Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Chương 7: Viên Mộ Tây, anh đủ rồi đấy!
"Muốn về thì tự anh về đi, bây giờ tôi phải làm việc."
"Mặc Mặc..."
Cô thề, cô thực sự rất ghét chuyện sau khi chia tay, anh ta còn dùng cách thức luôn khiến cô mềm lòng mà gọi tên cô thế này.
Mặc Tô day trán, không còn kìm nén cơn giận luôn tích tụ trong mấy hôm nay, "Viên Mộ Tây, anh đủ rồi đó! Chúng ta đã chia tay rồi, anh vượt giới hạn rồi!"
Cô bỗng to tiếng trút giận một câu, "cách" một tiếng gấp điện thoại lại.
Trong tích tắc, tiếng huyên náo trong hội trường im bặt, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.
Mặc Tô bỗng thấy mình lỡ lời, hận không thể chôn mình đi cho rồi, đều tại cái tên Viên Mộ Tây chết tiệt kia!
Cô tỏ vẻ xin lỗi rồi vội vã quay lại chỗ ngồi của mình.
Vừa ngồi xuống, tổng giám đốc ANI liền đứng dậy.
Trên gương mặt anh thoáng nụ cười uể oải nhàn nhạt, tay vẫn nghịch điện thoại, "Xin lỗi, hạng mục này ANI tạm thời chưa có kế hoạch đầu tư. Các vị, tôi còn có việc, đi trước vậy." Giọng anh trầm ấm, không tự kiêu, ngữ điệu chậm rãi, nhưng cũng không chừa lại đường lui cho ai.
Tuy nhận ra những vị lãnh đạo tổ chức cuộc đấu thầu này đều vì câu nói đó của anh mà không che giấu được nỗi thất vọng, nhưng vẫn lần lượt đứng lên, lịch sự và khách sáo tiễn anh đi.
Mặc Tô nhắm chuẩn thời cơ, nói với Tiểu Vương còn chưa hiểu rõ tình hình, "Đi." Rồi tự cầm túi xách, chạy ra ngoài.
Người đàn ông đi rất nhanh, không giống những người khác vẫn đang hàn huyên chào nhau.
Khi chiếc xe thương vụ dừng ở cổng đã khởi động máy, Mặc Tô chen ra khỏi đám đông, thấy chiếc xe sắp đi, cô bất chấp cả hình tượng, ngoác miệng ra gào to: "Hà tổng, tôi là luật sư của văn phòng luật Viên Mặc, lần trước tôi đã liên lạc với thư ký của ngài, có một vụ án muốn bàn với ngài, không biết hôm nay ngài có thời gian hay không..."
"Rầm" một tiếng, cửa xe bị đóng lại, xe lăn bánh, tuyệt tình hất văng một đám nước mưa ướt át lên.
Trong đám đông có tiếng kêu hoảng hốt, Tiểu Vương chạy theo nhìn thấy Mặc Tô bị văng nước bẩn thì kinh hãi kêu lên: "Chị Tô, chị không sao chứ?"
Cô bé lấy khăn giấy trong túi ra, vội vã lau cho cô, "Người này sao lại thế chứ, vốn còn thấy anh ta cũng đẹp trai, phong độ đường đường như quân tử, sao chẳng tí tố chất gì cả. Anh ta có thể không chấp nhận vụ án của chúng ta, có thể mặc kệ chúng ta, nhưng lái xe qua tạt nước vào người ta thì là gì chứ? Haizzz... chị Tô, chị Tô, chị đi đâu thế?"
Tiểu Vương còn chưa nói xong đã thấy Mặc Tô chạy ra ngoài.
Trời vẫn đang mưa to. Chiếc xe muốn ra khỏi đây phải đi qua một cánh cổng lớn, lúc này chiếc xe thương vụ vẫn dừng tại chỗ, chờ cửa tự động mở ra.
Mặc Tô cũng mặc kệ, khi cửa mở ra, chiếc xe đã chầm chậm chạy đi, cô liều mạng chạy tới trước đầu xe, giang hai tay cản lại.
Nhiều năm sau đó, Mặc Tô nhớ lại sự manh động của mình lúc đó mà thấy buồn cười, có lẽ còn có chút khó tin, không biết hóa ra thất tình lại đả kích mình lớn đến vậy, lớn tới mức kẻ tham sống sợ chết như cô lại dùng mạng sống để lay động trái tim con người.
"Mặc Mặc..."
Cô thề, cô thực sự rất ghét chuyện sau khi chia tay, anh ta còn dùng cách thức luôn khiến cô mềm lòng mà gọi tên cô thế này.
Mặc Tô day trán, không còn kìm nén cơn giận luôn tích tụ trong mấy hôm nay, "Viên Mộ Tây, anh đủ rồi đó! Chúng ta đã chia tay rồi, anh vượt giới hạn rồi!"
Cô bỗng to tiếng trút giận một câu, "cách" một tiếng gấp điện thoại lại.
Trong tích tắc, tiếng huyên náo trong hội trường im bặt, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.
Mặc Tô bỗng thấy mình lỡ lời, hận không thể chôn mình đi cho rồi, đều tại cái tên Viên Mộ Tây chết tiệt kia!
Cô tỏ vẻ xin lỗi rồi vội vã quay lại chỗ ngồi của mình.
Vừa ngồi xuống, tổng giám đốc ANI liền đứng dậy.
Trên gương mặt anh thoáng nụ cười uể oải nhàn nhạt, tay vẫn nghịch điện thoại, "Xin lỗi, hạng mục này ANI tạm thời chưa có kế hoạch đầu tư. Các vị, tôi còn có việc, đi trước vậy." Giọng anh trầm ấm, không tự kiêu, ngữ điệu chậm rãi, nhưng cũng không chừa lại đường lui cho ai.
Tuy nhận ra những vị lãnh đạo tổ chức cuộc đấu thầu này đều vì câu nói đó của anh mà không che giấu được nỗi thất vọng, nhưng vẫn lần lượt đứng lên, lịch sự và khách sáo tiễn anh đi.
Mặc Tô nhắm chuẩn thời cơ, nói với Tiểu Vương còn chưa hiểu rõ tình hình, "Đi." Rồi tự cầm túi xách, chạy ra ngoài.
Người đàn ông đi rất nhanh, không giống những người khác vẫn đang hàn huyên chào nhau.
Khi chiếc xe thương vụ dừng ở cổng đã khởi động máy, Mặc Tô chen ra khỏi đám đông, thấy chiếc xe sắp đi, cô bất chấp cả hình tượng, ngoác miệng ra gào to: "Hà tổng, tôi là luật sư của văn phòng luật Viên Mặc, lần trước tôi đã liên lạc với thư ký của ngài, có một vụ án muốn bàn với ngài, không biết hôm nay ngài có thời gian hay không..."
"Rầm" một tiếng, cửa xe bị đóng lại, xe lăn bánh, tuyệt tình hất văng một đám nước mưa ướt át lên.
Trong đám đông có tiếng kêu hoảng hốt, Tiểu Vương chạy theo nhìn thấy Mặc Tô bị văng nước bẩn thì kinh hãi kêu lên: "Chị Tô, chị không sao chứ?"
Cô bé lấy khăn giấy trong túi ra, vội vã lau cho cô, "Người này sao lại thế chứ, vốn còn thấy anh ta cũng đẹp trai, phong độ đường đường như quân tử, sao chẳng tí tố chất gì cả. Anh ta có thể không chấp nhận vụ án của chúng ta, có thể mặc kệ chúng ta, nhưng lái xe qua tạt nước vào người ta thì là gì chứ? Haizzz... chị Tô, chị Tô, chị đi đâu thế?"
Tiểu Vương còn chưa nói xong đã thấy Mặc Tô chạy ra ngoài.
Trời vẫn đang mưa to. Chiếc xe muốn ra khỏi đây phải đi qua một cánh cổng lớn, lúc này chiếc xe thương vụ vẫn dừng tại chỗ, chờ cửa tự động mở ra.
Mặc Tô cũng mặc kệ, khi cửa mở ra, chiếc xe đã chầm chậm chạy đi, cô liều mạng chạy tới trước đầu xe, giang hai tay cản lại.
Nhiều năm sau đó, Mặc Tô nhớ lại sự manh động của mình lúc đó mà thấy buồn cười, có lẽ còn có chút khó tin, không biết hóa ra thất tình lại đả kích mình lớn đến vậy, lớn tới mức kẻ tham sống sợ chết như cô lại dùng mạng sống để lay động trái tim con người.
Tác giả :
Mộc Tử Miêu Miêu