Freud Thân Yêu
Chương 3-1
Tư Côi băng qua khu phố trống trải, chạy như bay tới cuối con đường. Trên cửa có vài ổ khóa nhưng chỉ khóa một ổ. Cô lui về sau mấy bước, đá một phát văng cánh cửa. Hộp đêm tối đen như mực, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ mờ mịt, không có một bóng ngưòi. Bỗng nhiên...
”Aaaa!”
Tại nơi sâu thẳm trong bóng tối vọng tới tiếng thét của Chân Ý. Tư Côi lập tức chạy vào, lao qua từng hành lang một, tiếng bước chân phía trước càng lúc càng rõ ràng, sắp chạm mặt rồi. Tư Côi nhìn không rõ lắm, tung cú đá giữa bóng tối. Người nọ phản ứng cực nhanh, giơ chân cản lại, đá cô qua một bên. Đây... không phải là cách đánh học ở Cục Cảnh sát sao?
Sau một giây im ắng...
”Chân?”
”Tử Quỷ?”
Một giây sau...
”Sao cậu lại ở đây?”
”Cậu chạy vào đây làm gì?” “Tớ tìm cậu mà.”
”Tớ đang bắt người.”
”Cậu nói trước đi.”
”Cậu nói trước đi.”
Chân Ý phì cười, mở đèn pin trên điện thoại di động, đung đưa trước mặt mình: “Chị cảnh sát vô dụng ơi, chị không ở ngoài ngăn nghi phạm, còn chạy lung tung vào đây làm gì chứ. Được rồi, người ta chạy mất rồi. Tại chị cả đấy.”
Tư Côi trợn ngược mắt: “Vào đây nhặt xác cậu đấy.”
”Lại trừng mắt, có bản lĩnh cậu trừng tới Thái Bình Dương cho tớ đi. Xí!”
Tư Côi nhìn cô: “Chân, trán cậu chảy máu rồi!”
”Chuyện nhỏ.” Chân Ý sờ trán mình, “ôi chao” một tiếng: “Đụng vào xương mày rồi, thằng nhãi Sách Lỗi kia khỏe thật đấy!”
”Dù gì hắn ta cũng là đàn ông, đừng ảo tưởng cậu còn là thanh niên trai tráng nữa có được không?” Tư Côi không biết nói sao. “Đã bảo cậu đừng nói nhiều, đừng ép hắn cuống lên. Chẳng may hắn ra tay ác độc, giết cậu rồi tớ xem cậu tìm ai khóc đây.”
Chân Ý biết bạn mình lo lắng, bật cười: “Ai ngờ hắn nhanh trí như vậy, chẳng nói gì cả. Không phải tớ muôn moi thêm vài lời sao?”
Đây là vụ án đầu tiên Tư Côi chịu trách nhiệm chính, Chân Ý hy vọng cô ấy hoàn thành tốt đẹp. Tư Côi cũng hiểu, cả hai đều biết rõ trong lòng, không nói gì nữa. Lúc gần tới cửa, Tư Côi chợt vỗ đầu: “Nguy rồi, chắc Đường Vũ đã chạy mất tiêu rồi.”
”Dốt quá!”
Hai người dốc hết sức lực như năm đó, chạy hết cả con phố với tốc độ chạy nước rút một trăm mét. Bất ngờ thay, Đường Vũ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên xe, không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn. Tư Côi dẫn Đường Vũ trở về lấy lời khai, còn Chân Ý đến bệnh viện xử lý vết thương.
Trên đường cô nhận được điện thoại từ trợ lý của Tống Y, cô ta quay phim treo dây thép bị gãy chân, đã phẫu thuật thành công nhưng muốn tìm luật sư đòi đoàn làm phim bồi thường. Chân Ý nín thinh, thật không rõ Tống Y nghe lọt bao nhiêu câu cô nói, đã nói mấy trăm lần cô là luật sư hình sự rồi mà. Cô liên hệ nhờ Dương Tư đi tìm hiểu tình hình.
Chân Ý bình tĩnh vác khuôn mặt máu me đến bệnh viện, thu hút vô số ánh mắt. Xương mày bị thương chính là vậy, máu chảy thành sông trông có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra lại không sao cả.
Đại sảnh bệnh viện đông nghìn nghịt, trước giờ cô không để ý đến người lạ, nhưng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Tại bệnh viện cũ kỹ này, người như vậy tự tạo thành phong cảnh.
Là Ngôn Cách! Không trong trang phục bác sĩ nữa, anh mặc đồ thể thao thoải mái, trông điềm đạm dễ gần hơn trước nhiều.
”Ngôn Cách!” Đương nhiên cô chú ý tới anh trước, lao qua như gió cuốn, vọt đến trước mặt anh, mang khuôn mặt đầy máu cười tủm tỉm với anh.
Ngôn Cách hơi sững sờ. Cô luôn xuất hiện bất chợt tại thời điểm khó bề tưởng tượng nhất.
”Thật trùng hợp, thật có duyên, vậy mà lại có thể gặp nhau ở đây.”
”Em lại bị ngươi ta đánh rồi.” Anh nói.
Chân Ý á khẩu, hồi trung học cô hiếu động lại ham chơi, bị thương ngoài da là chuyện bình thường, lần nào anh cũng bình tĩnh kết luận: “Em lại bị người ta đánh rồi.” Cô tăng động như vậy sao?
”Em dũng cảm vì chính nghĩa mà.” Chân Ý vung quả đấm với anh, khua khoắng xong vội vàng cầm khăn giấy che lông mày để máu khỏi trào ra.
Ngôn Cách nhìn cô giây lát, thấy khăn giấy của cô đã bị máu thấm ướt bèn lấy khăn tay trong túi đưa cho cô.
”Cảm ơn nhé!” Cô vươn tay túm lấy, vạch một vết máu ở lòng bàn tay anh.
Ngôn Cách nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, ngơ ngẩn vài giây, không dễ chịu lắm, rất muốn lấy khăn tay về lau sạch nhưng cô đã nhanh chóng che lông mày rồi.
Để một bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(1) sống trong một đống rác, liệu anh ta có cảm giác gì? Giờ phút này, tâm trạng của người bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như Ngôn Cách chắc hẳn không khác là bao. Vết máu trong lòng bàn tay như cỏ đuôi chó ngứa ngáy, cả người không hề thoái mái. Anh muốn xoay người đi rửa tay, nhưng để Chân Ý ở lại đây hình như không thích hợp lắm. Anh nói cứng nhắc: “Em phải đi gặp bác sĩ thôi.”
(1) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive Compulsive Disorder - OCD): Chứng rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là y nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng. Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà gọn gàng quá mức cần thiết.
Chân Ý ngước mắt nhìn anh bằng cặp mắt đen vô tội: “Em tới đăng ký lấy số, nhưng quên mang tiền, đang định về lấy đây, em thật đáng thương mà.”
Ngôn Cách: “... Vậy tạm biệt.” Anh khẽ gật đầu.
Cô tỏ vẻ thảm thiết, anh lại do dự. Sau khi do dự lại nói tạm biệt ư?
Chân Ý tóm lấy anh, không thể chấp nhận: “Ngôn Cách, anh định bỏ lại em ở đây cho em chảy máu đến chết à?”
”Bây giờ em đang ở bệnh viện, không chết được đâu.” Anh tốt bụng và lý trí phân tích giúp cô. Cụp mắt xuống, thấy móng vuốt cô để lại thêm một vết tích trên tay áo trắng của anh, cỏ đuôi chó biến thành một trăm cây. Hừm, không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh phải về nhà thay quần áo ngay.
Ngôn Cách hơi mím môi, nói: “Chân Ý, tạm biệt!”
Theo như Chân Ý thấy, thái độ kia quả thực còn dứt khoát hơn cả kiên quyết. Cô nghiến răng: “Ngôn Cách, anh đừng có hối hận!”
Ngôn Cách ngẫm nghĩ, túi áo của Chân Ý lâp ló một góc của giấy đăng ký, túi còn phồng lên do đựng tiền, mà nét mặt của cô cũng có gì đó không đúng. Cô lại lừa anh, anh không cảm thấy mình có gì phải hối hận cả.
”Tạm biệt.”
Anh xoay người rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, người khắp bệnh viện đều nhìn về phía anh chỉ trỏ, như muốn đâm vào cột sống của anh. Bởi vì phía sau truyền đến tiếng gào xé nát tim gan: “Ông xã, sao anh có thể đánh em rồi bỏ mặc em thế hả?”
Sau đó... Có người ngã “bịch” xuống đất ngất lịm.
Thật ra, từ hồi còn rất nhỏ Ngôn Cách đã cho rằng nghề nghiệp thích hợp nhất với Chân Ý hẳn là diễn viên.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng, Ngôn Cách ngồi trên chiếc ghế cao, khuôn mặt tuân tú tinh khôi, không tức giận cũng không ôn hòa, dùng bông băng khử trùng vết thương trên trán Chân Ý một cách tuần tự.
Chân Ý rất vui vẻ ngồi trên giường đung đưa chân, nhớ lại tình cảnh Ngôn Cách phải bế cô đi lên tầng dưới ánh mắt của bao người, tâm trạng vui sướng biết bao.
”Ngôn Cách, em rất thích mùi hương trên người anh lúc anh ôm em. Ngửi mùi hương ấy khiến người ta nghĩ tới...” Cô còn chưa giỡn xong: “Ôi chao!” Cô chợt rụt về sau, trợn mắt trừng anh: “Mạnh tay như thế làm gì, đau quá!”
”Ồ, xin lỗi.” Anh lạnh nhạt xin lỗi, không hề thật lòng chút nào. Cái ghế xoay đi, anh đi lấy nước thuốc.
Chân Ý dẩu môi, biết anh không tức giận. Nếu giận thì còn lâu anh mói mượn phòng chữa bệnh của đồng nghiệp, tự tay xử lý vết thương cho cô. “Đúng rồi, anh tới bệnh viện làm gì? Bị ốm à?” Chân Ý hỏi.
”Thăm bạn.” Anh nói ngắn gọn, không muốn nhiều lời.
Cô không bao giờ biết chừng mực, vươn tay tóm lấy áo thể thao của anh: “Quần áo của anh vuốt thật thoải mái, thật...”
Anh quay đầu lại, chỉ thấy móng vuốt của cô đang giày xéo quần áo anh, vuốt anh như vuốt chú chó vậy. Anh ngước mắt nhìn cô, Chân Ý lập tức rụt tay lại, cười khúc khích. Dáng vẻ mặt dày mày dạn, món hời không chiếm cũng uổng.
Ngôn Cách lặng lẽ nhích tới gần cô, xức thuốc nước lên chân mày. Có lẽ hơi đau, anh vừa đụng phải, cô đã lui người ra sau một chút, lông mi dài chớp chớp. Mặt cô kề sát bờ môi anh, mịn màng, mềm mại, như đồ sứ màu ngà. Khi tĩnh lặng mang vẻ đẹp mong manh. Anh bình tĩnh rời mắt đi, hết sức nhẹ nhàng chậm rãi xử lý vết thương cho cô.
Chân Ý ngoan ngoãn ngồi yên vài giây, phát giác anh ở sát bên mình. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia phóng đại hước mắt cô, đôi môi đàn ông rất mỏng ở bên má cô, hơi thở của anh phả lên mặt cô râm ran, rất thân thiết. Cho tới bây giờ mùi hương ấy vẫn mê hoặc lòng người. Trước mặt anh, trước nay cô luôn “tấn công” trực tiếp: “Ngôn Cách, anh đang dụ dỗ em, để em hôn anh à?”
Anh đưa mắt nhìn cô, hơi mạnh tay một chút. Cô rụt phắt lại: “Ôi chao!” Cô xuýt xoa một tiếng thật dài, ánh mắt vô cùng tủi thân: “Ngôn Cách, sao anh đối xử với em tệ thế? Thật sự rất đau mà!” Cô gần như nghẹn ngào.
Thấy cô hình như muốn khóc, Ngôn Cách có phần không kịp trở tay, chỗ xương mày tương đối nhạy cảm, quả thật anh không nên như vậy. Tĩnh lặng vài giây, anh mới bôi thuốc tiếp cho cô, lần này, như thể muốn xin lỗi, anh cúi người xuống, gượng gạo nhẹ nhàng thổi cho cô, rất nhẹ, rất khẽ. Thật... mờ ám!
Lòng dạ Chân Ý thoáng cái mềm như làn nước mùa xuân. Anh chàng này đúng là dễ lừa gạt. Rưng rung nước mắt thôi đã khiến anh ngoan ngoãn rồi.
Xử lý xong xuôi, trên mắt Chân Ý tím bầm một mảng. Ngôn Cách nhìn vài giây, biết cô rất coi trọng ngoại hình của mình, liền nói: “Sau hai ba ngày là ổn rồi, không để lại sẹo đâu.”
Chân Ý lấy gương ra soi, mở to mắt, nhưng một giây sau lại cất lời: “Wow, màu của nước thuốc này đẹp hết sảy!”
“...”
Ngôn Cách á khẩu, hình như bất cứ lúc nào, an ủi cô đều là chuyện không cần thiết. Cô lạc quan hơn rất nhiều người, lạc quan bẩm sinh.
Không hiểu sao anh nhớ tới có một năm cô ngã cầu thang, bị thương đầu gối. Nhân viên y tế bôi thuốc tím cho cô, cô nén cơn đau mà nước mắt lưng tròng, cuối cùng không chịu được nữa, đau đến mức gào khóc thảm thiết. Sàn nhà sắp bị cô đập thủng luôn.
Nhưng sau đó, cô lại ngân ngấn nước mắt nhìn đầu gối, ngẩn ngơ vài giây, chỉ vào vết thương hớn hở vui vẻ, vừa khóc vừa cười: “Wow, đẹp hết sảy.” Cô vừa lau nước mắt, vừa cười không ngừng: “Wow, Ngôn Cách anh nhìn đi, màu tím này đẹp hết sảy!”
Cô vẫn là cô bé bị đau gào khóc, cũng sẽ mỉm cười nói rằng màu tím đẹp hết sảy.
Chân Ý đi tới cửa phòng bệnh của Tống Y, nghe thấy bên trong có người nói chuyện, nhưng giọng điệu không phải là đến thăm hỏi người bệnh, mà giống như đang ở tòa án: “Anh Cát, anh nói bị cáo là gái điếm, hành vi tình dục của các người đã được dự liệu từ trước, chứ không phải bắt buộc sao?”
”Đúng.”
”Thời gian dự liệu cụ thể là khi nào?”
”Hôm đó.”
”Ngày xảy ra vụ án phải không?”
”Đúng.”
”Ở đâu?”
”Ven đường.”
”Ven đường nào?”
”Đường... đường Sùng Minh.”
”Đoạn nào của đường Sùng Minh?”
”Bên... bên cạnh công viên Tam Biên.”
”Công viên phức tạp kia ư?”
”Đúng.”
”Anh chắc chứ?”
”Tôi chắc chắn, lúc ấy bên cạnh cô ta có rất nhiều gái đứng đường. Trông cô ta tương đối cao cấp, chúng tôi hạ cửa kính xe xuống hỏi cô ta, cô ta nói mình không phải là gái đứng đường, là người mẫu, đòi giá cao.”
”Ghi nhớ rõ ràng như vậy, chắc chắn anh nói thật.”
”Nói thật mà.”
”Rất tốt, anh Cát, anh nên biết công viên Tam Biên có camera an ninh, không hề quay được bóng dáng của hai người.”
”Tôi... tôi nhớ nhầm. Không... không phải. Là...”
”Anh không nhớ nhầm mà là nói dối. Anh biết hậu quả của nói dổố trước tòa không?”
”Tôi...”
”Dĩ nhiên, đầu tiên tôi phải thừa nhận, công viên Tam Biên không có camera...”
Chân Ý gõ cửa, tiếng nói chuyện bên trong im bặt. “Mời vào.”
Đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có một mình Tống Y, cẩm kịch bản đối chiều lời thoại, một người đóng hai vai chăng?
”Nằm viện còn làm việc?” Chân Ý liếc nhìn băng thạch cao trên chân cô ta.
Tống Y thờ ơ: “Không nhàn rỗi được.”
”Sao không nhờ trợ lý đọc lời thoại hộ?”
”Không chuyên nghiệp, không thích.” Cô ta nhìn Chân Ý. “Cô bị người ta đánh ư?”
Chân Ý lười giải thích, chuyển đề tài: “Đúng rồi, vụ án xuất hiện khả năng xoay chuyển. Chủ hộp đêm Ecstasy đang lẩn trôn, có mối hiềm nghi lớn nhất.”
Tống Y không mấy hứng thú: “Vụ hợp tác của chúng ta sắp kết thúc rồi à?”
”Gần như vậy. Ngoài ra, nếu nói về bồi thường, đồng nghiệp Dưong Tư của tôi chuyên nghiệp hơn.” Chân Ý giơ cổ tay lên xem đồng hồ. “Chắc cô ấy đến rồi.”
Tống Y bỗng nói: “Cô không mấy thích người ủy thác như tôi sao?”
Chân Ý hơi sửng sốt, “Nói thật, không phải không thích, nhưng cũng không phải là thích.”
Tống Y lẳng lặng rời mắt: “Tôi muốn xem phim, trong ngăn kéo có đĩa đấy, bật giúp tôi đi.” Là phim Cốt Đầu thương yêu Tống Y đóng vai chính đang nổi đình nổi đám gần đây.
Chân Ý: ''Người bình luận phim nói diễn xuất của cô trong bộ phim này rất xuất sắc. Diễn viên đều xem phim mình đóng à?”
”Ồ, tôi muốn xem xem những diễn viên khác bị tôi lấn át thành mảnh vụn thế nào.”
Cô như vậy, người hâm mộ của cô có biết không?
Mở đầu bộ phim, cô ta bước đi giữa ruộng lúa mì, đội chiếcnón rơm quê mùa, mặc áo sơ mi rộng thùng thình kiểu nông dân, đi chân đất, hát ngâm nga. Đẹp không nói nên lời, khiến người ta thoáng cái trở về mùa hạ. Chân Ý thích ngay tức khắc, nói: “Cho tôi xin chữ ký, chị gái tôi thích cô lắm.”
”Muốn xin chữ ký cứ việc nói thẳng.” Tống Y khinh thường.
”Là chị gái tôi thật mà.”
”Không phải chị gái cô tên Chân Tâm đấy chứ?”
“... Đúng vậy.”
Cô ta nhận lấy quyển sổ của Chân Ý, lẳng lặng ký loạt soạt lên trang giây.
Chân Ý nhận lấy xem: Chân Ý, đừng thích tôi, bởi vì tôi sẽ không yêu cô đâu.
“...”
Ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng của Dương Tư: “An Dao, sao chị lại ở đây?”
Ngay lập tức, như có con sâu róm chui vào quần áo Chân Ý. An Dao - hoa khôi trường trung học, thành tích ưu tú đó ư? An Dao ái mộ Ngôn Cách trong truyền thuyềt đó ư? An Dao được nam sinh mê như điếu đổ nhưng không thèm coi họ là gì, chỉ mỉm cười với Ngôn Cách đó ư?
Chân Ý còn nhớ, khi đó cô còn chanh chua nghiến răng bên cạnh Ngôn Cách: “Chị ta thấy anh liền cười, nhất định là chị ta cảm thấy trông anh rất nực cười.” (Có ai nói bạn trai của mình thế không?)
Ngôn Cách đang đọc sách, không buồn ngẩng đầu lên: “Chân Ý, em đang ghen à?”
Chân Ý tức đến méo miệng: “Ghen cái đầu anh! Tại sao em phải ghen chứ?”
”Em không đẹp bằng cô ấy.”
Chân Ý bùng nổ ngay tức khắc, vọt tới sân thể dục như tên lửa, làm đủ trò khua tay múa chân, khóc lóc kêu gào.
Chuyện cũ không dám nhớ lại.
An Dao và Dương Tư cùng vào phòng bệnh, An Dao mỉm cười với Chân Ý coi như chào hỏi, Chân Ý không muốn mang cặp mày bầm tím gặp lại tình địch năm xưa.
An Dao cúi người kiểm tra ngực cho Tống Y: “Còn đau không?”
”Hơi hơi.”
Chân Ý chỉ biết An Dao học y, nhưng không biết cô ấy đã sớm làm bác sĩ ngoại khoa. Cô không nói lời nào, An Dao vốn lạnh nhạt cũng không có ý muốn hàn huyên, trái lại Dương Tư khuấy động không khí. “Chị Dao, chị thật lợi hại. Chị hoàn thành chương trình sớm phải không? Nghe nói học y khó lắm.”
”Có hứng thú sẽ không khó.” Ngay cả khi cười An Dao cũng chỉ khẽ nhoẻn môi. “Theo tôi được biết, trong trường có không ít người học y.”
”Ngôn Cách, em nhớ anh Ngôn Cách kỳ quặc kia ra nước ngoài học y.”
”Cũng gần như vậy.” Trước giờ An Dao không nhiều lời.
Một câu “Cũng gần như vậy” khiến Chân Ý nhận ra cô ta rất rõ tình hình Ngôn Cách gần đây, mà không chỉ gần đây. Lẽ nào Ngôn Cách tới bệnh viện... Lòng cô khó chịu khôn tả.
”Chị vẫn xinh đẹp như vậy, mặc áo blouse càng đẹp hơn, chắc hẳn nam bệnh nhân ở đây đều cảm thấy bị ốm không hề khổ cực. Có rất nhiều người theo đuổi chị phải không?”
”Không phải, tôi có bạn trai rồi.” An Dao là con người lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh tanh.
Dương Tư kinh ngạc: “Thật á? Anh ấy làm gì vậy?”
”Anh ấy khá khiêm tốn, tôi không nói đâu. Tóm lại rất tốt.” An Dao trả lời ngắn gọn.
”Nhưng nghe chị nói như vậy, em thấy rất tò mò...”
”Luật sư Dương tới đây ôn chuyện đấy à?” Tống Y mất kiên nhẫn ngắt ngang, giọng nói không tốt lành gì, không khí trong phòng bệnh lập tức lạnh đi.
Tống Y không nhìn Dương Tư, chỉ nhìn Chân Ý: “Cô lừa gạt tôi, luật sư cô giới thiệu không chuyên nghiệp chút nào.”
Dương Tư lập tức đỏ bừng mặt: “Xin lỗi.”
Chân Ý khó chịu, cau mày với Tống Y: “Tôi giới thiệu Dương Tư bởi vì cô ấy không chỉ chuyên nghiệp, mà tính tình còn tốt nữa. Không giống tôi, không thể chịu được tính tình dở dở ương ương, phách lối, tự cho mình là đúng, không quan tâm đến cảm nhận của người khác như cô; động một tí liền muốn bỏ việc không thèm làm nữa.”
Không khí phòng bệnh đóng băng. Dương Tư nhìn Chân Ý, vừa cảm kích vừa áy náy.
Tống Y lấy làm lạ nhìn chằm chằm Chân Ý, nhưng không nổi giận. An Dao kiểm tra xong liền ra ngoài, Dương Tư cũng rời đi.
Tống Y chờ mọi người đi hết mới nói: “Cô không thích bác sĩ An.”
Chân Ý khảng khái thừa nhận: “Không xem là không thích, nhưng thuộc loại không làm bạn thân được.”
”Vừa nãy tôi mở lời giúp cô, cô còn mắng tôi. Không biết tấm lòng người tốt gì cả.”
”Dương Tư là bạn tôi, cô ấy hay tự ái, mấy chuyện mất mặt sẽ để bụng rất lâu.”
”Thú vị.” Tống Y nhướng mày. “Cô có tính cách hay bảo vệ người khác, tấm lòng thật bao la.”
Chân Ý không buồn đáp lời: “Không còn gì nữa thì tôi đi đây.”
Tống Y tạm dừng đầu đĩa, gọi cô: “Bạn trai của bác sĩ An nhất định có liên quan tới cô.”
Trong lòng Chân Ý đã có dự cảm chẳng lành, lại không muốn nói: “Lạ quá, từ khi nào mà chúng ta lại nói đến chủ để “bạn” này thế?”
Tống Y nghe ra vẻ châm chọc, vậy mà không tức giận: “Lúc bác sĩ An nói tới bạn trai cô ấy, Dương Tư nhìn cô vài lẩn.”
Lòng Chân Ý thoáng lạnh.
”Là người đàn ông hai cô cùng thích. Năm đó cô thắng cô gái hoàn mỹ như vậy, chắc hẳn âm thầm đắc ý, có cảm giác ưu việt.”
Chân Ý im lặng quay đầu lại, ngón tay cái chỉ mình: “Sai chị đây mới là hoàn mỹ nhất.”
”Aaaa!”
Tại nơi sâu thẳm trong bóng tối vọng tới tiếng thét của Chân Ý. Tư Côi lập tức chạy vào, lao qua từng hành lang một, tiếng bước chân phía trước càng lúc càng rõ ràng, sắp chạm mặt rồi. Tư Côi nhìn không rõ lắm, tung cú đá giữa bóng tối. Người nọ phản ứng cực nhanh, giơ chân cản lại, đá cô qua một bên. Đây... không phải là cách đánh học ở Cục Cảnh sát sao?
Sau một giây im ắng...
”Chân?”
”Tử Quỷ?”
Một giây sau...
”Sao cậu lại ở đây?”
”Cậu chạy vào đây làm gì?” “Tớ tìm cậu mà.”
”Tớ đang bắt người.”
”Cậu nói trước đi.”
”Cậu nói trước đi.”
Chân Ý phì cười, mở đèn pin trên điện thoại di động, đung đưa trước mặt mình: “Chị cảnh sát vô dụng ơi, chị không ở ngoài ngăn nghi phạm, còn chạy lung tung vào đây làm gì chứ. Được rồi, người ta chạy mất rồi. Tại chị cả đấy.”
Tư Côi trợn ngược mắt: “Vào đây nhặt xác cậu đấy.”
”Lại trừng mắt, có bản lĩnh cậu trừng tới Thái Bình Dương cho tớ đi. Xí!”
Tư Côi nhìn cô: “Chân, trán cậu chảy máu rồi!”
”Chuyện nhỏ.” Chân Ý sờ trán mình, “ôi chao” một tiếng: “Đụng vào xương mày rồi, thằng nhãi Sách Lỗi kia khỏe thật đấy!”
”Dù gì hắn ta cũng là đàn ông, đừng ảo tưởng cậu còn là thanh niên trai tráng nữa có được không?” Tư Côi không biết nói sao. “Đã bảo cậu đừng nói nhiều, đừng ép hắn cuống lên. Chẳng may hắn ra tay ác độc, giết cậu rồi tớ xem cậu tìm ai khóc đây.”
Chân Ý biết bạn mình lo lắng, bật cười: “Ai ngờ hắn nhanh trí như vậy, chẳng nói gì cả. Không phải tớ muôn moi thêm vài lời sao?”
Đây là vụ án đầu tiên Tư Côi chịu trách nhiệm chính, Chân Ý hy vọng cô ấy hoàn thành tốt đẹp. Tư Côi cũng hiểu, cả hai đều biết rõ trong lòng, không nói gì nữa. Lúc gần tới cửa, Tư Côi chợt vỗ đầu: “Nguy rồi, chắc Đường Vũ đã chạy mất tiêu rồi.”
”Dốt quá!”
Hai người dốc hết sức lực như năm đó, chạy hết cả con phố với tốc độ chạy nước rút một trăm mét. Bất ngờ thay, Đường Vũ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên xe, không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn. Tư Côi dẫn Đường Vũ trở về lấy lời khai, còn Chân Ý đến bệnh viện xử lý vết thương.
Trên đường cô nhận được điện thoại từ trợ lý của Tống Y, cô ta quay phim treo dây thép bị gãy chân, đã phẫu thuật thành công nhưng muốn tìm luật sư đòi đoàn làm phim bồi thường. Chân Ý nín thinh, thật không rõ Tống Y nghe lọt bao nhiêu câu cô nói, đã nói mấy trăm lần cô là luật sư hình sự rồi mà. Cô liên hệ nhờ Dương Tư đi tìm hiểu tình hình.
Chân Ý bình tĩnh vác khuôn mặt máu me đến bệnh viện, thu hút vô số ánh mắt. Xương mày bị thương chính là vậy, máu chảy thành sông trông có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra lại không sao cả.
Đại sảnh bệnh viện đông nghìn nghịt, trước giờ cô không để ý đến người lạ, nhưng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Tại bệnh viện cũ kỹ này, người như vậy tự tạo thành phong cảnh.
Là Ngôn Cách! Không trong trang phục bác sĩ nữa, anh mặc đồ thể thao thoải mái, trông điềm đạm dễ gần hơn trước nhiều.
”Ngôn Cách!” Đương nhiên cô chú ý tới anh trước, lao qua như gió cuốn, vọt đến trước mặt anh, mang khuôn mặt đầy máu cười tủm tỉm với anh.
Ngôn Cách hơi sững sờ. Cô luôn xuất hiện bất chợt tại thời điểm khó bề tưởng tượng nhất.
”Thật trùng hợp, thật có duyên, vậy mà lại có thể gặp nhau ở đây.”
”Em lại bị ngươi ta đánh rồi.” Anh nói.
Chân Ý á khẩu, hồi trung học cô hiếu động lại ham chơi, bị thương ngoài da là chuyện bình thường, lần nào anh cũng bình tĩnh kết luận: “Em lại bị người ta đánh rồi.” Cô tăng động như vậy sao?
”Em dũng cảm vì chính nghĩa mà.” Chân Ý vung quả đấm với anh, khua khoắng xong vội vàng cầm khăn giấy che lông mày để máu khỏi trào ra.
Ngôn Cách nhìn cô giây lát, thấy khăn giấy của cô đã bị máu thấm ướt bèn lấy khăn tay trong túi đưa cho cô.
”Cảm ơn nhé!” Cô vươn tay túm lấy, vạch một vết máu ở lòng bàn tay anh.
Ngôn Cách nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, ngơ ngẩn vài giây, không dễ chịu lắm, rất muốn lấy khăn tay về lau sạch nhưng cô đã nhanh chóng che lông mày rồi.
Để một bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(1) sống trong một đống rác, liệu anh ta có cảm giác gì? Giờ phút này, tâm trạng của người bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như Ngôn Cách chắc hẳn không khác là bao. Vết máu trong lòng bàn tay như cỏ đuôi chó ngứa ngáy, cả người không hề thoái mái. Anh muốn xoay người đi rửa tay, nhưng để Chân Ý ở lại đây hình như không thích hợp lắm. Anh nói cứng nhắc: “Em phải đi gặp bác sĩ thôi.”
(1) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive Compulsive Disorder - OCD): Chứng rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là y nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng. Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà gọn gàng quá mức cần thiết.
Chân Ý ngước mắt nhìn anh bằng cặp mắt đen vô tội: “Em tới đăng ký lấy số, nhưng quên mang tiền, đang định về lấy đây, em thật đáng thương mà.”
Ngôn Cách: “... Vậy tạm biệt.” Anh khẽ gật đầu.
Cô tỏ vẻ thảm thiết, anh lại do dự. Sau khi do dự lại nói tạm biệt ư?
Chân Ý tóm lấy anh, không thể chấp nhận: “Ngôn Cách, anh định bỏ lại em ở đây cho em chảy máu đến chết à?”
”Bây giờ em đang ở bệnh viện, không chết được đâu.” Anh tốt bụng và lý trí phân tích giúp cô. Cụp mắt xuống, thấy móng vuốt cô để lại thêm một vết tích trên tay áo trắng của anh, cỏ đuôi chó biến thành một trăm cây. Hừm, không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh phải về nhà thay quần áo ngay.
Ngôn Cách hơi mím môi, nói: “Chân Ý, tạm biệt!”
Theo như Chân Ý thấy, thái độ kia quả thực còn dứt khoát hơn cả kiên quyết. Cô nghiến răng: “Ngôn Cách, anh đừng có hối hận!”
Ngôn Cách ngẫm nghĩ, túi áo của Chân Ý lâp ló một góc của giấy đăng ký, túi còn phồng lên do đựng tiền, mà nét mặt của cô cũng có gì đó không đúng. Cô lại lừa anh, anh không cảm thấy mình có gì phải hối hận cả.
”Tạm biệt.”
Anh xoay người rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, người khắp bệnh viện đều nhìn về phía anh chỉ trỏ, như muốn đâm vào cột sống của anh. Bởi vì phía sau truyền đến tiếng gào xé nát tim gan: “Ông xã, sao anh có thể đánh em rồi bỏ mặc em thế hả?”
Sau đó... Có người ngã “bịch” xuống đất ngất lịm.
Thật ra, từ hồi còn rất nhỏ Ngôn Cách đã cho rằng nghề nghiệp thích hợp nhất với Chân Ý hẳn là diễn viên.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng, Ngôn Cách ngồi trên chiếc ghế cao, khuôn mặt tuân tú tinh khôi, không tức giận cũng không ôn hòa, dùng bông băng khử trùng vết thương trên trán Chân Ý một cách tuần tự.
Chân Ý rất vui vẻ ngồi trên giường đung đưa chân, nhớ lại tình cảnh Ngôn Cách phải bế cô đi lên tầng dưới ánh mắt của bao người, tâm trạng vui sướng biết bao.
”Ngôn Cách, em rất thích mùi hương trên người anh lúc anh ôm em. Ngửi mùi hương ấy khiến người ta nghĩ tới...” Cô còn chưa giỡn xong: “Ôi chao!” Cô chợt rụt về sau, trợn mắt trừng anh: “Mạnh tay như thế làm gì, đau quá!”
”Ồ, xin lỗi.” Anh lạnh nhạt xin lỗi, không hề thật lòng chút nào. Cái ghế xoay đi, anh đi lấy nước thuốc.
Chân Ý dẩu môi, biết anh không tức giận. Nếu giận thì còn lâu anh mói mượn phòng chữa bệnh của đồng nghiệp, tự tay xử lý vết thương cho cô. “Đúng rồi, anh tới bệnh viện làm gì? Bị ốm à?” Chân Ý hỏi.
”Thăm bạn.” Anh nói ngắn gọn, không muốn nhiều lời.
Cô không bao giờ biết chừng mực, vươn tay tóm lấy áo thể thao của anh: “Quần áo của anh vuốt thật thoải mái, thật...”
Anh quay đầu lại, chỉ thấy móng vuốt của cô đang giày xéo quần áo anh, vuốt anh như vuốt chú chó vậy. Anh ngước mắt nhìn cô, Chân Ý lập tức rụt tay lại, cười khúc khích. Dáng vẻ mặt dày mày dạn, món hời không chiếm cũng uổng.
Ngôn Cách lặng lẽ nhích tới gần cô, xức thuốc nước lên chân mày. Có lẽ hơi đau, anh vừa đụng phải, cô đã lui người ra sau một chút, lông mi dài chớp chớp. Mặt cô kề sát bờ môi anh, mịn màng, mềm mại, như đồ sứ màu ngà. Khi tĩnh lặng mang vẻ đẹp mong manh. Anh bình tĩnh rời mắt đi, hết sức nhẹ nhàng chậm rãi xử lý vết thương cho cô.
Chân Ý ngoan ngoãn ngồi yên vài giây, phát giác anh ở sát bên mình. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia phóng đại hước mắt cô, đôi môi đàn ông rất mỏng ở bên má cô, hơi thở của anh phả lên mặt cô râm ran, rất thân thiết. Cho tới bây giờ mùi hương ấy vẫn mê hoặc lòng người. Trước mặt anh, trước nay cô luôn “tấn công” trực tiếp: “Ngôn Cách, anh đang dụ dỗ em, để em hôn anh à?”
Anh đưa mắt nhìn cô, hơi mạnh tay một chút. Cô rụt phắt lại: “Ôi chao!” Cô xuýt xoa một tiếng thật dài, ánh mắt vô cùng tủi thân: “Ngôn Cách, sao anh đối xử với em tệ thế? Thật sự rất đau mà!” Cô gần như nghẹn ngào.
Thấy cô hình như muốn khóc, Ngôn Cách có phần không kịp trở tay, chỗ xương mày tương đối nhạy cảm, quả thật anh không nên như vậy. Tĩnh lặng vài giây, anh mới bôi thuốc tiếp cho cô, lần này, như thể muốn xin lỗi, anh cúi người xuống, gượng gạo nhẹ nhàng thổi cho cô, rất nhẹ, rất khẽ. Thật... mờ ám!
Lòng dạ Chân Ý thoáng cái mềm như làn nước mùa xuân. Anh chàng này đúng là dễ lừa gạt. Rưng rung nước mắt thôi đã khiến anh ngoan ngoãn rồi.
Xử lý xong xuôi, trên mắt Chân Ý tím bầm một mảng. Ngôn Cách nhìn vài giây, biết cô rất coi trọng ngoại hình của mình, liền nói: “Sau hai ba ngày là ổn rồi, không để lại sẹo đâu.”
Chân Ý lấy gương ra soi, mở to mắt, nhưng một giây sau lại cất lời: “Wow, màu của nước thuốc này đẹp hết sảy!”
“...”
Ngôn Cách á khẩu, hình như bất cứ lúc nào, an ủi cô đều là chuyện không cần thiết. Cô lạc quan hơn rất nhiều người, lạc quan bẩm sinh.
Không hiểu sao anh nhớ tới có một năm cô ngã cầu thang, bị thương đầu gối. Nhân viên y tế bôi thuốc tím cho cô, cô nén cơn đau mà nước mắt lưng tròng, cuối cùng không chịu được nữa, đau đến mức gào khóc thảm thiết. Sàn nhà sắp bị cô đập thủng luôn.
Nhưng sau đó, cô lại ngân ngấn nước mắt nhìn đầu gối, ngẩn ngơ vài giây, chỉ vào vết thương hớn hở vui vẻ, vừa khóc vừa cười: “Wow, đẹp hết sảy.” Cô vừa lau nước mắt, vừa cười không ngừng: “Wow, Ngôn Cách anh nhìn đi, màu tím này đẹp hết sảy!”
Cô vẫn là cô bé bị đau gào khóc, cũng sẽ mỉm cười nói rằng màu tím đẹp hết sảy.
Chân Ý đi tới cửa phòng bệnh của Tống Y, nghe thấy bên trong có người nói chuyện, nhưng giọng điệu không phải là đến thăm hỏi người bệnh, mà giống như đang ở tòa án: “Anh Cát, anh nói bị cáo là gái điếm, hành vi tình dục của các người đã được dự liệu từ trước, chứ không phải bắt buộc sao?”
”Đúng.”
”Thời gian dự liệu cụ thể là khi nào?”
”Hôm đó.”
”Ngày xảy ra vụ án phải không?”
”Đúng.”
”Ở đâu?”
”Ven đường.”
”Ven đường nào?”
”Đường... đường Sùng Minh.”
”Đoạn nào của đường Sùng Minh?”
”Bên... bên cạnh công viên Tam Biên.”
”Công viên phức tạp kia ư?”
”Đúng.”
”Anh chắc chứ?”
”Tôi chắc chắn, lúc ấy bên cạnh cô ta có rất nhiều gái đứng đường. Trông cô ta tương đối cao cấp, chúng tôi hạ cửa kính xe xuống hỏi cô ta, cô ta nói mình không phải là gái đứng đường, là người mẫu, đòi giá cao.”
”Ghi nhớ rõ ràng như vậy, chắc chắn anh nói thật.”
”Nói thật mà.”
”Rất tốt, anh Cát, anh nên biết công viên Tam Biên có camera an ninh, không hề quay được bóng dáng của hai người.”
”Tôi... tôi nhớ nhầm. Không... không phải. Là...”
”Anh không nhớ nhầm mà là nói dối. Anh biết hậu quả của nói dổố trước tòa không?”
”Tôi...”
”Dĩ nhiên, đầu tiên tôi phải thừa nhận, công viên Tam Biên không có camera...”
Chân Ý gõ cửa, tiếng nói chuyện bên trong im bặt. “Mời vào.”
Đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có một mình Tống Y, cẩm kịch bản đối chiều lời thoại, một người đóng hai vai chăng?
”Nằm viện còn làm việc?” Chân Ý liếc nhìn băng thạch cao trên chân cô ta.
Tống Y thờ ơ: “Không nhàn rỗi được.”
”Sao không nhờ trợ lý đọc lời thoại hộ?”
”Không chuyên nghiệp, không thích.” Cô ta nhìn Chân Ý. “Cô bị người ta đánh ư?”
Chân Ý lười giải thích, chuyển đề tài: “Đúng rồi, vụ án xuất hiện khả năng xoay chuyển. Chủ hộp đêm Ecstasy đang lẩn trôn, có mối hiềm nghi lớn nhất.”
Tống Y không mấy hứng thú: “Vụ hợp tác của chúng ta sắp kết thúc rồi à?”
”Gần như vậy. Ngoài ra, nếu nói về bồi thường, đồng nghiệp Dưong Tư của tôi chuyên nghiệp hơn.” Chân Ý giơ cổ tay lên xem đồng hồ. “Chắc cô ấy đến rồi.”
Tống Y bỗng nói: “Cô không mấy thích người ủy thác như tôi sao?”
Chân Ý hơi sửng sốt, “Nói thật, không phải không thích, nhưng cũng không phải là thích.”
Tống Y lẳng lặng rời mắt: “Tôi muốn xem phim, trong ngăn kéo có đĩa đấy, bật giúp tôi đi.” Là phim Cốt Đầu thương yêu Tống Y đóng vai chính đang nổi đình nổi đám gần đây.
Chân Ý: ''Người bình luận phim nói diễn xuất của cô trong bộ phim này rất xuất sắc. Diễn viên đều xem phim mình đóng à?”
”Ồ, tôi muốn xem xem những diễn viên khác bị tôi lấn át thành mảnh vụn thế nào.”
Cô như vậy, người hâm mộ của cô có biết không?
Mở đầu bộ phim, cô ta bước đi giữa ruộng lúa mì, đội chiếcnón rơm quê mùa, mặc áo sơ mi rộng thùng thình kiểu nông dân, đi chân đất, hát ngâm nga. Đẹp không nói nên lời, khiến người ta thoáng cái trở về mùa hạ. Chân Ý thích ngay tức khắc, nói: “Cho tôi xin chữ ký, chị gái tôi thích cô lắm.”
”Muốn xin chữ ký cứ việc nói thẳng.” Tống Y khinh thường.
”Là chị gái tôi thật mà.”
”Không phải chị gái cô tên Chân Tâm đấy chứ?”
“... Đúng vậy.”
Cô ta nhận lấy quyển sổ của Chân Ý, lẳng lặng ký loạt soạt lên trang giây.
Chân Ý nhận lấy xem: Chân Ý, đừng thích tôi, bởi vì tôi sẽ không yêu cô đâu.
“...”
Ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng của Dương Tư: “An Dao, sao chị lại ở đây?”
Ngay lập tức, như có con sâu róm chui vào quần áo Chân Ý. An Dao - hoa khôi trường trung học, thành tích ưu tú đó ư? An Dao ái mộ Ngôn Cách trong truyền thuyềt đó ư? An Dao được nam sinh mê như điếu đổ nhưng không thèm coi họ là gì, chỉ mỉm cười với Ngôn Cách đó ư?
Chân Ý còn nhớ, khi đó cô còn chanh chua nghiến răng bên cạnh Ngôn Cách: “Chị ta thấy anh liền cười, nhất định là chị ta cảm thấy trông anh rất nực cười.” (Có ai nói bạn trai của mình thế không?)
Ngôn Cách đang đọc sách, không buồn ngẩng đầu lên: “Chân Ý, em đang ghen à?”
Chân Ý tức đến méo miệng: “Ghen cái đầu anh! Tại sao em phải ghen chứ?”
”Em không đẹp bằng cô ấy.”
Chân Ý bùng nổ ngay tức khắc, vọt tới sân thể dục như tên lửa, làm đủ trò khua tay múa chân, khóc lóc kêu gào.
Chuyện cũ không dám nhớ lại.
An Dao và Dương Tư cùng vào phòng bệnh, An Dao mỉm cười với Chân Ý coi như chào hỏi, Chân Ý không muốn mang cặp mày bầm tím gặp lại tình địch năm xưa.
An Dao cúi người kiểm tra ngực cho Tống Y: “Còn đau không?”
”Hơi hơi.”
Chân Ý chỉ biết An Dao học y, nhưng không biết cô ấy đã sớm làm bác sĩ ngoại khoa. Cô không nói lời nào, An Dao vốn lạnh nhạt cũng không có ý muốn hàn huyên, trái lại Dương Tư khuấy động không khí. “Chị Dao, chị thật lợi hại. Chị hoàn thành chương trình sớm phải không? Nghe nói học y khó lắm.”
”Có hứng thú sẽ không khó.” Ngay cả khi cười An Dao cũng chỉ khẽ nhoẻn môi. “Theo tôi được biết, trong trường có không ít người học y.”
”Ngôn Cách, em nhớ anh Ngôn Cách kỳ quặc kia ra nước ngoài học y.”
”Cũng gần như vậy.” Trước giờ An Dao không nhiều lời.
Một câu “Cũng gần như vậy” khiến Chân Ý nhận ra cô ta rất rõ tình hình Ngôn Cách gần đây, mà không chỉ gần đây. Lẽ nào Ngôn Cách tới bệnh viện... Lòng cô khó chịu khôn tả.
”Chị vẫn xinh đẹp như vậy, mặc áo blouse càng đẹp hơn, chắc hẳn nam bệnh nhân ở đây đều cảm thấy bị ốm không hề khổ cực. Có rất nhiều người theo đuổi chị phải không?”
”Không phải, tôi có bạn trai rồi.” An Dao là con người lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh tanh.
Dương Tư kinh ngạc: “Thật á? Anh ấy làm gì vậy?”
”Anh ấy khá khiêm tốn, tôi không nói đâu. Tóm lại rất tốt.” An Dao trả lời ngắn gọn.
”Nhưng nghe chị nói như vậy, em thấy rất tò mò...”
”Luật sư Dương tới đây ôn chuyện đấy à?” Tống Y mất kiên nhẫn ngắt ngang, giọng nói không tốt lành gì, không khí trong phòng bệnh lập tức lạnh đi.
Tống Y không nhìn Dương Tư, chỉ nhìn Chân Ý: “Cô lừa gạt tôi, luật sư cô giới thiệu không chuyên nghiệp chút nào.”
Dương Tư lập tức đỏ bừng mặt: “Xin lỗi.”
Chân Ý khó chịu, cau mày với Tống Y: “Tôi giới thiệu Dương Tư bởi vì cô ấy không chỉ chuyên nghiệp, mà tính tình còn tốt nữa. Không giống tôi, không thể chịu được tính tình dở dở ương ương, phách lối, tự cho mình là đúng, không quan tâm đến cảm nhận của người khác như cô; động một tí liền muốn bỏ việc không thèm làm nữa.”
Không khí phòng bệnh đóng băng. Dương Tư nhìn Chân Ý, vừa cảm kích vừa áy náy.
Tống Y lấy làm lạ nhìn chằm chằm Chân Ý, nhưng không nổi giận. An Dao kiểm tra xong liền ra ngoài, Dương Tư cũng rời đi.
Tống Y chờ mọi người đi hết mới nói: “Cô không thích bác sĩ An.”
Chân Ý khảng khái thừa nhận: “Không xem là không thích, nhưng thuộc loại không làm bạn thân được.”
”Vừa nãy tôi mở lời giúp cô, cô còn mắng tôi. Không biết tấm lòng người tốt gì cả.”
”Dương Tư là bạn tôi, cô ấy hay tự ái, mấy chuyện mất mặt sẽ để bụng rất lâu.”
”Thú vị.” Tống Y nhướng mày. “Cô có tính cách hay bảo vệ người khác, tấm lòng thật bao la.”
Chân Ý không buồn đáp lời: “Không còn gì nữa thì tôi đi đây.”
Tống Y tạm dừng đầu đĩa, gọi cô: “Bạn trai của bác sĩ An nhất định có liên quan tới cô.”
Trong lòng Chân Ý đã có dự cảm chẳng lành, lại không muốn nói: “Lạ quá, từ khi nào mà chúng ta lại nói đến chủ để “bạn” này thế?”
Tống Y nghe ra vẻ châm chọc, vậy mà không tức giận: “Lúc bác sĩ An nói tới bạn trai cô ấy, Dương Tư nhìn cô vài lẩn.”
Lòng Chân Ý thoáng lạnh.
”Là người đàn ông hai cô cùng thích. Năm đó cô thắng cô gái hoàn mỹ như vậy, chắc hẳn âm thầm đắc ý, có cảm giác ưu việt.”
Chân Ý im lặng quay đầu lại, ngón tay cái chỉ mình: “Sai chị đây mới là hoàn mỹ nhất.”
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi