Evil’s Love – Tình Yêu Của Ma Vương
Chương 20
Đây là ma ngục…” Vùng đất hoang vu, không một ngọn cỏ, đám dơi huyết hồng lượn vòng quanh mà đau khóc, bạch cốt bên cạnh u lam hỏa kêu gào giống như muốn chen lấn để cắn nuốt toàn bộ sinh linh có sinh mệnh kia.
Bốn phía không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng quất roi giao hòa với sự giãy dụa cùng nỗi khát vọng được giải cứu và chuộc tội, linh hồn ở nơi đây không được giải phóng, chỉ có thể vĩnh viễn bị bao vây ở nơi bi lương tàn nhẫn này…
“A!” Khi Tại Trung còn đang kinh hồn bạt vía vì sự thê lương cùng đáng sợ ở nơi này, một bàn tay bạch cốt đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của Tại Trung, “Thả ra! Thả ra!”
“Để ta ly khai… Để ta ly khai…” Thanh âm già nua từ trong lòng đất truyền đến, “A!” Tại Trung sợ hãi mà giãy dụa, rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay gắt gao quấn lấy mình, Tại Trung hoảng loạn chạy về phía trước…
Đám cây khô cằn vốn đứng im bất động bốn phía, đột nhiên giống như được trao cho một sinh mệnh, cành cây trong nháy mắt điên cuồng sinh trưởng, “Vù vù ——” Cành cây thô to nhanh chóng quấn lấy hai tay cùng hai chân của Tại Trung, “A ——” Đột nhiên bị lôi lên giữa không trung, cảm giác mất trọng lượng xảy ra đầy bất ngờ khiến cho Tại Trung choáng đầu hoa mắt.
“Quay về… Quay về…” Thanh âm khuyên bảo lặp lại vài lần, thuyết phục người bước vào địa ngục này phải nhanh chóng rời đi…
“Không… Không quay về!” Sao có thể cứ như vậy mà quay về được, nhất định phải lấy được… Nhất định!
“A! A!!!!” Nặng nề ngã xuống mặt đất, bụi băm vung lên làm mờ đôi mắt, khuôn mặt mềm mại bị thạch tử trên mặt đất cắt qua gây nên thương tích, trên tay cùng một chút vùng da để lộ cũng có vài vết thương nặng nhẹ không đều…
“Ha… Ha…” Thở sâu một hơi, Tại Trung bò dậy, nhất cổ tác khí1 mà chạy về phía trước, cành cây lộn xộn lướt qua da, y phục vốn đơn bạc cũng đã rách vài chỗ.
Bụi gai trên mặt đất mọc thành cụm, ngăn trở lối đi phía trước, Tại Trung biết không thể lùi lại, như vậy thì chỉ có thể dũng cảm tiến lên mà thôi…
Dùng tay trực tiếp nắm lấy gai nhọn nơi bụi cây, máu tươi lập tức thuận theo lòng bàn tay mà trượt xuống nhánh cây của bụi gai, dùng lực đẩy từng mảng bụi gai lớn, Tại Trung cắn răng, gian nan bước từng bước về phía trước.
Thực vật vốn màu xám cũng dần dần nhuốm huyết hồng…
“Duẫn Hạo… Duẫn Hạo…” Chỉ có đọc tên Duẫn Hạo, Tại Trung mới có sức mạnh để không nghĩ đến nỗi đau đớn trên thân thể mình, mới có thể có niềm tin tin tưởng rằng bản thân có khả năng nhìn thấy ma thú hung tàn kia…
Khó khăn lắm Tại Trung mới thoát khỏi biển bụi gai dường như không có điểm kết đó, xuất hiện trước mắt mình lại là một cảnh tượng khiến người ta khó mà tin được…
Đó là một cảnh tượng kỳ dị đan xen giữa một vùng hỏa hồng hòa với một vùng băng lam, thủy hỏa bất dung ở nơi này lại hòa hợp mà dung hòa vào nhau.
Phải bước tới như thế nào đây? Ngoại trừ ‘biển lửa’ trước mắt, cũng không còn con đường thông đạo tương tự nào khác…
Xem ra chỉ có thể đi vào nơi đó thôi sao? Nhắm chặt mắt lại, Tại Trung dấn thân vào luyện ngục dữ tợn kia..
Hỏa thiêu bỏng cháy cùng hàn lãnh tê buốt mang đến nỗi thống khổ thấu xương, Tại Trung khó khăn mà mở mắt ra, lại phát hiện luyện ngục khiến người khác thống khổ không có tổn hại đến y vật cùng mái tóc của bản thân, thế nhưng trên người đã có vô số thương ngân hỏa hồng a lam sắc, hơn nữa còn có chiều hướng tăng thêm.
Chậm rãi hướng về phía trước, không sao cả, rất nhanh liền sẽ đi tới thôi… Rất nhanh liền sẽ đi tới thôi…
Miễn cưỡng mà nặn ra một nụ cười rõ ràng, vừa cảm thán sự vô lực của bản thân, vừa vẫn như cũ mà không nguyện bỏ cuộc!
________________
(1) Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Bốn phía không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng quất roi giao hòa với sự giãy dụa cùng nỗi khát vọng được giải cứu và chuộc tội, linh hồn ở nơi đây không được giải phóng, chỉ có thể vĩnh viễn bị bao vây ở nơi bi lương tàn nhẫn này…
“A!” Khi Tại Trung còn đang kinh hồn bạt vía vì sự thê lương cùng đáng sợ ở nơi này, một bàn tay bạch cốt đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của Tại Trung, “Thả ra! Thả ra!”
“Để ta ly khai… Để ta ly khai…” Thanh âm già nua từ trong lòng đất truyền đến, “A!” Tại Trung sợ hãi mà giãy dụa, rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay gắt gao quấn lấy mình, Tại Trung hoảng loạn chạy về phía trước…
Đám cây khô cằn vốn đứng im bất động bốn phía, đột nhiên giống như được trao cho một sinh mệnh, cành cây trong nháy mắt điên cuồng sinh trưởng, “Vù vù ——” Cành cây thô to nhanh chóng quấn lấy hai tay cùng hai chân của Tại Trung, “A ——” Đột nhiên bị lôi lên giữa không trung, cảm giác mất trọng lượng xảy ra đầy bất ngờ khiến cho Tại Trung choáng đầu hoa mắt.
“Quay về… Quay về…” Thanh âm khuyên bảo lặp lại vài lần, thuyết phục người bước vào địa ngục này phải nhanh chóng rời đi…
“Không… Không quay về!” Sao có thể cứ như vậy mà quay về được, nhất định phải lấy được… Nhất định!
“A! A!!!!” Nặng nề ngã xuống mặt đất, bụi băm vung lên làm mờ đôi mắt, khuôn mặt mềm mại bị thạch tử trên mặt đất cắt qua gây nên thương tích, trên tay cùng một chút vùng da để lộ cũng có vài vết thương nặng nhẹ không đều…
“Ha… Ha…” Thở sâu một hơi, Tại Trung bò dậy, nhất cổ tác khí1 mà chạy về phía trước, cành cây lộn xộn lướt qua da, y phục vốn đơn bạc cũng đã rách vài chỗ.
Bụi gai trên mặt đất mọc thành cụm, ngăn trở lối đi phía trước, Tại Trung biết không thể lùi lại, như vậy thì chỉ có thể dũng cảm tiến lên mà thôi…
Dùng tay trực tiếp nắm lấy gai nhọn nơi bụi cây, máu tươi lập tức thuận theo lòng bàn tay mà trượt xuống nhánh cây của bụi gai, dùng lực đẩy từng mảng bụi gai lớn, Tại Trung cắn răng, gian nan bước từng bước về phía trước.
Thực vật vốn màu xám cũng dần dần nhuốm huyết hồng…
“Duẫn Hạo… Duẫn Hạo…” Chỉ có đọc tên Duẫn Hạo, Tại Trung mới có sức mạnh để không nghĩ đến nỗi đau đớn trên thân thể mình, mới có thể có niềm tin tin tưởng rằng bản thân có khả năng nhìn thấy ma thú hung tàn kia…
Khó khăn lắm Tại Trung mới thoát khỏi biển bụi gai dường như không có điểm kết đó, xuất hiện trước mắt mình lại là một cảnh tượng khiến người ta khó mà tin được…
Đó là một cảnh tượng kỳ dị đan xen giữa một vùng hỏa hồng hòa với một vùng băng lam, thủy hỏa bất dung ở nơi này lại hòa hợp mà dung hòa vào nhau.
Phải bước tới như thế nào đây? Ngoại trừ ‘biển lửa’ trước mắt, cũng không còn con đường thông đạo tương tự nào khác…
Xem ra chỉ có thể đi vào nơi đó thôi sao? Nhắm chặt mắt lại, Tại Trung dấn thân vào luyện ngục dữ tợn kia..
Hỏa thiêu bỏng cháy cùng hàn lãnh tê buốt mang đến nỗi thống khổ thấu xương, Tại Trung khó khăn mà mở mắt ra, lại phát hiện luyện ngục khiến người khác thống khổ không có tổn hại đến y vật cùng mái tóc của bản thân, thế nhưng trên người đã có vô số thương ngân hỏa hồng a lam sắc, hơn nữa còn có chiều hướng tăng thêm.
Chậm rãi hướng về phía trước, không sao cả, rất nhanh liền sẽ đi tới thôi… Rất nhanh liền sẽ đi tới thôi…
Miễn cưỡng mà nặn ra một nụ cười rõ ràng, vừa cảm thán sự vô lực của bản thân, vừa vẫn như cũ mà không nguyện bỏ cuộc!
________________
(1) Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Tác giả :
Liên Nguyệt Thương