Ép Yêu 100 Ngày
Chương 203: Cô chờ đợi vô ích rồi (3)
"Ừm, số kia dù có gọi đến cháy máy cũng không được đâu, đó đã là số cũ rồi!" Cố Dư Sinh nhàn nhạt giải thích hai câu, sau đó mới đọc một dãy số khác: "Số của tôi bây giờ là..."
Sau đó hắn nói gì, Tần Chỉ Ái cũng không thèm nghe, trong đầu đều lởn vởn lại con số của hắn đã cho cô, nhưng mà tại sao so với số thật sự của hắn lại khác?
"Tiểu Ái, Tiểu Ái?" Hứa Ôn Noãn gọi một lúc lâu, Tần Chỉ Ái đang nhìn chằm chằm trên màn ảnh lớn cũng không phản ứng, đành phải đưa tay lắc lắc vai của cô: "Sao tự nhiên cậu lại đờ ra?"
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, nở nụ cười xin lỗi Hứa Ôn Noãn: "Thật ngại quá, vừa vừa bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác."
"Chuyện gì a..." Hứa Ôn Noãn hiếu kỳ cười cười hỏi.
"Không có chuyện gì, hình như mình quên mua thuốc cho mẹ mình rồi." Tần Chỉ Ái tùy tiện tìm một cái cớ để nói với Hứa Ôn Noãn, sau đó tầm mắt liền tìm trong phòng một lần, đã không nhìn thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.
Dừng lại một chút, cô lại mở miệng hỏi Hứa Ôn Noãn: "Ôn Noãn, mình cũng không thể ở lại lâu nữa, không bao lâu nữa cậu cũng quay về Bắc Kinh, mình còn phải mua thuốc cho mẹ, tối nay mẹ mình còn chưa có uống thuốc nữa."
"Được rồi, vậy mình đưa cậu đi."
"Không cần..."
.......
Đã nói là không cần rồi nhưng Hứa Ôn Noãn vẫn đưa Tần Chỉ Ái đến cửa phòng lớn.
Tần Chỉ Ái chờ Hứa Ôn Noãn quay trở lại "vàng son lộng lẫy", mới quay người đi về đường lớn.
Trước cửa "Vàng son lộng lẫy" không cho taxi ra vào, Tần Chỉ Ái chỉ có thể đi dọc theo lối đi bộ, đi đến trước trạm taxi.
Trên đường đi qua một chiếc cầu nhỏ, Tần Chỉ Ái mới từ trên cầu bước xuống liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đang đứng bên đường nhận điện thoại, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Xe của hắn dừng ở ven đường, hai cần gạt động đậy, không biết hắn nói gì đó, nói được một lúc, hắn còn từ trong xe tìm một điếu thuốc, châm lửa, sau đó đứng bên cạnh xe, vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại.
Cố Dư Sinh nghe điện thoại cũng không lâu, thuốc cũng mới hút được một nửa, hắn đã bấm điện thoại, không lên xe ngay mà còn quay người nhìn cây cối bên đường lấp lánh ánh đèn trang trí, từ từ hút thuốc.
Kỳ thật Tần Chỉ Ái cũng không ngờ ngay lúc này sẽ đụng phải Cố Dư Sinh, những vấn đề lúc ở trong "Vàng son lộng lẫy" còn đang khiến cô khó chịu.
Cô thật sự muốn biết, lúc trước Cố Dư Sinh tại sao lại viết sai số điện thoại cho cô?
Không cần thận, vẫn là không cẩn thận đúng không?
Tần Chỉ Ái không dám suy nghĩ theo hướng khác, nhưng cô cũng đâu thề quyết định xem Cố Dư Sinh đi đâu.
Cố Dư Sinh nghe được tiếng bước chân, ngậm lấy thuốc nghiêng đầu nhìn quét qua người cô.
Bước chân Tần Chỉ Ái dừng lại một hồi, cuối cùng vẫn đi về phía trước hai bước, lễ phép chào hỏi hắn: "Cố tổng."
Cố Dư Sinh gật đầu với cô một cái, sau đó vì còn ngậm một ngụm khói, thuốc, hắn liền hạ thuốc lá xuống, khách sáo hỏi: "Cô cũng phải về rồi sao?"
"Ừ" Có lẽ vì Cố Dư Sinh đột nhiên nói chuyện với cô, Tần Chỉ Ái cũng dũng cảm hơn một chút, cô chỉ chỉ chỗ sau lưng Cố Dư Sinh: "Tôi đến đây gọi xe taxi."
Sau đó hắn nói gì, Tần Chỉ Ái cũng không thèm nghe, trong đầu đều lởn vởn lại con số của hắn đã cho cô, nhưng mà tại sao so với số thật sự của hắn lại khác?
"Tiểu Ái, Tiểu Ái?" Hứa Ôn Noãn gọi một lúc lâu, Tần Chỉ Ái đang nhìn chằm chằm trên màn ảnh lớn cũng không phản ứng, đành phải đưa tay lắc lắc vai của cô: "Sao tự nhiên cậu lại đờ ra?"
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, nở nụ cười xin lỗi Hứa Ôn Noãn: "Thật ngại quá, vừa vừa bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác."
"Chuyện gì a..." Hứa Ôn Noãn hiếu kỳ cười cười hỏi.
"Không có chuyện gì, hình như mình quên mua thuốc cho mẹ mình rồi." Tần Chỉ Ái tùy tiện tìm một cái cớ để nói với Hứa Ôn Noãn, sau đó tầm mắt liền tìm trong phòng một lần, đã không nhìn thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.
Dừng lại một chút, cô lại mở miệng hỏi Hứa Ôn Noãn: "Ôn Noãn, mình cũng không thể ở lại lâu nữa, không bao lâu nữa cậu cũng quay về Bắc Kinh, mình còn phải mua thuốc cho mẹ, tối nay mẹ mình còn chưa có uống thuốc nữa."
"Được rồi, vậy mình đưa cậu đi."
"Không cần..."
.......
Đã nói là không cần rồi nhưng Hứa Ôn Noãn vẫn đưa Tần Chỉ Ái đến cửa phòng lớn.
Tần Chỉ Ái chờ Hứa Ôn Noãn quay trở lại "vàng son lộng lẫy", mới quay người đi về đường lớn.
Trước cửa "Vàng son lộng lẫy" không cho taxi ra vào, Tần Chỉ Ái chỉ có thể đi dọc theo lối đi bộ, đi đến trước trạm taxi.
Trên đường đi qua một chiếc cầu nhỏ, Tần Chỉ Ái mới từ trên cầu bước xuống liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đang đứng bên đường nhận điện thoại, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Xe của hắn dừng ở ven đường, hai cần gạt động đậy, không biết hắn nói gì đó, nói được một lúc, hắn còn từ trong xe tìm một điếu thuốc, châm lửa, sau đó đứng bên cạnh xe, vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại.
Cố Dư Sinh nghe điện thoại cũng không lâu, thuốc cũng mới hút được một nửa, hắn đã bấm điện thoại, không lên xe ngay mà còn quay người nhìn cây cối bên đường lấp lánh ánh đèn trang trí, từ từ hút thuốc.
Kỳ thật Tần Chỉ Ái cũng không ngờ ngay lúc này sẽ đụng phải Cố Dư Sinh, những vấn đề lúc ở trong "Vàng son lộng lẫy" còn đang khiến cô khó chịu.
Cô thật sự muốn biết, lúc trước Cố Dư Sinh tại sao lại viết sai số điện thoại cho cô?
Không cần thận, vẫn là không cẩn thận đúng không?
Tần Chỉ Ái không dám suy nghĩ theo hướng khác, nhưng cô cũng đâu thề quyết định xem Cố Dư Sinh đi đâu.
Cố Dư Sinh nghe được tiếng bước chân, ngậm lấy thuốc nghiêng đầu nhìn quét qua người cô.
Bước chân Tần Chỉ Ái dừng lại một hồi, cuối cùng vẫn đi về phía trước hai bước, lễ phép chào hỏi hắn: "Cố tổng."
Cố Dư Sinh gật đầu với cô một cái, sau đó vì còn ngậm một ngụm khói, thuốc, hắn liền hạ thuốc lá xuống, khách sáo hỏi: "Cô cũng phải về rồi sao?"
"Ừ" Có lẽ vì Cố Dư Sinh đột nhiên nói chuyện với cô, Tần Chỉ Ái cũng dũng cảm hơn một chút, cô chỉ chỉ chỗ sau lưng Cố Dư Sinh: "Tôi đến đây gọi xe taxi."
Tác giả :
Diệp Phi Dạ