Gả Cho Đông Hán Đô Đốc
Chương 286 Lưới Lớn
Sau khi Lục Hoài Khởi rời đi, Trầm Thanh Lê không biết mình như thế nào, lại có cảm giác bất an.
Nàng liền gọi một nha hoàn đến, muốn nàng ta đợi ngoài thư phòn của Lục Hoài Khởi, nếu bên chỗ hắn có việc gì, phải nhanh chóng hồi đáp
Trong thư phòng, Đồng Vạn Kim ngồi trên ghế, thảnh thơi thưởng thức trà ngon, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm A Nhiễm
A Nhiễm hiển nhiên là bị bài trí trong phòng thu hút, nhưng hắn chỉ nhìn một vòng, sau đó lập tức thu lại sự ngạc nhiên, cúi thấp đầu, an tĩnh đứng một bên
Đồng Vạn Kim thấy thế, khẽ gật đầu tán dương
Lục Hoài Khởi đi đến, không vui hỏi “Vạn Kim, đã trễ thế này, ngươi còn mang người nào tới gặp ta?” Ánh mắt lợi hại lập tức khóa chặt trên người A Nhiễm, nghiêm túc đánh giá
A Nhiễm không có kiến thức cũng biết Đồng Vạn Kim đưa hắn đến gặp Cửu thiên tuế mà cả Tây Lương kính phục, trong lòng vốn đã sợ hãi, giờ nghe Lục Hoài Khởi nói chuyện, càng thêm khẩn trương.
Mà nhìn phải ánh mắt của Lục Hoài Khởi, hắn cảm thấy hít thở không thông, cả người như bị quấn trong áp lực vô hình
Không khí trong thư phòng an tĩnh đến ngay cả cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng
“Khụ, khụ” Đồng Vạn Kim ho khan một tiếng
Tiếng ho này như nhắc nhở A Nhiễm, hắn ngẫn ra một lát rồi tiến lên hành lễ với Lục Hoài Khởi “tiểu dân A Nhiễm khấu kiến Cửu thiên tuế, Cửu thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế”
Lục Hoài Khởi cúi người, ánh mắt đối diện với tầm mắt hắn “ngươi năm may mấy tuổi? nhà ở đâu? Ngươi biết Vạn Kim mang ngươi vào Lục phủ là cả đời phải gắn liền với Lục phủ không?”
A Nhiễm khẽ nhếch cằm, ánh mắt tràn đầy kiên định “Cửu thiên tuế, Đồng đương gia đã nói rõ với ta.
Ta biết, mạng của ta sau này sẽ là của đại tiểu thư”
Đồng Vạn Kim thấy hắn rất nhanh đã trấn định lại, có chút tự hào, đứng lên, cầm bàn tính mạ vàng, nói với Lục Hoài Khởi “từ hôm nay trở đi, để A Nhiễm ở lại trong phủ đi, về sau ngươi sẽ còn có thời gian khảo sát hắn.
Nếu ngươi không hài lòng, ta mang hắn đi là được”
Là người do hảo huynh đệ đề cử, Lục Hoài Khởi sao còn nghi ngờ, hơn nữa hắn cũng thấy được đứa nhỏ này rất có tinh thần, không chút yếu ớt, liền gọi Trương Lực đến, bảo hắn mang A Nhiễm đi
Trương Lực nghĩ tới trong phủ còn một hài tử tương đương A Nhiễm, liền dừng bước, nói “chủ tử, thuộc hạ đã khuyên hài tử mà phu nhân mang về, song hắn nói không muốn cứ vậy rời khỏi Lục phủ, hắn muốn gặp phu nhân và tiểu thư”
“Quên đi, ngươi tìm người an bài ít việc cho hắn làm, sau này cứ để hắn ở lại Lục phủ.
Cũng nói cho hắn biết, phu nhân và tiểu thư gần đây bận rộn, không thể gặp hắn” Lục Hoài Khởi nghĩ tới Trầm Thanh Lê gần đây luôn than mệt, Thừa Hi trừ ứng phó với Lưu tiên sinh còn phải hảo hảo ở chung cùng A Nhiễm, nên lúc này hắn không muốn bọn họ gặp tiểu nam hài kia
Trương Lực nhận mệnh, dẫn A Nhiễm lui ra
Sau khi bọn họ rời đi, Đồng Vạn Kim vỗ nhẹ vai Lục Hoài Khởi “ngươi yên tâm đi, ta đã giúp ngươi điều tra rõ ràng, thân thế A Nhiễm đơn giản, không phải do người cố ý phái tới”
“Ngươi làm việc, ta yên tâm” Lục Hoài Khởi gật đầu, sai người đi lấy trà Đại hồng bào sang quý để thết đãi cũng để cảm tạ Đồng Vạn Kim, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn
Đồng Vạn Kim cười nói “nếu sau này A Nhiễm đối tốt với Hi nhi, Hoài Khởi, ta cảm thấy nhân sinh của chúng ta đã trọn vẹn”
Viên mãn sao? Lục Hoài Khởi hơi nhíu mày, đưa một tay đặt lên ngực.
Cao Quân Thận còn chưa chết, vẫn chưa tìm được Trầm Thanh Kiểu và Lạc Nam, Hi nhi nhà hắn chưa trưởng thành, A Lê cùng hắn ân ái thêm…Nhân sinh của hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể viên mãn, chỉ mong…Hắn chỉ nói “Vạn Kim, về sau chúng ta sẽ tốt hơn”
“Đó là đương nhiên.
Tiểu tử ngươi lần nào cũng thoát chết, lão thiên gia thiên vị ngươi như vậy, ta thấy sau này ngươi nhất định còn tốt hơn” Đồng Vạn Kim kiêu ngạo đáp.
Mỗi lần tìm được đường sống trong chỗ chết, Lục Hoài Khởi lại càng cường đại hơn.
Nhất là năm năm trước, khi người trong thiên hạ đều cho rằng y đã tang thân dưới vực thẳm thì y lại xuất hiện như một kỳ tích.
Hắn đã nhiều lần ép hỏi y làm sao có thể trở lại nhưng người này tính tình cố chấp, nhất định không chịu kể cho hắn và A Lê nghe hồi ức anh dũng đó.
Thật là một nam nhân keo kiệt
“Hoài Khởi, dù sao hôm nay chúng ta cũng không việc gì để làm.
Ngươi mau nói cho ta biết năm năm trước ngươi làm sao tìm được đường sống trong chỗ chết, còn vây đánh Bắc Tề?”
Lục Hoài Khởi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói “không có gì để nói, chỉ là một ít hồi ức ta không muốn nhăc lại” Dứt lời đứng dậy, bỏ đi
Khi Lục Hoài Khởi trở lại, Trầm Thanh Lê vẫn chưa ngủ, hắn thuật lại việc A Nhiễm với nàng.
Trầm Thanh Lê cảm thấy hắn điên rồi nhưng người đã được đưa đến phủ, nàng chỉ có thể ngày mai gặp mặt A Nhiễm xem thế nào
Đêm dài, nhìn nữ nhân mình yêu nhất ngủ say trong ngực, Lục Hoài Khởi đưa tay đặt lên chỗ trái tim.
Nhiều năm vẫn bình thường, đêm nay lại bỗng nhiên phát tác.
Ông trời không muốn hắn được hạnh phúc hay là muốn tôi luyện hắn
Lúc này, cách Lục phủ một con đường, một nữ tử khoắc hắc bào đứng yên, nhìn chằm chằm hai tòa thạch điêu trước cửa Lục phủ, ánh mắt nồng đậm hận ý
Trong hoàng cung, tiểu hoàng đế cũng vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Thái giám hầu cận vội tiến lên hầu hạ hắn, lau sạch mồ hôi lạnh cho hắn, cẩn thận an ủi “Hoàng thượng, hôm nay Lễ bộ khêu đèn làm việc cả đêm, bọn họ là đang chuẩn bị cho đại hôn của ngài và hoàng hậu nương nương.
Hoàng thượng là người có phúc khí, đợi hôn sự tổ chức thỏa đáng xong, nhất định là việc vui đến liền liền, xui xẻo đều phải tránh xa”
Tiểu hoàng đế cũng chính là nằm mơ về đại hôn của hắn, nghe tiểu thái giám nói vậy, chỉ nhếch miệng cười “Sùng Phúc, ngươi không cảm thấy Hoàng hậu của trẫm rất giống Lục phu nhân sao?”
Tiểu thái giám có chút mơ hồ, bọn họ là nô tài, nào dám nhìn thẳng dung mạo của Hoàng hậu
“Trẫm còn cảm thấy vị hoàng hậu này của trẫm sẽ không cam chịu cùng trẫm ở trong cung làm con rối, tầm mắt của nàng không dừng ở trên người trẫm”
Lời này cực kỳ kinh hãi thế tục, tiểu thái giám sợ tới mức quỳ xuống
Tiểu hoàng để không để ý tới hắn, nói tiếp “cũng phải, có một nam nhân như vậy làm nền bên cạnh trẫm, nữ nhân nào cũng sẽ chú ý tới hắn”
“Hoàng thượng, ngài…” Tiểu thái giám sợ hãi kêu lên.
Lời này chẳng phải là nói Hoàng hậu nương nương có nhị thâm, đế hậu không cùng lòng sao
Tiểu hoàng đế cười bi thương “Sùng Phúc, đêm nay trẫm nằm mơ, hoàng hậu của trẫm không phải là thiên kim của Nhữ Lan hầu.
Nàng muốn tới giết trẫm”
Tiểu thái giám nghe vậy, càng thêm lo lắng nhưng cũng không biết nói thế nào cho phải, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng, khó có thể phán đoán được gì
Trong Phượng Tiện điện, vô số dạ minh châu chiếu sáng làm cho đại điện giống như ban ngày.
Hạ Hầu Diễm ngồi ngay ngắn trước gương, ngón tay trắng như ngọc nhẹ vỗ về trên má
Nha hòa đứng sau lưng, nhìn nàng mị thái lan tràn, buông lời nịnh nọt “tiểu thư, người kiều diễm động lòng người, trên đời này chỉ có nam nhân anh dũng tài năng nhất mới xứng với người?”
Hạ Hầu Diễm như nghĩ đến ai được xưng là nam nhân anh dũng tài năng nhất, cười nói “ngươi chỉ biết nói ngọt”
“Nô tỳ không phải nói ngọt, nô tỳ là ăn ngay nói thật” Nha hoàn kia càng a dua hơn “hôm nay nô tỳ cũng lén nhìn Lục phu nhân một chút, nàng đúng là rất có phong tình nhưng dù sao tuổi tác đã lớn mà nam nhân đều thích người trẻ tuổi, giống như Hầu gia chúng ta, trước kia cũng yêu chiều phu nhân nhưng sau khi phu nhân tuổi ngày càng lớn, Hầu gia ở bên ngoài gặp được Yêu Kiều di nương, nàng chỉ dùng chút mỹ nhân kế liền khiến Hầu gia ở bên ngoài kim ốc tàng kiều.
Sau này hài tử phu nhân chết, Hầu gia còn đem tiểu thư ngươi…”
“Im miệng” Nha hoàn càng nói càng kích động, suýt nữa lộ ra những chuyện không nên nói, Hạ Hầu Diễm phải vội vàng cắt ngang, lạnh giọng ra lệnh “nhớ kỹ, bản tiểu thư chính là Hạ Hầu Diễm, trừ ta ra, thế gian này không còn ai tên Hạ Hầu Diễm nữa”
Nha hoàn kia vội cúi đầu nhận lệnh
Hạ Hầu Diễm xuyên qua lăng kính liếc nhìn nha hoàn phía sau, nàng ta chỉ biết được một ít bí mật của nàng mà thôi.
Thực ra, nàng không phải là Hạ Hầu Diễm thực sự, thậm chí nàng vốn không phải người Hạ Hầu gia, thân phận của nàng là….