Falling For King's Fortune
Chương 11
"Sao cơ?"
Anh làm cô kinh ngạc, Jackson nghĩ. Tốt. Tốt hơn là làm cô mất thăng bằng một chút. Tốt hơn nên bắt cô hành động theo bản năng chứ không cho cô thời gian cân nhắc tất cả các lựa chọn. Dĩ nhiên, khi cuối cùng cô cũng chịu cân nhắc, thì cô sẽ thấy anh đã đúng. Đây hoàn toàn là quyết định tốt nhất cho tất cả bọn họ.
"Hãy cưới anh," anh lặp lại, ngạc nhiên vì sao những từ đó dễ dàng thoát ra khỏi miệng như thế. Khỉ thật, anh đã sắp xếp kế hoạch cưới Marian và anh còn không thể bắt bản thân hành động và đưa ra lời cầu hôn trang trọng. Nhưng nói những từ đó ra với Casey thật khác lạ.
Rất đúng.
"Anh điên rồi," cô nói, lắc đầu và lui lại, rời khỏi cái động chạm của anh, rời khỏi anh.
Thế thì khiến cô mất thăng bằng không phải lựa chọn tối ưu, anh tự nhủ, suy nghĩ thật nhanh. Có lẽ anh nên nói rõ tất cả cho cô. Rõ ràng tâm trí cô đang mắc kẹt ngay lúc này, vì biết đến sự hiện diện của đứa bé sắp sinh.
Một đứa bé khác.
Niềm vui ngập tràn trong anh. Và sự tự hào. Và một chút mong đợi anh không bao giờ tin là có thể có. Anh đã bỏ lỡ nhiều điều với Mia, Jackson không thể chờ để được trải nghiệm mọi thứ với con của anh. Anh muốn ở đó vì tất cả chúng. Anh phải làm cho Casey thấy rằng làm theo cách của anh là có lý.
"Hoàn hảo, em không thấy sao?" Anh mỉm cười và vung hai tay lên trước khi đập chúng xuống đùi. "Chúng ta đều yêu Mia. Giờ chúng ta còn có một đứa con khác sắp ra đời. Có rất nhiều phòng trong ngôi nhà này như em biết đấy, và em với anh thích nghi với nhau rất tốt."
Cô lắc đầu, nhìn anh như thể anh đang nói tiếng Hy Lạp vậy. Nên anh nói nhanh hơn.
"Em và anh, Casey, chúng ta đã có điều gì đó rất tốt đẹp diễn ra. Chúng ta có thể xây dựng một gia đình ở đây, mà không ai trong chúng ta trở thành phụ huynh vào cuối tuần cả." Anh bước lại một bước và cảm thấy hy vọng trỗi dậy cao hơn trong lòng khi cô không lùi lại.
"Em đã có công việc mới với nhà King và bọn anh sẽ thêm văn phòng của em vào căn nhà. Làm bất cứ thứ gì em thích với nó. Chúng ta làm được, Casey. Chúng ta có phản ứng với nhau, em phải thừa nhận điều đó. Chúng ta hợp tác tốt, chúng ta cùng yêu con gái mình, còn gì tốt hơn nữa?"
Cô nâng một tay lên che miệng, lắc đầu và nhìn anh kiểu như anh đã mất trí hoàn toàn. Tại thế quái nào mà điều này không có chút ý nghĩa với cô thế? Nó logic hoàn hảo mà. Rất hợp lý.
"Tình yêu có thể tốt hơn, Jackson," cuối cùng cô nói trong tiếng thở dài mệt mỏi. "Anh định cưới Marian - "
"Đừng bắt đầu - "
"Nhưng anh không nghĩ tới việc cưới em cho đến khi biết em có thai. Anh không muốn một người vợ, Jackson. Không hẳn. Anh muốn một đối tác trên giường và anh muốn làm cha."
Anh cau mày nhìn cô. Chuyện không theo chiều hướng anh mong đợi. "Dù em có đúng," anh cãi, "thì làm sao việc này lại làm anh khác biệt so với em? Em nói bản thân em muốn làm mẹ, đấy là lý do em không chờ đợi một mối quan hệ hoàn hảo. Em tới ngân hàng tinh trùng và có đứa con em muốn. À, anh có đứa trẻ anh muốn, ngay đây này. Và giờ em nói anh sẽ có thêm một đứa khác. Vậy tại sao anh không muốn làm cha chúng?"
"Anh nói phải," cô nói, nhưng không thấy khá hơn. "Em muốn làm mẹ. Nhưng khác biệt giữa chúng ta là, em không cưới người em không yêu để đạt được điều đó. Jackson anh không thấy sao? Sự thật rằng anh yêu Mia - rằng anh sẽ yêu đứa bé này - là không đủ làm nền tảng cho cuộc hôn nhân giữa chúng ta."
"Tại thế quái nào mà không?" Với anh nó thật tuyệt vời. Một gia đình sẵn có. Hai người thích nhau, vui vẻ với nhau.
"Xem này, anh đã sắp đặt hết cho một cuộc liên hôn - "
"Em để cô ta ở ngoài chuyện này được chứ? Anh nói rồi, Marian không có ý nghĩa gì với anh hết."
"Em cũng vậy," cô nhanh chóng cãi lại. "Đây cũng chỉ là một bước đi có lợi khác của anh thôi. Trước đây, anh định dùng hôn nhân để mở rộng sân bay. Với em, anh mở rộng gia đình mình. Chỉ là vụ sáp nhập khác thôi."
"Với cơ hội sống sót còn cao hơn nhiều," anh nói với cô.
"Không, không được đâu."
"Cho anh một lý do thật tốt tại sao không nào." Anh nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn lạc lối vì phản ứng của cô. Anh đã quá chắc chắn cô sẽ thấy đây là điều đúng đắn phải làm. Quá tích cực vì anh đã làm đúng. Rằng cuộc hôn nhân giữa họ sẽ giải quyết mọi vấn đề.
"Vì em yêu anh Jackson." Cô trao anh nụ cười buồn. "Em không định thế, tin em đi khi em nói em ước gì không yêu anh, điều đó sẽ làm mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều."
Anh không phải đồ ngốc. Anh biết cô có tình cảm với mình. Anh đã không suy nghĩ thực sự về việc cô yêu anh, nhưng vì cô có yêu, tại sao cô không thấy kết hôn với anh có ý nghĩa hơn?
"Giờ anh thực sự bối rối đây," anh thừa nhận với lời rủa xả thì thầm. "Nếu em yêu anh, em nên hạnh phúc với cách giải quyết này mới phải."
"Hạnh phúc được cưới người đàn ông yêu con em nhưng không yêu em ư?" Cô lắc đầu. "Hạnh phúc vì sống theo một lời dối trá? Hạnh phúc được từ chối bản thân mình cái hy vọng được yêu đáp lại ư? Không Jackson. Ý tưởng của anh nghe như vụ mặc cả với em vậy."
"Chó chết, anh quan tâm đến em!" Anh bước thêm bước nữa lại gần cô, và cô ngước lên nhìn mắt anh. Đôi mắt cô xanh nhạt. Không cảm xúc. Không giận dữ. Không có thứ cảm xúc đen tối, xoay vần khiến màu mắt đó biến thành màu xanh của biển sâu. Chỉ có duy nhất sự hối tiếc sáng lên trong mắt cô, Jackson cảm thấy như đang đứng trên con dốc trơn trượt, và lao xuống đồi không thương xót, thẳng về phía vực thẳm không thể tránh khỏi.
Ngực anh thắt lại và mọi thứ trong anh trở nên cứng rắn và trơ trọi. Anh cảm giác như đang chiến đấu vì cuộc đời mình. Vì sao cô không thể chỉ nhận lời đề nghị của anh? Một cuộc sống bên anh và con của họ? Anh quan tâm đến Casey nhiều hơn anh cho phép bản thân từng quan tâm đến ai khác. Vì sao như thế là không đủ?
Anh bám lấy vai cô, kéo cô lại gần bằng cú giật thật mạnh và vòng tay mình quanh cô. Cô đứng yên cho anh kéo, nhưng không vòng tay ôm ngang người anh. Không dựa cơ thể mình vào anh. Không ngả vào anh. Cô chỉ đứng yên đó.
"Quan tâm không phải yêu, Jackson," cô thì thầm trong ngực anh, giọng cô bị bóp méo đến mức khó nhận ra. "Em xứng đáng hơn thế."
"Đó là tất cả những gì anh có để cho em," anh nói.
"Em biết," cô nói với anh. "Đấy là phần đáng buồn nhất của chuyện này."
Anh để cô đi và cảm thấy vòng tay mình trống rỗng khi không có cô. Anh thấy trống rỗng, chó chết, và không có lý do nào hết. Tất cả những gì cô phải làm là chấp nhận lời cầu hôn của anh và họ sẽ ổn cả. Họ sẽ có mọi thứ.
Tại sao cô không thể thấy điều đó?
Khi cô đi ngang qua anh, hướng về phía hành lang, anh gọi to và cô dừng bước. "Em định đi đâu?"
Cô quay lại nhìn anh. "Lên gác. Em rất mệt và cần thời gian ở một mình."
Khi cô đi rồi, âm thanh duy nhất còn lại trong phòng khách là tiếng rít và lách tách của ngọn lửa liếm vào củi, Jackson nghĩ "một mình " là quá nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Casey ngồi trong phòng ăn, Mia yên vị trong chiếc ghế cao, vui vẻ trộn những lát chuối trong nắm tay nhỏ xíu của cô nhóc. Trong khi ngắm con gái ăn sáng, Casey uống trà và ước gì có cà phê.
Nằm một mình trên giường của cô thật lạ. Cô đã quen với sự đụng chạm của Jackson, tiếng thở dài nặng nề của anh khi anh đi ngủ. Vòng tay an ủi của anh ôm ngang người cô khi kéo cô lại gần. Cô đã trở nên ỷ lại vào việc có anh bên cạnh và giờ khi không còn nữa - cô lạc lối.
Mia ré lên, giơ cả hai bàn tay dính đầy chuối ra và đá đá ghế. Không cần quay lại Casey cũng biến Jackson đã vào phòng. Chẳng ai ngoài anh được nhận kiểu chào đón như thế từ con gái.
"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm của anh rung xuyên qua căn phòng và dường như dội lại quanh cô. Ngay tức khắc, nhịp tim của Casey nhanh hơn và cô cảm thấy sự xuất hiện chậm rãi của hơi ấm cuộn xoáy trong mình. Chúa ơi, có phải cô sẽ luôn cảm thấy thế về anh không? Số mệnh của cô là phải dành phần đời còn lại yêu một người đàn ông chỉ quan tâm đến mình thôi ư?
Xốc lại bản thân, cô gật đầu. "Chào Jackson."
"Ngủ tốt không?" anh hỏi.
"Không, anh thì sao?"
"Tuyệt. "
Bực bội, cô bắn cho anh một ánh nhìn khi anh đi vòng qua bàn, cúi xuống hôn Mia và nhìn sang cô. Ngay lập tức cô thấy khá hơn. Anh đang nói dối. Có những quầng thâm dưới mắt anh, đen sì y như mắt cô vậy. Bằng cách nào đó, cô thích thú biết rằng đêm của anh cũng dài và khốn khổ như cô.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ. Mia ríu ra ríu rít. Và Casey với Jackson vẫn nhìn nhau trừng trừng, người này chờ người kia nói trước. Cuối cùng, Jackson lên tiếng.
Tự rót cho mình tách cà phê từ bàn uống nước, anh nói, "Đêm qua em nói với anh em cần thời gian ở một mình."
Tất cả mọi thời gian ở một mình trên thể giới cũng không giải quyết được vấn đề cô đối mặt. Nhưng cô phải nghĩ. Và ở quanh Jackson không có lợi gì cho ý nghĩ đó. "Em vẫn vậy."
"Ừ, đó là chuyện anh muốn nói." Anh dừng lại nhấp cà phê. "Em biết anh thiếu người ở sân bay." Cô gật. "À, anh đã quyết định tự mình bay một chuyến. Cho cả hai ta chút không gian để thở trong vài ngày."
"Vài ngày?" Thật lạ, cô có muốn ở một mình, nhưng nghe việc anh sắp đi lại không làm cô vui sướng. Rõ ràng cô muốn ở một mình với anh ở gần. Chúa ôi, cô thật rắc rối.
"Ừ," anh nói nhỏ, "Anh đến Paris chiều nay. Anh đưa vài người tới đó, rồi ở lại và lo chút công việc."
"Paris?" Anh sắp đi. Hàng mấy ngày liền. Nỗi đau vì cô đơn đã len lỏi, nhưng cô tự nhỉ có lẽ thế là tốt nhất. Cô muốn anh yêu cô cũng nhiều như yêu các con. Việc anh không có tình cảm khiến cảm xúc của cô trở nên quá nguyên thủy và đau đớn, không thể ở quanh anh.
Giọng anh nhỏ xuống và Casey nhìn vào đôi mắt sẫm màu ấy khi anh thêm vào, "Như anh nhớ, anh từng hứa sẽ đưa em đi Rome."
Đêm ở trên hành lang, cô nghĩ. Đêm đầu tiên trong ngôi nhà với anh, khi họ đi trên con đường vẫn đi cho tới nay. Cái đêm cô phát hiện ra cơ thể mình có thể bùng nổ trong lửa cháy và cô có thể sống sót mà kể lại.
"Em nhớ." Nhưng tưởng tượng và đêm tình dục quá mĩ mãn ấy đã thế chỗ tình yêu. Anh muốn cô, cô đọc được điều đó trong mắt anh. Nhưng muốn chỉ là sự thay thế quá mức tội nghiệp của cần. Nên anh đi cũng tốt, cô tự nhủ.
Anh đặt tách cà phê xuống bàn, tì cả hai tay lên và nhìn thẳng vào mắt cô. "Chỉ cần em nói anh sẽ ở lại. Cưới anh và chúng ta sẽ cùng đến Rome."
"Em không thể."
Anh đứng dậy và cô không biết anh thất vọng hay bực bội. Có lẽ cả hai. "Tốt thôi. Cứ nghĩ hết mức đi trong khi anh đi," Jackson nói. "Khi anh về, chúng ta sẽ xử lý." Rồi anh cúi xuống hôn lên đầu Mia. Khi đứng thẳng dậy, anh nhìn Casey lần nữa. "Khi anh về."
Jackson về nhà sớm. Anh đã hất tay phi công cùng bay ra khỏi giường, đốt cháy cả chuyên cơ và lập một kỷ lục cá nhân mới về tốc độ cho chuyến bay quay về California. Làm sao mà anh hy vọng giải quyết được chuyện làm ăn ở Paris khi đầu óc toàn nghĩ đến Casey cơ chứ? Chết tiệt, anh đã cố. Anh thơ thẩn qua những con phố Paris, ghé qua mấy ngôi nhà cổ lỗ bị ma ám và không hề thấy chút vui thích nào anh thường có khi đi vòng quanh thế giới.
Chẳng được việc gì.
Chẳng cái gì được việc, vì anh cảm thấy trái tim mình như đã bị xúc ra khỏi chỗ của nó. Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm nhấc cái điện thoại khỉ gó khi anh gọi. Cô đang tránh anh và anh chịu đủ rồi. Giờ đang là nửa đêm và anh không quan tâm liệu cô có ngái ngủ không. Cô sẽ lắng nghe anh. Cô sẽ kết hôn với anh. Và họ sẽ hạnh phúc, khỉ gió.
Anh đỗ xe trước cửa, nhảy ra khỏi xe và chạy như điên trên con đường hẹp vào nhà. Anh bước vào trong và sự im lặng phả vào anh như một cú đấm. Nhảy hai bậc một, tiếng bước chân của chính anh vọng lại và đều đặn như nhịp tim đập. Anh đi qua phòng mình, đến thẳng phòng Casey và mở cửa.
Chiếc giường trống rỗng. Những xúc tua đầu tiên của sự khó chịu bắt đầu vươn ra trong anh. Xoay người thật nhanh, anh bước sang phòng mình, nghĩ biết đâu cô đã có lý hơn và muốn ngủ trên giường anh - giường họ. Nhưng cô cũng không ở đó.
Chạy ngang qua hành lang để sang phòng Mia và cửa phòng đang mở. Nhưng không chiếc đèn ngủ nào được bật. Không còn những ngôi sao kỳ diệu tỏa sáng trong bóng tôi để làm con gái bé bỏng của anh an lòng. Chỉ có nhiều sự im lặng hơn mà thôi. Anh băng qua ngưỡng cửa, đi đến bên cũi trong bóng tối, mặc dù chỉ thấy được nó trống rỗng. Trái tim anh xoắn lại trong ngực và sự khó chịu nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi anh chưa từng biết.
Casey đã mang Mia rời đi. Anh nhìn sang tủ quần áo trẻ con. Trống không. Cũng như ngôi nhà. Cũng như tâm hồn anh.
"Họ đi chỗ khỉ gió nào?" Sợ hãi và giận dữ trộn lẫn trong bụng anh khi anh tự trả lời. "Chỗ Dani."
"Không được nói gì với anh ta!"
Jackson ngó qua Mike Sullivan đang ngái ngủ để nhìn vợ anh, đang đứng trên cầu thang, mặc áo ngủ mềm màu hồng với ánh nhìn nguy hiểm. "Dani - "
"Anh chưa gây đủ chuyện à?" Cô bước xuống thêm một bước và trừng anh. "Để cô ấy yên."
Mike tiến tới chặn tầm mắt Jackson về phía vợ anh, và đặt một tay lên khung cửa, không cho anh vào. "Cô ấy không ở đây," anh nói.
Jackson đã rất chắc chắn. Rất tự tin rằng Casey sẽ quay sang chỗ cô bạn thân nhất, giờ anh không biết phải đi đâu. Anh nhìn người đàn ông kia và thấy sự cảm thông trên mặt anh ấy. Jackson phản ứng lại. "Cho tôi biết chỗ cô ấy."
Mike liếc qua vai và cau mày. Hạ giọng, anh nhìn lại Jackson và nói, "Tôi hiểu cho anh. Thật đấy. Nhưng Casey là một người bạn. Và tôi muốn sống tiếp với vợ tôi..."
"Chỉ cần cho tôi biết Casey có ổn không."
"Không hạnh phúc, nhưng an toàn."
Trái tim Jackson như bị đổ chì. Anh không muốn cô bất hạnh. Anh chỉ muốn cô thôi. Lùa một tay qua đám tóc, anh quay người và nhìn ra con phố ngoại ô im lặng. Những ngôi nhà cửa đóng then cài, đèn đóm còn rất ít. Những gia đình sống trong những ngôi nhà đó. Cùng nhau. Và Jackson cảm thấy cô độc hơn trong khoảnh khắc lạnh lẽo đó hơn bao giờ hết.
"Tôi không biết tìm ở đâu nữa," anh lẩm bẩm, với bản thân mình hơn là cho người phía sau.
Mike hạ giọng đề nghị, "Anh nên thử nói chuyện với anh trai anh."
Quay phắt lại, Jackson nhìn anh. "Người nào?"
"Adam."
Jackson xoay người nhảy xuống khỏi cổng vòm và chạy xuyên qua màn đêm về chiếc xe đỗ bên lề đường.
Anh làm cô kinh ngạc, Jackson nghĩ. Tốt. Tốt hơn là làm cô mất thăng bằng một chút. Tốt hơn nên bắt cô hành động theo bản năng chứ không cho cô thời gian cân nhắc tất cả các lựa chọn. Dĩ nhiên, khi cuối cùng cô cũng chịu cân nhắc, thì cô sẽ thấy anh đã đúng. Đây hoàn toàn là quyết định tốt nhất cho tất cả bọn họ.
"Hãy cưới anh," anh lặp lại, ngạc nhiên vì sao những từ đó dễ dàng thoát ra khỏi miệng như thế. Khỉ thật, anh đã sắp xếp kế hoạch cưới Marian và anh còn không thể bắt bản thân hành động và đưa ra lời cầu hôn trang trọng. Nhưng nói những từ đó ra với Casey thật khác lạ.
Rất đúng.
"Anh điên rồi," cô nói, lắc đầu và lui lại, rời khỏi cái động chạm của anh, rời khỏi anh.
Thế thì khiến cô mất thăng bằng không phải lựa chọn tối ưu, anh tự nhủ, suy nghĩ thật nhanh. Có lẽ anh nên nói rõ tất cả cho cô. Rõ ràng tâm trí cô đang mắc kẹt ngay lúc này, vì biết đến sự hiện diện của đứa bé sắp sinh.
Một đứa bé khác.
Niềm vui ngập tràn trong anh. Và sự tự hào. Và một chút mong đợi anh không bao giờ tin là có thể có. Anh đã bỏ lỡ nhiều điều với Mia, Jackson không thể chờ để được trải nghiệm mọi thứ với con của anh. Anh muốn ở đó vì tất cả chúng. Anh phải làm cho Casey thấy rằng làm theo cách của anh là có lý.
"Hoàn hảo, em không thấy sao?" Anh mỉm cười và vung hai tay lên trước khi đập chúng xuống đùi. "Chúng ta đều yêu Mia. Giờ chúng ta còn có một đứa con khác sắp ra đời. Có rất nhiều phòng trong ngôi nhà này như em biết đấy, và em với anh thích nghi với nhau rất tốt."
Cô lắc đầu, nhìn anh như thể anh đang nói tiếng Hy Lạp vậy. Nên anh nói nhanh hơn.
"Em và anh, Casey, chúng ta đã có điều gì đó rất tốt đẹp diễn ra. Chúng ta có thể xây dựng một gia đình ở đây, mà không ai trong chúng ta trở thành phụ huynh vào cuối tuần cả." Anh bước lại một bước và cảm thấy hy vọng trỗi dậy cao hơn trong lòng khi cô không lùi lại.
"Em đã có công việc mới với nhà King và bọn anh sẽ thêm văn phòng của em vào căn nhà. Làm bất cứ thứ gì em thích với nó. Chúng ta làm được, Casey. Chúng ta có phản ứng với nhau, em phải thừa nhận điều đó. Chúng ta hợp tác tốt, chúng ta cùng yêu con gái mình, còn gì tốt hơn nữa?"
Cô nâng một tay lên che miệng, lắc đầu và nhìn anh kiểu như anh đã mất trí hoàn toàn. Tại thế quái nào mà điều này không có chút ý nghĩa với cô thế? Nó logic hoàn hảo mà. Rất hợp lý.
"Tình yêu có thể tốt hơn, Jackson," cuối cùng cô nói trong tiếng thở dài mệt mỏi. "Anh định cưới Marian - "
"Đừng bắt đầu - "
"Nhưng anh không nghĩ tới việc cưới em cho đến khi biết em có thai. Anh không muốn một người vợ, Jackson. Không hẳn. Anh muốn một đối tác trên giường và anh muốn làm cha."
Anh cau mày nhìn cô. Chuyện không theo chiều hướng anh mong đợi. "Dù em có đúng," anh cãi, "thì làm sao việc này lại làm anh khác biệt so với em? Em nói bản thân em muốn làm mẹ, đấy là lý do em không chờ đợi một mối quan hệ hoàn hảo. Em tới ngân hàng tinh trùng và có đứa con em muốn. À, anh có đứa trẻ anh muốn, ngay đây này. Và giờ em nói anh sẽ có thêm một đứa khác. Vậy tại sao anh không muốn làm cha chúng?"
"Anh nói phải," cô nói, nhưng không thấy khá hơn. "Em muốn làm mẹ. Nhưng khác biệt giữa chúng ta là, em không cưới người em không yêu để đạt được điều đó. Jackson anh không thấy sao? Sự thật rằng anh yêu Mia - rằng anh sẽ yêu đứa bé này - là không đủ làm nền tảng cho cuộc hôn nhân giữa chúng ta."
"Tại thế quái nào mà không?" Với anh nó thật tuyệt vời. Một gia đình sẵn có. Hai người thích nhau, vui vẻ với nhau.
"Xem này, anh đã sắp đặt hết cho một cuộc liên hôn - "
"Em để cô ta ở ngoài chuyện này được chứ? Anh nói rồi, Marian không có ý nghĩa gì với anh hết."
"Em cũng vậy," cô nhanh chóng cãi lại. "Đây cũng chỉ là một bước đi có lợi khác của anh thôi. Trước đây, anh định dùng hôn nhân để mở rộng sân bay. Với em, anh mở rộng gia đình mình. Chỉ là vụ sáp nhập khác thôi."
"Với cơ hội sống sót còn cao hơn nhiều," anh nói với cô.
"Không, không được đâu."
"Cho anh một lý do thật tốt tại sao không nào." Anh nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn lạc lối vì phản ứng của cô. Anh đã quá chắc chắn cô sẽ thấy đây là điều đúng đắn phải làm. Quá tích cực vì anh đã làm đúng. Rằng cuộc hôn nhân giữa họ sẽ giải quyết mọi vấn đề.
"Vì em yêu anh Jackson." Cô trao anh nụ cười buồn. "Em không định thế, tin em đi khi em nói em ước gì không yêu anh, điều đó sẽ làm mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều."
Anh không phải đồ ngốc. Anh biết cô có tình cảm với mình. Anh đã không suy nghĩ thực sự về việc cô yêu anh, nhưng vì cô có yêu, tại sao cô không thấy kết hôn với anh có ý nghĩa hơn?
"Giờ anh thực sự bối rối đây," anh thừa nhận với lời rủa xả thì thầm. "Nếu em yêu anh, em nên hạnh phúc với cách giải quyết này mới phải."
"Hạnh phúc được cưới người đàn ông yêu con em nhưng không yêu em ư?" Cô lắc đầu. "Hạnh phúc vì sống theo một lời dối trá? Hạnh phúc được từ chối bản thân mình cái hy vọng được yêu đáp lại ư? Không Jackson. Ý tưởng của anh nghe như vụ mặc cả với em vậy."
"Chó chết, anh quan tâm đến em!" Anh bước thêm bước nữa lại gần cô, và cô ngước lên nhìn mắt anh. Đôi mắt cô xanh nhạt. Không cảm xúc. Không giận dữ. Không có thứ cảm xúc đen tối, xoay vần khiến màu mắt đó biến thành màu xanh của biển sâu. Chỉ có duy nhất sự hối tiếc sáng lên trong mắt cô, Jackson cảm thấy như đang đứng trên con dốc trơn trượt, và lao xuống đồi không thương xót, thẳng về phía vực thẳm không thể tránh khỏi.
Ngực anh thắt lại và mọi thứ trong anh trở nên cứng rắn và trơ trọi. Anh cảm giác như đang chiến đấu vì cuộc đời mình. Vì sao cô không thể chỉ nhận lời đề nghị của anh? Một cuộc sống bên anh và con của họ? Anh quan tâm đến Casey nhiều hơn anh cho phép bản thân từng quan tâm đến ai khác. Vì sao như thế là không đủ?
Anh bám lấy vai cô, kéo cô lại gần bằng cú giật thật mạnh và vòng tay mình quanh cô. Cô đứng yên cho anh kéo, nhưng không vòng tay ôm ngang người anh. Không dựa cơ thể mình vào anh. Không ngả vào anh. Cô chỉ đứng yên đó.
"Quan tâm không phải yêu, Jackson," cô thì thầm trong ngực anh, giọng cô bị bóp méo đến mức khó nhận ra. "Em xứng đáng hơn thế."
"Đó là tất cả những gì anh có để cho em," anh nói.
"Em biết," cô nói với anh. "Đấy là phần đáng buồn nhất của chuyện này."
Anh để cô đi và cảm thấy vòng tay mình trống rỗng khi không có cô. Anh thấy trống rỗng, chó chết, và không có lý do nào hết. Tất cả những gì cô phải làm là chấp nhận lời cầu hôn của anh và họ sẽ ổn cả. Họ sẽ có mọi thứ.
Tại sao cô không thể thấy điều đó?
Khi cô đi ngang qua anh, hướng về phía hành lang, anh gọi to và cô dừng bước. "Em định đi đâu?"
Cô quay lại nhìn anh. "Lên gác. Em rất mệt và cần thời gian ở một mình."
Khi cô đi rồi, âm thanh duy nhất còn lại trong phòng khách là tiếng rít và lách tách của ngọn lửa liếm vào củi, Jackson nghĩ "một mình " là quá nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Casey ngồi trong phòng ăn, Mia yên vị trong chiếc ghế cao, vui vẻ trộn những lát chuối trong nắm tay nhỏ xíu của cô nhóc. Trong khi ngắm con gái ăn sáng, Casey uống trà và ước gì có cà phê.
Nằm một mình trên giường của cô thật lạ. Cô đã quen với sự đụng chạm của Jackson, tiếng thở dài nặng nề của anh khi anh đi ngủ. Vòng tay an ủi của anh ôm ngang người cô khi kéo cô lại gần. Cô đã trở nên ỷ lại vào việc có anh bên cạnh và giờ khi không còn nữa - cô lạc lối.
Mia ré lên, giơ cả hai bàn tay dính đầy chuối ra và đá đá ghế. Không cần quay lại Casey cũng biến Jackson đã vào phòng. Chẳng ai ngoài anh được nhận kiểu chào đón như thế từ con gái.
"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm của anh rung xuyên qua căn phòng và dường như dội lại quanh cô. Ngay tức khắc, nhịp tim của Casey nhanh hơn và cô cảm thấy sự xuất hiện chậm rãi của hơi ấm cuộn xoáy trong mình. Chúa ơi, có phải cô sẽ luôn cảm thấy thế về anh không? Số mệnh của cô là phải dành phần đời còn lại yêu một người đàn ông chỉ quan tâm đến mình thôi ư?
Xốc lại bản thân, cô gật đầu. "Chào Jackson."
"Ngủ tốt không?" anh hỏi.
"Không, anh thì sao?"
"Tuyệt. "
Bực bội, cô bắn cho anh một ánh nhìn khi anh đi vòng qua bàn, cúi xuống hôn Mia và nhìn sang cô. Ngay lập tức cô thấy khá hơn. Anh đang nói dối. Có những quầng thâm dưới mắt anh, đen sì y như mắt cô vậy. Bằng cách nào đó, cô thích thú biết rằng đêm của anh cũng dài và khốn khổ như cô.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ. Mia ríu ra ríu rít. Và Casey với Jackson vẫn nhìn nhau trừng trừng, người này chờ người kia nói trước. Cuối cùng, Jackson lên tiếng.
Tự rót cho mình tách cà phê từ bàn uống nước, anh nói, "Đêm qua em nói với anh em cần thời gian ở một mình."
Tất cả mọi thời gian ở một mình trên thể giới cũng không giải quyết được vấn đề cô đối mặt. Nhưng cô phải nghĩ. Và ở quanh Jackson không có lợi gì cho ý nghĩ đó. "Em vẫn vậy."
"Ừ, đó là chuyện anh muốn nói." Anh dừng lại nhấp cà phê. "Em biết anh thiếu người ở sân bay." Cô gật. "À, anh đã quyết định tự mình bay một chuyến. Cho cả hai ta chút không gian để thở trong vài ngày."
"Vài ngày?" Thật lạ, cô có muốn ở một mình, nhưng nghe việc anh sắp đi lại không làm cô vui sướng. Rõ ràng cô muốn ở một mình với anh ở gần. Chúa ôi, cô thật rắc rối.
"Ừ," anh nói nhỏ, "Anh đến Paris chiều nay. Anh đưa vài người tới đó, rồi ở lại và lo chút công việc."
"Paris?" Anh sắp đi. Hàng mấy ngày liền. Nỗi đau vì cô đơn đã len lỏi, nhưng cô tự nhỉ có lẽ thế là tốt nhất. Cô muốn anh yêu cô cũng nhiều như yêu các con. Việc anh không có tình cảm khiến cảm xúc của cô trở nên quá nguyên thủy và đau đớn, không thể ở quanh anh.
Giọng anh nhỏ xuống và Casey nhìn vào đôi mắt sẫm màu ấy khi anh thêm vào, "Như anh nhớ, anh từng hứa sẽ đưa em đi Rome."
Đêm ở trên hành lang, cô nghĩ. Đêm đầu tiên trong ngôi nhà với anh, khi họ đi trên con đường vẫn đi cho tới nay. Cái đêm cô phát hiện ra cơ thể mình có thể bùng nổ trong lửa cháy và cô có thể sống sót mà kể lại.
"Em nhớ." Nhưng tưởng tượng và đêm tình dục quá mĩ mãn ấy đã thế chỗ tình yêu. Anh muốn cô, cô đọc được điều đó trong mắt anh. Nhưng muốn chỉ là sự thay thế quá mức tội nghiệp của cần. Nên anh đi cũng tốt, cô tự nhủ.
Anh đặt tách cà phê xuống bàn, tì cả hai tay lên và nhìn thẳng vào mắt cô. "Chỉ cần em nói anh sẽ ở lại. Cưới anh và chúng ta sẽ cùng đến Rome."
"Em không thể."
Anh đứng dậy và cô không biết anh thất vọng hay bực bội. Có lẽ cả hai. "Tốt thôi. Cứ nghĩ hết mức đi trong khi anh đi," Jackson nói. "Khi anh về, chúng ta sẽ xử lý." Rồi anh cúi xuống hôn lên đầu Mia. Khi đứng thẳng dậy, anh nhìn Casey lần nữa. "Khi anh về."
Jackson về nhà sớm. Anh đã hất tay phi công cùng bay ra khỏi giường, đốt cháy cả chuyên cơ và lập một kỷ lục cá nhân mới về tốc độ cho chuyến bay quay về California. Làm sao mà anh hy vọng giải quyết được chuyện làm ăn ở Paris khi đầu óc toàn nghĩ đến Casey cơ chứ? Chết tiệt, anh đã cố. Anh thơ thẩn qua những con phố Paris, ghé qua mấy ngôi nhà cổ lỗ bị ma ám và không hề thấy chút vui thích nào anh thường có khi đi vòng quanh thế giới.
Chẳng được việc gì.
Chẳng cái gì được việc, vì anh cảm thấy trái tim mình như đã bị xúc ra khỏi chỗ của nó. Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm nhấc cái điện thoại khỉ gó khi anh gọi. Cô đang tránh anh và anh chịu đủ rồi. Giờ đang là nửa đêm và anh không quan tâm liệu cô có ngái ngủ không. Cô sẽ lắng nghe anh. Cô sẽ kết hôn với anh. Và họ sẽ hạnh phúc, khỉ gió.
Anh đỗ xe trước cửa, nhảy ra khỏi xe và chạy như điên trên con đường hẹp vào nhà. Anh bước vào trong và sự im lặng phả vào anh như một cú đấm. Nhảy hai bậc một, tiếng bước chân của chính anh vọng lại và đều đặn như nhịp tim đập. Anh đi qua phòng mình, đến thẳng phòng Casey và mở cửa.
Chiếc giường trống rỗng. Những xúc tua đầu tiên của sự khó chịu bắt đầu vươn ra trong anh. Xoay người thật nhanh, anh bước sang phòng mình, nghĩ biết đâu cô đã có lý hơn và muốn ngủ trên giường anh - giường họ. Nhưng cô cũng không ở đó.
Chạy ngang qua hành lang để sang phòng Mia và cửa phòng đang mở. Nhưng không chiếc đèn ngủ nào được bật. Không còn những ngôi sao kỳ diệu tỏa sáng trong bóng tôi để làm con gái bé bỏng của anh an lòng. Chỉ có nhiều sự im lặng hơn mà thôi. Anh băng qua ngưỡng cửa, đi đến bên cũi trong bóng tối, mặc dù chỉ thấy được nó trống rỗng. Trái tim anh xoắn lại trong ngực và sự khó chịu nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi anh chưa từng biết.
Casey đã mang Mia rời đi. Anh nhìn sang tủ quần áo trẻ con. Trống không. Cũng như ngôi nhà. Cũng như tâm hồn anh.
"Họ đi chỗ khỉ gió nào?" Sợ hãi và giận dữ trộn lẫn trong bụng anh khi anh tự trả lời. "Chỗ Dani."
"Không được nói gì với anh ta!"
Jackson ngó qua Mike Sullivan đang ngái ngủ để nhìn vợ anh, đang đứng trên cầu thang, mặc áo ngủ mềm màu hồng với ánh nhìn nguy hiểm. "Dani - "
"Anh chưa gây đủ chuyện à?" Cô bước xuống thêm một bước và trừng anh. "Để cô ấy yên."
Mike tiến tới chặn tầm mắt Jackson về phía vợ anh, và đặt một tay lên khung cửa, không cho anh vào. "Cô ấy không ở đây," anh nói.
Jackson đã rất chắc chắn. Rất tự tin rằng Casey sẽ quay sang chỗ cô bạn thân nhất, giờ anh không biết phải đi đâu. Anh nhìn người đàn ông kia và thấy sự cảm thông trên mặt anh ấy. Jackson phản ứng lại. "Cho tôi biết chỗ cô ấy."
Mike liếc qua vai và cau mày. Hạ giọng, anh nhìn lại Jackson và nói, "Tôi hiểu cho anh. Thật đấy. Nhưng Casey là một người bạn. Và tôi muốn sống tiếp với vợ tôi..."
"Chỉ cần cho tôi biết Casey có ổn không."
"Không hạnh phúc, nhưng an toàn."
Trái tim Jackson như bị đổ chì. Anh không muốn cô bất hạnh. Anh chỉ muốn cô thôi. Lùa một tay qua đám tóc, anh quay người và nhìn ra con phố ngoại ô im lặng. Những ngôi nhà cửa đóng then cài, đèn đóm còn rất ít. Những gia đình sống trong những ngôi nhà đó. Cùng nhau. Và Jackson cảm thấy cô độc hơn trong khoảnh khắc lạnh lẽo đó hơn bao giờ hết.
"Tôi không biết tìm ở đâu nữa," anh lẩm bẩm, với bản thân mình hơn là cho người phía sau.
Mike hạ giọng đề nghị, "Anh nên thử nói chuyện với anh trai anh."
Quay phắt lại, Jackson nhìn anh. "Người nào?"
"Adam."
Jackson xoay người nhảy xuống khỏi cổng vòm và chạy xuyên qua màn đêm về chiếc xe đỗ bên lề đường.
Tác giả :
Maureen Child