Father (Phụ)
Chương 81: Ngoại truyện: Cổ tích
Quốc vương thở ngắn than dài lên đường đến nước láng giềng.
Con hắn bỏ nhà ra đi, mấy tháng sau truyền đến tin tức, lại là một tấm thiệp cưới đến từ nước láng giềng, trên đó nghiêm trang viết tên con hắn, mà đối tượng kết hôn của con hắn lại chính là —— hoàng tử nước láng giềng?
Nei Bog lật qua lật lại tấm thiệp nhìn mấy lần, mới có thể tin mình không nhìn nhầm. Hắn cảm thấy mình đã già rồi, thời đại này đã văn minh tiến bộ đến mức cho phép hai hoàng tử đám cưới. Thân là gia trưởng một bên, Nei Bog phải đến tham dự hôn lễ vượt thời đại đó, lúc hắn đưa tấm thiệp mời này cho vợ, mặt hoàng hậu biến sắc lạ thường.
“Ta không đi!”
Nei Bog biết vợ sau của mình và con trai vợ trước chung sống với nhau không tốt lắm, nên hắn vô cùng ân cần tỏ vẻ lượng thứ.
Thế là quốc vương một thân một mình đi đến nước láng giềng. Nei Bog cũng không biết sau khi hắn rời khỏi, hoàng hậu trở lại phòng nghiến răng nghiến lợi với một cái thủy tinh thể. “Thằng khốn con đó không phải bị ta hại chết rồi sao?”
Emerson trong thủy tinh thể liếc nhìn hoàng hậu, lóe ra tia sáng màu lam, ngữ khí lãnh đạm châm biếm. “À, nó sống lại. Không thể không nói, nó may mắn hơn cô ngàn vạn lần.”
Hoàng hậu Lanna hận không thể đập vỡ thủy tinh thể đối diện, nàng giận chó đánh mèo lên cái người mập mạp kế bên. “Còn ngươi nữa! Lúc trước không phải bảo ngươi dẫn nó vào rừng rậm làm thịt hay sao? Lại dám dùng tim gan giả lừa ta!”
Cái mặt mập mạp của Selim là dễ lấy lòng người ta, lão giơ ngón tay lên như nhạc trưởng. “Không không không, ta quả thật đem tim gan nó về ——”
“Câm miệng!” Lanna hồng hộc hít khí, bộ ngực cao ngất phập phồng lên xuống, trong ánh mắt màu lam toàn là lửa giận.
***Alice’s Land***
Sau một ngày một đêm gấp rút lên đường, Nei Bog rốt cuộc đến được nước láng giềng. Cả vương quốc tưng bừng nhộn nhịp, đang tổ chức một hôn lễ long trọng. Nei Bog thậm chí bắt đầu bội phục quốc vương nước láng giềng, con mình muốn kết hôn với người cùng giới, lại vẫn có thể bình tĩnh sắp xếp hôn lễ long trọng cỡ này.
Lúc Nei Bog đi vào tiệc cưới, đập thẳng vào mặt chính là vẻ mặt chán chường khó nói bằng lời của con trai hắn.
“Pa… pa…?”
“Behemoth.” Nei Bog vốn định an ủi đứa con trai sắp trở thành “cô dâu”, nhưng người nam bên cạnh Behemoth thu hút sự chú ý của hắn. Nhìn trang phục của người nọ, dễ nhận ra đây là nhân vật chính thứ hai của lễ cưới này, không biết sao cũng là vẻ mặt chán chường khó nói bằng lời giống như Behemoth.
Quốc vương lộ ra nụ cười hòa nhã. “Vị này chính là Amis sao, hai người thật sự trời sinh một cặp.”
Nei Bog trên đường đi đã nghĩ thông, hắn vẫn rất hổ thẹn với vợ Aisha đã mất, nếu con trai thích đàn ông, vậy cứ cho chúng nó ở cùng nhau đi. Đi đến một bước này, đám trẻ quả thật cũng không dễ dàng gì, thân là cha, hắn nên chúc mừng hai đứa chứ không phải phản đối. Vừa nghĩ như vậy, Nei Bog nháy mắt liền bị chính mình thuyết phục.
Nghe thấy lời quốc vương, vẻ mặt hai vị hoàng tử có nháy mắt trở nên vặn vẹo. Behemoth mấp máy môi, trong mắt hiện lên một chút do dự, cuối cùng vẫn nói ra.
“Vậy… Có… Papa, con muốn giới thiệu cho ngài bảy… người…”
“Ai?”
“Là… Ân nhân cứu mạng của con…” Behemoth sắc mặt trắng xanh âm thanh run rẩy nói tiếp. “Sau khi rời khỏi nhà, con mất… mất phương hướng lạc đường trong rừng rậm… Sau đó, sau đó thì được họ cứu…”
“Vậy ta phải đi cảm ơn bọn họ.” Nei Bog nói. “Họ ở đâu?”
“Họ hình như phân tán ra… Con chỉ thấy một người…”
Behemoth cứng ngắc vươn tay chỉ về một hướng, Nei Bog nhìn theo, sau đó trông thấy một bóng hình bé nhỏ. Bóng người kia cao chừng một mét, xem vóc dáng thì chắc là một đứa trẻ.
“Đó là… là Wrath.” Behemoth nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. “Papa… Ngài qua đi, con… con không qua…”
Nei Bog có chút nghi hoặc, nhưng vẫn quyết định tiến lên chào hỏi. Hắn đến chỗ bóng hình nhỏ bé kia, dường như nhận thấy Nei Bog tiếp cận, đứa trẻ xoay người lại —— tóc trắng dài đến đầu gối, khuôn mặt thanh tú trắng tinh không chút biểu cảm, con ngươi đen nhìn thẳng về phía bên này.
“Xin chào…” Nei Bog cẩn thận chào hỏi.
Đứa trẻ như được khắc từ băng phát ra một mùi vị người lạ chớ gần, lại bất ngờ không làm Nei Bog cảm thấy bài xích. Nei Bog không xác định hắn có phải đã thấy trong mắt đứa trẻ tên là “Wrath” này hiện lên một mảnh màu đỏ hay không.
“Ta là Nei Bog, là phụ thân của Behemoth.”
“……”
“Ngươi là Wrath… Phải không?”
“……”
“Cám ơn ngươi đã cứu con trai ta.”
“……”
Nei Bog mấy lần đánh tiếng với đứa trẻ, nhưng nó không hề đáp lại, chỉ chằm chằm nhìn thẳng vào Nei Bog. Nei Bog bắt đầu cảm thấy bế tắc, hắn tình cờ lướt mắt thấy một bóng hình nhỏ bé khác, mắt quốc vương sáng lên, hắn cúi đầu hỏi. “Đó là đồng bạn của ngươi sao?”
Wrath rốt cuộc có phản ứng, nó liếc phía xa, gật đầu vô cùng nhẹ.
Quốc vương vội vã đi về phía bên kia, sau khi thấy rõ bộ dạng đứa trẻ nọ, Nei Bog kinh ngạc dừng tại chỗ.
Đó quả thật là phiên bản hồi nhỏ của Behemoth!
Đứa trẻ tóc xám xù xù, ngay lúc nhìn thấy Nei Bog, nó chớp chớp mắt xám, lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ trong sáng ngây thơ. “Ah, là papa, còn Wrath.”
Nei Bog có chút xuất thần. “Behemoth…”
“Papa, ta là Envy mà.” Đứa trẻ tóc xám cười tươi khờ dại, đáy mắt lại là một mảnh âm u.
Không biết là vì bộ dạng quen thuộc kia hay vì ngữ khí của đối phương quá mức tự nhiên, mà ở khoảnh khắc đầu tiên Nei Bog không thể nhận thấy vấn đề trong cách gọi của đứa trẻ. Envy vô cùng khéo léo chuyển đề tài. “Đang tìm những người khác sao? Ta dẫn ngươi đi nhé!”
Envy kéo quốc vương đi về phía trước, Wrath trầm lặng theo sát một bên. Họ rẽ ở một góc, đập vào tầm mắt chính là hai bóng hình nhỏ bé giống nhau như đúc —— quả thật giống nhau như đúc, miếng bịt mắt trắng một trái một phải che khuất con mắt, cặp song sinh tựa ảnh và vật hai bên mặt kính phản chiếu bóng trong mắt Nei Bog.
Đứa trẻ bên trái nghiêng nghiêng đầu. “Turtle thấy Wrath.”
Đứa trẻ bên phải nghiêng nghiêng đầu. “Dove thấy Wrath.”
Chúng cùng cong mắt lên. “Còn vật sở hữu của Greed nữa.”
Vật sở hữu? Nei Bog căn bản chưa kịp hỏi đã bị Envy cắt ngang. “Ta muốn dẫn papa đi tìm những người khác, cùng đi không?”
Cặp song sinh đồng thời gật đầu, đồng bộ đến mức không chút khác biệt. “Được.”
Cặp song sinh tóc màu lam nhạt một trái một phải theo sát phía sau Nei Bog, vươn tay níu góc áo bào viền lông trắng của quốc vương, như thú con theo sát. Nei Bog phát hiện họ chính là đi về hướng bàn ăn, lúc này Envy phía trước mỉm cười nói. “Gluttony chắc chắn là ở đó.”
“Đúng vậy.” Âm thanh của cặp song sinh trùng khít như một người đang nói chuyện.
Nei Bog lập tức nhìn thấy đứa trẻ được gọi là “Gluttony”: Trên bàn ăn không thấy được đầu cuối, đứa trẻ tóc tím mắt vàng một tay kéo con thỏ của mình, một tay cầm bánh ngọt cắn gặm. Phía sau nó còn một đứa trẻ tóc vàng kim đẩy đẩy mắt kính giống như bó tay hết cách, lấy đĩa ăn qua đặt xuống.
Envy không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước tựa như căn bản không thấy bọn họ. Lúc này, đứa trẻ tóc tím nháy mắt như ngửi được mùi, nó ngẩng đầu nhìn qua, đồng tử dã thú màu vàng hưng phấn đến độ tỏa sáng.
“Nah nah~ Là đồ ăn mà~ Là đồ ăn của Gluttony đi tới~”
Nei Bog không biết “đồ ăn” trong miệng đối phương rốt cuộc là chỉ cái gì, thoạt nhìn chắc là đang nói… hắn?
“Chào ngài.” Đứa trẻ tóc vàng kim chạy đến, mắt cười híp khiến người ta căn bản không nhìn ra hoạt động trong nội tâm nó. “Xin đừng để ý! Lần đầu gặp mặt, ta là Pride.”
Envy cố ý vô tình che ở trước mặt Nei Bog. “Sloth và Lust đâu?”
Pride đẩy đẩy mắt kính, dường như có những tia u tối lóe lên trong nháy mắt mắt kính phản quang. Sau đó đứa trẻ tóc vàng chỉ về một hướng. “Họ ở bên kia.”
Envy kéo Nei Bog đi, Gluttony không chút lưu luyến bỏ đồ ăn xuống, bám theo món ngon tối thượng của mình. Đầu óc Nei Bog hỗn loạn một mảnh, đám nhóc choai choai trước mắt chính là người đã cứu Behemoth…?
Đám trẻ đồng thời dừng bước, Nei Bog suýt nữa không kịp thu chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỗ đó là một quan tài thủy tinh to lớn, một đứa trẻ tóc đen nhắm mắt ngồi trên quan tài thủy tinh, như một con búp bê tinh xảo đang say ngủ. Bên chân nó có một đứa trẻ tóc bạc đang dùng mắt lam lóng lánh của mình nhìn qua, khuôn mặt xinh đẹp mang sự dụ dỗ khó nói bằng lời.
“Ta dẫn papa đến rồi.” Envy nói.
“Papa à…” Đứa trẻ tóc bạc nhìn lên quốc vương. “Vậy ta gọi ngươi là father nhé.”
Đứa trẻ tóc bạc cong mắt lên, nốt ruồi bên khóe mắt quyến rũ tất cả mọi thứ.
“Father yêu dấu, ta muốn làm tình cùng ngươi!”
Nei Bog… Nei Bog hóa ngốc tại chỗ, hắn trừng trừng nhìn đứa trẻ chỉ cao tới eo hắn, giọng nói khô khốc. “Ngươi… Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ…”
“Ý của father là, nếu ta không phải một đứa trẻ thì được phải không?” Đứa bé tóc bạc cười đến đầy mặt ngọt ngào. “Father, cùng ta làm tình đi, ta không phải một đứa trẻ đâu!”
“Lust.” Trên quan tài thủy tinh truyền đến tiếng nói đạm nhạt.
Đứa trẻ tóc bạc được gọi là “Lust” ngoan ngoãn lùi sang một bên, đứa trẻ tóc đen trên quan tài thủy tinh nhấc lông mi thật dài của mình lên, lộ ra hai con ngươi màu đỏ sậm.
Nei Bog không biết sao lại cảm thấy một sự cưỡng ép, hắn cẩn trọng hỏi. “Ngươi là… Sloth?”
Đứa trẻ bóng tối nhắm mắt lại rồi mở ra, trong sắc đỏ tươi là một mảnh óng ánh.
“Là ta, ta là Sloth.”
“Ta là Nei Bog, là phụ thân của Behemoth.” Quốc vương biểu đạt lòng biết ơn của hắn. “Cảm ơn các ngươi đã cứu con trai ta.”
Sloth khép hờ hàng mi, giọng nói biếng nhác mà tùy tiện.
“Không cần cảm ơn, đây là một cuộc giao dịch.”
Nei Bog ngây ngẩn cả người.
“Có một ngày~ Pride nhặt về một xác chết~ Nah nah~ Cái xác kia làn da trắng bệch như sắc tuyết, nội tạng màu đỏ chảy ra như táo ngọt nhất mùa thu~ Ở khoang bụng khoét rỗng còn lại một lỗ trống đen ngòm như hắc mộc.” Gluttony cười khanh khách. “Xác chết bị cắt rời kia nói rằng, hắn tên là “Bạch Tuyết”~”
Tay chân Nei Bog lạnh ngắt, “Bạch Tuyết” là biệt danh mà Aisha để lại cho Behemoth.
“Bạch Tuyết nói, hắn muốn sống. Thất nguyên tội nói, hắn phải trả một cái giá.”
Đứa trẻ tóc tím ngâm nga, âm cuối du dương uyển chuyển.
“Sloth nói, nó muốn gối ôm có thể làm nó ngủ ngon. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại cái đầu bị nghiền nát.”
“Gluttony nói, nó muốn đồ ăn có thể làm nó ăn no. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép vào nội tạng bị khoét ra.”
“Lust nói, nó muốn bạn giường có thể làm nó hài lòng. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại cái cổ bị vặn gãy.”
“Greed nói, nó muốn của cải có thể làm nó thỏa mãn. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại tay phải bị tháo rời.”
“Pride nói, nó muốn đồ chơi có thể làm nó vui vẻ. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại tay trái bị tháo rời.”
“Envy nói, nó muốn thứ quý báu nhất của Bạch Tuyết. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại chân phải bị tháo rời.”
“Wrath nói, nó muốn một vật có thể làm nó bình tâm. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại chân trái bị tháo rời.”
Âm thanh đáng yêu của Gluttony chập chờn trong gió, phát ra rét lạnh trùng trùng.
“Bạch Tuyết nói: Ta cho các ngươi phụ thân của ta.”
“Sloth tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép cái đầu bị nghiền nát của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc đen khép hờ mắt, lười biếng nhìn chăm chăm quốc vương ngây ra như phỗng.
“Gluttony tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép nội tạng bị khoét ra của Bạch Tuyết vào.”
Đứa trẻ tóc tím ôm con thỏ của nó, tiếp tục ngọt ngào ngâm nga.
“Lust tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép cái cổ bị vặn gãy của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc bạc liếm liếm miệng, cười hút hồn người.
“Greed tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép tay phải bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Cặp song sinh tóc lam bé bỏng níu góc áo bào quốc vương, mắt tím ướt át nhìn hắn.
“Pride tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép tay trái bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc vàng cười híp mắt đứng phía sau, đẩy đẩy mắt kính.
“Envy tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép chân phải bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc xám lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu, vô cùng vô tội.
“Wrath tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép chân trái bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc trắng mặt không đổi sắc lặng im canh giữ một bên, trong nháy mắt nhìn quốc vương, mắt từ đen hóa đỏ.
“Chúng ta đều rất hài lòng, giao dịch đạt thành, thế là chúng ta phục sinh Bạch Tuyết.” Thất nguyên tội thì thầm. “Cho nên, hiện tại ngươi là của chúng ta.”
Nei Bog hít một hơi, hắn hỗn loạn nhìn xung quanh, muốn tìm con hắn hỏi rõ mọi chuyện. Quốc vương cảm thấy sợ hãi, nhiều hơn nữa chính là không biết phải làm sao, đối với những đứa trẻ đẹp đến mức không giống con người này, Nei Bog cảm thấy hắn sắp bị cắn nuốt ——
Một lực mềm dịu mà không mất đi cường thế nâng cằm quốc vương lên, Nei Bog bị bắt đối diện một đôi con ngươi đỏ thắm.
Sloth đứng trên quan tài thủy tinh, hơi cúi đầu lấy tay vuốt nhẹ mặt Nei Bog.
“Phụ thân, hoan nghênh tiến vào chuyện cổ tích.”
Nó cúi người, hôn xuống.
Trên hôn lễ, trong tiếng chúc phúc của người dân toàn vương quốc, hoàng tử và Bạch Tuyết hạnh phúc sống cùng nhau mãi mãi. Ngoài tường thành, giòi bọ bò đầy thi thể hoàng hậu.
Sâu trong rừng rậm có một căn nhà nhỏ xinh xinh, trong đó có bảy cái giường be bé nho nhỏ, lúc này được ghép lại với nhau.
“Ưm… Đừng…”
Trên giường truyền ra tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt đánh trống ngực, hai mắt Nei Bog đã ướt đẫm, hắn lúc này bị thất nguyên tội ấn xuống giường, cặp song sinh Greed một trái một phải mút đầu vú hắn; Wrath nâng chân hắn lên, từ đầu ngón chân hôn lên; Pride xòe tay tùy ý vò nắn mông hắn; Lust cầm bộ phận đứng thẳng của hắn, ngón tay dài nhọn liên tục ma sát đỉnh; Gluttony liếm phía sau hắn, đầu lưỡi mềm mại liên tục cọ rửa huyệt khẩu. Nei Bog khó có thể chịu đựng ngửa đầu gian nan thở dốc, Envy bên cạnh nhìn thấy chỗ hở liền tới gần bắt đầu cắn gặm yết hầu mẫn cảm nhất của hắn.
Điểm mẫn cảm trên dưới toàn thân đều bị các nguyên tội nắm giữ, Nei Bog bị đùa đến mức hoàn toàn không thể suy nghĩ, sa vào trong biển dục. Sloth tựa ở đầu giường, thấy Nei Bog lâm vào cao trào mà thất thần, nó vươn qua liếm liếm khóe mắt ướt át của người nam. Thấy Sloth gia nhập, các nguyên tội khác tự động tránh ra —— không nguyên tội nào dám cùng kẻ thống trị kia dùng chung Cha của họ.
Sloth kéo căng huyệt khẩu đã bị liếm đến mức trơn mềm lạ thường, đưa chính mình tiến vào.
“Ah…”
Quốc vương làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao kết cục của hắn lại là như vậy?
** Phụ by Đồi***
Bạch Tuyết và hoàng tử hạnh phúc sống cùng nhau.
Thất nguyên tội và Cha vĩnh viễn ở trong rừng rậm.
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích, không phải sao?
THE END
Con hắn bỏ nhà ra đi, mấy tháng sau truyền đến tin tức, lại là một tấm thiệp cưới đến từ nước láng giềng, trên đó nghiêm trang viết tên con hắn, mà đối tượng kết hôn của con hắn lại chính là —— hoàng tử nước láng giềng?
Nei Bog lật qua lật lại tấm thiệp nhìn mấy lần, mới có thể tin mình không nhìn nhầm. Hắn cảm thấy mình đã già rồi, thời đại này đã văn minh tiến bộ đến mức cho phép hai hoàng tử đám cưới. Thân là gia trưởng một bên, Nei Bog phải đến tham dự hôn lễ vượt thời đại đó, lúc hắn đưa tấm thiệp mời này cho vợ, mặt hoàng hậu biến sắc lạ thường.
“Ta không đi!”
Nei Bog biết vợ sau của mình và con trai vợ trước chung sống với nhau không tốt lắm, nên hắn vô cùng ân cần tỏ vẻ lượng thứ.
Thế là quốc vương một thân một mình đi đến nước láng giềng. Nei Bog cũng không biết sau khi hắn rời khỏi, hoàng hậu trở lại phòng nghiến răng nghiến lợi với một cái thủy tinh thể. “Thằng khốn con đó không phải bị ta hại chết rồi sao?”
Emerson trong thủy tinh thể liếc nhìn hoàng hậu, lóe ra tia sáng màu lam, ngữ khí lãnh đạm châm biếm. “À, nó sống lại. Không thể không nói, nó may mắn hơn cô ngàn vạn lần.”
Hoàng hậu Lanna hận không thể đập vỡ thủy tinh thể đối diện, nàng giận chó đánh mèo lên cái người mập mạp kế bên. “Còn ngươi nữa! Lúc trước không phải bảo ngươi dẫn nó vào rừng rậm làm thịt hay sao? Lại dám dùng tim gan giả lừa ta!”
Cái mặt mập mạp của Selim là dễ lấy lòng người ta, lão giơ ngón tay lên như nhạc trưởng. “Không không không, ta quả thật đem tim gan nó về ——”
“Câm miệng!” Lanna hồng hộc hít khí, bộ ngực cao ngất phập phồng lên xuống, trong ánh mắt màu lam toàn là lửa giận.
***Alice’s Land***
Sau một ngày một đêm gấp rút lên đường, Nei Bog rốt cuộc đến được nước láng giềng. Cả vương quốc tưng bừng nhộn nhịp, đang tổ chức một hôn lễ long trọng. Nei Bog thậm chí bắt đầu bội phục quốc vương nước láng giềng, con mình muốn kết hôn với người cùng giới, lại vẫn có thể bình tĩnh sắp xếp hôn lễ long trọng cỡ này.
Lúc Nei Bog đi vào tiệc cưới, đập thẳng vào mặt chính là vẻ mặt chán chường khó nói bằng lời của con trai hắn.
“Pa… pa…?”
“Behemoth.” Nei Bog vốn định an ủi đứa con trai sắp trở thành “cô dâu”, nhưng người nam bên cạnh Behemoth thu hút sự chú ý của hắn. Nhìn trang phục của người nọ, dễ nhận ra đây là nhân vật chính thứ hai của lễ cưới này, không biết sao cũng là vẻ mặt chán chường khó nói bằng lời giống như Behemoth.
Quốc vương lộ ra nụ cười hòa nhã. “Vị này chính là Amis sao, hai người thật sự trời sinh một cặp.”
Nei Bog trên đường đi đã nghĩ thông, hắn vẫn rất hổ thẹn với vợ Aisha đã mất, nếu con trai thích đàn ông, vậy cứ cho chúng nó ở cùng nhau đi. Đi đến một bước này, đám trẻ quả thật cũng không dễ dàng gì, thân là cha, hắn nên chúc mừng hai đứa chứ không phải phản đối. Vừa nghĩ như vậy, Nei Bog nháy mắt liền bị chính mình thuyết phục.
Nghe thấy lời quốc vương, vẻ mặt hai vị hoàng tử có nháy mắt trở nên vặn vẹo. Behemoth mấp máy môi, trong mắt hiện lên một chút do dự, cuối cùng vẫn nói ra.
“Vậy… Có… Papa, con muốn giới thiệu cho ngài bảy… người…”
“Ai?”
“Là… Ân nhân cứu mạng của con…” Behemoth sắc mặt trắng xanh âm thanh run rẩy nói tiếp. “Sau khi rời khỏi nhà, con mất… mất phương hướng lạc đường trong rừng rậm… Sau đó, sau đó thì được họ cứu…”
“Vậy ta phải đi cảm ơn bọn họ.” Nei Bog nói. “Họ ở đâu?”
“Họ hình như phân tán ra… Con chỉ thấy một người…”
Behemoth cứng ngắc vươn tay chỉ về một hướng, Nei Bog nhìn theo, sau đó trông thấy một bóng hình bé nhỏ. Bóng người kia cao chừng một mét, xem vóc dáng thì chắc là một đứa trẻ.
“Đó là… là Wrath.” Behemoth nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. “Papa… Ngài qua đi, con… con không qua…”
Nei Bog có chút nghi hoặc, nhưng vẫn quyết định tiến lên chào hỏi. Hắn đến chỗ bóng hình nhỏ bé kia, dường như nhận thấy Nei Bog tiếp cận, đứa trẻ xoay người lại —— tóc trắng dài đến đầu gối, khuôn mặt thanh tú trắng tinh không chút biểu cảm, con ngươi đen nhìn thẳng về phía bên này.
“Xin chào…” Nei Bog cẩn thận chào hỏi.
Đứa trẻ như được khắc từ băng phát ra một mùi vị người lạ chớ gần, lại bất ngờ không làm Nei Bog cảm thấy bài xích. Nei Bog không xác định hắn có phải đã thấy trong mắt đứa trẻ tên là “Wrath” này hiện lên một mảnh màu đỏ hay không.
“Ta là Nei Bog, là phụ thân của Behemoth.”
“……”
“Ngươi là Wrath… Phải không?”
“……”
“Cám ơn ngươi đã cứu con trai ta.”
“……”
Nei Bog mấy lần đánh tiếng với đứa trẻ, nhưng nó không hề đáp lại, chỉ chằm chằm nhìn thẳng vào Nei Bog. Nei Bog bắt đầu cảm thấy bế tắc, hắn tình cờ lướt mắt thấy một bóng hình nhỏ bé khác, mắt quốc vương sáng lên, hắn cúi đầu hỏi. “Đó là đồng bạn của ngươi sao?”
Wrath rốt cuộc có phản ứng, nó liếc phía xa, gật đầu vô cùng nhẹ.
Quốc vương vội vã đi về phía bên kia, sau khi thấy rõ bộ dạng đứa trẻ nọ, Nei Bog kinh ngạc dừng tại chỗ.
Đó quả thật là phiên bản hồi nhỏ của Behemoth!
Đứa trẻ tóc xám xù xù, ngay lúc nhìn thấy Nei Bog, nó chớp chớp mắt xám, lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ trong sáng ngây thơ. “Ah, là papa, còn Wrath.”
Nei Bog có chút xuất thần. “Behemoth…”
“Papa, ta là Envy mà.” Đứa trẻ tóc xám cười tươi khờ dại, đáy mắt lại là một mảnh âm u.
Không biết là vì bộ dạng quen thuộc kia hay vì ngữ khí của đối phương quá mức tự nhiên, mà ở khoảnh khắc đầu tiên Nei Bog không thể nhận thấy vấn đề trong cách gọi của đứa trẻ. Envy vô cùng khéo léo chuyển đề tài. “Đang tìm những người khác sao? Ta dẫn ngươi đi nhé!”
Envy kéo quốc vương đi về phía trước, Wrath trầm lặng theo sát một bên. Họ rẽ ở một góc, đập vào tầm mắt chính là hai bóng hình nhỏ bé giống nhau như đúc —— quả thật giống nhau như đúc, miếng bịt mắt trắng một trái một phải che khuất con mắt, cặp song sinh tựa ảnh và vật hai bên mặt kính phản chiếu bóng trong mắt Nei Bog.
Đứa trẻ bên trái nghiêng nghiêng đầu. “Turtle thấy Wrath.”
Đứa trẻ bên phải nghiêng nghiêng đầu. “Dove thấy Wrath.”
Chúng cùng cong mắt lên. “Còn vật sở hữu của Greed nữa.”
Vật sở hữu? Nei Bog căn bản chưa kịp hỏi đã bị Envy cắt ngang. “Ta muốn dẫn papa đi tìm những người khác, cùng đi không?”
Cặp song sinh đồng thời gật đầu, đồng bộ đến mức không chút khác biệt. “Được.”
Cặp song sinh tóc màu lam nhạt một trái một phải theo sát phía sau Nei Bog, vươn tay níu góc áo bào viền lông trắng của quốc vương, như thú con theo sát. Nei Bog phát hiện họ chính là đi về hướng bàn ăn, lúc này Envy phía trước mỉm cười nói. “Gluttony chắc chắn là ở đó.”
“Đúng vậy.” Âm thanh của cặp song sinh trùng khít như một người đang nói chuyện.
Nei Bog lập tức nhìn thấy đứa trẻ được gọi là “Gluttony”: Trên bàn ăn không thấy được đầu cuối, đứa trẻ tóc tím mắt vàng một tay kéo con thỏ của mình, một tay cầm bánh ngọt cắn gặm. Phía sau nó còn một đứa trẻ tóc vàng kim đẩy đẩy mắt kính giống như bó tay hết cách, lấy đĩa ăn qua đặt xuống.
Envy không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước tựa như căn bản không thấy bọn họ. Lúc này, đứa trẻ tóc tím nháy mắt như ngửi được mùi, nó ngẩng đầu nhìn qua, đồng tử dã thú màu vàng hưng phấn đến độ tỏa sáng.
“Nah nah~ Là đồ ăn mà~ Là đồ ăn của Gluttony đi tới~”
Nei Bog không biết “đồ ăn” trong miệng đối phương rốt cuộc là chỉ cái gì, thoạt nhìn chắc là đang nói… hắn?
“Chào ngài.” Đứa trẻ tóc vàng kim chạy đến, mắt cười híp khiến người ta căn bản không nhìn ra hoạt động trong nội tâm nó. “Xin đừng để ý! Lần đầu gặp mặt, ta là Pride.”
Envy cố ý vô tình che ở trước mặt Nei Bog. “Sloth và Lust đâu?”
Pride đẩy đẩy mắt kính, dường như có những tia u tối lóe lên trong nháy mắt mắt kính phản quang. Sau đó đứa trẻ tóc vàng chỉ về một hướng. “Họ ở bên kia.”
Envy kéo Nei Bog đi, Gluttony không chút lưu luyến bỏ đồ ăn xuống, bám theo món ngon tối thượng của mình. Đầu óc Nei Bog hỗn loạn một mảnh, đám nhóc choai choai trước mắt chính là người đã cứu Behemoth…?
Đám trẻ đồng thời dừng bước, Nei Bog suýt nữa không kịp thu chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỗ đó là một quan tài thủy tinh to lớn, một đứa trẻ tóc đen nhắm mắt ngồi trên quan tài thủy tinh, như một con búp bê tinh xảo đang say ngủ. Bên chân nó có một đứa trẻ tóc bạc đang dùng mắt lam lóng lánh của mình nhìn qua, khuôn mặt xinh đẹp mang sự dụ dỗ khó nói bằng lời.
“Ta dẫn papa đến rồi.” Envy nói.
“Papa à…” Đứa trẻ tóc bạc nhìn lên quốc vương. “Vậy ta gọi ngươi là father nhé.”
Đứa trẻ tóc bạc cong mắt lên, nốt ruồi bên khóe mắt quyến rũ tất cả mọi thứ.
“Father yêu dấu, ta muốn làm tình cùng ngươi!”
Nei Bog… Nei Bog hóa ngốc tại chỗ, hắn trừng trừng nhìn đứa trẻ chỉ cao tới eo hắn, giọng nói khô khốc. “Ngươi… Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ…”
“Ý của father là, nếu ta không phải một đứa trẻ thì được phải không?” Đứa bé tóc bạc cười đến đầy mặt ngọt ngào. “Father, cùng ta làm tình đi, ta không phải một đứa trẻ đâu!”
“Lust.” Trên quan tài thủy tinh truyền đến tiếng nói đạm nhạt.
Đứa trẻ tóc bạc được gọi là “Lust” ngoan ngoãn lùi sang một bên, đứa trẻ tóc đen trên quan tài thủy tinh nhấc lông mi thật dài của mình lên, lộ ra hai con ngươi màu đỏ sậm.
Nei Bog không biết sao lại cảm thấy một sự cưỡng ép, hắn cẩn trọng hỏi. “Ngươi là… Sloth?”
Đứa trẻ bóng tối nhắm mắt lại rồi mở ra, trong sắc đỏ tươi là một mảnh óng ánh.
“Là ta, ta là Sloth.”
“Ta là Nei Bog, là phụ thân của Behemoth.” Quốc vương biểu đạt lòng biết ơn của hắn. “Cảm ơn các ngươi đã cứu con trai ta.”
Sloth khép hờ hàng mi, giọng nói biếng nhác mà tùy tiện.
“Không cần cảm ơn, đây là một cuộc giao dịch.”
Nei Bog ngây ngẩn cả người.
“Có một ngày~ Pride nhặt về một xác chết~ Nah nah~ Cái xác kia làn da trắng bệch như sắc tuyết, nội tạng màu đỏ chảy ra như táo ngọt nhất mùa thu~ Ở khoang bụng khoét rỗng còn lại một lỗ trống đen ngòm như hắc mộc.” Gluttony cười khanh khách. “Xác chết bị cắt rời kia nói rằng, hắn tên là “Bạch Tuyết”~”
Tay chân Nei Bog lạnh ngắt, “Bạch Tuyết” là biệt danh mà Aisha để lại cho Behemoth.
“Bạch Tuyết nói, hắn muốn sống. Thất nguyên tội nói, hắn phải trả một cái giá.”
Đứa trẻ tóc tím ngâm nga, âm cuối du dương uyển chuyển.
“Sloth nói, nó muốn gối ôm có thể làm nó ngủ ngon. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại cái đầu bị nghiền nát.”
“Gluttony nói, nó muốn đồ ăn có thể làm nó ăn no. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép vào nội tạng bị khoét ra.”
“Lust nói, nó muốn bạn giường có thể làm nó hài lòng. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại cái cổ bị vặn gãy.”
“Greed nói, nó muốn của cải có thể làm nó thỏa mãn. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại tay phải bị tháo rời.”
“Pride nói, nó muốn đồ chơi có thể làm nó vui vẻ. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại tay trái bị tháo rời.”
“Envy nói, nó muốn thứ quý báu nhất của Bạch Tuyết. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại chân phải bị tháo rời.”
“Wrath nói, nó muốn một vật có thể làm nó bình tâm. Nếu Bạch Tuyết có thể cho nó, nó sẽ giúp Bạch Tuyết ghép lại chân trái bị tháo rời.”
Âm thanh đáng yêu của Gluttony chập chờn trong gió, phát ra rét lạnh trùng trùng.
“Bạch Tuyết nói: Ta cho các ngươi phụ thân của ta.”
“Sloth tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép cái đầu bị nghiền nát của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc đen khép hờ mắt, lười biếng nhìn chăm chăm quốc vương ngây ra như phỗng.
“Gluttony tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép nội tạng bị khoét ra của Bạch Tuyết vào.”
Đứa trẻ tóc tím ôm con thỏ của nó, tiếp tục ngọt ngào ngâm nga.
“Lust tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép cái cổ bị vặn gãy của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc bạc liếm liếm miệng, cười hút hồn người.
“Greed tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép tay phải bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Cặp song sinh tóc lam bé bỏng níu góc áo bào quốc vương, mắt tím ướt át nhìn hắn.
“Pride tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép tay trái bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc vàng cười híp mắt đứng phía sau, đẩy đẩy mắt kính.
“Envy tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép chân phải bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc xám lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu, vô cùng vô tội.
“Wrath tỏ ý hài lòng với điều này, thế là nó ghép chân trái bị tháo rời của Bạch Tuyết lại.”
Đứa trẻ tóc trắng mặt không đổi sắc lặng im canh giữ một bên, trong nháy mắt nhìn quốc vương, mắt từ đen hóa đỏ.
“Chúng ta đều rất hài lòng, giao dịch đạt thành, thế là chúng ta phục sinh Bạch Tuyết.” Thất nguyên tội thì thầm. “Cho nên, hiện tại ngươi là của chúng ta.”
Nei Bog hít một hơi, hắn hỗn loạn nhìn xung quanh, muốn tìm con hắn hỏi rõ mọi chuyện. Quốc vương cảm thấy sợ hãi, nhiều hơn nữa chính là không biết phải làm sao, đối với những đứa trẻ đẹp đến mức không giống con người này, Nei Bog cảm thấy hắn sắp bị cắn nuốt ——
Một lực mềm dịu mà không mất đi cường thế nâng cằm quốc vương lên, Nei Bog bị bắt đối diện một đôi con ngươi đỏ thắm.
Sloth đứng trên quan tài thủy tinh, hơi cúi đầu lấy tay vuốt nhẹ mặt Nei Bog.
“Phụ thân, hoan nghênh tiến vào chuyện cổ tích.”
Nó cúi người, hôn xuống.
Trên hôn lễ, trong tiếng chúc phúc của người dân toàn vương quốc, hoàng tử và Bạch Tuyết hạnh phúc sống cùng nhau mãi mãi. Ngoài tường thành, giòi bọ bò đầy thi thể hoàng hậu.
Sâu trong rừng rậm có một căn nhà nhỏ xinh xinh, trong đó có bảy cái giường be bé nho nhỏ, lúc này được ghép lại với nhau.
“Ưm… Đừng…”
Trên giường truyền ra tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt đánh trống ngực, hai mắt Nei Bog đã ướt đẫm, hắn lúc này bị thất nguyên tội ấn xuống giường, cặp song sinh Greed một trái một phải mút đầu vú hắn; Wrath nâng chân hắn lên, từ đầu ngón chân hôn lên; Pride xòe tay tùy ý vò nắn mông hắn; Lust cầm bộ phận đứng thẳng của hắn, ngón tay dài nhọn liên tục ma sát đỉnh; Gluttony liếm phía sau hắn, đầu lưỡi mềm mại liên tục cọ rửa huyệt khẩu. Nei Bog khó có thể chịu đựng ngửa đầu gian nan thở dốc, Envy bên cạnh nhìn thấy chỗ hở liền tới gần bắt đầu cắn gặm yết hầu mẫn cảm nhất của hắn.
Điểm mẫn cảm trên dưới toàn thân đều bị các nguyên tội nắm giữ, Nei Bog bị đùa đến mức hoàn toàn không thể suy nghĩ, sa vào trong biển dục. Sloth tựa ở đầu giường, thấy Nei Bog lâm vào cao trào mà thất thần, nó vươn qua liếm liếm khóe mắt ướt át của người nam. Thấy Sloth gia nhập, các nguyên tội khác tự động tránh ra —— không nguyên tội nào dám cùng kẻ thống trị kia dùng chung Cha của họ.
Sloth kéo căng huyệt khẩu đã bị liếm đến mức trơn mềm lạ thường, đưa chính mình tiến vào.
“Ah…”
Quốc vương làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao kết cục của hắn lại là như vậy?
** Phụ by Đồi***
Bạch Tuyết và hoàng tử hạnh phúc sống cùng nhau.
Thất nguyên tội và Cha vĩnh viễn ở trong rừng rậm.
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích, không phải sao?
THE END
Tác giả :
Đồi