Fires Of Winter
Chương 31
Trans & Edit : tranngocbicstrong24
Hugh đến gặp Garrick, và làm đầy cả 2 chiếc cốc của họ từ vạc rượu mật ong sủi bọt khổng lồ đặt ở giữa chiếc bàn dài trước khi anh ngồi xuống.Những người đàn ông mang những chiếc đầu động vật nhảy múa và chạy xung quanh phòng, chơi những trò chơi tinh nghịch khác nhau và cả những vị khách khác nữa.
Garick bận rộn để giữ 1 bộ mặt nghiêm nghị trong khi một người đàn ông dấu mình bên dưới chiếc đầu của một con cừu đực, người mà thực tế anh biết đó là em cùng cha khác mẹ của anh Fairfax, trốn phía sau Hugh và đổ một thùng tuyết lên trên đầu của anh.Garrick trông kinh ngạc trong khi Hugh chỉ cười và lắc tuyết khỏi 2 vai anh, ngay cả khi quay lại nhìn thấy thủ phạm, dù là Fairfax đã chạy đi vì cuộc sống yêu quý sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng Garrick cười dữ dội.” Anh say rồi, anh trai.Em biết anh không bao giờ thích những trò chơi vui vẻ của bữa tiệc đông chí.Giờ em đang chuẩn bị để đánh nhau với anh dưới sàn nhà, một khi anh nổi một cơn thịnh nộ, rút thanh kiếm của anh ra.”
“Và ta thấy ta đã làm chú thất vọng rồi,”Hugh cười khoái trá, mái tóc vàng của anh đung đưa.
“Không.Ta không có tâm trạng để tiến hành một trận chiến.”
“Em cũng không.Bởi vì cả 2 ta đều say ư?”
Garrick nghiêng người ra sau và nghiên cứu kĩ anh trai của mình.”Em nghĩ em có một sự hăng hái cao, nhưng anh thậm chí còn hơn thế.Anh như là một người đàn ông đã được thưởng cho cái liếc mắt của Valhalla(cung điện của những người tử trận) và phát hiện ra nó như là mong đợi.Hãy chỉ rõ cho em rõ nào.”
“Nâng cốc chúc mừng ta nào, em trai,”Hugh cười toe tóe.”Ta sẽ có một đứa con sau một thời gian dài.”
Garrick quả thực ngạc nhiên.Anh đập vào lưng anh trai mình.”Đó là tin tức được chào đón, Hugh!” Anh nâng cốc của mình lên.”Có thể đứa trẻ là một cậu bé, và may mắn với sức khỏe của chủ nó.”
Hugh cười phá lên.”Ta sẽ giải quyết chuyện đó.”
“Vợ anh chắc hẳn đang ngây ngất với niềm vui của chị ấy,”Garrick nhận xét.”chị ấy đã phải chờ đợi trong một thời gian dài.”
“không, cô ấy giận dữ.Cô ấy luôn trách cứ ta bởi cô ấy không thể sinh con, nhưng có ấy vẫn không sinh đẻ được.Đó là nô lệ mới, Cordelia người sẽ sinh.”Vài sự vui thích của Garrick đã biến mất với thông tin được gợi mở này.”Anh chắc chắn đó là con của anh ư?”
“Đúng vậy,”Hugh kiêu ngạo trả lời.”Như em đã giữ cho riêng mình con cáo nhỏ hoang dã, ta cũng giữ cho mình.”
Garrick cau mày khi đề cập đến Brenna, nhớ lại mối ác cảm cô đã nuôi dưỡng chống lại chị gái mình.Anh nguyền rủa bản thân mình vì đưa cho cô con dao găm, và cầu nguyện cô không sử dụng nó chống lại chị gái mình.
Anh nhìn nhanh quanh căn phòng để tìm cô, nhưng không nhìn thấy cô ở bất cứ đâu.Cô ,không nghi ngờ gì ở chỗ Cordelia.
Garrick nhanh chóng đứng dậy.”Thứ lỗi cho em, Hugh.Em phải đi tìm Brenna trước khi bữa tiệc của cha bị phá hỏng.Cô ấy có năng khiếu với rắc rối.”
“Ngồi xuống đi, Garick, Sẽ phải có nhiều hơn một con cáo nhỏ để phá hủy bữa tiệc này.Ta muốn thảo luận với chú về chuyến đi vào mùa xuân này.”
“Nó không thể chờ sau sao?” Garrick sốt ruột hỏi.
“Nếu chú bỏ đi lúc này, Morna chắc chắn sẽ nghĩ chú sợ đối mắt với cô ta.”
“Morna?”
Hugh ra hiệu về phía cửa và Garrick quay lại để nhìn thấy Perrin, trông bối rối, và bên cạnh cậu ta, là em gái của cậu Morna.Cô ta nhìn vẫn dễ thương như trước đây.Mái tóc nâu nhạt của cô ta kéo chặt ra sau, làm nổi bật khung xương rắn mặt rắn chắc, và những đường cong đầy đặn ép chắt lên chiếc áo lụa màu xanh sẫm của cô ta.Ánh mắt họ gặp nhau, và ánh mắt của Garrick tối lại như một vịnh bão tố.
Hugh nói đúng.Anh không thể bỏ đi lúc này.Anh chuyển sự chú ý của mình vào lại anh trai và chậm chậm ngồi xuống.Anh sẽ phải tin tưởng Brenna không làm những việc đó cái mà tất cả họ sẽ hối hận.
Trên bầu trời , một đám sương màu đỏ tụ lại, nhuốm màu phong cảnh trắng.Một màu sắc báo điểm gở, đỏ- màu sắc dữ dội của máu và sự giận dữ.
Brenna nhìn chằm chằm vào những ánh sáng phương bắc một vài giây, tưởng tưởng những tia tía- đỏ của màn sương là cánh tay máu vươn về phía kẻ thù vô hình.Những suy nghĩ dữ dội của cô và kí ức sống động về sự nhục nhã của cô bởi vì những điều dối trá của Cordelia đã mang lại những tưởng tưởng như vậy.Sự giận dữ của cô rõ ràng đã được kiểm soát khi cô mở cánh cửa khu nhà của phụ nữ.
Nhiều chén dầu được thắp sáng, và một ngọn lửa được đốt ở giữa căn phòng.Những chiếc nệm rơm được xếp ngay ngắn bên tường, và Cordelia đang nằm trên một cái, một cánh tay che trên mắt của cô ta,mái tóc đỏ như lửa của cô ta trải ra trên gối bên dưới đầu.
“Ai đó?”Cordelia hỏi với một giọng buồn bực.”Hugh à?”Cô chờ đợi một câu trả lời, nhưng không xảy đến.”Linnet à?”
“Không, là tôi Brenna đây.”Cordelia ngồi dậy ngay lập tức, màu sắc trên gương mặt của cô ta dần dần biến mất.
“Brenna- tôi- “
“Cô sao?” Brenna hỏi với một giọng sắc nhọn trong khi cô đi đến gần.”Cô xin lỗi?Cô muốn thừa nhận những lời nói dối của cô trước khi tôi bị làm nhục bởi chúng ư?”Brenna đứng ngay phía trước Cordelia, tay cô để bên hông, ánh mắt cô dữ dội với cơn giận dữ.”Tại sao cô nói dối tôi về những chuyện diễn ra giữa đàn ông và phụ nữ?”
Màu đỏ quay trở lại trên đôi má của Cordelia.”Cô xứng đáng với cái đó!”
“Tại sao?Tôi đã làm gì cô để cô nghĩ đến chuyện trả thù tôi?Tôi muốn biết câu trả lời, Delia, trước khi tôi mang đến sự trả thù của chính tôi!”
Cordelia lại tái nhợt đi.Nhanh chóng cô ta cố gắng bào chữa cho bản thân mình.”Dunstan đã muốn cô, nhưng cô thậm chí không nhận thấy điều đó.”
“Dunstan ư?”Lông mày của Brenna thu hẹp lại. “Điều đó thật vô lý.Anh ta là chồng của cô.”
“Đúng vậy, chồng của tôi!”Cordelia hét lên đau đớn.”Nhưng anh ta đã thèm muốn cô.Nếu cô biết, cô có thể đặt một kết thúc cho nó.Cô đã quá bọc mình ở trong sự cố gắng để chứng tỏ bản thân cô xứng đáng với niềm kiêu hãnh của cha cô.Cô đã không nhận thấy những người khác cảm thấy như thế nào.”
“Nếu những gì cô nói là thật, tại sao cô không nói cho tôi biết?Cô biết tôi không muốn đàn ông, ít nhất là Dunstan.”
“Tôi không thể thừa nhận với cô hay bắt cứ ai rằng tôi không thể giữ được tình yêu của chồng tôi.”
“Và bởi vì điều này cô muốn tôi chờ đợi một cơn ác mộng?Cô nghĩ nó sẽ với người chồng mới của tôi, nhưng kẻ thù chính là người đã cưỡng hiếp tôi lần đầu tiên làm nó thậm chí tồi tệ hơn.Không có kinh nghiệm, Delia, những thực tế rằng đó là lần đầu tiên trong cuộc sống tôi hoàn toàn có dũng khí để lẩn trốn.”
“Tôi vui sướng nếu cô đau khổ thậm chí là một ít sự nhục nhã, bởi vì tôi đã đau khổ nhiều bởi vì cô!”
Tia giận dữ léo lên trong đôi mắt Brenna và tay cô vung ra và đánh vào gương mặt của Cordelia.Tay khác của cô chạm vào chiếc dao găm.
“Tôi không có lỗi với niềm kiêu hãnh bị tổn thương của cô, Delia!Nếu cô có một chút nào khôn ngoan, cô sẽ thấy điều đó.Tôi phát hiện ra cô là bóng đêm mà người Viking đầu tiên mang đến cho tôi, tôi muốn giết chết cô.Nó vẫn là một suy nghĩ thú vị.”
Cordelia nhìn chằm chằm không tin được vào lưỡi dao trong tay của Brenna.”Cô sẽ là hại một người phụ nữ có mang ư?”
Brenna sửng sốt, và cô lùi lại đằng sau.”Cô nói thật chứ, Delia?”
“Linnet biết.Hãy hỏi bà ấy nếu cô nghi ngỡ lời nói của tôi.”
Brenna tính đến điều này.Cô sẽ không giết cô ta, bởi cô có thể rộng lượng với phát hiện mới về tình yêu dành cho Garrick.Tuy nhiên cô có dự định làm cô ta sợ hãi.Giờ cô có thể chỉ là lời đe dọa hóa ra là sai lầm.
“Cô quá coi nhẹ cuộc sống của tôi, Delia.Nếu cô còn làm thế lần nữa, tôi sẽ quên rằng Tôi là một người theo đạo Cơ đốc và sẽ cầm con dao này đâm xuyên qua trái tim cô- dù có thai hay không!”
Khi Brenna thu con dao lại, Cordelia cười với sự can đảm mới.”Cô không làm tôi sợ đâu, Brenna Carmarham!Hugh sẽ bảo vệ tôi.Và cô sẽ trả giá đắt bởi điều cô làm với tôi ngày hôm nay!”
“Giá trị cuộc sống của cô là nhiều hơn nữa sự trả thù ư, chị gái?”Brenna đáp trả lại với một giọng hăm dọa trước khi cô quay ngót đi và ra khỏi phòng.
Brenna giận điên.Cuộc gặp gỡ đã không trôi qua như cô đã lên kế hoạch.Cô không thể tin vào sự trơ tráo của Cordelia. Cô sẽ không chịu trách nhiệm với chị kế của cô, và không bao giờ trông thấy mụ phù thủy dối trá đó lần nữa.Một cái đánh hầu như không đủ cho sự trừng phạt, nhưng cô sẽ hài lòng với nó.
Màn sương đỏ không ở quá lâu để thắp sáng bầu trời.Màu đen u ám lại quay trở lại khi Brenna vội vã quay trở lại đại sảnh.Giờ cô hối hận với thái đó khó chịu của cô đối với cô của mình, và nhìn quanh đại sảnh để cho cô có thể sửa chữa.Linnet không ở bất cứ đâu, nên cô đi đến nơi Garrick ngồi.
Khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, sự bối rối của cô tăng lên gấp đôi.Có rất nhiều ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào cô khinh ngạc, và của Garrick là hiếu kì hơn hẳn.
“Em đã gặp chị gái mình?”
“Đúng, em đã gặp cô ấy.”
“Ta tin là cô ấy khỏe?"
‘Cô ấy có mang ! ‘Brenna gắt lên cáu kỉnh, sau đó ngay lập tức hối hận vì sự ngay ngắt của mình.
‘Nhưng cô ấy khỏe ?’Garrick kiên trì.
‘Cô ấy trong tình trạng sức khỏe tốt khi em dời đi, ‘Brenna thừa nhận.Tâm trí cô quá kinh ngạc bởi sự quan tâm của anh.
Bởi vì những phát hiện mới về cảm giác của cô, cô nhìn Garrick với một tia nhìn khác biệt.Cô nhanh chóng chú ý thấy rằng anh không hoàn toàn thỏai mái, và ngạc nhiên nếu cô là nguyên nhân.Cô quyết định truyền tải một vài cảm giác mới của cô đến anh, nhưng nhận thấy cô cần phải làm điều đó một cánh khôn khéo.Điều đó sẽ không làm cho Garrrick nghi ngờ và hiểu sai động cơ của cô.
Cô mỉm cười với anh trong một dáng vẻ tán tỉnh. ‘Em đã nói với anh rằng trông anh tuyệt như thế nào hôm nay chưa, Garrick ? "
Như cô đoán trước, anh nhìn cô hoài nghi.’ Ta nhớ đã cho em cơ hội để làm điều đó nhưng em đã bỏ qua nó. ‘
Nụ cười của cô rạng rỡ. ‘Vậy thì em sẽ nói với anh bây giờ : anh quả thật nhìn như một một quý ngài cao quý.Nó là một danh hiệu thích hợp, nhưng không sử dụng trên mảnh đất của anh, hử ? ‘
Anh lắc đầu. ‘Bọn ta là một vương quốc phong kiến.Mọi bộ tộc có một thủ lĩnh.Người ấy là chúa tể, thậm chí là vua, ở nơi người ấy ở. ‘
‘Như cha anh ? ‘
‘Đúng vậy, ‘anh đáp, đôi mắt anh nghiên cứu.’Tại sao em lại hỏi ta điều đó ?’
Cô trả lời với một câu hỏi khác.’Anh không nghĩ lần này em trở nên tò mò về những người của anh – và anh sao ?’
Anh cười toe tóe.”Ta cho rằng điều đó có lý.”
“Gia đình anh lớn phải không?”
Garrick nhún vai.”Ta có những ông chú, cô và nhiều anh chị em họ.”
“Em biết anh có 2 anh em trai, nhưng không có ai khác ư?Không chị em gái ư?”
Một đám mây âm u dường như rơi xuống Garrick.”Ta có một em gái,”anh nói với một giọng chua sót.”Cô ấy là con gái út.Cô ấy đã mất nhiều năm trước.”
Brenna có thể cảm thấy sự tức giận và đau đớn của anh như một lưỡi kiếm đâm vào trái tim cô, và ngạc nhiên rằng cô có thể chạm tới cảm xúc của anh.”Em xin lỗi, Garrick.”
“Em không cần vậy,”anh nói sít lại.”Em không biết cô ấy.”
Cô dịu dàng chạm vào tay anh .”Không, nhưng em biết nỗi đau khi để mất một người mà mình yêu.”
Anh nắm tay cô trong tay anh và siết chặt nó lại.Sau đó anh nhìn chằm chằm vào sự dịu dàng của cô trong khi sự tức giận trượt ra xa.”Đúng vậy, ta cho rằng em như vậy.”
Brenna có một mong muốn ngập tràn là dựa vào anh, để cảm thấy cánh tay anh bao quanh cô ấm áp.Ngay khi cô nghĩ về điều đó, những vết thương thô ráp về cái chết của cha cô đã lành lại một chút. Cô không còn cảm thấy cô độc, thất bại nữa.
Mặc dù giờ Garrick là trung tâm cuộc sống của cô, cô vẫn chưa sẵn sằng bóc trần bản thân mình trước anh.Brenna rút tay cô khỏi anh.Họ chưa bao giờ nói chuyện như vậy trước đây, và cô thích thú với khởi đầu mới này.Giờ cô cảm thấy lúng túng và lo lắng trong sự im lặng ngắn ngủi giữa họ.Cô lại bắt đầu những câu hỏi của mình, nhưng với một chủ đề mới.
“Garrick, anh chưa bao giờ nói về thời gian anh bị những người của em bắt giữ, anh cũng không biểu lộ căm ghét họ bởi những gì họ đã làm với anh.Tại sao vậy?”
Anh trông ngạc nhiên bởi câu hỏi của cô.”Ai đã nói với em chuyện đó?”
“Mẹ anh đã nói nó khi em lần đầu tiên được đưa đến đây, để giải thích vì sao Anselm tấn công chúng em.”
Cô không cần thêm vào rằng Anselm là người đã hoàn thành những chi tiết quan trọng trong câu chuyện.”Anh không thích nói về chuyện đó sao?”cô tiếp tục, thấy rằng tâm trạng của anh ít nhất không u ám với việc nhắc lại.
“Ta thích quên đi thời gian đó.Nhưng bởi vì ngày hôm nay em rất tò mò , ta sẽ kể với em.Khi một Viking tấn công, anh ta nhận thức rằng anh ta rủi rỏ sẽ là một tử sỹ, hoặc tù nhân và bị giết,bất cứ cái nào cũng không quá can đảm(???). Ta đã mang theo những rủi ro đó, và khi bị bắt ta mong muốn được chết ở ngoài với danh dự.”
“Điều này rất quan trọng sao?”Brenna ngắt lời.”Chết như là một tử sỹ?”
“Nó là cách duy nhất để đi đến Valhalla.”
“Thiên đường của một Viking ư?”
Anh nhún vai.”Một sự so sánh tuyệt vời.Nhưng chỉ có những chiến mình mới có thể vào Valhalla.”
Cô nhớ lại những bài học của cô với Wyndham và sẽ không hỏi Garrick nhiều hơn cái cô đã biết.”Nên anh mong muốn chết ở ngoài với danh dự?”
Anh gật đầu và tiếp tục.”sự thật là ta đã bị đối sử một cách tàn nhẫn, và có đôi khi ta muốn giết chết chúng nếu ta tìm thấy chúng.Nhưng nó cũng là sự thật rằng ta sẽ không còn sống ngày hôm này nếu không có một trong những người của em, một người canh gác lớn tuổi đã mang sự thương hại đến cho ta và đã giúp ta trốn thoát.”
“Và đó là vì sao anh không căm ghét tất cả chúng em?”Khi anh lại gật đầu, cô thêm,”Tuy vậy cha của anh không cảm thấy theo cách đó.Ông ấy không biết rằng một người Celt đã hỗ trỡ anh trốn thoát phải không?”
“Ông ấy biết.Nhưng cha ta là một người đàn ông phán quyết nhanh chóng.Ông ấy đã quyết định đổ lỗi cho tất cả những người của em về điều ta đã phải chịu đựng.Một khi hướng đi của ông ấy đã đặt ra, ông ấy sẽ không thoái lui khỏi nó- cho đến khi ông ấy gặp em.Ông ấy hối hận vì đã tấn công ngôi làng của em và đã mang em về đây .Em có biết điều đó không, Brenna?”
“Có, em biết.Mẹ anh có nói rất nhiều.”
“Em vẫn căm ghét ông ư?”
Brenna dằng xé, bởi cô không thực sự biết.”Nếu điều đó xảy ra với anh, Garrick, nếu một người Celt đến đây dối trá và giết chết hầu hết bộ tộc của anh, biến anh thành tù nhân, anh sẽ không căm ghét ông ta sao?”
“Với sự chắc chắn rằng,”anh thừa nhận, bất ngờ với cô.”Không nghỉ ngơi cho đến khi ông ta chết.”
“Vậy thì sao anh lại trách mắng em bởi những gì em cảm thấy ư?”
“Không.Ta chỉ hỏi nếu em vẫn còn cảm thấy theo cách đó.Một người phụ nữ không sẵn sằng tha thứ hơn một người đàn ông, cũng không khi cô ấy nghĩ như một người đàn ông.Nhưng sau đó,em phản đối quy luật đó, phải không?"anh trêu trọc.
Cô mỉm cười , lo lắng hoàn thành chủ đề, mà cô đã miễn cưỡng đưa bản thân mình vào.”không nhiều như trước kia.”
“ồ? Em đã thay đổi như thế nào vậy, em yêu?Em không khăng khăng mang một thứ vũ khí trước khi em đến đây sao?Và em sẽ không sử dụng vũ khí đó chống lại ta khi ta đòi hỏi em sau đó ư?”
“không, em không chống lại anh, Garrick,”cô trả lời dịu dàng.
Anh nghiêng lại gần và nâng cằm cô lên để thăm dò ánh mắt cô.”Em sẽ cho ta lời hứa của em chứ, Brenna?”
“Em hứa.”Anh ngả về phía sau và cười.”Vậy thì quả thực là em đã thay đổi.”
Cô cười ranh mãnh.”Không như anh nghĩ, Garrick.Em không thể sử dụng một vũ khí, nhưng anh vẫn sẽ không đòi hỏi em dễ dàng.”
Anh điềm tĩnh, sau đó phàn nàn với tâm trang tốt.”Nó không hợp lý, cô gái, để cho ta một phút giây ngắn ngủi của chiến thắng chứ.”
Đôi mắt cô lấp lánh với sự vui vẻ.”Là ai thế, Viking, ai đã nói với anh những người phụ nữ chơi công bằng?’
Anh cằn nhằn và chủ định chuyển sự chú ý của anh xa khỏi cô về phía Hugh, người đã kheo khoang với một vài người khác rằng anh sẽ có kế hoạch thắng cuộc đua ngựa ngày mai.Brenna không chú ý nghe.Cô cảm thấy thực sự tốt.Đó là lần đầu tiên cô từng nói chuyện với Garrick mà không có sự giận dữ giữa họ.
Rằng cô đã phải lòng người Viking này không quá ngạc nhiên, giờ cô nghĩ vậy.Anh có tất cả mọi thứ cô ngưỡng mộ ở một người đàn ông:can đảm,khỏe mạnh, và ý chí kiên định.Cô biết, anh đôi khi có thể dịu dàng .Và rằng anh phủ nhận sự thích thú để che dấu đi động cơ của anh.
Cô chắc chắn rằng anh muốn cô.Bởi không nhiều cách,anh đã thể hiện rằng anh quan tâm.Những người khác cũng đã chú ý đến, nên nó phải như vậy.Vậy thì, đó chỉ là điều khó khăn, để nói với anh rằng cô cũng quan tâm.
Ồ, Garrick, em không biết làm thế nào để làm anh tin tưởng em, Brenna nghĩ, lấp đầy với sự quyết tâm.Cô lại mỉm cười và di chuyển sang một bên khi người phục vụ để những đĩa thịt lợn và bò quay lớn trên bàn, cùng với bánh mì và mật ong.
Cô đứng và đổ đầy một chiếc cốc với rượu mật ong sủi bọt.Khi cô làm vậy, ánh mắt cô bắt gặp Anselm, người ngồi ở đầu bàn.Brenna nhanh chóng quay đi, không tin nụ cười ấm áp ông mang đến cho cô.Cô trông thấy Perrin ngồi bên cạnh, và quay lại với anh thích thú hơn là kín đáo chào hỏi.Sau đó, ánh mắt cô bị cuốn hút bởi người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, một người gây choáng váng trong bộ áo lụa xanh đậm,với sự kiêu kì và chói lọi của đôi mắt xanh.Cô ấy sẽ thực sự dễ thương nếu không có sự lạnh lùng độc ác trong ánh mắt.Brenna giữ một lời truyền đạt im lặng giữa họ.
Lần đầu tiên cô thấy kinh ngạc rằng cô đã bị khuấy động những cảm xúc mạnh mẽ như thế từ một người cô không biết.Nhưng sau đó cô nhận ra cô biết người phụ nữ này, hay đã biết về cô ta.Morna- không thể là ai khác.
Vậy ra người phụ nữ tham vọng này là người đã làm tổn thương một chàng trai trẻ,nhiều hơn người tấn công Garrick, người đã làm anh nghi ngờ tất cả phụ nữ.Gián tiếp, Morna phải chịu trách nhiệm bởi những khó khăn của Brenna.Đây là người phụ nữ không ngần ngại, và trơ tráo không thể tin được.
Rõ ràng Morna muốn Garrick cho cô ta một lần nữa.Tại sao khác được, cô ta đã nhìn Brenna với sự coi thường và ghê tởm như thế?Cô ta giành được sự giàu có của cô ta và nhận thấy rằng giờ Garrick đã giàu có, nên cô ta muốn anh.Morna thực sự nghĩ quá khứ sẽ không là vấn đề sao?
Cô trao cho Morna một nụ cười căng thẳng,thận trọng.Người đẹp tóc vàng này sẽ không có Garrick, không miễn là Brenna vẫn sống và thở.
Hugh đến gặp Garrick, và làm đầy cả 2 chiếc cốc của họ từ vạc rượu mật ong sủi bọt khổng lồ đặt ở giữa chiếc bàn dài trước khi anh ngồi xuống.Những người đàn ông mang những chiếc đầu động vật nhảy múa và chạy xung quanh phòng, chơi những trò chơi tinh nghịch khác nhau và cả những vị khách khác nữa.
Garick bận rộn để giữ 1 bộ mặt nghiêm nghị trong khi một người đàn ông dấu mình bên dưới chiếc đầu của một con cừu đực, người mà thực tế anh biết đó là em cùng cha khác mẹ của anh Fairfax, trốn phía sau Hugh và đổ một thùng tuyết lên trên đầu của anh.Garrick trông kinh ngạc trong khi Hugh chỉ cười và lắc tuyết khỏi 2 vai anh, ngay cả khi quay lại nhìn thấy thủ phạm, dù là Fairfax đã chạy đi vì cuộc sống yêu quý sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng Garrick cười dữ dội.” Anh say rồi, anh trai.Em biết anh không bao giờ thích những trò chơi vui vẻ của bữa tiệc đông chí.Giờ em đang chuẩn bị để đánh nhau với anh dưới sàn nhà, một khi anh nổi một cơn thịnh nộ, rút thanh kiếm của anh ra.”
“Và ta thấy ta đã làm chú thất vọng rồi,”Hugh cười khoái trá, mái tóc vàng của anh đung đưa.
“Không.Ta không có tâm trạng để tiến hành một trận chiến.”
“Em cũng không.Bởi vì cả 2 ta đều say ư?”
Garrick nghiêng người ra sau và nghiên cứu kĩ anh trai của mình.”Em nghĩ em có một sự hăng hái cao, nhưng anh thậm chí còn hơn thế.Anh như là một người đàn ông đã được thưởng cho cái liếc mắt của Valhalla(cung điện của những người tử trận) và phát hiện ra nó như là mong đợi.Hãy chỉ rõ cho em rõ nào.”
“Nâng cốc chúc mừng ta nào, em trai,”Hugh cười toe tóe.”Ta sẽ có một đứa con sau một thời gian dài.”
Garrick quả thực ngạc nhiên.Anh đập vào lưng anh trai mình.”Đó là tin tức được chào đón, Hugh!” Anh nâng cốc của mình lên.”Có thể đứa trẻ là một cậu bé, và may mắn với sức khỏe của chủ nó.”
Hugh cười phá lên.”Ta sẽ giải quyết chuyện đó.”
“Vợ anh chắc hẳn đang ngây ngất với niềm vui của chị ấy,”Garrick nhận xét.”chị ấy đã phải chờ đợi trong một thời gian dài.”
“không, cô ấy giận dữ.Cô ấy luôn trách cứ ta bởi cô ấy không thể sinh con, nhưng có ấy vẫn không sinh đẻ được.Đó là nô lệ mới, Cordelia người sẽ sinh.”Vài sự vui thích của Garrick đã biến mất với thông tin được gợi mở này.”Anh chắc chắn đó là con của anh ư?”
“Đúng vậy,”Hugh kiêu ngạo trả lời.”Như em đã giữ cho riêng mình con cáo nhỏ hoang dã, ta cũng giữ cho mình.”
Garrick cau mày khi đề cập đến Brenna, nhớ lại mối ác cảm cô đã nuôi dưỡng chống lại chị gái mình.Anh nguyền rủa bản thân mình vì đưa cho cô con dao găm, và cầu nguyện cô không sử dụng nó chống lại chị gái mình.
Anh nhìn nhanh quanh căn phòng để tìm cô, nhưng không nhìn thấy cô ở bất cứ đâu.Cô ,không nghi ngờ gì ở chỗ Cordelia.
Garrick nhanh chóng đứng dậy.”Thứ lỗi cho em, Hugh.Em phải đi tìm Brenna trước khi bữa tiệc của cha bị phá hỏng.Cô ấy có năng khiếu với rắc rối.”
“Ngồi xuống đi, Garick, Sẽ phải có nhiều hơn một con cáo nhỏ để phá hủy bữa tiệc này.Ta muốn thảo luận với chú về chuyến đi vào mùa xuân này.”
“Nó không thể chờ sau sao?” Garrick sốt ruột hỏi.
“Nếu chú bỏ đi lúc này, Morna chắc chắn sẽ nghĩ chú sợ đối mắt với cô ta.”
“Morna?”
Hugh ra hiệu về phía cửa và Garrick quay lại để nhìn thấy Perrin, trông bối rối, và bên cạnh cậu ta, là em gái của cậu Morna.Cô ta nhìn vẫn dễ thương như trước đây.Mái tóc nâu nhạt của cô ta kéo chặt ra sau, làm nổi bật khung xương rắn mặt rắn chắc, và những đường cong đầy đặn ép chắt lên chiếc áo lụa màu xanh sẫm của cô ta.Ánh mắt họ gặp nhau, và ánh mắt của Garrick tối lại như một vịnh bão tố.
Hugh nói đúng.Anh không thể bỏ đi lúc này.Anh chuyển sự chú ý của mình vào lại anh trai và chậm chậm ngồi xuống.Anh sẽ phải tin tưởng Brenna không làm những việc đó cái mà tất cả họ sẽ hối hận.
Trên bầu trời , một đám sương màu đỏ tụ lại, nhuốm màu phong cảnh trắng.Một màu sắc báo điểm gở, đỏ- màu sắc dữ dội của máu và sự giận dữ.
Brenna nhìn chằm chằm vào những ánh sáng phương bắc một vài giây, tưởng tưởng những tia tía- đỏ của màn sương là cánh tay máu vươn về phía kẻ thù vô hình.Những suy nghĩ dữ dội của cô và kí ức sống động về sự nhục nhã của cô bởi vì những điều dối trá của Cordelia đã mang lại những tưởng tưởng như vậy.Sự giận dữ của cô rõ ràng đã được kiểm soát khi cô mở cánh cửa khu nhà của phụ nữ.
Nhiều chén dầu được thắp sáng, và một ngọn lửa được đốt ở giữa căn phòng.Những chiếc nệm rơm được xếp ngay ngắn bên tường, và Cordelia đang nằm trên một cái, một cánh tay che trên mắt của cô ta,mái tóc đỏ như lửa của cô ta trải ra trên gối bên dưới đầu.
“Ai đó?”Cordelia hỏi với một giọng buồn bực.”Hugh à?”Cô chờ đợi một câu trả lời, nhưng không xảy đến.”Linnet à?”
“Không, là tôi Brenna đây.”Cordelia ngồi dậy ngay lập tức, màu sắc trên gương mặt của cô ta dần dần biến mất.
“Brenna- tôi- “
“Cô sao?” Brenna hỏi với một giọng sắc nhọn trong khi cô đi đến gần.”Cô xin lỗi?Cô muốn thừa nhận những lời nói dối của cô trước khi tôi bị làm nhục bởi chúng ư?”Brenna đứng ngay phía trước Cordelia, tay cô để bên hông, ánh mắt cô dữ dội với cơn giận dữ.”Tại sao cô nói dối tôi về những chuyện diễn ra giữa đàn ông và phụ nữ?”
Màu đỏ quay trở lại trên đôi má của Cordelia.”Cô xứng đáng với cái đó!”
“Tại sao?Tôi đã làm gì cô để cô nghĩ đến chuyện trả thù tôi?Tôi muốn biết câu trả lời, Delia, trước khi tôi mang đến sự trả thù của chính tôi!”
Cordelia lại tái nhợt đi.Nhanh chóng cô ta cố gắng bào chữa cho bản thân mình.”Dunstan đã muốn cô, nhưng cô thậm chí không nhận thấy điều đó.”
“Dunstan ư?”Lông mày của Brenna thu hẹp lại. “Điều đó thật vô lý.Anh ta là chồng của cô.”
“Đúng vậy, chồng của tôi!”Cordelia hét lên đau đớn.”Nhưng anh ta đã thèm muốn cô.Nếu cô biết, cô có thể đặt một kết thúc cho nó.Cô đã quá bọc mình ở trong sự cố gắng để chứng tỏ bản thân cô xứng đáng với niềm kiêu hãnh của cha cô.Cô đã không nhận thấy những người khác cảm thấy như thế nào.”
“Nếu những gì cô nói là thật, tại sao cô không nói cho tôi biết?Cô biết tôi không muốn đàn ông, ít nhất là Dunstan.”
“Tôi không thể thừa nhận với cô hay bắt cứ ai rằng tôi không thể giữ được tình yêu của chồng tôi.”
“Và bởi vì điều này cô muốn tôi chờ đợi một cơn ác mộng?Cô nghĩ nó sẽ với người chồng mới của tôi, nhưng kẻ thù chính là người đã cưỡng hiếp tôi lần đầu tiên làm nó thậm chí tồi tệ hơn.Không có kinh nghiệm, Delia, những thực tế rằng đó là lần đầu tiên trong cuộc sống tôi hoàn toàn có dũng khí để lẩn trốn.”
“Tôi vui sướng nếu cô đau khổ thậm chí là một ít sự nhục nhã, bởi vì tôi đã đau khổ nhiều bởi vì cô!”
Tia giận dữ léo lên trong đôi mắt Brenna và tay cô vung ra và đánh vào gương mặt của Cordelia.Tay khác của cô chạm vào chiếc dao găm.
“Tôi không có lỗi với niềm kiêu hãnh bị tổn thương của cô, Delia!Nếu cô có một chút nào khôn ngoan, cô sẽ thấy điều đó.Tôi phát hiện ra cô là bóng đêm mà người Viking đầu tiên mang đến cho tôi, tôi muốn giết chết cô.Nó vẫn là một suy nghĩ thú vị.”
Cordelia nhìn chằm chằm không tin được vào lưỡi dao trong tay của Brenna.”Cô sẽ là hại một người phụ nữ có mang ư?”
Brenna sửng sốt, và cô lùi lại đằng sau.”Cô nói thật chứ, Delia?”
“Linnet biết.Hãy hỏi bà ấy nếu cô nghi ngỡ lời nói của tôi.”
Brenna tính đến điều này.Cô sẽ không giết cô ta, bởi cô có thể rộng lượng với phát hiện mới về tình yêu dành cho Garrick.Tuy nhiên cô có dự định làm cô ta sợ hãi.Giờ cô có thể chỉ là lời đe dọa hóa ra là sai lầm.
“Cô quá coi nhẹ cuộc sống của tôi, Delia.Nếu cô còn làm thế lần nữa, tôi sẽ quên rằng Tôi là một người theo đạo Cơ đốc và sẽ cầm con dao này đâm xuyên qua trái tim cô- dù có thai hay không!”
Khi Brenna thu con dao lại, Cordelia cười với sự can đảm mới.”Cô không làm tôi sợ đâu, Brenna Carmarham!Hugh sẽ bảo vệ tôi.Và cô sẽ trả giá đắt bởi điều cô làm với tôi ngày hôm nay!”
“Giá trị cuộc sống của cô là nhiều hơn nữa sự trả thù ư, chị gái?”Brenna đáp trả lại với một giọng hăm dọa trước khi cô quay ngót đi và ra khỏi phòng.
Brenna giận điên.Cuộc gặp gỡ đã không trôi qua như cô đã lên kế hoạch.Cô không thể tin vào sự trơ tráo của Cordelia. Cô sẽ không chịu trách nhiệm với chị kế của cô, và không bao giờ trông thấy mụ phù thủy dối trá đó lần nữa.Một cái đánh hầu như không đủ cho sự trừng phạt, nhưng cô sẽ hài lòng với nó.
Màn sương đỏ không ở quá lâu để thắp sáng bầu trời.Màu đen u ám lại quay trở lại khi Brenna vội vã quay trở lại đại sảnh.Giờ cô hối hận với thái đó khó chịu của cô đối với cô của mình, và nhìn quanh đại sảnh để cho cô có thể sửa chữa.Linnet không ở bất cứ đâu, nên cô đi đến nơi Garrick ngồi.
Khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, sự bối rối của cô tăng lên gấp đôi.Có rất nhiều ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào cô khinh ngạc, và của Garrick là hiếu kì hơn hẳn.
“Em đã gặp chị gái mình?”
“Đúng, em đã gặp cô ấy.”
“Ta tin là cô ấy khỏe?"
‘Cô ấy có mang ! ‘Brenna gắt lên cáu kỉnh, sau đó ngay lập tức hối hận vì sự ngay ngắt của mình.
‘Nhưng cô ấy khỏe ?’Garrick kiên trì.
‘Cô ấy trong tình trạng sức khỏe tốt khi em dời đi, ‘Brenna thừa nhận.Tâm trí cô quá kinh ngạc bởi sự quan tâm của anh.
Bởi vì những phát hiện mới về cảm giác của cô, cô nhìn Garrick với một tia nhìn khác biệt.Cô nhanh chóng chú ý thấy rằng anh không hoàn toàn thỏai mái, và ngạc nhiên nếu cô là nguyên nhân.Cô quyết định truyền tải một vài cảm giác mới của cô đến anh, nhưng nhận thấy cô cần phải làm điều đó một cánh khôn khéo.Điều đó sẽ không làm cho Garrrick nghi ngờ và hiểu sai động cơ của cô.
Cô mỉm cười với anh trong một dáng vẻ tán tỉnh. ‘Em đã nói với anh rằng trông anh tuyệt như thế nào hôm nay chưa, Garrick ? "
Như cô đoán trước, anh nhìn cô hoài nghi.’ Ta nhớ đã cho em cơ hội để làm điều đó nhưng em đã bỏ qua nó. ‘
Nụ cười của cô rạng rỡ. ‘Vậy thì em sẽ nói với anh bây giờ : anh quả thật nhìn như một một quý ngài cao quý.Nó là một danh hiệu thích hợp, nhưng không sử dụng trên mảnh đất của anh, hử ? ‘
Anh lắc đầu. ‘Bọn ta là một vương quốc phong kiến.Mọi bộ tộc có một thủ lĩnh.Người ấy là chúa tể, thậm chí là vua, ở nơi người ấy ở. ‘
‘Như cha anh ? ‘
‘Đúng vậy, ‘anh đáp, đôi mắt anh nghiên cứu.’Tại sao em lại hỏi ta điều đó ?’
Cô trả lời với một câu hỏi khác.’Anh không nghĩ lần này em trở nên tò mò về những người của anh – và anh sao ?’
Anh cười toe tóe.”Ta cho rằng điều đó có lý.”
“Gia đình anh lớn phải không?”
Garrick nhún vai.”Ta có những ông chú, cô và nhiều anh chị em họ.”
“Em biết anh có 2 anh em trai, nhưng không có ai khác ư?Không chị em gái ư?”
Một đám mây âm u dường như rơi xuống Garrick.”Ta có một em gái,”anh nói với một giọng chua sót.”Cô ấy là con gái út.Cô ấy đã mất nhiều năm trước.”
Brenna có thể cảm thấy sự tức giận và đau đớn của anh như một lưỡi kiếm đâm vào trái tim cô, và ngạc nhiên rằng cô có thể chạm tới cảm xúc của anh.”Em xin lỗi, Garrick.”
“Em không cần vậy,”anh nói sít lại.”Em không biết cô ấy.”
Cô dịu dàng chạm vào tay anh .”Không, nhưng em biết nỗi đau khi để mất một người mà mình yêu.”
Anh nắm tay cô trong tay anh và siết chặt nó lại.Sau đó anh nhìn chằm chằm vào sự dịu dàng của cô trong khi sự tức giận trượt ra xa.”Đúng vậy, ta cho rằng em như vậy.”
Brenna có một mong muốn ngập tràn là dựa vào anh, để cảm thấy cánh tay anh bao quanh cô ấm áp.Ngay khi cô nghĩ về điều đó, những vết thương thô ráp về cái chết của cha cô đã lành lại một chút. Cô không còn cảm thấy cô độc, thất bại nữa.
Mặc dù giờ Garrick là trung tâm cuộc sống của cô, cô vẫn chưa sẵn sằng bóc trần bản thân mình trước anh.Brenna rút tay cô khỏi anh.Họ chưa bao giờ nói chuyện như vậy trước đây, và cô thích thú với khởi đầu mới này.Giờ cô cảm thấy lúng túng và lo lắng trong sự im lặng ngắn ngủi giữa họ.Cô lại bắt đầu những câu hỏi của mình, nhưng với một chủ đề mới.
“Garrick, anh chưa bao giờ nói về thời gian anh bị những người của em bắt giữ, anh cũng không biểu lộ căm ghét họ bởi những gì họ đã làm với anh.Tại sao vậy?”
Anh trông ngạc nhiên bởi câu hỏi của cô.”Ai đã nói với em chuyện đó?”
“Mẹ anh đã nói nó khi em lần đầu tiên được đưa đến đây, để giải thích vì sao Anselm tấn công chúng em.”
Cô không cần thêm vào rằng Anselm là người đã hoàn thành những chi tiết quan trọng trong câu chuyện.”Anh không thích nói về chuyện đó sao?”cô tiếp tục, thấy rằng tâm trạng của anh ít nhất không u ám với việc nhắc lại.
“Ta thích quên đi thời gian đó.Nhưng bởi vì ngày hôm nay em rất tò mò , ta sẽ kể với em.Khi một Viking tấn công, anh ta nhận thức rằng anh ta rủi rỏ sẽ là một tử sỹ, hoặc tù nhân và bị giết,bất cứ cái nào cũng không quá can đảm(???). Ta đã mang theo những rủi ro đó, và khi bị bắt ta mong muốn được chết ở ngoài với danh dự.”
“Điều này rất quan trọng sao?”Brenna ngắt lời.”Chết như là một tử sỹ?”
“Nó là cách duy nhất để đi đến Valhalla.”
“Thiên đường của một Viking ư?”
Anh nhún vai.”Một sự so sánh tuyệt vời.Nhưng chỉ có những chiến mình mới có thể vào Valhalla.”
Cô nhớ lại những bài học của cô với Wyndham và sẽ không hỏi Garrick nhiều hơn cái cô đã biết.”Nên anh mong muốn chết ở ngoài với danh dự?”
Anh gật đầu và tiếp tục.”sự thật là ta đã bị đối sử một cách tàn nhẫn, và có đôi khi ta muốn giết chết chúng nếu ta tìm thấy chúng.Nhưng nó cũng là sự thật rằng ta sẽ không còn sống ngày hôm này nếu không có một trong những người của em, một người canh gác lớn tuổi đã mang sự thương hại đến cho ta và đã giúp ta trốn thoát.”
“Và đó là vì sao anh không căm ghét tất cả chúng em?”Khi anh lại gật đầu, cô thêm,”Tuy vậy cha của anh không cảm thấy theo cách đó.Ông ấy không biết rằng một người Celt đã hỗ trỡ anh trốn thoát phải không?”
“Ông ấy biết.Nhưng cha ta là một người đàn ông phán quyết nhanh chóng.Ông ấy đã quyết định đổ lỗi cho tất cả những người của em về điều ta đã phải chịu đựng.Một khi hướng đi của ông ấy đã đặt ra, ông ấy sẽ không thoái lui khỏi nó- cho đến khi ông ấy gặp em.Ông ấy hối hận vì đã tấn công ngôi làng của em và đã mang em về đây .Em có biết điều đó không, Brenna?”
“Có, em biết.Mẹ anh có nói rất nhiều.”
“Em vẫn căm ghét ông ư?”
Brenna dằng xé, bởi cô không thực sự biết.”Nếu điều đó xảy ra với anh, Garrick, nếu một người Celt đến đây dối trá và giết chết hầu hết bộ tộc của anh, biến anh thành tù nhân, anh sẽ không căm ghét ông ta sao?”
“Với sự chắc chắn rằng,”anh thừa nhận, bất ngờ với cô.”Không nghỉ ngơi cho đến khi ông ta chết.”
“Vậy thì sao anh lại trách mắng em bởi những gì em cảm thấy ư?”
“Không.Ta chỉ hỏi nếu em vẫn còn cảm thấy theo cách đó.Một người phụ nữ không sẵn sằng tha thứ hơn một người đàn ông, cũng không khi cô ấy nghĩ như một người đàn ông.Nhưng sau đó,em phản đối quy luật đó, phải không?"anh trêu trọc.
Cô mỉm cười , lo lắng hoàn thành chủ đề, mà cô đã miễn cưỡng đưa bản thân mình vào.”không nhiều như trước kia.”
“ồ? Em đã thay đổi như thế nào vậy, em yêu?Em không khăng khăng mang một thứ vũ khí trước khi em đến đây sao?Và em sẽ không sử dụng vũ khí đó chống lại ta khi ta đòi hỏi em sau đó ư?”
“không, em không chống lại anh, Garrick,”cô trả lời dịu dàng.
Anh nghiêng lại gần và nâng cằm cô lên để thăm dò ánh mắt cô.”Em sẽ cho ta lời hứa của em chứ, Brenna?”
“Em hứa.”Anh ngả về phía sau và cười.”Vậy thì quả thực là em đã thay đổi.”
Cô cười ranh mãnh.”Không như anh nghĩ, Garrick.Em không thể sử dụng một vũ khí, nhưng anh vẫn sẽ không đòi hỏi em dễ dàng.”
Anh điềm tĩnh, sau đó phàn nàn với tâm trang tốt.”Nó không hợp lý, cô gái, để cho ta một phút giây ngắn ngủi của chiến thắng chứ.”
Đôi mắt cô lấp lánh với sự vui vẻ.”Là ai thế, Viking, ai đã nói với anh những người phụ nữ chơi công bằng?’
Anh cằn nhằn và chủ định chuyển sự chú ý của anh xa khỏi cô về phía Hugh, người đã kheo khoang với một vài người khác rằng anh sẽ có kế hoạch thắng cuộc đua ngựa ngày mai.Brenna không chú ý nghe.Cô cảm thấy thực sự tốt.Đó là lần đầu tiên cô từng nói chuyện với Garrick mà không có sự giận dữ giữa họ.
Rằng cô đã phải lòng người Viking này không quá ngạc nhiên, giờ cô nghĩ vậy.Anh có tất cả mọi thứ cô ngưỡng mộ ở một người đàn ông:can đảm,khỏe mạnh, và ý chí kiên định.Cô biết, anh đôi khi có thể dịu dàng .Và rằng anh phủ nhận sự thích thú để che dấu đi động cơ của anh.
Cô chắc chắn rằng anh muốn cô.Bởi không nhiều cách,anh đã thể hiện rằng anh quan tâm.Những người khác cũng đã chú ý đến, nên nó phải như vậy.Vậy thì, đó chỉ là điều khó khăn, để nói với anh rằng cô cũng quan tâm.
Ồ, Garrick, em không biết làm thế nào để làm anh tin tưởng em, Brenna nghĩ, lấp đầy với sự quyết tâm.Cô lại mỉm cười và di chuyển sang một bên khi người phục vụ để những đĩa thịt lợn và bò quay lớn trên bàn, cùng với bánh mì và mật ong.
Cô đứng và đổ đầy một chiếc cốc với rượu mật ong sủi bọt.Khi cô làm vậy, ánh mắt cô bắt gặp Anselm, người ngồi ở đầu bàn.Brenna nhanh chóng quay đi, không tin nụ cười ấm áp ông mang đến cho cô.Cô trông thấy Perrin ngồi bên cạnh, và quay lại với anh thích thú hơn là kín đáo chào hỏi.Sau đó, ánh mắt cô bị cuốn hút bởi người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, một người gây choáng váng trong bộ áo lụa xanh đậm,với sự kiêu kì và chói lọi của đôi mắt xanh.Cô ấy sẽ thực sự dễ thương nếu không có sự lạnh lùng độc ác trong ánh mắt.Brenna giữ một lời truyền đạt im lặng giữa họ.
Lần đầu tiên cô thấy kinh ngạc rằng cô đã bị khuấy động những cảm xúc mạnh mẽ như thế từ một người cô không biết.Nhưng sau đó cô nhận ra cô biết người phụ nữ này, hay đã biết về cô ta.Morna- không thể là ai khác.
Vậy ra người phụ nữ tham vọng này là người đã làm tổn thương một chàng trai trẻ,nhiều hơn người tấn công Garrick, người đã làm anh nghi ngờ tất cả phụ nữ.Gián tiếp, Morna phải chịu trách nhiệm bởi những khó khăn của Brenna.Đây là người phụ nữ không ngần ngại, và trơ tráo không thể tin được.
Rõ ràng Morna muốn Garrick cho cô ta một lần nữa.Tại sao khác được, cô ta đã nhìn Brenna với sự coi thường và ghê tởm như thế?Cô ta giành được sự giàu có của cô ta và nhận thấy rằng giờ Garrick đã giàu có, nên cô ta muốn anh.Morna thực sự nghĩ quá khứ sẽ không là vấn đề sao?
Cô trao cho Morna một nụ cười căng thẳng,thận trọng.Người đẹp tóc vàng này sẽ không có Garrick, không miễn là Brenna vẫn sống và thở.
Tác giả :
Johanna Lindsey