Father (Phụ)
Chương 66: Sixty-sixth child
“Bây giờ…” Đôi mắt dài mảnh của Lust hơi nhếch lên, liếc cặp song sinh vẫn đang hát ca phía dưới, mang một loại cám dỗ khó nói bằng lời. “Xin các ngươi nói cho ta biết, “hắn” là ai?”
“Cậu chủ…”
Uvall lập tức ngưng miệng lại, gã kinh hãi không dám nhìn Lust nữa. Bảy mươi hai ma thần sắp xếp theo thực lực mạnh yếu, trong năm người ở đây, gã xếp cuối cùng là yếu nhất, đồng thời cũng khó chống đỡ sự mê hoặc của Lust nhất.
“Bé ngoan!” Yêu tinh tóc bạc cười khẽ, tiếng cười đứt quãng như có như không, phảng phất như có thể khiêu khích lửa dục bất minh dưới đáy lòng người, khiến nó càng cháy mạnh hơn. Mặt Uvall đã sung huyết đỏ bừng, ngay cả khuôn mặt tái nhợt của Raum cũng hiện lên một màu đỏ sẫm khác thường.
“Các cưng, bắt hắn lại!” Vừa thấy không ổn, Sitri quyết định thật nhanh, nũng nịu hô lên. Hộ vệ hoàng gia yên lặng giơ vũ khí trong tay lên, áp sát về phía Lust.
“Ta thích bé ngoan!” Con ngươi màu lam băng của Lust phản chiếu ánh kim vô cơ của vũ khí, môi mỏng mang độ cong hồn xiêu phách lạc, nhẹ vỗ vỗ tay. “Bé ngoan cần phải nghe lời đấy nhé!”
Các hộ vệ hoàng gia dừng bước, họ chần chừ hạ vũ khí xuống, cuối cùng xoay người lại, đồng loạt ngay ngắn chỉa vũ khí về phía năm người Gusion. Sắc mặt Sitri trở nên tái nhợt, không thể tin lực hấp dẫn của mình lại mất đi hiệu lực.
“Bây giờ có thể nói cho ta biết được chưa, “hắn” là ai?”
Raum quét mắt qua hộ vệ hoàng gia vuột khỏi tầm khống chế, gã cầm vũ khí, lạnh lùng nói. “Ngươi cảm thấy như vậy có thể uy hiếp được bọn ta?”
Lust chỉ mỉm cười, hộ vệ hoàng gia thong thả mà kiên định áp sát năm người nọ. Trán Beleth hơi đổ mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì đánh đàn. Sắc mặt Sitri vô cùng khó coi, ả không thể thừa nhận mình thất bại, ngoại trừ Agares xếp thứ hai, trong lĩnh vực quyến rũ mê hoặc này, ả không thể thất bại!, Không thể, không thể, không thể! Rõ ràng dưới sự liên thủ của ả và bốn người Raum, Uvall, Gusion, Beleth, dù là Agares cũng không thể toàn thân trở ra, tại sao đối phương lại dễ dàng thoát khỏi sự mê hoặc của bọn họ như thế, thậm chí đánh ngược lại họ? Rõ ràng kẻ mạnh nhất trên thế giới này phải là bọn họ – những người đã tiến hóa hết lần này đến lần khác!
Tín ngưỡng duy nhất trong lòng tràn ngập nguy cơ, Sitri cắn chặt môi, cuối cùng hung tợn hạ quyết tâm, lấy một viên thủy tinh ra từ khe ngực. Bên trong viên thủy tinh trong suốt chứa một giọt chất lỏng màu tím nhạt, Lust vừa thấy liền bị thu hút tầm nhìn. Thanh niên tóc bạc nheo mắt phượng dài mảnh lại, chỉ chừa một khe sáng nho nhỏ trong ánh mắt.
Y hình như đã từng thấy vật chất này ở đâu đó…
Chất lỏng tím lóng lánh ánh sáng mê hoặc giữa thủy tinh trong suốt, đẹp đến độ khiến người ta không nỡ chuyển mắt đi, làm Lust chú ý nhất chính là năng lượng chứa trong chất lỏng đó, kết cấu năng lượng vô cùng lạ lùng và phức tạp, tuyệt đối không thể là thứ tạo thành từ tự nhiên.
Sau khi Sitri lấy chất lỏng kia ra, sắc mặt bốn người còn lại dường như biến đổi, sau đó hoặc ít hoặc nhiều họ đều thả lỏng xuống, giống như có chỗ dựa nào đó vô cùng lợi hại. Sitri hôn viên thủy tinh, u oán mà mê muội nhìn về phía Lust, ánh mắt mơ màng.
“Đừng ức hiếp em, được chứ?”
Thời gian và không gian trong nháy mắt như ngưng lại, bị nhuộm thành đen trắng, chỉ có khuôn mặt vô cùng mỹ lệ của Sitri là rực rỡ sắc màu, bắt chặt tầm mắt mọi người. Cái loại sắc hương nhiệt tình dào dạt này, trực tiếp làm nam giới muốn đẩy ngã ả, sau đó lên giường âu yếm, liếm láp, hôn lên thân thể ả, run rẩy làm tình với ả cho đến khi toàn thân nóng tới điên cuồng, sau đó hét to ở đỉnh cao khoái lạc.
Hơi thở của các hộ vệ sớm đã nặng nề không chịu nổi, mặt nạ bảo hộ che khuất gương mặt họ, nhưng dù bị mặt nạ bảo hộ che giấu, cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt gần như điên cuồng của họ, giống như sẽ lập tức nhào tới quỳ trước ngón chân Sitri, điên cuồng quỳ lạy, tôn thờ hôn xuống, để đổi lấy một cái nhìn của ả.
Lust chớp chớp mắt, lại chớp chớp, mở tay ra tỏ ý mình thất bại.
“Rất giỏi!”
Thanh niên tóc bạc trầm trầm cười nặng nề, y lấy tay cắm vào tóc chải ra phía sau, nụ cười khóe miệng và ánh quang trong đáy mắt đều ái muội bất minh. “Thật không hỗ là vị ma thần nóng bỏng khống chế ***, có thể khiến người ta lửa dục đốt người, liều chết triền miên…”
“Làm sao đây, ta bị kích động mất rồi!” Thân thể thon dài mảnh mai run nhẹ, Lust hơi ngửa đầu khúc khích cười nhỏ. “Father, ta rất muốn ôm ngươi, ta rất muốn âu yếm thân thể ngươi, ta rất muốn liếm mút đầu nhũ ngươi, ta rất muốn dùng bộ phận sinh dục tiến vào ngươi…”
Lời nói càng lúc càng hạ lưu không chịu nổi bay ra từ trong đôi môi xinh đẹp, yêu nghiệt tóc bạc không chút do dự bày ra dục vọng của mình. Sitri đã từng nghe qua lời nói càng hạ lưu khó chịu hơn, nhưng chưa lần nào lại khiến ả xúc động như lần này, nỗi sợ hãi ớn lạnh dâng lên từ sâu trong thân thể có vẻ không chút thích hợp với bầu không khí tình sắc tươi hồng này. Ả hình như sắp đánh thức một con *** thú bị kiềm chế cực điểm, nhận thức này làm Sitri theo bản năng ấn chất lỏng nhạt hơn mấy phần vào trước ngực, tìm kiếm cảm giác an toàn.
““Lust” chính là vô liêm sỉ như vậy!” Lust giống như ngẩn ngơ thở dài một câu, đôi mắt ướt át quét nhẹ qua năm người, vẻ quyến rũ đập vào mặt khiến hơi thở người ta trở nên đồng nhất. “Ta đi tìm father, các ngươi cứ chậm rãi mà chơi!”
Dứt lời, thanh niên tóc bạc liền uyển chuyển đi về phía cửa.
“Mau! Mau ngăn hắn lại!” Sitri hoảng loạn kêu lên.
Hộ vệ hoàng gia lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, gầm nhẹ xông về phía Lust, lại đột ngột dừng lại ngay khi chạm tới thanh niên, họ nao núng thu vũ khí về, mấy hộ vệ cách khá xa dùng vũ khí tầm dài nhắm vào vị trí không nguy hiểm trên thân thể Lust, chần chừ tới lui, cuối cùng vẫn không bắn đạn ra. Sitri mở to hai mắt, không dám tin nhìn tất cả những thứ này.
“Ngăn cản hắn! Em bảo các cưng ngăn cản hắn mà!”
Sitri cầm viên thủy tinh, có chút cuồng loạn rống lên. Nhưng thực tế là, các hộ vệ đều rất nghe lời xông tới, nhưng lại tránh người ra trong khoảnh khắc thật sự chạm tới Lust, tư thế dè dặt kia dường như chỉ sợ mình bất cẩn một cái sẽ làm thanh niên tóc bạc bị thương, thế là mọi người trơ mắt nhìn Lust lấy một tốc độ cố định cũng không tính là nhanh đi về phía cửa. Uvall không còn im lặng nữa, tiên phong ra tay trước, nhưng ngay khoảnh khắc sắp bắt được Lust, từ đáy lòng lại mãnh liệt sinh ra một cảm giác hối hận và không đành lòng, gã sao lại có thể, sao lại có thể ra tay với Lust chứ? Chờ Uvall hồi hồn về, Lust đã sắp tới cửa.
Tâm trạng đồng dạng cũng xuất hiện trong đáy lòng Raum, gã cứng ngắc cầm vũ khí chỉa vào Lust, cuối cùng cắn răng một cái, gắt gao ngăn chặn sự không đành lòng dưới đáy lòng, dùng vũ khí bổ xuống một nhát, một cơn gió mạnh quét qua vành tai Lust, thổi tóc bạc diễm lệ của thanh niên tán ra, thậm chí mang đi vài sợi tơ bạc bay múa trong không khí. Raum cứng người tại chỗ, vừa rồi, vừa rồi gã rõ ràng nhắm vào chân Lust, nhưng trong nháy mắt ra tay, thân thể lại tự động thay đổi quỹ đạo tấn công, tránh khỏi Lust.
Tay Lust nhẹ khoác lên khung cửa, y hơi nghiêng đầu liếc năm người ngây ngốc ở đó, cười khẽ.
“Đó là, “Đặc xá ngoại giao” của ta!”
Đặc xá ngoại giao! Thứ nhất, trừ Cha và thất nguyên tội, ai cũng không được coi Lust là mục tiêu tấn công thứ hai, trừ Cha và thất nguyên tội, ai cũng không thể trốn khỏi sự mê hoặc của Lust.
Bài ca của Turtle Dove, đã kết thúc.
Nước trên sân khấu đã biến mất, như bị bốc hơi một cách quỷ dị. Tiền vũ trụ rải khắp mặt đất không ai đến nhặt, vì bây giờ trong hội trường chỉ còn hình người màu đỏ máu thịt bò lúc nhúc động đậy, người “bình thường” đều đã chết sạch —— không phải biến thành quái vật máu thịt, chính là bị quái vật máu thịt xé xác ăn sạch. Bây giờ hình người máu thịt bò lúc nhúc đã ít đi rất nhiều, vì sau khi ăn sạch đồng loại cũ, bọn quái vật cảm thấy đói khát vì sự trao đổi chất tăng nhanh, bèn đặt tầm mắt lên người đồng loại hiện tại. Cả hội trường biến thành một cái bình dưỡng cổ khổng lồ, chúng cấu xé nhau, cắn nuốt nhau, đồng thời tiến hóa —— tiến hóa nhanh đến độ đã hiện rõ khác biệt thân thể, có thứ to mập tựa như núi thịt, có thứ giống như mấy tấn máu thịt được nhào thành một cục thịt trơn bóng, có thứ khô quắt như thây khô, da nâu đen dán sát vào khung xương. Tiếng gầm rống và hí vang chưa bao giờ đình chỉ.
Ở trong địa ngục này, cặp song sinh tóc lam mắt tím hoàn mỹ tựa như thiên sứ, họ bước trên con đường trải thành từ tiền bạc, tới trước một cái rương báu to to. Cặp song sinh mở rương báu ra, thiếu niên mang miếng bịt mắt bên phải khom nửa người vào, sau đó bế một người ra. Người mặc áo choàng đen nhắm hai mắt lại, ngủ đến vô cùng bình an trong địa ngục huyết sắc.
“Phụ thượng!”
Thiếu niên mang miếng bịt mắt bên trái vươn tay áp lên mặt Nei Bog, cảm nhận được sự mềm ấm từ lòng bàn tay, y cong mắt lên cười thuần khiết.
“Cùng ta về nhà nhé!” “Y” nói như vậy.
Hai cái rương bên cạnh cũng lần lượt mở ra, lần lượt bò ra hai người nữ một là thiếu nữ tóc ngắn giống như con mèo một là cô gái da đen, tóc xù màu da cam chiếm trọn không gian từ cổ trở lên.
“Cậu chủ!”
Chuyện cần làm bây giờ là đợi, “y” nghĩ, “y” tức khắc sẽ có thể ôm phụ thượng của “y” trở về.
[.]
Thiếu nữ tóc ngắn và cô gái da đen lập tức lộ ra vẻ mặt phòng bị, nhưng lại tan nát ngay sau đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn.
[!]
Cặp song sinh tóc lam mắt tím xoay mặt, đập vào con mắt một trái một phải của họ chính là một bóng người khiến người ta sững sờ kinh ngạc. Lust đứng cách đó không xa, lạnh lẽo nhìn qua bên này. Hai thiếu niên tóc lam giống hệt nhau mờ mịt nhìn thanh niên tóc bạc, bộ dạng không hiểu gì cả.
[.] Lust nheo mắt lại, nguy hiểm mà gợi cảm. “Father… Tại sao lại ở đây?”
Không cảm thấy, hoàn toàn không phát hiện, mùi mà father lưu lại sau cùng là ở khu thứ tư, y thậm chí không biết father đã tới đây hồi nào. Nếu không phải trước khi rời đi vô tình thấy được cảnh này… Lust nhíu mày, y bị lừa mất rồi!
Cặp song sinh xinh xắn vẫn mang vẻ mặt mơ hồ. Thiếu nữ tóc ngắn cầm một cây gậy ngắn nạm pha lê tím, mắt mèo tròn tròn cảnh giác trừng Lust, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút say mê. Lust liếc thiếu nữ, đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ. “Cô tên gì?”
“Tôi là Buer…” Thiếu nữ tóc ngắn ngơ ngác trả lời, giọng nói khàn khàn thô ráp bất ngờ.
Cô gái da đen đầu xù vừa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, liền thấy thanh niên tóc bạc lẳng lặng nhìn qua. “Cô thì sao?”
“Glasya-Labolas!”
Buer, xếp thứ mười trong bảy mươi hai ma thần. Glasya-Labolas, xếp thứ hai mươi lăm trong bảy mươi hai ma thần. Sở trường của họ chính là vô hình ẩn thân.
“[], ngươi muốn làm gì vậy?” Lust nghiêng đầu cười, nụ cười nhẹ luôn giữ bên môi chứa một sự thâm trầm hoàn toàn bất đồng với trước kia. “Che giấu hành tung của father, ngươi muốn đưa father đi đâu?”
Cặp song sinh nghiêng đầu nhìn lại Lust, một trái một phải như hai con thú con ngơ ngác dễ thương.
“Ngươi, rốt cuộc muốn làm gì father?”
Turtle và Dove rốt cuộc không mang bộ dạng mờ mịt nữa, họ nhìn nhau, không coi ai ra gì một hỏi một đáp, thông thường là người này nói, người kia gần như tiếp lời không chút đứt đoạn, cái cảm giác liên tục cộng thêm giọng nói không chút khác biệt, tựa như chỉ có một người đang tự mình lầm bầm ở đó.
“Turtle có mẫu thượng.” “Ừ, Dove luôn có mẫu thượng.”
“Đủ chưa?” “Chưa đủ!”
“Turtle và Dove còn muốn cái gì?” “Muốn phụ thượng!”
“Muốn tình yêu của Cha, muốn ngài yêu thương Turtle và Dove!” “Muốn phụ thượng, muốn thân thể ngài, muốn tâm hồn ngài, muốn tất cả của ngài!”
“Muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa và nhiều hơn nữa!” Cặp song sinh đồng thời cong mắt lên. “Phụ thượng nói ta là Greed, tức là ta có thể càng tham lam hơn, muốn thật nhiều, thật nhiều hơn nữa!”
“Nếu father đã cho ngươi tên…” Ánh mắt vừa trong vừa lạnh của Lust dao động trên người cặp song sinh. “Vậy đừng đóng kịch nữa, một mình ở đó tự hỏi tự đáp vui lắm sao, Greed!”
Nhân loại làm sao để phân biệt con người nhỉ? Dùng dung mạo, dùng hình dáng, dùng tiếng nói, dùng vân tay, dùng tính cách… Tinh vi nhất chính là giám định DNA, có quá nhiều phương pháp phân biệt con người, nhưng đối với tân nhân loại thì sao? Họ không dùng các phương pháp trên để phân biệt lẫn nhau, với “Phục chế gien” của Envy, DNA cũng có thể đạt được độ tương tự 99, 9987%. Ngoại hình có thể phục chế, tính cách có thể mô phỏng, nhưng bất đồng duy nhất, “vân tay” duy nhất chính là sóng não của họ. Chỉ cần sóng não có 0,1% khác biệt, đối với họ mà nói chính là hai người hoàn toàn khác nhau, cũng như vậy, sóng não không chút khác nhau, dù được chứa trong hai thân thể bất đồng, trong nhận thức của họ, đó vẫn chỉ là cùng một người, chẳng hạn như Turtle, chẳng hạn như Dove, chẳng hạn như Greed.
Trong ánh mắt kinh hãi của Buer và Glasya-Labolas, hai thiếu niên tóc lam tựa như nhân bản vô tính, thật giống như vật và ảnh cách một mặt gương, động tác của họ hoàn toàn nhất trí, không chút khác biệt, ngay cả lời nói cũng trùng khít đến mức nghe không ra là hai giọng nói.
“Cũng không còn cách khác, vì mẫu thượng có vẻ như không thể nào chấp nhận được sự thật này!” Nụ cười trên mặt Greed tà khí và có phần yêu chiều vặn vẹo. “Hai đứa trẻ mà người sinh ra thực chất chỉ là “một” quái vật!”
Greed vươn tay che miếng bịt mắt của mình. “Thật ra, nói từ góc độ khoa học, song sinh vốn chính là một người. Nhưng mẫu thượng vẫn không thể nào chấp nhận được, cho nên chỉ có thể thuận theo mẫu thượng!” Greed chỉ chỉ miếng bịt mắt bên phải. “Đây là Turtle!” Greed chỉ chỉ miếng bịt mắt bên trái. “Đây là Dove! Turtle là nam, Dove là nữ, đây là mẫu thượng đặt ra!”
“Đối với ta mà nói, chỉ là giới tính của Turtle ngược lại với Dove, giới tính của Dove ngược lại với Turtle.” Greed đổi bên hai miếng bịt mắt, gương mặt quá mức trung tính khiến người ta căn bản không nhận ra được giới tính của y. “Để thỏa mãn ước nguyện của mẫu thượng, ta chấp nhận sự thiết đặt của người!”
“Ta cũng có chút bất ngờ!” Thanh niên tóc bạc kỹ lưỡng quan sát cặp song sinh, lúc này cặp song sinh đang quấn khăn quàng cổ đồng nhất, che khuất cổ, chỉ nhìn khuôn mặt và thân thể mảnh khảnh kia, không ai có thể nhận ra giới tính bọn họ. “Ngươi lại muốn tới hai thân thể!”
“Ta là Greed, cho nên ta rất tham lam! Không chỉ muốn thân thể nam, còn muốn thân thể nữ!”
“Cho nên ta bỏ lỡ thời cơ tốt nhất biết được chân tướng!” Lust thở dài. “Ta thấy được “Turtle”, nhưng không nhận ra “ngươi”.”
Turtle và Dove gộp lại mới xem như một người, ngược lại, Turtle Dove tách ra không thể nói là một người “hoàn chỉnh”. Họ giống như một nửa của Greed, chỉ nhìn có một nửa của một người, khó có thể nhận ra toàn bộ người đó, nhất là khi người đó mình lại không quen thuộc, chỉ có một khái niệm mơ hồ.
Nghe thấy lời của Lust, Greed dường như có vẻ hơi bất đắc dĩ. “Nếu tách hai thân thể ra, không thể nói là khó chịu, nhưng hai thân thể chỉ có thể ngờ nghệch như thiếu dây thần kinh!”
“Nhưng nếu không như vậy, ta sao có thể gặp được phụ thượng?” Greed dùng thân thể ôm vòng lấy Nei Bog, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. “Phụ thượng có khát khao, cho nên một nửa của ta mới bị cuốn hút! Cái loại khát khao kìm nén cực độ này, thật sự là vô cùng thơm ngọt!”
“Ngươi biết… khao khát của father!” Lust nói cực kỳ nhẹ, giọng nói mang sự khẩn cầu mà ngay cả mình cũng không phát hiện được. “Nói cho ta biết!”
Greed trầm lặng nhìn Lust, mím chặt môi.
Ầm ầm ——
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, màn trời phía trên hội trường bị kéo ra, lộ ra một mảnh bóng tối thâm trầm —— trời đen tới như vậy được sao? Đó căn bản không phải đêm tối, mà là một chiến hạm đen khổng lồ nhìn không thấy mép tàu. Bình thường, chiến hạm cỡ lớn loại này sẽ bị cảnh báo ngay khi tiếp cận sao Norton năm mươi dặm, nhưng hiện tại, nhìn vào trong tháp xem, còn người sống hay sao?
Cặp song sinh tóc lam cong mắt lên. “Mẫu thượng, người tới đón ta!”
Greed ôm Nei Bog đột ngột lùi về phía sau, tránh được Lust tấn công trong đường tơ kẻ tóc. Buer và Glasya-Labolas vừa thấy không ổn, lập tức xông tới muốn ngăn cản Lust, lại bị Lust lạnh mặt ném qua một bên. Mà lúc này lại có năm bóng người nhảy ra giữa sân, là năm người Gusion, hai ma thần không ngăn được Lust, vậy bảy thì sao?
Lust vốn không phải nguyên tội sở trường chiến đấu, bảy người không thể làm Lust bị thương, nhưng Lust cũng hoàn toàn không tiếp xúc với Greed được.
“Đưa father cho ta, đó không phải người ngươi nên chiếm giữ!” Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của thanh niên tóc bạc là một mảnh sương lạnh. “Ngươi hẳn là biết, “hắn” sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ta biết, ngay từ lúc bước lên hành tinh này ta đã biết, kẻ thống trị đích thực của hành tinh này ở đâu!” Greed rũ mi mắt, lấy tay cọ cọ chân mày Nei Bog. “Nhưng khoảnh khắc ta thấy được ngài, lòng tham của ta liền không thể ngưng lại, cũng giống như ham muốn của ngươi, đúng chứ!”
Chúng ta đều có tội, là nguyên tội của Cha.
“Cho nên, ta nhân lúc “hắn” ngủ say, làm tất cả những việc này!” Ánh mắt của cặp song sinh cong lên như trăng khuyết. “Ta không hối hận, ta muốn ngài!”
Tiếng của Greed tắt nghẹn, Lust cong khóe môi lên. ““Hắn” thức dậy rồi!”
Cặp song sinh trầm lặng nhìn phía xa, lại bình thản chuyển mắt về lại.
“Ta biết “hắn” sẽ tỉnh dậy, ta không thể giấu “hắn” quá lâu.” Greed ngẩng đầu lên, nhìn trạm trung chuyển hạ xuống từ trên chiến hạm. “Chỉ cần ta rời khỏi trước khi “hắn” đuổi tới là được!”
“Ngươi cảm thấy, ta sẽ để ngươi rời khỏi hay sao?”
Lust đứng đó không làm gì, ngay cả sự khuếch tán nhỏ nhất trên da thịt cũng không xuất hiện, nhưng mọi người bất tri bất giác tập trung ánh nhìn lên người y, thậm chí chuyển lên rồi sẽ không muốn rút đi. Gió từ trên hướng xuống thổi tóc bạc tán ra, khẽ dập dờn như sóng nước, tơ bạc phất phới cực nhẹ cũng khiến người ta cảm thấy nội tâm ngứa ngáy khó nhịn, con ngươi màu lam băng rõ ràng không hề dao động, nhưng chung quy dường như mơ hồ có hương hoa lưu chuyển, xinh đẹp không thể tưởng tượng, khiến người ta cảm thấy chỉ cần làm đôi mắt kia liên tục nhìn mình, phải làm chuyện gì thì mình cũng sẽ nguyện ý.
“Đưa father cho ta!”
Greed chớp chớp mắt, con ngươi dao động một lúc lại khôi phục bình thường. Mà có người dường như thấy chướng mắt, trong lòng họ tràn ngập tình yêu thương với Lust, muốn giúp yêu nghiệt tóc bạc kia đạt được bất cứ ước nguyện nào, trong bảy ma thần có năm người bị xúi giục, xoay người xông tới cặp song sinh.
“Ta không am hiểu chiến đấu!” Greed trầm trầm nói. “Trong tác chiến đơn thể, ta là phụ trợ!”
Thiếu niên mang miếng bịt mắt bên phải ôm cả người Nei Bog, thiếu niên mang miếng bịt mắt bên trái buông lỏng tay ra, từ trong túi lấy ra một viên đá tím kích thước cỡ móng tay, viên đá kia phủ ánh tím sâu thăm thẳm, toàn bộ đều là kết tinh năng lượng. Lust nheo mắt lại, y rốt cuộc nhớ ra mình từng thấy vật chất màu tím này ở đâu, trên hoa tai Lanna, trong viên thủy tinh của Sitri, trên cây gậy của Buer, trong tay Greed. Lúc này, thiếu niên tóc lam mắt tím cầm lấy viên đá tím kia, nói cực khẽ cực nhẹ. “Nguyện cầu, xin năm người đối địch tử vong!”
Năm người vẫn đang lao tới bên này nửa đường liền nát thành bụi cát, đá tím trên tay thiếu niên cũng vỡ thành bột phấn, gió thổi qua không còn dấu vết.
Dựa vào thị lực cực tốt của tân nhân loại, Lust thấy rõ, năm người kia là chết như thế nào: họ lão hóa cấp tốc trong thời gian một phần mười giây, từ trung niên liên tục lão hóa thành người già xế chiều, cuối cùng mục nát thành xương khô, gió thổi một cái liền rã nát.
“Xúc tác?” Lust quét mắt xuống tro bụi dưới đất, lại nhìn về phía cặp song sinh.
“Đúng vậy, là xúc tác!” Greed lại lấy một viên đá tím ra từ trong túi. “Đây là thứ ta làm, là chất xúc tác tốt nhất: có thể biến đá thành vàng, có thể khiến người ta kéo dài tuổi thọ, lão hóa tử vong vừa rồi đều là kết quả của xúc tác. Họ gọi viên đá này là nguyên tố thứ năm, Hòn đá hiền giả, Hòn đá ước nguyện hay tên khác, vì viên đá này có thể mang đến sức mạnh, của cải, thậm chí có thể thực hiện nguyện ước của bọn họ, thế là bọn họ nghiện!” Greed cười vui vẻ mà thuần khiết. “Ước muốn chính là thứ dễ sinh ra nhất, một viên đá không đủ, hai viên vẫn chưa đủ, ba viên cũng quá ít, bốn… Cứ như vậy, lòng tham của họ càng ngày càng lớn, khát vọng cũng càng lúc càng nhiều, cuối cùng, trò hay trình diễn!”
Lust lẳng lặng nhìn Greed. “Ngươi đang nuôi dưỡng lòng tham sao…”
“Việc này sẽ khiến ta cảm thấy vui vẻ!” Greed cười hài lòng. “Muốn càng nhiều càng nhiều nữa đi, lấy càng nhiều càng nhiều nữa đi! Đá không chỉ xúc tác cho ước nguyện của bọn họ, còn thúc đẩy tham vọng của bọn họ nữa. Đây là năng lực của ta, “Xúc tác ước nguyện”.”
“Ngươi là khát khao của mẫu thượng!” Cặp song sinh xinh xắn nghiêng đầu nhìn Lust. “Phải tặng cho mẫu thượng!”
“Ta phải nói ta rất vinh hạnh hay sao?” Lust kéo môi cười nhẹ, trong nụ cười kia không chứa chút ý cười nào.
Greed nâng viên đá kia lên, giọng nói không phân ra nam nữ vang lên trong đêm tối. “Nguyện cầu, xin có thể bắt được nguyên tội Lust!”
Lust cảm nhận rõ năng lượng sinh ra từ viên đá vỡ nát đánh qua từ hướng nào, lúc y vừa định nghiêng người tránh đi, giọng nói của Greed lại vang lên.
“Khao khát duy nhất của phụ thượng, chính là thoát khỏi các ngươi!”
Lust mở to mắt!
[Edit by Alice]
Y lao đi rất nhanh, áo khoác đen được thêm vào tốc độ giang rộng ở không trung, như cánh dơi của ma vương bóng tối. Tốc độ của y đã rất nhanh, trên thế giới không có một chiếc phi hành khí nào có thể vượt qua tốc độ y được, mọi thứ xung quanh bị nhòa đi, kéo ra thành một đường ngang đủ màu đủ sắc, nhưng y vẫn phải nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Cả thế giới đều biến thành địa ngục, vô số quái vật màu đỏ du đãng trong đêm tối, tìm kiếm “đồ ăn” yếu ớt hơn mình, chúng nhất trí không màng đến bóng người đang vun vút lao đi, giống như y chính là bóng tối giăng giăng khắp chốn.
Lúc y tới được hội trường hội đấu giá, cũng chính là thời điểm chiến hạm vừa thu hồi xong trạm trung chuyển.
Ma vương bóng tối đứng trên đỉnh hội trường, đầu ngước cao cao, con mắt luôn khép hờ dưới tóc đen lần đầu tiên mở lớn, con ngươi đỏ sẫm như dung nham sâu nhất trong lòng đất.
“Phụ thân…!”
Tác giả có chuyện muốn nói: dưới đây là tài liệu
10. Buer là một Thống soái vĩ đại của Địa ngục. Ông ta xuất hiện khi mặt trời ẩn phía sau chòm sao Nhân Mã. Ông ta hiểu biết về Triết học tự nhiên, đạo đức, logic học và tất cả những loài thảo mộc, cây cối. Ông ta có thể chữa lành mọi thương tổn và đau khổ, nhất là ở nam giới. Ông ta cũng thường đem tới những linh hồn tốt. Buer lãnh đạo 50 quân đoàn quỷ.
25. Glasya-Labolas (Glasvlabolas) là một Đại Thống lĩnh của Địa ngục. Hắn ta xuất hiện dưới hình dạng một con chó rừng với đôi cánh diều hâu. Hắn rất hiểu biết về nghệ thuật và kĩ năng ám sát. Hắn ta có thể khiến hai kẻ thù trở thành bạn, cũng như khiến hai người bạn trở thành kẻ thù. Ngoài ra hắn còn có thể biến một người thành vô hình. Glasya-Labolas thống lĩnh 36 quân đoàn quỷ.
Những ma thần đó chỉ cho mọi người xem chơi, không cần đặc biệt nhớ kỹ, họ chỉ coi như… góp vui? Khục khục, vẫn dễ nghe hơn quần chúng.
“Cậu chủ…”
Uvall lập tức ngưng miệng lại, gã kinh hãi không dám nhìn Lust nữa. Bảy mươi hai ma thần sắp xếp theo thực lực mạnh yếu, trong năm người ở đây, gã xếp cuối cùng là yếu nhất, đồng thời cũng khó chống đỡ sự mê hoặc của Lust nhất.
“Bé ngoan!” Yêu tinh tóc bạc cười khẽ, tiếng cười đứt quãng như có như không, phảng phất như có thể khiêu khích lửa dục bất minh dưới đáy lòng người, khiến nó càng cháy mạnh hơn. Mặt Uvall đã sung huyết đỏ bừng, ngay cả khuôn mặt tái nhợt của Raum cũng hiện lên một màu đỏ sẫm khác thường.
“Các cưng, bắt hắn lại!” Vừa thấy không ổn, Sitri quyết định thật nhanh, nũng nịu hô lên. Hộ vệ hoàng gia yên lặng giơ vũ khí trong tay lên, áp sát về phía Lust.
“Ta thích bé ngoan!” Con ngươi màu lam băng của Lust phản chiếu ánh kim vô cơ của vũ khí, môi mỏng mang độ cong hồn xiêu phách lạc, nhẹ vỗ vỗ tay. “Bé ngoan cần phải nghe lời đấy nhé!”
Các hộ vệ hoàng gia dừng bước, họ chần chừ hạ vũ khí xuống, cuối cùng xoay người lại, đồng loạt ngay ngắn chỉa vũ khí về phía năm người Gusion. Sắc mặt Sitri trở nên tái nhợt, không thể tin lực hấp dẫn của mình lại mất đi hiệu lực.
“Bây giờ có thể nói cho ta biết được chưa, “hắn” là ai?”
Raum quét mắt qua hộ vệ hoàng gia vuột khỏi tầm khống chế, gã cầm vũ khí, lạnh lùng nói. “Ngươi cảm thấy như vậy có thể uy hiếp được bọn ta?”
Lust chỉ mỉm cười, hộ vệ hoàng gia thong thả mà kiên định áp sát năm người nọ. Trán Beleth hơi đổ mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì đánh đàn. Sắc mặt Sitri vô cùng khó coi, ả không thể thừa nhận mình thất bại, ngoại trừ Agares xếp thứ hai, trong lĩnh vực quyến rũ mê hoặc này, ả không thể thất bại!, Không thể, không thể, không thể! Rõ ràng dưới sự liên thủ của ả và bốn người Raum, Uvall, Gusion, Beleth, dù là Agares cũng không thể toàn thân trở ra, tại sao đối phương lại dễ dàng thoát khỏi sự mê hoặc của bọn họ như thế, thậm chí đánh ngược lại họ? Rõ ràng kẻ mạnh nhất trên thế giới này phải là bọn họ – những người đã tiến hóa hết lần này đến lần khác!
Tín ngưỡng duy nhất trong lòng tràn ngập nguy cơ, Sitri cắn chặt môi, cuối cùng hung tợn hạ quyết tâm, lấy một viên thủy tinh ra từ khe ngực. Bên trong viên thủy tinh trong suốt chứa một giọt chất lỏng màu tím nhạt, Lust vừa thấy liền bị thu hút tầm nhìn. Thanh niên tóc bạc nheo mắt phượng dài mảnh lại, chỉ chừa một khe sáng nho nhỏ trong ánh mắt.
Y hình như đã từng thấy vật chất này ở đâu đó…
Chất lỏng tím lóng lánh ánh sáng mê hoặc giữa thủy tinh trong suốt, đẹp đến độ khiến người ta không nỡ chuyển mắt đi, làm Lust chú ý nhất chính là năng lượng chứa trong chất lỏng đó, kết cấu năng lượng vô cùng lạ lùng và phức tạp, tuyệt đối không thể là thứ tạo thành từ tự nhiên.
Sau khi Sitri lấy chất lỏng kia ra, sắc mặt bốn người còn lại dường như biến đổi, sau đó hoặc ít hoặc nhiều họ đều thả lỏng xuống, giống như có chỗ dựa nào đó vô cùng lợi hại. Sitri hôn viên thủy tinh, u oán mà mê muội nhìn về phía Lust, ánh mắt mơ màng.
“Đừng ức hiếp em, được chứ?”
Thời gian và không gian trong nháy mắt như ngưng lại, bị nhuộm thành đen trắng, chỉ có khuôn mặt vô cùng mỹ lệ của Sitri là rực rỡ sắc màu, bắt chặt tầm mắt mọi người. Cái loại sắc hương nhiệt tình dào dạt này, trực tiếp làm nam giới muốn đẩy ngã ả, sau đó lên giường âu yếm, liếm láp, hôn lên thân thể ả, run rẩy làm tình với ả cho đến khi toàn thân nóng tới điên cuồng, sau đó hét to ở đỉnh cao khoái lạc.
Hơi thở của các hộ vệ sớm đã nặng nề không chịu nổi, mặt nạ bảo hộ che khuất gương mặt họ, nhưng dù bị mặt nạ bảo hộ che giấu, cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt gần như điên cuồng của họ, giống như sẽ lập tức nhào tới quỳ trước ngón chân Sitri, điên cuồng quỳ lạy, tôn thờ hôn xuống, để đổi lấy một cái nhìn của ả.
Lust chớp chớp mắt, lại chớp chớp, mở tay ra tỏ ý mình thất bại.
“Rất giỏi!”
Thanh niên tóc bạc trầm trầm cười nặng nề, y lấy tay cắm vào tóc chải ra phía sau, nụ cười khóe miệng và ánh quang trong đáy mắt đều ái muội bất minh. “Thật không hỗ là vị ma thần nóng bỏng khống chế ***, có thể khiến người ta lửa dục đốt người, liều chết triền miên…”
“Làm sao đây, ta bị kích động mất rồi!” Thân thể thon dài mảnh mai run nhẹ, Lust hơi ngửa đầu khúc khích cười nhỏ. “Father, ta rất muốn ôm ngươi, ta rất muốn âu yếm thân thể ngươi, ta rất muốn liếm mút đầu nhũ ngươi, ta rất muốn dùng bộ phận sinh dục tiến vào ngươi…”
Lời nói càng lúc càng hạ lưu không chịu nổi bay ra từ trong đôi môi xinh đẹp, yêu nghiệt tóc bạc không chút do dự bày ra dục vọng của mình. Sitri đã từng nghe qua lời nói càng hạ lưu khó chịu hơn, nhưng chưa lần nào lại khiến ả xúc động như lần này, nỗi sợ hãi ớn lạnh dâng lên từ sâu trong thân thể có vẻ không chút thích hợp với bầu không khí tình sắc tươi hồng này. Ả hình như sắp đánh thức một con *** thú bị kiềm chế cực điểm, nhận thức này làm Sitri theo bản năng ấn chất lỏng nhạt hơn mấy phần vào trước ngực, tìm kiếm cảm giác an toàn.
““Lust” chính là vô liêm sỉ như vậy!” Lust giống như ngẩn ngơ thở dài một câu, đôi mắt ướt át quét nhẹ qua năm người, vẻ quyến rũ đập vào mặt khiến hơi thở người ta trở nên đồng nhất. “Ta đi tìm father, các ngươi cứ chậm rãi mà chơi!”
Dứt lời, thanh niên tóc bạc liền uyển chuyển đi về phía cửa.
“Mau! Mau ngăn hắn lại!” Sitri hoảng loạn kêu lên.
Hộ vệ hoàng gia lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, gầm nhẹ xông về phía Lust, lại đột ngột dừng lại ngay khi chạm tới thanh niên, họ nao núng thu vũ khí về, mấy hộ vệ cách khá xa dùng vũ khí tầm dài nhắm vào vị trí không nguy hiểm trên thân thể Lust, chần chừ tới lui, cuối cùng vẫn không bắn đạn ra. Sitri mở to hai mắt, không dám tin nhìn tất cả những thứ này.
“Ngăn cản hắn! Em bảo các cưng ngăn cản hắn mà!”
Sitri cầm viên thủy tinh, có chút cuồng loạn rống lên. Nhưng thực tế là, các hộ vệ đều rất nghe lời xông tới, nhưng lại tránh người ra trong khoảnh khắc thật sự chạm tới Lust, tư thế dè dặt kia dường như chỉ sợ mình bất cẩn một cái sẽ làm thanh niên tóc bạc bị thương, thế là mọi người trơ mắt nhìn Lust lấy một tốc độ cố định cũng không tính là nhanh đi về phía cửa. Uvall không còn im lặng nữa, tiên phong ra tay trước, nhưng ngay khoảnh khắc sắp bắt được Lust, từ đáy lòng lại mãnh liệt sinh ra một cảm giác hối hận và không đành lòng, gã sao lại có thể, sao lại có thể ra tay với Lust chứ? Chờ Uvall hồi hồn về, Lust đã sắp tới cửa.
Tâm trạng đồng dạng cũng xuất hiện trong đáy lòng Raum, gã cứng ngắc cầm vũ khí chỉa vào Lust, cuối cùng cắn răng một cái, gắt gao ngăn chặn sự không đành lòng dưới đáy lòng, dùng vũ khí bổ xuống một nhát, một cơn gió mạnh quét qua vành tai Lust, thổi tóc bạc diễm lệ của thanh niên tán ra, thậm chí mang đi vài sợi tơ bạc bay múa trong không khí. Raum cứng người tại chỗ, vừa rồi, vừa rồi gã rõ ràng nhắm vào chân Lust, nhưng trong nháy mắt ra tay, thân thể lại tự động thay đổi quỹ đạo tấn công, tránh khỏi Lust.
Tay Lust nhẹ khoác lên khung cửa, y hơi nghiêng đầu liếc năm người ngây ngốc ở đó, cười khẽ.
“Đó là, “Đặc xá ngoại giao” của ta!”
Đặc xá ngoại giao! Thứ nhất, trừ Cha và thất nguyên tội, ai cũng không được coi Lust là mục tiêu tấn công thứ hai, trừ Cha và thất nguyên tội, ai cũng không thể trốn khỏi sự mê hoặc của Lust.
Bài ca của Turtle Dove, đã kết thúc.
Nước trên sân khấu đã biến mất, như bị bốc hơi một cách quỷ dị. Tiền vũ trụ rải khắp mặt đất không ai đến nhặt, vì bây giờ trong hội trường chỉ còn hình người màu đỏ máu thịt bò lúc nhúc động đậy, người “bình thường” đều đã chết sạch —— không phải biến thành quái vật máu thịt, chính là bị quái vật máu thịt xé xác ăn sạch. Bây giờ hình người máu thịt bò lúc nhúc đã ít đi rất nhiều, vì sau khi ăn sạch đồng loại cũ, bọn quái vật cảm thấy đói khát vì sự trao đổi chất tăng nhanh, bèn đặt tầm mắt lên người đồng loại hiện tại. Cả hội trường biến thành một cái bình dưỡng cổ khổng lồ, chúng cấu xé nhau, cắn nuốt nhau, đồng thời tiến hóa —— tiến hóa nhanh đến độ đã hiện rõ khác biệt thân thể, có thứ to mập tựa như núi thịt, có thứ giống như mấy tấn máu thịt được nhào thành một cục thịt trơn bóng, có thứ khô quắt như thây khô, da nâu đen dán sát vào khung xương. Tiếng gầm rống và hí vang chưa bao giờ đình chỉ.
Ở trong địa ngục này, cặp song sinh tóc lam mắt tím hoàn mỹ tựa như thiên sứ, họ bước trên con đường trải thành từ tiền bạc, tới trước một cái rương báu to to. Cặp song sinh mở rương báu ra, thiếu niên mang miếng bịt mắt bên phải khom nửa người vào, sau đó bế một người ra. Người mặc áo choàng đen nhắm hai mắt lại, ngủ đến vô cùng bình an trong địa ngục huyết sắc.
“Phụ thượng!”
Thiếu niên mang miếng bịt mắt bên trái vươn tay áp lên mặt Nei Bog, cảm nhận được sự mềm ấm từ lòng bàn tay, y cong mắt lên cười thuần khiết.
“Cùng ta về nhà nhé!” “Y” nói như vậy.
Hai cái rương bên cạnh cũng lần lượt mở ra, lần lượt bò ra hai người nữ một là thiếu nữ tóc ngắn giống như con mèo một là cô gái da đen, tóc xù màu da cam chiếm trọn không gian từ cổ trở lên.
“Cậu chủ!”
Chuyện cần làm bây giờ là đợi, “y” nghĩ, “y” tức khắc sẽ có thể ôm phụ thượng của “y” trở về.
[.]
Thiếu nữ tóc ngắn và cô gái da đen lập tức lộ ra vẻ mặt phòng bị, nhưng lại tan nát ngay sau đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn.
[!]
Cặp song sinh tóc lam mắt tím xoay mặt, đập vào con mắt một trái một phải của họ chính là một bóng người khiến người ta sững sờ kinh ngạc. Lust đứng cách đó không xa, lạnh lẽo nhìn qua bên này. Hai thiếu niên tóc lam giống hệt nhau mờ mịt nhìn thanh niên tóc bạc, bộ dạng không hiểu gì cả.
[.] Lust nheo mắt lại, nguy hiểm mà gợi cảm. “Father… Tại sao lại ở đây?”
Không cảm thấy, hoàn toàn không phát hiện, mùi mà father lưu lại sau cùng là ở khu thứ tư, y thậm chí không biết father đã tới đây hồi nào. Nếu không phải trước khi rời đi vô tình thấy được cảnh này… Lust nhíu mày, y bị lừa mất rồi!
Cặp song sinh xinh xắn vẫn mang vẻ mặt mơ hồ. Thiếu nữ tóc ngắn cầm một cây gậy ngắn nạm pha lê tím, mắt mèo tròn tròn cảnh giác trừng Lust, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút say mê. Lust liếc thiếu nữ, đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ. “Cô tên gì?”
“Tôi là Buer…” Thiếu nữ tóc ngắn ngơ ngác trả lời, giọng nói khàn khàn thô ráp bất ngờ.
Cô gái da đen đầu xù vừa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, liền thấy thanh niên tóc bạc lẳng lặng nhìn qua. “Cô thì sao?”
“Glasya-Labolas!”
Buer, xếp thứ mười trong bảy mươi hai ma thần. Glasya-Labolas, xếp thứ hai mươi lăm trong bảy mươi hai ma thần. Sở trường của họ chính là vô hình ẩn thân.
“[], ngươi muốn làm gì vậy?” Lust nghiêng đầu cười, nụ cười nhẹ luôn giữ bên môi chứa một sự thâm trầm hoàn toàn bất đồng với trước kia. “Che giấu hành tung của father, ngươi muốn đưa father đi đâu?”
Cặp song sinh nghiêng đầu nhìn lại Lust, một trái một phải như hai con thú con ngơ ngác dễ thương.
“Ngươi, rốt cuộc muốn làm gì father?”
Turtle và Dove rốt cuộc không mang bộ dạng mờ mịt nữa, họ nhìn nhau, không coi ai ra gì một hỏi một đáp, thông thường là người này nói, người kia gần như tiếp lời không chút đứt đoạn, cái cảm giác liên tục cộng thêm giọng nói không chút khác biệt, tựa như chỉ có một người đang tự mình lầm bầm ở đó.
“Turtle có mẫu thượng.” “Ừ, Dove luôn có mẫu thượng.”
“Đủ chưa?” “Chưa đủ!”
“Turtle và Dove còn muốn cái gì?” “Muốn phụ thượng!”
“Muốn tình yêu của Cha, muốn ngài yêu thương Turtle và Dove!” “Muốn phụ thượng, muốn thân thể ngài, muốn tâm hồn ngài, muốn tất cả của ngài!”
“Muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa và nhiều hơn nữa!” Cặp song sinh đồng thời cong mắt lên. “Phụ thượng nói ta là Greed, tức là ta có thể càng tham lam hơn, muốn thật nhiều, thật nhiều hơn nữa!”
“Nếu father đã cho ngươi tên…” Ánh mắt vừa trong vừa lạnh của Lust dao động trên người cặp song sinh. “Vậy đừng đóng kịch nữa, một mình ở đó tự hỏi tự đáp vui lắm sao, Greed!”
Nhân loại làm sao để phân biệt con người nhỉ? Dùng dung mạo, dùng hình dáng, dùng tiếng nói, dùng vân tay, dùng tính cách… Tinh vi nhất chính là giám định DNA, có quá nhiều phương pháp phân biệt con người, nhưng đối với tân nhân loại thì sao? Họ không dùng các phương pháp trên để phân biệt lẫn nhau, với “Phục chế gien” của Envy, DNA cũng có thể đạt được độ tương tự 99, 9987%. Ngoại hình có thể phục chế, tính cách có thể mô phỏng, nhưng bất đồng duy nhất, “vân tay” duy nhất chính là sóng não của họ. Chỉ cần sóng não có 0,1% khác biệt, đối với họ mà nói chính là hai người hoàn toàn khác nhau, cũng như vậy, sóng não không chút khác nhau, dù được chứa trong hai thân thể bất đồng, trong nhận thức của họ, đó vẫn chỉ là cùng một người, chẳng hạn như Turtle, chẳng hạn như Dove, chẳng hạn như Greed.
Trong ánh mắt kinh hãi của Buer và Glasya-Labolas, hai thiếu niên tóc lam tựa như nhân bản vô tính, thật giống như vật và ảnh cách một mặt gương, động tác của họ hoàn toàn nhất trí, không chút khác biệt, ngay cả lời nói cũng trùng khít đến mức nghe không ra là hai giọng nói.
“Cũng không còn cách khác, vì mẫu thượng có vẻ như không thể nào chấp nhận được sự thật này!” Nụ cười trên mặt Greed tà khí và có phần yêu chiều vặn vẹo. “Hai đứa trẻ mà người sinh ra thực chất chỉ là “một” quái vật!”
Greed vươn tay che miếng bịt mắt của mình. “Thật ra, nói từ góc độ khoa học, song sinh vốn chính là một người. Nhưng mẫu thượng vẫn không thể nào chấp nhận được, cho nên chỉ có thể thuận theo mẫu thượng!” Greed chỉ chỉ miếng bịt mắt bên phải. “Đây là Turtle!” Greed chỉ chỉ miếng bịt mắt bên trái. “Đây là Dove! Turtle là nam, Dove là nữ, đây là mẫu thượng đặt ra!”
“Đối với ta mà nói, chỉ là giới tính của Turtle ngược lại với Dove, giới tính của Dove ngược lại với Turtle.” Greed đổi bên hai miếng bịt mắt, gương mặt quá mức trung tính khiến người ta căn bản không nhận ra được giới tính của y. “Để thỏa mãn ước nguyện của mẫu thượng, ta chấp nhận sự thiết đặt của người!”
“Ta cũng có chút bất ngờ!” Thanh niên tóc bạc kỹ lưỡng quan sát cặp song sinh, lúc này cặp song sinh đang quấn khăn quàng cổ đồng nhất, che khuất cổ, chỉ nhìn khuôn mặt và thân thể mảnh khảnh kia, không ai có thể nhận ra giới tính bọn họ. “Ngươi lại muốn tới hai thân thể!”
“Ta là Greed, cho nên ta rất tham lam! Không chỉ muốn thân thể nam, còn muốn thân thể nữ!”
“Cho nên ta bỏ lỡ thời cơ tốt nhất biết được chân tướng!” Lust thở dài. “Ta thấy được “Turtle”, nhưng không nhận ra “ngươi”.”
Turtle và Dove gộp lại mới xem như một người, ngược lại, Turtle Dove tách ra không thể nói là một người “hoàn chỉnh”. Họ giống như một nửa của Greed, chỉ nhìn có một nửa của một người, khó có thể nhận ra toàn bộ người đó, nhất là khi người đó mình lại không quen thuộc, chỉ có một khái niệm mơ hồ.
Nghe thấy lời của Lust, Greed dường như có vẻ hơi bất đắc dĩ. “Nếu tách hai thân thể ra, không thể nói là khó chịu, nhưng hai thân thể chỉ có thể ngờ nghệch như thiếu dây thần kinh!”
“Nhưng nếu không như vậy, ta sao có thể gặp được phụ thượng?” Greed dùng thân thể ôm vòng lấy Nei Bog, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. “Phụ thượng có khát khao, cho nên một nửa của ta mới bị cuốn hút! Cái loại khát khao kìm nén cực độ này, thật sự là vô cùng thơm ngọt!”
“Ngươi biết… khao khát của father!” Lust nói cực kỳ nhẹ, giọng nói mang sự khẩn cầu mà ngay cả mình cũng không phát hiện được. “Nói cho ta biết!”
Greed trầm lặng nhìn Lust, mím chặt môi.
Ầm ầm ——
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, màn trời phía trên hội trường bị kéo ra, lộ ra một mảnh bóng tối thâm trầm —— trời đen tới như vậy được sao? Đó căn bản không phải đêm tối, mà là một chiến hạm đen khổng lồ nhìn không thấy mép tàu. Bình thường, chiến hạm cỡ lớn loại này sẽ bị cảnh báo ngay khi tiếp cận sao Norton năm mươi dặm, nhưng hiện tại, nhìn vào trong tháp xem, còn người sống hay sao?
Cặp song sinh tóc lam cong mắt lên. “Mẫu thượng, người tới đón ta!”
Greed ôm Nei Bog đột ngột lùi về phía sau, tránh được Lust tấn công trong đường tơ kẻ tóc. Buer và Glasya-Labolas vừa thấy không ổn, lập tức xông tới muốn ngăn cản Lust, lại bị Lust lạnh mặt ném qua một bên. Mà lúc này lại có năm bóng người nhảy ra giữa sân, là năm người Gusion, hai ma thần không ngăn được Lust, vậy bảy thì sao?
Lust vốn không phải nguyên tội sở trường chiến đấu, bảy người không thể làm Lust bị thương, nhưng Lust cũng hoàn toàn không tiếp xúc với Greed được.
“Đưa father cho ta, đó không phải người ngươi nên chiếm giữ!” Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của thanh niên tóc bạc là một mảnh sương lạnh. “Ngươi hẳn là biết, “hắn” sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ta biết, ngay từ lúc bước lên hành tinh này ta đã biết, kẻ thống trị đích thực của hành tinh này ở đâu!” Greed rũ mi mắt, lấy tay cọ cọ chân mày Nei Bog. “Nhưng khoảnh khắc ta thấy được ngài, lòng tham của ta liền không thể ngưng lại, cũng giống như ham muốn của ngươi, đúng chứ!”
Chúng ta đều có tội, là nguyên tội của Cha.
“Cho nên, ta nhân lúc “hắn” ngủ say, làm tất cả những việc này!” Ánh mắt của cặp song sinh cong lên như trăng khuyết. “Ta không hối hận, ta muốn ngài!”
Tiếng của Greed tắt nghẹn, Lust cong khóe môi lên. ““Hắn” thức dậy rồi!”
Cặp song sinh trầm lặng nhìn phía xa, lại bình thản chuyển mắt về lại.
“Ta biết “hắn” sẽ tỉnh dậy, ta không thể giấu “hắn” quá lâu.” Greed ngẩng đầu lên, nhìn trạm trung chuyển hạ xuống từ trên chiến hạm. “Chỉ cần ta rời khỏi trước khi “hắn” đuổi tới là được!”
“Ngươi cảm thấy, ta sẽ để ngươi rời khỏi hay sao?”
Lust đứng đó không làm gì, ngay cả sự khuếch tán nhỏ nhất trên da thịt cũng không xuất hiện, nhưng mọi người bất tri bất giác tập trung ánh nhìn lên người y, thậm chí chuyển lên rồi sẽ không muốn rút đi. Gió từ trên hướng xuống thổi tóc bạc tán ra, khẽ dập dờn như sóng nước, tơ bạc phất phới cực nhẹ cũng khiến người ta cảm thấy nội tâm ngứa ngáy khó nhịn, con ngươi màu lam băng rõ ràng không hề dao động, nhưng chung quy dường như mơ hồ có hương hoa lưu chuyển, xinh đẹp không thể tưởng tượng, khiến người ta cảm thấy chỉ cần làm đôi mắt kia liên tục nhìn mình, phải làm chuyện gì thì mình cũng sẽ nguyện ý.
“Đưa father cho ta!”
Greed chớp chớp mắt, con ngươi dao động một lúc lại khôi phục bình thường. Mà có người dường như thấy chướng mắt, trong lòng họ tràn ngập tình yêu thương với Lust, muốn giúp yêu nghiệt tóc bạc kia đạt được bất cứ ước nguyện nào, trong bảy ma thần có năm người bị xúi giục, xoay người xông tới cặp song sinh.
“Ta không am hiểu chiến đấu!” Greed trầm trầm nói. “Trong tác chiến đơn thể, ta là phụ trợ!”
Thiếu niên mang miếng bịt mắt bên phải ôm cả người Nei Bog, thiếu niên mang miếng bịt mắt bên trái buông lỏng tay ra, từ trong túi lấy ra một viên đá tím kích thước cỡ móng tay, viên đá kia phủ ánh tím sâu thăm thẳm, toàn bộ đều là kết tinh năng lượng. Lust nheo mắt lại, y rốt cuộc nhớ ra mình từng thấy vật chất màu tím này ở đâu, trên hoa tai Lanna, trong viên thủy tinh của Sitri, trên cây gậy của Buer, trong tay Greed. Lúc này, thiếu niên tóc lam mắt tím cầm lấy viên đá tím kia, nói cực khẽ cực nhẹ. “Nguyện cầu, xin năm người đối địch tử vong!”
Năm người vẫn đang lao tới bên này nửa đường liền nát thành bụi cát, đá tím trên tay thiếu niên cũng vỡ thành bột phấn, gió thổi qua không còn dấu vết.
Dựa vào thị lực cực tốt của tân nhân loại, Lust thấy rõ, năm người kia là chết như thế nào: họ lão hóa cấp tốc trong thời gian một phần mười giây, từ trung niên liên tục lão hóa thành người già xế chiều, cuối cùng mục nát thành xương khô, gió thổi một cái liền rã nát.
“Xúc tác?” Lust quét mắt xuống tro bụi dưới đất, lại nhìn về phía cặp song sinh.
“Đúng vậy, là xúc tác!” Greed lại lấy một viên đá tím ra từ trong túi. “Đây là thứ ta làm, là chất xúc tác tốt nhất: có thể biến đá thành vàng, có thể khiến người ta kéo dài tuổi thọ, lão hóa tử vong vừa rồi đều là kết quả của xúc tác. Họ gọi viên đá này là nguyên tố thứ năm, Hòn đá hiền giả, Hòn đá ước nguyện hay tên khác, vì viên đá này có thể mang đến sức mạnh, của cải, thậm chí có thể thực hiện nguyện ước của bọn họ, thế là bọn họ nghiện!” Greed cười vui vẻ mà thuần khiết. “Ước muốn chính là thứ dễ sinh ra nhất, một viên đá không đủ, hai viên vẫn chưa đủ, ba viên cũng quá ít, bốn… Cứ như vậy, lòng tham của họ càng ngày càng lớn, khát vọng cũng càng lúc càng nhiều, cuối cùng, trò hay trình diễn!”
Lust lẳng lặng nhìn Greed. “Ngươi đang nuôi dưỡng lòng tham sao…”
“Việc này sẽ khiến ta cảm thấy vui vẻ!” Greed cười hài lòng. “Muốn càng nhiều càng nhiều nữa đi, lấy càng nhiều càng nhiều nữa đi! Đá không chỉ xúc tác cho ước nguyện của bọn họ, còn thúc đẩy tham vọng của bọn họ nữa. Đây là năng lực của ta, “Xúc tác ước nguyện”.”
“Ngươi là khát khao của mẫu thượng!” Cặp song sinh xinh xắn nghiêng đầu nhìn Lust. “Phải tặng cho mẫu thượng!”
“Ta phải nói ta rất vinh hạnh hay sao?” Lust kéo môi cười nhẹ, trong nụ cười kia không chứa chút ý cười nào.
Greed nâng viên đá kia lên, giọng nói không phân ra nam nữ vang lên trong đêm tối. “Nguyện cầu, xin có thể bắt được nguyên tội Lust!”
Lust cảm nhận rõ năng lượng sinh ra từ viên đá vỡ nát đánh qua từ hướng nào, lúc y vừa định nghiêng người tránh đi, giọng nói của Greed lại vang lên.
“Khao khát duy nhất của phụ thượng, chính là thoát khỏi các ngươi!”
Lust mở to mắt!
[Edit by Alice]
Y lao đi rất nhanh, áo khoác đen được thêm vào tốc độ giang rộng ở không trung, như cánh dơi của ma vương bóng tối. Tốc độ của y đã rất nhanh, trên thế giới không có một chiếc phi hành khí nào có thể vượt qua tốc độ y được, mọi thứ xung quanh bị nhòa đi, kéo ra thành một đường ngang đủ màu đủ sắc, nhưng y vẫn phải nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Cả thế giới đều biến thành địa ngục, vô số quái vật màu đỏ du đãng trong đêm tối, tìm kiếm “đồ ăn” yếu ớt hơn mình, chúng nhất trí không màng đến bóng người đang vun vút lao đi, giống như y chính là bóng tối giăng giăng khắp chốn.
Lúc y tới được hội trường hội đấu giá, cũng chính là thời điểm chiến hạm vừa thu hồi xong trạm trung chuyển.
Ma vương bóng tối đứng trên đỉnh hội trường, đầu ngước cao cao, con mắt luôn khép hờ dưới tóc đen lần đầu tiên mở lớn, con ngươi đỏ sẫm như dung nham sâu nhất trong lòng đất.
“Phụ thân…!”
Tác giả có chuyện muốn nói: dưới đây là tài liệu
10. Buer là một Thống soái vĩ đại của Địa ngục. Ông ta xuất hiện khi mặt trời ẩn phía sau chòm sao Nhân Mã. Ông ta hiểu biết về Triết học tự nhiên, đạo đức, logic học và tất cả những loài thảo mộc, cây cối. Ông ta có thể chữa lành mọi thương tổn và đau khổ, nhất là ở nam giới. Ông ta cũng thường đem tới những linh hồn tốt. Buer lãnh đạo 50 quân đoàn quỷ.
25. Glasya-Labolas (Glasvlabolas) là một Đại Thống lĩnh của Địa ngục. Hắn ta xuất hiện dưới hình dạng một con chó rừng với đôi cánh diều hâu. Hắn rất hiểu biết về nghệ thuật và kĩ năng ám sát. Hắn ta có thể khiến hai kẻ thù trở thành bạn, cũng như khiến hai người bạn trở thành kẻ thù. Ngoài ra hắn còn có thể biến một người thành vô hình. Glasya-Labolas thống lĩnh 36 quân đoàn quỷ.
Những ma thần đó chỉ cho mọi người xem chơi, không cần đặc biệt nhớ kỹ, họ chỉ coi như… góp vui? Khục khục, vẫn dễ nghe hơn quần chúng.
Tác giả :
Đồi