Fires Of Winter
Chương 42
Trans & edit: kogetsu
Ngôi nhà nhỏ rất hợp với yêu cầu của Brenna, và đã được quét dọn sạch sẽ trước khi cô đến. Nó đủ nhỏ để chứa sự ấm áp của ngọn lửa, và rất gần rừng, nơi có những cuộc dạo chơi rất phong phú. Trong ngôi nhà có những khung sắt để nấu ăn, những tấm chăn phủ bằng len sạch sẽ, cung tên và lưới để săn bắn, và thậm chí là có cả quần áo làm bằng lông cừu mềm, và một chiếc áo choàng ấm áp.
Điều duy nhất bất tiện là không có bồn tắm, nhưng Brenna nghĩ là bởi vì gần đây có một hồ nước nhỏ. Tuy nhiên, mặt hồ hiện đang đóng băng, và phá vỡ băng để tắm giặt trong làn nước lạnh giá thì không hấp dẫn chút xíu nào. Cô sẽ xoay xở tắm bằng bọt biển cho đến khi thời tiết ấm lại.
Brenna ổn định trong ngôi nhà với sự vui vẻ và phấn khích như một đứa trẻ. Giờ đây cô đã độc lập, tự mình chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Cô hưởng thụ sự tự do mới mẻ, nhưng không kéo dài lâu vì hoàn cảnh đổi mới và nổi cô đơn hiện thời. Hoàn toàn cô độc, cô không thể bắt bản thân mình ngừng suy nghĩ về Garrick liên tục. Khi một ngày nọ cô thấy anh trong khu rừng và họ lướt qua nhau với sự thù địch của kẻ thù, không nói một lời, những suy nghĩ ủ ê của cô càng tệ hại hơn.
Cô săn bắn nguyên ngày, rồi làm bản thân mình kệt sức thêm nữa băng việc bảo quản thịt và xử lí da sống, cuối cùng là làm thức ăn cho ngày tiếp theo trước khi cô vào giường kết thúc ngày. Ngày tháng trở nên buồn tẻ, chỉ có làm việc và làm việc, và cô cố gắng trong vô vọng để lấp đầy tâm trí mình bằng những mối quan tâm trước mắt.
Băng đã vỡ và tan chảy khi thời gian có ánh nắng kéo dài hơn, nhưng không khí hình như không hề ấm lên, nên Brenna vẫn chọn không tắm trong hồ. Sau cùng, những đóa hoa mới chớm nở thay thế cho hoa cỏ mùa đông, và tuyết biến mất trên hầu hết cả vùng đất. Mùa xuân đã đến với Na-uy.
Brenna ngây ngất khi trông thấy cổ xe tiến đến gần nhà mình. Cô hy vọng đó sẽ là Heloise hoặc Linnet, mang đến tin tức Anselm sẽ giương buồm sớm ra sao. Nhưng cô quá thèm khát có một người bạn đến nổi cô không có chút nào thất vọng khi Janie và Maudya bước xuống từ chiếc xe mà Erin chở họ đến
Sau khi chào hỏi thân tình, Brenna mời họ vào nhà, vui vẻ vì cô có món thịt hầm ngon tuyệt để đãi họ. Erin mang theo một ít rượu mà Garrick đã cho ông trong ngày lễ mùa đông, và họ cùng nhau nâng ly chúc mừng sức khỏe. Sau đó Erin đi đốn củi mặc cho Brenna phản đối, vì ông thấy không thoải mái khi ở giữa cuộc trò chuyện ầm ĩ của mấy người phụ nữ. Ban đầu, Janie và Maudya hơi xa cách, lo ngại thân phận mới của Brenna, nhưng khi hai người uống thêm rượu và cảm nhận sự ấm áp chân thành của Brenna, lo lắng của họ sớm biến mất.
“Erin kể cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra với cô, Brenna,” Maudya bắt đầu. “ Thật là đang kinh ngạc khi cô còn sống.”
Brenna chỉ gật đầu. Cô hiếm khi suy nghĩ về khoảng thời gian cô suýt mất mạng. Nó là điều đáng quên lãng nhất.
“Garrick bây giờ là một Viking thực thụ rồi.”
“Ý cô là gì vậy, Maudya?” Brenna hỏi. Cô thấy mình rất húng thú để nghe tin tức về anh, dù chỉ là chút ít thôi.
“Ngài ấy giống loại người mà mẹ thường dọa tôi trong những câu chuyện khi tôi không ngoan. Ngài ấy trở nên vô cùng quá quắt, Brenna, kể từ khi cô rời đi. Chuyện này còn tệ hơn lúc trước nữa, khi mụ đàn bà đó bỏ ngài ấy vì người khác. Bây giờ tính khí nóng nảy của ngài ấy lộ rõ cả ra. Ngài ấy làm tôi sợ lắm.”
“Những mặt khác thì như thế nào?”
“ Nếu ý cô là sức khỏe, thì ngài ấy tốt. Ngoại trừ ngài ấy uống nhiều, nhiều lắm, cho đến khi ngài ấy ngủ, trong sự nhẹ nhõm của mọi người.”
“ Chắc là cô không cường điệu lên đó chứ?”
“ Giá mà nó như thế.”
“ Một chút cũng không?”
“ Không, Brenna,” Janie buồn bã khẳng định. “ Ngài ấy đối xử gay gắt với bạn bè – thậm chí là với Perrin. Những từ ngữ được nói ra thì không thể sửa chữa lại. Perrin không còn đến nữa.”
“Tôi xin lỗi.”
“ Và ông chủ Garrick thậm chí còn trở nên quá đáng hơn sau khi ngài ấy vượt qua vịnh,” Maudya thêm vào.
“ Khi nào vậy?” Brenna hào hứng.
“ Không lâu sau nghi cô trở về. Ngài ấy trang bị vũ khí khi ra đi, giống như để chuẩn bị chiến tranh. Nhưng ngài ấy ra đi chưa đến một ngày thì trở về, không nói cho ai lý do tại sao ngài ấy ra đi, hoặc là tại sao ngài ấy không hài lòng với những gì tìm thấy.”
Anh có thể tìm được điều gì để phủ nhận câu chuyện của cô chứ? Hoặc là có thể anh đã biết sự thật, và bây giờ đang tức điên lên vì anh đã sai – quá cứng đầu để sửa chửa lại những thương tổn anh đã gây ra với sự nghi ngờ của mình.
“ Thật ngạc nhiên là ngài ấy trở về vào ngày hôm ấy,” Maudya tiếp tục. “ Ngài ấy có thể bị giết, nếu bị người Borgsens tìm thấy.”
Sự tò mò lúc trước trở lại với Brenna. “ Mối thù giữa hai gia tộc. kể cho tôi nghe chuyện đó đi.”
“ Cô không biết sao?” Maudya thở gấp. “ Tôi nghĩ Janie đã kể cho cô.”
“ Tôi nghĩ là cô đấy chứ,” Janie đáp lời.
“ Một trong hai người có thể giải thích không?” Brenna bực tức hỏi.
“ Không có gì nhiều để kể đâu,” Janie đáp.
“ vậy thì để tôi,” Maudya cắt ngang, thỏa mãn tính nhiều chuyện của mình. “ Chuyện cách đây đã năm mùa đông rồi. Trước đó, thủ lĩnh của vùng Borgsen và cha của Garrick là hai người bạn thân, anh em cột chèo nếu mà nói thật. Latham Borgsen có ba con trai: người trẻ nhất, vừa trở về từ chuyến vượt biển đầu tiên, là Cedric, người mà cô khẳng định là-”
“Ừh, tiếp tục đi,” Brenna nhanh chóng xen vào.
“Lúc đó là cuối mùa, và là thời gian hiến tế để tỏ lòng biết ơn đến các vị thần và thu hoạch mùa màng thuận lời. Buổi tiệc lớn được Anselm tổ chức, và hai gia tộc tham dự cùng nhau để kỷ niệm. Tiệc rượu và hội hè đình đám diễn ra trong nhiều tuần – rượu nho mật ong được đổ ra nhiều như chưa từng có.”
“ Nhưng chuyện gì có thể xảy ra để kết thúc tình bạn lâu dài này?” Brenna nôn nóng hỏi.
“ Cái chết của cô con gái duy nhất của Anselm, Thyra. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, từ những gì chúng tôi được kể, nhưng ốm yếu và bẽn lẽn kinh khủng, ngoại trừ với gia đình. Mùa hè đó cô ấy được mười lăm tuổi, nhưng cô ấy chưa bao giờ tham dự tiệc tùng, thậm chí sau khi cô ấy được phép. Nên chuyện này có thể hiểu được là những con trai của Latham Borgsen không hề biết cô là ai, chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy.”
“ Bọn chúng đã làm gì với cô bé?”
“ Không biết chính xác chuyện đã xảy ra thế nào, Brenna. Chuyện được biết là Thyra đã ra ngoài đi dạo để tránh xa khỏi âm thanh ồn ào. Sáng hôm sau cô bé được tìm thấy bên cạnh nhà kho, gương mặt bị đánh đập dã man, váy vẫn còn bị tốc lên quanh hông và máu trinh nữ ướt đẫm trên đùi cô bé. Con dao găm của cô ấy đâm vào tim và hai tay cô ấy vẫn nắm chặt lấy nó.”
Brenna kinh hoàng trước thảm cảnh của một cô gái còn quá trẻ. “ Cô bé tự sát?”
“Không ai biết được, nhưng theo quan điểm của hầu hết mọi người là như thế, bởi vì cô ấy không thể sống với chuyện bị cưỡng bức kinh khủng xảy ra cho mình.
“Ai có thể làm ra chuyện thú tính như vậy được?” Brenna nhận ra câu trả lời từ những điều mà khi nãy họ kể.
“ Con trai của Latham: Gervais, Edgar và Cedric – cả ba chúng nó.”
“ Làm thế nào biết được?”
“ Ba tên đó bỏ đi ngay buổi sáng hôm đó khi chúng phát hiện Thyra là ai. Cả ba tên đều run rẩy kinh hoàng và bỏ trốn. Thời gian đó thật kinh khủng – đau thương, và sau đó là sự khát máu đòi được trả thù. Ông chủ Garrick yêu mến cô em gái nhỏ, nhưng Hugh cũng vậy. Hai anh em đã đánh nhau để giành xem ai có vinh dự được báo thù cho cô bé. Hugh thắng. Chẳng là gì khi anh em nhà Borgsen nghĩ là chúng đã tóm được một cô gái tầm thường, không nghi ngờ cô bé chỉ đơn thuần là một tên nô lệ. Tội ác đã được thực hiện chồng lại nhà Haardrad, và những kẻ phạm tội phải trả giá.”
“Anselm, Garrick và nhiều người nữa đã vượt qua eo biển cùng Hugh. Anselm hết sức đau lòng vì việc xảy ra, và bạn ông ấy, Latham cũng vậy. Đầu tiên Hugh thách đấu Edgar và giết hắn một cách công bằng. Khi ngài ấy tiếp tục khiêu chiến người thứ hai, Anselm đã ngăn cản lại, bất chấp sự phản đối của Hugh và Garrick. Nhà Haardrads quay về vùng đất của mình và chờ nhà Borgsens trả thù. Nhưng họ không bao giờ làm, ngoài trừ việc giết một vài con thú đi lạc nào đó. Cả hai gia đình đều gánh chịu một sự mất mát và cả hai thủ lĩnh đều miễn cưỡng để gia tăng thêm sự thù hằn.”
“Thật là một câu chuyện bi thảm. Không có ai tự hỏi tại sao Thyra không thét lên khi cô bé bị tấn công? Nếu thế thì những việc này không xảy ra.”
“ Cô bé là một cô gái nhút nhát, sợ hãi mọi thứ,” Janie trả lời. “ Không nghi ngờ gì là cô bé quá sợ hãi đến nỗi không thể thét lên, hoặc có thể là bọn chúng ngăn cản không cho cô ấy làm thế.”
“ Người ta nói cô ây luôn là một đứa trẻ yếu ớt, thậm chí từ khi sinh ra,” Maudya thêm vào. “ Thật là một câu hỏi khi cô bé được cho phép sống lúc vừa ra đời.”
“ Được cho phép? Không chơi chữ chứ?”
“ Đó là từ chính xác, Brenna,” Janie nói với vẻ ghê tởm. “ Nếu tôi mà biết được tục lệ của Viking khi mang thai con trai mình, ắt hẳn tôi sẽ hết sức kinh hoàng. Nhưng con trai tôi hoàn toàn khỏe mạnh, cám ơn thần thánh.
Brenna trắng bệch vì kinh hoàng, “ Hai người đang nói gì vậy? Tục lệ của người Viking?”
“ Nghi thức lúc ra đời,” Maudya chán ghét. “ Một đứa trẻ mới sinh phải được sự chấp nhận của cha mình, dù người cha có kết hôn với người mẹ hay không. Như cô biết đó, những người này tôn sùng sức mạnh và chán ghét người yếu đuối. Giả định rằng một người đàn ông hay phụ nữ không mạnh mẽ thì không tồn tại được trên vùng đất khắc nghiệt này. Nên một đứa bé được sinh ra bị biến dạng hoặc yếu ớt bị cha mình từ chối và bị vứt bỏ ra ngoài với thiên thiên. Nó chết, dĩ nhiên rồi, nhưng người cha tự xóa tội cho mình bằng cách lý luận rằng dù sao thì đứa bé cũng không sống được, thật là lãng phí khi cung cấp thức ăn và sự quan tâm cho nó, trong khi những người khác thì cần hơn.”
“ Thật man rợ!” Brenna thở hổn hển và cố gắng kềm lại con buồn nôn dâng lên từ cổ họng.
“ Cái gì man rợ?” Erin hỏi, bước vào với một đống củi trên tay.
“ Tập tục từ chối một đứa trẻ yếu ớt và bỏ mặc nó chết vì lạnh hay đói khá trước khi người mẹ có thể ôm lấy nó trong tay,” Janie trả lời.
“ Sao lại man rợ?” ông bực bội, thả bó củi xuống gần lò sưởi.
“ Ông nghĩ không hả?” Brenna ngắt lời. “ Ông cũng cổ hủ dốt nát như những tên Viking này, Erin, nếu ông có thể tha thứ cho hủ tục gớm guốc như thế!”
“Không, không phải thế. Tôi chỉ nghĩ nó là dạng xấu xa thôi. Hỏi Janie xem, cô ta là một người mẹ, Hỏi cô xem liệu tình yêu của cô ấy đối với đứa bé có sâu đậm hơn trước nhiều khi từng ngày trôi qua.”
“Đúng là thế,” Janie đồng ý.
“ Ông đang nói gì vậy, Erin?”
“ Mối răng buộc giữa mẹ và con rất sâu đậm, nhưng nó không mạnh mẻ cho đến khi người mẹ biết về đứa bé.”
Brenna kinh hoàng. “ Vậy ông nghĩ lã sẽ tốt hơn khi giết đứa trẻ, trước khi mối ràng buộc có thể hình thành? Còn mối ràng buộc mà người mẹ cảm thấy khi mang đứa trẻ trong bụng? Ông có trừ hao điều đó không?”
“Tôi chỉ biết là tôi mất một đứa con trai vừa sinh ra, không do gì cả ngoài những nguyên nhân tự nhiên. Vợ tôi và tôi đau buồn chỉ trong một thời gian ngắn, và sau đó đứa bé chúng tôi chưa bao giờ biết đã bị quên lãng. Tôi có một đứa con trai khác, tôi rất yêu nó, và đã mất nó sau mười mùa hè ngắn ngủi. Đứa con trai mà tôi đau buồn vì nó đến tận hôm nay, những ký ức mang theo về nó vẫn còn ám ảnh tôi.”
“Tôi xin lỗi, Erin.”
“ Cô thấy thương tiếc, nhưng cô có hiểu không, Brenna? Cô có thể nhận thấy sẽ nhân từ hơn khi đánh mất đứa bé ngay lúc sinh, trước khi nó có ý thức đón nhận cuộc sống, trước khi cha mẹ nẩy sinh tình yêu dành cho đứa trẻ đó, hơn là đánh mất nó sau này, khi sự mất mát gần như sẽ hủy hoại người cha người mẹ?”
“Không, tôi không hiểu. Một đứa trẻ yếu ớt có thể trở nên mạnh mẽ, một đứa trẻ không nguyên vẹn có thể được dạy bảo để tự lo cho mình.”
“ Có thể là ở vùng đất của cô, cô gái, nhưng đây là phương Bắc, nơi cuộc sống bị chi phôi bởi tuyết và băng giá. Bây giờ là mùa xuân, và cô vẫn đốt lò sưởi để giữ ấm. Nhìn vào khói đi, Brenna. Một đứa trẻ yếu ớt sẽ chết vì làn khói này, thế nhưng giữ nó xa khỏi lò sưởi thì nó sẽ chết vì lạnh.”
“ Tôi không thể nào thấy chuyện đó là khôn ngoan, Erin, quá đủ rồi,” Brenna nói và quay đi.
Hai tay cô run rẩy khi cô đãi bạn bè dùng bữa. Cô đã rất vui sướng được gặp họ, nhưng giờ thì cô ước họ chưa bao giờ đến. Cuộc trò chuyện về mối thù hận và giết những đứa trẻ làm cô phiền muộn khủng khiếp. Cô không thể chạm vào thức ăn của mình, bụng cô hết sức nhộn nhạo.
Những người khác trò chuyện như thể họ không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện lúc nãy. Erin tư lự chăm chú nhìn Brenna. Cô cố tránh ánh mắt của ông, và cuối cùng rời khỏi bàn để thu dọn căn phòng. Cả lúc lâu sau, cô vẫn thấy ông nhìn chằm chằm vào mình, và không thể chịu đựng thêm nữa,
“ Tại sao ông cứ nhìn tôi thế hả?” cô gặng hỏi
Erin không hề bối rối trước giọng điệu sắc bén của cô. “ Cô có thai phải không, cô gái?”
Brenna đã từ chối thứa nhận điều đó với bản thân mình. Quỷ bắt cô đi nếu cô làm điều đó với bất cứ ai khác.
“Không, tôi không có!”
“ Tôi cũng định hỏi tương tự, Brenna,” Maudya nói. “ Cô lên cân một ít rồi đó.”
“ Tôi nói là không phải!” Brenna gào lên, vô thức dùng tay che bụng mình lại. “ Tôi không có thai, tôi nói cho các người biết!”
Tất cả các thảm họa có thể xảy ra hỗn loạn trong tâm trí cô. Garrick từ chối con của cô vì sự căm ghét của anh. Buộc phải ở lại đây như Cordelia. Không thể như vậy được! Mùa xuân đến rồi. Cô sẽ sớm được về nhà, sớm thôi.
Những người khác rời đi sau cơn bùng nổ của cô, không bị thuyết phục bởi lời phủ nhận quyết liệt.
Ngôi nhà nhỏ rất hợp với yêu cầu của Brenna, và đã được quét dọn sạch sẽ trước khi cô đến. Nó đủ nhỏ để chứa sự ấm áp của ngọn lửa, và rất gần rừng, nơi có những cuộc dạo chơi rất phong phú. Trong ngôi nhà có những khung sắt để nấu ăn, những tấm chăn phủ bằng len sạch sẽ, cung tên và lưới để săn bắn, và thậm chí là có cả quần áo làm bằng lông cừu mềm, và một chiếc áo choàng ấm áp.
Điều duy nhất bất tiện là không có bồn tắm, nhưng Brenna nghĩ là bởi vì gần đây có một hồ nước nhỏ. Tuy nhiên, mặt hồ hiện đang đóng băng, và phá vỡ băng để tắm giặt trong làn nước lạnh giá thì không hấp dẫn chút xíu nào. Cô sẽ xoay xở tắm bằng bọt biển cho đến khi thời tiết ấm lại.
Brenna ổn định trong ngôi nhà với sự vui vẻ và phấn khích như một đứa trẻ. Giờ đây cô đã độc lập, tự mình chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Cô hưởng thụ sự tự do mới mẻ, nhưng không kéo dài lâu vì hoàn cảnh đổi mới và nổi cô đơn hiện thời. Hoàn toàn cô độc, cô không thể bắt bản thân mình ngừng suy nghĩ về Garrick liên tục. Khi một ngày nọ cô thấy anh trong khu rừng và họ lướt qua nhau với sự thù địch của kẻ thù, không nói một lời, những suy nghĩ ủ ê của cô càng tệ hại hơn.
Cô săn bắn nguyên ngày, rồi làm bản thân mình kệt sức thêm nữa băng việc bảo quản thịt và xử lí da sống, cuối cùng là làm thức ăn cho ngày tiếp theo trước khi cô vào giường kết thúc ngày. Ngày tháng trở nên buồn tẻ, chỉ có làm việc và làm việc, và cô cố gắng trong vô vọng để lấp đầy tâm trí mình bằng những mối quan tâm trước mắt.
Băng đã vỡ và tan chảy khi thời gian có ánh nắng kéo dài hơn, nhưng không khí hình như không hề ấm lên, nên Brenna vẫn chọn không tắm trong hồ. Sau cùng, những đóa hoa mới chớm nở thay thế cho hoa cỏ mùa đông, và tuyết biến mất trên hầu hết cả vùng đất. Mùa xuân đã đến với Na-uy.
Brenna ngây ngất khi trông thấy cổ xe tiến đến gần nhà mình. Cô hy vọng đó sẽ là Heloise hoặc Linnet, mang đến tin tức Anselm sẽ giương buồm sớm ra sao. Nhưng cô quá thèm khát có một người bạn đến nổi cô không có chút nào thất vọng khi Janie và Maudya bước xuống từ chiếc xe mà Erin chở họ đến
Sau khi chào hỏi thân tình, Brenna mời họ vào nhà, vui vẻ vì cô có món thịt hầm ngon tuyệt để đãi họ. Erin mang theo một ít rượu mà Garrick đã cho ông trong ngày lễ mùa đông, và họ cùng nhau nâng ly chúc mừng sức khỏe. Sau đó Erin đi đốn củi mặc cho Brenna phản đối, vì ông thấy không thoải mái khi ở giữa cuộc trò chuyện ầm ĩ của mấy người phụ nữ. Ban đầu, Janie và Maudya hơi xa cách, lo ngại thân phận mới của Brenna, nhưng khi hai người uống thêm rượu và cảm nhận sự ấm áp chân thành của Brenna, lo lắng của họ sớm biến mất.
“Erin kể cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra với cô, Brenna,” Maudya bắt đầu. “ Thật là đang kinh ngạc khi cô còn sống.”
Brenna chỉ gật đầu. Cô hiếm khi suy nghĩ về khoảng thời gian cô suýt mất mạng. Nó là điều đáng quên lãng nhất.
“Garrick bây giờ là một Viking thực thụ rồi.”
“Ý cô là gì vậy, Maudya?” Brenna hỏi. Cô thấy mình rất húng thú để nghe tin tức về anh, dù chỉ là chút ít thôi.
“Ngài ấy giống loại người mà mẹ thường dọa tôi trong những câu chuyện khi tôi không ngoan. Ngài ấy trở nên vô cùng quá quắt, Brenna, kể từ khi cô rời đi. Chuyện này còn tệ hơn lúc trước nữa, khi mụ đàn bà đó bỏ ngài ấy vì người khác. Bây giờ tính khí nóng nảy của ngài ấy lộ rõ cả ra. Ngài ấy làm tôi sợ lắm.”
“Những mặt khác thì như thế nào?”
“ Nếu ý cô là sức khỏe, thì ngài ấy tốt. Ngoại trừ ngài ấy uống nhiều, nhiều lắm, cho đến khi ngài ấy ngủ, trong sự nhẹ nhõm của mọi người.”
“ Chắc là cô không cường điệu lên đó chứ?”
“ Giá mà nó như thế.”
“ Một chút cũng không?”
“ Không, Brenna,” Janie buồn bã khẳng định. “ Ngài ấy đối xử gay gắt với bạn bè – thậm chí là với Perrin. Những từ ngữ được nói ra thì không thể sửa chữa lại. Perrin không còn đến nữa.”
“Tôi xin lỗi.”
“ Và ông chủ Garrick thậm chí còn trở nên quá đáng hơn sau khi ngài ấy vượt qua vịnh,” Maudya thêm vào.
“ Khi nào vậy?” Brenna hào hứng.
“ Không lâu sau nghi cô trở về. Ngài ấy trang bị vũ khí khi ra đi, giống như để chuẩn bị chiến tranh. Nhưng ngài ấy ra đi chưa đến một ngày thì trở về, không nói cho ai lý do tại sao ngài ấy ra đi, hoặc là tại sao ngài ấy không hài lòng với những gì tìm thấy.”
Anh có thể tìm được điều gì để phủ nhận câu chuyện của cô chứ? Hoặc là có thể anh đã biết sự thật, và bây giờ đang tức điên lên vì anh đã sai – quá cứng đầu để sửa chửa lại những thương tổn anh đã gây ra với sự nghi ngờ của mình.
“ Thật ngạc nhiên là ngài ấy trở về vào ngày hôm ấy,” Maudya tiếp tục. “ Ngài ấy có thể bị giết, nếu bị người Borgsens tìm thấy.”
Sự tò mò lúc trước trở lại với Brenna. “ Mối thù giữa hai gia tộc. kể cho tôi nghe chuyện đó đi.”
“ Cô không biết sao?” Maudya thở gấp. “ Tôi nghĩ Janie đã kể cho cô.”
“ Tôi nghĩ là cô đấy chứ,” Janie đáp lời.
“ Một trong hai người có thể giải thích không?” Brenna bực tức hỏi.
“ Không có gì nhiều để kể đâu,” Janie đáp.
“ vậy thì để tôi,” Maudya cắt ngang, thỏa mãn tính nhiều chuyện của mình. “ Chuyện cách đây đã năm mùa đông rồi. Trước đó, thủ lĩnh của vùng Borgsen và cha của Garrick là hai người bạn thân, anh em cột chèo nếu mà nói thật. Latham Borgsen có ba con trai: người trẻ nhất, vừa trở về từ chuyến vượt biển đầu tiên, là Cedric, người mà cô khẳng định là-”
“Ừh, tiếp tục đi,” Brenna nhanh chóng xen vào.
“Lúc đó là cuối mùa, và là thời gian hiến tế để tỏ lòng biết ơn đến các vị thần và thu hoạch mùa màng thuận lời. Buổi tiệc lớn được Anselm tổ chức, và hai gia tộc tham dự cùng nhau để kỷ niệm. Tiệc rượu và hội hè đình đám diễn ra trong nhiều tuần – rượu nho mật ong được đổ ra nhiều như chưa từng có.”
“ Nhưng chuyện gì có thể xảy ra để kết thúc tình bạn lâu dài này?” Brenna nôn nóng hỏi.
“ Cái chết của cô con gái duy nhất của Anselm, Thyra. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, từ những gì chúng tôi được kể, nhưng ốm yếu và bẽn lẽn kinh khủng, ngoại trừ với gia đình. Mùa hè đó cô ấy được mười lăm tuổi, nhưng cô ấy chưa bao giờ tham dự tiệc tùng, thậm chí sau khi cô ấy được phép. Nên chuyện này có thể hiểu được là những con trai của Latham Borgsen không hề biết cô là ai, chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy.”
“ Bọn chúng đã làm gì với cô bé?”
“ Không biết chính xác chuyện đã xảy ra thế nào, Brenna. Chuyện được biết là Thyra đã ra ngoài đi dạo để tránh xa khỏi âm thanh ồn ào. Sáng hôm sau cô bé được tìm thấy bên cạnh nhà kho, gương mặt bị đánh đập dã man, váy vẫn còn bị tốc lên quanh hông và máu trinh nữ ướt đẫm trên đùi cô bé. Con dao găm của cô ấy đâm vào tim và hai tay cô ấy vẫn nắm chặt lấy nó.”
Brenna kinh hoàng trước thảm cảnh của một cô gái còn quá trẻ. “ Cô bé tự sát?”
“Không ai biết được, nhưng theo quan điểm của hầu hết mọi người là như thế, bởi vì cô ấy không thể sống với chuyện bị cưỡng bức kinh khủng xảy ra cho mình.
“Ai có thể làm ra chuyện thú tính như vậy được?” Brenna nhận ra câu trả lời từ những điều mà khi nãy họ kể.
“ Con trai của Latham: Gervais, Edgar và Cedric – cả ba chúng nó.”
“ Làm thế nào biết được?”
“ Ba tên đó bỏ đi ngay buổi sáng hôm đó khi chúng phát hiện Thyra là ai. Cả ba tên đều run rẩy kinh hoàng và bỏ trốn. Thời gian đó thật kinh khủng – đau thương, và sau đó là sự khát máu đòi được trả thù. Ông chủ Garrick yêu mến cô em gái nhỏ, nhưng Hugh cũng vậy. Hai anh em đã đánh nhau để giành xem ai có vinh dự được báo thù cho cô bé. Hugh thắng. Chẳng là gì khi anh em nhà Borgsen nghĩ là chúng đã tóm được một cô gái tầm thường, không nghi ngờ cô bé chỉ đơn thuần là một tên nô lệ. Tội ác đã được thực hiện chồng lại nhà Haardrad, và những kẻ phạm tội phải trả giá.”
“Anselm, Garrick và nhiều người nữa đã vượt qua eo biển cùng Hugh. Anselm hết sức đau lòng vì việc xảy ra, và bạn ông ấy, Latham cũng vậy. Đầu tiên Hugh thách đấu Edgar và giết hắn một cách công bằng. Khi ngài ấy tiếp tục khiêu chiến người thứ hai, Anselm đã ngăn cản lại, bất chấp sự phản đối của Hugh và Garrick. Nhà Haardrads quay về vùng đất của mình và chờ nhà Borgsens trả thù. Nhưng họ không bao giờ làm, ngoài trừ việc giết một vài con thú đi lạc nào đó. Cả hai gia đình đều gánh chịu một sự mất mát và cả hai thủ lĩnh đều miễn cưỡng để gia tăng thêm sự thù hằn.”
“Thật là một câu chuyện bi thảm. Không có ai tự hỏi tại sao Thyra không thét lên khi cô bé bị tấn công? Nếu thế thì những việc này không xảy ra.”
“ Cô bé là một cô gái nhút nhát, sợ hãi mọi thứ,” Janie trả lời. “ Không nghi ngờ gì là cô bé quá sợ hãi đến nỗi không thể thét lên, hoặc có thể là bọn chúng ngăn cản không cho cô ấy làm thế.”
“ Người ta nói cô ây luôn là một đứa trẻ yếu ớt, thậm chí từ khi sinh ra,” Maudya thêm vào. “ Thật là một câu hỏi khi cô bé được cho phép sống lúc vừa ra đời.”
“ Được cho phép? Không chơi chữ chứ?”
“ Đó là từ chính xác, Brenna,” Janie nói với vẻ ghê tởm. “ Nếu tôi mà biết được tục lệ của Viking khi mang thai con trai mình, ắt hẳn tôi sẽ hết sức kinh hoàng. Nhưng con trai tôi hoàn toàn khỏe mạnh, cám ơn thần thánh.
Brenna trắng bệch vì kinh hoàng, “ Hai người đang nói gì vậy? Tục lệ của người Viking?”
“ Nghi thức lúc ra đời,” Maudya chán ghét. “ Một đứa trẻ mới sinh phải được sự chấp nhận của cha mình, dù người cha có kết hôn với người mẹ hay không. Như cô biết đó, những người này tôn sùng sức mạnh và chán ghét người yếu đuối. Giả định rằng một người đàn ông hay phụ nữ không mạnh mẽ thì không tồn tại được trên vùng đất khắc nghiệt này. Nên một đứa bé được sinh ra bị biến dạng hoặc yếu ớt bị cha mình từ chối và bị vứt bỏ ra ngoài với thiên thiên. Nó chết, dĩ nhiên rồi, nhưng người cha tự xóa tội cho mình bằng cách lý luận rằng dù sao thì đứa bé cũng không sống được, thật là lãng phí khi cung cấp thức ăn và sự quan tâm cho nó, trong khi những người khác thì cần hơn.”
“ Thật man rợ!” Brenna thở hổn hển và cố gắng kềm lại con buồn nôn dâng lên từ cổ họng.
“ Cái gì man rợ?” Erin hỏi, bước vào với một đống củi trên tay.
“ Tập tục từ chối một đứa trẻ yếu ớt và bỏ mặc nó chết vì lạnh hay đói khá trước khi người mẹ có thể ôm lấy nó trong tay,” Janie trả lời.
“ Sao lại man rợ?” ông bực bội, thả bó củi xuống gần lò sưởi.
“ Ông nghĩ không hả?” Brenna ngắt lời. “ Ông cũng cổ hủ dốt nát như những tên Viking này, Erin, nếu ông có thể tha thứ cho hủ tục gớm guốc như thế!”
“Không, không phải thế. Tôi chỉ nghĩ nó là dạng xấu xa thôi. Hỏi Janie xem, cô ta là một người mẹ, Hỏi cô xem liệu tình yêu của cô ấy đối với đứa bé có sâu đậm hơn trước nhiều khi từng ngày trôi qua.”
“Đúng là thế,” Janie đồng ý.
“ Ông đang nói gì vậy, Erin?”
“ Mối răng buộc giữa mẹ và con rất sâu đậm, nhưng nó không mạnh mẻ cho đến khi người mẹ biết về đứa bé.”
Brenna kinh hoàng. “ Vậy ông nghĩ lã sẽ tốt hơn khi giết đứa trẻ, trước khi mối ràng buộc có thể hình thành? Còn mối ràng buộc mà người mẹ cảm thấy khi mang đứa trẻ trong bụng? Ông có trừ hao điều đó không?”
“Tôi chỉ biết là tôi mất một đứa con trai vừa sinh ra, không do gì cả ngoài những nguyên nhân tự nhiên. Vợ tôi và tôi đau buồn chỉ trong một thời gian ngắn, và sau đó đứa bé chúng tôi chưa bao giờ biết đã bị quên lãng. Tôi có một đứa con trai khác, tôi rất yêu nó, và đã mất nó sau mười mùa hè ngắn ngủi. Đứa con trai mà tôi đau buồn vì nó đến tận hôm nay, những ký ức mang theo về nó vẫn còn ám ảnh tôi.”
“Tôi xin lỗi, Erin.”
“ Cô thấy thương tiếc, nhưng cô có hiểu không, Brenna? Cô có thể nhận thấy sẽ nhân từ hơn khi đánh mất đứa bé ngay lúc sinh, trước khi nó có ý thức đón nhận cuộc sống, trước khi cha mẹ nẩy sinh tình yêu dành cho đứa trẻ đó, hơn là đánh mất nó sau này, khi sự mất mát gần như sẽ hủy hoại người cha người mẹ?”
“Không, tôi không hiểu. Một đứa trẻ yếu ớt có thể trở nên mạnh mẽ, một đứa trẻ không nguyên vẹn có thể được dạy bảo để tự lo cho mình.”
“ Có thể là ở vùng đất của cô, cô gái, nhưng đây là phương Bắc, nơi cuộc sống bị chi phôi bởi tuyết và băng giá. Bây giờ là mùa xuân, và cô vẫn đốt lò sưởi để giữ ấm. Nhìn vào khói đi, Brenna. Một đứa trẻ yếu ớt sẽ chết vì làn khói này, thế nhưng giữ nó xa khỏi lò sưởi thì nó sẽ chết vì lạnh.”
“ Tôi không thể nào thấy chuyện đó là khôn ngoan, Erin, quá đủ rồi,” Brenna nói và quay đi.
Hai tay cô run rẩy khi cô đãi bạn bè dùng bữa. Cô đã rất vui sướng được gặp họ, nhưng giờ thì cô ước họ chưa bao giờ đến. Cuộc trò chuyện về mối thù hận và giết những đứa trẻ làm cô phiền muộn khủng khiếp. Cô không thể chạm vào thức ăn của mình, bụng cô hết sức nhộn nhạo.
Những người khác trò chuyện như thể họ không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện lúc nãy. Erin tư lự chăm chú nhìn Brenna. Cô cố tránh ánh mắt của ông, và cuối cùng rời khỏi bàn để thu dọn căn phòng. Cả lúc lâu sau, cô vẫn thấy ông nhìn chằm chằm vào mình, và không thể chịu đựng thêm nữa,
“ Tại sao ông cứ nhìn tôi thế hả?” cô gặng hỏi
Erin không hề bối rối trước giọng điệu sắc bén của cô. “ Cô có thai phải không, cô gái?”
Brenna đã từ chối thứa nhận điều đó với bản thân mình. Quỷ bắt cô đi nếu cô làm điều đó với bất cứ ai khác.
“Không, tôi không có!”
“ Tôi cũng định hỏi tương tự, Brenna,” Maudya nói. “ Cô lên cân một ít rồi đó.”
“ Tôi nói là không phải!” Brenna gào lên, vô thức dùng tay che bụng mình lại. “ Tôi không có thai, tôi nói cho các người biết!”
Tất cả các thảm họa có thể xảy ra hỗn loạn trong tâm trí cô. Garrick từ chối con của cô vì sự căm ghét của anh. Buộc phải ở lại đây như Cordelia. Không thể như vậy được! Mùa xuân đến rồi. Cô sẽ sớm được về nhà, sớm thôi.
Những người khác rời đi sau cơn bùng nổ của cô, không bị thuyết phục bởi lời phủ nhận quyết liệt.
Tác giả :
Johanna Lindsey