Truyện Gả Cho Góa Nam Nhân - Nhất Điểu Anh Minh
Chương 47 - Chương 47
Thần Tư kéo ghế ngồi xuống, một bên nhàn nhã chọn nguyên liệu, một bên thì thầm êm tai.
Du Bách Ngạn cùng Thần Hiên vốn là đồng học cùng trường, trưởng bối hai nhà cũng thường xuyên qua lại từ trước, chuyện Du thiếu gia đến Phạm gia làm khách cũng là thường xuyên, đương nhiên sẽ có lúc đụng phải Thần Tư.
Du Bách Ngạn năm đó mười ba mười bốn tuổi, Thần Tư cũng chỉ sáu bảy tuổi. Tiểu cô nương xinh xắn mũm mĩm khi ấy thích nhất chính là mang theo bánh đậu đỏ sữa tươi đến hoa viên, vừa ngắm hoa bắt bướm vừa nếm mĩ vị ngọt ngào.
Lần ấy nàng đến hoa viên trong đại viện, nhìn thấy nhị ca cùng một người bạn đang ở đó câu cá, hai người vừa nói vừa cười ầm ĩ, dọa cá dưới hồ trốn sạch. Nhị ca trông thấy nàng đến, biết muội muội thích nhất là náo nhiệt liền vui vẻ vẫy nàng đến góp vui. Tiểu cô nương nhu thuận đặt mâm điểm tâm trên bàn, chạy đến rúc vào lòng nhị ca, bình bình đạm đạm nhìn mặt hồ an tĩnh đến xuất thần.
Qua một lát, cần câu giật giật, tiểu cô nương cao hứng vỗ tay, Thần Hiên chậm rãi kéo cần câu, một tay cầm vợt bắt cá. Thần Tư sờ sờ chú cá nhỏ bóng loáng, hớn hở vô cùng, vừa quay đầu liền phát hiện cần câu bên cạnh trống không, vị ca ca kia đã đi đâu không biết.
"Tiểu chim sẻ, ngươi dám ăn vụn điểm tâm của muội muội ta à?" Nhị ca nhanh chóng phát hiện ra điểm lạ thường, nói lớn: "Đường đường là nam nhân, lại là ca ca sao lại làm thế? Có xấu hổ không hả?"
Thần Tư lúc này mới phát hiện, đối phương đã ngồi trước bàn đá trong đình viện từ lúc nào, đem bánh đậu đỏ sữa tươi nàng thích nhất ăn bằng sạch!
Thực đáng giận! Đó là mĩ vị nàng thích nhất đấy!
Đại phôi đản còn chùi chùi miệng, cười hớ hớ: "Tiểu muội của ngươi mập mạp như vậy, vừa nhìn liền biết ăn vặt rất nhiều. Ta giúp nàng ăn vài cái, rõ ràng là tốt cho nàng!"
Ăn hết sạch đồ ăn vặt của nàng mà còn dám cười nhạo nàng, Thần Tư làm sao mà nhịn được, từ trong lòng nhị ca giãy ra, tiến tới đánh Du Bách Ngạn mấy quyền. Tay nhỏ mũm mĩm đụng vào người giống như chọc ngứa, Du Bách Ngạn cũng mặc kệ, cười hắc hắc cho qua.
Chuyện lần đầu cứ vậy cho qua, nào ngờ cảnh tượng này tái diễn không ít lần.
Du Bách Ngạn thường xuyên đến tìm Thần Hiên, mà Thần Tư cũng thường xuyên cùng nhị ca dính cùng một chỗ, cho nên bao nhiêu điểm tâm ngọt ngào của tiểu Thần Tư đều bị Du Bách Ngạn ăn vụng hoặc bị hắn lừa lấy mất.
Tiểu nha đầu tức giận, nuôi ý định muốn trả thù.
Ngày hôm đó phòng bếp lại làm bánh đậu đỏ sữa tươi, Thần Tư đang ăn, đột nhiên nhớ tới lần trước Du Bách Ngạn đem trọn đĩa bánh đậu đỏ ăn sạch, nghe nói hắn hôm nay lại đến tìm nhị ca. . . Ha ha….
Du Bách Ngạn đến thư phòng Thần Hiên, định cùng hắn đàm đạo về một quyển thoại bản mới nói về chuyện xưa của một cô nàng ca kĩ cùng một chàng thợ tranh, Thần Hiên chỉ vùi đầu xem sách luận, một chút cũng không để ý tới hắn.
Lúc này, Thần Tư đi vào, mang theo một đĩa đầy bánh đậu đỏ sữa tươi. Sữa cùng đậu đỏ quyện thành một lớp vỏ hồng hồng đỏ đỏ cùng hương thơm nhàn nhạt hấp dẫn, Du Bách Ngạn nhìn thấy không khỏi thèm đến ăn nhỏ dãi, Thần Hiên đối với đồ ngọt không có hứng thú, cũng sẽ không cùng muội muội tranh giành đồ ăn, chỉ khẽ gật đầu ý để tiểu cô nương tự mình chơi.
Du Bách Ngạn còn đang suy nghĩ làm sao để có được đồ ăn vào tay mà không chọc cô nhóc mũm mĩm này tức giận thì Thần Tư đã đi tới đặt đĩa bánh trước mặt hắn, ngọt ngào nói: "Du đại ca, hôm nay đồ ăn vặt hơi nhiều, ta ăn không xong, huynh giúp ta ăn một chút đi!"
Du Bách Ngạn bất ngờ, cười lớn: "Ai nha, tiểu muội ngoan. Cứ để đó, để ca ca thay ngươi ăn, ngươi lớn lên mập mạp quá sẽ không xinh đẹp đâu, sau này sẽ không tìm được nam nhân tốt mà gả đi. Cứ để đó, ta lúc nào cũng sẵn sàng giúp ngươi."
Thần Tư oán thầm, đại phôi đản lắm chuyện vô nghĩa, mau ăn đi!
Thần Hiên cảm thấy muội muội hôm nay có chút kỳ quái, nhìn đĩa điểm tâm một chút, đáy mắt lập tức lộ ra vẻ hiểu rõ.
Du Bách Ngạn liếm liếm môi, vui vẻ cầm một khối khối bánh đậu đỏ bỏ vào miệng…..
"A ——!" Vỏ bánh vừa tan ra, Du Bách Ngạn nhịn không được kinh hô thành tiếng, chật vật phun ngược ra ngoài.
Môi cùng đầu lưỡi phồng rộp như nổi lửa, sưng to bỏng rát, trong lúc hoảng loạn cũng không kịp nghĩ nhiều, Du Bách Ngạn vội vàng uống trọn một tách trà, ngặt nỗi trà cũng thật nóng, vào đến miệng càng thêm đau đớn.
Du Bách Ngạn đau đến kêu to, tay chân không tự chủ cũng loạn lên, vội vàng hướng ra khỏi thư phòng tìm nước uống.
Nhìn bộ dạng chật vật đến tức cười của đối phương, Thần Tư vui vẻ đến nhảy cẫng lên mà vỗ tay.
Thần Hiên có chút lo lắng, vội hỏi muội muội: "Muội có cho nhiều ớt vào bên trong bánh đậu đỏ không? Chơi đùa đến mức nào cũng không được đả thương người đấy."
Thần Tư dương dương đắc ý: "Nhị ca yên tâm, muội chỉ dọa hắn một chút, không có tổn thương người đâu." Ai kêu đại phôi đản kia luôn khi dễ nàng, còn không cho phép nàng trả thù một chút? Bên trong bánh đậu đỏ kia chỉ có một ít đậu đỏ cùng sữa tươi, màu đỏ ngoài vỏ bánh kia thực ra chính là ớt, ớt cực kì cay! Nàng chỉ cho vào đó 2 trái ớt thôi, còn chưa đủ cay đâu…
Thần Tư thuận lợi trả thù nhưng chẳng qua chỉ là thắng lợi ban đầu.
Du Bách Ngạn tham mê nhất chính là đồ ăn ngon, Thần Tư ngày một lớn, càng phát ra quỷ kế đa đoan, cứ vậy qua nhiều năm, trong cuộc chiến với tiểu nha đầu mũm mĩm ngày nào Du Bách Ngạn vẫn luôn ở thế hạ phong. Vì thế hắn dần dần sợ tiểu cô nương này, cứ vậy mà hình thành thói quen trốn tránh. Cho đến khi Thần Hiên đi kinh thành luyện tay nghề, Du Bách Ngạn bận tiếp quản sản nghiệp của Du gia, cơ hội gặp mặt của hắn cùng Thần Tư cũng từ từ mà ít dần.
Trong ấn tượng của hắn, nàng vĩnh viễn là tiểu cô nương bề ngoài nhìn tròn tròn xinh xắn dễ bắt nạt nhưng thực chất lại là một tiểu ma vương lắm kế nhiều mưu. Mà trong ấn tượng của nàng, hắn từ một đại ca ca tham ăn xấu tính dần dần thành một kiểu tồn tại khác…
A Vi nghe Thần Tư nói xong, cảm thấy đôi oan gia này thật sự có chút dở khóc dở cười, bất quá, nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện ra hai người thật sự rất xứng đôi. Một nam nhân như Du đại ca nếu có một tiểu nương tử hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa bên người giúp đỡ sẽ không phải nhọc nhằn chạy đôn chạy đáo lại chịu đè nén khổ sở như bây giờ. Lại thêm Thần Tư là một nữ nhân tinh nghịch đáng yêu, nhất định sẽ khiến cho mỗi ngày của hắn kinh hỉ phong phú hơn rất nhiều.
"Bởi vì thường xuyên tính toán lên đồ ăn để chọc ghẹo Du đại ca cho nên bây giờ muội muốn học tập trù nghệ để thay đổi ấn tượng của người ta có phải không?" A Vi hiểu rõ ý đồ của Thần Tư.
Quả nhiên, Thần Tư gật gật đầu: "Từ trước muội cũng đánh bạo làm này nọ, để cho nha hoàn lặng lẽ đưa tới, bất quá hắn vẫn nghĩ là muội muốn tính toán hắn, hết lần này đến lần khác đem điểm tâm các loại vứt sạch… Bất quá lúc đó tay nghề của muội cũng chỉ bình thường không tốt lắm, hắn vứt đi cũng không sao nhưng hiện tại đã có nhị tẩu ở đây rồi, muội nhất định phải làm thật tốt mới được."
A Vi thấy nàng vừa hưng phấn vừa khổ sở liền cười cười: "Yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực để giúp muội!" Nhìn thấy trên bàn vừa vặn có sữa tươi cùng đậu đỏ, A Vi lập tức nảy ra một ý.
—————————————————————————-
Đến tận giờ cơm tối hôm đó Du Bách Ngạn mới cùng Thần Hiên trở về. Thần Hiên có chút nghi hoặc, Du Bách Ngạn thế nhưng lại mặc kệ cửa tiệm trong nhà, mang hắn đi dạo khắp nơi, lúc thì đi hiệu sách, lúc thì đi trà lâu. Du Bách Ngạn tuy rằng đôi khi có chút hoang đường nhưng hắn là thương nhân, đối với chuyện giao thương buôn bán phần để bụng, tuyệt sẽ không tự nhiên mà mặc kệ tình hình sinh ý. Thần Hiên thử hỏi xem có chuyện gì xảy ra, đối phương cứ vậy pha trò rồi lảng đi…
Hai người vừa vào trong đại viện, từ trong phòng bếp xa xa đã truyền đến mùi thơm mê người, cước bộ của Du Bách Ngạn cũng nhanh lên không ít, trong lòng cảm thấy cho dù không có hắn quản chuyện buôn bán, tiền kiếm được ít nhưng bù lại có thức ăn ngon thì xem ra hôm nay cũng không quá tệ đi.
Nào ngờ hắn vừa đi vào, phát hiện không chỉ có chị dâu nhỏ mà còn có bóng dáng mảnh khảnh của tiểu nha đầu chuyên hại người kia, tươi cười của hắn nháy mắt cứng đờ, kích động xoay người rời đi, lại đụng phải Thần Hiên phía sau.
"Làm sao lại cuống cuồng như vậy?" Thần Hiên vội hỏi, lúc này mới nhìn thấy Thần Tư bĩu môi u oán phía sau Du Bách Ngạn.
Du Bách Ngạn vỗ trán toát mồ hôi: "Ta đầy bụng, muốn tới nhà xí."
"Không phải vừa mới đi xong sao?" Thần Hiên nghi hoặc.
"Ừ thì… Ta ra ngoài xem chưởng quầy làm ăn thế nào đã."
A Vi cười cười đi tới: "Du đại ca, hôm nay huynh tối muộn mới về, chưởng quầy cùng tiểu nhị đã đúng giờ đóng cửa rồi, huynh không cần lo lắng. Cơm nước cũng xong xuôi hết rồi, ăn một chút rồi xem xét việc khác cũng không muộn mà."
Du Bách Ngạn ấp úng, Thần Hiên liền kéo hắn ngồi vào bàn. Du Bách Ngạn chọn một chỗ cách xa Thần Tư nhất, vì muốn cách xa nha đầu kia, chỗ ngồi của hắn cũng thuận tiện đem A Vi cùng Thần Hiên tách ra.
Hương thơm hấp dẫn của một bàn cơm phong phú cũng dần làm cho Du Bách Ngạn bình tĩnh hơn một chút. Cả một ngày đi dạo cùng uống trà, hắn thật sự có chút đói bụng. Hắn vừa định ăn cơm đã thấy trước mặt mình là bày một đĩa bánh sữa tươi đậu đỏ tỏa hương ngòn ngọt….
Không gian giống như trở lại buổi trưa đứng bóng nhiều năm trước ấy, đáy lòng giống như bị đâm, đầu lưỡi cùng vòm miệng không tự chủ được giật giật, âm ỉ râm ran như bỏng rát đau đớn ngày đó…
Du Bách Ngạn cùng Thần Hiên vốn là đồng học cùng trường, trưởng bối hai nhà cũng thường xuyên qua lại từ trước, chuyện Du thiếu gia đến Phạm gia làm khách cũng là thường xuyên, đương nhiên sẽ có lúc đụng phải Thần Tư.
Du Bách Ngạn năm đó mười ba mười bốn tuổi, Thần Tư cũng chỉ sáu bảy tuổi. Tiểu cô nương xinh xắn mũm mĩm khi ấy thích nhất chính là mang theo bánh đậu đỏ sữa tươi đến hoa viên, vừa ngắm hoa bắt bướm vừa nếm mĩ vị ngọt ngào.
Lần ấy nàng đến hoa viên trong đại viện, nhìn thấy nhị ca cùng một người bạn đang ở đó câu cá, hai người vừa nói vừa cười ầm ĩ, dọa cá dưới hồ trốn sạch. Nhị ca trông thấy nàng đến, biết muội muội thích nhất là náo nhiệt liền vui vẻ vẫy nàng đến góp vui. Tiểu cô nương nhu thuận đặt mâm điểm tâm trên bàn, chạy đến rúc vào lòng nhị ca, bình bình đạm đạm nhìn mặt hồ an tĩnh đến xuất thần.
Qua một lát, cần câu giật giật, tiểu cô nương cao hứng vỗ tay, Thần Hiên chậm rãi kéo cần câu, một tay cầm vợt bắt cá. Thần Tư sờ sờ chú cá nhỏ bóng loáng, hớn hở vô cùng, vừa quay đầu liền phát hiện cần câu bên cạnh trống không, vị ca ca kia đã đi đâu không biết.
"Tiểu chim sẻ, ngươi dám ăn vụn điểm tâm của muội muội ta à?" Nhị ca nhanh chóng phát hiện ra điểm lạ thường, nói lớn: "Đường đường là nam nhân, lại là ca ca sao lại làm thế? Có xấu hổ không hả?"
Thần Tư lúc này mới phát hiện, đối phương đã ngồi trước bàn đá trong đình viện từ lúc nào, đem bánh đậu đỏ sữa tươi nàng thích nhất ăn bằng sạch!
Thực đáng giận! Đó là mĩ vị nàng thích nhất đấy!
Đại phôi đản còn chùi chùi miệng, cười hớ hớ: "Tiểu muội của ngươi mập mạp như vậy, vừa nhìn liền biết ăn vặt rất nhiều. Ta giúp nàng ăn vài cái, rõ ràng là tốt cho nàng!"
Ăn hết sạch đồ ăn vặt của nàng mà còn dám cười nhạo nàng, Thần Tư làm sao mà nhịn được, từ trong lòng nhị ca giãy ra, tiến tới đánh Du Bách Ngạn mấy quyền. Tay nhỏ mũm mĩm đụng vào người giống như chọc ngứa, Du Bách Ngạn cũng mặc kệ, cười hắc hắc cho qua.
Chuyện lần đầu cứ vậy cho qua, nào ngờ cảnh tượng này tái diễn không ít lần.
Du Bách Ngạn thường xuyên đến tìm Thần Hiên, mà Thần Tư cũng thường xuyên cùng nhị ca dính cùng một chỗ, cho nên bao nhiêu điểm tâm ngọt ngào của tiểu Thần Tư đều bị Du Bách Ngạn ăn vụng hoặc bị hắn lừa lấy mất.
Tiểu nha đầu tức giận, nuôi ý định muốn trả thù.
Ngày hôm đó phòng bếp lại làm bánh đậu đỏ sữa tươi, Thần Tư đang ăn, đột nhiên nhớ tới lần trước Du Bách Ngạn đem trọn đĩa bánh đậu đỏ ăn sạch, nghe nói hắn hôm nay lại đến tìm nhị ca. . . Ha ha….
Du Bách Ngạn đến thư phòng Thần Hiên, định cùng hắn đàm đạo về một quyển thoại bản mới nói về chuyện xưa của một cô nàng ca kĩ cùng một chàng thợ tranh, Thần Hiên chỉ vùi đầu xem sách luận, một chút cũng không để ý tới hắn.
Lúc này, Thần Tư đi vào, mang theo một đĩa đầy bánh đậu đỏ sữa tươi. Sữa cùng đậu đỏ quyện thành một lớp vỏ hồng hồng đỏ đỏ cùng hương thơm nhàn nhạt hấp dẫn, Du Bách Ngạn nhìn thấy không khỏi thèm đến ăn nhỏ dãi, Thần Hiên đối với đồ ngọt không có hứng thú, cũng sẽ không cùng muội muội tranh giành đồ ăn, chỉ khẽ gật đầu ý để tiểu cô nương tự mình chơi.
Du Bách Ngạn còn đang suy nghĩ làm sao để có được đồ ăn vào tay mà không chọc cô nhóc mũm mĩm này tức giận thì Thần Tư đã đi tới đặt đĩa bánh trước mặt hắn, ngọt ngào nói: "Du đại ca, hôm nay đồ ăn vặt hơi nhiều, ta ăn không xong, huynh giúp ta ăn một chút đi!"
Du Bách Ngạn bất ngờ, cười lớn: "Ai nha, tiểu muội ngoan. Cứ để đó, để ca ca thay ngươi ăn, ngươi lớn lên mập mạp quá sẽ không xinh đẹp đâu, sau này sẽ không tìm được nam nhân tốt mà gả đi. Cứ để đó, ta lúc nào cũng sẵn sàng giúp ngươi."
Thần Tư oán thầm, đại phôi đản lắm chuyện vô nghĩa, mau ăn đi!
Thần Hiên cảm thấy muội muội hôm nay có chút kỳ quái, nhìn đĩa điểm tâm một chút, đáy mắt lập tức lộ ra vẻ hiểu rõ.
Du Bách Ngạn liếm liếm môi, vui vẻ cầm một khối khối bánh đậu đỏ bỏ vào miệng…..
"A ——!" Vỏ bánh vừa tan ra, Du Bách Ngạn nhịn không được kinh hô thành tiếng, chật vật phun ngược ra ngoài.
Môi cùng đầu lưỡi phồng rộp như nổi lửa, sưng to bỏng rát, trong lúc hoảng loạn cũng không kịp nghĩ nhiều, Du Bách Ngạn vội vàng uống trọn một tách trà, ngặt nỗi trà cũng thật nóng, vào đến miệng càng thêm đau đớn.
Du Bách Ngạn đau đến kêu to, tay chân không tự chủ cũng loạn lên, vội vàng hướng ra khỏi thư phòng tìm nước uống.
Nhìn bộ dạng chật vật đến tức cười của đối phương, Thần Tư vui vẻ đến nhảy cẫng lên mà vỗ tay.
Thần Hiên có chút lo lắng, vội hỏi muội muội: "Muội có cho nhiều ớt vào bên trong bánh đậu đỏ không? Chơi đùa đến mức nào cũng không được đả thương người đấy."
Thần Tư dương dương đắc ý: "Nhị ca yên tâm, muội chỉ dọa hắn một chút, không có tổn thương người đâu." Ai kêu đại phôi đản kia luôn khi dễ nàng, còn không cho phép nàng trả thù một chút? Bên trong bánh đậu đỏ kia chỉ có một ít đậu đỏ cùng sữa tươi, màu đỏ ngoài vỏ bánh kia thực ra chính là ớt, ớt cực kì cay! Nàng chỉ cho vào đó 2 trái ớt thôi, còn chưa đủ cay đâu…
Thần Tư thuận lợi trả thù nhưng chẳng qua chỉ là thắng lợi ban đầu.
Du Bách Ngạn tham mê nhất chính là đồ ăn ngon, Thần Tư ngày một lớn, càng phát ra quỷ kế đa đoan, cứ vậy qua nhiều năm, trong cuộc chiến với tiểu nha đầu mũm mĩm ngày nào Du Bách Ngạn vẫn luôn ở thế hạ phong. Vì thế hắn dần dần sợ tiểu cô nương này, cứ vậy mà hình thành thói quen trốn tránh. Cho đến khi Thần Hiên đi kinh thành luyện tay nghề, Du Bách Ngạn bận tiếp quản sản nghiệp của Du gia, cơ hội gặp mặt của hắn cùng Thần Tư cũng từ từ mà ít dần.
Trong ấn tượng của hắn, nàng vĩnh viễn là tiểu cô nương bề ngoài nhìn tròn tròn xinh xắn dễ bắt nạt nhưng thực chất lại là một tiểu ma vương lắm kế nhiều mưu. Mà trong ấn tượng của nàng, hắn từ một đại ca ca tham ăn xấu tính dần dần thành một kiểu tồn tại khác…
A Vi nghe Thần Tư nói xong, cảm thấy đôi oan gia này thật sự có chút dở khóc dở cười, bất quá, nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện ra hai người thật sự rất xứng đôi. Một nam nhân như Du đại ca nếu có một tiểu nương tử hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa bên người giúp đỡ sẽ không phải nhọc nhằn chạy đôn chạy đáo lại chịu đè nén khổ sở như bây giờ. Lại thêm Thần Tư là một nữ nhân tinh nghịch đáng yêu, nhất định sẽ khiến cho mỗi ngày của hắn kinh hỉ phong phú hơn rất nhiều.
"Bởi vì thường xuyên tính toán lên đồ ăn để chọc ghẹo Du đại ca cho nên bây giờ muội muốn học tập trù nghệ để thay đổi ấn tượng của người ta có phải không?" A Vi hiểu rõ ý đồ của Thần Tư.
Quả nhiên, Thần Tư gật gật đầu: "Từ trước muội cũng đánh bạo làm này nọ, để cho nha hoàn lặng lẽ đưa tới, bất quá hắn vẫn nghĩ là muội muốn tính toán hắn, hết lần này đến lần khác đem điểm tâm các loại vứt sạch… Bất quá lúc đó tay nghề của muội cũng chỉ bình thường không tốt lắm, hắn vứt đi cũng không sao nhưng hiện tại đã có nhị tẩu ở đây rồi, muội nhất định phải làm thật tốt mới được."
A Vi thấy nàng vừa hưng phấn vừa khổ sở liền cười cười: "Yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực để giúp muội!" Nhìn thấy trên bàn vừa vặn có sữa tươi cùng đậu đỏ, A Vi lập tức nảy ra một ý.
—————————————————————————-
Đến tận giờ cơm tối hôm đó Du Bách Ngạn mới cùng Thần Hiên trở về. Thần Hiên có chút nghi hoặc, Du Bách Ngạn thế nhưng lại mặc kệ cửa tiệm trong nhà, mang hắn đi dạo khắp nơi, lúc thì đi hiệu sách, lúc thì đi trà lâu. Du Bách Ngạn tuy rằng đôi khi có chút hoang đường nhưng hắn là thương nhân, đối với chuyện giao thương buôn bán phần để bụng, tuyệt sẽ không tự nhiên mà mặc kệ tình hình sinh ý. Thần Hiên thử hỏi xem có chuyện gì xảy ra, đối phương cứ vậy pha trò rồi lảng đi…
Hai người vừa vào trong đại viện, từ trong phòng bếp xa xa đã truyền đến mùi thơm mê người, cước bộ của Du Bách Ngạn cũng nhanh lên không ít, trong lòng cảm thấy cho dù không có hắn quản chuyện buôn bán, tiền kiếm được ít nhưng bù lại có thức ăn ngon thì xem ra hôm nay cũng không quá tệ đi.
Nào ngờ hắn vừa đi vào, phát hiện không chỉ có chị dâu nhỏ mà còn có bóng dáng mảnh khảnh của tiểu nha đầu chuyên hại người kia, tươi cười của hắn nháy mắt cứng đờ, kích động xoay người rời đi, lại đụng phải Thần Hiên phía sau.
"Làm sao lại cuống cuồng như vậy?" Thần Hiên vội hỏi, lúc này mới nhìn thấy Thần Tư bĩu môi u oán phía sau Du Bách Ngạn.
Du Bách Ngạn vỗ trán toát mồ hôi: "Ta đầy bụng, muốn tới nhà xí."
"Không phải vừa mới đi xong sao?" Thần Hiên nghi hoặc.
"Ừ thì… Ta ra ngoài xem chưởng quầy làm ăn thế nào đã."
A Vi cười cười đi tới: "Du đại ca, hôm nay huynh tối muộn mới về, chưởng quầy cùng tiểu nhị đã đúng giờ đóng cửa rồi, huynh không cần lo lắng. Cơm nước cũng xong xuôi hết rồi, ăn một chút rồi xem xét việc khác cũng không muộn mà."
Du Bách Ngạn ấp úng, Thần Hiên liền kéo hắn ngồi vào bàn. Du Bách Ngạn chọn một chỗ cách xa Thần Tư nhất, vì muốn cách xa nha đầu kia, chỗ ngồi của hắn cũng thuận tiện đem A Vi cùng Thần Hiên tách ra.
Hương thơm hấp dẫn của một bàn cơm phong phú cũng dần làm cho Du Bách Ngạn bình tĩnh hơn một chút. Cả một ngày đi dạo cùng uống trà, hắn thật sự có chút đói bụng. Hắn vừa định ăn cơm đã thấy trước mặt mình là bày một đĩa bánh sữa tươi đậu đỏ tỏa hương ngòn ngọt….
Không gian giống như trở lại buổi trưa đứng bóng nhiều năm trước ấy, đáy lòng giống như bị đâm, đầu lưỡi cùng vòm miệng không tự chủ được giật giật, âm ỉ râm ran như bỏng rát đau đớn ngày đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhất Điểu Anh Minh