Gả Cho Lâm An Thâm
Chương 48
Số 5 phố G là một quán cà phê ở trung tâm thành phố. Trong quán, mùi cà phê nồng nàn, bầu không khí cao nhã, lãng mạn, còn một cậu học sinh tóc rám nắng đang ngồi bên đàn dương cầm tao nhã tấu một bản, âm nhạc cũng tựa như dòng nước nhỏ chảy ra.
Nhưng mà trên ghế dài ở một góc, Giản Lộ cùng Triệu Lãng mắt to trừng mắt nhỏ, hiển nhiên bầu không khí này giữa hai người hoàn toàn không phù hợp với không khí trong quán.
“Triệu Lãng, rốt cuộc anh muốn cái gì?” Giản Lộ không muốn lòng vòng cùng với người trước mắt này.
Triệu Lãng bày ra bộ mặt của hoa hoa công tử: “Nghĩ muốn em.”
“Có bệnh! Căn bản tôi không biết anh, anh cũng không biết tôi!” Giản Lộ nhìn thấy khuôn mặt kia lại thấy hận.
“Nhưng mà không phải bây giờ hai ta đều biết nhau hay sao? Hơn nữa, Triệu Lãng đặt tay lên tay Giản Lộ, “Cho em biết thêm, chúng ta là tình cờ gặp nhau.”
Giống như là ném con sâu đi, Giản Lộ rụt tay lại: “Bệnh nặng rồi! Nói mục đích nhàm chán của anh ra đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi!”
Triệu Lãng chậm rãi sửa lại ống tay áo của mình: “Nhàm chán? Sẽ không đâu, mục tiêu của tôi chính là phá đổ Trọng Mộc, trừ khi Lâm An Thâm lấy em ra làm vật trao đổi. Em hãy xem cho rõ xem cuối cùng trở thành vật hy sinh là em hay Trọng Mộc?”
“Không cần nói, đương nhiên là Triệu Nhật!” Giản Lộ trả lời như lẽ dĩ nhiên.
Triệu Lãng nghe xong cũng không giận, chỉ nhắc nhở cô: “Phụ nữ, vẫn không cần tự cho mình là đúng.”
Giản Lộ cũng nhắc nhở hắn: “Đàn ông cũng vậy, cũng không nên tự cho mình là đúng.”
“Được, đúng là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, chẳng lẽ em dựa vào điểm ấy mà hấp dẫn đàn ông?” Triệu Lãng ôm tay đoán mò.
Giản Lộ vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh chê cười gì vậy! Tôi chỉ có như vậy với tiểu tử còn lông mao mà thôi. Tôi nói không sai, anh đừng trừng tôi, vô dụng! Nói đúng là anh phát dục không tốt mới làm nên mấy chuyện như vậy! Nếu không anh nói cho tôi biết, phá đổ Trọng Mộc, trở mặt cùng Lâm gia thì tốt gì cho anh?!”
Triệu Lãng không vội vã đáp lời Giản Lộ, nhấp một ngụm cà phê, lại nâng đôi mắt kiên định: “Em không cần quản tôi sẽ được cái gì, tôi chỉ muốn chia rẽ em và Lâm An Thâm.” Dứt lời lại nhấp một ngụm cà phê.
Một câu thành công ném hòn đá to vào mặt hồ yên lặng.
“… Vậy sai là từ anh…?”
Triệu Lãng cười nói: “Cần sao?” Rồi trong mắt lại lộ ra ý hận: “Giản Lộ, nói cho em biết, em cùng Lâm An Thâm không thể vui vẻ lâu được đâu!”
Giản Lộ giật mình.
Triệu Lãng nhìn thấy biểu tình này của cô, rất vừa lòng: “Triệu Lãng tôi mà nói thì nhất định làm được. Em đừng trách tôi chưa báo trước, nếu em không muốn Lâm An Thâm cùng Trọng Mộc phải ép buộc, tốt nhất em nên tự động cùng anh ta ly hôn.”
Nói xong, Triệu Lãng thấy người trước mặt đã phục hồi lại tinh thần, làm như hiểu rõ lại làm như bừng tỉnh đại ngộ.
Cho tới bây giờ phụ nữ bình thường ở trong mắt Triệu Lãng là động vật đơn giản nhất. Nếu không dỗ đươc, dọa một cái liền sợ ngay, còn muốn làm trái.
Anh vừa lòng uống một ngụm cà phê.
Giản Lộ lấy lại tinh thần, cảm thấy mình đã ngộ ra liền nói hởi anh ta: “Triệu Lãng, có phải anh từ thầm mến tôi mà bị từ chối?”
“…”
“Cho nên bây giờ thấy tôi lấy người khác phụ anh mà thẹn quá thành giận mới dẫn đến tâm lý vặn vẹo?”
“…”
“Mục đích của anh là chia rẽ gia đình hiện tại của tôi, sau đó làm cho tôi yêu anh, sau đó lại hung hăng ném tôi đi, làm cho tôi đau khổ?”
“…”
“Anh xem nhiều phim truyền hình lắm rồi à?”
“…”
“Anh thật sự rất độc ác –”
Đang nói một mạch, phù một tiếng, chợt thấy anh ta bất nhã phụt cà phê! Nhưng mà lại văng lên mặt cô!!
Giản Lộ tức giận lần thứ 2!
Trước khi trời tối, Giản Lộ trở lại Lâm trạch, kế hoạch của Giản Lộ là trở về nhà trước khai Lâm An Thâm về đến nhà. Nhưng mà kế hoạch với thực tế lại không giống nhau, khi xe taxi chở Giản Lộ về đến Lâm trạch, Lâm An Thâm đã đứng ở trước vườn hoa.
Từ xa nhìn lại, ánh nắng tươi tắn chiếu bóng anh thành một vệt dài trên đất, bộ âu phục cắt may chuẩn xác với người anh, caravat bị kéo hơi lệch một chút, nhưng cũng không phá vỡ hình tượng người đàn ông hoàn hảo, ngược lại lại khiến anh tỏa ra sự tuấn lãng không kiềm chế được. Quả thực là hình ảnh phong hoa đệ nhât tuyệt đại mỹ nam, nhưng mà được như vậy phải kiên quyết xem nhẹ biểu tình trên mặt anh.
Trời chưa tối, nhưng mặt anh đã đen.
Xuống xe, Giản Lộ liền cười hì hì lấy lòng: “Chồng, hôm nay anh về nhà sớm à?”
Lâm An Thâm không nói lời nào cả, chỉ trừng vệt cà phê trên vạt áo cô.
Giản Lộ thật thông minh báo cáo tình hình: “Vừa rồi em ra ngoài mua cốc cà phê uống!”
Lâm An Thâm vẫn không nói gì, chỉ nắm tay cô tiến vào Lâm trạch. Vào Lâm trạch, Lâm gia gia, Lâm bố Lâm mẹ đều ngồi trong đại sảnh, rõ ràng là cả nhà đều đang đợi cô.
Lâm mẹ đón: “Tiểu Lộ, con đi đâu vậy? Lâm An Thâm rất lo lắng.”
Giản Lộ thấp giọng trả lời: “… Con đi mua cốc cà phê uống…” Đuôi mắt còn phóng đến cô giúp việc đi theo sau Lâm mẹ, cô lập tức bổ sung: “Thật xin lỗi khiến mọi người lo lắng, nhưng mà trước khi đi con đã nói cho Angel.” Lúc ấy Angle đang ở sân sau làm cỏ.
Cô giúp việc tên Angle thực vô tội giải thích: “Nhưng mà thiếu phu nhân, cô đi mua mất 4 tiếng 32 phút…”
Giản Lộ té xỉu. Sao mà trong Lâm trạch ngay cả một cô giúp việc cũng có thể tỉnh táo như vậy…
Lâm mẹ nhìn đến sắc mặt của Lâm An Thâm, lập tức làm công tác tư tưởng: “Tốt lắm, Tiểu Lộ, con về là tốt rồi, về sau trước khi ra ngoài thì gọi điện cho Lâm An Thâm một tiếng trước.”
Thật gọi điện cho anh còn có thể ra ngoài sao… Nhưng mà, Giản Lộ vẫn lập tức trả lời: “Con biết rồi.”
Lại nhắc tới điện thoại, theo bản năng Giản Lộ sờ vào túi – ách… Đã xảy ra chuyện…
“Hình như di động của em… “ Trong lúc tức giận rời khỏi quán cà phê cũng có nhìn qua, “quên trên xe taxi…” Cúi đầu mà đi, căn bản không dám nhìn mặt Lâm An Thâm.
Quả nhiên, mặt Lâm An Thâm bắn ra vài tia hắc khí. Lịch trình anh làm cho cô…!
Lâm mẹ không biết hai người đang ngầm dậy sóng: “Bên trong di động có gì quan trọng sao?”
“Quan trọng…” Anh đã rất tỉ mỉ viết ra bản ghi nhớ đó… Oa oa… Đêm nay là đêm tận thế rồi…
“Vậy con có nhớ số giấy phép của taxi không?”
“Không… nhớ rõ…”
“Hãng taxi nào?”
“Không… để ý…”
“Có nhìn thấy số bằng lái?”
“Không… chú ý…”
Lâm mẹ không còn cách nào nữa. Bà khó xử nhìn về phía Lâm An Thâm.
Nhưng mà Lâm An Thâm lại nói: “Anh có nhớ biển số xe. Việc này để anh xử lý là được.”
Giản Lộ liền dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Lâm An Thâm.
Lâm mẹ thoáng thấy Lâm An Thâm có chút xấu hổ, lại nhìn Giản Lộ dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy bên cạnh Lâm An Thâm có một Giản Lộ như vậy quả là một việc thật tốt.
“Tiểu Lộ hẳn là đói bụng rồi.” Lâm mẹ nói với dì Hồng ở một bên, “Ăn cơm đi.”
Sau đó nắm lấy tay Giản Lộ, dẫn cô đến nhà ăn: “Tiểu Lộ, về sau con muốn uống cà phê thì bảo Angle làm cho con, cô ấy pha cà phê rất ngon.”
Giản Lộ gật gật đầu: “Đúng vậy, con biết… Con vừa mới nghĩ muốn biết hương vị cà phê ngoài quán là như thế nào… Nghe nói người pha ở đó cũng đã giành giải trong cuộc thi pha cà phê. Uống xong cũng thấy không khác mấy.” Nhớ tới mình bị phun cà phê lên mặt, Giản Lộ lại cảm thấy tức giận cùng ghê tởm…!
Lâm mẹ nở nụ cười: “Phải không? Angle cũng có giấy chứng nhận bậc thầy về pha cà phê, lần sau con thử xem.”
Giản Lộ cảm thấy mình lại muốn xỉu!
Cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm mẹ một cái, người ta là bậc thầy về pha cà phê… mẹ lại để cho cô ấy đi làm cỏ?!
Vẫn nói từng người làm trong Lâm trạch đều mang tuyệt kỹ?!
Buổi tối ngày hôm sau, Giản Lộ nhìn đôi lông mày xoăn tít của Lâm An Thâm có thể biết được, Triệu Lãng lại giở trò. Ăn cơm chiều xong, Lâm An Thâm không làm việc trong thư phòng như mấy hôm trước nữa.
Giản Lộ đi theo anh về lại phòng ngủ.
Lâm An Thâm ngồi trên ghế mấy, kinh ngạc nhìn giá vẽ đến xuất thần.
Giản Lộ đau lòng thay anh, cảm giác sự việc mấy ngày nay khiến anh gầy đi. Nhẹ nhàng tiến vào trong lòng anh, dán trên ngực anh: “Lâm An Thâm, có phải anh rất bận đúng không? Em có thể giúp được gì cho anh không?”
Lâm An Thâm ôm chặt cô, dùng cằm vuốt ve tóc trên đỉnh đầu cô: “Em không cần lo lắng cho anh, cũng không cần giúp anh cái gì, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được.”
Giọng anh dịu dàng khiến Giản Lộ như đang nằm trên lông thiên nga: “Uhm, tốt, việc này em rất vui lòng!”
“Giản Lộ…”
“Hả?”
Nhưng mà thật lâu sau, trên đỉnh đầu không truyền đến câu tiếp theo.
Giản Lộ nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện Lâm An Thâm đã lại xuất thần không biết từ khi nào. “Lâm An Thâm, có phải hôm nay đã xảy ra việc gì rồi đúng không?”
Lâm An Thâm thu hồi tầm mắt, tránh đi cái nhìn của cô: “Hôm nay rất thuận lợi.”
Anh trả lời như vậy khiến Giản Lộ lại càng nghi ngờ: “Triệu Lãng bên kia lại có động tĩnh gì?”
Vừa nghe đến hai chữ Triệu Lãng, Lâm An Thâm liền nhạy cảm: “Em muốn quan tâm cái gì?”
Giản Lộ bị anh kì quái hỏi lại, mà vẻ mặt của anh cũng có vẻ kì quái: “Anh làm sao vậy? Em chỉ muốn hỏi một câu.”
Lâm An Thâm hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc: “Đừng hỏi. Tắm rồi đi ngủ đi.”
Giản Lộ cũng rất muốn biết, nhưng mà bị Lâm anh thâm giục đi tắm đành phải mang theo một dấu hỏi to đùng đi vào phòng tắm. Tắm xong, đi ra từ phòng tắm thấy Lâm An Thâm đang nói chuyện điện thoại.
Thoáng thấy bóng cô, anh nói tiếp hai câu rồi ngắt máy.
“Được, làm như lời tôi nói.”
“Có kết quả thì báo lại cho tôi.”
Rồi cứ như vậy mà cúp máy.
Trước khi tắm rửa, trong đầu Giản Lộ chỉ là 3 dấu chấm hỏi, tắm xong thì lại tăng lên thành 30 dấu chấm hỏi.
“Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
Lâm An Thâm rất nhanh gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Giản Lộ gọi anh lại: “Ôi chao, âu phục cùng caravat của anh còn chưa cởi!”
Bây giờ Lâm An Thâm mới tỉnh ra, cởi áo khoác cùng caravat.
Giản Lộ cầm lấy đồ của anh, nói thầm với anh: “Hôm nay anh lạ lắm, để ý đừng nhầm sữa tắm với dầu gội đầu với nhau…”
Treo quần áo của anh lên giá, theo thói quen vỗ vỗ vạt áo, lại phát hiện trong túi áo có cái gì cứng cứng làm tay cô đau: “Đồ ở trong anh còn quên không lấy ra nữa!”
Nói xong, thuận tay lấy vật đó ra.
Nhưng mà vừa lấy nó ra đã bị Lâm An Thâm nhanh tay giật lấy.
Giản Lộ kinh ngạc nhìn di động trong tay anh: “Nhanh như vậy anh đã tìm được điện thoại của em?! Thật lợi hại, thật lợi hại!”
Nhưng mà rất nhanh cô lại thấy khó hiểu, nhất là nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lâm An Thâm: “Vì sao tìm được cũng không nói cho em biết?”
Lâm An Thâm không trả lời.
Giản Lộ truy vấn: “Sao lại không đưa di động trả em?”
Lâm An Thâm nắm chặt chiếc di động trong tay: “Em muốn lấy di động này nhanh như vậy để làm gì?”
“Đây hẳn là câu em nên hỏi?” Thật sự Giản Lộ đến bị những hành vi, lời nói của Lâm An Thâm làm cho hồ đồ.
Lâm An Thâm lại không nói thêm một chữ nào, cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
“Này, Lâm An Thâm, anh làm gì? Điện thoại của em anh mang vào phòng tắm làm gì? Nó không thể bị ẩm hay dính nước đâu!” Giản Lộ kêu lên.
Lâm An Thâm quay đầu, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: “Không dùng được, chẳng phải là tốt sao?”
Giản Lộ hơi nổi da gà: “Điện thoại của em làm gì anh? Nếu không còn muốn dùng nó sao còn tìm nó về làm gì?”
“Em còn hỏi anh? Em có ý tốt hỏi anh?” Lâm An Thâm trả lời Giản Lộ.
Giản Lộ bị anh không dưng mà là hỏi một câu khiến cô tức giận: “Anh có ý gì? Có gì thì nói ra!”
Lâm An Thâm không khống chế được cảm xúc của bản thân: “Nói ra?! Anh hỏi em, tại sao trong nhật ký điện thoại lại có cuộc gọi của Triệu Lãng! Vì sao anh ta tới tìm em em lại không nói cho anh biết?!”
“Em… em không muốn phiền toái tới anh… Anh đã bận như vậy rồi.” Lập tức Giản Lộ không còn khí thế, tự biết mình đuối lý.
Lâm An Thâm xiết chặt di động, cuối cùng hỏi cô một câu: “Anh ta tìm em nói gì?”
Giản Lộ dừng một chút, bây giờ anh đang nổi giận, nếu nói chuyện Triệu Lãng yêu cầu cô ly hôn, nói vậy, anh nghe xong nhất định có thể tìm người đi ám sát Triệu Lãng. Cô cúi mặt: “Chưa nói cái gì…”
Cách cách, tiếng giận dữ. Di động của Giản Lộ bị Lâm An Thâm ném vào góc tường, rơi xuống đất tan xương nát thịt.
Giản Lộ há hốc miệng.
Nhìn sắc mặt cùng ánh mắt của anh đen đến cực điểm.
Giản Lộ cảm thấy quanh mình như bao phủ một tầng áp xuất thấp, tim cô đập lợi hại.
Lâm An Thâm bước từng bước tới gần cô: “Giản Lộ, hôm qua một mình em đi đâu?”
Giản Lộ không dám ngẩng đầu: “Là… quá cà phê…”
“Đi làm cái gì?” Lâm An Thâm lại càng tiến lại gần.
Giản Lộ không dám lui về phía sau, cũng không dám có hành động gì: “Uống cà phê…”
Lâm An Thâm đã đến trước mặt cô, dừng bước. Rồi sau đó nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Như vậy, cùng Triệu Lãng uống cà phê, vui vẻ sao?”
Lâm An Thâm nói: Em là của anh!
Nhưng mà trên ghế dài ở một góc, Giản Lộ cùng Triệu Lãng mắt to trừng mắt nhỏ, hiển nhiên bầu không khí này giữa hai người hoàn toàn không phù hợp với không khí trong quán.
“Triệu Lãng, rốt cuộc anh muốn cái gì?” Giản Lộ không muốn lòng vòng cùng với người trước mắt này.
Triệu Lãng bày ra bộ mặt của hoa hoa công tử: “Nghĩ muốn em.”
“Có bệnh! Căn bản tôi không biết anh, anh cũng không biết tôi!” Giản Lộ nhìn thấy khuôn mặt kia lại thấy hận.
“Nhưng mà không phải bây giờ hai ta đều biết nhau hay sao? Hơn nữa, Triệu Lãng đặt tay lên tay Giản Lộ, “Cho em biết thêm, chúng ta là tình cờ gặp nhau.”
Giống như là ném con sâu đi, Giản Lộ rụt tay lại: “Bệnh nặng rồi! Nói mục đích nhàm chán của anh ra đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi!”
Triệu Lãng chậm rãi sửa lại ống tay áo của mình: “Nhàm chán? Sẽ không đâu, mục tiêu của tôi chính là phá đổ Trọng Mộc, trừ khi Lâm An Thâm lấy em ra làm vật trao đổi. Em hãy xem cho rõ xem cuối cùng trở thành vật hy sinh là em hay Trọng Mộc?”
“Không cần nói, đương nhiên là Triệu Nhật!” Giản Lộ trả lời như lẽ dĩ nhiên.
Triệu Lãng nghe xong cũng không giận, chỉ nhắc nhở cô: “Phụ nữ, vẫn không cần tự cho mình là đúng.”
Giản Lộ cũng nhắc nhở hắn: “Đàn ông cũng vậy, cũng không nên tự cho mình là đúng.”
“Được, đúng là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, chẳng lẽ em dựa vào điểm ấy mà hấp dẫn đàn ông?” Triệu Lãng ôm tay đoán mò.
Giản Lộ vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh chê cười gì vậy! Tôi chỉ có như vậy với tiểu tử còn lông mao mà thôi. Tôi nói không sai, anh đừng trừng tôi, vô dụng! Nói đúng là anh phát dục không tốt mới làm nên mấy chuyện như vậy! Nếu không anh nói cho tôi biết, phá đổ Trọng Mộc, trở mặt cùng Lâm gia thì tốt gì cho anh?!”
Triệu Lãng không vội vã đáp lời Giản Lộ, nhấp một ngụm cà phê, lại nâng đôi mắt kiên định: “Em không cần quản tôi sẽ được cái gì, tôi chỉ muốn chia rẽ em và Lâm An Thâm.” Dứt lời lại nhấp một ngụm cà phê.
Một câu thành công ném hòn đá to vào mặt hồ yên lặng.
“… Vậy sai là từ anh…?”
Triệu Lãng cười nói: “Cần sao?” Rồi trong mắt lại lộ ra ý hận: “Giản Lộ, nói cho em biết, em cùng Lâm An Thâm không thể vui vẻ lâu được đâu!”
Giản Lộ giật mình.
Triệu Lãng nhìn thấy biểu tình này của cô, rất vừa lòng: “Triệu Lãng tôi mà nói thì nhất định làm được. Em đừng trách tôi chưa báo trước, nếu em không muốn Lâm An Thâm cùng Trọng Mộc phải ép buộc, tốt nhất em nên tự động cùng anh ta ly hôn.”
Nói xong, Triệu Lãng thấy người trước mặt đã phục hồi lại tinh thần, làm như hiểu rõ lại làm như bừng tỉnh đại ngộ.
Cho tới bây giờ phụ nữ bình thường ở trong mắt Triệu Lãng là động vật đơn giản nhất. Nếu không dỗ đươc, dọa một cái liền sợ ngay, còn muốn làm trái.
Anh vừa lòng uống một ngụm cà phê.
Giản Lộ lấy lại tinh thần, cảm thấy mình đã ngộ ra liền nói hởi anh ta: “Triệu Lãng, có phải anh từ thầm mến tôi mà bị từ chối?”
“…”
“Cho nên bây giờ thấy tôi lấy người khác phụ anh mà thẹn quá thành giận mới dẫn đến tâm lý vặn vẹo?”
“…”
“Mục đích của anh là chia rẽ gia đình hiện tại của tôi, sau đó làm cho tôi yêu anh, sau đó lại hung hăng ném tôi đi, làm cho tôi đau khổ?”
“…”
“Anh xem nhiều phim truyền hình lắm rồi à?”
“…”
“Anh thật sự rất độc ác –”
Đang nói một mạch, phù một tiếng, chợt thấy anh ta bất nhã phụt cà phê! Nhưng mà lại văng lên mặt cô!!
Giản Lộ tức giận lần thứ 2!
Trước khi trời tối, Giản Lộ trở lại Lâm trạch, kế hoạch của Giản Lộ là trở về nhà trước khai Lâm An Thâm về đến nhà. Nhưng mà kế hoạch với thực tế lại không giống nhau, khi xe taxi chở Giản Lộ về đến Lâm trạch, Lâm An Thâm đã đứng ở trước vườn hoa.
Từ xa nhìn lại, ánh nắng tươi tắn chiếu bóng anh thành một vệt dài trên đất, bộ âu phục cắt may chuẩn xác với người anh, caravat bị kéo hơi lệch một chút, nhưng cũng không phá vỡ hình tượng người đàn ông hoàn hảo, ngược lại lại khiến anh tỏa ra sự tuấn lãng không kiềm chế được. Quả thực là hình ảnh phong hoa đệ nhât tuyệt đại mỹ nam, nhưng mà được như vậy phải kiên quyết xem nhẹ biểu tình trên mặt anh.
Trời chưa tối, nhưng mặt anh đã đen.
Xuống xe, Giản Lộ liền cười hì hì lấy lòng: “Chồng, hôm nay anh về nhà sớm à?”
Lâm An Thâm không nói lời nào cả, chỉ trừng vệt cà phê trên vạt áo cô.
Giản Lộ thật thông minh báo cáo tình hình: “Vừa rồi em ra ngoài mua cốc cà phê uống!”
Lâm An Thâm vẫn không nói gì, chỉ nắm tay cô tiến vào Lâm trạch. Vào Lâm trạch, Lâm gia gia, Lâm bố Lâm mẹ đều ngồi trong đại sảnh, rõ ràng là cả nhà đều đang đợi cô.
Lâm mẹ đón: “Tiểu Lộ, con đi đâu vậy? Lâm An Thâm rất lo lắng.”
Giản Lộ thấp giọng trả lời: “… Con đi mua cốc cà phê uống…” Đuôi mắt còn phóng đến cô giúp việc đi theo sau Lâm mẹ, cô lập tức bổ sung: “Thật xin lỗi khiến mọi người lo lắng, nhưng mà trước khi đi con đã nói cho Angel.” Lúc ấy Angle đang ở sân sau làm cỏ.
Cô giúp việc tên Angle thực vô tội giải thích: “Nhưng mà thiếu phu nhân, cô đi mua mất 4 tiếng 32 phút…”
Giản Lộ té xỉu. Sao mà trong Lâm trạch ngay cả một cô giúp việc cũng có thể tỉnh táo như vậy…
Lâm mẹ nhìn đến sắc mặt của Lâm An Thâm, lập tức làm công tác tư tưởng: “Tốt lắm, Tiểu Lộ, con về là tốt rồi, về sau trước khi ra ngoài thì gọi điện cho Lâm An Thâm một tiếng trước.”
Thật gọi điện cho anh còn có thể ra ngoài sao… Nhưng mà, Giản Lộ vẫn lập tức trả lời: “Con biết rồi.”
Lại nhắc tới điện thoại, theo bản năng Giản Lộ sờ vào túi – ách… Đã xảy ra chuyện…
“Hình như di động của em… “ Trong lúc tức giận rời khỏi quán cà phê cũng có nhìn qua, “quên trên xe taxi…” Cúi đầu mà đi, căn bản không dám nhìn mặt Lâm An Thâm.
Quả nhiên, mặt Lâm An Thâm bắn ra vài tia hắc khí. Lịch trình anh làm cho cô…!
Lâm mẹ không biết hai người đang ngầm dậy sóng: “Bên trong di động có gì quan trọng sao?”
“Quan trọng…” Anh đã rất tỉ mỉ viết ra bản ghi nhớ đó… Oa oa… Đêm nay là đêm tận thế rồi…
“Vậy con có nhớ số giấy phép của taxi không?”
“Không… nhớ rõ…”
“Hãng taxi nào?”
“Không… để ý…”
“Có nhìn thấy số bằng lái?”
“Không… chú ý…”
Lâm mẹ không còn cách nào nữa. Bà khó xử nhìn về phía Lâm An Thâm.
Nhưng mà Lâm An Thâm lại nói: “Anh có nhớ biển số xe. Việc này để anh xử lý là được.”
Giản Lộ liền dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Lâm An Thâm.
Lâm mẹ thoáng thấy Lâm An Thâm có chút xấu hổ, lại nhìn Giản Lộ dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy bên cạnh Lâm An Thâm có một Giản Lộ như vậy quả là một việc thật tốt.
“Tiểu Lộ hẳn là đói bụng rồi.” Lâm mẹ nói với dì Hồng ở một bên, “Ăn cơm đi.”
Sau đó nắm lấy tay Giản Lộ, dẫn cô đến nhà ăn: “Tiểu Lộ, về sau con muốn uống cà phê thì bảo Angle làm cho con, cô ấy pha cà phê rất ngon.”
Giản Lộ gật gật đầu: “Đúng vậy, con biết… Con vừa mới nghĩ muốn biết hương vị cà phê ngoài quán là như thế nào… Nghe nói người pha ở đó cũng đã giành giải trong cuộc thi pha cà phê. Uống xong cũng thấy không khác mấy.” Nhớ tới mình bị phun cà phê lên mặt, Giản Lộ lại cảm thấy tức giận cùng ghê tởm…!
Lâm mẹ nở nụ cười: “Phải không? Angle cũng có giấy chứng nhận bậc thầy về pha cà phê, lần sau con thử xem.”
Giản Lộ cảm thấy mình lại muốn xỉu!
Cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm mẹ một cái, người ta là bậc thầy về pha cà phê… mẹ lại để cho cô ấy đi làm cỏ?!
Vẫn nói từng người làm trong Lâm trạch đều mang tuyệt kỹ?!
Buổi tối ngày hôm sau, Giản Lộ nhìn đôi lông mày xoăn tít của Lâm An Thâm có thể biết được, Triệu Lãng lại giở trò. Ăn cơm chiều xong, Lâm An Thâm không làm việc trong thư phòng như mấy hôm trước nữa.
Giản Lộ đi theo anh về lại phòng ngủ.
Lâm An Thâm ngồi trên ghế mấy, kinh ngạc nhìn giá vẽ đến xuất thần.
Giản Lộ đau lòng thay anh, cảm giác sự việc mấy ngày nay khiến anh gầy đi. Nhẹ nhàng tiến vào trong lòng anh, dán trên ngực anh: “Lâm An Thâm, có phải anh rất bận đúng không? Em có thể giúp được gì cho anh không?”
Lâm An Thâm ôm chặt cô, dùng cằm vuốt ve tóc trên đỉnh đầu cô: “Em không cần lo lắng cho anh, cũng không cần giúp anh cái gì, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được.”
Giọng anh dịu dàng khiến Giản Lộ như đang nằm trên lông thiên nga: “Uhm, tốt, việc này em rất vui lòng!”
“Giản Lộ…”
“Hả?”
Nhưng mà thật lâu sau, trên đỉnh đầu không truyền đến câu tiếp theo.
Giản Lộ nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện Lâm An Thâm đã lại xuất thần không biết từ khi nào. “Lâm An Thâm, có phải hôm nay đã xảy ra việc gì rồi đúng không?”
Lâm An Thâm thu hồi tầm mắt, tránh đi cái nhìn của cô: “Hôm nay rất thuận lợi.”
Anh trả lời như vậy khiến Giản Lộ lại càng nghi ngờ: “Triệu Lãng bên kia lại có động tĩnh gì?”
Vừa nghe đến hai chữ Triệu Lãng, Lâm An Thâm liền nhạy cảm: “Em muốn quan tâm cái gì?”
Giản Lộ bị anh kì quái hỏi lại, mà vẻ mặt của anh cũng có vẻ kì quái: “Anh làm sao vậy? Em chỉ muốn hỏi một câu.”
Lâm An Thâm hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc: “Đừng hỏi. Tắm rồi đi ngủ đi.”
Giản Lộ cũng rất muốn biết, nhưng mà bị Lâm anh thâm giục đi tắm đành phải mang theo một dấu hỏi to đùng đi vào phòng tắm. Tắm xong, đi ra từ phòng tắm thấy Lâm An Thâm đang nói chuyện điện thoại.
Thoáng thấy bóng cô, anh nói tiếp hai câu rồi ngắt máy.
“Được, làm như lời tôi nói.”
“Có kết quả thì báo lại cho tôi.”
Rồi cứ như vậy mà cúp máy.
Trước khi tắm rửa, trong đầu Giản Lộ chỉ là 3 dấu chấm hỏi, tắm xong thì lại tăng lên thành 30 dấu chấm hỏi.
“Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
Lâm An Thâm rất nhanh gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Giản Lộ gọi anh lại: “Ôi chao, âu phục cùng caravat của anh còn chưa cởi!”
Bây giờ Lâm An Thâm mới tỉnh ra, cởi áo khoác cùng caravat.
Giản Lộ cầm lấy đồ của anh, nói thầm với anh: “Hôm nay anh lạ lắm, để ý đừng nhầm sữa tắm với dầu gội đầu với nhau…”
Treo quần áo của anh lên giá, theo thói quen vỗ vỗ vạt áo, lại phát hiện trong túi áo có cái gì cứng cứng làm tay cô đau: “Đồ ở trong anh còn quên không lấy ra nữa!”
Nói xong, thuận tay lấy vật đó ra.
Nhưng mà vừa lấy nó ra đã bị Lâm An Thâm nhanh tay giật lấy.
Giản Lộ kinh ngạc nhìn di động trong tay anh: “Nhanh như vậy anh đã tìm được điện thoại của em?! Thật lợi hại, thật lợi hại!”
Nhưng mà rất nhanh cô lại thấy khó hiểu, nhất là nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lâm An Thâm: “Vì sao tìm được cũng không nói cho em biết?”
Lâm An Thâm không trả lời.
Giản Lộ truy vấn: “Sao lại không đưa di động trả em?”
Lâm An Thâm nắm chặt chiếc di động trong tay: “Em muốn lấy di động này nhanh như vậy để làm gì?”
“Đây hẳn là câu em nên hỏi?” Thật sự Giản Lộ đến bị những hành vi, lời nói của Lâm An Thâm làm cho hồ đồ.
Lâm An Thâm lại không nói thêm một chữ nào, cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
“Này, Lâm An Thâm, anh làm gì? Điện thoại của em anh mang vào phòng tắm làm gì? Nó không thể bị ẩm hay dính nước đâu!” Giản Lộ kêu lên.
Lâm An Thâm quay đầu, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: “Không dùng được, chẳng phải là tốt sao?”
Giản Lộ hơi nổi da gà: “Điện thoại của em làm gì anh? Nếu không còn muốn dùng nó sao còn tìm nó về làm gì?”
“Em còn hỏi anh? Em có ý tốt hỏi anh?” Lâm An Thâm trả lời Giản Lộ.
Giản Lộ bị anh không dưng mà là hỏi một câu khiến cô tức giận: “Anh có ý gì? Có gì thì nói ra!”
Lâm An Thâm không khống chế được cảm xúc của bản thân: “Nói ra?! Anh hỏi em, tại sao trong nhật ký điện thoại lại có cuộc gọi của Triệu Lãng! Vì sao anh ta tới tìm em em lại không nói cho anh biết?!”
“Em… em không muốn phiền toái tới anh… Anh đã bận như vậy rồi.” Lập tức Giản Lộ không còn khí thế, tự biết mình đuối lý.
Lâm An Thâm xiết chặt di động, cuối cùng hỏi cô một câu: “Anh ta tìm em nói gì?”
Giản Lộ dừng một chút, bây giờ anh đang nổi giận, nếu nói chuyện Triệu Lãng yêu cầu cô ly hôn, nói vậy, anh nghe xong nhất định có thể tìm người đi ám sát Triệu Lãng. Cô cúi mặt: “Chưa nói cái gì…”
Cách cách, tiếng giận dữ. Di động của Giản Lộ bị Lâm An Thâm ném vào góc tường, rơi xuống đất tan xương nát thịt.
Giản Lộ há hốc miệng.
Nhìn sắc mặt cùng ánh mắt của anh đen đến cực điểm.
Giản Lộ cảm thấy quanh mình như bao phủ một tầng áp xuất thấp, tim cô đập lợi hại.
Lâm An Thâm bước từng bước tới gần cô: “Giản Lộ, hôm qua một mình em đi đâu?”
Giản Lộ không dám ngẩng đầu: “Là… quá cà phê…”
“Đi làm cái gì?” Lâm An Thâm lại càng tiến lại gần.
Giản Lộ không dám lui về phía sau, cũng không dám có hành động gì: “Uống cà phê…”
Lâm An Thâm đã đến trước mặt cô, dừng bước. Rồi sau đó nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Như vậy, cùng Triệu Lãng uống cà phê, vui vẻ sao?”
Lâm An Thâm nói: Em là của anh!
Tác giả :
Phong Tử Tiểu Thư