First Comes Marriage
Chương 13
Căn phòng của Vanessa trông ra hồ. Ánh trăng vẫn chiếu xuống đó thành một dải bạc rộng lớn. Cảnh tượng thật là diễm lệ. Và bản thân ngôi nhà - mà cô đã có lần được ngó qua một chút - cũng rất dễ thương.
Nhưng đầu óc cô thực sự không đặt vào ánh trăng hay ngôi nhà, ngày mai cô sẽ khám phá chúng sau.
Cô đang ở trong phòng mình.
Và đối diện với phòng của anh.
Hay là phòng của họ.
Cô và Hedley đã cùng chia sẻ một căn phòng kể từ ngày cưới. Cô đã nghĩ là tất cả các cặp đôi kết hôn đều như thế. Với Hedley-
Nhưng đêm nay cô sẽ không nghĩ về anh nữa. Cô không được nghĩ. Từ giờ cô đã thuộc về người khác.
Anh đã thực sự khen cô xinh xắn trên đường vào đây. Rất xinh xắn, là từ chính xác. Anh gần như đã trêu chọc cô, nói với cô rằng trang phục của cô cũng đẹp - ngụ ý là cô còn đẹp hơn - rằng bản thân cô mới là thứ anh để ý đầu tiên.
Đúng là một lời khoác lác trắng trợn! Cô thở dài trong khi vẫn còn mỉm cười.
Nhưng anh có thể hài hước, dù chỉ là kiểu hài hước rất lạnh nhạt. Anh không phải con người vô cảm.
Ồ, đương nhiên là anh không phải.
Cô ngả đầu lên mặt kính mát lạnh của cửa sổ và nhắm mắt lại.
Trên chiếc giường sau lưng cô chăn đệm đã được gấp xuống cho đêm nay. Sự hiện diện của nó choán hết tâm trí cô. Có lẽ cô nên leo lên đó nằm. Nhưng cô vẫn nhớ anh đã buộc tội cô ra sao về việc hiến dâng bản thân như một con cừu hiến tế. Cô sẽ trông như một con cừu - cô sẽ cảm thấy như một con cừu hiến tế - nếu cô nằm đấy đợi anh.
Cô cảm thấy như một trinh nữ đang chờ bị cưỡng đoạt, cô nghĩ với đôi chút ghê tởm. Cô không phải một trinh nữ. Cô là người đàn bà có kinh nghiệm.
Ờ, dù sao chăng nữa cũng gần như đã có kinh nghiệm.
Và nếu đầu óc cô không sớm dừng việc độc thoại liên miên của nó thì cô chắc chắn sẽ phát điên.
Một tiếng gõ nhẹ vang lên ngoài cánh cửa phòng cô và nó mở ra trước khi cô có thể băng qua phòng hoặc cất tiếng trả lời.
Anh mặc một chiếc áo choàng màu rượu vang che kín từ cổ cho đến mắt cá chân. Trông anh đầy đe dọa. Và cũng đẹp đẽ nữa, tất nhiên.
Gương mặt anh trống trơn bất cứ biểu cảm nào có thể miêu tả được. Hàng lông mi hơi khép nửa chừng trên đôi mắt, y như lần đầu tiên cô gặp anh. Anh nhìn cô điềm tĩnh và cô không thể không nghĩ tới một phản ứng rất khác lạ mà cô hẳn đang gợi lên ở anh.
Cô thường không mơ ước những điều bất khả thi, nhưng thoảng có đôi lúc cô ao ước mình xinh đẹp. Ví dụ như lúc này.
Cô đang mặc chiếc áo ngủ bằng lụa màu xanh bạc viền đăng ten đã được chọn riêng cho đêm nay - bởi mẹ chồng cô, chứ không phải cô. Cô nghĩ đường viền thấp của cổ áo quá hở hang. Và cô rất sợ là nếu cô chỉ cần đứng trước bất kỳ một ngọn nến nào, thì một khán giả sẽ có thể nhìn thấu qua nó.
Có thể cô đã không bận tâm quá mức nếu cô có thứ gì đáng giá để nhìn.
Cô ghét phải ngượng ngập về thân hình mình - hoặc sự thiếu thốn của nó.
“Em cho rằng,” cô nói, “chúng ta sẽ dần quen với chuyện này.”
Lông mày anh nhướng lên.
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ quen,” anh nói khi bước vào phòng và tiến về phía cô. “Em không tình cờ bị hồi hộp đấy chứ? Em là một người từng trải, đúng không? Người biết làm hài lòng một người đàn ông - ở trên giường.”
Nếu đó là một câu nói đùa, thì cô không có tâm trạng để cười.
“Ngài biết đó là lời nói khoác mà,” cô nói. “Em đã thừa nhận nó nhiều lần. Ngài thật không tử tế khi ném nó vào mặt em bất cứ lúc nào.”
Kì lạ thay, trong chiếc áo choàng mặc nhà và đôi dép lê trông anh còn to lớn và uy quyền hơn khi anh mặc áo khoác và đi giày ống. Hoặc có lẽ dường như thế vì anh đang ở trong phòng ngủ của cô và đây là đêm tân hôn của họ.
“Chà, Vanessa.” Anh giơ một bàn tay áp vào cổ cô và một bên khuôn mặt. “Đã đến lúc tìm hiểu xem lời nói ấy khoác lác đến mức độ nào.”
Anh đã cạo râu. Cô có thể ngửi thấy mùi kem cạo râu hoặc mùi nước hoa của anh. Dù có là gì, nó cũng là mùi hương đàn ông và khiến cô muốn hít vào mãi.
Cô nuốt xuống.
Và đôi môi anh chạm vào môi cô. Cho dù chính xác thì không phải là môi anh. Đó là phần thịt mềm mại, ẩm ướt bên trong nó. Lưỡi anh ép mạnh vào môi cô, và cô hé chúng ra. Nó liền lách sâu vào trong miệng cô.
Cô hít vào đột ngột qua cánh mũi. Cảm xúc lao như một mũi tên vào họng cô và xuyên xuống qua hai bầu vú và bụng cô để tạo thành nhịp đập nhoi nhói giữa hai đùi.
Cô nhận ra cảm giác đó nghĩa là gì - khao khát tình dục tinh chất và thuần khiết. Cô đã cảm thấy nó nơi bờ hồ ở Warren Hall vào cái ngày cô đề nghị anh lấy cô. Sau đó cô đã chối bỏ nó với bản thân. Bây giờ cô không còn khả năng làm được thế.
Anh nhích ra một vài inch, và cô nhận ra trong sự bàng hoàng là anh vẫn chưa chạm vào bất cứ nơi nào trên người cô từ cổ trở xuống, thậm chí anh hầu như chưa bắt đầu.
“Hi vọng rằng,” anh nói, “em có biết cách làm tôi hài lòng vì em đã là vợ tôi và là bạn chung giường với tôi suốt đời.”
Đôi mắt anh vẫn lim dim nặng trĩu, và giọng nói mà anh sử dụng là giọng nói chỉ dùng trong phòng ngủ nếu như cô có hình dung ra. Nó mượt như nhung.
“Bậc thầy đã nói vậy,” cô thì thầm. “Thì hi vọng rằng ngài biết cách làm em hài lòng vì ngài đã là chồng em và là bạn chung giường với em suốt đời.”
Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, gương mặt phẳng lặng. Và rồi bàn tay đã áp vào mặt và cổ cô trượt xuống thấp và miết dọc theo bờ vai cô bên dưới chiếc áo ngủ và xuống cánh tay. Chiếc áo ngủ, chẳng còn cách nào khác, phải đi theo bàn tay anh cho đến khi một bên vai và bầu ngực cô lộ ra.
Và rồi bàn tay còn lại đẩy chiếc áo khỏi bờ vai bên kia của cô, và vì nó là một thứ lỏng lẻo chỉ bám vào một nơi duy nhất là đôi vai, nên nó trượt xuống tận dưới chân cô.
Chỉ còn đôi chân cô là được che phủ. Đó là một niềm an ủi nhỏ nhoi.
Anh chỉ giữ lấy hai khuỷu tay cô và lùi lại một bước.
Và ngắm nhìn.
Cô nghĩ chính mình đã đòi hỏi điều này. Cô đã thách thức anh và anh đã đưa ra câu trả lời mà không cần những lời chung chung.
Theo cách của một người đàn ông.
Cô bình tĩnh nhìn trở lại gương mặt anh khi cô đưa tay lên tháo chiếc thắt lưng trên áo choàng của anh. Nó mở ra.
Bên trong nó anh hoàn toàn khỏa thân.
Anh ngẩng đầu để nhìn thẳng vào mắt cô lần nữa và hạ hai tay xuống bên sườn mình. Ah, một lời mời. Cô dùng cả hai tay để đẩy chiếc áo khỏi vai anh. Nó rơi ngay xuống sàn mà chẳng cần trượt xuống.
Ôi Chúa ơi!
Anh như một bức tượng điêu khắc cổ điển của người đàn ông Hi Lạp lí tưởng, trừ việc anh không phải là pho tượng. Anh mang màu đồng nâu từ đầu cho đến gót chân. Bộ ngực rộng, rắn chắc cơ bắp của anh phủ một lớp nhẹ lông đen. Và anh sống động và ấm áp - cô có thể cảm thấy sức nóng cơ thể anh dù họ đứng cách nhau tới mấy inch. Cô có thể nhìn thấy ngực anh nâng lên và hạ xuống với mỗi nhịp thở.
Anh có đôi chân dài và hông hẹp. Cặp đùi anh toàn cơ bắp mạnh mẽ.
Anh đã bị khuấy động. Và chỗ đó của anh cũng lớn và đầy sức mạnh.
Cô nhìn trở lại mắt anh. Cô đang ngắm nhìn anh không hề giấu diếm y như anh đang làm với cô, cô nhận ra.
Sự không tương xứng về thể chất giữa họ thật là kinh khủng.
Nhưng anh đã bị khuấy động.
Cô chạm những ngón tay vào ngực anh rồi trượt hai lòng bàn tay lên tựa trên vai anh.
Cô chưa bao giờ sợ hãi đến thế trong cuộc đời.
“Dừng như,” anh nhẹ nhàng nói, “tôi có đôi điều phải chứng tỏ.”
Hai bên đùi trong của cô và phần nối giữa nó nhoi nhói với một cảm giác giống như đau đớn hơn là sự báo trước đơn thuần của khoái cảm.
“Vâng,” cô nói.
Nhưng thay vì chờ cô đi về giường, anh cúi xuống bế cô lên và mang cô tới đó trước khi đặt cô xuống giữa những lớp chăn đệm. Anh kéo tất cả những lớp chăn xuống trước khi nằm xuống với cô.
Da thịt trần trụi áp vào da thịt trần trụi. Cô cảm thấy như mình đang ở trong lửa.
Anh không thổi tắt những ngọn nến.
Vậy đây không phải là điều sẽ được thực hiện lén lút dưới sự bao che của những tấm chăn và bóng tối.
Anh nằm nghiêng bên cạnh cô, chống người trên một khuỷu tay, và cúi người tới để hôn cô lần nữa. Lần này cô mở miệng ra cho anh, và khi lưỡi anh tiến vào trong, cô ngậm lấy nó, rồi mút mạnh hơn để kéo nó vào sâu hơn và cọ hàm răng lên nó.
Anh phát ra một âm trầm trong cổ họng.
Bàn tay anh khám phá cơ thể cô, mạnh mẽ và ấm áp và khéo léo. Anh tìm thấy hai núm vú của cô một lần nữa, giống như lúc ở bên hồ, và mân mê chúng giữa ngón cái và ngón trỏ như anh đã từng làm, nhưng lần này mạnh hơn cho đến khi cơn đau nhoi nhói mà cô cảm thấy ở phía dưới đi theo đường xoắn ốc lên tới cổ họng cô.
Anh kết thúc nụ hôn và di chuyển tới một bên bầu vú, ngậm nó vào trong miệng, mút nó, trêu chọc núm vú sưng phồng bằng lưỡi mình cho đến khi cô lùa cả hai tay vào tóc anh và ghì chặt.
Không phải cô thụ động. Cô đã hơi xoay người nằm nghiêng và di chuyển chân dọc theo chân anh. Cô nhích vào sát anh hơn và cọ người mình vào người anh, xoay tròn hông khi cô làm thế.
Và khi anh ngẩng lên từ bầu ngực cô để rúc vào cái hõm giữa cổ và vai cô, cô nắm lấy vật cương cứng của anh trong tay, vuốt ve dịu dàng, siết chặt những ngón tay quanh anh, khiến cho anh bật ra một âm thanh như tiếng gầm gừ.
Bàn tay còn lại của anh cũng đang thám hiểm trên người cô, những ngón tay dài ấn vào giữa hai đùi cô, tách những nếp gấp, vuốt ve, trêu ghẹo, dấn tới một chút vào trong cô.
Cô đã bị ướt, cô nhận ra. Cô có thể vừa cảm thấy vừa nghe được sự ướt át.
Nỗi khao khát trở thành sự đau đớn thuần khiết.
Và rồi anh lật cô nằm ngửa trở lại và nằm đè lên trên người cô. Anh to lớn và nặng.
Vô cùng to lớn.
Vô cùng nặng.
Hai đầu gối của anh ấn vào giữa hai đùi cô và đẩy chúng rộng ra. Cô nâng hai chân lên và vòng chúng qua người anh khi anh trượt hai tay xuống bên dưới cô, nâng cô lên và đi vào trong cô hoàn toàn bằng một cú đâm sâu, dứt khoát.
Cô hít vào thật sâu rồi dường như không thể thở ra được.
Không có nỗi đau đớn nào, nhưng cô cảm thấy bị kéo căng, lấp đầy, xâm chiếm. Cô không hề biết bên trong mình còn nhiều khoảng trống đến thế.
Suy nghĩ ngớ ngẩn!
Anh giữ nguyên bất động một lúc trong khi rút hai tay ra, và cô ngoắc chân mình chặt hơn nữa quanh anh, nghiêng người đi, và thả lỏng quanh anh. Vẫn còn chỗ trống, và nó dành cho điều sắp sửa xảy ra, và cô muốn cảm nhận trọn vẹn điều đó.
Cô siết chặt những thớ thịt bên trong quanh anh. Anh cứng như đá.
Giờ đến lượt anh hít vào gấp rút.
Và rồi anh chuyển động.
Đó là khoái cảm nhục dục thuần khiết và thô nhám. Mỗi lần đâm vào và rút ra đều làm cơn đau của khao khát trong cô tăng lên rồi dịu đi. Và mỗi cú đâm sau lại sâu hơn cú đâm trước - hoặc dường như là thế. Có một nhịp điệu trong chuyển động đó, và Vanessa đã học được và điều chỉnh những cử động của mình vừa khớp với nó, co lại và giãn ra những bắp thịt bên trong cô để trao cho cả anh và cô niềm vui sướng.
Điều cô đã nói với anh không phải là sự khoác lác quá lời.
Cô có biết cách làm hài lòng một người đàn ông.
Và anh thì chẳng nói khoác tí nào, tất nhiên là thế.
Cô muốn nó cứ kéo dài mãi mãi, khoái cảm nhục dục này vượt xa bất cứ thứ gì cô có thể hình dung. Nhưng dĩ nhiên là không. Và cuối cùng cô mừng vì nó không kéo dài mãi. Cô sẽ, cô cảm thấy, bị mất trí nếu như không có một cơn co thắt đột ngột siết chặt của những bắp thịt bên trong cô mà không chịu giãn ra cho đến khi một điều gì đó - không thể gọi tên - tràn tới nhẹ nhàng nhưng vững chắc từ sâu bên trong nơi những thớ thịt ẩn náu và bùng nổ xuyên qua chúng và qua cô cho đến khi cô run lên trong kinh ngạc và rồi rũ xuống với một sự thỏa mãn cũng không thể nói thành lời.
Anh đã bất động, cô nhận ra.
Nhưng rồi hai tay anh lại đặt bên dưới cô lần nữa, và anh đang thúc vào trong cô thật nhanh và mạnh cho đến khi anh lại dừng lại đột ngột, sâu bên trong cô, và cô cảm thấy một sức nóng tỏa ra từ trung tâm cơ thể mình.
Cô vòng hai tay ôm lấy anh. Anh nóng rực và ướt mồ hôi.
Cô cũng vậy.
Kì lạ thay khi mùi mồ hôi có thể hấp dẫn đến thế.
Cô đột nhiên thấy lạnh khi anh rút ra khỏi cô và lăn xuống nằm bên cô. Cô run rẩy, và anh với tay xuống kéo những lớp chăn phủ lên người họ. Anh đặt một cánh tay bên dưới cổ cô trong khi cánh tay còn lại nặng nề vắt ngang người cô. Và cô được ấm áp trở lại.
Và buồn ngủ.
Và rồi ngủ thiếp đi.
Và thế là chuyện đã xong.
Anh đã kết hôn trước tuổi ba mươi, đúng như ông nội anh mong đợi và anh dự tính. Vì tiện ích mà anh đã cưới một trong ba cô gái nhà Huxtable. Giờ thì hai người kia có thể ra mắt trong xã hội và anh sẽ cảm thấy nhẹ bớt một phần trách nhiệm với họ.
Anh đã cưới vợ, đêm tân hôn của anh đã được hoàn thành, và không bao lâu nữa, hi vọng là vậy, vợ anh sẽ có mang. Và nếu anh may mắn, đứa bé sẽ là con trai, và thế là một nhiệm vụ nữa được hoàn thành.
Nhiệm vụ! Đó là thứ đã đè nặng lên anh hơn một năm qua. Đôi khi anh mong ước quay lại cuộc sống vô tư lự của mình trước kia biết mấy. Nhưng không thể được, và giờ anh đã làm trọn những bổn phận cấp thiết nhất đối với gia đình anh và địa vị của anh.
Elliott nằm thao thức rất lâu.
Ngay cả đêm nay cô cũng muốn cãi cọ với anh, đưa ra yêu sách để ngang hàng với anh. Nếu cô phải làm hài lòng anh vì cô là vợ anh và là bạn cùng giường của anh, thì anh cũng phải làm hài lòng cô vì những lí do bù lại.
Cô đã không được giáo dục theo lề lối của xã hội thượng lưu, tất nhiên. Nếu có, thì cô đã khép nép và chấp nhận những sự bất bình đẳng trong im lặng và với vẻ đoan trang.
Bậc thầy đã nói vậy, Thì hi vọng rằng ngài biết cách làm em hài lòng vì ngài đã là chồng em và là bạn chung giường với em suốt đời.
Đôi môi anh bất giác giật giật.
Vanessa ngọ nguậy trong vòng tay anh, lẩm bẩm điều gì đó, và rúc vào sát anh hơn.
Thật là lạ, cô đã làm anh hài lòng.
Anh hoàn toàn không chắc tại sao. Cô có một thân hình không khêu gợi bằng những thân hình không mặc quần áo anh từng nhìn ngắm hoặc ở bên dưới anh trên giường. Và cô chẳng trình diễn một kỹ năng đặc biệt nào.
Có lẽ đó đơn giản chỉ là sức hấp dẫn của sự khác lạ.
Sự khác lạ của việc có một người tình như thế, tất nhiên, sẽ phai đi rất nhanh. Và sau đó thì sao? À, sau đó anh sẽ để cuộc sống của mình đi vào nề nếp. Nó không phải một viễn cảnh tươi sáng, mặc dù anh cho rằng người ta phải luôn luôn hi vọng. Đó là điều cô đã nói về chị gái mình, có phải không? Cái ảnh hưởng mà niềm hi vọng sự trở về của một sĩ quan quân đội biệt tích đang là tất cả ý nghĩa đối với cuộc sống của Miss Huxtable?
Hi vọng.
Nó là một cơ hội mong manh của hạnh phúc.
“Mmm,” cô nói trong tiếng thở dài. Mũi cô vùi vào ngực anh.
Có lẽ hãy cứ tận hưởng sự khác lạ đi trong khi nó còn khác lạ.
Anh nâng cằm cô lên bằng một bàn tay và hôn đôi môi hé mở của cô.
Cô có hương vị của giấc ngủ say. Cô có mùi của nữ tính và nhục dục. Cô ấm áp và thư giãn, nửa mơ nửa tỉnh.
Anh xoay cô nằm ngửa ra, bao phủ lên cô bằng cơ thể anh, mở rộng hai chân cô ra bằng chân anh, và chôn sâu mình vào trong cô.
Cô nóng bỏng và ướt đẫm.
“Mmm,” cô lại thốt lên, và chân cô vòng lên quấn lấy anh trong khi hông cô nghiêng đi để đưa anh vào sâu hơn. “Lần nữa ư?”
Giọng cô ngái ngủ và ngạc nhiên, và anh hơi mỉm cười trong bóng tối.
“Phải, lần nữa,” anh nói bên tai cô. “Những đêm tân hôn để làm gì chứ?”
Cô cười khe khẽ. Chỉ mới vài ngày trước, khi cô còn ở London với mẹ anh, anh đã nhớ tiếng cười của cô như một thứ gì đó bực mình. Đêm nay thì không, nó là âm thanh nho nhỏ vui tai của sự thích thú thành thực.
Nó thật gợi cảm.
Anh chuyển động trong cô với những cú thúc sâu, nhịp nhàng, kéo dài sự kìm nén lâu hết mức có thể, lắng nghe những âm thanh ẩm ướt, mướt mát của cuộc tình của họ, cảm nhận sự nóng bỏng mượt mà và ướt đẫm ôm lấy cái vật đàn ông nhức nhối của anh, cảm nhận sự khuây khỏa khi lại có một người đàn bà sau bao ngày khao khát.
Cô níu lấy anh bằng đôi chân mình, xòe rộng hai bàn tay trên mông anh, và giữ mình mở rộng và thư giãn. Cô không thực hiện bất cứ chuyển động nào. Đó là sự sáng suốt - hay ngây thơ. Nó cho anh nhiều thời gian hơn để nhấm nháp sự thỏa mãn của nhục dục.
Nhưng sau đó hồi lâu, anh bắt đầu nhận thấy cô không còn thụ động nữa. Những thớ thịt bên trong cô căng lên và hai bàn tay cô miết vào mông anh như thể muốn giữ anh thật sâu và không cho anh rút ra.
Anh thúc vào dồn dập và sâu hơn cho đến khi cảm thấy cơn run bắn đột ngột của sự giải thoát nơi cô trước khi sự giải phóng của anh đến.
Anh phải nhắc cô, anh nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ, là anh đã làm tròn phần việc của mình trong thỏa thuận. Anh đã làm cô hài lòng.
Anh tỉnh giấc vào một khoảng thời gian mơ hồ sau đó, vẫn nằm trên người cô, vẫn ở sâu trong cô. Anh rút ra và lăn xuống nằm cạnh cô.
“Tôi xin lỗi,” anh nói. “Chắc tôi phải nặng đến cả tấn.”
“Chỉ một nửa thôi, em nghĩ thế,” cô nói. “Ngài không cần xin lỗi đâu. Đừng bao giờ xin lỗi.”
“Không bao giờ ư?” anh hỏi. “Dù với bất cứ lí do nào?”
Cô thở dài ngái ngủ.
“Em sẽ phải suy nghĩ về chuyện đó,” cô nói. “Có lẽ hai ta có thể sắp xếp cuộc sống của chúng ta để không bao giờ làm bất cứ chuyện gì phải dẫn đến một lời xin lỗi.”
Anh thấy mình lại nhếch môi cười lần nữa trong bóng tối - ngọn nến hình như đã cháy hết rồi.
“Một hạnh phúc đời đời ư?” anh nói. “Em thật sự tin vào một thứ như thế?”
“Không,” cô nói sau khi xem xét câu hỏi. “Và em không chắc mình có muốn thế không ngay cả khi nó có khả năng đi nữa. Còn gì khác trong cuộc đời để mà hi vọng? Còn gì khác nữa để mà vươn tới? Em thích hạnh phúc nhất thời hơn là mãi mãi về sau.”
“Hạnh phúc là gì?” anh hỏi cô.
“Một niềm vui trong khoảnh khắc,” cô nói không chút lưỡng lự.
“Chỉ trong khoảnh khắc? Vậy thì có vẻ không đáng để nỗ lực,” anh nói.
“Ôi, ngài sai rồi,” cô bảo anh. “Toàn bộ cuộc đời chỉ là một khoảnh khắc mà thôi. Chẳng có gì khác ngoài khoảnh khắc hiện tại? Luôn luôn là khoảnh khắc này.”
Trong kinh nghiệm của anh những khoảnh khắc đã trôi qua thì ra đi mãi mãi.
“Cho nên cuộc sống là niềm vui?” anh hỏi. “Nó là tất cả hạnh phúc?”
Cô ta không thể nào ngây thơ tới mức độ ấy.
“Không, dĩ nhiên không phải,” cô nói. “Nhưng một khoảnh khắc của niềm vui có thể khiến cho cả cuộc đời đáng sống - giống như bột nở trong bánh mì. Nó cho thấy cuộc sống có thể như thế nào và được mong muốn ra sao. Nó có thể thắp lên hi vọng trong những thời điểm đen tối. Nó có thể thắp lên một niềm tin vào cuộc đời và tương lai. Ngài chưa bao giờ hạnh phúc sao, Elliott?”
Anh chợt cảm thấy một hoài niệm lớn lao đối với cung cách cuộc sống đã từng có một thời - đã xa vắng lắm rồi. Cách đây một đời người.
“Tôi đã đủ hạnh phúc mấy phút trước đây,” anh nói
“Em nghĩ ngài đang đùa bỡn,” cô nói. “Ngài muốn em gắt gỏng với ngài vì nghĩ rằng t-“ cô hít vào và buông ra. “Vì nghĩ rằng tình dục có thể mang lại hạnh phúc. Nhưng có thể đấy. Tình dục làm thăng hoa cuộc sống và cảm xúc và tình yêu.”
“Tôi nghĩ,” anh nói, “là em không hề yêu tôi.”
Câu nói làm cô im lặng một lúc.
“Nhưng em không phải là người mới nói rằng mình hạnh phúc vài phút trước,” cô nói.
“Vậy tôi đang được tình yêu chắp cánh à?” anh hỏi cô.
“Ôi, ngài thật ngốc nghếch,” cô nói. “Đương nhiên là thế rồi. Có rất nhiều kiểu tình yêu. Ngài không rơi vào tình yêu với em. Ngài thậm chí còn chẳng thích em. Nhưng ngài yêu... đêm nay.”
“Đêm tân hôn của chúng ta,” anh nói, “tình dục.”
“Vâng.”
“Tình dục là tình yêu?”
“Ngài muốn khơi lên một cuộc tranh cãi với em,” cô nói, và cô nhỏm dậy trên khuỷu tay để có thể tựa đầu lên bàn tay và nhìn xuống anh. “Thừa nhận đi.”
Anh đang thế sao? Có lẽ là cô đúng. Có lẽ anh đang cố đưa đêm nay vào bối cảnh đó. Hôm nay anh đã cưới một phụ nữ mà anh hầu như không quen biết, người thường xuyên chọc tức anh, người thậm chí không có chút hấp dẫn. Anh đã ngủ với cô đêm nay vì nó là đêm tân hôn của họ, và anh đã tận hưởng lạc thú bởi vì anh không được gần gũi người phụ nữ nào từ trước giáng sinh.
Và thậm chí cả đêm nay, thậm chí đến lúc này cô vẫn làm anh bực mình. Cô là con người lãng mạn với niềm tin vào hạnh phúc và tình yêu. Đối với cô thì ngay cả tình dục cũng là tình yêu. Cô tin rằng người ta tìm được niềm vui trong hầu hết mọi hoàn cảnh của cuộc đời.
Và cô còn mất một người chồng vì bệnh lao phổi - một cái chết chậm chạp và tàn nhẫn. Có lẽ cô đã yêu anh ta.
“Em phải ngủ đi, không triết lý nữa,” giọng anh khàn hơn dự định. “Có thể tôi lại muốn em trước khi đêm qua đi.”
“Ngài cũng phải ngủ đi,” cô nói. “Có lẽ em cũng sẽ muốn ngài.”
Anh muốn phá lên cười. Họ đã quay trở lại nơi họ đã bắt đầu trong đêm nay.
“Có lẽ,” anh nói, “bây giờ chúng ta phải thực hiện mong mỏi của cả hai trong khi chúng ta còn đang tỉnh táo và dẹp chuyện ngủ ra sau vậy.”
Anh xòe rộng bàn tay phía sau đầu cô và kéo xuống để có thể hôn cô.
Cô vắt một chân qua người anh cho đến khi có thể ngồi giạng chân trên người người anh, và cô cúi đầu xuống để anh có thể tiếp tục hôn cô.
Sự khác lạ chắc chắn sẽ không phai nhạt ngay.
Và đêm vẫn chưa qua được một nửa.
Nhưng đầu óc cô thực sự không đặt vào ánh trăng hay ngôi nhà, ngày mai cô sẽ khám phá chúng sau.
Cô đang ở trong phòng mình.
Và đối diện với phòng của anh.
Hay là phòng của họ.
Cô và Hedley đã cùng chia sẻ một căn phòng kể từ ngày cưới. Cô đã nghĩ là tất cả các cặp đôi kết hôn đều như thế. Với Hedley-
Nhưng đêm nay cô sẽ không nghĩ về anh nữa. Cô không được nghĩ. Từ giờ cô đã thuộc về người khác.
Anh đã thực sự khen cô xinh xắn trên đường vào đây. Rất xinh xắn, là từ chính xác. Anh gần như đã trêu chọc cô, nói với cô rằng trang phục của cô cũng đẹp - ngụ ý là cô còn đẹp hơn - rằng bản thân cô mới là thứ anh để ý đầu tiên.
Đúng là một lời khoác lác trắng trợn! Cô thở dài trong khi vẫn còn mỉm cười.
Nhưng anh có thể hài hước, dù chỉ là kiểu hài hước rất lạnh nhạt. Anh không phải con người vô cảm.
Ồ, đương nhiên là anh không phải.
Cô ngả đầu lên mặt kính mát lạnh của cửa sổ và nhắm mắt lại.
Trên chiếc giường sau lưng cô chăn đệm đã được gấp xuống cho đêm nay. Sự hiện diện của nó choán hết tâm trí cô. Có lẽ cô nên leo lên đó nằm. Nhưng cô vẫn nhớ anh đã buộc tội cô ra sao về việc hiến dâng bản thân như một con cừu hiến tế. Cô sẽ trông như một con cừu - cô sẽ cảm thấy như một con cừu hiến tế - nếu cô nằm đấy đợi anh.
Cô cảm thấy như một trinh nữ đang chờ bị cưỡng đoạt, cô nghĩ với đôi chút ghê tởm. Cô không phải một trinh nữ. Cô là người đàn bà có kinh nghiệm.
Ờ, dù sao chăng nữa cũng gần như đã có kinh nghiệm.
Và nếu đầu óc cô không sớm dừng việc độc thoại liên miên của nó thì cô chắc chắn sẽ phát điên.
Một tiếng gõ nhẹ vang lên ngoài cánh cửa phòng cô và nó mở ra trước khi cô có thể băng qua phòng hoặc cất tiếng trả lời.
Anh mặc một chiếc áo choàng màu rượu vang che kín từ cổ cho đến mắt cá chân. Trông anh đầy đe dọa. Và cũng đẹp đẽ nữa, tất nhiên.
Gương mặt anh trống trơn bất cứ biểu cảm nào có thể miêu tả được. Hàng lông mi hơi khép nửa chừng trên đôi mắt, y như lần đầu tiên cô gặp anh. Anh nhìn cô điềm tĩnh và cô không thể không nghĩ tới một phản ứng rất khác lạ mà cô hẳn đang gợi lên ở anh.
Cô thường không mơ ước những điều bất khả thi, nhưng thoảng có đôi lúc cô ao ước mình xinh đẹp. Ví dụ như lúc này.
Cô đang mặc chiếc áo ngủ bằng lụa màu xanh bạc viền đăng ten đã được chọn riêng cho đêm nay - bởi mẹ chồng cô, chứ không phải cô. Cô nghĩ đường viền thấp của cổ áo quá hở hang. Và cô rất sợ là nếu cô chỉ cần đứng trước bất kỳ một ngọn nến nào, thì một khán giả sẽ có thể nhìn thấu qua nó.
Có thể cô đã không bận tâm quá mức nếu cô có thứ gì đáng giá để nhìn.
Cô ghét phải ngượng ngập về thân hình mình - hoặc sự thiếu thốn của nó.
“Em cho rằng,” cô nói, “chúng ta sẽ dần quen với chuyện này.”
Lông mày anh nhướng lên.
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ quen,” anh nói khi bước vào phòng và tiến về phía cô. “Em không tình cờ bị hồi hộp đấy chứ? Em là một người từng trải, đúng không? Người biết làm hài lòng một người đàn ông - ở trên giường.”
Nếu đó là một câu nói đùa, thì cô không có tâm trạng để cười.
“Ngài biết đó là lời nói khoác mà,” cô nói. “Em đã thừa nhận nó nhiều lần. Ngài thật không tử tế khi ném nó vào mặt em bất cứ lúc nào.”
Kì lạ thay, trong chiếc áo choàng mặc nhà và đôi dép lê trông anh còn to lớn và uy quyền hơn khi anh mặc áo khoác và đi giày ống. Hoặc có lẽ dường như thế vì anh đang ở trong phòng ngủ của cô và đây là đêm tân hôn của họ.
“Chà, Vanessa.” Anh giơ một bàn tay áp vào cổ cô và một bên khuôn mặt. “Đã đến lúc tìm hiểu xem lời nói ấy khoác lác đến mức độ nào.”
Anh đã cạo râu. Cô có thể ngửi thấy mùi kem cạo râu hoặc mùi nước hoa của anh. Dù có là gì, nó cũng là mùi hương đàn ông và khiến cô muốn hít vào mãi.
Cô nuốt xuống.
Và đôi môi anh chạm vào môi cô. Cho dù chính xác thì không phải là môi anh. Đó là phần thịt mềm mại, ẩm ướt bên trong nó. Lưỡi anh ép mạnh vào môi cô, và cô hé chúng ra. Nó liền lách sâu vào trong miệng cô.
Cô hít vào đột ngột qua cánh mũi. Cảm xúc lao như một mũi tên vào họng cô và xuyên xuống qua hai bầu vú và bụng cô để tạo thành nhịp đập nhoi nhói giữa hai đùi.
Cô nhận ra cảm giác đó nghĩa là gì - khao khát tình dục tinh chất và thuần khiết. Cô đã cảm thấy nó nơi bờ hồ ở Warren Hall vào cái ngày cô đề nghị anh lấy cô. Sau đó cô đã chối bỏ nó với bản thân. Bây giờ cô không còn khả năng làm được thế.
Anh nhích ra một vài inch, và cô nhận ra trong sự bàng hoàng là anh vẫn chưa chạm vào bất cứ nơi nào trên người cô từ cổ trở xuống, thậm chí anh hầu như chưa bắt đầu.
“Hi vọng rằng,” anh nói, “em có biết cách làm tôi hài lòng vì em đã là vợ tôi và là bạn chung giường với tôi suốt đời.”
Đôi mắt anh vẫn lim dim nặng trĩu, và giọng nói mà anh sử dụng là giọng nói chỉ dùng trong phòng ngủ nếu như cô có hình dung ra. Nó mượt như nhung.
“Bậc thầy đã nói vậy,” cô thì thầm. “Thì hi vọng rằng ngài biết cách làm em hài lòng vì ngài đã là chồng em và là bạn chung giường với em suốt đời.”
Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, gương mặt phẳng lặng. Và rồi bàn tay đã áp vào mặt và cổ cô trượt xuống thấp và miết dọc theo bờ vai cô bên dưới chiếc áo ngủ và xuống cánh tay. Chiếc áo ngủ, chẳng còn cách nào khác, phải đi theo bàn tay anh cho đến khi một bên vai và bầu ngực cô lộ ra.
Và rồi bàn tay còn lại đẩy chiếc áo khỏi bờ vai bên kia của cô, và vì nó là một thứ lỏng lẻo chỉ bám vào một nơi duy nhất là đôi vai, nên nó trượt xuống tận dưới chân cô.
Chỉ còn đôi chân cô là được che phủ. Đó là một niềm an ủi nhỏ nhoi.
Anh chỉ giữ lấy hai khuỷu tay cô và lùi lại một bước.
Và ngắm nhìn.
Cô nghĩ chính mình đã đòi hỏi điều này. Cô đã thách thức anh và anh đã đưa ra câu trả lời mà không cần những lời chung chung.
Theo cách của một người đàn ông.
Cô bình tĩnh nhìn trở lại gương mặt anh khi cô đưa tay lên tháo chiếc thắt lưng trên áo choàng của anh. Nó mở ra.
Bên trong nó anh hoàn toàn khỏa thân.
Anh ngẩng đầu để nhìn thẳng vào mắt cô lần nữa và hạ hai tay xuống bên sườn mình. Ah, một lời mời. Cô dùng cả hai tay để đẩy chiếc áo khỏi vai anh. Nó rơi ngay xuống sàn mà chẳng cần trượt xuống.
Ôi Chúa ơi!
Anh như một bức tượng điêu khắc cổ điển của người đàn ông Hi Lạp lí tưởng, trừ việc anh không phải là pho tượng. Anh mang màu đồng nâu từ đầu cho đến gót chân. Bộ ngực rộng, rắn chắc cơ bắp của anh phủ một lớp nhẹ lông đen. Và anh sống động và ấm áp - cô có thể cảm thấy sức nóng cơ thể anh dù họ đứng cách nhau tới mấy inch. Cô có thể nhìn thấy ngực anh nâng lên và hạ xuống với mỗi nhịp thở.
Anh có đôi chân dài và hông hẹp. Cặp đùi anh toàn cơ bắp mạnh mẽ.
Anh đã bị khuấy động. Và chỗ đó của anh cũng lớn và đầy sức mạnh.
Cô nhìn trở lại mắt anh. Cô đang ngắm nhìn anh không hề giấu diếm y như anh đang làm với cô, cô nhận ra.
Sự không tương xứng về thể chất giữa họ thật là kinh khủng.
Nhưng anh đã bị khuấy động.
Cô chạm những ngón tay vào ngực anh rồi trượt hai lòng bàn tay lên tựa trên vai anh.
Cô chưa bao giờ sợ hãi đến thế trong cuộc đời.
“Dừng như,” anh nhẹ nhàng nói, “tôi có đôi điều phải chứng tỏ.”
Hai bên đùi trong của cô và phần nối giữa nó nhoi nhói với một cảm giác giống như đau đớn hơn là sự báo trước đơn thuần của khoái cảm.
“Vâng,” cô nói.
Nhưng thay vì chờ cô đi về giường, anh cúi xuống bế cô lên và mang cô tới đó trước khi đặt cô xuống giữa những lớp chăn đệm. Anh kéo tất cả những lớp chăn xuống trước khi nằm xuống với cô.
Da thịt trần trụi áp vào da thịt trần trụi. Cô cảm thấy như mình đang ở trong lửa.
Anh không thổi tắt những ngọn nến.
Vậy đây không phải là điều sẽ được thực hiện lén lút dưới sự bao che của những tấm chăn và bóng tối.
Anh nằm nghiêng bên cạnh cô, chống người trên một khuỷu tay, và cúi người tới để hôn cô lần nữa. Lần này cô mở miệng ra cho anh, và khi lưỡi anh tiến vào trong, cô ngậm lấy nó, rồi mút mạnh hơn để kéo nó vào sâu hơn và cọ hàm răng lên nó.
Anh phát ra một âm trầm trong cổ họng.
Bàn tay anh khám phá cơ thể cô, mạnh mẽ và ấm áp và khéo léo. Anh tìm thấy hai núm vú của cô một lần nữa, giống như lúc ở bên hồ, và mân mê chúng giữa ngón cái và ngón trỏ như anh đã từng làm, nhưng lần này mạnh hơn cho đến khi cơn đau nhoi nhói mà cô cảm thấy ở phía dưới đi theo đường xoắn ốc lên tới cổ họng cô.
Anh kết thúc nụ hôn và di chuyển tới một bên bầu vú, ngậm nó vào trong miệng, mút nó, trêu chọc núm vú sưng phồng bằng lưỡi mình cho đến khi cô lùa cả hai tay vào tóc anh và ghì chặt.
Không phải cô thụ động. Cô đã hơi xoay người nằm nghiêng và di chuyển chân dọc theo chân anh. Cô nhích vào sát anh hơn và cọ người mình vào người anh, xoay tròn hông khi cô làm thế.
Và khi anh ngẩng lên từ bầu ngực cô để rúc vào cái hõm giữa cổ và vai cô, cô nắm lấy vật cương cứng của anh trong tay, vuốt ve dịu dàng, siết chặt những ngón tay quanh anh, khiến cho anh bật ra một âm thanh như tiếng gầm gừ.
Bàn tay còn lại của anh cũng đang thám hiểm trên người cô, những ngón tay dài ấn vào giữa hai đùi cô, tách những nếp gấp, vuốt ve, trêu ghẹo, dấn tới một chút vào trong cô.
Cô đã bị ướt, cô nhận ra. Cô có thể vừa cảm thấy vừa nghe được sự ướt át.
Nỗi khao khát trở thành sự đau đớn thuần khiết.
Và rồi anh lật cô nằm ngửa trở lại và nằm đè lên trên người cô. Anh to lớn và nặng.
Vô cùng to lớn.
Vô cùng nặng.
Hai đầu gối của anh ấn vào giữa hai đùi cô và đẩy chúng rộng ra. Cô nâng hai chân lên và vòng chúng qua người anh khi anh trượt hai tay xuống bên dưới cô, nâng cô lên và đi vào trong cô hoàn toàn bằng một cú đâm sâu, dứt khoát.
Cô hít vào thật sâu rồi dường như không thể thở ra được.
Không có nỗi đau đớn nào, nhưng cô cảm thấy bị kéo căng, lấp đầy, xâm chiếm. Cô không hề biết bên trong mình còn nhiều khoảng trống đến thế.
Suy nghĩ ngớ ngẩn!
Anh giữ nguyên bất động một lúc trong khi rút hai tay ra, và cô ngoắc chân mình chặt hơn nữa quanh anh, nghiêng người đi, và thả lỏng quanh anh. Vẫn còn chỗ trống, và nó dành cho điều sắp sửa xảy ra, và cô muốn cảm nhận trọn vẹn điều đó.
Cô siết chặt những thớ thịt bên trong quanh anh. Anh cứng như đá.
Giờ đến lượt anh hít vào gấp rút.
Và rồi anh chuyển động.
Đó là khoái cảm nhục dục thuần khiết và thô nhám. Mỗi lần đâm vào và rút ra đều làm cơn đau của khao khát trong cô tăng lên rồi dịu đi. Và mỗi cú đâm sau lại sâu hơn cú đâm trước - hoặc dường như là thế. Có một nhịp điệu trong chuyển động đó, và Vanessa đã học được và điều chỉnh những cử động của mình vừa khớp với nó, co lại và giãn ra những bắp thịt bên trong cô để trao cho cả anh và cô niềm vui sướng.
Điều cô đã nói với anh không phải là sự khoác lác quá lời.
Cô có biết cách làm hài lòng một người đàn ông.
Và anh thì chẳng nói khoác tí nào, tất nhiên là thế.
Cô muốn nó cứ kéo dài mãi mãi, khoái cảm nhục dục này vượt xa bất cứ thứ gì cô có thể hình dung. Nhưng dĩ nhiên là không. Và cuối cùng cô mừng vì nó không kéo dài mãi. Cô sẽ, cô cảm thấy, bị mất trí nếu như không có một cơn co thắt đột ngột siết chặt của những bắp thịt bên trong cô mà không chịu giãn ra cho đến khi một điều gì đó - không thể gọi tên - tràn tới nhẹ nhàng nhưng vững chắc từ sâu bên trong nơi những thớ thịt ẩn náu và bùng nổ xuyên qua chúng và qua cô cho đến khi cô run lên trong kinh ngạc và rồi rũ xuống với một sự thỏa mãn cũng không thể nói thành lời.
Anh đã bất động, cô nhận ra.
Nhưng rồi hai tay anh lại đặt bên dưới cô lần nữa, và anh đang thúc vào trong cô thật nhanh và mạnh cho đến khi anh lại dừng lại đột ngột, sâu bên trong cô, và cô cảm thấy một sức nóng tỏa ra từ trung tâm cơ thể mình.
Cô vòng hai tay ôm lấy anh. Anh nóng rực và ướt mồ hôi.
Cô cũng vậy.
Kì lạ thay khi mùi mồ hôi có thể hấp dẫn đến thế.
Cô đột nhiên thấy lạnh khi anh rút ra khỏi cô và lăn xuống nằm bên cô. Cô run rẩy, và anh với tay xuống kéo những lớp chăn phủ lên người họ. Anh đặt một cánh tay bên dưới cổ cô trong khi cánh tay còn lại nặng nề vắt ngang người cô. Và cô được ấm áp trở lại.
Và buồn ngủ.
Và rồi ngủ thiếp đi.
Và thế là chuyện đã xong.
Anh đã kết hôn trước tuổi ba mươi, đúng như ông nội anh mong đợi và anh dự tính. Vì tiện ích mà anh đã cưới một trong ba cô gái nhà Huxtable. Giờ thì hai người kia có thể ra mắt trong xã hội và anh sẽ cảm thấy nhẹ bớt một phần trách nhiệm với họ.
Anh đã cưới vợ, đêm tân hôn của anh đã được hoàn thành, và không bao lâu nữa, hi vọng là vậy, vợ anh sẽ có mang. Và nếu anh may mắn, đứa bé sẽ là con trai, và thế là một nhiệm vụ nữa được hoàn thành.
Nhiệm vụ! Đó là thứ đã đè nặng lên anh hơn một năm qua. Đôi khi anh mong ước quay lại cuộc sống vô tư lự của mình trước kia biết mấy. Nhưng không thể được, và giờ anh đã làm trọn những bổn phận cấp thiết nhất đối với gia đình anh và địa vị của anh.
Elliott nằm thao thức rất lâu.
Ngay cả đêm nay cô cũng muốn cãi cọ với anh, đưa ra yêu sách để ngang hàng với anh. Nếu cô phải làm hài lòng anh vì cô là vợ anh và là bạn cùng giường của anh, thì anh cũng phải làm hài lòng cô vì những lí do bù lại.
Cô đã không được giáo dục theo lề lối của xã hội thượng lưu, tất nhiên. Nếu có, thì cô đã khép nép và chấp nhận những sự bất bình đẳng trong im lặng và với vẻ đoan trang.
Bậc thầy đã nói vậy, Thì hi vọng rằng ngài biết cách làm em hài lòng vì ngài đã là chồng em và là bạn chung giường với em suốt đời.
Đôi môi anh bất giác giật giật.
Vanessa ngọ nguậy trong vòng tay anh, lẩm bẩm điều gì đó, và rúc vào sát anh hơn.
Thật là lạ, cô đã làm anh hài lòng.
Anh hoàn toàn không chắc tại sao. Cô có một thân hình không khêu gợi bằng những thân hình không mặc quần áo anh từng nhìn ngắm hoặc ở bên dưới anh trên giường. Và cô chẳng trình diễn một kỹ năng đặc biệt nào.
Có lẽ đó đơn giản chỉ là sức hấp dẫn của sự khác lạ.
Sự khác lạ của việc có một người tình như thế, tất nhiên, sẽ phai đi rất nhanh. Và sau đó thì sao? À, sau đó anh sẽ để cuộc sống của mình đi vào nề nếp. Nó không phải một viễn cảnh tươi sáng, mặc dù anh cho rằng người ta phải luôn luôn hi vọng. Đó là điều cô đã nói về chị gái mình, có phải không? Cái ảnh hưởng mà niềm hi vọng sự trở về của một sĩ quan quân đội biệt tích đang là tất cả ý nghĩa đối với cuộc sống của Miss Huxtable?
Hi vọng.
Nó là một cơ hội mong manh của hạnh phúc.
“Mmm,” cô nói trong tiếng thở dài. Mũi cô vùi vào ngực anh.
Có lẽ hãy cứ tận hưởng sự khác lạ đi trong khi nó còn khác lạ.
Anh nâng cằm cô lên bằng một bàn tay và hôn đôi môi hé mở của cô.
Cô có hương vị của giấc ngủ say. Cô có mùi của nữ tính và nhục dục. Cô ấm áp và thư giãn, nửa mơ nửa tỉnh.
Anh xoay cô nằm ngửa ra, bao phủ lên cô bằng cơ thể anh, mở rộng hai chân cô ra bằng chân anh, và chôn sâu mình vào trong cô.
Cô nóng bỏng và ướt đẫm.
“Mmm,” cô lại thốt lên, và chân cô vòng lên quấn lấy anh trong khi hông cô nghiêng đi để đưa anh vào sâu hơn. “Lần nữa ư?”
Giọng cô ngái ngủ và ngạc nhiên, và anh hơi mỉm cười trong bóng tối.
“Phải, lần nữa,” anh nói bên tai cô. “Những đêm tân hôn để làm gì chứ?”
Cô cười khe khẽ. Chỉ mới vài ngày trước, khi cô còn ở London với mẹ anh, anh đã nhớ tiếng cười của cô như một thứ gì đó bực mình. Đêm nay thì không, nó là âm thanh nho nhỏ vui tai của sự thích thú thành thực.
Nó thật gợi cảm.
Anh chuyển động trong cô với những cú thúc sâu, nhịp nhàng, kéo dài sự kìm nén lâu hết mức có thể, lắng nghe những âm thanh ẩm ướt, mướt mát của cuộc tình của họ, cảm nhận sự nóng bỏng mượt mà và ướt đẫm ôm lấy cái vật đàn ông nhức nhối của anh, cảm nhận sự khuây khỏa khi lại có một người đàn bà sau bao ngày khao khát.
Cô níu lấy anh bằng đôi chân mình, xòe rộng hai bàn tay trên mông anh, và giữ mình mở rộng và thư giãn. Cô không thực hiện bất cứ chuyển động nào. Đó là sự sáng suốt - hay ngây thơ. Nó cho anh nhiều thời gian hơn để nhấm nháp sự thỏa mãn của nhục dục.
Nhưng sau đó hồi lâu, anh bắt đầu nhận thấy cô không còn thụ động nữa. Những thớ thịt bên trong cô căng lên và hai bàn tay cô miết vào mông anh như thể muốn giữ anh thật sâu và không cho anh rút ra.
Anh thúc vào dồn dập và sâu hơn cho đến khi cảm thấy cơn run bắn đột ngột của sự giải thoát nơi cô trước khi sự giải phóng của anh đến.
Anh phải nhắc cô, anh nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ, là anh đã làm tròn phần việc của mình trong thỏa thuận. Anh đã làm cô hài lòng.
Anh tỉnh giấc vào một khoảng thời gian mơ hồ sau đó, vẫn nằm trên người cô, vẫn ở sâu trong cô. Anh rút ra và lăn xuống nằm cạnh cô.
“Tôi xin lỗi,” anh nói. “Chắc tôi phải nặng đến cả tấn.”
“Chỉ một nửa thôi, em nghĩ thế,” cô nói. “Ngài không cần xin lỗi đâu. Đừng bao giờ xin lỗi.”
“Không bao giờ ư?” anh hỏi. “Dù với bất cứ lí do nào?”
Cô thở dài ngái ngủ.
“Em sẽ phải suy nghĩ về chuyện đó,” cô nói. “Có lẽ hai ta có thể sắp xếp cuộc sống của chúng ta để không bao giờ làm bất cứ chuyện gì phải dẫn đến một lời xin lỗi.”
Anh thấy mình lại nhếch môi cười lần nữa trong bóng tối - ngọn nến hình như đã cháy hết rồi.
“Một hạnh phúc đời đời ư?” anh nói. “Em thật sự tin vào một thứ như thế?”
“Không,” cô nói sau khi xem xét câu hỏi. “Và em không chắc mình có muốn thế không ngay cả khi nó có khả năng đi nữa. Còn gì khác trong cuộc đời để mà hi vọng? Còn gì khác nữa để mà vươn tới? Em thích hạnh phúc nhất thời hơn là mãi mãi về sau.”
“Hạnh phúc là gì?” anh hỏi cô.
“Một niềm vui trong khoảnh khắc,” cô nói không chút lưỡng lự.
“Chỉ trong khoảnh khắc? Vậy thì có vẻ không đáng để nỗ lực,” anh nói.
“Ôi, ngài sai rồi,” cô bảo anh. “Toàn bộ cuộc đời chỉ là một khoảnh khắc mà thôi. Chẳng có gì khác ngoài khoảnh khắc hiện tại? Luôn luôn là khoảnh khắc này.”
Trong kinh nghiệm của anh những khoảnh khắc đã trôi qua thì ra đi mãi mãi.
“Cho nên cuộc sống là niềm vui?” anh hỏi. “Nó là tất cả hạnh phúc?”
Cô ta không thể nào ngây thơ tới mức độ ấy.
“Không, dĩ nhiên không phải,” cô nói. “Nhưng một khoảnh khắc của niềm vui có thể khiến cho cả cuộc đời đáng sống - giống như bột nở trong bánh mì. Nó cho thấy cuộc sống có thể như thế nào và được mong muốn ra sao. Nó có thể thắp lên hi vọng trong những thời điểm đen tối. Nó có thể thắp lên một niềm tin vào cuộc đời và tương lai. Ngài chưa bao giờ hạnh phúc sao, Elliott?”
Anh chợt cảm thấy một hoài niệm lớn lao đối với cung cách cuộc sống đã từng có một thời - đã xa vắng lắm rồi. Cách đây một đời người.
“Tôi đã đủ hạnh phúc mấy phút trước đây,” anh nói
“Em nghĩ ngài đang đùa bỡn,” cô nói. “Ngài muốn em gắt gỏng với ngài vì nghĩ rằng t-“ cô hít vào và buông ra. “Vì nghĩ rằng tình dục có thể mang lại hạnh phúc. Nhưng có thể đấy. Tình dục làm thăng hoa cuộc sống và cảm xúc và tình yêu.”
“Tôi nghĩ,” anh nói, “là em không hề yêu tôi.”
Câu nói làm cô im lặng một lúc.
“Nhưng em không phải là người mới nói rằng mình hạnh phúc vài phút trước,” cô nói.
“Vậy tôi đang được tình yêu chắp cánh à?” anh hỏi cô.
“Ôi, ngài thật ngốc nghếch,” cô nói. “Đương nhiên là thế rồi. Có rất nhiều kiểu tình yêu. Ngài không rơi vào tình yêu với em. Ngài thậm chí còn chẳng thích em. Nhưng ngài yêu... đêm nay.”
“Đêm tân hôn của chúng ta,” anh nói, “tình dục.”
“Vâng.”
“Tình dục là tình yêu?”
“Ngài muốn khơi lên một cuộc tranh cãi với em,” cô nói, và cô nhỏm dậy trên khuỷu tay để có thể tựa đầu lên bàn tay và nhìn xuống anh. “Thừa nhận đi.”
Anh đang thế sao? Có lẽ là cô đúng. Có lẽ anh đang cố đưa đêm nay vào bối cảnh đó. Hôm nay anh đã cưới một phụ nữ mà anh hầu như không quen biết, người thường xuyên chọc tức anh, người thậm chí không có chút hấp dẫn. Anh đã ngủ với cô đêm nay vì nó là đêm tân hôn của họ, và anh đã tận hưởng lạc thú bởi vì anh không được gần gũi người phụ nữ nào từ trước giáng sinh.
Và thậm chí cả đêm nay, thậm chí đến lúc này cô vẫn làm anh bực mình. Cô là con người lãng mạn với niềm tin vào hạnh phúc và tình yêu. Đối với cô thì ngay cả tình dục cũng là tình yêu. Cô tin rằng người ta tìm được niềm vui trong hầu hết mọi hoàn cảnh của cuộc đời.
Và cô còn mất một người chồng vì bệnh lao phổi - một cái chết chậm chạp và tàn nhẫn. Có lẽ cô đã yêu anh ta.
“Em phải ngủ đi, không triết lý nữa,” giọng anh khàn hơn dự định. “Có thể tôi lại muốn em trước khi đêm qua đi.”
“Ngài cũng phải ngủ đi,” cô nói. “Có lẽ em cũng sẽ muốn ngài.”
Anh muốn phá lên cười. Họ đã quay trở lại nơi họ đã bắt đầu trong đêm nay.
“Có lẽ,” anh nói, “bây giờ chúng ta phải thực hiện mong mỏi của cả hai trong khi chúng ta còn đang tỉnh táo và dẹp chuyện ngủ ra sau vậy.”
Anh xòe rộng bàn tay phía sau đầu cô và kéo xuống để có thể hôn cô.
Cô vắt một chân qua người anh cho đến khi có thể ngồi giạng chân trên người người anh, và cô cúi đầu xuống để anh có thể tiếp tục hôn cô.
Sự khác lạ chắc chắn sẽ không phai nhạt ngay.
Và đêm vẫn chưa qua được một nửa.
Tác giả :
Mary Balogh