Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
Chương 52
Đồ đạc Kiều Nhan đã thu dọn xong, cuối cùng thời điểm ra đi lại không thành.
Bởi vì đại tổng tài trở về quá kịp thời, trực tiếp đem cô giữ lại, ánh mắt không chút che giấu nhìn về phía bụng cô.
Lúc này trong lòng Kiều Nhan lộp bộp một chút, khẳng định anh đã đoán ra cái gì đó, căn cứ thời gian cô mang thai mà biết tin tức.
Cô quay đầu qua giả ngu, thử kéo vali hành lý chuẩn bị rời đi, quả thực lại bị anh ngăn lại, đem hành lý đoạt đi đưa cho đám người làm, sau đó ôm chặt cô đi vào bên trong biệt thự.
Triệu Cảnh Hàn và Hứa Nhã Nhã đứng chờ một bên, một người vẻ mặt nhục nhã tức giận, một người vui vẻ phấn chấn, nhưng không được anh để ý nhìn một lần.
“Ba, đứa bé trong bụng Kiều Nhan không phải của con, con căn bản chưa từng cùng cô ta xảy ra quan hệ, tất cả đều là âm mưu!” Triệu Cảnh Hàn tức giận trình bày chi tiết.
“Đúng nha, Triệu thúc thúc, không biết nghiệt chủng của ai mà cô ta đưa đến đặt lên đầu Cảnh Hàn, vừa thấy chính là rắp tâm hãm hại, không thể để cô ta ở lại nơi này!”
Hứa Nhã Nhã nhanh chóng gật đầu phụ họa, giọng nói ôn nhu hiểu chuyện lại hào phóng, ác ý trong lời nói không một chút che giấu.
Lúc này Kiều Nhan đen mặt, thêm một lần nghe được hai chữ 'nghiệt chủng', cục tức này cô không thể nhịn nữa.
Cô bỗng nhiên dừng lại bước chân, mạnh mẽ tránh ra từ trong ngực của Triệu Quân Khiêm, xoay người tràn đầy oán giận nhìn hai người kia.
“Ha ha, các ngươi luôn miệng nói con tôi là nghiệt chủng, vậy đứa con của Hứa Nhã Nhã thì sao? Ai biết được đứa con kia có phải của Triệu Cảnh Hàn hay không? ! Dù sao các người trước khi chia tay cũng chỉ có một đêm!”
Triệu Cảnh Hàn nghe đến câu này cho dù không tin, cũng khó tránh khỏi liên tưởng đến chút gì đó, lửa giận vừa dập tắt một lần nữa lại cháy lên bừng bừng, anh ta thở hồng hộc, cảm giác trêи đỉnh đầu mình đều phát ra ánh sáng màu xanh.
Hứa Nhã Nhã vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng giải thích, “Kiều Nhan cô nói bậy cái gì đó? Cục cưng giống Cảnh Hàn như vậy, làm sao có khả năng không phải con trai của anh ấy, cô đừng nghĩ dùng thủ đoạn để châm ngòi ly gián tình cảm của chúng tôi!”
Kiều Nhan cười nhạo một tiếng, nhìn sắc mặt do dự của Triệu Cảnh Hàn, ánh mắt trào phúng.
Một giây sau, tay lớn phía sau giữ lại, tiếp tục ôm cô trở lại vị trí cũ, lực tay càng ngày càng gấp gáp.
“Đừng để ý tới bọn họ, tốt nhất em nên nói rõ ràng với tôi trước đã.” Giọng nói đàn ông trầm thấp, trong lời nói không cho phép đối phương cự tuyệt.
Hơi thở của anh rất gần, tựa như dán bên tai cô nói, ánh mắt lôi cuốn cùng chút vui vẻ không thể tin nổi.
Vẻ mặt Kiều Nhan cứng đờ, lập tức quay người tránh đi, lại bị anh gắt gao chế trụ không buông.
Triệu Quân Khiêm nhìn chằm chằm phản ứng của cô, đột nhiên thoáng qua ý cười, ánh mắt sâu xa, rồi mạnh mẽ mang cô xoay người đi vào biệt thự.
Có một số việc, anh muốn tự mình xác nhận một chút, có chút gấp gáp, những chuyện còn lại tính sau.
Hai người kia không cam lòng vì không được anh để ý, càng thêm kỳ quái thái độ của Triệu Quân Khiêm đối với Kiều Nhan, rõ ràng bọn họ đã bóc trần thủ đoạn của cô ta, vì sao vẫn chưa đuổi người, ngược lại còn càng thêm coi trọng?
“Ba, ba đừng để bị cô ta lừa gạt !”
“Triệu tổng, đứa bé trong bụng của cô ta không phải cháu trai của ngài, cục cưng của tôi mới đúng!”
Bọn họ hô to hét lớn, muốn đuổi theo nhưng bị đám vệ vĩ ngăn cản, không để hai người tiến thêm một bước.
“Nghiệt chủng? Đem hai người bọn họ ném ra, mấy người tự mình xử lý.” Bước chân của Triệu Quân Khiêm dừng lại, trong lời nói chứa hàm ý khác.
Anh chỉ vào một đám vệ sĩ phân phó, lười để ý đến sắc mặt của hai người kia.
Suy đoán trong lòng đã khiến anh khó áp chế con mãnh thú trong lồng ngực, làm gì còn tâm tư lãng phí thời gian cho mấy người không quan trọng này.
Triệu Cảnh Hàn rất nhanh bị ném ra khỏi trang viên cùng Hứa Nhã Nhã, bộ dáng chật vật, mặt mũi mơ hồ.
Anh không hiểu tại sao lại có kết quả này, cùng dự đoán hoàn toàn khác nhau!
Đáng tiếc cho dù anh không hiểu, tạm thời cũng không có cơ hội chạy đến trước mặt ba mình hỏi rõ ràng, bởi vì bên phía bảo vệ đã tăng cường an ninh, không phải anh muốn thì có thể đi vào.
Hứa Nhã Nhã đứng sau lưng, càng nghĩ càng không thông, tại sao có thể biến thành như vậy.
Sự tình phát triển đến cuối cùng, người bị đuổi ra ngoài vốn dĩ là kẻ lừa đảo Kiều Nhan, vì sao sau khi sự thật lộ tẩy, cô ta không bị ảnh hưởng một chút gì, ngược lại hai người bọn họ lại bị trưởng bối đuổi ra khỏi cửa?
Hứa Nhã Nhã suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, cô nhận ra vừa rồi tình huống có chút không thích hợp.
“Cảnh Hàn, ba của anh, có phải quá mức thân mật với Kiều Nhan hay không?” Cô ấp a ấp úng hỏi ra vấn đề này.
Vừa rồi bọn họ chỉ lo dùng hết sức lực tố giác thủ đoạn của Kiều Nhan, hoàn toàn không chú ý tới hành động của người đó, hiện tại cẩn thận nhớ lại một chút, cảm giác được những hành động đó hoàn toàn không thích hợp.
Làm gì có phụ huynh nào ở cùng nhà với bạn gái cũ của con trai mà gần gũi như vậy? Mơ hồ tạo cho người khác cảm giác có một loại cấm kỵ nào đó.
Không để Hứa Nhã Nhã nghĩ nhiều, Triệu Cảnh Hàn biểu cảm khó coi không kiên nhẫn phản bác trách mắng, “Nói bậy bạ gì đó? ! Ba anh chỉ là coi trọng huyết mạch của Triệu gia mà thôi, làm sao có thể làm ra loại chuyện này!”
Trước giờ trong ấn tượng của Triệu Cảnh Hàn, ba anh luôn là người đàn ông nghiêm cẩn quy củ nhất, chắc chắn sẽ không thể có hành ly lσạи ɭυâи như thế kia được.
Hứa Nhã Nhã không tin, rõ ràng bọn họ đến tố giác Kiều Nhan, chứng minh đứa bé kia không phải con cháu Triệu gia, nhưng thái độ của người nọ vô cùng quỷ dị, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết việc này không đơn giản, bên trong khẳng định có chuyện mờ ám.
Nhưng Triệu Cảnh Hàn đối với nhân phẩm cùng phẩm hạnh của ba mình không chút nghi ngờ, chuyên tâm cho rằng ông ấy chỉ là tạm thời không tin lời nói của bọn họ, nói không chừng là muốn bảo vệ đứa bé đến lúc sinh hạ an toàn, đến lúc đó làm giám định rồi tính sau vẫn không muộn.
Về chuyện ông ấy lãnh khốc vô tình ném bọn họ ra ngoài, Triệu Cảnh Hàn cũng không phải chưa từng trải qua, cũng không giống Hứa Nhã Nhã xấu hổ giận dữ như vậy.
Chung quy ba anh vẫn không thích anh, không một lời liền đem người đuổi đi, anh đã quen với việc này sớm đã có thói quen miễn dịch, hoàn toàn không có cảm giác kỳ quái.
Nhắc tới huyết mạch Triệu gia, Hứa Nhã Nhã nghĩ đến cục cưng của mình, nhất thời bất chấp đem lực chú ý đặt lên đứa bé.
“Cục cưng của chúng ta mới chính là con cháu Triệu gia, cũng không được ba anh coi trọng tí nào, con trai phải chịu uỷ khuất như vậy, Cảnh Hàn anh nhất định phải vì nó đứng ra làm chủ.”
“Chuyện của bảo bảo, muốn được ba anh chấp nhận, phải làm giám định DNA mới được.”
“…”
Nói đến chuyện giám địch DNA, Hứa Nhã Nhã cảm thấy vô cùng nhục nhã, tiến tới cãi cọ cùng Triệu Cảnh Hàn, bắt đầu một màn anh không yêu tôi, không tin tưởng tôi, giờ còn muốn xỉ ngục tôi vô cùng ngược luyến tình thâm.
Bên phía Kiều Nhan, tình thế có chút nguy cơ, áo giáp của cô đã hoàn toàn bị lột sạch.
Triệu Quân Khiêm mang cô vào trong biệt thự liền không hề cố kỵ đem người kéo vào trong lòng, giống như vừa mở ra một loại xiềng xích nào đó, xé đi không khí xa cách khách khí như trước, giờ phút này tư thế thân mật tiếp cận.
Nếu không phải Kiều Nhan phản kháng, nói không chừng anh sẽ dứt khoát đặt người lên sofa thân mật từng chút.
Hai người giằng co một trận cuối cùng đứng ở trong phòng khách, cô ôm bụng cúi đầu không nói lời nào, anh vẫy tay cho những người không có phận sự lui xuống, ánh mắt thâm trầm.
Không khí trầm mặc một lát, không khí mập mờ rung động lại xuất hiện.
Triệu Quân Khiêm phá vỡ bình tĩnh, đưa tay giữ lấy hai má Kiều Nhan, ngón tay thon dài chậm rãi trượt đến cổ, cuối cùng khéo léo nâng cằm cô lên.
“Kiều Nhan, nói cho tôi biết, đứa con này là của ai?” Anh cúi đầu nghiêm túc dò hỏi.
Kiều Nhan nâng lên mi mắt, mặt đối mặt cùng với anh, bốn mắt nhìn nhau, trong hơi thở đều tràn ngập mùi hương nước hoa mị hoặc rất có tính xâm lược, khiến tim cô đập thình thịch.
Thẳng đến lúc này, khoảng cách gần như vậy, anh không còn thận trọng mà biểu lộ ra tất cả cảm xúc, dùng đôi mắt phượng thâm thúy nhìn sâu vào mắt cô, tận sâu bên trong là tình cảm kìm nén cùng một chút ngạc nhiên khó tin.
Nháy mắt Kiều Nhan giật mình ngây ngốc, khăn che mặt bị kéo xuống, đối viện với tình cảm của anh cô bắt đầu trở nên sợ hãi, kinh ngạc lại hoảng hốt, do dự đối với quyết định đó.
Bởi vì một khi dẫm lên con đường kia, cô sẽ không có cơ hội đổi ý.
Có thể tránh đi kết cục trong truyện hay không, hoặc có thể chiến thắng có được một kết hoàn mỹ hay không, tất cả có quá nhiều trở ngại, nghi ngờ, hiện tại cô cũng không dám tin tưởng cam đoan cho tương lai của mình và con trai.
Nhưng Triệu Quân Khiêm không cho phép cô lui bước, toàn thân khí thế cường đại triền miên giam giữ cô trong lãnh địa của mình, từng bước ép sát.
“Nói cho tôi biết.” Người đàn ông buông xuống con ngươi chăm chú nhìn cô yêu cầu.
Cùng lúc đó, tay lớn dần dần vuốt ve sau gáy, môi mỏng trực tiếp kéo đến gần khóe môi cô, hô hấp nóng bỏng không chút cố kỵ gì dán trêи mặt, mùi vị đàn ông mãnh liệt giống nhưng đang mê hoặc cô phạm tội.
Kiều Nhan nhịn không được nhìn xuống dưới, không dám nhìn thẳng anh, tay đặt ở trêи bụng không kìm lòng được nắm chặt quần áo.
“Đứa con này quả thật không phải của Triệu Cảnh Hàn .” Cuối cùng cô cũng thành thật trả lời, ánh mắt cũng không thể tránh khỏi dừng trêи đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
Chỉ thấy nó mấp máy mở ra, lại tiếp tục đưa ra câu hỏi.
“Em cùng nó vẫn còn tình cũ? Chuyện đêm cưỡng gian đó là thế nào… rốt cuộc có xảy ra hay không?” Hỏi xong câu cuối cùng giọng nói anh nhẹ bẫng, nhưng lực tay lại không khống chế được tăng lên.
Cô cảm giác được cảm giác chiếm hữu mãnh liệt sau gáy, lập tức lắc đầu, “Không có, đó chỉ là hiểu lầm! Anh ta chưa từng chạm qua tôi.”
Triệu Quân Khiêm trầm thấp cười ra tiếng, gương mặt vô cùng sung lớn, tay lớn dùng lực, kéo Kiều Nhan lại gần hơn, thân ảnh cao lớn nháy mắt tiến đến.
Môi mỏng hạ xuống phần thưởng, bị Kiều Nhan theo bản năng trốn đi, đôi môi nóng bỏng dán lên vành tai cô.
“Cho nên, tôi là người đàn ông duy nhất?” Anh tiến lên chuẩn bị làm càn, trong miệng hỏi thêm một câu, nhưng khẩu khí hoàn toàn bình tĩnh hiểu rõ.
“Ngài nghiêm túc nói chuyện, đừng như vậy. . .” Kiều Nhan cả người run rẩy, cô chịu không nổi khiêu khích cùng kϊƈɦ thích lần này.
Hai tay cô chống lên lồng ngực ngực anh tránh né lại không biết nên làm gì, bụng lớn qua lớp quần áo cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của anh, giống như có thể cảm thụ được cảm giác bị anh chiếm lấy.
“Có phải không?” Triệu Quân Khiêm vẫn dán lên sườn mặt cô, tiếng nói khàn khàn, anh mắt sâu thẳm như mực.
Tuy rằng Kiều Nhan nhìn không tới, nhưng cảm giác kịch liệt cùng nguy cơ càng ngày càng hiện rõ, liền chui vào trong ngực anh cuống quýt gật đầu thừa nhận.
Triệu Quân Khiêm nhận được kết quả rốt cuộc cũng buông ra vành tai ướt át mềm mại, ngược lại vùi đầu vào cổ cô cười nhẹ, hiển nhiên tâm tình vui sướиɠ đến cực điểm.
Bởi vì sự thừa nhận của cô không chỉ là thỏa mãn bản tính bá đạo chiếm hữu của anh, mà còn đại biểu cho ý nghĩa nào đó. ( ý câu sau chính là anh khẳng định con anh đó)
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện đó, Triệu Quân Khiêm không thể che dấu được niềm vui trong lòng, cho dù bị cô lừa gạt che dấu cũng không để ý.
Kiều Nhan ngoan ngoãn thả lỏng một chút, tinh thần chậm rãi tỉnh táo lại, nhịn không được muốn trả thù tạt cho anh một gáo nước lạnh.
“Có cái gì tốt mà vui vẻ, không phải ngài từng nói cơ thể có vấn đề sao, không có khả năng khiến tôi mang thai, cứ như vậy tin lời của tôi?”
Tiếng cười run rẩy của Triệu Quân Khiêm bị kiềm hãm, cơ thể đứng thẳng nhìn cô một cái, sau đó khôi phục bộ dáng nghiêm cẩn đứng đắn, một chút cũng nhìn không ra người này vừa rồi còn dở trò lưu manh đùa giỡn cô.
Sau đó, anh mang cô đến bệnh viện, thẳng đến khoa phụ sản.
——–
Mình đổi cách xưng hô của anh già từ đây nhé, mà anh già cũng hơn 30 thôi, tầm 3x, tiểu học hay trung học mình chưa biết =))))) chắc tầm tiểu học thui.
Bởi vì đại tổng tài trở về quá kịp thời, trực tiếp đem cô giữ lại, ánh mắt không chút che giấu nhìn về phía bụng cô.
Lúc này trong lòng Kiều Nhan lộp bộp một chút, khẳng định anh đã đoán ra cái gì đó, căn cứ thời gian cô mang thai mà biết tin tức.
Cô quay đầu qua giả ngu, thử kéo vali hành lý chuẩn bị rời đi, quả thực lại bị anh ngăn lại, đem hành lý đoạt đi đưa cho đám người làm, sau đó ôm chặt cô đi vào bên trong biệt thự.
Triệu Cảnh Hàn và Hứa Nhã Nhã đứng chờ một bên, một người vẻ mặt nhục nhã tức giận, một người vui vẻ phấn chấn, nhưng không được anh để ý nhìn một lần.
“Ba, đứa bé trong bụng Kiều Nhan không phải của con, con căn bản chưa từng cùng cô ta xảy ra quan hệ, tất cả đều là âm mưu!” Triệu Cảnh Hàn tức giận trình bày chi tiết.
“Đúng nha, Triệu thúc thúc, không biết nghiệt chủng của ai mà cô ta đưa đến đặt lên đầu Cảnh Hàn, vừa thấy chính là rắp tâm hãm hại, không thể để cô ta ở lại nơi này!”
Hứa Nhã Nhã nhanh chóng gật đầu phụ họa, giọng nói ôn nhu hiểu chuyện lại hào phóng, ác ý trong lời nói không một chút che giấu.
Lúc này Kiều Nhan đen mặt, thêm một lần nghe được hai chữ 'nghiệt chủng', cục tức này cô không thể nhịn nữa.
Cô bỗng nhiên dừng lại bước chân, mạnh mẽ tránh ra từ trong ngực của Triệu Quân Khiêm, xoay người tràn đầy oán giận nhìn hai người kia.
“Ha ha, các ngươi luôn miệng nói con tôi là nghiệt chủng, vậy đứa con của Hứa Nhã Nhã thì sao? Ai biết được đứa con kia có phải của Triệu Cảnh Hàn hay không? ! Dù sao các người trước khi chia tay cũng chỉ có một đêm!”
Triệu Cảnh Hàn nghe đến câu này cho dù không tin, cũng khó tránh khỏi liên tưởng đến chút gì đó, lửa giận vừa dập tắt một lần nữa lại cháy lên bừng bừng, anh ta thở hồng hộc, cảm giác trêи đỉnh đầu mình đều phát ra ánh sáng màu xanh.
Hứa Nhã Nhã vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng giải thích, “Kiều Nhan cô nói bậy cái gì đó? Cục cưng giống Cảnh Hàn như vậy, làm sao có khả năng không phải con trai của anh ấy, cô đừng nghĩ dùng thủ đoạn để châm ngòi ly gián tình cảm của chúng tôi!”
Kiều Nhan cười nhạo một tiếng, nhìn sắc mặt do dự của Triệu Cảnh Hàn, ánh mắt trào phúng.
Một giây sau, tay lớn phía sau giữ lại, tiếp tục ôm cô trở lại vị trí cũ, lực tay càng ngày càng gấp gáp.
“Đừng để ý tới bọn họ, tốt nhất em nên nói rõ ràng với tôi trước đã.” Giọng nói đàn ông trầm thấp, trong lời nói không cho phép đối phương cự tuyệt.
Hơi thở của anh rất gần, tựa như dán bên tai cô nói, ánh mắt lôi cuốn cùng chút vui vẻ không thể tin nổi.
Vẻ mặt Kiều Nhan cứng đờ, lập tức quay người tránh đi, lại bị anh gắt gao chế trụ không buông.
Triệu Quân Khiêm nhìn chằm chằm phản ứng của cô, đột nhiên thoáng qua ý cười, ánh mắt sâu xa, rồi mạnh mẽ mang cô xoay người đi vào biệt thự.
Có một số việc, anh muốn tự mình xác nhận một chút, có chút gấp gáp, những chuyện còn lại tính sau.
Hai người kia không cam lòng vì không được anh để ý, càng thêm kỳ quái thái độ của Triệu Quân Khiêm đối với Kiều Nhan, rõ ràng bọn họ đã bóc trần thủ đoạn của cô ta, vì sao vẫn chưa đuổi người, ngược lại còn càng thêm coi trọng?
“Ba, ba đừng để bị cô ta lừa gạt !”
“Triệu tổng, đứa bé trong bụng của cô ta không phải cháu trai của ngài, cục cưng của tôi mới đúng!”
Bọn họ hô to hét lớn, muốn đuổi theo nhưng bị đám vệ vĩ ngăn cản, không để hai người tiến thêm một bước.
“Nghiệt chủng? Đem hai người bọn họ ném ra, mấy người tự mình xử lý.” Bước chân của Triệu Quân Khiêm dừng lại, trong lời nói chứa hàm ý khác.
Anh chỉ vào một đám vệ sĩ phân phó, lười để ý đến sắc mặt của hai người kia.
Suy đoán trong lòng đã khiến anh khó áp chế con mãnh thú trong lồng ngực, làm gì còn tâm tư lãng phí thời gian cho mấy người không quan trọng này.
Triệu Cảnh Hàn rất nhanh bị ném ra khỏi trang viên cùng Hứa Nhã Nhã, bộ dáng chật vật, mặt mũi mơ hồ.
Anh không hiểu tại sao lại có kết quả này, cùng dự đoán hoàn toàn khác nhau!
Đáng tiếc cho dù anh không hiểu, tạm thời cũng không có cơ hội chạy đến trước mặt ba mình hỏi rõ ràng, bởi vì bên phía bảo vệ đã tăng cường an ninh, không phải anh muốn thì có thể đi vào.
Hứa Nhã Nhã đứng sau lưng, càng nghĩ càng không thông, tại sao có thể biến thành như vậy.
Sự tình phát triển đến cuối cùng, người bị đuổi ra ngoài vốn dĩ là kẻ lừa đảo Kiều Nhan, vì sao sau khi sự thật lộ tẩy, cô ta không bị ảnh hưởng một chút gì, ngược lại hai người bọn họ lại bị trưởng bối đuổi ra khỏi cửa?
Hứa Nhã Nhã suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, cô nhận ra vừa rồi tình huống có chút không thích hợp.
“Cảnh Hàn, ba của anh, có phải quá mức thân mật với Kiều Nhan hay không?” Cô ấp a ấp úng hỏi ra vấn đề này.
Vừa rồi bọn họ chỉ lo dùng hết sức lực tố giác thủ đoạn của Kiều Nhan, hoàn toàn không chú ý tới hành động của người đó, hiện tại cẩn thận nhớ lại một chút, cảm giác được những hành động đó hoàn toàn không thích hợp.
Làm gì có phụ huynh nào ở cùng nhà với bạn gái cũ của con trai mà gần gũi như vậy? Mơ hồ tạo cho người khác cảm giác có một loại cấm kỵ nào đó.
Không để Hứa Nhã Nhã nghĩ nhiều, Triệu Cảnh Hàn biểu cảm khó coi không kiên nhẫn phản bác trách mắng, “Nói bậy bạ gì đó? ! Ba anh chỉ là coi trọng huyết mạch của Triệu gia mà thôi, làm sao có thể làm ra loại chuyện này!”
Trước giờ trong ấn tượng của Triệu Cảnh Hàn, ba anh luôn là người đàn ông nghiêm cẩn quy củ nhất, chắc chắn sẽ không thể có hành ly lσạи ɭυâи như thế kia được.
Hứa Nhã Nhã không tin, rõ ràng bọn họ đến tố giác Kiều Nhan, chứng minh đứa bé kia không phải con cháu Triệu gia, nhưng thái độ của người nọ vô cùng quỷ dị, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết việc này không đơn giản, bên trong khẳng định có chuyện mờ ám.
Nhưng Triệu Cảnh Hàn đối với nhân phẩm cùng phẩm hạnh của ba mình không chút nghi ngờ, chuyên tâm cho rằng ông ấy chỉ là tạm thời không tin lời nói của bọn họ, nói không chừng là muốn bảo vệ đứa bé đến lúc sinh hạ an toàn, đến lúc đó làm giám định rồi tính sau vẫn không muộn.
Về chuyện ông ấy lãnh khốc vô tình ném bọn họ ra ngoài, Triệu Cảnh Hàn cũng không phải chưa từng trải qua, cũng không giống Hứa Nhã Nhã xấu hổ giận dữ như vậy.
Chung quy ba anh vẫn không thích anh, không một lời liền đem người đuổi đi, anh đã quen với việc này sớm đã có thói quen miễn dịch, hoàn toàn không có cảm giác kỳ quái.
Nhắc tới huyết mạch Triệu gia, Hứa Nhã Nhã nghĩ đến cục cưng của mình, nhất thời bất chấp đem lực chú ý đặt lên đứa bé.
“Cục cưng của chúng ta mới chính là con cháu Triệu gia, cũng không được ba anh coi trọng tí nào, con trai phải chịu uỷ khuất như vậy, Cảnh Hàn anh nhất định phải vì nó đứng ra làm chủ.”
“Chuyện của bảo bảo, muốn được ba anh chấp nhận, phải làm giám định DNA mới được.”
“…”
Nói đến chuyện giám địch DNA, Hứa Nhã Nhã cảm thấy vô cùng nhục nhã, tiến tới cãi cọ cùng Triệu Cảnh Hàn, bắt đầu một màn anh không yêu tôi, không tin tưởng tôi, giờ còn muốn xỉ ngục tôi vô cùng ngược luyến tình thâm.
Bên phía Kiều Nhan, tình thế có chút nguy cơ, áo giáp của cô đã hoàn toàn bị lột sạch.
Triệu Quân Khiêm mang cô vào trong biệt thự liền không hề cố kỵ đem người kéo vào trong lòng, giống như vừa mở ra một loại xiềng xích nào đó, xé đi không khí xa cách khách khí như trước, giờ phút này tư thế thân mật tiếp cận.
Nếu không phải Kiều Nhan phản kháng, nói không chừng anh sẽ dứt khoát đặt người lên sofa thân mật từng chút.
Hai người giằng co một trận cuối cùng đứng ở trong phòng khách, cô ôm bụng cúi đầu không nói lời nào, anh vẫy tay cho những người không có phận sự lui xuống, ánh mắt thâm trầm.
Không khí trầm mặc một lát, không khí mập mờ rung động lại xuất hiện.
Triệu Quân Khiêm phá vỡ bình tĩnh, đưa tay giữ lấy hai má Kiều Nhan, ngón tay thon dài chậm rãi trượt đến cổ, cuối cùng khéo léo nâng cằm cô lên.
“Kiều Nhan, nói cho tôi biết, đứa con này là của ai?” Anh cúi đầu nghiêm túc dò hỏi.
Kiều Nhan nâng lên mi mắt, mặt đối mặt cùng với anh, bốn mắt nhìn nhau, trong hơi thở đều tràn ngập mùi hương nước hoa mị hoặc rất có tính xâm lược, khiến tim cô đập thình thịch.
Thẳng đến lúc này, khoảng cách gần như vậy, anh không còn thận trọng mà biểu lộ ra tất cả cảm xúc, dùng đôi mắt phượng thâm thúy nhìn sâu vào mắt cô, tận sâu bên trong là tình cảm kìm nén cùng một chút ngạc nhiên khó tin.
Nháy mắt Kiều Nhan giật mình ngây ngốc, khăn che mặt bị kéo xuống, đối viện với tình cảm của anh cô bắt đầu trở nên sợ hãi, kinh ngạc lại hoảng hốt, do dự đối với quyết định đó.
Bởi vì một khi dẫm lên con đường kia, cô sẽ không có cơ hội đổi ý.
Có thể tránh đi kết cục trong truyện hay không, hoặc có thể chiến thắng có được một kết hoàn mỹ hay không, tất cả có quá nhiều trở ngại, nghi ngờ, hiện tại cô cũng không dám tin tưởng cam đoan cho tương lai của mình và con trai.
Nhưng Triệu Quân Khiêm không cho phép cô lui bước, toàn thân khí thế cường đại triền miên giam giữ cô trong lãnh địa của mình, từng bước ép sát.
“Nói cho tôi biết.” Người đàn ông buông xuống con ngươi chăm chú nhìn cô yêu cầu.
Cùng lúc đó, tay lớn dần dần vuốt ve sau gáy, môi mỏng trực tiếp kéo đến gần khóe môi cô, hô hấp nóng bỏng không chút cố kỵ gì dán trêи mặt, mùi vị đàn ông mãnh liệt giống nhưng đang mê hoặc cô phạm tội.
Kiều Nhan nhịn không được nhìn xuống dưới, không dám nhìn thẳng anh, tay đặt ở trêи bụng không kìm lòng được nắm chặt quần áo.
“Đứa con này quả thật không phải của Triệu Cảnh Hàn .” Cuối cùng cô cũng thành thật trả lời, ánh mắt cũng không thể tránh khỏi dừng trêи đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
Chỉ thấy nó mấp máy mở ra, lại tiếp tục đưa ra câu hỏi.
“Em cùng nó vẫn còn tình cũ? Chuyện đêm cưỡng gian đó là thế nào… rốt cuộc có xảy ra hay không?” Hỏi xong câu cuối cùng giọng nói anh nhẹ bẫng, nhưng lực tay lại không khống chế được tăng lên.
Cô cảm giác được cảm giác chiếm hữu mãnh liệt sau gáy, lập tức lắc đầu, “Không có, đó chỉ là hiểu lầm! Anh ta chưa từng chạm qua tôi.”
Triệu Quân Khiêm trầm thấp cười ra tiếng, gương mặt vô cùng sung lớn, tay lớn dùng lực, kéo Kiều Nhan lại gần hơn, thân ảnh cao lớn nháy mắt tiến đến.
Môi mỏng hạ xuống phần thưởng, bị Kiều Nhan theo bản năng trốn đi, đôi môi nóng bỏng dán lên vành tai cô.
“Cho nên, tôi là người đàn ông duy nhất?” Anh tiến lên chuẩn bị làm càn, trong miệng hỏi thêm một câu, nhưng khẩu khí hoàn toàn bình tĩnh hiểu rõ.
“Ngài nghiêm túc nói chuyện, đừng như vậy. . .” Kiều Nhan cả người run rẩy, cô chịu không nổi khiêu khích cùng kϊƈɦ thích lần này.
Hai tay cô chống lên lồng ngực ngực anh tránh né lại không biết nên làm gì, bụng lớn qua lớp quần áo cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của anh, giống như có thể cảm thụ được cảm giác bị anh chiếm lấy.
“Có phải không?” Triệu Quân Khiêm vẫn dán lên sườn mặt cô, tiếng nói khàn khàn, anh mắt sâu thẳm như mực.
Tuy rằng Kiều Nhan nhìn không tới, nhưng cảm giác kịch liệt cùng nguy cơ càng ngày càng hiện rõ, liền chui vào trong ngực anh cuống quýt gật đầu thừa nhận.
Triệu Quân Khiêm nhận được kết quả rốt cuộc cũng buông ra vành tai ướt át mềm mại, ngược lại vùi đầu vào cổ cô cười nhẹ, hiển nhiên tâm tình vui sướиɠ đến cực điểm.
Bởi vì sự thừa nhận của cô không chỉ là thỏa mãn bản tính bá đạo chiếm hữu của anh, mà còn đại biểu cho ý nghĩa nào đó. ( ý câu sau chính là anh khẳng định con anh đó)
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện đó, Triệu Quân Khiêm không thể che dấu được niềm vui trong lòng, cho dù bị cô lừa gạt che dấu cũng không để ý.
Kiều Nhan ngoan ngoãn thả lỏng một chút, tinh thần chậm rãi tỉnh táo lại, nhịn không được muốn trả thù tạt cho anh một gáo nước lạnh.
“Có cái gì tốt mà vui vẻ, không phải ngài từng nói cơ thể có vấn đề sao, không có khả năng khiến tôi mang thai, cứ như vậy tin lời của tôi?”
Tiếng cười run rẩy của Triệu Quân Khiêm bị kiềm hãm, cơ thể đứng thẳng nhìn cô một cái, sau đó khôi phục bộ dáng nghiêm cẩn đứng đắn, một chút cũng nhìn không ra người này vừa rồi còn dở trò lưu manh đùa giỡn cô.
Sau đó, anh mang cô đến bệnh viện, thẳng đến khoa phụ sản.
——–
Mình đổi cách xưng hô của anh già từ đây nhé, mà anh già cũng hơn 30 thôi, tầm 3x, tiểu học hay trung học mình chưa biết =))))) chắc tầm tiểu học thui.
Tác giả :
Cửu Đại Lưu Nhân