Gả Cho Lâm An Thâm
Chương 12
Nói chuyện xong với Đỗ Trung thì trời cũng đã khuya, lúc Giản Lộ về nhà thì Lâm An Thâm cũng chưa về. Ném túi xách lên sô pha, người cũng thả xuống luôn. Giản Lộ nhìn di động trong tay, chưa xem lại danh sách cuộc gọi cũng chưa đọc tin nhắn.
Vừa mới nhắn tin hỏi Lâm An Thâm ở đâu. Bên kia chậm chạp nhắn lại, hơn nữa ngắn ngủn chỉ có bốn chữ: em đi ngủ trước.
Giản lô xoa xoa đôi mắt, công phu thuyết phục của Đỗ Trung là hạng nhất, cùng anh nói chuyện thật vất vả, nói chuyện một buổi tối với anh không thua gì mất ngủ hai đêm. Cho nên sau khi dọn dẹp song mọi thứ, còn tưởng chờ được Lâm An Thâm về thì đã ngủ thiếp mất ở trên sô pha.
Khi Giản Lộ tỉnh lại, trời đã sáng thì lại phát hiện mình đã được bế lên giường. Bật loa, nhạc của Muse lại gào rú.
Giản Lộ hơi tỉnh người, đến phòng tắm bắt đầu đánh răng, đang đánh răng thì phát hiện có một cánh tay từ phía sau ôm lấy cả thân hình.
“Sớm.”
“Sớm…” Miệng Giản Lộ vẫn còn bọt, chỉ có thể phát ra tiếng mơ hồ. Sau đó tiếp tục đánh răng.
Khuôn mặt của một con hồ ly vùi vào gáy Giản Lộ, hít vào thật sâu hương vị của cô: “Xin lỗi, hôm qua để em đợi anh.”
“Uhm…”
“Không có lần sau.”
Súc miệng, lau hết bọt quanh mép: “Ừ…”
“Em giận?”
“Không…” Dùng khăn lau sạch mặt. Muốn đi đến tủ lấy sữa rửa mặt, xoay người thì lại bị móng vuốt hồ ly chặn lại, không buông: “Buông tay, em muốn đi ra chỗ tủ.”
Khuôn mặt hồ ly ngày càng tiến gần, hai mắt khẩn trương quan sát sắc mặt của cô: “Lần sau anh không dám…”
Giản Lộ đẩy khuôn mặt kia ra: “Em nói không tức giận.” Cô cũng không có nhỏ nhen so đo với anh.
“Anh phải kiểm tra lại đã.”
“Kiểm tra… A…” Kiểm tra cái gì, có cái gì mà kiểm tra. Nhưng còn chưa dứt lời anh đã hôn lên môi cô.
Kiểm tra xong, Lâm An Thâm mới buông ra. Uhm, thực sự không giận. Bằng không anh cũng chẳng biết phải dỗ cô như thế nào… ‘Tâm sự con gái’ không đề cập đến kỹ xảo này.
Giản Lộ thở phì phò, dùng ánh mắt ai oán nhìn anh, anh khiến cô rửa mặt cũng thật vất vả: “Mở tủ, lấy sữa rửa mặt cho em.”
Lâm An Thâm cười cười, ngoan ngoãn nhận mệnh.
“Hôm qua anh đi đâu? Nhân vật quan trọng kia là ai?”
“Phòng hành chính ở bên Mỹ hôm qua sang, bà ấy còn mang cả một đội sang đây kiểm tra. Vì mấy công trình trọng điểm ở thị trường Trung Quốc đều do anh làm, nên anh phải theo bà ấy giải thích một chút.” Nghĩ nghĩ, rồi lại đem công việc báo cáo đầy đủ: “Bây giờ thị trường Trung Quốc ngày càng rộng mở, giá trị tăng từng năm, bởi vậy từ trước tổng công ty đã muốn lấy thị trường này làm thị trường chính, hằng năm đều có tổ thị sát về kiểm tra.”
“A…”
Lâm An Thâm thận trọng quan sát từng chút biểu hiện trên khuôn mặt của cô, uhm, hoàn hảo… Nhưng hiện tại đến phiên anh sắc mặt không tốt. Nhớ tới đêm qua, khi về nhà, vừa mới mở cửa ra thì thấy cô đang nằm trên sô pha, mặc áo ngủ mỏng manh, lại không có chăn, cửa sổ cũng không đóng. Gió lạnh ban đêm thổi từng cơn vào phòng, cô nằm cuộn tròn trên sô pha mà cũng không biết về phòng mà ngủ! Lúc anh ôm cô về phòng, thân thể cô lạnh băng làm anh thực sự tức giận.
Giản Lộ rửa xong mặt, ngẩng đầu lên thì lại thấy khuôn mặt như Bao Công của anh, liền co rúm người lại. Sao cô vừa mới rửa mặt xong, sắc mặt của anh lại thành như vậy…
“Về sau không được ngủ trên sô pha.”
“Sáng hôm nay em tỉnh lại ở trên giường.”
“Đó là sau khi anh bế em về phòng.”
“Mấy giờ hôm qua anh về?”
“Hơn 12h15 một chút.”
“Vậy sao anh về trễ để không đưa em về phòng?”
“…”
“Lần sau về sớm một chút để chuyển.”
“…”
Trong công ty.
42 chiếc ghế đặt trang trọng trước sân khấu khiến nhân viên trong công ty tràn ngập hoảng sợ cùng khẩn trương. E-mail khẩn được gửi khắp các hòm thư của nhân viên, phòng hành chính của tổng bộ có thể kiểm tra bất ngờ các phòng trong mọi tình huống.
Cuộc sống của Giản Lộ có chút cẩu thả, nhưng công việc thì luôn xử lý gọn gàng ngăn nắp. Kỳ thật, theo Lâm An Thâm cũng không có nhiều tài liệu cần cô để ý, cho nên cô cũng không lo người của tổng bộ kiểm tra hôm nay.
Giản Lộ đóng hòm thư, thong thả nhấc chén trà uống một ngụm.
Nhưng mà mới nhấp được môi, thang máy chuyên dụng liền đinh một tiếng. Giản Lộ nghi hoặc, không phải Lâm An Thâm đang ở trong phòng sao? Còn chưa kịp nghĩ lại, cửa thang máy chậm rãi mở ra, vài nhân vật quan trọng người ngoại quốc từ bên trong đi ra, uy phong lẫm liệt, ánh mắt sắc bén.
Giản Lộ vừa nhìn là đoán được nhân vật cao cấp ở tổng bộ. Cô liền bảo trì trạng thái chuyên nghiệp, mỉm cười đón nhận. Nhưng mới một giây còn có thể nói thong dong đối mặt, kế tiếp nhìn đến một nhân vật ra sau, Giản Lộ cũng không thể trấn tĩnh như lúc đầu.
Đó là một người phụ nữ. Trong một đoàn đàn ông khí thế, sức nặng của cô ấy cũng không hề kém cạnh. Cô mặc một bộ trang phục được cắt may khéo léo, phối hợp hài hòa với nhan sắc. Khí thế cùng nét quyến rũ quyện lại lại càng tăng thêm sức mạnh, nét mặt tỏa sáng. Nhìn khuôn mặt của người phụ này cũng không đoán được ra tuổi. Nhưng đôi mắt lộ ra ánh nhìn sắc bén nhưng vẫn lịch lãm.
Đây khẳng định là người phụ nữ hôm qua Lâm An Thâm phải tiếp. Hôm nay cô cũng đã được kiện kiến rồi?! Nhất thời Giản Lộ cảnh giác cao độ.
Giản Lộ mỉm cười: “Xin chào các vị.”
Sau đó một người đàn ông tiến lên, giơ thẻ công tác cho Giản Lộ nói: “Xin thông báo cho tổng kiến trúc sư Lâm.”
Giản Lộ nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm tán thưởng trình độ ngoại ngữ của người ngoại quốc này, nói tiếng Trung là tiếng Bắc Kinh tiêu chuẩn.
Xoay người muốn đi gõ cửa phòng Lâm An Thâm, lại phát hiện anh đã sớm để ý tới sự việc bên ngoài, mở cửa phòng tiến nhanh ra đây, mặt còn đanh lại.
Lâm An Thâm tiến thẳng tới người phụ nữ phía sau nói: “Thói quen của tôi như thế nào chẳng lẽ bà đã quên? Nếu bà không đi bây giờ, thì tôi đi.”
Giản Lộ choáng. Thứ nhất là vì thái độ của Lâm An Thâm với người phụ nữ kia, thứ hai là cô chưa từng nghe Lâm An Thâm dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với ai.
Người phụ nữ tiến lên từ phía sau, tiếng gót giày lướt trên nền đá vang vọng trong sảnh. Đối mặt với thái độ Lâm An Thâm, trái lại cô ấy còn cười, cười đến phong tình vạn chủng. Khả cũng không phải cười với Lâm An Thâm mà là cười với Giản Lộ: “Giản tiểu thư, phiền cô thông báo cho tổng triến trúc sư Lâm.” Giọng nói tựa như gió thoảng.
“Là…” Giản Lộ chuyển tới Lâm An Thâm. “Lâm tổng –”
Nhưng còn chưa đợi Giản Lộ nói hết, mặt Lâm An Thâm đã tối lại, hướng người phụ nữ kia: “Vào phòng nói chuyện!”
Quay lại nói với Giản Lộ: “Cám ơn cô, công tác của cô rất đúng chỗ.” Dứt lời liền tiến vào phòng Lâm An Thâm.
Mặt Giản Lộ đen lại…
Cả hai người đề ở trong phòng, Giản Lộ vừa định mời những người còn lại vào phòng theo, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy tất cả họ đều tiến vào thang máy, bắt đầu kiểm tra ở các phòng khác. Nhìn đến hướng thang máy đi lên trên, nghĩ nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho Joey: “Cơ động đến. Đề phòng.”
Sau đó liền nghe tiếng Joey oa oa chói tai trong điện thoại, Giản Lộ quyết đoán cúp máy. Cô còn phải bảo vệ lỗ tai để nghe lén động tĩnh trong phòng Lâm An Thâm. Căng tai, nghe xong lại nghe, oa oa… Một mảnh tĩnh lặng. Vì sao Lâm An Thâm có Thuận Phong Nhĩ mà cô lại không có. Giản Lộ không hề mất ước muốn nghe lén trong đầu. Không biết ai sẽ ra trước.
Nhưng là từ buổi sáng cho đến giữa trưa, cửa phòng cũng không mở ra.
Giản Lộ ngồi tại bàn làm việc, nhìn trừng trừng vào cánh cửa đối diện. Lâu như vậy rồi, tán gẫu chắc cũng phải đến lịch sử của ngàn năm trước rồi chứ.
Thang máy đinh một tiếng, cửa mở, Joey bước ra. Chưa bước lại gần đã kêu to: “Jane, đi ăn cơm trưa không? Cám ơn vụ mật báo, mình mời! Đi! Cậu còn chưa nói người đi xe Harley là ai đâu!”
Mắt Giản Lộ thiếu chút nữa trợn trắng, mục đích thật sự của con người này hẳn là vế sau: “Không đi! Cậu ăn mình đi.”
“Cậu mới thăng tiên à? Dạo này mình mời ăn cơm cậu đều không đi! Người ta nói yêu rồi thì uống nước lã cũng no, thật đúng nha! Tuy rằng bạn trai cậu đúng là cực phẩm, nhưng tình yêu cũng không thay được cơm! Nói qua cũng phải nói lại, hôm qua các cậu đi ăn… đặc sản no rồi chứ gì?” Nói xong, Joey còn ném lại cho Giản Lộ một nụ cười ám muội.
Giản Lộ hướng con ruồi Joey xua xua tay: “Đi nhanh chút đi… Rất phiền…”
“Phiền?” Joey làm bộ lo lắng: “Nha đầu ngốc nhà cậu sẽ không quên tránh thai chứ?”
Giản Lộ nghe xong mặt lập tức đỏ bừng, nói lớn: “Cậu nói loạn gì đấy?! Não cậu để đi đâu vậy, mau đi ăn cơm đi!”
Joey còn muốn moi được thông tin gì ở Giản Lộ thì đã bị một âm thanh ngăn lại: “Thư ký Cao.”
Joey dừng lại trong một khắc, thoáng chốc trong mắt phát ra vô số hoa đào, thanh âm cũng dịu dàng thêm vài phần: “Là…”
Giản Lộ quay đầu nhìn lại, Lâm An Thâm đang đứng ở cửa phòng, mà gương mặt so với cánh cửa càng đen hơn. Anh mở miệng nói: “Tôi còn mấy mục công việc cần trao đổi với Giản Lộ.”
Joey cảm thấy vận khí hôm nay của bản thân thực sự không tồi, không tin được miệng vàng của Lâm An Thâm lại nói chuyện với cô! Còn biết cô họ Cao!! Ở trong lòng Joey, bạn trai Jane là cực phẩm, Lâm An Thâm lại là cực phẩm trong cực phẩm. Joey thẹn thùng không thôi, trả lời: “Em hiểu, em đi ngay.” Nói được thì làm được, không hai lời, Joey tiến vào thang máy.
Giản Lộ thở dài, loại ruồi bọ háo sắc như Joey thì chỉ có thuốc như Lâm An Thâm mới diệt được. Tai rốt cuộc cũng được nghỉ, nhưng không khí xung quanh lại như ngày càng đặc. Giản Lộ thế này tỉnh lại, Lâm An Thâm nghe vậy không có hiểu lầm gì chứ…
Chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh Lâm An Thâm vỗ vỗ bờ vai anh, sau đó tiến tới trước mặt Giản Lộ cười tao nhã. Giản Lộ còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong nụ cười đó thì cô ấy đã đi qua Giản Lộ. Đám ‘cơ động’ cũng đã đứng ở trước cửa thang máy chuyên dụng, vây quanh người nọ rồi rời đi.
Khi Giản Lộ quay người nhìn Lâm An Thâm, anh đã bước vào phòng. Mà cửa phong vẫn mở, hiển nhiên anh muốn cô vào. Giản Lộ chậm chạp bước vào, Lâm An Thâm đã dọn song đồ ăn ở trên bàn, anh đang ngồi ở một bên.
Giản Lộ ngoan ngoãn ngồi vào ghế đối diện, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
“Hôm qua em có gặp Đỗ Trung?”
Giản Lộ gắp miếng rau: “Uhm…”
Ăn hết miếng rau, tưởng anh lại hỏi gì nữa nhưng anh lại không có hỏi. Hẳn là muốn hỏi gì nhưng lại không biết nói ra sao.
Cứ như vậy, một buổi chiều rồi lại đến bữa tối, Lâm An Thâm cũng chưa nói tiếp câu nào.
Lâm An Thâm nói: Anh chỉ là rất sợ…
Vừa mới nhắn tin hỏi Lâm An Thâm ở đâu. Bên kia chậm chạp nhắn lại, hơn nữa ngắn ngủn chỉ có bốn chữ: em đi ngủ trước.
Giản lô xoa xoa đôi mắt, công phu thuyết phục của Đỗ Trung là hạng nhất, cùng anh nói chuyện thật vất vả, nói chuyện một buổi tối với anh không thua gì mất ngủ hai đêm. Cho nên sau khi dọn dẹp song mọi thứ, còn tưởng chờ được Lâm An Thâm về thì đã ngủ thiếp mất ở trên sô pha.
Khi Giản Lộ tỉnh lại, trời đã sáng thì lại phát hiện mình đã được bế lên giường. Bật loa, nhạc của Muse lại gào rú.
Giản Lộ hơi tỉnh người, đến phòng tắm bắt đầu đánh răng, đang đánh răng thì phát hiện có một cánh tay từ phía sau ôm lấy cả thân hình.
“Sớm.”
“Sớm…” Miệng Giản Lộ vẫn còn bọt, chỉ có thể phát ra tiếng mơ hồ. Sau đó tiếp tục đánh răng.
Khuôn mặt của một con hồ ly vùi vào gáy Giản Lộ, hít vào thật sâu hương vị của cô: “Xin lỗi, hôm qua để em đợi anh.”
“Uhm…”
“Không có lần sau.”
Súc miệng, lau hết bọt quanh mép: “Ừ…”
“Em giận?”
“Không…” Dùng khăn lau sạch mặt. Muốn đi đến tủ lấy sữa rửa mặt, xoay người thì lại bị móng vuốt hồ ly chặn lại, không buông: “Buông tay, em muốn đi ra chỗ tủ.”
Khuôn mặt hồ ly ngày càng tiến gần, hai mắt khẩn trương quan sát sắc mặt của cô: “Lần sau anh không dám…”
Giản Lộ đẩy khuôn mặt kia ra: “Em nói không tức giận.” Cô cũng không có nhỏ nhen so đo với anh.
“Anh phải kiểm tra lại đã.”
“Kiểm tra… A…” Kiểm tra cái gì, có cái gì mà kiểm tra. Nhưng còn chưa dứt lời anh đã hôn lên môi cô.
Kiểm tra xong, Lâm An Thâm mới buông ra. Uhm, thực sự không giận. Bằng không anh cũng chẳng biết phải dỗ cô như thế nào… ‘Tâm sự con gái’ không đề cập đến kỹ xảo này.
Giản Lộ thở phì phò, dùng ánh mắt ai oán nhìn anh, anh khiến cô rửa mặt cũng thật vất vả: “Mở tủ, lấy sữa rửa mặt cho em.”
Lâm An Thâm cười cười, ngoan ngoãn nhận mệnh.
“Hôm qua anh đi đâu? Nhân vật quan trọng kia là ai?”
“Phòng hành chính ở bên Mỹ hôm qua sang, bà ấy còn mang cả một đội sang đây kiểm tra. Vì mấy công trình trọng điểm ở thị trường Trung Quốc đều do anh làm, nên anh phải theo bà ấy giải thích một chút.” Nghĩ nghĩ, rồi lại đem công việc báo cáo đầy đủ: “Bây giờ thị trường Trung Quốc ngày càng rộng mở, giá trị tăng từng năm, bởi vậy từ trước tổng công ty đã muốn lấy thị trường này làm thị trường chính, hằng năm đều có tổ thị sát về kiểm tra.”
“A…”
Lâm An Thâm thận trọng quan sát từng chút biểu hiện trên khuôn mặt của cô, uhm, hoàn hảo… Nhưng hiện tại đến phiên anh sắc mặt không tốt. Nhớ tới đêm qua, khi về nhà, vừa mới mở cửa ra thì thấy cô đang nằm trên sô pha, mặc áo ngủ mỏng manh, lại không có chăn, cửa sổ cũng không đóng. Gió lạnh ban đêm thổi từng cơn vào phòng, cô nằm cuộn tròn trên sô pha mà cũng không biết về phòng mà ngủ! Lúc anh ôm cô về phòng, thân thể cô lạnh băng làm anh thực sự tức giận.
Giản Lộ rửa xong mặt, ngẩng đầu lên thì lại thấy khuôn mặt như Bao Công của anh, liền co rúm người lại. Sao cô vừa mới rửa mặt xong, sắc mặt của anh lại thành như vậy…
“Về sau không được ngủ trên sô pha.”
“Sáng hôm nay em tỉnh lại ở trên giường.”
“Đó là sau khi anh bế em về phòng.”
“Mấy giờ hôm qua anh về?”
“Hơn 12h15 một chút.”
“Vậy sao anh về trễ để không đưa em về phòng?”
“…”
“Lần sau về sớm một chút để chuyển.”
“…”
Trong công ty.
42 chiếc ghế đặt trang trọng trước sân khấu khiến nhân viên trong công ty tràn ngập hoảng sợ cùng khẩn trương. E-mail khẩn được gửi khắp các hòm thư của nhân viên, phòng hành chính của tổng bộ có thể kiểm tra bất ngờ các phòng trong mọi tình huống.
Cuộc sống của Giản Lộ có chút cẩu thả, nhưng công việc thì luôn xử lý gọn gàng ngăn nắp. Kỳ thật, theo Lâm An Thâm cũng không có nhiều tài liệu cần cô để ý, cho nên cô cũng không lo người của tổng bộ kiểm tra hôm nay.
Giản Lộ đóng hòm thư, thong thả nhấc chén trà uống một ngụm.
Nhưng mà mới nhấp được môi, thang máy chuyên dụng liền đinh một tiếng. Giản Lộ nghi hoặc, không phải Lâm An Thâm đang ở trong phòng sao? Còn chưa kịp nghĩ lại, cửa thang máy chậm rãi mở ra, vài nhân vật quan trọng người ngoại quốc từ bên trong đi ra, uy phong lẫm liệt, ánh mắt sắc bén.
Giản Lộ vừa nhìn là đoán được nhân vật cao cấp ở tổng bộ. Cô liền bảo trì trạng thái chuyên nghiệp, mỉm cười đón nhận. Nhưng mới một giây còn có thể nói thong dong đối mặt, kế tiếp nhìn đến một nhân vật ra sau, Giản Lộ cũng không thể trấn tĩnh như lúc đầu.
Đó là một người phụ nữ. Trong một đoàn đàn ông khí thế, sức nặng của cô ấy cũng không hề kém cạnh. Cô mặc một bộ trang phục được cắt may khéo léo, phối hợp hài hòa với nhan sắc. Khí thế cùng nét quyến rũ quyện lại lại càng tăng thêm sức mạnh, nét mặt tỏa sáng. Nhìn khuôn mặt của người phụ này cũng không đoán được ra tuổi. Nhưng đôi mắt lộ ra ánh nhìn sắc bén nhưng vẫn lịch lãm.
Đây khẳng định là người phụ nữ hôm qua Lâm An Thâm phải tiếp. Hôm nay cô cũng đã được kiện kiến rồi?! Nhất thời Giản Lộ cảnh giác cao độ.
Giản Lộ mỉm cười: “Xin chào các vị.”
Sau đó một người đàn ông tiến lên, giơ thẻ công tác cho Giản Lộ nói: “Xin thông báo cho tổng kiến trúc sư Lâm.”
Giản Lộ nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm tán thưởng trình độ ngoại ngữ của người ngoại quốc này, nói tiếng Trung là tiếng Bắc Kinh tiêu chuẩn.
Xoay người muốn đi gõ cửa phòng Lâm An Thâm, lại phát hiện anh đã sớm để ý tới sự việc bên ngoài, mở cửa phòng tiến nhanh ra đây, mặt còn đanh lại.
Lâm An Thâm tiến thẳng tới người phụ nữ phía sau nói: “Thói quen của tôi như thế nào chẳng lẽ bà đã quên? Nếu bà không đi bây giờ, thì tôi đi.”
Giản Lộ choáng. Thứ nhất là vì thái độ của Lâm An Thâm với người phụ nữ kia, thứ hai là cô chưa từng nghe Lâm An Thâm dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với ai.
Người phụ nữ tiến lên từ phía sau, tiếng gót giày lướt trên nền đá vang vọng trong sảnh. Đối mặt với thái độ Lâm An Thâm, trái lại cô ấy còn cười, cười đến phong tình vạn chủng. Khả cũng không phải cười với Lâm An Thâm mà là cười với Giản Lộ: “Giản tiểu thư, phiền cô thông báo cho tổng triến trúc sư Lâm.” Giọng nói tựa như gió thoảng.
“Là…” Giản Lộ chuyển tới Lâm An Thâm. “Lâm tổng –”
Nhưng còn chưa đợi Giản Lộ nói hết, mặt Lâm An Thâm đã tối lại, hướng người phụ nữ kia: “Vào phòng nói chuyện!”
Quay lại nói với Giản Lộ: “Cám ơn cô, công tác của cô rất đúng chỗ.” Dứt lời liền tiến vào phòng Lâm An Thâm.
Mặt Giản Lộ đen lại…
Cả hai người đề ở trong phòng, Giản Lộ vừa định mời những người còn lại vào phòng theo, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy tất cả họ đều tiến vào thang máy, bắt đầu kiểm tra ở các phòng khác. Nhìn đến hướng thang máy đi lên trên, nghĩ nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho Joey: “Cơ động đến. Đề phòng.”
Sau đó liền nghe tiếng Joey oa oa chói tai trong điện thoại, Giản Lộ quyết đoán cúp máy. Cô còn phải bảo vệ lỗ tai để nghe lén động tĩnh trong phòng Lâm An Thâm. Căng tai, nghe xong lại nghe, oa oa… Một mảnh tĩnh lặng. Vì sao Lâm An Thâm có Thuận Phong Nhĩ mà cô lại không có. Giản Lộ không hề mất ước muốn nghe lén trong đầu. Không biết ai sẽ ra trước.
Nhưng là từ buổi sáng cho đến giữa trưa, cửa phòng cũng không mở ra.
Giản Lộ ngồi tại bàn làm việc, nhìn trừng trừng vào cánh cửa đối diện. Lâu như vậy rồi, tán gẫu chắc cũng phải đến lịch sử của ngàn năm trước rồi chứ.
Thang máy đinh một tiếng, cửa mở, Joey bước ra. Chưa bước lại gần đã kêu to: “Jane, đi ăn cơm trưa không? Cám ơn vụ mật báo, mình mời! Đi! Cậu còn chưa nói người đi xe Harley là ai đâu!”
Mắt Giản Lộ thiếu chút nữa trợn trắng, mục đích thật sự của con người này hẳn là vế sau: “Không đi! Cậu ăn mình đi.”
“Cậu mới thăng tiên à? Dạo này mình mời ăn cơm cậu đều không đi! Người ta nói yêu rồi thì uống nước lã cũng no, thật đúng nha! Tuy rằng bạn trai cậu đúng là cực phẩm, nhưng tình yêu cũng không thay được cơm! Nói qua cũng phải nói lại, hôm qua các cậu đi ăn… đặc sản no rồi chứ gì?” Nói xong, Joey còn ném lại cho Giản Lộ một nụ cười ám muội.
Giản Lộ hướng con ruồi Joey xua xua tay: “Đi nhanh chút đi… Rất phiền…”
“Phiền?” Joey làm bộ lo lắng: “Nha đầu ngốc nhà cậu sẽ không quên tránh thai chứ?”
Giản Lộ nghe xong mặt lập tức đỏ bừng, nói lớn: “Cậu nói loạn gì đấy?! Não cậu để đi đâu vậy, mau đi ăn cơm đi!”
Joey còn muốn moi được thông tin gì ở Giản Lộ thì đã bị một âm thanh ngăn lại: “Thư ký Cao.”
Joey dừng lại trong một khắc, thoáng chốc trong mắt phát ra vô số hoa đào, thanh âm cũng dịu dàng thêm vài phần: “Là…”
Giản Lộ quay đầu nhìn lại, Lâm An Thâm đang đứng ở cửa phòng, mà gương mặt so với cánh cửa càng đen hơn. Anh mở miệng nói: “Tôi còn mấy mục công việc cần trao đổi với Giản Lộ.”
Joey cảm thấy vận khí hôm nay của bản thân thực sự không tồi, không tin được miệng vàng của Lâm An Thâm lại nói chuyện với cô! Còn biết cô họ Cao!! Ở trong lòng Joey, bạn trai Jane là cực phẩm, Lâm An Thâm lại là cực phẩm trong cực phẩm. Joey thẹn thùng không thôi, trả lời: “Em hiểu, em đi ngay.” Nói được thì làm được, không hai lời, Joey tiến vào thang máy.
Giản Lộ thở dài, loại ruồi bọ háo sắc như Joey thì chỉ có thuốc như Lâm An Thâm mới diệt được. Tai rốt cuộc cũng được nghỉ, nhưng không khí xung quanh lại như ngày càng đặc. Giản Lộ thế này tỉnh lại, Lâm An Thâm nghe vậy không có hiểu lầm gì chứ…
Chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh Lâm An Thâm vỗ vỗ bờ vai anh, sau đó tiến tới trước mặt Giản Lộ cười tao nhã. Giản Lộ còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong nụ cười đó thì cô ấy đã đi qua Giản Lộ. Đám ‘cơ động’ cũng đã đứng ở trước cửa thang máy chuyên dụng, vây quanh người nọ rồi rời đi.
Khi Giản Lộ quay người nhìn Lâm An Thâm, anh đã bước vào phòng. Mà cửa phong vẫn mở, hiển nhiên anh muốn cô vào. Giản Lộ chậm chạp bước vào, Lâm An Thâm đã dọn song đồ ăn ở trên bàn, anh đang ngồi ở một bên.
Giản Lộ ngoan ngoãn ngồi vào ghế đối diện, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
“Hôm qua em có gặp Đỗ Trung?”
Giản Lộ gắp miếng rau: “Uhm…”
Ăn hết miếng rau, tưởng anh lại hỏi gì nữa nhưng anh lại không có hỏi. Hẳn là muốn hỏi gì nhưng lại không biết nói ra sao.
Cứ như vậy, một buổi chiều rồi lại đến bữa tối, Lâm An Thâm cũng chưa nói tiếp câu nào.
Lâm An Thâm nói: Anh chỉ là rất sợ…
Tác giả :
Phong Tử Tiểu Thư