Gả Cho Lão Công Nhà Giàu
Chương 52
" Chết đi" ở trong lòng An Vô Dạng là một sự tình thực nghiêm trọng, ở trong đầu cậu, một người chết đi rồi là tình huống tồi tệ nhất.
Làm một con người không mê tín trong xã hội hiện đại, nghe thấy Hoắc Vân Xuyên hồ ngôn loạn ngữ thề độc, trong lòng cậu vẫn không thoải mái.
Thấy An Vô Dạng phản cảm thành như vậy, Hoắc Vân Xuyên ngậm miệng yên lặng, không nhắc lại vấn đề có liên quan đến chữ " chết " nữa.
Bạn nhỏ chính là bạn nhỏ, năng lực thừa nhận của tâm lý cũng có giới hạn.
Nếu như Hoắc Vân Xuyên trước kia, gặp được An Vô Dạng khóc hức hức như hiện tại, không đi lên đánh hai quyền đã không tồi rồi.
Làm sao giống như bây giờ, tràn ngập kiên nhẫn mà dỗ dành.
Một lần không được còn có hai lần, ba lần bốn lần......
"Cho em, lau mặt đi." Hoắc Vân Xuyên không biết từ chỗ nào, tìm ra một tờ khăn giấy đưa cho An Vô Dạng.
"Cảm ơn......" An Vô Dạng nhận lấy, lau lung tung che lại đôi mắt sưng đỏ.
Hôm nay, lại thêm một ngày vứt mất mặt mũi nữa.
An Vô Dạng đếm kỹ những sự kiện mất mặt nhất đời này của mình, từ sau khi cùng Hoắc tiên sinh ở bên nhau, liền chỉnh sửa cái mới tới vài lần.
Bất quá, sau khi nằm ở trên vai Hoắc tiên sinh khóc ra rồi, trong lòng tựa hồ vui vẻ hơn rất nhiều.
Cảm xúc rầu rĩ cũng giống như theo nước mắt cùng những đồ vật không thể miêu tả cùng nhau bay mất.
Qua một hồi cậu thuận theo sự thật mà thừa nhận, trong đó " lời ngon tiếng ngọt " của Hoắc tiên sinh cũng bắt đầu có được tác dụng nhất định.
"Thật xin lỗi, vừa rồi la to với anh." An Vô Dạng ồm ồm mà hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng, một bộ dạng của kẻ đáng thương.
"Không sao cả." Hoắc Vân Xuyên cúi đầu nhìn cậu: "Em đang trong thời kỳ mang thai cảm xúc thất thường cũng thực bình thường, không cần để ý."
Hơn nữa truy cứu nguyên do, cũng không phải An Vô Dạng sai.
"Tôi không nên để cho bọn họ gặp em sớm như vậy, nếu tôi lúc trước kiên trì, đã không như vậy." Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn có dự cảm, để cho cha mẹ nhìn thấy An Vô Dạng quá sớm không phải một chuyện tốt.
Nhắc tới ba mẹ đối phương, An Vô Dạng liền không nói.
Mối quan hệ trong gia đình, so với sinh bảo bảo còn khó khăn hơn.
Lẫn nhau đều có tâm sự trong lòng mà im lặng một lát, bạn lớn vươn tay ra với bạn nhỏ: "Chúng ta làm hòa được không?"
An Vô Dạng thật sự không nghĩ tới, Hoắc tiên sinh cũng biết sự tình ngoéo tay làm hòa ấu trĩ như vậy.
"......" Trong lòng thực hỗn độn, nếu không hay là cứ phối hợp ấu trĩ một chút với Hoắc tiên sinh đi.
An Vô Dạng làm xong quyết định này, bất đắc dĩ mà vươn ngón tay ra, câu lấy ngón tay đối phương rõ ràng so với chính mình thô to hơn: "Nga, vậy làm hòa đi."
Hoắc tổng tài lòng đều mềm nhũn, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt thiên sứ.
Bộ phim đã kết thúc, âm nhạc cũng ngừng.
Hoắc Vân Xuyên đứng dậy nói: "Thân thể em không thoải mái, tôi ôm em đi ra ngoài." Không đợi An Vô Dạng đồng ý, chính mình đã ra quyết định, sau đó ôm chặt chạy lấy người.
An Vô Dạng ngốc ngốc, cũng không có cảm thấy thân thể mình không thoải mái.
Bất quá nếu Hoắc tiên sinh có lòng, vậy không cần cự tuyệt.
Cậu nhớ giữa trưa ăn cơm Hoắc tiên sinh bị chính mình cự tuyệt không cho ôm, biểu tình giống như rất khổ sở vậy đó.
An Vô Dạng càng nghĩ càng áy náy, dù sao cũng là người tốt nhất đối với mình, cho tới nay chưa có ai có thể sánh bằng.
Dựa theo điều kiện của mình, về sau chỉ sợ cũng sẽ không có người thứ hai đâu.
An Vô Dạng âm thầm chọt chọt cảm thấy Hoắc tiên sinh có hơi mắt mù, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một ngụm trước cái cằm đẹp trai.
Đang đi đường bằng phẳng Hoắc đại thiếu chân trái dẫm chân phải, thiếu chút nữa không kiềm chế nỗi ném văng hai sinh mạng.
Còn may, hắn đúng lúc đứng vững vàng lại.
"Thứ tôi nói thẳng, em làm như vậy rất nguy hiểm." Hoắc Vân Xuyên tằng hắng yết hầu khô khốc, đầu quả tim khẽ run.
Vừa rồi là lần đầu tiên An Vô Dạng chủ động thân thiết hắn.
Tuy rằng là hôn cằm, nhưng cũng làm hắn kích động, thực tốt quá.
Lén lút giở trò bị Hoắc tiên sinh dạy dỗ, An Vô Dạng cụp mi rũ mắt mà nga một tiếng, ngoan ngoãn nép vào bả vai dày rộng.
Cậu cảm giác đoạn đường có hơi dài?
Sau đó thiếu niên ngay thẳng xác nhận một chút, cũng không phải đường xá quá xa, mà là bước chân Hoắc tiên sinh ổn trọng, chú trọng nhất là nguyên tắc an toàn, nên đi thật chậm.
"Tôi, tôi nghe thấy được mùi thơm của bạch tuộc viên......"
"......"
Năm phút đồng hồ sau, Hoắc Vân Xuyên cùng An Vô Dạng đứng ở phía trước quán nhỏ bán bạch tuộc viên.
"Tôi muốn ăn một phần." An Vô Dạng nhỏ giọng thì thầm: "Chúng ta mua một phần nha?"
Cậu mắt trông mong mà nhìn, lúc mình đi học rất thích ăn bạch tuộc viên.
Hoắc ba ba nhìn chằm chằm sườn mặt thiên sứ, trong lòng đang điên cuồng chiến đấu.
Vừa mới lập tức làm hòa với thiên sứ, hắn không làm ra lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt được.
"Nếu em muốn ăn, có thể kêu dì Trương làm."
Quán ven đường rất không vệ sinh, đây là chuyện thường gặp.
Thiếu niên bị cự tuyệt rồi, theo thói quen tính gật đầu muốn nói được, nhưng mình là người ở bên cạnh Hoắc tiên sinh a, sẽ không giống như những người khác.
An Vô Dạng lắc lắc tay Hoắc Vân Xuyên: "Mua một phần thôi."
Khi đầu ngón tay thiên sứ cào vào lòng bàn tay, làm người ngứa ngáy, từ lòng bàn tay vẫn luôn chui vào trong lòng.
Hồn Hoắc đại thiếu đã bay rất xa, bị quyến rũ đến đầu óc mơ màng, liền ứng tiếng: "Được."
Ông chủ bán mực viên vô cùng cao hứng mà bắt đầu làm.
"Bất quá em chỉ có thể ăn
nửa phần." Hoắc Vân Xuyên gắt gao túm chặt đầu ngón tay thiếu niên, lúc này rất giống một người ba ba nghiêm khắc.
An Vô Dạng cạn lời, bất quá có thể thuyết phục Hoắc tiên sinh để cho mình ăn vặt ở quán ven đường, đã thực sự không tồi.
Cho nên cậu rất nhanh lại mặt mày hớn hở, yên tĩnh chờ đợi nửa phần mực viên thuộc về chính mình.
"Mua một chiếc máy làm bạch tuộc viên, ngày mai để dì Trương làm cho em ăn." Hoắc Vân Xuyên cũng không biết chính mình đau lòng cái gì, nhưng chính là cảm thấy chính mình chịu thua bé thiên sứ mất rồi.
Đừng nói chỉ là máy làm bạch tuộc viên thôi, mạng cho cậu luôn cũng được.
"Vâng a." An Vô Dạng ở trong lòng đánh bàn tính nhỏ, nói cách khác, mình cũng có thể học cách làm.
Sau đó tưởng tượng ra, về sau bán bạch tuộc viên cũng không tồi.
Nếu để ông chủ cùng Hoắc Vân Xuyên biết ý nghĩ của cậu: "......" Trừ cạn lời thì cũng là cạn lời mà thôi.
"Bạch tuộc viên của hai vị đã làm xong." Ông chủ đưa qua, rồi thu tiền.
"Cảm ơn ông chủ." An Vô Dạng nhận lấy một xiên tre, ở trong hộp kén cá chọn canh, chọn một viên bạch tuộc lớn nhất.
Bỏ vào bên miệng nhai nhai, nóng hôi hổi, rất là thơm.
"Cẩn thận bỏng miệng." Hoắc ba ba trầm giọng dặn dò.
Nhưng mà, An Vô Dạng vừa đi vừa ăn, vừa lơ đãng đã ăn hơn một phần hai, vậy phiền phức rồi.
"Tôi không cẩn thận ăn hơi nhiều." An Vô Dạng mắt trông mong mà lắc lắc mực viên.
Hoắc tổng tài phí sức lực rất lớn, mới ngăn chặn xúc động nổi dậy muốn xoa nắn gương mặt kia: "Không sao." Hắn cho phép chính mình mềm lòng mà rộng lượng một lần.
An Vô Dạng: "Vậy tôi ăn luôn phần còn lại." Nói xong liền há mồm nhét vào.
Hoắc tổng: "......"
Còn đang tiếp tục đi dạo, dư lại bạch tuộc viên, bị Hoắc Vân Xuyên cầm ở trong tay.
Hắn đồng ý yêu cầu của thiên sứ, ở ven đường mua một cái mũ có hai sừng cho cậu.
Thứ này thực không tồi, lão đàn ông thật sự vui khi mua.
Hắn trả tiền xong, lại phát hiện đôi mắt thiên sứ nhìn chằm chằm cửa hàng bán kem tươi trà sữa.
Hiện tại là mùa hè a, trong lòng An Vô Dạng lung lay mà nghĩ.
"Đi, chúng ta đi dạo quanh hồ." Hoắc Vân Xuyên đem sừng mang lên cho bảo bối, ôn nhu lại cường thế mà mang đối phương đi trong đám người.
Đôi sừng trên đầu An Vô Dạng sáng lên, cậu ngồi ở trên đùi Hoắc Vân Xuyên, mắt có chút mỏi mệt hứng gió thổi trên mặt hồ.
Chờ du thuyền trên hồ cập bờ, cậu đã ngáy ra tiếng khò khè.
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy, thế giới này yên tĩnh đến chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Vài phút sau, Hoắc tổng tài vạn năm không cập nhập vòng kết nối bạn bè, phá lệ mà đổi mới một dòng trạng thái.
" Sừng dài của thiên sứ [ hình ảnh ]"
Hắn biết rõ ràng hậu quả của bức ảnh này, lại chẳng hề để ý mà làm theo ý mình.
Nhưng mà bị bức ảnh này gây ảnh hưởng lớn nhất không phải Hoắc Vân Xuyên, mà là ba mẹ Hoắc Vân Xuyên.
Khung chat của bọn họ đều sắp bị họ hàng bạn bè oanh tạc nổ tung.
Cô út Hoắc Vân Xuyên là Hoắc Linh, luôn luôn rất để bụng chuyện hôn sự của Hoắc Vân Xuyên, nếu không lần trước cũng sẽ không cố ý về nhà cùng nhau thương lượng với anh trai chị dâu.
Bà mở khung chat nhỏ của Chương Nhược Kỳ, trực tiếp gửi qua một tấm ảnh chụp.
"Chị dâu, chị mau nhìn xem Vân Xuyên đang làm cái gì?" Hoắc Linh đã làm tốt cách chuẩn bị đối phó, thậm chí đã nghĩ kỹ câu chữ, để cùng chị dâu cùng nhau thảo phạt cháu trai.
Kết quả phản ứng của chị dâu thiếu chút nữa làm bà điên mất, đối phương thế nhưng nói ảnh chụp chụp không tồi, thật đẹp!
Đẹp cái quỷ gì.
Hoắc Linh nói: "Nó bỗng nhiên come out, các người liền mặc kệ không quan tâm?"
Chị dâu lại trả lời: "Quản ba mươi năm, còn chưa đủ sao?"
Hoắc Linh nghẹn lời: "......"
Bà cho rằng quan hệ của anh trai chị dâu cùng cháu trai hoàn toàn tan vỡ, sợ tới mức lời gì cũng không dám nói.
"Ai......" Hoắc Linh than thở một tiếng.
Chương Nhược Kỳ không nhanh không chậm mà nói: "Một tháng sau có một chuyện vui nói với cô." Miệng lưỡi thế nhưng không giống như là dáng vẻ thương tâm.
Hoắc Linh tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Thời gian đã không còn sớm, chị dâu em chồng hai người nói thêm vài lời nói rồi chúc ngủ ngon lẫn nhau.
Cô em chồng gửi tới ảnh chụp, Chương Nhược Kỳ ôm di động cẩn thận mà lại nhìn một lần.
Thật ra bà rất giật mình, bởi vì bà nhớ Hoắc Vân Xuyên vô cùng chán ghét chụp ảnh.
Trong nhà có được ảnh chụp của hắn, đều là không có được sự đồng ý của hắn, nếu không hắn chỉ luôn trưng ra khuôn mặt xấu xí.
Một tấm ảnh thực rõ ràng, căn bản là do Hoắc Vân Xuyên tự mình chụp......
Chương Nhược Kỳ đi tìm dòng thời gian của Hoắc Vân Xuyên, thấy chữ " sừng dài của thiên sứ ", bật cười.
Hóa ra con trai cũng có lúc dịu dàng thắm thiết như vậy.
May mắn thay.
- Dạng Dạng, bác là mẹ Vân Xuyên, ngày hôm qua đi ra ngoài chơi vui vẻ không?
Bà gửi vào số của An Vô Dạng một dòng tin nhắn.
Lúc này An Vô Dạng đã ngủ thật lâu, chờ lúc cậu tỉnh lại, đã là 7 giờ buổi sáng ngày hôm sau
An Vô Dạng nhìn thấy tin nhắn hơi ngây ngốc, mẹ Hoắc tiên sinh làm sao biết được bọn họ ngày hôm qua đi ra ngoài chơi chứ?
Cậu suy nghĩ một chút, cẩn thận mà trả lời.
- Mẹ Hoắc buổi sáng tốt lành, chúng con chơi thật sự vui vẻ.
Bảo bảo tính tình ngoan ngoãn, sau khi gửi xong, có thể do cảm thấy chính mình quá nghiêm túc.
Cậu vội vàng gửi bổ sung thêm một cái gương mặt tươi cười.
- [ Mỉm cười /]
Tám giờ, Chương Nhược Kỳ ở trên bàn cơm nhìn thấy tin nhắn hồi âm của con dâu, phốc một tiếng, phun một ngụm sữa đậu nành lên người chồng bà.
"Nhược Kỳ......" Hoắc Kiêu không thể tin tưởng mà nhìn bà, có ý kiến cũng không cần như vậy chứ!
Chương Nhược Kỳ lập tức rút khăn giấy lau lau mặt cho chồng: "Xin lỗi xin lỗi......"
Bà chỉ là bị hai chữ mẹ Hoắc tác động tới thôi, đứa nhỏ kia đến tột cùng suy nghĩ cái gì vậy!
- Dạng Dạng, con và Vân Xuyên ăn xong bữa sáng chưa? Ngày thường đều ăn cái gì?
Con dâu thực nhanh mà gửi trở lại.
- Còn chưa có ăn, con vừa rồi mới ói.
Chương Nhược Kỳ xem xong tin nhắn, trong lòng một trận lo lắng, còn thêm một trận kích động.
Bà giương mắt nói một tiếng với chồng: "Dạng Dạng nôn nghén, anh nói em chuẩn bị chút đồ ăn đem qua cho nó, như vậy có được không?"
Nếu như mẹ chồng bình thường làm như vậy dĩ nhiên là được, chính là tình huống nhà ông đặc biệt.
Hoắc Kiêu cũng thận trọng mà nói: "Tốt nhất nên nói với Vân Xuyên một tiếng."
Chương Nhược Kỳ gật đầu đáp ứng, trong miệng hỏi ra một câu: "Vân Xuyên ngày hôm qua post ảnh anh có thấy không?"
Ông cụ sáng sớm đã đi bộ, hiện tại trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ.
"Thấy." Bên kia nhẹ nói.
Hai vợ chồng liếc nhau, từng người cúi đầu bận chuyện của chính mình.
- Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Mỗi ngày đều ói hay là thế nào? Ngày thường ăn cơm được không?
Chương Nhược Kỳ trả lời xong tin nhắn, thập phần chờ mong mà chờ tin gửi lại.
Chung cư bên này, đang ăn bữa sáng.
Hoắc Vân Xuyên phát hiện ngày thường thiên sứ không thích chơi di động, hiện tại vẫn luôn cúi đầu chơi di động, ăn cơm cũng không chú tâm mà ăn.
"Đừng nghịch nữa." Hắn nói một câu.
An Vô Dạng không có nghe, chỉ là há miệng ăn một ngụm đồ ăn, tiếp tục cúi đầu ấn bàn phím.
Lần này mẹ Hoắc tiên sinh tổng cộng hỏi ba vấn đề.
Ký tự cậu muốn gõ có hơi nhiều.
Hoắc ba ba hít sâu một hơi, đưa tay cướp lấy di động trong tay thiên sứ đến, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua.
Hắn phát hiện số điện thoại thiên sứ đang gửi tin nhắn qua lại rất chi là quen thuộc, không phải là mẹ của mình thì là ai.
Hoắc tổng cảm thấy chính mình trước tiên nên làm rõ, gửi lại bằng giọng nói: "Mẹ, em ấy đang ăn cơm, mẹ để cho em ấy cơm nước xong rồi nhắn tin sau."
Mẹ Hoắc ngay từ đầu nghĩ là giọng nói của con dâu, kết quả mở ra vừa nghe thấy: "......"
Vừa lúc, Chương Nhược Kỳ có chuyện tìm hắn nói.
"Vân Xuyên, Dạng Dạng có phải thường xuyên nôn nghén hay không? Mẹ đưa cho nó chút đồ ăn có được không?"
Chờ bà nhận được hồi âm, đã là nửa giờ sau đó.
Dựa theo tính cách con trai, vốn cảm thấy không có hy vọng, dáng vẻ của đối phương là không muốn để cho ba mẹ tiếp xúc với vợ hắn.
- Có thể, em ấy thích ăn chua ngọt.
Chương Nhược Kỳ nhìn thấy câu trả lời, trên mặt thoải mái hơn nhiều, lập tức gửi lại.
- Tốt lắm, mẹ hiện tại liền đi thu xếp, nói cho Dạng Dạng, buổi sáng dậy ăn một quả táo, có thể giảm bớt nôn nghén. Đúng rồi, nhờ dì Trương pha nước quả bưởi cho nó uống, thích ăn ngọt có thể thêm chút mật ong."
Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc nhìn, quay đầu giao phó cho dì Trương đi làm.
An Vô Dạng cảm thấy dì vội vàng, trong chốc lát phải lăn lộn vì mình nôn, trong chốc lát lại nói làm bạch tuộc viên, bây giờ còn phải làm nước bưởi mật ong.
Đối phương bận bịu như vậy đều là vì chính mình, ngược lại làm cậu thực sự có hơi băn khoăn.
"Vân Xuyên," An Vô Dạng sáp đến bên người Hoắc Vân Xuyên, nhiều chuyện mà hỏi: "Tiền lương của dì bao nhiêu?"
Hoắc Vân Xuyên xa xa mà thấy thiên sứ tới gần, lòng đã sớm không ở trên trà cụ: "Hửm?" Hắn chưa nói nói gì hết, chỉ nói một chữ, tức khắc nhìn thấy miệng thiên sứ há to thành hình chữ O, sau đó đối phương lắc đầu đi mất.
"??"Hoắc ba ba vẻ mặt khó hiểu.
Hắn cũng không biết, An Vô Dạng đã chịu đả kích.
Thiếu niên có lòng tốt vốn dĩ muốn thay dì tranh thủ thêm mấy trăm tệ tiền lương, kết quả liền không nói, mấy trăm đồng tiền dì chắc chắn là chướng mắt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiền lương làm bảo mẫu cao như vậy sao?
An Vô Dạng tâm tình tốt lắm, thế giới này thật tốt đẹp.
Làm một con người không mê tín trong xã hội hiện đại, nghe thấy Hoắc Vân Xuyên hồ ngôn loạn ngữ thề độc, trong lòng cậu vẫn không thoải mái.
Thấy An Vô Dạng phản cảm thành như vậy, Hoắc Vân Xuyên ngậm miệng yên lặng, không nhắc lại vấn đề có liên quan đến chữ " chết " nữa.
Bạn nhỏ chính là bạn nhỏ, năng lực thừa nhận của tâm lý cũng có giới hạn.
Nếu như Hoắc Vân Xuyên trước kia, gặp được An Vô Dạng khóc hức hức như hiện tại, không đi lên đánh hai quyền đã không tồi rồi.
Làm sao giống như bây giờ, tràn ngập kiên nhẫn mà dỗ dành.
Một lần không được còn có hai lần, ba lần bốn lần......
"Cho em, lau mặt đi." Hoắc Vân Xuyên không biết từ chỗ nào, tìm ra một tờ khăn giấy đưa cho An Vô Dạng.
"Cảm ơn......" An Vô Dạng nhận lấy, lau lung tung che lại đôi mắt sưng đỏ.
Hôm nay, lại thêm một ngày vứt mất mặt mũi nữa.
An Vô Dạng đếm kỹ những sự kiện mất mặt nhất đời này của mình, từ sau khi cùng Hoắc tiên sinh ở bên nhau, liền chỉnh sửa cái mới tới vài lần.
Bất quá, sau khi nằm ở trên vai Hoắc tiên sinh khóc ra rồi, trong lòng tựa hồ vui vẻ hơn rất nhiều.
Cảm xúc rầu rĩ cũng giống như theo nước mắt cùng những đồ vật không thể miêu tả cùng nhau bay mất.
Qua một hồi cậu thuận theo sự thật mà thừa nhận, trong đó " lời ngon tiếng ngọt " của Hoắc tiên sinh cũng bắt đầu có được tác dụng nhất định.
"Thật xin lỗi, vừa rồi la to với anh." An Vô Dạng ồm ồm mà hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng, một bộ dạng của kẻ đáng thương.
"Không sao cả." Hoắc Vân Xuyên cúi đầu nhìn cậu: "Em đang trong thời kỳ mang thai cảm xúc thất thường cũng thực bình thường, không cần để ý."
Hơn nữa truy cứu nguyên do, cũng không phải An Vô Dạng sai.
"Tôi không nên để cho bọn họ gặp em sớm như vậy, nếu tôi lúc trước kiên trì, đã không như vậy." Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn có dự cảm, để cho cha mẹ nhìn thấy An Vô Dạng quá sớm không phải một chuyện tốt.
Nhắc tới ba mẹ đối phương, An Vô Dạng liền không nói.
Mối quan hệ trong gia đình, so với sinh bảo bảo còn khó khăn hơn.
Lẫn nhau đều có tâm sự trong lòng mà im lặng một lát, bạn lớn vươn tay ra với bạn nhỏ: "Chúng ta làm hòa được không?"
An Vô Dạng thật sự không nghĩ tới, Hoắc tiên sinh cũng biết sự tình ngoéo tay làm hòa ấu trĩ như vậy.
"......" Trong lòng thực hỗn độn, nếu không hay là cứ phối hợp ấu trĩ một chút với Hoắc tiên sinh đi.
An Vô Dạng làm xong quyết định này, bất đắc dĩ mà vươn ngón tay ra, câu lấy ngón tay đối phương rõ ràng so với chính mình thô to hơn: "Nga, vậy làm hòa đi."
Hoắc tổng tài lòng đều mềm nhũn, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt thiên sứ.
Bộ phim đã kết thúc, âm nhạc cũng ngừng.
Hoắc Vân Xuyên đứng dậy nói: "Thân thể em không thoải mái, tôi ôm em đi ra ngoài." Không đợi An Vô Dạng đồng ý, chính mình đã ra quyết định, sau đó ôm chặt chạy lấy người.
An Vô Dạng ngốc ngốc, cũng không có cảm thấy thân thể mình không thoải mái.
Bất quá nếu Hoắc tiên sinh có lòng, vậy không cần cự tuyệt.
Cậu nhớ giữa trưa ăn cơm Hoắc tiên sinh bị chính mình cự tuyệt không cho ôm, biểu tình giống như rất khổ sở vậy đó.
An Vô Dạng càng nghĩ càng áy náy, dù sao cũng là người tốt nhất đối với mình, cho tới nay chưa có ai có thể sánh bằng.
Dựa theo điều kiện của mình, về sau chỉ sợ cũng sẽ không có người thứ hai đâu.
An Vô Dạng âm thầm chọt chọt cảm thấy Hoắc tiên sinh có hơi mắt mù, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một ngụm trước cái cằm đẹp trai.
Đang đi đường bằng phẳng Hoắc đại thiếu chân trái dẫm chân phải, thiếu chút nữa không kiềm chế nỗi ném văng hai sinh mạng.
Còn may, hắn đúng lúc đứng vững vàng lại.
"Thứ tôi nói thẳng, em làm như vậy rất nguy hiểm." Hoắc Vân Xuyên tằng hắng yết hầu khô khốc, đầu quả tim khẽ run.
Vừa rồi là lần đầu tiên An Vô Dạng chủ động thân thiết hắn.
Tuy rằng là hôn cằm, nhưng cũng làm hắn kích động, thực tốt quá.
Lén lút giở trò bị Hoắc tiên sinh dạy dỗ, An Vô Dạng cụp mi rũ mắt mà nga một tiếng, ngoan ngoãn nép vào bả vai dày rộng.
Cậu cảm giác đoạn đường có hơi dài?
Sau đó thiếu niên ngay thẳng xác nhận một chút, cũng không phải đường xá quá xa, mà là bước chân Hoắc tiên sinh ổn trọng, chú trọng nhất là nguyên tắc an toàn, nên đi thật chậm.
"Tôi, tôi nghe thấy được mùi thơm của bạch tuộc viên......"
"......"
Năm phút đồng hồ sau, Hoắc Vân Xuyên cùng An Vô Dạng đứng ở phía trước quán nhỏ bán bạch tuộc viên.
"Tôi muốn ăn một phần." An Vô Dạng nhỏ giọng thì thầm: "Chúng ta mua một phần nha?"
Cậu mắt trông mong mà nhìn, lúc mình đi học rất thích ăn bạch tuộc viên.
Hoắc ba ba nhìn chằm chằm sườn mặt thiên sứ, trong lòng đang điên cuồng chiến đấu.
Vừa mới lập tức làm hòa với thiên sứ, hắn không làm ra lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt được.
"Nếu em muốn ăn, có thể kêu dì Trương làm."
Quán ven đường rất không vệ sinh, đây là chuyện thường gặp.
Thiếu niên bị cự tuyệt rồi, theo thói quen tính gật đầu muốn nói được, nhưng mình là người ở bên cạnh Hoắc tiên sinh a, sẽ không giống như những người khác.
An Vô Dạng lắc lắc tay Hoắc Vân Xuyên: "Mua một phần thôi."
Khi đầu ngón tay thiên sứ cào vào lòng bàn tay, làm người ngứa ngáy, từ lòng bàn tay vẫn luôn chui vào trong lòng.
Hồn Hoắc đại thiếu đã bay rất xa, bị quyến rũ đến đầu óc mơ màng, liền ứng tiếng: "Được."
Ông chủ bán mực viên vô cùng cao hứng mà bắt đầu làm.
"Bất quá em chỉ có thể ăn
nửa phần." Hoắc Vân Xuyên gắt gao túm chặt đầu ngón tay thiếu niên, lúc này rất giống một người ba ba nghiêm khắc.
An Vô Dạng cạn lời, bất quá có thể thuyết phục Hoắc tiên sinh để cho mình ăn vặt ở quán ven đường, đã thực sự không tồi.
Cho nên cậu rất nhanh lại mặt mày hớn hở, yên tĩnh chờ đợi nửa phần mực viên thuộc về chính mình.
"Mua một chiếc máy làm bạch tuộc viên, ngày mai để dì Trương làm cho em ăn." Hoắc Vân Xuyên cũng không biết chính mình đau lòng cái gì, nhưng chính là cảm thấy chính mình chịu thua bé thiên sứ mất rồi.
Đừng nói chỉ là máy làm bạch tuộc viên thôi, mạng cho cậu luôn cũng được.
"Vâng a." An Vô Dạng ở trong lòng đánh bàn tính nhỏ, nói cách khác, mình cũng có thể học cách làm.
Sau đó tưởng tượng ra, về sau bán bạch tuộc viên cũng không tồi.
Nếu để ông chủ cùng Hoắc Vân Xuyên biết ý nghĩ của cậu: "......" Trừ cạn lời thì cũng là cạn lời mà thôi.
"Bạch tuộc viên của hai vị đã làm xong." Ông chủ đưa qua, rồi thu tiền.
"Cảm ơn ông chủ." An Vô Dạng nhận lấy một xiên tre, ở trong hộp kén cá chọn canh, chọn một viên bạch tuộc lớn nhất.
Bỏ vào bên miệng nhai nhai, nóng hôi hổi, rất là thơm.
"Cẩn thận bỏng miệng." Hoắc ba ba trầm giọng dặn dò.
Nhưng mà, An Vô Dạng vừa đi vừa ăn, vừa lơ đãng đã ăn hơn một phần hai, vậy phiền phức rồi.
"Tôi không cẩn thận ăn hơi nhiều." An Vô Dạng mắt trông mong mà lắc lắc mực viên.
Hoắc tổng tài phí sức lực rất lớn, mới ngăn chặn xúc động nổi dậy muốn xoa nắn gương mặt kia: "Không sao." Hắn cho phép chính mình mềm lòng mà rộng lượng một lần.
An Vô Dạng: "Vậy tôi ăn luôn phần còn lại." Nói xong liền há mồm nhét vào.
Hoắc tổng: "......"
Còn đang tiếp tục đi dạo, dư lại bạch tuộc viên, bị Hoắc Vân Xuyên cầm ở trong tay.
Hắn đồng ý yêu cầu của thiên sứ, ở ven đường mua một cái mũ có hai sừng cho cậu.
Thứ này thực không tồi, lão đàn ông thật sự vui khi mua.
Hắn trả tiền xong, lại phát hiện đôi mắt thiên sứ nhìn chằm chằm cửa hàng bán kem tươi trà sữa.
Hiện tại là mùa hè a, trong lòng An Vô Dạng lung lay mà nghĩ.
"Đi, chúng ta đi dạo quanh hồ." Hoắc Vân Xuyên đem sừng mang lên cho bảo bối, ôn nhu lại cường thế mà mang đối phương đi trong đám người.
Đôi sừng trên đầu An Vô Dạng sáng lên, cậu ngồi ở trên đùi Hoắc Vân Xuyên, mắt có chút mỏi mệt hứng gió thổi trên mặt hồ.
Chờ du thuyền trên hồ cập bờ, cậu đã ngáy ra tiếng khò khè.
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy, thế giới này yên tĩnh đến chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Vài phút sau, Hoắc tổng tài vạn năm không cập nhập vòng kết nối bạn bè, phá lệ mà đổi mới một dòng trạng thái.
" Sừng dài của thiên sứ [ hình ảnh ]"
Hắn biết rõ ràng hậu quả của bức ảnh này, lại chẳng hề để ý mà làm theo ý mình.
Nhưng mà bị bức ảnh này gây ảnh hưởng lớn nhất không phải Hoắc Vân Xuyên, mà là ba mẹ Hoắc Vân Xuyên.
Khung chat của bọn họ đều sắp bị họ hàng bạn bè oanh tạc nổ tung.
Cô út Hoắc Vân Xuyên là Hoắc Linh, luôn luôn rất để bụng chuyện hôn sự của Hoắc Vân Xuyên, nếu không lần trước cũng sẽ không cố ý về nhà cùng nhau thương lượng với anh trai chị dâu.
Bà mở khung chat nhỏ của Chương Nhược Kỳ, trực tiếp gửi qua một tấm ảnh chụp.
"Chị dâu, chị mau nhìn xem Vân Xuyên đang làm cái gì?" Hoắc Linh đã làm tốt cách chuẩn bị đối phó, thậm chí đã nghĩ kỹ câu chữ, để cùng chị dâu cùng nhau thảo phạt cháu trai.
Kết quả phản ứng của chị dâu thiếu chút nữa làm bà điên mất, đối phương thế nhưng nói ảnh chụp chụp không tồi, thật đẹp!
Đẹp cái quỷ gì.
Hoắc Linh nói: "Nó bỗng nhiên come out, các người liền mặc kệ không quan tâm?"
Chị dâu lại trả lời: "Quản ba mươi năm, còn chưa đủ sao?"
Hoắc Linh nghẹn lời: "......"
Bà cho rằng quan hệ của anh trai chị dâu cùng cháu trai hoàn toàn tan vỡ, sợ tới mức lời gì cũng không dám nói.
"Ai......" Hoắc Linh than thở một tiếng.
Chương Nhược Kỳ không nhanh không chậm mà nói: "Một tháng sau có một chuyện vui nói với cô." Miệng lưỡi thế nhưng không giống như là dáng vẻ thương tâm.
Hoắc Linh tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Thời gian đã không còn sớm, chị dâu em chồng hai người nói thêm vài lời nói rồi chúc ngủ ngon lẫn nhau.
Cô em chồng gửi tới ảnh chụp, Chương Nhược Kỳ ôm di động cẩn thận mà lại nhìn một lần.
Thật ra bà rất giật mình, bởi vì bà nhớ Hoắc Vân Xuyên vô cùng chán ghét chụp ảnh.
Trong nhà có được ảnh chụp của hắn, đều là không có được sự đồng ý của hắn, nếu không hắn chỉ luôn trưng ra khuôn mặt xấu xí.
Một tấm ảnh thực rõ ràng, căn bản là do Hoắc Vân Xuyên tự mình chụp......
Chương Nhược Kỳ đi tìm dòng thời gian của Hoắc Vân Xuyên, thấy chữ " sừng dài của thiên sứ ", bật cười.
Hóa ra con trai cũng có lúc dịu dàng thắm thiết như vậy.
May mắn thay.
- Dạng Dạng, bác là mẹ Vân Xuyên, ngày hôm qua đi ra ngoài chơi vui vẻ không?
Bà gửi vào số của An Vô Dạng một dòng tin nhắn.
Lúc này An Vô Dạng đã ngủ thật lâu, chờ lúc cậu tỉnh lại, đã là 7 giờ buổi sáng ngày hôm sau
An Vô Dạng nhìn thấy tin nhắn hơi ngây ngốc, mẹ Hoắc tiên sinh làm sao biết được bọn họ ngày hôm qua đi ra ngoài chơi chứ?
Cậu suy nghĩ một chút, cẩn thận mà trả lời.
- Mẹ Hoắc buổi sáng tốt lành, chúng con chơi thật sự vui vẻ.
Bảo bảo tính tình ngoan ngoãn, sau khi gửi xong, có thể do cảm thấy chính mình quá nghiêm túc.
Cậu vội vàng gửi bổ sung thêm một cái gương mặt tươi cười.
- [ Mỉm cười /]
Tám giờ, Chương Nhược Kỳ ở trên bàn cơm nhìn thấy tin nhắn hồi âm của con dâu, phốc một tiếng, phun một ngụm sữa đậu nành lên người chồng bà.
"Nhược Kỳ......" Hoắc Kiêu không thể tin tưởng mà nhìn bà, có ý kiến cũng không cần như vậy chứ!
Chương Nhược Kỳ lập tức rút khăn giấy lau lau mặt cho chồng: "Xin lỗi xin lỗi......"
Bà chỉ là bị hai chữ mẹ Hoắc tác động tới thôi, đứa nhỏ kia đến tột cùng suy nghĩ cái gì vậy!
- Dạng Dạng, con và Vân Xuyên ăn xong bữa sáng chưa? Ngày thường đều ăn cái gì?
Con dâu thực nhanh mà gửi trở lại.
- Còn chưa có ăn, con vừa rồi mới ói.
Chương Nhược Kỳ xem xong tin nhắn, trong lòng một trận lo lắng, còn thêm một trận kích động.
Bà giương mắt nói một tiếng với chồng: "Dạng Dạng nôn nghén, anh nói em chuẩn bị chút đồ ăn đem qua cho nó, như vậy có được không?"
Nếu như mẹ chồng bình thường làm như vậy dĩ nhiên là được, chính là tình huống nhà ông đặc biệt.
Hoắc Kiêu cũng thận trọng mà nói: "Tốt nhất nên nói với Vân Xuyên một tiếng."
Chương Nhược Kỳ gật đầu đáp ứng, trong miệng hỏi ra một câu: "Vân Xuyên ngày hôm qua post ảnh anh có thấy không?"
Ông cụ sáng sớm đã đi bộ, hiện tại trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ.
"Thấy." Bên kia nhẹ nói.
Hai vợ chồng liếc nhau, từng người cúi đầu bận chuyện của chính mình.
- Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Mỗi ngày đều ói hay là thế nào? Ngày thường ăn cơm được không?
Chương Nhược Kỳ trả lời xong tin nhắn, thập phần chờ mong mà chờ tin gửi lại.
Chung cư bên này, đang ăn bữa sáng.
Hoắc Vân Xuyên phát hiện ngày thường thiên sứ không thích chơi di động, hiện tại vẫn luôn cúi đầu chơi di động, ăn cơm cũng không chú tâm mà ăn.
"Đừng nghịch nữa." Hắn nói một câu.
An Vô Dạng không có nghe, chỉ là há miệng ăn một ngụm đồ ăn, tiếp tục cúi đầu ấn bàn phím.
Lần này mẹ Hoắc tiên sinh tổng cộng hỏi ba vấn đề.
Ký tự cậu muốn gõ có hơi nhiều.
Hoắc ba ba hít sâu một hơi, đưa tay cướp lấy di động trong tay thiên sứ đến, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua.
Hắn phát hiện số điện thoại thiên sứ đang gửi tin nhắn qua lại rất chi là quen thuộc, không phải là mẹ của mình thì là ai.
Hoắc tổng cảm thấy chính mình trước tiên nên làm rõ, gửi lại bằng giọng nói: "Mẹ, em ấy đang ăn cơm, mẹ để cho em ấy cơm nước xong rồi nhắn tin sau."
Mẹ Hoắc ngay từ đầu nghĩ là giọng nói của con dâu, kết quả mở ra vừa nghe thấy: "......"
Vừa lúc, Chương Nhược Kỳ có chuyện tìm hắn nói.
"Vân Xuyên, Dạng Dạng có phải thường xuyên nôn nghén hay không? Mẹ đưa cho nó chút đồ ăn có được không?"
Chờ bà nhận được hồi âm, đã là nửa giờ sau đó.
Dựa theo tính cách con trai, vốn cảm thấy không có hy vọng, dáng vẻ của đối phương là không muốn để cho ba mẹ tiếp xúc với vợ hắn.
- Có thể, em ấy thích ăn chua ngọt.
Chương Nhược Kỳ nhìn thấy câu trả lời, trên mặt thoải mái hơn nhiều, lập tức gửi lại.
- Tốt lắm, mẹ hiện tại liền đi thu xếp, nói cho Dạng Dạng, buổi sáng dậy ăn một quả táo, có thể giảm bớt nôn nghén. Đúng rồi, nhờ dì Trương pha nước quả bưởi cho nó uống, thích ăn ngọt có thể thêm chút mật ong."
Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc nhìn, quay đầu giao phó cho dì Trương đi làm.
An Vô Dạng cảm thấy dì vội vàng, trong chốc lát phải lăn lộn vì mình nôn, trong chốc lát lại nói làm bạch tuộc viên, bây giờ còn phải làm nước bưởi mật ong.
Đối phương bận bịu như vậy đều là vì chính mình, ngược lại làm cậu thực sự có hơi băn khoăn.
"Vân Xuyên," An Vô Dạng sáp đến bên người Hoắc Vân Xuyên, nhiều chuyện mà hỏi: "Tiền lương của dì bao nhiêu?"
Hoắc Vân Xuyên xa xa mà thấy thiên sứ tới gần, lòng đã sớm không ở trên trà cụ: "Hửm?" Hắn chưa nói nói gì hết, chỉ nói một chữ, tức khắc nhìn thấy miệng thiên sứ há to thành hình chữ O, sau đó đối phương lắc đầu đi mất.
"??"Hoắc ba ba vẻ mặt khó hiểu.
Hắn cũng không biết, An Vô Dạng đã chịu đả kích.
Thiếu niên có lòng tốt vốn dĩ muốn thay dì tranh thủ thêm mấy trăm tệ tiền lương, kết quả liền không nói, mấy trăm đồng tiền dì chắc chắn là chướng mắt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiền lương làm bảo mẫu cao như vậy sao?
An Vô Dạng tâm tình tốt lắm, thế giới này thật tốt đẹp.
Tác giả :
Thiên Phong Nhất Hạc