Fires Of Winter
Chương 28
Trans :tranngocbicstrong24
Edit: phuongxu989
Garrick trở mình liên tục trên giường, tay đấm mạnh vào gối. Dù đã cố gắng hết sức nhưng anh không thể chìm vào giấc ngủ. Những suy nghĩ quái quỷ đã có một khoảng thời gian tốt đẹp. Từng giây từng phút trôi qua và việc tự buộc tội cho chính bản thân anh càng lúc càng tăng lên.
Cuối cùng Garrick không thể nằm yên lâu hơn được nữa. Anh bật dậy khỏi giường, vơ lấy chiếc áo choàng rồi chạy vụt ra ngoài phòng. Anh nhanh chóng đốt một ngọn đuốc lớn trong đại sảnh và gắng sức chống lại cơn gió lạnh lẽo bên ngoài. Chỉ mất vài giây để tới xà lim nhỏ, Garrick vội vã lần tìm chìa khóa.
Cánh cửa cót két mở ra, anh cúi người đi vào căn phòng ẩm ướt rồi đứng thẳng đặt ngọn đuốc lên giá đỡ trên tường trước khi tiến lại gần Brenna. Cô đang ngủ trên ghế, cuộn người lại như một quả bóng, cơ thể không hề được che phủ ngay cả là bằng chiếc áo khoác nhung của cô.
Garrick nghiến chặt răng trong cơn tức giận. Đúng là ngu ngốc! Cô sẽ đối mặt với cái chết nếu cơ thể không được giữ ấm trong thời tiết này. Không nghi ngờ gì đây chính là mục đích của cô.
Anh quỳ xuống bên cạnh và lắc cô thô bạo nhưng chợt dừng lại khi cảm thấy hơi nóng đang tỏa ra ngay trên lớp áo chẽn nhung dày. Khẽ áp tay lên khuôn mặt Brenna và hít vào hơi thở buốt nhói của cô, cô đang bốc cháy với cơn sốt.
“Chúa tôi, Brenna, em đã làm cái gì vậy?”
Cô mở đôi mắt và nhìn chằm chằm vào anh bối rối. “Tại sao anh lại kêu chúa của tôi? Những vị thần ngoại đạo của anh sẽ nổi giận đó.”
“Có vấn đề gì với vị chúa ta nói đến sao?” Garrick giận dữ hỏi. “Họ là một và giống nhau, ta nghĩ vậy. Nhưng ta hỏi họ và em, tại sao em lại cố gắng để giết chết mình vậy?”
“Tôi chưa chết.” Brenna nói với một tiếng thì thầm nhẹ nhàng trước khi đôi mắt cô khép lại và chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Gương mặt Garrick tái nhợt đi. “Em sẽ như vậy nếu em không chiến đấu với điều này, Brenna. Tỉnh dậy!”
Khi không thấy cô động đậy, anh nâng cô dậy và nhanh chóng mang cô lên phòng mình. Anh đặt cô nằm trên giường và phủ kín cô bằng những tấm ga giường lông chồn ấm áp. Garrick cời thêm ngọn lửa rồi quay trở lại giường.
“Brenna, Brenna!”
Cô không tỉnh dậy. Anh lắc vai cô nhưng cô vẫn không mở mắt. Garrick bắt đầu hoảng sợ, anh không biết gì về những cơn sốt. Cần phải gọi Yarmille đến. Bà ấy biết nhiều loại thảo mộc và thuốc uống. Bà đã chữa cho Hugh khi anh còn là một cậu bé và đã chế ngự được cơn sốt dữ dội đó. Garrick rời khỏi phòng đến chỗ Erin, đánh thức ông rồi lệnh cho ông cưỡi ngựa đi tìm Yarmille nhắn người phụ nữ tới. Một giờ sau họ quay trở lại, Yarmille đóng kín cửa phòng không cho bất cứ ai vào làm phiền bà và Brenna.
Garrick đi lại không mệt mỏi trước lò sưởi ở đại sảnh. Maudya lặng lẽ mang thức ăn, nước uống cho anh nhưng anh không còn tâm trí chạm đến chúng.
Erin ngồi ở chiếc bàn quan sát cậu chủ trẻ tuổi với sự quan tâm sâu sắc. “Cô ấy là một cô gái khỏe mạnh,” Ông khích lệ. “Tôi đã từng thấy nhiều cơn sốt trong đời tôi. Đó chỉ là vấn đề làm mát cô ấy khi cô ấy nóng và giữ ấm cho cô ấy khi cô ấy lạnh.”
Garrick nhìn chằm chằm vào Erin như thể anh không tin lời người đàn ông lớn tuổi đã nói. Anh tiếp tục đi lại không quan tâm đến sự thiếu ngủ của mình. Vài giờ trôi qua và một ngày mới lại bắt đầu.
Yarmille xuất hiện ở đại sảnh, mệt mỏi và phờ phạc. Garrick nín thở khi bà nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu mà không nói gì.
Cuối cùng Garrick không thể chờ đợi lâu hơn nữa, anh cất tiếng hỏi. “Cơn sốt đã qua?”
Yarmille chầm chậm lắc đầu. “Tôi xin lỗi, Garrick. Tôi đã làm tất cả những gì tôi có thể.”
Anh tiến đến phía trước. “Bà đang nói gì vậy? Tình trạng cô ấy không khá hơn chút nào sao?”
“Cô ấy đã tốt hơn trong một lúc. Cơn sốt hạ, cô uống thuốc của tôi và ăn ít súp. Nhưng sau đó cơn sốt quay trở lại và cô ấy nôn hết tất cả mọi thứ tôi đưa. Cô ấy không thể nuốt bất cứ thứ gì và giờ tình trạng cô ấy còn xấu hơn so với trước.”
“Phải có điều gì đó mà bà có thể làm!”
“Tôi sẽ làm một lễ cúng cho cô ấy.” Yarmille đề nghị. “Đó là điều duy nhất tôi có thể. Nếu các vị chúa hài lòng, họ có thể giữ lại mạng sống cho cô ấy.”
Garrick tái nhợt người và chạy khỏi đại sảnh đến cầu thang dẫn tới phòng anh. Erin - người đã ở cùng Garrick cả ngày - rời khỏi bàn, những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt ông.
“Sức khỏe cô gái thực sự rất xấu ư?” Ông hỏi.
Yarmille nhìn ông khinh khỉnh và nói với một giọng ngạo mạn. “Đúng. Và những vị thần sẽ không giúp cô ấy. Tại sao họ phải làm thế? Cô ấy sẽ chết trước khi trời sáng.”
Và Yarmille rời khỏi đại sảnh để quay trở lại nhà mình. Một nụ cười hài lòng nở trên môi khi bà ta ra đến bên ngoài. Bà sẽ làm một lễ cúng nhưng là để đảm bảo cái chết của cô gái - mặc dù bà nghi ngờ sự giúp đỡ của những vị thần là không cần thiết. Với thứ thuốc của Yarmille và một cánh cửa ban công mở trong phòng Garrick, cái chết của cô ta chắc chắn sẽ xảy ra.
Nếu bà sớm biết sự ảnh hưởng của cô lên Garrick có thể bà đã tống khứ Brenna trước khi anh trở về và trông thấy cô. Bà đã chắc chắn rằng Garrick sẽ không giữ lại cô gái, rằng anh tránh xa cô như anh đã làm với tất cả những người khác. Tuy nhiên mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp - và bà không thể chờ đợi lâu hơn nữa…
Erin bước vào phòng Garrick và phát hiện ra cậu chủ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh giường ngủ với dáng vẻ một người đàn ông bại trận. Ngọn lửa bùng cháy trong lò sưởi nhưng căn phòng dường như lạnh hơn bao giờ hết.
“Nếu ta có thể làm lại một lần nữa thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khác, Brenna.” Garrick nói với một giọng trống rỗng. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì điều này.”
Erin di chuyển đến bên cạnh anh, gương mặt cau lại với sự lo lắng. “Cô ấy không thể nghe thấy cậu, chàng trai.”
“Cô ấy đang nói khi tôi đến căn phòng,” Garrick nói với ông. “với cử chỉ như một đứa trẻ .”
“Đúng, không nghi ngờ gì cô ấy đang hồi tưởng lại quá khứ. Tôi đã nhìn thấy những giấc ngủ sâu trước đó, nơi trò chơi ác quỷ tàn phá trí óc. Với một số người đó không phải là điều xấu nhưng với những người khác nó có thể là một địa ngục sống, nơi mà cái chết được chào đón.”
“Cô ấy không thể chết!’
“Bởi cậu yêu cô gái, đúng không Garrick?”
“Yêu ư? Tình yêu là thứ ngu ngốc!” Anh giận dữ trả lời. “Tôi sẽ không bao giờ yêu thêm một lần nào nữa.”
“Vậy thì có vấn đề gì khi cô gái chết nếu cô ấy chỉ là một nô lệ của cậu?” Erin nói một cách khôn ngoan.
“Đó chính là vấn đề!” Garrick nói dứt khoát, sau đó tất cả sự giận dữ đột ngột rời khỏi anh. “Bên cạnh đó, cô ấy quá cứng đầu để có thể chết.”
“Tôi cầu nguyện là cậu đúng, chàng trai.” Erin đáp. “Bản thân tôi, tôi sẽ không đưa ra ý kiến gì về lời nói của Yarmille. Luôn luôn có một cơ hội với sự giúp đỡ của chúa.”
Brenna ngồi trong lòng cha mình, bàn tay bé nhỏ nắm chặt thanh kiếm mới gắn những viên đá quý lấp lánh. “Cha, con đã cảm ơn cha rồi ư? Ồ, nhưng con muốn cảm ơn cha lần nữa! Thanh kiếm của con, được làm đặc biệt dành cho con. Con không thể đòi hỏi điều gì tốt hơn món quà này!”
“Không ngay cả một chiếc áo dài đẹp hay một món đồ nữ trang ưa thích? Mẹ con thích những thứ đó.”
Brenna làm mặt. “Chúng chỉ dành cho những cô gái. Những cô gái ngớ ngẩn và hay khóc lóc. Con không bao giờ khóc!”
Alane đẩy Brenna vào bồn tắm bốc hơi nghi ngút. Nước nóng bỏng. Hơi nước mù mịt trong phòng tạo thành một màn sương trắng che kín tầm nhìn của Alane.
“Cha của cô sẽ nói gì nếu biết cô đánh nhau với những cậu bé trong làng, mà còn không ít hơn trong bùn đất?”
“Cha sẽ tự hào về tôi. Tôi chiến thắng, đúng không? Mắt Ian bầm tím còn môi Doyle thì sưng lên.”
“Chúng để cô thắng chỉ bởi vì cô là con gái quý ngài Angus.”
“Tôi không phải con gái. Không phải! Và tôi chiến thắng một cách công bằng. Giờ thì để tôi ra khỏi bồn tắm trước khi tôi bị luộc cho đến chết!’
“Cô phải sạch sẽ và xinh xắn, tiểu thư Brenna.”
“Nhưng nước quá nóng. Tại sao nó lại nóng vậy?”
Khuôn mặt quỷ quái của mẹ kế Brenna xuất hiện sau màn hơi nước. “Brenna, mày là một điều nhục nhã đối với cha mày. Khi nào mày sẽ học cách để trở thành một quý cô đây?’
“Tôi không cần phải làm theo những gì bà nói. Bà không phải mẹ tôi!”
Alane thổi bay màn hơi nước. “Bà ấy giờ là mẹ cô, Brenna.”
“Không, không Alane. Tôi ghét người đàn bà góa này cũng như con gái bà ta. Tại sao cha lại kết hôn với bà ta chứ? Cordelia luôn luôn trêu trọc tôi. Và mụ góa phụ này không khác gì một mụ phù thủy.”
“Cô phải thể hiện rằng cô tôn trọng họ.”
“Tại sao phải thế? Họ cũng ghét tôi. Cả hai bọn họ đều ghen tỵ với tôi.”
“Có thể họ không có đủ lòng nhân ái trong trái tim mình, Brenna, nhưng cô thì có. Chính vì vậy cô chào đón họ ở đây.”
Brenna sửa lại một cách đúng đắn hơn. “Phải, tôi cần làm vậy nhưng tôi không thích điều đó.”
Tuyết bắt đầu rơi tựa như một chiếc khăn dày nặng nề bao phủ mảnh đất băng giá. Brenna chạy qua hồ nước đóng băng, trơn và trượt. Cô ra hiệu với Cordelia, người đang đứng cạnh một cái cây, choàng một chiếc áo choàng màu bạc với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa tương phản màu tuyết trắng.
“Thật hổ thẹn, Brenna. Một thiếu nữ lại hành động như một đứa trẻ. Băng sẽ vỡ và cô sẽ rơi xuống. Sau đó cô sẽ làm thế nào?”
Băng rạn nứt với một âm thanh chói tai khiến Brenna đổ nhào vào mặt nước lạnh giá tối đen. Cô bắt đầu không thể kiểm soát bản thân, hai tay tê cóng vì lạnh và cô không thể quay trở lại phía trên mặt băng rắn chắc.
“Giúp tôi, Cordelia. Tôi lạnh.”
“Tôi đã cảnh báo là cô sẽ bị rơi xuống.”
“Delia, làm ơn giúp tôi ra khỏi đây. Nước rất lạnh. Nó làm tôi đau, đau lắm.”
“Cô cũng sẽ đau khi chồng cô lần đầu tiên chạm vào cô. Sau đó cô mới biết đau dớn thực sự là như thế nào.”
“Tôi đã trông thấy một đôi trong làng. Nó không kinh khủng như cô nói, Delia.”
“Hãy chờ xem. Chẳng bao lâu nữa chồng tương lai của cô sẽ đến. Và cô sẽ phải chịu đựng những đau đớn sau đó.”
“Tôi sẽ không cưới một Viking. Tôi sẽ không kết hôn với đàn ông. Tôi không thể tránh xa những người cầu hôn giàu có 20 tuổi ư?”
“Cô sẽ kết hôn, Brenna. Cha cô đã đưa ra lời hứa của mình.”
Linnet xuất hiện từ đằng xa, bà di chuyển chầm chậm về phía Brenna với dáng vẻ ưu sầu. Cuối cùng người phụ nữ đến bên cạnh, gương mặt mệt mỏi buồn bã, bà kéo Brenna ra khỏi mặt nước đóng băng và bắt đầu quấn khăn choàng quanh vai Brenna cho đến khi cô gái cảm thấy như thể cô nghẹt thở trong hơi ấm.
“Angus đã chết, Brenna.”
“Không!” Brenna hét lên đau đớn. “Cha con không thể chết! Không thể!”
Không khí tang thương bao trùm cả ngôi làng. Angus đã yên nghỉ. Sáng sớm, mặt trời chưa lên nhưng dường như vẫn nóng khủng khiếp.
“Những người Viking đang đến, tiểu thư Brenna.”
“Wyndham! Đây là cách những đồng hương của ông đến đón cô dâu? Tấn công và giết chóc? Alane, không! Bà cũng đã phải chết! Con không thể giúp cô, cô Linnnet. Ông ta đã làm gãy thanh kiếm của con. Con không thể giúp bất cứ ai. Con sẽ giết chết ông ta bởi những gì ông ta đã làm với những người của con, con thề!”
“Ta là Heloise, vợ của Anselm. Cô sẽ được đưa cho con trai ta Garrick.”
“Tôi sẽ không thừa nhận!’
“Dường như ta đã tìm thấy cách để thuần hóa cô, cô gái?”
“Anh ta sẽ chiếm đoạt tôi. Chúa ơi, tôi sẽ chịu đựng như thế nào nỗi đau Cordelia nói? Đau ở đâu? Cordelia đã nói dối! Cô ta khiến tôi thấy sợ hãi người đàn ông Viking này khi sự thực tôi không cần phải như vậy. Nhưng mọi chuyện thật tuyệt. Anh ấy thật tuyệt vời. Cơ thể cường tráng ẩn chứa quá nhiều quyền lực và sức mạnh. Anh ấy khiến tôi quên rằng tôi ghét anh, anh ấy khiến ý định của tôi là của riêng anh ấy.”
Tiếng cười vọng lại từ xa. Cordelia và Yarmille đang cười. Anselm và Hugh cũng đang cười.
“Anh ta là một kẻ hung bạo! Anh ta không quan tâm tôi. Làm thế nào anh ta có thể lăng nhục tôi trước mặt khách khứa? Bây giờ tôi tự do với anh ta, anh ta sẽ không bao giờ tìm thấy tôi. Tôi không thể ở với anh ta lâu hơn, không khi động chạm của anh ta vào tôi thật ngọt ngào.”
Những lưỡi kiếm va chạm vào nhau, những tiếng ồn chát chúa làm đau tai cô, cuối cùng Brenna thét lên.
“Tôi không thể giết anh, Garrick, thậm chí vì sự tự do của tôi. Tôi không biết vì sao nhưng ý nghĩ anh chết khiến tôi cảm thấy đau đớn.”
Brenna run lên. “Tôi rất lạnh. Tôi ốm và thậm chí anh không biết điều đó. Anh sẽ hối hận khi phát hiện ra tôi đã chết. Làm thế nào anh có thể đối xử vậy với tôi sau khi tôi cứu sống anh? Tôi lạnh, rất lạnh.”
“Yarmille, đóng cửa lại trước khi… trước khi…”
Brenna trôi bồng bềnh trên hồ nước ấm áp, đôi mắt khép lại để chào đón ánh nắng. Không một cái nhíu mày lo lắng, không một suy nghĩ xáo trộn sự bình yên, chỉ lơ lửng nhẹ nhàng giữa làn nước ấm phảng phất hương thơm tự nhiên.
Cô thức dậy và hồ nước ấm áp được thay thế bằng chiếc giường ngủ êm ái, chiếc giường hiếm khi khó chịu bởi vài lý do nào đó. Brenna chớp mắt vài lần trước khi nhận ra đây là phòng của Garrick, cô quay đầu lại để phát hiện ra anh đang ngồi cạnh giường - phờ phạc và lôi thôi - trong một chiếc ghế kiểu ngai vàng. Tuy nhiên anh đã mỉm cười với cô, đôi mắt thoáng ánh nhìn ấm áp.
“Anh trông không được khỏe, Garrick. Anh đã ốm à?”
Anh mỉm cười trước sự lo lắng của cô. “Không, cô gái, ta khỏe. Nhưng giờ em cảm thấy trong người thế nào?”
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng rên rỉ vì đau đớn. “Tôi cảm thấy nhức nhối khắp nơi giống như thể ai đó dùng một cái roi với tôi.”
Cô liếc nhìn anh nghi ngờ. “Anh đã đánh tôi trong khi tôi ngủ sao?”
Garrick cảm thấy bị xúc phạm. “Sao em có thể nghĩ như vậy? Em đã ốm nặng trong hai ngày, không nghi ngờ gì căn bệnh đó là lý do khiến em yếu ớt và đau đớn.” Anh đứng dậy và kéo chăn đắp kín cổ cô. “Những người phụ nữ đã giữ súp ấm cho đến khi em tỉnh dậy. Ta sẽ mang cho em một ít.”
Brenna thư giãn trên chiếc giường lớn khi anh rời đi. Đó là lời xin lỗi của anh ư?
Anh đã tỏ ra lo lắng nhưng anh có thực sự quan tâm không?
Cô không thể đợi đến lúc thức ăn được đưa lên. Cơn buồn ngủ lại kéo đến với cô và nhấn chìm cô vào trong bóng tối yên bình trước khi Garrick quay trở lại.
Edit: phuongxu989
Garrick trở mình liên tục trên giường, tay đấm mạnh vào gối. Dù đã cố gắng hết sức nhưng anh không thể chìm vào giấc ngủ. Những suy nghĩ quái quỷ đã có một khoảng thời gian tốt đẹp. Từng giây từng phút trôi qua và việc tự buộc tội cho chính bản thân anh càng lúc càng tăng lên.
Cuối cùng Garrick không thể nằm yên lâu hơn được nữa. Anh bật dậy khỏi giường, vơ lấy chiếc áo choàng rồi chạy vụt ra ngoài phòng. Anh nhanh chóng đốt một ngọn đuốc lớn trong đại sảnh và gắng sức chống lại cơn gió lạnh lẽo bên ngoài. Chỉ mất vài giây để tới xà lim nhỏ, Garrick vội vã lần tìm chìa khóa.
Cánh cửa cót két mở ra, anh cúi người đi vào căn phòng ẩm ướt rồi đứng thẳng đặt ngọn đuốc lên giá đỡ trên tường trước khi tiến lại gần Brenna. Cô đang ngủ trên ghế, cuộn người lại như một quả bóng, cơ thể không hề được che phủ ngay cả là bằng chiếc áo khoác nhung của cô.
Garrick nghiến chặt răng trong cơn tức giận. Đúng là ngu ngốc! Cô sẽ đối mặt với cái chết nếu cơ thể không được giữ ấm trong thời tiết này. Không nghi ngờ gì đây chính là mục đích của cô.
Anh quỳ xuống bên cạnh và lắc cô thô bạo nhưng chợt dừng lại khi cảm thấy hơi nóng đang tỏa ra ngay trên lớp áo chẽn nhung dày. Khẽ áp tay lên khuôn mặt Brenna và hít vào hơi thở buốt nhói của cô, cô đang bốc cháy với cơn sốt.
“Chúa tôi, Brenna, em đã làm cái gì vậy?”
Cô mở đôi mắt và nhìn chằm chằm vào anh bối rối. “Tại sao anh lại kêu chúa của tôi? Những vị thần ngoại đạo của anh sẽ nổi giận đó.”
“Có vấn đề gì với vị chúa ta nói đến sao?” Garrick giận dữ hỏi. “Họ là một và giống nhau, ta nghĩ vậy. Nhưng ta hỏi họ và em, tại sao em lại cố gắng để giết chết mình vậy?”
“Tôi chưa chết.” Brenna nói với một tiếng thì thầm nhẹ nhàng trước khi đôi mắt cô khép lại và chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Gương mặt Garrick tái nhợt đi. “Em sẽ như vậy nếu em không chiến đấu với điều này, Brenna. Tỉnh dậy!”
Khi không thấy cô động đậy, anh nâng cô dậy và nhanh chóng mang cô lên phòng mình. Anh đặt cô nằm trên giường và phủ kín cô bằng những tấm ga giường lông chồn ấm áp. Garrick cời thêm ngọn lửa rồi quay trở lại giường.
“Brenna, Brenna!”
Cô không tỉnh dậy. Anh lắc vai cô nhưng cô vẫn không mở mắt. Garrick bắt đầu hoảng sợ, anh không biết gì về những cơn sốt. Cần phải gọi Yarmille đến. Bà ấy biết nhiều loại thảo mộc và thuốc uống. Bà đã chữa cho Hugh khi anh còn là một cậu bé và đã chế ngự được cơn sốt dữ dội đó. Garrick rời khỏi phòng đến chỗ Erin, đánh thức ông rồi lệnh cho ông cưỡi ngựa đi tìm Yarmille nhắn người phụ nữ tới. Một giờ sau họ quay trở lại, Yarmille đóng kín cửa phòng không cho bất cứ ai vào làm phiền bà và Brenna.
Garrick đi lại không mệt mỏi trước lò sưởi ở đại sảnh. Maudya lặng lẽ mang thức ăn, nước uống cho anh nhưng anh không còn tâm trí chạm đến chúng.
Erin ngồi ở chiếc bàn quan sát cậu chủ trẻ tuổi với sự quan tâm sâu sắc. “Cô ấy là một cô gái khỏe mạnh,” Ông khích lệ. “Tôi đã từng thấy nhiều cơn sốt trong đời tôi. Đó chỉ là vấn đề làm mát cô ấy khi cô ấy nóng và giữ ấm cho cô ấy khi cô ấy lạnh.”
Garrick nhìn chằm chằm vào Erin như thể anh không tin lời người đàn ông lớn tuổi đã nói. Anh tiếp tục đi lại không quan tâm đến sự thiếu ngủ của mình. Vài giờ trôi qua và một ngày mới lại bắt đầu.
Yarmille xuất hiện ở đại sảnh, mệt mỏi và phờ phạc. Garrick nín thở khi bà nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu mà không nói gì.
Cuối cùng Garrick không thể chờ đợi lâu hơn nữa, anh cất tiếng hỏi. “Cơn sốt đã qua?”
Yarmille chầm chậm lắc đầu. “Tôi xin lỗi, Garrick. Tôi đã làm tất cả những gì tôi có thể.”
Anh tiến đến phía trước. “Bà đang nói gì vậy? Tình trạng cô ấy không khá hơn chút nào sao?”
“Cô ấy đã tốt hơn trong một lúc. Cơn sốt hạ, cô uống thuốc của tôi và ăn ít súp. Nhưng sau đó cơn sốt quay trở lại và cô ấy nôn hết tất cả mọi thứ tôi đưa. Cô ấy không thể nuốt bất cứ thứ gì và giờ tình trạng cô ấy còn xấu hơn so với trước.”
“Phải có điều gì đó mà bà có thể làm!”
“Tôi sẽ làm một lễ cúng cho cô ấy.” Yarmille đề nghị. “Đó là điều duy nhất tôi có thể. Nếu các vị chúa hài lòng, họ có thể giữ lại mạng sống cho cô ấy.”
Garrick tái nhợt người và chạy khỏi đại sảnh đến cầu thang dẫn tới phòng anh. Erin - người đã ở cùng Garrick cả ngày - rời khỏi bàn, những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt ông.
“Sức khỏe cô gái thực sự rất xấu ư?” Ông hỏi.
Yarmille nhìn ông khinh khỉnh và nói với một giọng ngạo mạn. “Đúng. Và những vị thần sẽ không giúp cô ấy. Tại sao họ phải làm thế? Cô ấy sẽ chết trước khi trời sáng.”
Và Yarmille rời khỏi đại sảnh để quay trở lại nhà mình. Một nụ cười hài lòng nở trên môi khi bà ta ra đến bên ngoài. Bà sẽ làm một lễ cúng nhưng là để đảm bảo cái chết của cô gái - mặc dù bà nghi ngờ sự giúp đỡ của những vị thần là không cần thiết. Với thứ thuốc của Yarmille và một cánh cửa ban công mở trong phòng Garrick, cái chết của cô ta chắc chắn sẽ xảy ra.
Nếu bà sớm biết sự ảnh hưởng của cô lên Garrick có thể bà đã tống khứ Brenna trước khi anh trở về và trông thấy cô. Bà đã chắc chắn rằng Garrick sẽ không giữ lại cô gái, rằng anh tránh xa cô như anh đã làm với tất cả những người khác. Tuy nhiên mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp - và bà không thể chờ đợi lâu hơn nữa…
Erin bước vào phòng Garrick và phát hiện ra cậu chủ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh giường ngủ với dáng vẻ một người đàn ông bại trận. Ngọn lửa bùng cháy trong lò sưởi nhưng căn phòng dường như lạnh hơn bao giờ hết.
“Nếu ta có thể làm lại một lần nữa thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khác, Brenna.” Garrick nói với một giọng trống rỗng. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì điều này.”
Erin di chuyển đến bên cạnh anh, gương mặt cau lại với sự lo lắng. “Cô ấy không thể nghe thấy cậu, chàng trai.”
“Cô ấy đang nói khi tôi đến căn phòng,” Garrick nói với ông. “với cử chỉ như một đứa trẻ .”
“Đúng, không nghi ngờ gì cô ấy đang hồi tưởng lại quá khứ. Tôi đã nhìn thấy những giấc ngủ sâu trước đó, nơi trò chơi ác quỷ tàn phá trí óc. Với một số người đó không phải là điều xấu nhưng với những người khác nó có thể là một địa ngục sống, nơi mà cái chết được chào đón.”
“Cô ấy không thể chết!’
“Bởi cậu yêu cô gái, đúng không Garrick?”
“Yêu ư? Tình yêu là thứ ngu ngốc!” Anh giận dữ trả lời. “Tôi sẽ không bao giờ yêu thêm một lần nào nữa.”
“Vậy thì có vấn đề gì khi cô gái chết nếu cô ấy chỉ là một nô lệ của cậu?” Erin nói một cách khôn ngoan.
“Đó chính là vấn đề!” Garrick nói dứt khoát, sau đó tất cả sự giận dữ đột ngột rời khỏi anh. “Bên cạnh đó, cô ấy quá cứng đầu để có thể chết.”
“Tôi cầu nguyện là cậu đúng, chàng trai.” Erin đáp. “Bản thân tôi, tôi sẽ không đưa ra ý kiến gì về lời nói của Yarmille. Luôn luôn có một cơ hội với sự giúp đỡ của chúa.”
Brenna ngồi trong lòng cha mình, bàn tay bé nhỏ nắm chặt thanh kiếm mới gắn những viên đá quý lấp lánh. “Cha, con đã cảm ơn cha rồi ư? Ồ, nhưng con muốn cảm ơn cha lần nữa! Thanh kiếm của con, được làm đặc biệt dành cho con. Con không thể đòi hỏi điều gì tốt hơn món quà này!”
“Không ngay cả một chiếc áo dài đẹp hay một món đồ nữ trang ưa thích? Mẹ con thích những thứ đó.”
Brenna làm mặt. “Chúng chỉ dành cho những cô gái. Những cô gái ngớ ngẩn và hay khóc lóc. Con không bao giờ khóc!”
Alane đẩy Brenna vào bồn tắm bốc hơi nghi ngút. Nước nóng bỏng. Hơi nước mù mịt trong phòng tạo thành một màn sương trắng che kín tầm nhìn của Alane.
“Cha của cô sẽ nói gì nếu biết cô đánh nhau với những cậu bé trong làng, mà còn không ít hơn trong bùn đất?”
“Cha sẽ tự hào về tôi. Tôi chiến thắng, đúng không? Mắt Ian bầm tím còn môi Doyle thì sưng lên.”
“Chúng để cô thắng chỉ bởi vì cô là con gái quý ngài Angus.”
“Tôi không phải con gái. Không phải! Và tôi chiến thắng một cách công bằng. Giờ thì để tôi ra khỏi bồn tắm trước khi tôi bị luộc cho đến chết!’
“Cô phải sạch sẽ và xinh xắn, tiểu thư Brenna.”
“Nhưng nước quá nóng. Tại sao nó lại nóng vậy?”
Khuôn mặt quỷ quái của mẹ kế Brenna xuất hiện sau màn hơi nước. “Brenna, mày là một điều nhục nhã đối với cha mày. Khi nào mày sẽ học cách để trở thành một quý cô đây?’
“Tôi không cần phải làm theo những gì bà nói. Bà không phải mẹ tôi!”
Alane thổi bay màn hơi nước. “Bà ấy giờ là mẹ cô, Brenna.”
“Không, không Alane. Tôi ghét người đàn bà góa này cũng như con gái bà ta. Tại sao cha lại kết hôn với bà ta chứ? Cordelia luôn luôn trêu trọc tôi. Và mụ góa phụ này không khác gì một mụ phù thủy.”
“Cô phải thể hiện rằng cô tôn trọng họ.”
“Tại sao phải thế? Họ cũng ghét tôi. Cả hai bọn họ đều ghen tỵ với tôi.”
“Có thể họ không có đủ lòng nhân ái trong trái tim mình, Brenna, nhưng cô thì có. Chính vì vậy cô chào đón họ ở đây.”
Brenna sửa lại một cách đúng đắn hơn. “Phải, tôi cần làm vậy nhưng tôi không thích điều đó.”
Tuyết bắt đầu rơi tựa như một chiếc khăn dày nặng nề bao phủ mảnh đất băng giá. Brenna chạy qua hồ nước đóng băng, trơn và trượt. Cô ra hiệu với Cordelia, người đang đứng cạnh một cái cây, choàng một chiếc áo choàng màu bạc với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa tương phản màu tuyết trắng.
“Thật hổ thẹn, Brenna. Một thiếu nữ lại hành động như một đứa trẻ. Băng sẽ vỡ và cô sẽ rơi xuống. Sau đó cô sẽ làm thế nào?”
Băng rạn nứt với một âm thanh chói tai khiến Brenna đổ nhào vào mặt nước lạnh giá tối đen. Cô bắt đầu không thể kiểm soát bản thân, hai tay tê cóng vì lạnh và cô không thể quay trở lại phía trên mặt băng rắn chắc.
“Giúp tôi, Cordelia. Tôi lạnh.”
“Tôi đã cảnh báo là cô sẽ bị rơi xuống.”
“Delia, làm ơn giúp tôi ra khỏi đây. Nước rất lạnh. Nó làm tôi đau, đau lắm.”
“Cô cũng sẽ đau khi chồng cô lần đầu tiên chạm vào cô. Sau đó cô mới biết đau dớn thực sự là như thế nào.”
“Tôi đã trông thấy một đôi trong làng. Nó không kinh khủng như cô nói, Delia.”
“Hãy chờ xem. Chẳng bao lâu nữa chồng tương lai của cô sẽ đến. Và cô sẽ phải chịu đựng những đau đớn sau đó.”
“Tôi sẽ không cưới một Viking. Tôi sẽ không kết hôn với đàn ông. Tôi không thể tránh xa những người cầu hôn giàu có 20 tuổi ư?”
“Cô sẽ kết hôn, Brenna. Cha cô đã đưa ra lời hứa của mình.”
Linnet xuất hiện từ đằng xa, bà di chuyển chầm chậm về phía Brenna với dáng vẻ ưu sầu. Cuối cùng người phụ nữ đến bên cạnh, gương mặt mệt mỏi buồn bã, bà kéo Brenna ra khỏi mặt nước đóng băng và bắt đầu quấn khăn choàng quanh vai Brenna cho đến khi cô gái cảm thấy như thể cô nghẹt thở trong hơi ấm.
“Angus đã chết, Brenna.”
“Không!” Brenna hét lên đau đớn. “Cha con không thể chết! Không thể!”
Không khí tang thương bao trùm cả ngôi làng. Angus đã yên nghỉ. Sáng sớm, mặt trời chưa lên nhưng dường như vẫn nóng khủng khiếp.
“Những người Viking đang đến, tiểu thư Brenna.”
“Wyndham! Đây là cách những đồng hương của ông đến đón cô dâu? Tấn công và giết chóc? Alane, không! Bà cũng đã phải chết! Con không thể giúp cô, cô Linnnet. Ông ta đã làm gãy thanh kiếm của con. Con không thể giúp bất cứ ai. Con sẽ giết chết ông ta bởi những gì ông ta đã làm với những người của con, con thề!”
“Ta là Heloise, vợ của Anselm. Cô sẽ được đưa cho con trai ta Garrick.”
“Tôi sẽ không thừa nhận!’
“Dường như ta đã tìm thấy cách để thuần hóa cô, cô gái?”
“Anh ta sẽ chiếm đoạt tôi. Chúa ơi, tôi sẽ chịu đựng như thế nào nỗi đau Cordelia nói? Đau ở đâu? Cordelia đã nói dối! Cô ta khiến tôi thấy sợ hãi người đàn ông Viking này khi sự thực tôi không cần phải như vậy. Nhưng mọi chuyện thật tuyệt. Anh ấy thật tuyệt vời. Cơ thể cường tráng ẩn chứa quá nhiều quyền lực và sức mạnh. Anh ấy khiến tôi quên rằng tôi ghét anh, anh ấy khiến ý định của tôi là của riêng anh ấy.”
Tiếng cười vọng lại từ xa. Cordelia và Yarmille đang cười. Anselm và Hugh cũng đang cười.
“Anh ta là một kẻ hung bạo! Anh ta không quan tâm tôi. Làm thế nào anh ta có thể lăng nhục tôi trước mặt khách khứa? Bây giờ tôi tự do với anh ta, anh ta sẽ không bao giờ tìm thấy tôi. Tôi không thể ở với anh ta lâu hơn, không khi động chạm của anh ta vào tôi thật ngọt ngào.”
Những lưỡi kiếm va chạm vào nhau, những tiếng ồn chát chúa làm đau tai cô, cuối cùng Brenna thét lên.
“Tôi không thể giết anh, Garrick, thậm chí vì sự tự do của tôi. Tôi không biết vì sao nhưng ý nghĩ anh chết khiến tôi cảm thấy đau đớn.”
Brenna run lên. “Tôi rất lạnh. Tôi ốm và thậm chí anh không biết điều đó. Anh sẽ hối hận khi phát hiện ra tôi đã chết. Làm thế nào anh có thể đối xử vậy với tôi sau khi tôi cứu sống anh? Tôi lạnh, rất lạnh.”
“Yarmille, đóng cửa lại trước khi… trước khi…”
Brenna trôi bồng bềnh trên hồ nước ấm áp, đôi mắt khép lại để chào đón ánh nắng. Không một cái nhíu mày lo lắng, không một suy nghĩ xáo trộn sự bình yên, chỉ lơ lửng nhẹ nhàng giữa làn nước ấm phảng phất hương thơm tự nhiên.
Cô thức dậy và hồ nước ấm áp được thay thế bằng chiếc giường ngủ êm ái, chiếc giường hiếm khi khó chịu bởi vài lý do nào đó. Brenna chớp mắt vài lần trước khi nhận ra đây là phòng của Garrick, cô quay đầu lại để phát hiện ra anh đang ngồi cạnh giường - phờ phạc và lôi thôi - trong một chiếc ghế kiểu ngai vàng. Tuy nhiên anh đã mỉm cười với cô, đôi mắt thoáng ánh nhìn ấm áp.
“Anh trông không được khỏe, Garrick. Anh đã ốm à?”
Anh mỉm cười trước sự lo lắng của cô. “Không, cô gái, ta khỏe. Nhưng giờ em cảm thấy trong người thế nào?”
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng rên rỉ vì đau đớn. “Tôi cảm thấy nhức nhối khắp nơi giống như thể ai đó dùng một cái roi với tôi.”
Cô liếc nhìn anh nghi ngờ. “Anh đã đánh tôi trong khi tôi ngủ sao?”
Garrick cảm thấy bị xúc phạm. “Sao em có thể nghĩ như vậy? Em đã ốm nặng trong hai ngày, không nghi ngờ gì căn bệnh đó là lý do khiến em yếu ớt và đau đớn.” Anh đứng dậy và kéo chăn đắp kín cổ cô. “Những người phụ nữ đã giữ súp ấm cho đến khi em tỉnh dậy. Ta sẽ mang cho em một ít.”
Brenna thư giãn trên chiếc giường lớn khi anh rời đi. Đó là lời xin lỗi của anh ư?
Anh đã tỏ ra lo lắng nhưng anh có thực sự quan tâm không?
Cô không thể đợi đến lúc thức ăn được đưa lên. Cơn buồn ngủ lại kéo đến với cô và nhấn chìm cô vào trong bóng tối yên bình trước khi Garrick quay trở lại.
Tác giả :
Johanna Lindsey