Freud Thân Yêu
Chương 19-7: Ngoại truyện: Mỉm cười với anh, vẫn như năm ấy (7)
Lúc bé cưng được một tuổi, gia đình thuê người cạo đầu cho cô nhóc, như vậy sau này dáng tóc mới đẹp được. Nhưng bé cưng đã cạo một lần rồi, tuy còn bé chưa nói được gì nhưng lại biết được xấu đẹp, rất thích mái tóc mềm mại của mình nên bé không thích trọc đầu đâu. Thợ cắt tóc cầm dao cạo tới gần, cô nhóc đã tránh thoát khỏi ngực người giúp việc, chạy mấy bước ngã oạch, dứt khoát bò bằng cả tay lẫn chân, rầm rầm lao ra ngoài. Nhìn dáng vẻ vừa bò vừa gào thét khóc lóc của cô nhóc, ai không biết còn tưởng nó bị bắt nạt.
Chân Ý nghe tiếng đi tới, ôm bé cưng lên, phớt lờ cô nhóc đang gào khóc đá đạp trong lòng mình, đưa tới trước mặt thợ cắt tóc: "Nhanh lên chút, còn chần chừ gì?"
"A, hong (không)…” Bé cưng gào khóc, vừa tránh vừa giãy, thân thể cuộn lại, lăn lộn trong lòng mẹ, không chịu cho thợ cắt tóc cạo đầu.
Chân Ý dỗ dành: "Cạo tóc sau này sẽ đẹp hơn đấy!"
"Hong... Hong..." Cô nhóc khóc thảm thiết, nhất quyết không nghe.
Chân Ý ngửa mặt lên trời, bé gái nhà người ta cũng hiếu động thế này sao? Còn nhỏ như vậy mà ngay cả cô cũng đã không giữ nổi rồi.
"Sao thế?" Ngôn Cách nghe thấy tiếng khóc cũng đi ra.
"Bố…" Bé cưng như thấy cứu tinh, miệng mím lại, nước mắt từng hạt to tướng lã chã rơi xuống.
Cô bé giãy khỏi lòng mẹ, tuột theo đùi mẹ xuống, cặp chân ngắn chạy phịch phịch tới, bàn tay nhỏ bé ôm chân bố không buông, lau hết nước mắt nước mũi lên chân bố: "Bố..."
Chân Ý đứng dậy: "Cắt tóc cho nó.”
"Vậy à?"
Ngôn Cách cúi người ôm con, vừa đưa tay tới, bé cưng đã leo phắt lên như chú khỉ, đạp lên chân và ngực bố, leo lên ôm chặt lấy cổ bố, khóc thảm thiết vô cùng, "Hong… bố, hong… hong muốn... Hu hu... "
Ngôn Cách ôm cô nhóc vào lòng, vỗ nhẹ cái đầu bù xù, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, không cắt nữa."
Bé cưng lập tức nín khóc, thút tha thút thít, bàn tay siết lại, ngoan ngoãn dụi mắt.
Chân Ý bất mãn: "Anh lại đồng ý với nó, lẽ ra nên cạo đầu đó."
"Không phải lần trước đã cạo rồi sao?" Ngôn Cách ôn hòa nói, "Tóc bé cưng nhà mình rất đẹp, không cần cạo nữa đâu."
Chân Ý bặm môi ngồi phịch xuống ghế, "Hừ!"
Ngôn Cách: “…”
Ngẫm nghĩ một hồi, anh xoa đầu bé cưng: "Bé cưng nhà ta ngoan ngoãn cắt tóc để mẹ vui có được không?"
Bé cưng chu môi, ra vẻ đáng thương nhìn mẹ, lại nhìn bố, tủi thân nói: "Vân (Vâng).”
Có lẽ bởi vì con gái vốn thân với bố, cũng có thể vì Ngôn Cách chăm sóc con khá nhiều, nên bé cưng khá dính bố nó. Chân Ý không hề ghen tị, chỉ lo Ngôn Cách chiều quá thì con bé sẽ kiêu căng. Ngôn Cách trả lời: "Bạn nhỏ nhà ta đáng được chiều chuộng."
Bé cưng quả như lời bố nói, mặc dù còn nhỏ, chưa nói sõi, lại rất nghe lời. Nhưng Ngôn Cách vừa xuất hiện, cô bé liền thay đổi hoàn toàn, cực thích làm nũng, thậm chí hay khóc. Lúc Ngôn Cách không có mặt, cô bé tự đùa tự vui, đi không vững té ngã thì mơ hồ nhìn quanh vẻ như không rõ đã xảy ra chuyện gì, thất tha thất thểu bò dậy, gãi đầu rồi đặt mông ngồi xuống đất chơi tiếp.
Nhưng khi Ngôn Cách có mặt, mọt sự liền đổi khác. Nếu không được như ý, cô bé sẽ gào khóc. Không muốn cắt tóc thì khóc tủi thân, không muốn uống sữa thì khóc buồn bã, không thể vùng vẫy trong bùn thì khóc thương tâm. Cái miệng nho nhỏ méo xệch, đôi mắt đen láy ngân ngấn lệ, vô số giọt nước mắt màu bạc rơi lã chã, òa lên khiến người ta tan nát cõi lòng. Vừa khóc vừa leo lên người bố, cánh tay ngắn ngủn ôm cổ bố không buông, quệt cả nước mắt nước mũi lên cổ bố rồi bằng giọng chưa sõi bi bô nói: "Hong... Bố... Hong muốn... Hong hong..."
Mỗi khi như vậy, Ngôn Cách luôn nhẹ nhàng ôn tồn, vỗ tấm lưng đẫm mồ hôi vì khóc của bé cưng, cầm chiếc khăn nhỏ lau mồ hôi cho cô bé. Bé cưng thấy được rồi thì thôi, bố dỗ một hồi thì không khóc nữa.
Có buổi tối trước khi đi ngủ, Chân Ý nói: "Sách viết nếu trẻ con thích khóc thì anh không được để ý đến nó, sau hai ba lần nó biết khóc không thể giải quyết vấn đề thì sẽ không khóc nữa."
Ngôn Cách nói: "Nhưng bạn nhỏ không thích khóc, nó chỉ muốn thu hút sự chú ý thôi."
“Như vậy sẽ làm nó có thói quen thích khóc. Anh xem, bình thường nó ngoan là thế, vừa thấy anh liền thích khóc. Lần sau không được dỗ nó nữa.”
Ngôn Cách kéo bàn tay đặt ngoài chăn của cô vào, ủ trong lồng ngực, nói: “Không được.”
"Tại sao?"
Anh nói khẽ, "Nếu nó khóc mà anh không dỗ, anh sợ nó sẽ tưởng anh không thương nó."
Chân Ý sửng sốt, lại thấy ánh mắt Ngôn Cách chuyển tới phía này, rơi trên mặt cô, điềm đạm: "Như em vậy. Từ ngày quen em, anh sợ em khóc nhất, đau lòng nhưng không biết làm sao. Anh không biết an ủi, cũng không biết nên làm thế nào. Sợ biểu hiện quá thờ ơ làm em tưởng anh không quan tâm em, sợ phản ứng không đúng làm em tưởng anh không đủ quan tâm, lại sợ em một mình lau nước mắt mà đau lòng tuyệt vọng. Mỗi lần em khóc, anh đều rất căng thẳng, không thể ngồi nhìn mặc kệ được."
Chân Ý ấp úng, niềm hạnh phúc và hơi ấm ùa vào lòng như thủy triều. Không cần bận lòng gì nữa, có người đàn ông như vậy thì tất nhiên cô sẽ hạnh phúc cả đời và con của họ càng không phải lo lắng.
Cô vùi vào ngực anh, trái tim như ngâm trong nước ấm, khóe môi nở nụ cười mỉm, lẩm bẩm: "Ngôn Cách."
"Hả?"
"Em sinh thêm cho anh một bạn nhỏ nữa nhé."
Chân Ý nghe tiếng đi tới, ôm bé cưng lên, phớt lờ cô nhóc đang gào khóc đá đạp trong lòng mình, đưa tới trước mặt thợ cắt tóc: "Nhanh lên chút, còn chần chừ gì?"
"A, hong (không)…” Bé cưng gào khóc, vừa tránh vừa giãy, thân thể cuộn lại, lăn lộn trong lòng mẹ, không chịu cho thợ cắt tóc cạo đầu.
Chân Ý dỗ dành: "Cạo tóc sau này sẽ đẹp hơn đấy!"
"Hong... Hong..." Cô nhóc khóc thảm thiết, nhất quyết không nghe.
Chân Ý ngửa mặt lên trời, bé gái nhà người ta cũng hiếu động thế này sao? Còn nhỏ như vậy mà ngay cả cô cũng đã không giữ nổi rồi.
"Sao thế?" Ngôn Cách nghe thấy tiếng khóc cũng đi ra.
"Bố…" Bé cưng như thấy cứu tinh, miệng mím lại, nước mắt từng hạt to tướng lã chã rơi xuống.
Cô bé giãy khỏi lòng mẹ, tuột theo đùi mẹ xuống, cặp chân ngắn chạy phịch phịch tới, bàn tay nhỏ bé ôm chân bố không buông, lau hết nước mắt nước mũi lên chân bố: "Bố..."
Chân Ý đứng dậy: "Cắt tóc cho nó.”
"Vậy à?"
Ngôn Cách cúi người ôm con, vừa đưa tay tới, bé cưng đã leo phắt lên như chú khỉ, đạp lên chân và ngực bố, leo lên ôm chặt lấy cổ bố, khóc thảm thiết vô cùng, "Hong… bố, hong… hong muốn... Hu hu... "
Ngôn Cách ôm cô nhóc vào lòng, vỗ nhẹ cái đầu bù xù, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, không cắt nữa."
Bé cưng lập tức nín khóc, thút tha thút thít, bàn tay siết lại, ngoan ngoãn dụi mắt.
Chân Ý bất mãn: "Anh lại đồng ý với nó, lẽ ra nên cạo đầu đó."
"Không phải lần trước đã cạo rồi sao?" Ngôn Cách ôn hòa nói, "Tóc bé cưng nhà mình rất đẹp, không cần cạo nữa đâu."
Chân Ý bặm môi ngồi phịch xuống ghế, "Hừ!"
Ngôn Cách: “…”
Ngẫm nghĩ một hồi, anh xoa đầu bé cưng: "Bé cưng nhà ta ngoan ngoãn cắt tóc để mẹ vui có được không?"
Bé cưng chu môi, ra vẻ đáng thương nhìn mẹ, lại nhìn bố, tủi thân nói: "Vân (Vâng).”
Có lẽ bởi vì con gái vốn thân với bố, cũng có thể vì Ngôn Cách chăm sóc con khá nhiều, nên bé cưng khá dính bố nó. Chân Ý không hề ghen tị, chỉ lo Ngôn Cách chiều quá thì con bé sẽ kiêu căng. Ngôn Cách trả lời: "Bạn nhỏ nhà ta đáng được chiều chuộng."
Bé cưng quả như lời bố nói, mặc dù còn nhỏ, chưa nói sõi, lại rất nghe lời. Nhưng Ngôn Cách vừa xuất hiện, cô bé liền thay đổi hoàn toàn, cực thích làm nũng, thậm chí hay khóc. Lúc Ngôn Cách không có mặt, cô bé tự đùa tự vui, đi không vững té ngã thì mơ hồ nhìn quanh vẻ như không rõ đã xảy ra chuyện gì, thất tha thất thểu bò dậy, gãi đầu rồi đặt mông ngồi xuống đất chơi tiếp.
Nhưng khi Ngôn Cách có mặt, mọt sự liền đổi khác. Nếu không được như ý, cô bé sẽ gào khóc. Không muốn cắt tóc thì khóc tủi thân, không muốn uống sữa thì khóc buồn bã, không thể vùng vẫy trong bùn thì khóc thương tâm. Cái miệng nho nhỏ méo xệch, đôi mắt đen láy ngân ngấn lệ, vô số giọt nước mắt màu bạc rơi lã chã, òa lên khiến người ta tan nát cõi lòng. Vừa khóc vừa leo lên người bố, cánh tay ngắn ngủn ôm cổ bố không buông, quệt cả nước mắt nước mũi lên cổ bố rồi bằng giọng chưa sõi bi bô nói: "Hong... Bố... Hong muốn... Hong hong..."
Mỗi khi như vậy, Ngôn Cách luôn nhẹ nhàng ôn tồn, vỗ tấm lưng đẫm mồ hôi vì khóc của bé cưng, cầm chiếc khăn nhỏ lau mồ hôi cho cô bé. Bé cưng thấy được rồi thì thôi, bố dỗ một hồi thì không khóc nữa.
Có buổi tối trước khi đi ngủ, Chân Ý nói: "Sách viết nếu trẻ con thích khóc thì anh không được để ý đến nó, sau hai ba lần nó biết khóc không thể giải quyết vấn đề thì sẽ không khóc nữa."
Ngôn Cách nói: "Nhưng bạn nhỏ không thích khóc, nó chỉ muốn thu hút sự chú ý thôi."
“Như vậy sẽ làm nó có thói quen thích khóc. Anh xem, bình thường nó ngoan là thế, vừa thấy anh liền thích khóc. Lần sau không được dỗ nó nữa.”
Ngôn Cách kéo bàn tay đặt ngoài chăn của cô vào, ủ trong lồng ngực, nói: “Không được.”
"Tại sao?"
Anh nói khẽ, "Nếu nó khóc mà anh không dỗ, anh sợ nó sẽ tưởng anh không thương nó."
Chân Ý sửng sốt, lại thấy ánh mắt Ngôn Cách chuyển tới phía này, rơi trên mặt cô, điềm đạm: "Như em vậy. Từ ngày quen em, anh sợ em khóc nhất, đau lòng nhưng không biết làm sao. Anh không biết an ủi, cũng không biết nên làm thế nào. Sợ biểu hiện quá thờ ơ làm em tưởng anh không quan tâm em, sợ phản ứng không đúng làm em tưởng anh không đủ quan tâm, lại sợ em một mình lau nước mắt mà đau lòng tuyệt vọng. Mỗi lần em khóc, anh đều rất căng thẳng, không thể ngồi nhìn mặc kệ được."
Chân Ý ấp úng, niềm hạnh phúc và hơi ấm ùa vào lòng như thủy triều. Không cần bận lòng gì nữa, có người đàn ông như vậy thì tất nhiên cô sẽ hạnh phúc cả đời và con của họ càng không phải lo lắng.
Cô vùi vào ngực anh, trái tim như ngâm trong nước ấm, khóe môi nở nụ cười mỉm, lẩm bẩm: "Ngôn Cách."
"Hả?"
"Em sinh thêm cho anh một bạn nhỏ nữa nhé."
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi