[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân
Chương 24: Tiệc tối
Tiệc nướng của lớp 10A đã bắt đầu, mọi người reo lên phấn khởi, cùng nhau nướng đồ ăn cho nhau. Ai ai cũng mang trên mình một khuôn mặt sảng khoáiVương Tuấn Khải loay hoay vẫn không thấy Khả Nhi và Mộc Miên đâu, cảm thấy lo lắng liền vào lều trại của nhóm mình
Đến gần đã nghe tiếng Mộc Miên không mấy an lành trong đó
- Cậu chắc là vẫn ổn đó chứ?
- Không sao - Hoàng Khả Nhi mặc chiếc váy len trắng đơn giản mà cũng không làm mất vẻ quyến rũ của cô - tớ ổn, cậu lấy hộ tớ chiếc áo khoác đen trong vali
- Ừm - rồi Mộc Miên lấy nó, giúp cô mang vào, Khả Nhi búi tóc mình lên rồi đi ra ngoài
Vương Tuấn Khải nén mình bên mép lều trại , chờ cô đi rồi vào trại hỏi Mộc Miên
- Cậu ấy sao vậy?
- Không biết, chắc là do say sóng biển thôi - Mộc Miên lắc đầu - lúc nãy vào phòng đã thấy cậu ấy ngất trước cửa, tớ liền đỡ vào đây
- Sao cơ? - Vương Tuấn Khải bất ngờ hét lên
- Vặn nhỏ cái volumn lại - Mộc Miên nhíu mày
- Thôi tớ ra ngoài - cậu liền chạy ra để Mộc Miên lại
- Thế đấy, lấy được thông tin là chạy luôn
...
Vương Tuấn Khải vừa ra trước biển, nơi đang nướng đồ ăn đã thấy Khả Nhi loay hoay kiếm thứ gì đó ăn, trên tay cầm chiếc đĩa cùng chiếc thìa mà cứ có giảm giác như đang run lẩy bẩy, chân cô cũng đứng không vững, bước đi cứ loạng choạng , cậu liền chạy tới giả vờ như nãy giờ đã ở ngoài đây
- Cậu ăn gì không tôi gắp cho
- Không cần, tôi tự lấy được - Khả Nhi thấy cậu liền lạnh nhạt
- Không sao, cứ về ghế ngồi là được - chưa được sự cho phép, Tuấn Khải đã giựt lấy hai thứ trên tay Khả Nhi rồi chạy đi khi cô chưa kịp phản ứng
- ... - Khả Nhi đứng ngây người như chôn chân ở đó một lúc rồi cô cũng đi về chỗ ngồi
Mặc dù ngồi gần lò nướng mà sao có cảm giác như rất lạnh , người cô lại bắt đầu run lên cầm cập, tiện tay với lấy chiếc ly rồi rót cho mình cốc nước ấm, vừa đưa lên môi nhếp được vài cái thì Vương Tuấn Khải bất ngờ xuất hiện trước mặt làm cô giật bắn mình xém rớt ly nước
- Cậu tính làm ma hù dọa người khác à? - Khả Nhi tức giận gắt lên
- hì hì, đồ ăn đây tiểu thư - Rồi cậu đưa cho cô một đống thức ăn, hầu như không có hải sản
- Sao cậu biết tôi không ăn được hải sản?
- Lúc trước nghe cậu nói bị dị ứng
- Nhớ quá nhỉ? - cô bắt đầu châm chọc
- ... - Cậu không nói gì
Khả Nhi lại cảm thấy mình như đi quá đà, lập tức im lặng không nói thêm gì, lúc nào cô cũng tự nhủ phải lạnh nhạt với Tuấn Khải để cậu không để ý đến cô nữa, để làm cô đỡ phải nhớ khuôn mặt cậu, đỡ phải làm cậu đau lòng khi cô đột nhiên chuyển ra Pháp. Nhưng mỗi lần cậu xuất hiện, những quy luật ấy cứ như theo gió mà biến đâu mất, cô không thể cưỡng lại được lời nói quen thuộc, dịu dàng ấy, nó như liều thuốc bắt cô phải trả lời thành thật từ trong tim, không có cách nào ngăn lại
Rồi chợt tim cô bất giác nhói lại, đau quá, cô cảm thấy hình ảnh xung quanh bắt đầu nhòe dần đi
- Cậu sao thế? - Tuấn Khải cảm thấy biểu hiện của cô rất kì lạ, liền đập cô một cái
- Không sao, tôi no rồi, tôi có việc tí - cô đưa đĩa của mình cho Tuấn Khải rồi chạy đi về phía quầy thuốc
- Kì lạ, cô ấy mới ăn được có 2 miếng thịt thôi mà
- Chú ơi, có bán thuốc giúp đỡ say sóng không ạ, lấy cháu hai viên - Khả Nhi lấy tiền trong túi ra, tim tự nhiên lại nhói lên, cô đặt tay lên ngực cố bình tĩnh - lấy cháu hai liều thuốc trợ tim luôn
Sau khi thanh toán xong, cô uống nhanh hai viên thuốc đầu tiên cho đỡ say sóng rồi quay lại bãi biển
Khoảng một tiếng rưỡi sau, mọi người tan tiệc, Khả Nhi cùng Mộc Miên vào trại đã thấy hai đứa con trai ngồi chơi điện thoại, cô cảm thấy nóng nên bỏ áo khoác ra
Tới khuya, Khả Nhi giật mình tỉnh dậy, cảm thấy trong lều ngột ngạt lên muốn ra ngoài, cô nhẹ nhàng xỏ đôi bata màu trắng vào, rồi nhón nhén đi ra không để ai phát hiện, cô không hề biết Tuấn Khải nhận được tin nhắn 5 phút trước cũng đã rời khỏi lều
Trên bãi biển, bóng hình một thiếu nữ có tên Hoàng Khả Nhi lướt nhẹ, chân tinh nghịch đá những đám cát được chồng lên cao, ánh trắng rọi xuống, tỏa lên cô càng làm cô nổi bật với chiếc váy và đôi giày màu trắng.
Điện thoại reo lên, Vương Nguyên gọi cô, lại bằng facetime
- Lại gọi sao? - Cô lắc đầu rồi cười
- Em nhớ chị cũng cần lý do à? - Vương Nguyên chu môi - Đang ở đâu mà tối thế?
- Dạo biển, xem này - Cô rọi màn hình quay toàn cảnh
- Đẹp quá, em cũng muốn đi
- Ai biểu em sinh trễ một năm, nếu không đã làm bạn với chị - cô chọc
- Chị đi tiếp đi, em muốn ngắm biển tí nữa
- Ừ
Rồi cô chợt nghe có tiếng nói của ai đó rất quen thuộc, theo quán tính, cô bước theo hướng phát ra âm thanh đó
- Sao lại đi vào tối vậy chị Khả Nhi? - Vương Nguyên băng khoăng
- Suỵt! Hình như có ai đó? - Cô rón rén bước, rồi chợt âm thanh im lặng
Khả Nhi lướt mắt một vòng, chả có ai cả, chắc là cô đang ảo tưởng, vừa quay đầu lại đã thấy Vương Tuấn Khải cùng ... Đào Ngọc Nhi, hai người đang nói chuyện, khuôn mặt Ngọc Nhi nhíu lại rất khó coi, rồi Ngọc Nhi phát hiện thấy cô liền nhìn chằm chằm
Khả Nhi giật mình nép mình sau tảng đá, rồi cô lại tò mò ngoảnh đầu ra xem, điện thoại cũng vì thế mà hướng về phía hai người kia
- Kia không phải đại ca sao? - Vương Nguyên thắc mắc
Ngọc Nhi không còn nhìn cô nữa, nói gì đó với Vương Tuấn Khải rồi khẽ nhếch môi, ôm chặt cậu vào lòng
- Họ đang làm gì vậy? - Vương Nguyên bất ngờ
- ... - Khả Nhi như không tin vào mắt mình, cô run người đến làm rớt điện thoại xuống đất
- Chị Khả Nhi, chị Khả Nhi - Vương Nguyên không còn thấy gì nữa, chỉ là một màn hình đen phủ lên, cậu tức giận gọi cho Vương Tuấn Khải
Reng!!! - tiếng điện thoại làm Vương Tuấn Khải giật mình, cậu vẫn giữ nguyên tư thế, rút điện thoại ra nghe
- Chuyện gì vậy Vương Nguyên?
- Xem anh đã làm gì với Khả Nhi tỉ tỉ? Quay đầu lại đi - Vương Nguyên bặm môi cố bình tĩnh nói
- Hả? - Tuấn Khải không hiểu gì, quay đầu lại đã thấy Khả Nhi đứng đó, khuôn mặt tái xanh, run lẩy bẩy nhìn cậu, cô lấy tay che miệng để khỏi bật ra những tiếng nấc, nước mắt cứ thế mà cư nhiên chảy xuống khuôn mặt yêu kiều kia, rồi cô cầm điện thoại lên, nhanh chân quay người rồi chạy đi
- Khả Nhi! Nghe tôi nói! - Tuấn Khải sợ hãi đẩy Ngọc Nhi ra rồi đuổi theo cô
Đến gần đã nghe tiếng Mộc Miên không mấy an lành trong đó
- Cậu chắc là vẫn ổn đó chứ?
- Không sao - Hoàng Khả Nhi mặc chiếc váy len trắng đơn giản mà cũng không làm mất vẻ quyến rũ của cô - tớ ổn, cậu lấy hộ tớ chiếc áo khoác đen trong vali
- Ừm - rồi Mộc Miên lấy nó, giúp cô mang vào, Khả Nhi búi tóc mình lên rồi đi ra ngoài
Vương Tuấn Khải nén mình bên mép lều trại , chờ cô đi rồi vào trại hỏi Mộc Miên
- Cậu ấy sao vậy?
- Không biết, chắc là do say sóng biển thôi - Mộc Miên lắc đầu - lúc nãy vào phòng đã thấy cậu ấy ngất trước cửa, tớ liền đỡ vào đây
- Sao cơ? - Vương Tuấn Khải bất ngờ hét lên
- Vặn nhỏ cái volumn lại - Mộc Miên nhíu mày
- Thôi tớ ra ngoài - cậu liền chạy ra để Mộc Miên lại
- Thế đấy, lấy được thông tin là chạy luôn
...
Vương Tuấn Khải vừa ra trước biển, nơi đang nướng đồ ăn đã thấy Khả Nhi loay hoay kiếm thứ gì đó ăn, trên tay cầm chiếc đĩa cùng chiếc thìa mà cứ có giảm giác như đang run lẩy bẩy, chân cô cũng đứng không vững, bước đi cứ loạng choạng , cậu liền chạy tới giả vờ như nãy giờ đã ở ngoài đây
- Cậu ăn gì không tôi gắp cho
- Không cần, tôi tự lấy được - Khả Nhi thấy cậu liền lạnh nhạt
- Không sao, cứ về ghế ngồi là được - chưa được sự cho phép, Tuấn Khải đã giựt lấy hai thứ trên tay Khả Nhi rồi chạy đi khi cô chưa kịp phản ứng
- ... - Khả Nhi đứng ngây người như chôn chân ở đó một lúc rồi cô cũng đi về chỗ ngồi
Mặc dù ngồi gần lò nướng mà sao có cảm giác như rất lạnh , người cô lại bắt đầu run lên cầm cập, tiện tay với lấy chiếc ly rồi rót cho mình cốc nước ấm, vừa đưa lên môi nhếp được vài cái thì Vương Tuấn Khải bất ngờ xuất hiện trước mặt làm cô giật bắn mình xém rớt ly nước
- Cậu tính làm ma hù dọa người khác à? - Khả Nhi tức giận gắt lên
- hì hì, đồ ăn đây tiểu thư - Rồi cậu đưa cho cô một đống thức ăn, hầu như không có hải sản
- Sao cậu biết tôi không ăn được hải sản?
- Lúc trước nghe cậu nói bị dị ứng
- Nhớ quá nhỉ? - cô bắt đầu châm chọc
- ... - Cậu không nói gì
Khả Nhi lại cảm thấy mình như đi quá đà, lập tức im lặng không nói thêm gì, lúc nào cô cũng tự nhủ phải lạnh nhạt với Tuấn Khải để cậu không để ý đến cô nữa, để làm cô đỡ phải nhớ khuôn mặt cậu, đỡ phải làm cậu đau lòng khi cô đột nhiên chuyển ra Pháp. Nhưng mỗi lần cậu xuất hiện, những quy luật ấy cứ như theo gió mà biến đâu mất, cô không thể cưỡng lại được lời nói quen thuộc, dịu dàng ấy, nó như liều thuốc bắt cô phải trả lời thành thật từ trong tim, không có cách nào ngăn lại
Rồi chợt tim cô bất giác nhói lại, đau quá, cô cảm thấy hình ảnh xung quanh bắt đầu nhòe dần đi
- Cậu sao thế? - Tuấn Khải cảm thấy biểu hiện của cô rất kì lạ, liền đập cô một cái
- Không sao, tôi no rồi, tôi có việc tí - cô đưa đĩa của mình cho Tuấn Khải rồi chạy đi về phía quầy thuốc
- Kì lạ, cô ấy mới ăn được có 2 miếng thịt thôi mà
- Chú ơi, có bán thuốc giúp đỡ say sóng không ạ, lấy cháu hai viên - Khả Nhi lấy tiền trong túi ra, tim tự nhiên lại nhói lên, cô đặt tay lên ngực cố bình tĩnh - lấy cháu hai liều thuốc trợ tim luôn
Sau khi thanh toán xong, cô uống nhanh hai viên thuốc đầu tiên cho đỡ say sóng rồi quay lại bãi biển
Khoảng một tiếng rưỡi sau, mọi người tan tiệc, Khả Nhi cùng Mộc Miên vào trại đã thấy hai đứa con trai ngồi chơi điện thoại, cô cảm thấy nóng nên bỏ áo khoác ra
Tới khuya, Khả Nhi giật mình tỉnh dậy, cảm thấy trong lều ngột ngạt lên muốn ra ngoài, cô nhẹ nhàng xỏ đôi bata màu trắng vào, rồi nhón nhén đi ra không để ai phát hiện, cô không hề biết Tuấn Khải nhận được tin nhắn 5 phút trước cũng đã rời khỏi lều
Trên bãi biển, bóng hình một thiếu nữ có tên Hoàng Khả Nhi lướt nhẹ, chân tinh nghịch đá những đám cát được chồng lên cao, ánh trắng rọi xuống, tỏa lên cô càng làm cô nổi bật với chiếc váy và đôi giày màu trắng.
Điện thoại reo lên, Vương Nguyên gọi cô, lại bằng facetime
- Lại gọi sao? - Cô lắc đầu rồi cười
- Em nhớ chị cũng cần lý do à? - Vương Nguyên chu môi - Đang ở đâu mà tối thế?
- Dạo biển, xem này - Cô rọi màn hình quay toàn cảnh
- Đẹp quá, em cũng muốn đi
- Ai biểu em sinh trễ một năm, nếu không đã làm bạn với chị - cô chọc
- Chị đi tiếp đi, em muốn ngắm biển tí nữa
- Ừ
Rồi cô chợt nghe có tiếng nói của ai đó rất quen thuộc, theo quán tính, cô bước theo hướng phát ra âm thanh đó
- Sao lại đi vào tối vậy chị Khả Nhi? - Vương Nguyên băng khoăng
- Suỵt! Hình như có ai đó? - Cô rón rén bước, rồi chợt âm thanh im lặng
Khả Nhi lướt mắt một vòng, chả có ai cả, chắc là cô đang ảo tưởng, vừa quay đầu lại đã thấy Vương Tuấn Khải cùng ... Đào Ngọc Nhi, hai người đang nói chuyện, khuôn mặt Ngọc Nhi nhíu lại rất khó coi, rồi Ngọc Nhi phát hiện thấy cô liền nhìn chằm chằm
Khả Nhi giật mình nép mình sau tảng đá, rồi cô lại tò mò ngoảnh đầu ra xem, điện thoại cũng vì thế mà hướng về phía hai người kia
- Kia không phải đại ca sao? - Vương Nguyên thắc mắc
Ngọc Nhi không còn nhìn cô nữa, nói gì đó với Vương Tuấn Khải rồi khẽ nhếch môi, ôm chặt cậu vào lòng
- Họ đang làm gì vậy? - Vương Nguyên bất ngờ
- ... - Khả Nhi như không tin vào mắt mình, cô run người đến làm rớt điện thoại xuống đất
- Chị Khả Nhi, chị Khả Nhi - Vương Nguyên không còn thấy gì nữa, chỉ là một màn hình đen phủ lên, cậu tức giận gọi cho Vương Tuấn Khải
Reng!!! - tiếng điện thoại làm Vương Tuấn Khải giật mình, cậu vẫn giữ nguyên tư thế, rút điện thoại ra nghe
- Chuyện gì vậy Vương Nguyên?
- Xem anh đã làm gì với Khả Nhi tỉ tỉ? Quay đầu lại đi - Vương Nguyên bặm môi cố bình tĩnh nói
- Hả? - Tuấn Khải không hiểu gì, quay đầu lại đã thấy Khả Nhi đứng đó, khuôn mặt tái xanh, run lẩy bẩy nhìn cậu, cô lấy tay che miệng để khỏi bật ra những tiếng nấc, nước mắt cứ thế mà cư nhiên chảy xuống khuôn mặt yêu kiều kia, rồi cô cầm điện thoại lên, nhanh chân quay người rồi chạy đi
- Khả Nhi! Nghe tôi nói! - Tuấn Khải sợ hãi đẩy Ngọc Nhi ra rồi đuổi theo cô
Tác giả :
Dương Thiên Trúc Linh