Fires Of Winter
Chương 5
Trans :tranngocbicstrong24
Edit : Wallace0708
Brenna ngồi giữa chiếc giường rộng và đang đánh bóng thanh kiếm của mình với sự chăm chút dành cho một vật quý giá, với cô thanh kiếm ấy thực sự là vật sở hữu đáng giá. Thanh kiếm được làm thủ công một cách tính tế dường như chỉ dành riêng cho cô, nó là thứ vũ khí nhẹ nhưng sắc như dao cạo. Đó là món quà từ người cha dành cho cô vào ngày cô tròn mười tuổi. Tên của cô được khắc trên chuôi kiếm làm bằng bạc, được bao quanh bởi hồng ngọc và sapphia sáng lấp lánh với kích thước như những hạt đậu . Brenna yêu quý thanh kiếm này hơn bất cứ tài sản nào của cô, bởi vì nó là biểu tượng cho niềm tự hào của cha cô với những thành tích mà cô đã đạt được.
Cô áp thanh kiếm vào trán, trong đầu cô ngập tràn những suy nghĩ u ám. Liệu rồi đây có phải cô sẽ bị giam cầm trong vùng đất của chồng cô? Liều cô có được cầm lại thanh kiếm này lần nữa và được chiến đấu cho những gì thuộc về cô giống như một người đàn ông ? Hoặc cô sẽ phải đóng vai trò của một người vợ trong mọi trường hợp, không bao giờ được sử dụng những kĩ năng của cô một lần nữa, cô sẽ chỉ là một phụ nữ và chỉ làm những gì một phụ nữ nên làm?
Những tên đàn ông đáng nguyền rủa và cả những tính cách của họ nữa! Cô sẽ không bao giờ bị đối xử như vậy. Bị hủy hoại và bị điều khiển, không! Cô sẽ không phục tùng. Cô là Brenna Carmarham, không phải là một kẻ ngờ nghệch cũng không phải kẻ chỉ biết co ngày mình lại như một nữ đầy tớ!
Đang lúc phẫn nộ, Brenna không nghe thấy cô của mình đi vào phòng và đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng. Linnet chắm chú nhìn cô cháu gái với đôi mắt mệt mỏi, chán nản.
Bà đã chăm sóc người chồng của mình trong suốt những tháng ngày ông đau ốm, mỗi ngày sự tận tụy của bà lại càng tăng lên. Khi chồng bà chết, một phần của bà cũng như chết theo ông bởi vì bà yêu ông tha thiết. Bây giờ bà cũng đang làm như vậy với anh trai Angus của bà. "Chúa ơi, làm ơn đừng mang ông ấy đi nữa."
Brenna bắt đầu quay ra khi cô trông thấy sự phờ phạc trong đôi mắt của bà. Cô quay sang Linnet và hầu như không nhận ra bà nữa. Tóc bà bù xù còn chiếc áo choàng thì vương những vết bẩn, còn gương mặt bà – gương mặt thể hiện nhiều nét muộn phiền khác nhau. Gương mặt của bà trắng bệch, đôi môi căng và có những quầng thâm dưới đôi mắt đỏ au. Brenna dời khỏi giường và đỡ Linent đến chiếc trường kì dài màu vàng ở dưới cửa sổ.
“Linnet, cô đã khóc đúng không, điều này không giống cô chút nào,” Cô lo lắng nói. “Có gì xấu sao?”
“Ôi, Brenna, con gái của ta. Cuộc sống của con đang thay đổi rất nhiều. Nó thật không suôn sẻ khi tất cả điều diễn ra cùng một lúc.”
Brenna mỉm cười yếu ớt.”Cô đã khóc vì con ư? Không cần phải vậy đâu cô ạ.”
“ Không, cháu yêu, không phải vì con, cho dù ta sẽ vậy.Đó là cha con,Brenna.Angus chết rồi.”
Brenna bị kéo trở lại, gương mặt cô trắng bệch. “Làm sao cô có thể nói đùa về việc này? "Cô cay nghiệt buộc tội. “Không thể như vậy được!”
“Brenna,”Linnet thở dài, và đưa tay ra vuốt ve má của cô cháu gái.”Ta không nói dối con. Angus chết chỉ mới một giờ trước.’
Brenna lắc đầu chầm chậm, phủ nhận những điều đó. "Ông không ốm quá nặng.Ông không thể chết được!”
“Angus đã bị bệnh giống như chồng của ta, nhưng ít nhất ông không chịu đau đớn quá nhiều.”
Mắt Brenna mở to và trong mắt cô tràn ngập sự sợ hãi. “ Cô biết rằng ông sẽ chết ư?”
“Đúng, ta biết.”
“Chúa ơi, tại sao cô không nói cho con biết? Tại sao cô lại để cho con tin rằng ông sẽ khỏe lại như trước?”
“Đó là mong muốn của ông ấy,Brenna. Ông ấy cấm ta nói với bất kì ai, đặc biệt là con. Ông ấy không muốn nhìn thấy con khóc ở bên cạnh ông ấy. Angus không bao giờ có thể chịu đựng được nước mắt, những điều ấy khiến ông ấy muốn ta phải giấu con.”
Những giọt nước mắt giờ đã xuất hiện trong đôi mắt của Brenna. Cô hoàn toàn không biết đến chúng, bởi vì cô chưa từng khóc trước đây. “Nhưng lẽ ra con cần phải chăm sóc ông.Thay vì vậy, con lại làm việc của con như thể là mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
“Ông ấy không muốn con quá đau buồn, Brenna.Và con sẽ như vậy nếu con biết. Bằng cách này con sẽ đau buồn một lúc thôi rồi mọi thứ sẽ qua đi. Lễ cưới sắp tới của con sẽ giúp con.”
“Không! Sẽ không có đám cưới nào bây giờ cả.”
“Đó là những lời trăn trối của ba con, Brenna. “Linnet nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Con phải thực hiện nó, mặc dù cha con đã mất.”
Brenna có thể giữ lại tiếng thổn thức của trái tim tan vỡ lại trong ngực không quá lâu.”Tại sao ông ấy lại chết hả cô?Tại sao?"
Ngài Angus Carmarham đã được đưa đến nơi yên nghỉ vào một buổi sáng trong xanh. Những chú chim chỉ vừa mới cất tiếng hót chào mừng ngày mới, và những bông hoa dại ngát hương bị cuốn đi xuyên qua không khí lạnh lẽo buổi sáng.
Brenna, với đôi mắt giờ đã cạn khô, cô mặc quần áo một màu đen từ đầu đến chân.Cô mặc một chiếc áo chẽn và quần nịt tất với quần da, phía trên là chiếc áo khoác chảy dài, được điểm thêm bởi một sợi dây bạc.Bộ tóc dài đen nhánh của cô được tết lại và như bình thường nó được giấu kín đáo ở dưới chiếc áo khoác. Chỉ có gương mặt trắng bệch của cô cùng với ánh bạc của thanh kiếm là nổi bật.
Linnet biểu lộ sự không tán thành với trang phục của cô, nhưng Brenna vẫn cương quyết mặc như vậy.Cha cô đã đối xử và nuôi dạy cô giống như một đứa con trai, và cô muốn mặc giống như một đứa con trai thay cho lời tạm biệt giữa họ.
Mọi người trong làng đều có mặt, ai nấy đều khóc thương cho Angus. Linnet đi bên phải Brenna,cánh tay bà vòng quanh bờ vai và an ủi Brenna. Cordelia và Dunstan ở bên trái cô. Dunstan nói một vài lời ca tụng và tự hào trước đó, nhưng Brenna không nghe thấy chúng.Trong khoảnh khắc, cô sống lại với những kí ức của mình : một đứa trẻ ngồi trên đầu gối của cha cô; một người đàn ông kiêu ngạo đang khuyến khích khi lần đầu tiên cô con gái của ông cưỡi ngựa. Cô nhớ lại những khoảnh khác dịu dàng đầy yêu thương mà cha dành cho cô.
Brenna cảm thấy đã mất ông ấy, và một cảm giác trống rỗng khủng khiếp cuốn cô đi. Nhưng cô vẫn cố gắng trụ vững chỉ có đôi mắt của cô, lờ đờ và u mê, biểu lộ nỗi đau buồn của cô.
Ngay lúc Dustan không nói thêm một lời nào nữa, khung cảnh trở nên yên tĩnh và trang nghiêm, mọi người trở nên ngạc nhiên hơn bởi vì họ trông thấy một người cưỡi ngựa đang phi nước đại xuyên qua cánh rừng và hướng về phía đám đông đang tụ họp .Anh ta nhảy khỏi con ngựa của mình và nhanh chóng xuyên qua đám đông đến bên Brenna.
“Chồng chưa cưới của cô đã đến.”Người đàn ông trẻ nói không kịp thở.”Tôi vừa trờ về từ Anglesey và vượt qua họ trên đường đi.”
“Làm sao anh biết đó là chồng chưa cưới của tôi?”Brenna lo lắng nói. Cô chưa chuẩn bị tinh thần cho tin tức này, không phải trong lúc này khi mà cha cô vừa mới được đưa đi chôn cất.
“Còn có thể là người nào khác nữa?” Người đàn ông đáp. “Đó là một nhóm lớn những người đàn ông to lớn , tóc vàng hoe. Họ chắc chắn là những người Viking.”
Những tiếng nói chứa đựng sự lo lắng lan dần trong đám đông, nhưng Brenna chỉ có thể nghĩ đến tình cảnh khó khăn của cô ngay lúc này. “Lạy chúa, tại sao lại là lúc này?"Cô hét lên.
Nhưng chàng trai trẻ không thể trả lời. Linnet lại gần Brenna và nói, “Đừng quan tâm tại sao, cháu yêu của ta. Việc mai táng cha cháu vậy là xong.” Sau đó bà quay sang nói với người đưa tin. “Họ còn cách nơi này bao xa?”
“Họ đã đến phía bên kia của những cánh rừng rồi.” Chàng trai hướng về phía tây bắc. “Khoảng 1 dặm.”
“Rất tốt,” Linnet đáp. “Chúng ta cần phải tiếp đón họ ở trang viên. Mọi người hãy trở về làng của mình thôi. Ngươi không cần phải sợ hãi những người Viking này. Họ đến trong hòa bình.”
Mọi người cùng quay trở lại trang viên, Brenna bước từng bước bồn chồn trong căn phòng khách rộng lớn. Fergus ngồi xuống một cách lo lắng. Ông chịu trách nhiệm tiếp đón những người Viking khi họ đến đây, và ông rất háo hức để tiếp đón họ. Ông đã có khoảng thời gian khá tốt đẹp trên mảnh đất của những kẻ thủ trong quá trình tìm ra bộ tộc của Haardrad. Vị tù trưởng của bộ tộc này đã tiếp đón Fergus và sắp đặt cuộc thỏa thuận này thay cho con trai của ông ta, ông đưa ra lời hứa trang nghiêm rằng tất cả mọi người trong bộ tộc sẽ đồng ý với thỏa thuận này. Với cái chết của Ngài Angus, cô dâu sở hữu một gia tài giá trị, cùng với những mảnh đất và trang viên này bây giờ thuộc về Brenna cũng như của chồng cô ấy.Những người Viking quả thật sẽ rất hài lòng.
“Brenna yêu quý, sẽ lịch sự hơn nếu con đổi một chiếc áo choàng khác,”Linnet đề nghị.
“Không.”
“Brenna, con không thể tiếp đón chồng tương lai của con theo cách này.Anh ta sẽ nghĩ gì?”
“Con đã nói không rồi mà!”
Brenna nói một cách cáu kỉnh, và tiếp tục sải bước một cách lo lắng
Cordelia nhìn chằm chằm người em gái cùng cha khác mẹ của mình một cách tự mãn. Cô ta tỏ vẻ thích thú, bởi vì cô ta đoán được vì sao Brenna lại khó chịu như vậy. Cô ta bắt đầu suy tính, nếu như vị hôn phu của Brenna muốn cưới cô ta trước khi họ nhổ neo, hẳn là đám cưới có thể sẽ được tổ chức trong tối nay hoặc trong ngày hôm sau.Và sau đó sẽ là đêm tân hôn – và nỗi khiếp sợ. Cordelia suýt nữa bật cười lớn tiếng. Sẽ có sự đau đớn vào đêm đầu tiên, và Brenna sẽ nghĩ nó luôn luôn là như vậy, nhờ có cô . Sự trả thù này thật ngọt ngào biết bao. Giá như cô có thể trông thấy điều đó.
Chính xác thì đó là những gì mà Brenna đang nghĩ. Cô vẫn chưa sẵn sàng cho lễ cưới, và sẽ không bao giờ. Cô không không phải kiểu người chịu đựng sự đau đớn mà không có sự trả đũa. Cô sẽ chiến đấu, chắc chắn là như thế! Chúa ơi, sẽ thế nào nếu cô giết chết chồng cô bởi vì những quyền lợi mà anh ta đòi hỏi? Sẽ là bản án tử hình dành cho cô chăng.
Những ý nghĩ lộn xộn này cứ nhào lộn trong tâm trí của cô khi tảng đá lớn đầu tiên đập vào cửa trang viên. Tiếng kêu hoảng hốt từ một người rồi tất cả mọi người đều kêu lên hoảng hốt. Những cái nhìn nghi ngờ cho đến những gương mặt trông hết sức bối rối, nhưng cho đến khi tiếng khóc tắc nghẹn vang lên từ khoảng sân trước, theo sau là tiếng những tảng đá khác đập vào cửa, Brenna lao đến cửa sổ, trong mắt cô là cảnh tượng không thể tin được.
“Chúa ơi, chúng đang tấn công!”
1 người hầu bị chặt đầu trên đường đi từ chuồng ngựa, còn người làm vườn đang tháo chạy trước những tên Viking. Những thanh kiếm , rìu và giáo của chúng được rút ra và luôn trong tư thế sẵn sàng. Một máy bắn đá được làm sơ sài và 2 người đàn ông đang điều khiển nó. Tảng đá thứ 3 bắn trúng vào cửa. Phía dưới một tấm biểm, làn khói mù mịt cuốn lên trời – Ngôi làng rực cháy.
Brenna quay về nhóm phía trước cô. Wyndham đang ở trong số họ, và ánh mắt cô nhìn ông với vẻ cáo buộc. “Đây là cách những người bà con của ông đến để lấy một cô dâu sao?”
Wyndham không trả lời, nhưng Fergus đã nói với sự không chắc chắn.”Những người Viking này không thể là những người tôi tìm ra.”
“ Hãy nhìn đi, để xem ông có biết chúng hay không!” Cô cay nghiệt ra lệnh.
“Brenna, hãy trấn tĩnh lại,” Linnet nói, mặc dù giọng nói của bà cũng chứa đựng đầy nỗi lo lắng. Fergus ngay lập tức đi đến bên cửa sổ, và ông sững người trong giây lát bởi vì ông đã nhận ra người thủ lĩnh của thị tộc Haardrad. Anselm the Eager đang đứng trước những kẻ trong đoàn và la lối trật tự.”
“Không thể thế được!” Fergus hét lên, gương mặt nhỏ chứa đựng sự khiếp sợ “Ông ta đã đưa ra lời hứa của mình rồi cơ mà!”
Những tảng đá khác tiếp tục đập vào cửa thúc đẩy Brenna hành động. “Wyndham, ông về phe với chúng tôi hay với những người bà con dối trá của ông? Tôi muốn biết trước khi tôi quay lưng lại với ông.”
Ông nhìn Brenna một cách xấu hổ, “Với cô, quý cô của tôi. Tôi không nhận mối quan hệ họ hàng với những người Na Uy này, những kẻ không có danh dự cho những lời họ nói.”
“Nên như vậy,”cô đáp. “Những kẻ ngu ngốc kia đã cho chúng ta thời gian chuẩn bị bằng việc tấn công tới tấp vào một cái cửa không khóa. Dunstan, hãy đi lấy cái chốt cửa ngay bây giờ trước khi chúng bị phả hủy nhiều hơn.”
Dunstan quay lại nhìn Brenna, đôi mắt anh ta đầy ắp sự khiếp sợ.”Brenna, chúng có 30 hoặc nhiều hơn đối với 3 chúng ta!”
“Bốn, chết tiệt!” Cô cáu kỉnh nói. “Anh nghĩ tôi sẽ chỉ ngồi một chỗ và nhìn chắc?”
“Brenna,cô phải biết suy nghĩ, chúng ta không có bất cứ một cơ hội nào cả!”
“Anh đề nghị chúng ta đầu hàng ư? Thật ngớ ngẩn, chẳng lẽ anh đã quên vụ ở đảo Holyhead rồi ư?” Những người không chiến đấu cũng như những người chiến đấu, tất cả đều bị chém một cách không thương tiếc. Giờ hãy xem xét cái cửa! Fergus,hãy tập hợp những người hầu và trang bị vũ khí cho họ. Còn Wyndham, hãy lo phần phía sau trang viên, sau đó gặp tôi ở đại sảnh. Chúng ta sẽ sắn sàng để chiến đấu với những tên con hoang khát máu khi cảnh cửa cuối cùng bị phá hỏng.”
Tất cả họ rời đi và làm theo lời của Brenna mà không thắc mắc bất cứ điều gì. Cordelia ngồi co lại ở trong góc phòng và khóc lóc điên loạn. Linnet gần như cũng khóc khi bà tóm lấy cánh tay Brenna để ngăn cô lại.
“Con không thể chiến đấu với chúng, Brenna! Chúng sẽ giết con giống như một người đàn ông!”
“Chúng muốn giết con thế nào cũng được,cô ạ. Cha con đã huấn luyện con cho những hoàn cảnh thế này.con sẽ chiến đấu đến chết với danh dự của chính mình còn hơn là việc khóc lóc tự thương hại mình như Delia quen làm!”
“Chúng sẽ không giết con. Brenna ,nếu con không chống lại chúng,”Linnet cố chấp.”Chúng bắt những người phụ nữ - “
“Không bao giờ!”Brenna cắt ngang lời của Linnet, “Con thà chết còn hơn là một tù nhân Viking!”
Brenna hiên ngang đi qua căn phòng, bỏ lại Linnet và Cordelia cùng với lời cầu xin của họ. Nhưng trước tất cả những người hầu được trang bị vũ khĩ và bị khuấy động, thanh chắn cửa bị gãy và tiếng hét khủng khiếp vang lên từ phía sân. Một lát sau, một tá những tên đàn ông khát máu xông qua đánh đổ cánh cửa và lao vào đại sảnh.
Brenna đứng bên cạnh chân cầu thang, đứng dạng chân, rút kiếm ra. Một chiếc rìu chệch khỏi cô vài inch, nằm giữa cô và kẻ thù, Dunstan ngã xuống đầu tiên. Những tên Viking đã phân chia nhóm của chúng. 3 tên tiến đến trước cầu thang, cả 3 cùng vào trong phòng khách, đóng chặt lại cánh cửa đằng sau chúng. Wyndham đi đến từ phía sau và bắt được 2 tên đồng hương của ông ta. Ông ấy chiến đấu dũng cảm, nhưng ông đã già và nhanh mệt. Ông đã đánh ngã một tên, tuy vậy lưỡi kiếm của một tên khác đâm vào ông và kết thúc cuộc sống của ông.
Năm tên xông vào Brenna. Bốn tên vượt qua cô và trèo lên cầu thang, nhưng lạc đường trong mê cung trên tầng 2. Cô đương đầu với tên còn lại không chút sợ hãi. Đao của hắn nặng hơn của cô, và với mỗi một cú đánh của hắn cô đánh trả bằng hết sức của mình.Cánh tay và lưng của cô đau đớn vì sự cô gắng, nhưng những tiếng la hét vọng từ phía sau cánh cửa đóng của phòng tiếp khách lại tăng thêm quyết tâm của cô. Với sức mạnh mà chính bản thân Brenana cũng không nhận thấy, cô đánh bật kiếm của hắn sang một bên và đâm hắn một cách nhẹ nhàng. Cô đá xác hắn ra xa, nhưng một tên khác, một tên già hơn nhanh chóng chiếm lấy vị trí của hắn. Cố chịu đựng với tất cả khả năng của mình, Brenna tiếp tục chiến đấu cho đến khi với một cú đánh xuống mạnh mẽ, thanh kiếm của tên Viking chặt đôi thanh kiếm của cô
Brenna ngây ra nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đã bị gãy trên tay cô. Cô không nhìn thấy cú đánh chết chóc đang đến với cô, cũng như không nghe thấy tiếng hét đau đớn của Fergus. “ Dừng lại, đó là quý cô Brenna!”
Sau đó Fergus nhảy vào giữa cô và thanh kiếm sáng lấp lánh, đẩy cô ra sau. 2 nhát kiếm mạnh đã chém đứt cánh tay ông, nó rơi xuống sàn với một tiếng thịch gây buồn nôn. Fergus từ từ khuỵu xuống rồi gục hẳn xuống chân Brenna.
Anselm the Eager nhìn cô gái một cách nghi ngờ. Nghĩ đến cảnh ông chiến đấu với cô và gần như giết chết cô. Ông sẽ mang một người với thanh danh cao quý về nhà. Ông sẽ không bao giờ có thể quên được điều này. Bởi vì cô gái này là người mà họ muốn gả cho con trai ông. Một người con gái tuyệt vời, chắc chắn là như vậy. Ngay lúc này ông nhìn cô gái và những việc cô đã làm, như thể tinh thần và lòng can đảm của cô điều ông chưa bao giờ nhìn thấy trong một phụ nữ trước đây. Cô ấy thậm chí đã thành công trong việc làm bị thương một trong những người đàn ông của ông. Người đó sẽ trở về nhà trong sự xấu hổ. Bị đánh bại bởi một phụ nữ - ha!
Thật tệ khi cô ấy lại là kẻ địch. Người phụ nữ có mái tóc đen này sẽ trở thành một cô con dâu xinh đẹp. Cô sẽ sinh ra những đứa con trai với sức mạnh và lòng dũng cảm không gì sánh được. Thật đáng tiếc.
Lát sau những người hầu cũng lết tới, tất cả họ ngã xuống xung quanh Brenna. Máu chảy khắp nơi. Những tiếng hét từ phòng khách đã ngừng lại. Hai tên Viking đi ra khỏi đó, cười đùa và vỗ vào vai tên kia trước khi tham gia với những tên khác để cướp phá trang viên. Linnet và Cordelis, có phải họ đều đã chết?Brenna tự hỏi.
Từ phía trên cầu thang một tiếng hét khác cắt ngang mọi thứ, Brenna quay lại lặng thinh không nói lên lời khi nhìn thấy nguồn gốc của tiếng hét đó. Alane ở đó, một con dao găm ngắn ở trong tay cô. Brenna thấy nó rơi khỏi những ngón tay của Alane, thật kinh khủng. Ngay lúc đó người hầu gái lớn tuổi của cô với gương mặt xám ngoét và 2 mắt lồi ra, ngã xuống chân cầu thanh trong vũng máu của chính bà. Một chiếc rìu kệch cỡm cắm vào lưng bà, máu phun ra đỏ thẫm.
Một nỗi kinh hoàng đối với Brenna, hành động cuối cùng của sự giận dữ đã đẩy Brenna ra xa khỏi khả năng chịu đựng của cô. Mọi thứ nổ tung trong tâm trí cô, bóng tối nhấn chìm cô, nhưng nó không che kín tất cả mọi thứ. Bởi vì cô vẫn có thể nghe thấy những giọng nói, và cô vẫn đứng vững. Một vài người khác là hét và la hét.Những tiếng hét ấy nghe như rất gần, cô biết rằng nếu cô đưa tay ra cô có thể chạm vào bất cứ ai với những âm thanh của sự đau đớn này. Nhưng cô không thể di chuyển cánh tay mình. Biết bao lần cô cố gắng nhấc cánh tay của mình lên, nhưng chúng không hề nhúc nhích.
“Anselm, ngài có thể dừng tiếng la hét từ cô gái được không? Cơn giận dữ của cô ta bắt đầu khiến những người đàn ông sợ hãi. Họ sẽ muốn trao cô ta cho Hel còn hơn nghe nó.” (Hel – nữ thần của sự chết chóc và địa ngục. là con gái của Loki trong thần thoại Na – uy)
“Chỉ có một cách duy nhất,”Anselm the Eager mệt mỏi đáp. Brenna không cảm thấy cú đánh, nhưng cuối cùng bóng tối cũng hoàn toàn bao phủ lấy cô. Cô không còn nghe thấy những tiếng la hét khủng khiếp điên cuồng nữa.
Edit : Wallace0708
Brenna ngồi giữa chiếc giường rộng và đang đánh bóng thanh kiếm của mình với sự chăm chút dành cho một vật quý giá, với cô thanh kiếm ấy thực sự là vật sở hữu đáng giá. Thanh kiếm được làm thủ công một cách tính tế dường như chỉ dành riêng cho cô, nó là thứ vũ khí nhẹ nhưng sắc như dao cạo. Đó là món quà từ người cha dành cho cô vào ngày cô tròn mười tuổi. Tên của cô được khắc trên chuôi kiếm làm bằng bạc, được bao quanh bởi hồng ngọc và sapphia sáng lấp lánh với kích thước như những hạt đậu . Brenna yêu quý thanh kiếm này hơn bất cứ tài sản nào của cô, bởi vì nó là biểu tượng cho niềm tự hào của cha cô với những thành tích mà cô đã đạt được.
Cô áp thanh kiếm vào trán, trong đầu cô ngập tràn những suy nghĩ u ám. Liệu rồi đây có phải cô sẽ bị giam cầm trong vùng đất của chồng cô? Liều cô có được cầm lại thanh kiếm này lần nữa và được chiến đấu cho những gì thuộc về cô giống như một người đàn ông ? Hoặc cô sẽ phải đóng vai trò của một người vợ trong mọi trường hợp, không bao giờ được sử dụng những kĩ năng của cô một lần nữa, cô sẽ chỉ là một phụ nữ và chỉ làm những gì một phụ nữ nên làm?
Những tên đàn ông đáng nguyền rủa và cả những tính cách của họ nữa! Cô sẽ không bao giờ bị đối xử như vậy. Bị hủy hoại và bị điều khiển, không! Cô sẽ không phục tùng. Cô là Brenna Carmarham, không phải là một kẻ ngờ nghệch cũng không phải kẻ chỉ biết co ngày mình lại như một nữ đầy tớ!
Đang lúc phẫn nộ, Brenna không nghe thấy cô của mình đi vào phòng và đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng. Linnet chắm chú nhìn cô cháu gái với đôi mắt mệt mỏi, chán nản.
Bà đã chăm sóc người chồng của mình trong suốt những tháng ngày ông đau ốm, mỗi ngày sự tận tụy của bà lại càng tăng lên. Khi chồng bà chết, một phần của bà cũng như chết theo ông bởi vì bà yêu ông tha thiết. Bây giờ bà cũng đang làm như vậy với anh trai Angus của bà. "Chúa ơi, làm ơn đừng mang ông ấy đi nữa."
Brenna bắt đầu quay ra khi cô trông thấy sự phờ phạc trong đôi mắt của bà. Cô quay sang Linnet và hầu như không nhận ra bà nữa. Tóc bà bù xù còn chiếc áo choàng thì vương những vết bẩn, còn gương mặt bà – gương mặt thể hiện nhiều nét muộn phiền khác nhau. Gương mặt của bà trắng bệch, đôi môi căng và có những quầng thâm dưới đôi mắt đỏ au. Brenna dời khỏi giường và đỡ Linent đến chiếc trường kì dài màu vàng ở dưới cửa sổ.
“Linnet, cô đã khóc đúng không, điều này không giống cô chút nào,” Cô lo lắng nói. “Có gì xấu sao?”
“Ôi, Brenna, con gái của ta. Cuộc sống của con đang thay đổi rất nhiều. Nó thật không suôn sẻ khi tất cả điều diễn ra cùng một lúc.”
Brenna mỉm cười yếu ớt.”Cô đã khóc vì con ư? Không cần phải vậy đâu cô ạ.”
“ Không, cháu yêu, không phải vì con, cho dù ta sẽ vậy.Đó là cha con,Brenna.Angus chết rồi.”
Brenna bị kéo trở lại, gương mặt cô trắng bệch. “Làm sao cô có thể nói đùa về việc này? "Cô cay nghiệt buộc tội. “Không thể như vậy được!”
“Brenna,”Linnet thở dài, và đưa tay ra vuốt ve má của cô cháu gái.”Ta không nói dối con. Angus chết chỉ mới một giờ trước.’
Brenna lắc đầu chầm chậm, phủ nhận những điều đó. "Ông không ốm quá nặng.Ông không thể chết được!”
“Angus đã bị bệnh giống như chồng của ta, nhưng ít nhất ông không chịu đau đớn quá nhiều.”
Mắt Brenna mở to và trong mắt cô tràn ngập sự sợ hãi. “ Cô biết rằng ông sẽ chết ư?”
“Đúng, ta biết.”
“Chúa ơi, tại sao cô không nói cho con biết? Tại sao cô lại để cho con tin rằng ông sẽ khỏe lại như trước?”
“Đó là mong muốn của ông ấy,Brenna. Ông ấy cấm ta nói với bất kì ai, đặc biệt là con. Ông ấy không muốn nhìn thấy con khóc ở bên cạnh ông ấy. Angus không bao giờ có thể chịu đựng được nước mắt, những điều ấy khiến ông ấy muốn ta phải giấu con.”
Những giọt nước mắt giờ đã xuất hiện trong đôi mắt của Brenna. Cô hoàn toàn không biết đến chúng, bởi vì cô chưa từng khóc trước đây. “Nhưng lẽ ra con cần phải chăm sóc ông.Thay vì vậy, con lại làm việc của con như thể là mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
“Ông ấy không muốn con quá đau buồn, Brenna.Và con sẽ như vậy nếu con biết. Bằng cách này con sẽ đau buồn một lúc thôi rồi mọi thứ sẽ qua đi. Lễ cưới sắp tới của con sẽ giúp con.”
“Không! Sẽ không có đám cưới nào bây giờ cả.”
“Đó là những lời trăn trối của ba con, Brenna. “Linnet nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Con phải thực hiện nó, mặc dù cha con đã mất.”
Brenna có thể giữ lại tiếng thổn thức của trái tim tan vỡ lại trong ngực không quá lâu.”Tại sao ông ấy lại chết hả cô?Tại sao?"
Ngài Angus Carmarham đã được đưa đến nơi yên nghỉ vào một buổi sáng trong xanh. Những chú chim chỉ vừa mới cất tiếng hót chào mừng ngày mới, và những bông hoa dại ngát hương bị cuốn đi xuyên qua không khí lạnh lẽo buổi sáng.
Brenna, với đôi mắt giờ đã cạn khô, cô mặc quần áo một màu đen từ đầu đến chân.Cô mặc một chiếc áo chẽn và quần nịt tất với quần da, phía trên là chiếc áo khoác chảy dài, được điểm thêm bởi một sợi dây bạc.Bộ tóc dài đen nhánh của cô được tết lại và như bình thường nó được giấu kín đáo ở dưới chiếc áo khoác. Chỉ có gương mặt trắng bệch của cô cùng với ánh bạc của thanh kiếm là nổi bật.
Linnet biểu lộ sự không tán thành với trang phục của cô, nhưng Brenna vẫn cương quyết mặc như vậy.Cha cô đã đối xử và nuôi dạy cô giống như một đứa con trai, và cô muốn mặc giống như một đứa con trai thay cho lời tạm biệt giữa họ.
Mọi người trong làng đều có mặt, ai nấy đều khóc thương cho Angus. Linnet đi bên phải Brenna,cánh tay bà vòng quanh bờ vai và an ủi Brenna. Cordelia và Dunstan ở bên trái cô. Dunstan nói một vài lời ca tụng và tự hào trước đó, nhưng Brenna không nghe thấy chúng.Trong khoảnh khắc, cô sống lại với những kí ức của mình : một đứa trẻ ngồi trên đầu gối của cha cô; một người đàn ông kiêu ngạo đang khuyến khích khi lần đầu tiên cô con gái của ông cưỡi ngựa. Cô nhớ lại những khoảnh khác dịu dàng đầy yêu thương mà cha dành cho cô.
Brenna cảm thấy đã mất ông ấy, và một cảm giác trống rỗng khủng khiếp cuốn cô đi. Nhưng cô vẫn cố gắng trụ vững chỉ có đôi mắt của cô, lờ đờ và u mê, biểu lộ nỗi đau buồn của cô.
Ngay lúc Dustan không nói thêm một lời nào nữa, khung cảnh trở nên yên tĩnh và trang nghiêm, mọi người trở nên ngạc nhiên hơn bởi vì họ trông thấy một người cưỡi ngựa đang phi nước đại xuyên qua cánh rừng và hướng về phía đám đông đang tụ họp .Anh ta nhảy khỏi con ngựa của mình và nhanh chóng xuyên qua đám đông đến bên Brenna.
“Chồng chưa cưới của cô đã đến.”Người đàn ông trẻ nói không kịp thở.”Tôi vừa trờ về từ Anglesey và vượt qua họ trên đường đi.”
“Làm sao anh biết đó là chồng chưa cưới của tôi?”Brenna lo lắng nói. Cô chưa chuẩn bị tinh thần cho tin tức này, không phải trong lúc này khi mà cha cô vừa mới được đưa đi chôn cất.
“Còn có thể là người nào khác nữa?” Người đàn ông đáp. “Đó là một nhóm lớn những người đàn ông to lớn , tóc vàng hoe. Họ chắc chắn là những người Viking.”
Những tiếng nói chứa đựng sự lo lắng lan dần trong đám đông, nhưng Brenna chỉ có thể nghĩ đến tình cảnh khó khăn của cô ngay lúc này. “Lạy chúa, tại sao lại là lúc này?"Cô hét lên.
Nhưng chàng trai trẻ không thể trả lời. Linnet lại gần Brenna và nói, “Đừng quan tâm tại sao, cháu yêu của ta. Việc mai táng cha cháu vậy là xong.” Sau đó bà quay sang nói với người đưa tin. “Họ còn cách nơi này bao xa?”
“Họ đã đến phía bên kia của những cánh rừng rồi.” Chàng trai hướng về phía tây bắc. “Khoảng 1 dặm.”
“Rất tốt,” Linnet đáp. “Chúng ta cần phải tiếp đón họ ở trang viên. Mọi người hãy trở về làng của mình thôi. Ngươi không cần phải sợ hãi những người Viking này. Họ đến trong hòa bình.”
Mọi người cùng quay trở lại trang viên, Brenna bước từng bước bồn chồn trong căn phòng khách rộng lớn. Fergus ngồi xuống một cách lo lắng. Ông chịu trách nhiệm tiếp đón những người Viking khi họ đến đây, và ông rất háo hức để tiếp đón họ. Ông đã có khoảng thời gian khá tốt đẹp trên mảnh đất của những kẻ thủ trong quá trình tìm ra bộ tộc của Haardrad. Vị tù trưởng của bộ tộc này đã tiếp đón Fergus và sắp đặt cuộc thỏa thuận này thay cho con trai của ông ta, ông đưa ra lời hứa trang nghiêm rằng tất cả mọi người trong bộ tộc sẽ đồng ý với thỏa thuận này. Với cái chết của Ngài Angus, cô dâu sở hữu một gia tài giá trị, cùng với những mảnh đất và trang viên này bây giờ thuộc về Brenna cũng như của chồng cô ấy.Những người Viking quả thật sẽ rất hài lòng.
“Brenna yêu quý, sẽ lịch sự hơn nếu con đổi một chiếc áo choàng khác,”Linnet đề nghị.
“Không.”
“Brenna, con không thể tiếp đón chồng tương lai của con theo cách này.Anh ta sẽ nghĩ gì?”
“Con đã nói không rồi mà!”
Brenna nói một cách cáu kỉnh, và tiếp tục sải bước một cách lo lắng
Cordelia nhìn chằm chằm người em gái cùng cha khác mẹ của mình một cách tự mãn. Cô ta tỏ vẻ thích thú, bởi vì cô ta đoán được vì sao Brenna lại khó chịu như vậy. Cô ta bắt đầu suy tính, nếu như vị hôn phu của Brenna muốn cưới cô ta trước khi họ nhổ neo, hẳn là đám cưới có thể sẽ được tổ chức trong tối nay hoặc trong ngày hôm sau.Và sau đó sẽ là đêm tân hôn – và nỗi khiếp sợ. Cordelia suýt nữa bật cười lớn tiếng. Sẽ có sự đau đớn vào đêm đầu tiên, và Brenna sẽ nghĩ nó luôn luôn là như vậy, nhờ có cô . Sự trả thù này thật ngọt ngào biết bao. Giá như cô có thể trông thấy điều đó.
Chính xác thì đó là những gì mà Brenna đang nghĩ. Cô vẫn chưa sẵn sàng cho lễ cưới, và sẽ không bao giờ. Cô không không phải kiểu người chịu đựng sự đau đớn mà không có sự trả đũa. Cô sẽ chiến đấu, chắc chắn là như thế! Chúa ơi, sẽ thế nào nếu cô giết chết chồng cô bởi vì những quyền lợi mà anh ta đòi hỏi? Sẽ là bản án tử hình dành cho cô chăng.
Những ý nghĩ lộn xộn này cứ nhào lộn trong tâm trí của cô khi tảng đá lớn đầu tiên đập vào cửa trang viên. Tiếng kêu hoảng hốt từ một người rồi tất cả mọi người đều kêu lên hoảng hốt. Những cái nhìn nghi ngờ cho đến những gương mặt trông hết sức bối rối, nhưng cho đến khi tiếng khóc tắc nghẹn vang lên từ khoảng sân trước, theo sau là tiếng những tảng đá khác đập vào cửa, Brenna lao đến cửa sổ, trong mắt cô là cảnh tượng không thể tin được.
“Chúa ơi, chúng đang tấn công!”
1 người hầu bị chặt đầu trên đường đi từ chuồng ngựa, còn người làm vườn đang tháo chạy trước những tên Viking. Những thanh kiếm , rìu và giáo của chúng được rút ra và luôn trong tư thế sẵn sàng. Một máy bắn đá được làm sơ sài và 2 người đàn ông đang điều khiển nó. Tảng đá thứ 3 bắn trúng vào cửa. Phía dưới một tấm biểm, làn khói mù mịt cuốn lên trời – Ngôi làng rực cháy.
Brenna quay về nhóm phía trước cô. Wyndham đang ở trong số họ, và ánh mắt cô nhìn ông với vẻ cáo buộc. “Đây là cách những người bà con của ông đến để lấy một cô dâu sao?”
Wyndham không trả lời, nhưng Fergus đã nói với sự không chắc chắn.”Những người Viking này không thể là những người tôi tìm ra.”
“ Hãy nhìn đi, để xem ông có biết chúng hay không!” Cô cay nghiệt ra lệnh.
“Brenna, hãy trấn tĩnh lại,” Linnet nói, mặc dù giọng nói của bà cũng chứa đựng đầy nỗi lo lắng. Fergus ngay lập tức đi đến bên cửa sổ, và ông sững người trong giây lát bởi vì ông đã nhận ra người thủ lĩnh của thị tộc Haardrad. Anselm the Eager đang đứng trước những kẻ trong đoàn và la lối trật tự.”
“Không thể thế được!” Fergus hét lên, gương mặt nhỏ chứa đựng sự khiếp sợ “Ông ta đã đưa ra lời hứa của mình rồi cơ mà!”
Những tảng đá khác tiếp tục đập vào cửa thúc đẩy Brenna hành động. “Wyndham, ông về phe với chúng tôi hay với những người bà con dối trá của ông? Tôi muốn biết trước khi tôi quay lưng lại với ông.”
Ông nhìn Brenna một cách xấu hổ, “Với cô, quý cô của tôi. Tôi không nhận mối quan hệ họ hàng với những người Na Uy này, những kẻ không có danh dự cho những lời họ nói.”
“Nên như vậy,”cô đáp. “Những kẻ ngu ngốc kia đã cho chúng ta thời gian chuẩn bị bằng việc tấn công tới tấp vào một cái cửa không khóa. Dunstan, hãy đi lấy cái chốt cửa ngay bây giờ trước khi chúng bị phả hủy nhiều hơn.”
Dunstan quay lại nhìn Brenna, đôi mắt anh ta đầy ắp sự khiếp sợ.”Brenna, chúng có 30 hoặc nhiều hơn đối với 3 chúng ta!”
“Bốn, chết tiệt!” Cô cáu kỉnh nói. “Anh nghĩ tôi sẽ chỉ ngồi một chỗ và nhìn chắc?”
“Brenna,cô phải biết suy nghĩ, chúng ta không có bất cứ một cơ hội nào cả!”
“Anh đề nghị chúng ta đầu hàng ư? Thật ngớ ngẩn, chẳng lẽ anh đã quên vụ ở đảo Holyhead rồi ư?” Những người không chiến đấu cũng như những người chiến đấu, tất cả đều bị chém một cách không thương tiếc. Giờ hãy xem xét cái cửa! Fergus,hãy tập hợp những người hầu và trang bị vũ khí cho họ. Còn Wyndham, hãy lo phần phía sau trang viên, sau đó gặp tôi ở đại sảnh. Chúng ta sẽ sắn sàng để chiến đấu với những tên con hoang khát máu khi cảnh cửa cuối cùng bị phá hỏng.”
Tất cả họ rời đi và làm theo lời của Brenna mà không thắc mắc bất cứ điều gì. Cordelia ngồi co lại ở trong góc phòng và khóc lóc điên loạn. Linnet gần như cũng khóc khi bà tóm lấy cánh tay Brenna để ngăn cô lại.
“Con không thể chiến đấu với chúng, Brenna! Chúng sẽ giết con giống như một người đàn ông!”
“Chúng muốn giết con thế nào cũng được,cô ạ. Cha con đã huấn luyện con cho những hoàn cảnh thế này.con sẽ chiến đấu đến chết với danh dự của chính mình còn hơn là việc khóc lóc tự thương hại mình như Delia quen làm!”
“Chúng sẽ không giết con. Brenna ,nếu con không chống lại chúng,”Linnet cố chấp.”Chúng bắt những người phụ nữ - “
“Không bao giờ!”Brenna cắt ngang lời của Linnet, “Con thà chết còn hơn là một tù nhân Viking!”
Brenna hiên ngang đi qua căn phòng, bỏ lại Linnet và Cordelia cùng với lời cầu xin của họ. Nhưng trước tất cả những người hầu được trang bị vũ khĩ và bị khuấy động, thanh chắn cửa bị gãy và tiếng hét khủng khiếp vang lên từ phía sân. Một lát sau, một tá những tên đàn ông khát máu xông qua đánh đổ cánh cửa và lao vào đại sảnh.
Brenna đứng bên cạnh chân cầu thang, đứng dạng chân, rút kiếm ra. Một chiếc rìu chệch khỏi cô vài inch, nằm giữa cô và kẻ thù, Dunstan ngã xuống đầu tiên. Những tên Viking đã phân chia nhóm của chúng. 3 tên tiến đến trước cầu thang, cả 3 cùng vào trong phòng khách, đóng chặt lại cánh cửa đằng sau chúng. Wyndham đi đến từ phía sau và bắt được 2 tên đồng hương của ông ta. Ông ấy chiến đấu dũng cảm, nhưng ông đã già và nhanh mệt. Ông đã đánh ngã một tên, tuy vậy lưỡi kiếm của một tên khác đâm vào ông và kết thúc cuộc sống của ông.
Năm tên xông vào Brenna. Bốn tên vượt qua cô và trèo lên cầu thang, nhưng lạc đường trong mê cung trên tầng 2. Cô đương đầu với tên còn lại không chút sợ hãi. Đao của hắn nặng hơn của cô, và với mỗi một cú đánh của hắn cô đánh trả bằng hết sức của mình.Cánh tay và lưng của cô đau đớn vì sự cô gắng, nhưng những tiếng la hét vọng từ phía sau cánh cửa đóng của phòng tiếp khách lại tăng thêm quyết tâm của cô. Với sức mạnh mà chính bản thân Brenana cũng không nhận thấy, cô đánh bật kiếm của hắn sang một bên và đâm hắn một cách nhẹ nhàng. Cô đá xác hắn ra xa, nhưng một tên khác, một tên già hơn nhanh chóng chiếm lấy vị trí của hắn. Cố chịu đựng với tất cả khả năng của mình, Brenna tiếp tục chiến đấu cho đến khi với một cú đánh xuống mạnh mẽ, thanh kiếm của tên Viking chặt đôi thanh kiếm của cô
Brenna ngây ra nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đã bị gãy trên tay cô. Cô không nhìn thấy cú đánh chết chóc đang đến với cô, cũng như không nghe thấy tiếng hét đau đớn của Fergus. “ Dừng lại, đó là quý cô Brenna!”
Sau đó Fergus nhảy vào giữa cô và thanh kiếm sáng lấp lánh, đẩy cô ra sau. 2 nhát kiếm mạnh đã chém đứt cánh tay ông, nó rơi xuống sàn với một tiếng thịch gây buồn nôn. Fergus từ từ khuỵu xuống rồi gục hẳn xuống chân Brenna.
Anselm the Eager nhìn cô gái một cách nghi ngờ. Nghĩ đến cảnh ông chiến đấu với cô và gần như giết chết cô. Ông sẽ mang một người với thanh danh cao quý về nhà. Ông sẽ không bao giờ có thể quên được điều này. Bởi vì cô gái này là người mà họ muốn gả cho con trai ông. Một người con gái tuyệt vời, chắc chắn là như vậy. Ngay lúc này ông nhìn cô gái và những việc cô đã làm, như thể tinh thần và lòng can đảm của cô điều ông chưa bao giờ nhìn thấy trong một phụ nữ trước đây. Cô ấy thậm chí đã thành công trong việc làm bị thương một trong những người đàn ông của ông. Người đó sẽ trở về nhà trong sự xấu hổ. Bị đánh bại bởi một phụ nữ - ha!
Thật tệ khi cô ấy lại là kẻ địch. Người phụ nữ có mái tóc đen này sẽ trở thành một cô con dâu xinh đẹp. Cô sẽ sinh ra những đứa con trai với sức mạnh và lòng dũng cảm không gì sánh được. Thật đáng tiếc.
Lát sau những người hầu cũng lết tới, tất cả họ ngã xuống xung quanh Brenna. Máu chảy khắp nơi. Những tiếng hét từ phòng khách đã ngừng lại. Hai tên Viking đi ra khỏi đó, cười đùa và vỗ vào vai tên kia trước khi tham gia với những tên khác để cướp phá trang viên. Linnet và Cordelis, có phải họ đều đã chết?Brenna tự hỏi.
Từ phía trên cầu thang một tiếng hét khác cắt ngang mọi thứ, Brenna quay lại lặng thinh không nói lên lời khi nhìn thấy nguồn gốc của tiếng hét đó. Alane ở đó, một con dao găm ngắn ở trong tay cô. Brenna thấy nó rơi khỏi những ngón tay của Alane, thật kinh khủng. Ngay lúc đó người hầu gái lớn tuổi của cô với gương mặt xám ngoét và 2 mắt lồi ra, ngã xuống chân cầu thanh trong vũng máu của chính bà. Một chiếc rìu kệch cỡm cắm vào lưng bà, máu phun ra đỏ thẫm.
Một nỗi kinh hoàng đối với Brenna, hành động cuối cùng của sự giận dữ đã đẩy Brenna ra xa khỏi khả năng chịu đựng của cô. Mọi thứ nổ tung trong tâm trí cô, bóng tối nhấn chìm cô, nhưng nó không che kín tất cả mọi thứ. Bởi vì cô vẫn có thể nghe thấy những giọng nói, và cô vẫn đứng vững. Một vài người khác là hét và la hét.Những tiếng hét ấy nghe như rất gần, cô biết rằng nếu cô đưa tay ra cô có thể chạm vào bất cứ ai với những âm thanh của sự đau đớn này. Nhưng cô không thể di chuyển cánh tay mình. Biết bao lần cô cố gắng nhấc cánh tay của mình lên, nhưng chúng không hề nhúc nhích.
“Anselm, ngài có thể dừng tiếng la hét từ cô gái được không? Cơn giận dữ của cô ta bắt đầu khiến những người đàn ông sợ hãi. Họ sẽ muốn trao cô ta cho Hel còn hơn nghe nó.” (Hel – nữ thần của sự chết chóc và địa ngục. là con gái của Loki trong thần thoại Na – uy)
“Chỉ có một cách duy nhất,”Anselm the Eager mệt mỏi đáp. Brenna không cảm thấy cú đánh, nhưng cuối cùng bóng tối cũng hoàn toàn bao phủ lấy cô. Cô không còn nghe thấy những tiếng la hét khủng khiếp điên cuồng nữa.
Tác giả :
Johanna Lindsey