Father (Phụ)
Chương 57: Fifty-seventh child
Amis dẫn Nei Bog đến hội trường biểu diễn, đó là một kiến trúc hình vòm khổng lồ, điển hình của kiểu “Trứng Lớn”, tầng dưới chót là một sân khấu rộng lớn, tầng tầng lớp lớp khán phòng áp dụng kỹ thuật xếp chồng tầm nhìn, thiết kế tổ ong có thể giúp càng nhiều người thưởng thức được trình diễn.
“Suốt bảy ngày lễ hội đều có biểu diễn, mỗi ngày do một niên cấp phụ trách, hôm qua là năm nhất biểu diễn, ngài không thấy được Behemoth biểu diễn thật sự là quá đáng tiếc, đó tuyệt đối chỉ có thể dùng từ perfect để hình dung!” Amis vừa giải thích, vừa dẫn Nei Bog quẹo trái quẹo phải trong hành lang như mê cung. “Hôm nay là học sinh năm hai biểu diễn, nghe nói họ chuẩn bị kịch sân khấu, còn tìm Behemoth đến làm khách mời, họ bây giờ hẳn là đang chuẩn bị ở phía sau sân khấu… À, đến rồi, tôi nói không sai mà!”
Sau khi xuyên qua một quầng sáng, Nei Bog phát hiện họ đi tới một căn phòng quan sát, xuyên qua màng trong suốt có thể thấy rõ bên dưới đang bận rộn chuẩn bị.
“Kịch bản họ chuẩn bị hình như tên là “Thánh chiến”?” Amis chỉ chỉ phía dưới. “Behemoth ở chỗ đó, nghe nói vai diễn của cậu ta là một quái vật biển tên là “Leviathan”.”
Nei Bog nhìn xuống phía dưới theo đầu ngón tay Amis, liếc một cái liền thấy được Envy trong đám người. Kịch sân khấu thời này tuyệt đối không chỉ là đọc lời thoại và làm động tác diễn xuất như trong thời cổ chiến tranh vũ trụ và chiến tranh cơ giáp (1) là yếu tố tuyệt đối không thể thiếu được trong kịch bản, chiến đấu vũ trang lại càng là hạng mục quan trọng. Kịch chiến tranh vũ trụ có không gian quá mức rộng lớn, ngay cả thuyền chiến cũng chỉ là một hạt kê bé nhỏ trong biển cả, cho nên cái được chú trọng nhất chính là khả năng chỉ huy tập thể. Trong chiến tranh cơ giáp, người diễn bị nhốt kín trong cơ giáp vừa dày vừa nặng, tính năng của cơ giáp chung quy càng thu hút khán giả hơn là người ở bên trong. Mà chiến đấu vũ trang tuy cũng có mặc thiết giáp, nhưng đó chỉ là một lớp “y phục” mỏng mảnh —— thật sự là mỏng như tờ giấy nếu so với cơ giáp —— cho nên chiến đấu vũ trang mang tính kỹ thuật và tính xung đột nhiều hơn, cũng càng có thể thể hiện ra sức mạnh của con người, đắp nặn nên hình tượng một “anh hùng” – nhân tố thông thường sẽ là điểm sáng hoặc cao trào của kịch sân khấu. Thiếu niên tóc xám lúc này đang tỉ mỉ lau chùi thiết giáp, trên khuôn mặt bắt mắt lộ ra nụ cười thuần khiết, luôn khiến người đi ngang bên cạnh lén lút hoặc công khai chú ý tới y, thiết giáp trong tay thiếu niên đã nói rõ tầm quan trọng của y trong vở diễn này.
Lúc này, một nữ sinh bị các bạn đẩy về phía Envy, cô bé đỏ mặt cực điểm, các bạn của nàng đều cười vang thiện ý. Envy bỏ thiết giáp trong tay xuống, đứng lên tươi cười với nữ sinh kia. Nụ cười không chút tạp chất trên khuôn mặt thiếu niên dường như trấn an thiếu nữ, cô bé mặt đỏ bừng đưa ra một thứ, Nei Bog nhận ra đó là một cái khóa màu bạc. Envy dường như mắc cỡ, cào cào tóc ngắn màu xám mịn như nhung của mình, tiếp nhận mỉm cười nói cảm ơn. Thiếu nữ thẹn thùng, thiếu niên gượng gạo, tất cả những thứ này đều tạo thành một bộ ảnh ngọt ngào ý thơ.
“Con của ngài khá được hoan nghênh!” Lời vừa nói ra, Amis liền nhận thấy câu nói kia có hơi quá đáng, hắn nhanh chóng liếc Nei Bog, không biết người nam có chú ý tới sự châm biếm trong câu nói vừa rồi hay không. Amis lập tức lại thêm một câu, cố gắng tạo ra giọng điệu chế nhạo. “Tôi dám cá, khóa bạc mà Behemoth nhận được hôm nay có thể nấu chế ra một chiếc cơ giáp mới!”
“… Ừ!”
Một khoảng thời gian trống trải, không thể nói rõ Nei Bog là đồng ý hay chỉ ừ một tiếng đáp lại. Quan sát từ góc độ của Amis, mặt người nam ngoại trừ trắng hơn vừa rồi một chút, cũng không hiện rõ dấu hiệu gì khác đặc biệt.
Amis không đợi lâu được như vậy. “Thưa ngài, ngài không định xuống trò chuyện với Behemoth hay sao?”
Ánh mắt Nei Bog có chút phân tán, cuối cùng “trôi” tới trên người Amis. “Không, không… Tôi chỉ định đến nhìn nó…”
“Tại sao không xuống chứ? Behemoth mà biết ngài đến, chắc chắn sẽ rất vui.”
Nei Bog nhìn xuống dưới, lại quay đầu nhìn Amis, ánh mắt khó có thể nói bằng lời.
Bị ánh mắt kia nhìn chăm chăm có chút khó chịu, Amis thay đổi quan điểm khuyên bảo. “Hoặc ngài có thể ở lại xem buổi diễn hôm nay, hôm qua bỏ lỡ Behemoth diễn xuất, hôm nay cũng không thể lại tiếp tục bỏ lỡ!”
Lần này Nei Bog không từ chối, gật đầu.
“Từ đây có thể trực tiếp đi thẳng tới khán phòng.” Amis kiềm chế kích động trong lòng, chỉ vào một căn phòng khác, nói. “Tôi đi cùng ngài đến đây thôi, chúc ngài vui vẻ ở Học viện Hoàng gia!”
Nei Bog gật đầu cảm ơn Amis, nhìn bóng lưng thanh niên tóc nâu biến mất sau quầng sáng, sau đó bĩu môi khinh thường.
Trước mặt người từng ở khu số bảy, sự che đậy vụng về của Amis còn trần trụi hơn cả màn múa thoát y của đám gái phố đèn đỏ. Amis muốn đóng kịch, Nei Bog liền đóng kịch cùng Amis, đối phương là chủ động tìm tới cửa, nếu xé mặt thì không biết đối phương sẽ làm ra chuyện gì, còn không bằng cứ duy trì mặt nạ hài hòa, phối hợp với đối phương, tung hỏa mù chờ thời đâm kẽ, đây chính là sở trường số một của “mập” ngày trước. Dù sao thì kẻ đề nghị giúp chỉ đường cũng là tên đó, Nei Bog chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Cho nên, hai cái kẻ đều ôm mưu tính này, suốt cả chặng đường cũng không thể trò chuyện được với nhau —— Amis là không muốn lộ ra quá nhiều thông tin về bản thân mình, Nei Bog là hoàn toàn không thèm để ý —— Nei Bog thậm chí có chút cảm ơn Amis, mình đã bao lâu rồi không được “tỉnh táo” như vậy.
Lúc Nei Bog nhìn xuống trở lại, cô bé cùng các bạn đã rời đi, Envy lại khôi phục tư thế ban đầu, giống như vừa rồi không có cái gì xảy ra hết cả. Người nam tóc đen dựa lưng vào lan can, trượt người xuống ngồi bệt dưới đất, mắt đen mang chút mờ mịt nhìn khoảng không phía trước. Từ lúc đi vào khu thứ tư, Nei Bog liền ở vào một trạng thái hưng phấn kỳ lạ, đầu óc hắn trống rỗng, nhưng thân thể lại hưng phấn không bình thường. Hắn biết tại sao, bóng dáng trầm lặng trong bóng tối của vương giả bóng đêm vẫn lưu lại trên võng mạc của hắn, vô cùng rõ ràng.
Phụ thân, nếu chúng ta là một sai lầm, vậy tại sao chúng ta lại tồn tại cơ chứ?
Đứa con thứ nhất của hắn phải có bao nhiêu đau xót, mới có thể nói ra lời nói phủ định bản thân? Nei Bog co người lại, hai tay ôm đầu gối ngẩn ngơ suy nghĩ. Aisha từng nói thế này với hắn: “Gu, họ đều nói anh da thô thịt ráp, lạc quan mù quáng, bị ức hiếp ra sao cũng sẽ chẳng bị thương, chỉ biết vô tâm mà sống tiếp, đó thật ra là vì anh căn bản không để bọn họ vào lòng, cho nên làm sao bị tổn thương cho được? Cảm giác anh gây cho em là thế này, anh là quốc vương trong thế giới của mình, trong vương quốc của anh vĩnh viễn chỉ có một vị quốc vương là anh, anh hầu như không để người khác tiến vào vương quốc của mình, anh keo kiệt đến độ tới lợi ích cũng không chịu lấy —— vì đó đại diện cho nghĩa vụ tương đương. Bất luận kẻ khác muốn đi vào vương quốc của anh đến mức nào, dù bản thân đứng trên tháp canh trơ mắt nhìn bọn họ lo âu thành kính vây quanh tường thành đi hết vòng này đến vòng khác, anh cũng sẽ không chút động tâm. Ngay cả một cơ hội ngỏ ý để bọn họ đi vào, anh cũng keo kiệt không chịu cấp, Gu yêu dấu, anh quả thật ích kỷ đến độ khiến kẻ khác bó tay!”
Đáng khinh, thượng đội hạ đạp, vô tâm, ích kỷ… Hầu như mọi tính từ xấu đều có thể chụp lên người hắn. Aisha nói không sai, hắn chính là ích kỷ, ích kỷ hết thuốc chữa —— sự ích kỷ của người khác biểu hiện bằng việc quá chú trọng bản thân, mà sự ích kỷ của hắn chẳng qua biểu hiện thành quá thờ ơ kẻ khác. Củng cố lâu đài của mình, cự tuyệt tất cả những thứ muốn xâm phạm, bao gồm… các con của hắn. Con hắn muốn xâm phạm vương quốc của hắn, cho nên mới khiến hắn cự tuyệt dữ dội như vậy.
—— Là thế sao?
Trước đây, Nei Bog luôn luôn cho là như vậy, cho tới khi hắn vô cùng chật vật chạy đi từ trước mặt Sloth, chua chát tuôn trào trong tim nhốn nháo nhắc nhở hắn một sự thật: Thật ra từ rất lâu trước đó, hắn có lẽ đã đón các con vào vương quốc của mình. Nếu chúng đều là người dưng, hắn căn bản sẽ không phẫn nộ, đau lòng, thậm chí bị ép tới mức sắp suy sụp. Nei Bog tuyệt đối sẽ vô tâm sống tiếp, dù bị nuôi dưỡng cũng chỉ là như đổi chủ, đối mặt với chúng cũng không có gì khác biệt so với lúc đối mặt Emerson, dù bị đè cũng sẽ không có bao nhiêu phản ứng, phải biết người khu số bảy trước giờ vốn vô liêm sỉ, ai cũng sướng thì không cần phải quá so đo.
Nei Bog trong tiềm thức đã đặt chúng vào vị trí của “con”, hắn là cô nhi, chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình cha, cho nên hắn chỉ có thể căn cứ theo “quan hệ cha con bình thường” mình từng nghe nói mà tưởng tượng đến kiểu chung sống của hai bên. Trước khi Nei Bog chuẩn bị tâm lý, cố gắng chung sống theo kiểu cha con, quan hệ giữa bọn họ đã nghênh đón một sự hủy hoại mang tính hủy diệt.
Nếu chuyện chúng ta làm là sai… Nhưng mà, phụ thân, ngài chưa hề chỉ dạy chúng ta!
Sai một li, đi một dặm. Đây… có tính là tự làm tự chịu hay không? Đi một vòng, hóa ra đầu sỏ vẫn chính là mình. Nei Bog nheo mắt nghĩ, hắn đi trễ một bước, thế là mọi thứ của bọn họ đều méo mó và vặn vẹo, quan hệ bị biến chất như tơ nhện đen sẫm, quấn lấy hắn cùng các con, cắt không đứt, tẩy cũng không sạch.
Sau đó, Nei Bog chạy khỏi Sloth, hắn cảm thấy hắn cần thoát khỏi chính mình nhiều hơn. Suy nghĩ trong não bị tư thái bi ai vô lực kia của thanh niên xé thành mảnh nhỏ, Nei Bog chỉ có thể theo bản năng chọn ra mục tiêu ban đầu từ đống mảnh vỡ kia —— đi gặp Envy, thế là Nei Bog đi tới Học viện Hoàng gia. Hắn biết “họ” đều không có bám theo, vì hắn không cảm nhận được áp lực bị bóng tối nhìn chăm chăm kia nữa, làm Nei Bog vô thức thả lỏng xuống, hắn chờ trong phòng quan sát yên lặng, không ai đến quấy rầy, bộ não bị ép đến mức sắp rỉ mốc khô đặc rốt cuộc hoạt động lại, Nei Bog trong ký ức phảng phất như từng chút được tìm về.
Đáy lòng Nei Bog bắt đầu có ý nghĩ về một khái niệm mơ hồ, nhưng ý nghĩ đó thật sự quá mông lung, mơ hồ đến độ ngay cả hắn cũng không thể cảm nhận chính xác. Hắn nghĩ, đợi đến khi hắn triệt để hiểu được nỗi mong nhớ trong lòng, chính là lúc hắn có thể hoàn toàn đối diện con hắn.
Nei Bog kéo ra một nụ cười mơ hồ, cảm giác bi thương sâu sắc tuôn ra từ cổ họng.
—— Ai đó đến nói với hắn đi, cái hắn rất muốn hiện tại, rốt cuộc là gì?
“Ngươi có biết…” Âm thanh trầm thấp tràn ra trong bóng tối. “… Ta vừa mơ thấy gì không?”
Thanh niên tóc bạc đang thu xếp tài liệu trong tay ngẩng đầu, có chút bất ngờ nhìn thanh niên tóc đen dựa bên cạnh cửa.
“Ừm hửm?”
“Ta mơ thấy…” Ánh đỏ sậm trong bóng đêm tắt rồi lại sáng, là thanh niên tóc đen chớp mắt. “… Lần đầu tiên ta và phụ thân gặp mặt!”
“Phụ thân đã bị kinh hãi chạy đi!”
“Ta nhìn hắn, sau đó quyết định: ta phải bắt được hắn, ta sẽ làm hắn ở lại bên mình!”
Trong bóng tối, ngoại trừ điểm sáng đỏ tươi chầm chậm chớp tắt kia, còn có một tia sáng kim loại màu bạc, đó là một chiếc hoa tai chữ thập ngược.
“Hôm nay phụ thân lại chạy đi!”
“Ta gần như không thể kiềm chế được!” Âm thanh đều đều thản nhiên, phảng phất như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường, lại khiến thanh niên tóc bạc cả người cứng ngắc. “Ta suýt nữa tẩy não phụ thân!”
“Ta không biết…” Đồng tử màu đỏ của Sloth đảo qua, giọng nói không chút lên xuống và tràn đầy biếng nhác. “… Ta còn có thể chịu được thêm bao lâu nữa.”
Trước giờ chưa hề thấy Sloth nói được một đoạn dài như vậy, nhưng hiện tượng này làm Lust cảm thấy đây cũng không phải điềm tốt gì, y muốn nói gì đó, lại hoàn toàn không mở miệng được.
“Sắp tới phụ thân sẽ ở lại khu thứ tư!” Dường như đã nói xong lời muốn nói, Sloth thẳng người đi về phía bóng tối, sắc đen dần nuốt chửng bóng y. “Ta phải ngủ say, đừng làm ta tỉnh lại, ta đã không còn kiềm chế được…”
Lust nhìn bóng Sloth biến mất, lại nhìn tư liệu hội đấu giá trên tay, tâm tình đột nhiên tồi tệ tột đỉnh. Gluttony hiện giờ không ở sao Norton, cậu bé Gothic vô cùng đau thương quyết định chè chén no say xả hết ấm ức của mình —— đối với Gluttony, chè chén no say tuyệt đối phải dùng hành tinh làm đơn vị. Pride đi giám sát ba khu cuối, vì hội đấu giá liên hành tinh sắp sửa diễn ra, người ta hiện tại ùn ùn kéo đến sao Norton không dứt, vàng thau lẫn lộn, gây ra một chút hỗn loạn ở khu số năm, số sáu, số bảy. Nhất thời, ngay cả không khí cũng vắng lặng đi rất nhiều.
Thanh niên tóc bạc dùng đầu ngón tay khẽ xoa nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, nhẹ giọng khẽ ngâm.
“Father, “Tội quỳ ngay trước cửa, nó tất luyến mộ ngươi, nhưng ngươi phải chế ngự được nó.”.”
(« Sáng Thế Ký» (2) đoạn 4 câu 7)
(1) Cơ giáp, tức mecha trong tiếng Nhật là thể loại nói tới những cỗ máy biết đi (thường là do phi công cầm lái). Mecha thường xuất hiện trong Anime, tiểu thuyết viễn tưởng, và những thể loại liên quan tới giả tưởng hay yếu tố xa xăm. Mecha là một khái niệm chung chung, có thể là những thiết bị có hai chân, với cánh tay, bàn tay, và những ngón tay có thể cầm nắm đồ vật. Một Mecha thiết kế theo kiểu hình dáng con người có thể sử dụng những đòn thế võ thuật, kiếm thuật, nghi thức danh dự, chào hỏi, và kể cả những thứ mà con người không thể làm được như sử dụng xe tăng hay máy bay.
(2) Sách Sáng thế ký đề cập đến sự khởi đầu. Đây là quyển sách đầu của Kinh Thánh Cựu Ước và cũng là sách nói về nhiều sự khởi đầu. Điều đầu tiên được tường thuật là sự sáng tạo thế giới.(Về đoạn 4 câu 7 của Sáng Thế ký, nguyên văn tiếng Anh là: “Sin crouches at your door its desire is for you, but you must master it.”Dịch khách quan: “Tội nép mình ngoài cửa, nó rất khát vọng ngươi, nhưng ngươi phải khuất phục được nó.”
Dịch theo tinh thần của Thánh Kinh: “Tội chầu chực rình ngoài cửa, nó rất thèm khát ngươi, nhưng ngươi phải trị được nó.”)
“Suốt bảy ngày lễ hội đều có biểu diễn, mỗi ngày do một niên cấp phụ trách, hôm qua là năm nhất biểu diễn, ngài không thấy được Behemoth biểu diễn thật sự là quá đáng tiếc, đó tuyệt đối chỉ có thể dùng từ perfect để hình dung!” Amis vừa giải thích, vừa dẫn Nei Bog quẹo trái quẹo phải trong hành lang như mê cung. “Hôm nay là học sinh năm hai biểu diễn, nghe nói họ chuẩn bị kịch sân khấu, còn tìm Behemoth đến làm khách mời, họ bây giờ hẳn là đang chuẩn bị ở phía sau sân khấu… À, đến rồi, tôi nói không sai mà!”
Sau khi xuyên qua một quầng sáng, Nei Bog phát hiện họ đi tới một căn phòng quan sát, xuyên qua màng trong suốt có thể thấy rõ bên dưới đang bận rộn chuẩn bị.
“Kịch bản họ chuẩn bị hình như tên là “Thánh chiến”?” Amis chỉ chỉ phía dưới. “Behemoth ở chỗ đó, nghe nói vai diễn của cậu ta là một quái vật biển tên là “Leviathan”.”
Nei Bog nhìn xuống phía dưới theo đầu ngón tay Amis, liếc một cái liền thấy được Envy trong đám người. Kịch sân khấu thời này tuyệt đối không chỉ là đọc lời thoại và làm động tác diễn xuất như trong thời cổ chiến tranh vũ trụ và chiến tranh cơ giáp (1) là yếu tố tuyệt đối không thể thiếu được trong kịch bản, chiến đấu vũ trang lại càng là hạng mục quan trọng. Kịch chiến tranh vũ trụ có không gian quá mức rộng lớn, ngay cả thuyền chiến cũng chỉ là một hạt kê bé nhỏ trong biển cả, cho nên cái được chú trọng nhất chính là khả năng chỉ huy tập thể. Trong chiến tranh cơ giáp, người diễn bị nhốt kín trong cơ giáp vừa dày vừa nặng, tính năng của cơ giáp chung quy càng thu hút khán giả hơn là người ở bên trong. Mà chiến đấu vũ trang tuy cũng có mặc thiết giáp, nhưng đó chỉ là một lớp “y phục” mỏng mảnh —— thật sự là mỏng như tờ giấy nếu so với cơ giáp —— cho nên chiến đấu vũ trang mang tính kỹ thuật và tính xung đột nhiều hơn, cũng càng có thể thể hiện ra sức mạnh của con người, đắp nặn nên hình tượng một “anh hùng” – nhân tố thông thường sẽ là điểm sáng hoặc cao trào của kịch sân khấu. Thiếu niên tóc xám lúc này đang tỉ mỉ lau chùi thiết giáp, trên khuôn mặt bắt mắt lộ ra nụ cười thuần khiết, luôn khiến người đi ngang bên cạnh lén lút hoặc công khai chú ý tới y, thiết giáp trong tay thiếu niên đã nói rõ tầm quan trọng của y trong vở diễn này.
Lúc này, một nữ sinh bị các bạn đẩy về phía Envy, cô bé đỏ mặt cực điểm, các bạn của nàng đều cười vang thiện ý. Envy bỏ thiết giáp trong tay xuống, đứng lên tươi cười với nữ sinh kia. Nụ cười không chút tạp chất trên khuôn mặt thiếu niên dường như trấn an thiếu nữ, cô bé mặt đỏ bừng đưa ra một thứ, Nei Bog nhận ra đó là một cái khóa màu bạc. Envy dường như mắc cỡ, cào cào tóc ngắn màu xám mịn như nhung của mình, tiếp nhận mỉm cười nói cảm ơn. Thiếu nữ thẹn thùng, thiếu niên gượng gạo, tất cả những thứ này đều tạo thành một bộ ảnh ngọt ngào ý thơ.
“Con của ngài khá được hoan nghênh!” Lời vừa nói ra, Amis liền nhận thấy câu nói kia có hơi quá đáng, hắn nhanh chóng liếc Nei Bog, không biết người nam có chú ý tới sự châm biếm trong câu nói vừa rồi hay không. Amis lập tức lại thêm một câu, cố gắng tạo ra giọng điệu chế nhạo. “Tôi dám cá, khóa bạc mà Behemoth nhận được hôm nay có thể nấu chế ra một chiếc cơ giáp mới!”
“… Ừ!”
Một khoảng thời gian trống trải, không thể nói rõ Nei Bog là đồng ý hay chỉ ừ một tiếng đáp lại. Quan sát từ góc độ của Amis, mặt người nam ngoại trừ trắng hơn vừa rồi một chút, cũng không hiện rõ dấu hiệu gì khác đặc biệt.
Amis không đợi lâu được như vậy. “Thưa ngài, ngài không định xuống trò chuyện với Behemoth hay sao?”
Ánh mắt Nei Bog có chút phân tán, cuối cùng “trôi” tới trên người Amis. “Không, không… Tôi chỉ định đến nhìn nó…”
“Tại sao không xuống chứ? Behemoth mà biết ngài đến, chắc chắn sẽ rất vui.”
Nei Bog nhìn xuống dưới, lại quay đầu nhìn Amis, ánh mắt khó có thể nói bằng lời.
Bị ánh mắt kia nhìn chăm chăm có chút khó chịu, Amis thay đổi quan điểm khuyên bảo. “Hoặc ngài có thể ở lại xem buổi diễn hôm nay, hôm qua bỏ lỡ Behemoth diễn xuất, hôm nay cũng không thể lại tiếp tục bỏ lỡ!”
Lần này Nei Bog không từ chối, gật đầu.
“Từ đây có thể trực tiếp đi thẳng tới khán phòng.” Amis kiềm chế kích động trong lòng, chỉ vào một căn phòng khác, nói. “Tôi đi cùng ngài đến đây thôi, chúc ngài vui vẻ ở Học viện Hoàng gia!”
Nei Bog gật đầu cảm ơn Amis, nhìn bóng lưng thanh niên tóc nâu biến mất sau quầng sáng, sau đó bĩu môi khinh thường.
Trước mặt người từng ở khu số bảy, sự che đậy vụng về của Amis còn trần trụi hơn cả màn múa thoát y của đám gái phố đèn đỏ. Amis muốn đóng kịch, Nei Bog liền đóng kịch cùng Amis, đối phương là chủ động tìm tới cửa, nếu xé mặt thì không biết đối phương sẽ làm ra chuyện gì, còn không bằng cứ duy trì mặt nạ hài hòa, phối hợp với đối phương, tung hỏa mù chờ thời đâm kẽ, đây chính là sở trường số một của “mập” ngày trước. Dù sao thì kẻ đề nghị giúp chỉ đường cũng là tên đó, Nei Bog chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Cho nên, hai cái kẻ đều ôm mưu tính này, suốt cả chặng đường cũng không thể trò chuyện được với nhau —— Amis là không muốn lộ ra quá nhiều thông tin về bản thân mình, Nei Bog là hoàn toàn không thèm để ý —— Nei Bog thậm chí có chút cảm ơn Amis, mình đã bao lâu rồi không được “tỉnh táo” như vậy.
Lúc Nei Bog nhìn xuống trở lại, cô bé cùng các bạn đã rời đi, Envy lại khôi phục tư thế ban đầu, giống như vừa rồi không có cái gì xảy ra hết cả. Người nam tóc đen dựa lưng vào lan can, trượt người xuống ngồi bệt dưới đất, mắt đen mang chút mờ mịt nhìn khoảng không phía trước. Từ lúc đi vào khu thứ tư, Nei Bog liền ở vào một trạng thái hưng phấn kỳ lạ, đầu óc hắn trống rỗng, nhưng thân thể lại hưng phấn không bình thường. Hắn biết tại sao, bóng dáng trầm lặng trong bóng tối của vương giả bóng đêm vẫn lưu lại trên võng mạc của hắn, vô cùng rõ ràng.
Phụ thân, nếu chúng ta là một sai lầm, vậy tại sao chúng ta lại tồn tại cơ chứ?
Đứa con thứ nhất của hắn phải có bao nhiêu đau xót, mới có thể nói ra lời nói phủ định bản thân? Nei Bog co người lại, hai tay ôm đầu gối ngẩn ngơ suy nghĩ. Aisha từng nói thế này với hắn: “Gu, họ đều nói anh da thô thịt ráp, lạc quan mù quáng, bị ức hiếp ra sao cũng sẽ chẳng bị thương, chỉ biết vô tâm mà sống tiếp, đó thật ra là vì anh căn bản không để bọn họ vào lòng, cho nên làm sao bị tổn thương cho được? Cảm giác anh gây cho em là thế này, anh là quốc vương trong thế giới của mình, trong vương quốc của anh vĩnh viễn chỉ có một vị quốc vương là anh, anh hầu như không để người khác tiến vào vương quốc của mình, anh keo kiệt đến độ tới lợi ích cũng không chịu lấy —— vì đó đại diện cho nghĩa vụ tương đương. Bất luận kẻ khác muốn đi vào vương quốc của anh đến mức nào, dù bản thân đứng trên tháp canh trơ mắt nhìn bọn họ lo âu thành kính vây quanh tường thành đi hết vòng này đến vòng khác, anh cũng sẽ không chút động tâm. Ngay cả một cơ hội ngỏ ý để bọn họ đi vào, anh cũng keo kiệt không chịu cấp, Gu yêu dấu, anh quả thật ích kỷ đến độ khiến kẻ khác bó tay!”
Đáng khinh, thượng đội hạ đạp, vô tâm, ích kỷ… Hầu như mọi tính từ xấu đều có thể chụp lên người hắn. Aisha nói không sai, hắn chính là ích kỷ, ích kỷ hết thuốc chữa —— sự ích kỷ của người khác biểu hiện bằng việc quá chú trọng bản thân, mà sự ích kỷ của hắn chẳng qua biểu hiện thành quá thờ ơ kẻ khác. Củng cố lâu đài của mình, cự tuyệt tất cả những thứ muốn xâm phạm, bao gồm… các con của hắn. Con hắn muốn xâm phạm vương quốc của hắn, cho nên mới khiến hắn cự tuyệt dữ dội như vậy.
—— Là thế sao?
Trước đây, Nei Bog luôn luôn cho là như vậy, cho tới khi hắn vô cùng chật vật chạy đi từ trước mặt Sloth, chua chát tuôn trào trong tim nhốn nháo nhắc nhở hắn một sự thật: Thật ra từ rất lâu trước đó, hắn có lẽ đã đón các con vào vương quốc của mình. Nếu chúng đều là người dưng, hắn căn bản sẽ không phẫn nộ, đau lòng, thậm chí bị ép tới mức sắp suy sụp. Nei Bog tuyệt đối sẽ vô tâm sống tiếp, dù bị nuôi dưỡng cũng chỉ là như đổi chủ, đối mặt với chúng cũng không có gì khác biệt so với lúc đối mặt Emerson, dù bị đè cũng sẽ không có bao nhiêu phản ứng, phải biết người khu số bảy trước giờ vốn vô liêm sỉ, ai cũng sướng thì không cần phải quá so đo.
Nei Bog trong tiềm thức đã đặt chúng vào vị trí của “con”, hắn là cô nhi, chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình cha, cho nên hắn chỉ có thể căn cứ theo “quan hệ cha con bình thường” mình từng nghe nói mà tưởng tượng đến kiểu chung sống của hai bên. Trước khi Nei Bog chuẩn bị tâm lý, cố gắng chung sống theo kiểu cha con, quan hệ giữa bọn họ đã nghênh đón một sự hủy hoại mang tính hủy diệt.
Nếu chuyện chúng ta làm là sai… Nhưng mà, phụ thân, ngài chưa hề chỉ dạy chúng ta!
Sai một li, đi một dặm. Đây… có tính là tự làm tự chịu hay không? Đi một vòng, hóa ra đầu sỏ vẫn chính là mình. Nei Bog nheo mắt nghĩ, hắn đi trễ một bước, thế là mọi thứ của bọn họ đều méo mó và vặn vẹo, quan hệ bị biến chất như tơ nhện đen sẫm, quấn lấy hắn cùng các con, cắt không đứt, tẩy cũng không sạch.
Sau đó, Nei Bog chạy khỏi Sloth, hắn cảm thấy hắn cần thoát khỏi chính mình nhiều hơn. Suy nghĩ trong não bị tư thái bi ai vô lực kia của thanh niên xé thành mảnh nhỏ, Nei Bog chỉ có thể theo bản năng chọn ra mục tiêu ban đầu từ đống mảnh vỡ kia —— đi gặp Envy, thế là Nei Bog đi tới Học viện Hoàng gia. Hắn biết “họ” đều không có bám theo, vì hắn không cảm nhận được áp lực bị bóng tối nhìn chăm chăm kia nữa, làm Nei Bog vô thức thả lỏng xuống, hắn chờ trong phòng quan sát yên lặng, không ai đến quấy rầy, bộ não bị ép đến mức sắp rỉ mốc khô đặc rốt cuộc hoạt động lại, Nei Bog trong ký ức phảng phất như từng chút được tìm về.
Đáy lòng Nei Bog bắt đầu có ý nghĩ về một khái niệm mơ hồ, nhưng ý nghĩ đó thật sự quá mông lung, mơ hồ đến độ ngay cả hắn cũng không thể cảm nhận chính xác. Hắn nghĩ, đợi đến khi hắn triệt để hiểu được nỗi mong nhớ trong lòng, chính là lúc hắn có thể hoàn toàn đối diện con hắn.
Nei Bog kéo ra một nụ cười mơ hồ, cảm giác bi thương sâu sắc tuôn ra từ cổ họng.
—— Ai đó đến nói với hắn đi, cái hắn rất muốn hiện tại, rốt cuộc là gì?
“Ngươi có biết…” Âm thanh trầm thấp tràn ra trong bóng tối. “… Ta vừa mơ thấy gì không?”
Thanh niên tóc bạc đang thu xếp tài liệu trong tay ngẩng đầu, có chút bất ngờ nhìn thanh niên tóc đen dựa bên cạnh cửa.
“Ừm hửm?”
“Ta mơ thấy…” Ánh đỏ sậm trong bóng đêm tắt rồi lại sáng, là thanh niên tóc đen chớp mắt. “… Lần đầu tiên ta và phụ thân gặp mặt!”
“Phụ thân đã bị kinh hãi chạy đi!”
“Ta nhìn hắn, sau đó quyết định: ta phải bắt được hắn, ta sẽ làm hắn ở lại bên mình!”
Trong bóng tối, ngoại trừ điểm sáng đỏ tươi chầm chậm chớp tắt kia, còn có một tia sáng kim loại màu bạc, đó là một chiếc hoa tai chữ thập ngược.
“Hôm nay phụ thân lại chạy đi!”
“Ta gần như không thể kiềm chế được!” Âm thanh đều đều thản nhiên, phảng phất như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường, lại khiến thanh niên tóc bạc cả người cứng ngắc. “Ta suýt nữa tẩy não phụ thân!”
“Ta không biết…” Đồng tử màu đỏ của Sloth đảo qua, giọng nói không chút lên xuống và tràn đầy biếng nhác. “… Ta còn có thể chịu được thêm bao lâu nữa.”
Trước giờ chưa hề thấy Sloth nói được một đoạn dài như vậy, nhưng hiện tượng này làm Lust cảm thấy đây cũng không phải điềm tốt gì, y muốn nói gì đó, lại hoàn toàn không mở miệng được.
“Sắp tới phụ thân sẽ ở lại khu thứ tư!” Dường như đã nói xong lời muốn nói, Sloth thẳng người đi về phía bóng tối, sắc đen dần nuốt chửng bóng y. “Ta phải ngủ say, đừng làm ta tỉnh lại, ta đã không còn kiềm chế được…”
Lust nhìn bóng Sloth biến mất, lại nhìn tư liệu hội đấu giá trên tay, tâm tình đột nhiên tồi tệ tột đỉnh. Gluttony hiện giờ không ở sao Norton, cậu bé Gothic vô cùng đau thương quyết định chè chén no say xả hết ấm ức của mình —— đối với Gluttony, chè chén no say tuyệt đối phải dùng hành tinh làm đơn vị. Pride đi giám sát ba khu cuối, vì hội đấu giá liên hành tinh sắp sửa diễn ra, người ta hiện tại ùn ùn kéo đến sao Norton không dứt, vàng thau lẫn lộn, gây ra một chút hỗn loạn ở khu số năm, số sáu, số bảy. Nhất thời, ngay cả không khí cũng vắng lặng đi rất nhiều.
Thanh niên tóc bạc dùng đầu ngón tay khẽ xoa nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, nhẹ giọng khẽ ngâm.
“Father, “Tội quỳ ngay trước cửa, nó tất luyến mộ ngươi, nhưng ngươi phải chế ngự được nó.”.”
(« Sáng Thế Ký» (2) đoạn 4 câu 7)
(1) Cơ giáp, tức mecha trong tiếng Nhật là thể loại nói tới những cỗ máy biết đi (thường là do phi công cầm lái). Mecha thường xuất hiện trong Anime, tiểu thuyết viễn tưởng, và những thể loại liên quan tới giả tưởng hay yếu tố xa xăm. Mecha là một khái niệm chung chung, có thể là những thiết bị có hai chân, với cánh tay, bàn tay, và những ngón tay có thể cầm nắm đồ vật. Một Mecha thiết kế theo kiểu hình dáng con người có thể sử dụng những đòn thế võ thuật, kiếm thuật, nghi thức danh dự, chào hỏi, và kể cả những thứ mà con người không thể làm được như sử dụng xe tăng hay máy bay.
(2) Sách Sáng thế ký đề cập đến sự khởi đầu. Đây là quyển sách đầu của Kinh Thánh Cựu Ước và cũng là sách nói về nhiều sự khởi đầu. Điều đầu tiên được tường thuật là sự sáng tạo thế giới.(Về đoạn 4 câu 7 của Sáng Thế ký, nguyên văn tiếng Anh là: “Sin crouches at your door its desire is for you, but you must master it.”Dịch khách quan: “Tội nép mình ngoài cửa, nó rất khát vọng ngươi, nhưng ngươi phải khuất phục được nó.”
Dịch theo tinh thần của Thánh Kinh: “Tội chầu chực rình ngoài cửa, nó rất thèm khát ngươi, nhưng ngươi phải trị được nó.”)
Tác giả :
Đồi