hắn nhìn thấy Kỷ Lạc Thần, nghĩ rằng anh ta sắp chạy trốn, hắn bình tĩnh ném con dao dính máu vào giữa lưng của đối phương.
Một bóng người bay qua.
“Keng!”
Tiếng lưỡi kiếm va vào nhau.
Vô Danh nhìn chăm chú, mái tóc đen xõa của cô gái, trên tay là một nhánh cây màu xanh dùng làm vũ khí, chính nhánh cây đó đã chặn con dao lại.
Cành cây rõ ràng rất mảnh khảnh, nhưng lại cực kỳ cứng rắn, lỗ xâu đuôi dao đã lọt vào tay Vân Sâm.
Vân Sâm cầm một con dao nhỏ không vừa tay, cô thích dùng một con dao dài hơn. Nhưng khi chú Hoàng Hưng huấn luyện cô, chú ấy đã nói với cô rằng không được kén chọn vũ khí, cô phải biết cách sử dụng mọi thứ vũ khí, bao gồm cả bàn tay của chính mình.
Quả nhiên là thế.
Vô Danh nhìn cành cây, rồi nhìn mái tóc của Vân Sâm, hóa ra sợi dây buộc tóc cũng có thể dùng làm vũ khí.
Kỷ Lạc Thần được Vân Sâm cứu, vừa rồi anh ta vẫn chưa chạy xong, hướng đi ra đã bị Vô Danh phong tỏa hoàn toàn, muốn rời đi chỉ có thể nhảy xuống biển.
Ở độ cao của du thuyền, nếu không nhảy cẩn thận làm va vào tảng đá thì sẽ một đi không trở lại.
Ngay khi Kỷ Lạc Thần chuẩn bị nói gì đó, đôi mắt anh ta mờ đi, Vân Sâm lao đi nhanh như một quả đạn.
Vô Danh dùng thân thể chống lại tấn công của Vân Sâm, cơ thể con người mà hắn đang mô phỏng không giỏi chiến đấu, khiến cho ý thức của hắn tồn tại, nhưng thân thể lại không theo kịp phản ứng của hắn.
Một cú đâm khác lại đến.
Con dao được vung cực nhanh, thậm chí còn có âm thanh cắt ngang không khí, một lỗ hổng lớn được vẽ ra ở bụng của Vô Danh.
Chiến đấu là như vậy, nếu mất đi cơ hội và khí thế ra tay trước thì rất dễ bị thua liên tục.
Sau khi chiến đấu nhiều lần, con dao xuyên qua lòng bàn tay của Vô Danh, máu chảy xuống.
Vô Danh không giãy giụa, ngược lại khoanh tay, mặc cho Vân Sâm đang cầm đuôi dao áp sát mình, lẩm bẩm phá hủy tiết tấu chiến đấu của đối phương.
“Những lời cuối cùng thực sự của Vân Trung Thư …”
Vân Sâm vứt con dao và lùi lại.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay trái chạm vào gót chân, gỡ băng dính ra và cầm lấy báng súng lục nhỏ lạnh ngắt.
Tầm bắn của khẩu súng lục nhỏ này rất ngắn, ở khoảng cách xa thì uy lực chỉ bằng muỗi đốt.
Đợi Vô Danh đi qua đây… đợi hắn đến gần hơn chút nữa.
Vô Danh lại gần: “Về bộ mặt thật của Hạ Phong Niên, cô không muốn biết sao?”
“Mẹ?” Vân Sâm cúi đầu như đang suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
Vô Danh mỉm cười, đưa tay ra muốn bắt Vân Sâm.
Con gái của Hạ Phong Niên, nếu có thể bắt sống cô thì tốt hơn, máu của cô rất có ích cho mẹ…
Vô Danh đến gần một chút, phản ứng của Vân Sâm chính là…
“Pằng pằng pằng!”
Liên tiếp ba phát, một phát vào ngực trái, hai phát vào trán, máu bắn tung tóe!
Vô Danh với vẻ mặt không thể tin được, từ từ ngã về phía sau.
Vân Sâm nhặt thùng dầu bên cạnh lên rồi đổ ra nhiều lần, đốt lửa không chút do dự, đỡ Kỷ Lạc Thần đang bị liệt ở bên cạnh dậy, cắt quần áo và băng bó vết thương cho anh ta, sau đó đỡ Kỷ Lạc Thần rời khỏi boong tàu.
Những nhân viên không liên quan đã được đuổi đi, chỉ còn lại nhân viên cấp cứu ở bến tàu.
Các nhân viên y tế đã đỡ Kỷ Lạc Thần rồi xử lý vết thương cho anh ta, họ cũng muốn kiểm tra tình trạng của Vân Sâm.
Vân Sâm vội vàng xua tay nói: “Tôi không bị thương, không cần lo lắng cho tôi.”
Vừa dứt lời, một bàn tay to ấn vào đỉnh đầu cô, chính là Hạ Phong Niên.
Hạ Phong Niên khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
Vân Sâm nhìn hai tay của mình, vẫn không thể tin được Vô Danh lại bị cô giết dễ dàng như vậy, hắn thậm chí còn không bằng tên Quỷ Dại ăn thịt người năm đó…
Cô không khỏi hỏi Hạ Phong Niên: “Vô Danh thật sự đã chết rồi sao?”
Hạ Phượng Niên im lặng.
“Bố?”
“Không, ma quỷ không thể chết được… Dường như con không thất vọng lắm nhỉ?”
“Ừm.”
“Chậc chậc, Lý Đỗ Quyên nói rất dứt khoát, nhưng hóa ra điểm yếu của Vô Danh là sai.”
Vân Sâm lập tức khịt mũi: “Chắc chắn là Vô Danh xảo quyệt đã cố tình lừa chị Đỗ Quyên. Đã gần một năm rồi, thông tin bên phía chị Đỗ Quyên chắc chắn đã được cập nhật!”
Hạ Phong Niên cảm thấy vị trí của Lý Đỗ Quyên trong lòng con gái mình quá quan trọng, vì vậy ông không thể không hỏi: “Bố của con và Lý Đỗ Quyên rơi xuống biển, con sẽ cứu ai trước?”
“…” Vân Sâm không nói nên lời: “Bố à, hai người rơi xuống biển cũng không cần con đi cứu đâu, hai người đều có thể tự mình bơi lên bờ được mà.”
Hạ Phong Niên rất không phục, ông nghĩ rằng con gái đang cố tình chuyển hướng sự chú ý của mình, vì vậy ông đang định hỏi tiếp.
Vân Sâm giơ tay lên, lo lắng nói: “Hoa Đình chắc chắn sẽ không vui khi anh ấy phát hiện ra chiếc vòng mà anh ấy đưa cho con bị mất. Nếu anh ấy biết con đã chiến đấu với Vô Danh, anh ấy nhất định sẽ lại nghĩ này nọ. Con phải an ủi anh ấy thế nào đây?”
“An ủi?” Hạ Phong Niên như đang nghe được một câu chuyện cười, không quan tâm vấn đề địa vị của ông và Lý Đỗ Quyên trong lòng con gái nữa, ông chửi: “Tâm trạng của thằng nhóc thúi kia không liên quan gì đến con hết, tại sao con lại muốn an ủi nó chứ, để nó tự sinh tự diệt đi!”
Vân Sâm khó hiểu hỏi: “Bố, tại sao bố luôn nhắm vào Hoa Đình thế, anh ấy rất tốt mà.”
Còn không phải vì nó có những suy nghĩ không an phận với con à! Hạ Phong Niên vừa muốn giải thích, lại phát hiện ánh mắt Vân Sâm vẫn như không hiểu gì, vì vậy đột nhiên rút lại lời định nói. Không hiểu thì tốt hơn, vẫn là không hiểu thì tốt hơn!
Hạ Phong Niên vui vẻ nói: “Hoa Đình thực sự rất tốt, nhưng bố con có một lỗ hổng trong não, chỉ thích nhắm vào nó đấy, không liên quan gì đến con cả, con không cần quan tâm.”
Vân Sâm: “?”
Chi Giang nghe hết cuộc nói chuyện: “…”
Cô ấy dường như đã đoán được điều gì đó rất quan trọng.
Chi Giang cần phái người đến xoa dịu những người đang hoảng loạn trong tòa thành và duy trì sự ổn định, Vân Sâm và Hạ Phong Niên được sắp xếp nơi ở tạm thời để nghỉ ngơi.
Trời đã tối.
Lúc này dưới lòng đất, sương đen đang định hình lại cái đầu của Vô Danh.
Vô Danh có thể đưa ra nhiều lý do tại sao hành động lần này lại không thành công.
Con người khi mô phỏng quá yếu đã khống chế năng lực hành động của hắn, hắn tính toán sai sức mạnh của Vân Sâm, có quá nhiều con người xung quanh…
Nói tóm lại, hắn đã thất bại.
Sau Lý Đỗ Quyên, lần thứ hai hắn thất bại trong việc chủ động săn lùng con mồi.
Sương mù màu đen chậm rãi hình thành một bóng dáng của Vô Danh, hai cánh tay hắn đặt ở trên màn sương đen, năm ngón tay phải chậm rãi gõ nhẹ vào sương mù.
Vì những chuyện vừa xảy ra, lúc này mẹ đang chìm vào giấc ngủ, không có thời gian để dạy hắn về những sai lầm của mình.
Vô Danh thở ra một hơi chán nản.
Cô bé ngây thơ hồn nhiên?
Ha ha, rõ ràng là hạt giống tuyển thủ Lý Đỗ Quyên thứ hai.
Tác giả :
Thiết Đầu Miêu