Ép Khô Nam Phụ
Quyển 5 - Chương 60: Hiện đại (16) em phát hiện anh không hề yêu em [hoàn]
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Sau cuộc hoan ái vô cùng điên cuồng qua đi, hai người lười biếng rúc vào nhau, hô hấp của cả hai giao hòa dung hợp, hương vị tình dục dâm mị nồng đậm bao phủ quanh thân hai người.
"Khụ khụ. À... Ngày mai anh sẽ đi làm phải không?" Ho nhẹ hai tiếng, Mộc Khanh Khanh mới có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là thanh âm khàn khàn, còn có hơi khô khốc.
Dung Tự liếc nhìn Mộc Khanh Khanh một cái, sau khi thuận miệng đáp lại một tiếng "Ừm" liền không nói chuyện nữa, ngược lại còn mang dáng vẻ xin đừng quấy rầy, thanh thản nhắm mắt lại, không hề hỏi dụng ý của Mộc Khanh Khanh khi nói những lời này là gì.
"À, bởi vì chuyện bị đuổi lần trước, cho nên... Hiện tại em không có thẻ..." Mộc Khanh Khanh cố gắng uyển chuyển trình bày mục đích của mình.
Dung Tự tất nhiên biết thẻ trong lời Mộc Khanh Khanh là thẻ ra vào biệt thự, cũng biết mục đích khi cô nói mấy lời này là gì, nhưng hắn vẫn chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng như cũ, thậm chí hắn còn khép hai mắt lại khinh thường không muốn nhìn cô lấy một cái.
"Anh lại cho em một cái thẻ khác đi..." Mộc Khanh Khanh dùng giọng điệu đến chính mình nghe xong còn phát ngấy để nói.
Cánh tay hữu lực của Dung Tự giam cầm cả người Mộc Khanh Khanh vào trong lòng ngực hắn, bàn tay còn dịu dàng khẽ vuốt thân thể trần trụi của Mộc Khanh Khanh, khác biệt với động tác ấm áp như đang vuốt lông cho thú cưng này, thanh âm của Dung Tự vẫn bình tĩnh hờ hững trước sau như một: "Sau đó thì sao?"
Nghe lời này của Dung Tự xong, Mộc Khanh Khanh không hề ngoài ý muốn bị hắn làm nghẹn, sửng sốt nửa ngày mới mang vẻ mặt tràn ngập nguy cơ tươi cười nói: "Sau đó mỗi ngày em sẽ không phải chịu cảnh nhàm chán tịch mịch như vậy nữa..."
"Nhàm chán tịch mịch?" Rốt cuộc hai mắt của Dung Tự cũng chuyên chú đặt trên người Mộc Khanh Khanh, ngữ khí lành lạnh: "Không phải em còn có phát sóng trực tiếp làm bạn sao? Trên mạng có nhiều fans cuồng cùng em chơi như vậy, vẫn cảm thấy nhàm chán tịch mịch à?"
Mộc Khanh Khanh bỗng nhiên rùng mình một cái: "..."
"Coi như tôi có cho em thẻ, đại khái là em cũng không nỡ dùng đâu, cho nên em muốn thẻ có tác dụng gì chứ?" Hai tròng mắt u ám của Dung Tự đột nhiên trở nên rét lạnh: "Hay là em định vứt bỏ cái nhà này, sau đó lén lút chạy trốn?"
Không nghĩ tới Dung Tự lại đột nhiên nhắc tới chuyện cô làm chủ bá trên mạng, Mộc Khanh Khanh chỉ có thể hoảng loạn thừa nhận sai lầm: "Em, em đã một tuần không phát sóng trực tiếp rồi... Những chuyện trước kia chỉ là do em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lầm đường lạc lối phạm sai, em bảo đảm từ nay về sau..."
Dung Tự không hề muốn nghe lời cam đoan hư vô của cô, mức độ đáng tin cậy trong lời cô nói ở trong lòng hắn thật sự không cao, trực tiếp đánh gãy lời cô nói, lên tiếng nói ra câu tổng kết mình dự mưu đã lâu: "Cho nên, em... Trước đó, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái lồng tơ vàng này..."
"Hả? Trước cái gì?" Mộc Khanh Khanh có chút không nghe rõ, vừa rồi Dung Tự dán gần quá.
Dung Tự lại không hề trả lời cô, xoay người một cái đè cô dưới thân, cự căn không biết tử khi nào đã lại lần nữa trở nên sinh long hoạt hổ trực tiếp chọc vào tiểu huyệt cô.
"A ừm... Sao, sao lại tới nữa... Ưm a..."
Cánh môi ấm áp của hắn thân mật khẽ cắn mút hôn bên tai Mộc Khanh Khanh, đè thấp thanh âm, lẩm bẩm trả lời tiếng kêu yêu kiều rên rỉ của cô: "Vì để em và tôi nhanh chóng được tự do..."
Mộc Khanh Khang đã được đưa đến thế giới cực lạc dâm mị căn bản không nghe được lời hắn nói, cũng không có tâm tư tự hỏi bất cứ chuyện gì không liên quan đến khoái cảm...
*
Giống như tuần đầu tiên, tuần thứ hai Mộc Khanh Khanh và Dung Tự vẫn phóng đãng khiến người ta nóng máu, mỗi ngày đều không chạy thoát khỏi sự tình khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thẳng đến tuần thứ ba, dì cả của Mộc Khanh Khanh tới, đồng thời chuyện này cũng cứu vớt thân thể đã dần dần bị đào sạch của cô... Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Cho dù Dung Tự có tinh lực tràn đầy, nhiệt tình yêu thương bạch bạch bạch thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức làm ra loại chuyện máu đào tẩy ngân thương này, cho nên, chắc là cô sẽ được an nhàn... nhỉ?
Nhưng mà không hề...
Vào những ngày lúc nào cũng có thể chảy máu này, Mộc Khanh Khanh cũng phải luôn trải qua cuộc sống lo lắng đề phòng, hai tuần cô sợ Dung Tự kim thương không ngã bắt đi phác gục, còn tuần này cô lại sợ hãi Dung Tự mặt đen, toàn thân trên dưới đều tràn ngập tức giận và oán khí.
Không biết có phải ảo giác hay không, Mộc Khanh Khanh có cảm giác cuối tuần không có bạch bạch bạch này, nguyên nhân Dung Tự mặt đen không chủ là vì hắn không được thỏa mãn dục vọng, mà còn là... Không cam lòng, không phải, không phải, là hối hận? Cũng không phải luôn...
Nhưng phỏng đoán không đáng tin cậy này của cô kỳ thật là có căn cứ --
Trong tuần này, cô đã từng phụng hiến một buổi tối, dùng thân thể hoàn mỹ của mình bồi Dung Tự chơi các loại play, nhưng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Dung Tự đã bắn đủ rồi vẫn như cũ không lúc nào là không phóng thích áp suất thấp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
*
Dù là ai cũng không ngờ được,【 Tiểu Ngân Hoa 】mất tích trên sóng internet đã lâu lại trở về giang hồ, chỉ là --
Phàm Tâm Đại Động: Tới rồi tới rồi ~~ đã lâu không gặp!!! 【 Bắn tim 】
Hòa Thượng Am Ni Cô: Rải hoa rải hoa --
Itsbitch: Người vẫn còn sống hu hu hu ~~~【 Đáng thương 】
Ta là người mới: 【 Mắt lấp lánh 】【 Mắt lấp lánh 】...
Gà con vàng: Nhớ chủ bá muốn chết!
...
"Đúng là đã lâu không gặp rồi ~ tôi cũng rất muốn... Rất muốn giới thiệu với mọi người quản lý mới của tôi--【 Chỉ Là Du Khách 】 moah moah ~"
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát lễ vật 【 Bao lì xì đầy trời 】 tại phòng phát sóng trực tiếp, hy vọng mọi người ăn kẹo mừng thật vui vẻ!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát lễ vật 【 Bao lì xì đầy trời 】 tại phòng phát sóng trực tiếp, hy vọng mọi người ăn kẹo mừng thật vui vẻ!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát lễ vật 【 Bao lì xì đầy trời 】 tại phòng phát sóng trực tiếp, hy vọng mọi người ăn kẹo mừng thật vui vẻ!
...
Rất Lớn Rất Thô: Thổ hào trở về, nhận đầu gối này.
Chufakj: Dâng đầu gối lên --
Ta Là Người Mới: Bỏ nửa năm dâng đầu gối này --
Hòa Thượng Am Ni Cô: Kẹo mừng... Kẹo mừng...!!!
Phàm Tâm Đại Động: Kêu gọi 【 Kim Sắc Cao Phú Soái 】, kêu gọi 【 Kim Sắc Cao Phú Soái 】!
Itsbitch: Chỉ có tao phát hiện đáng người chủ bá trở nên đẫy đà hơn thôi sao...
...
Mộc Khanh Khanh nhìn bình luận đầy cả màn hình, mềm mại nói: "Cảm ơn Du Khách bảo bảo ~ moah moah moah ~~ yêu anh chết đi được ~ moah moah!"
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát 【 Đồng hồ báo giờ 】, hy vọng chủ bá có thể nghiêm túc tuân thủ thời gian!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát 【 Đồng hồ báo giờ 】, hy vọng chủ bá có thể nghiêm túc tuân thủ thời gian!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát 【 Đồng hồ báo giờ 】, hy vọng chủ bá có thể nghiêm túc tuân thủ thời gian!
...
"Cảm ơn Du Khách bảo bảo..." Mộc Khanh Khanh rõ ràng đã trở nên thu liễm hơn rất nhiều. Thật cẩn thận liếc nhìn màn hình một cái, chợt phát hiện không biết từ khi nào các fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã hài hòa nói cùng một câu.
Gà Con Vàng: Chủ bá đứng lên đi!
Ta Là Người Mới: Chủ bá đứng lên đi!
Phàm Tâm Đại Động: Chủ bá đứng lên đi!
...
Mộc Khanh Khanh: "... Các bảo bảo không phải là muốn biết tôi có mang thai hay không ư, đâu cần phiền toái như vậy, đàn ông mấy anh đó, không biết bụng lớn rất khó đứng lên à..."
Mất Hồn Di Tích: Tôi muốn giữ ải... 【 Hẹn Gặp Lại 】
Ta Là Người Mới: 【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】
Itsbitch: 【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】
Hòa Thượng Am Ni Cô: Cho bọn tôi một lý do để tiếp tục làm fan 【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】
Phàm Tâm Đại Động: Cha của đứa bé là ai? Có thể nhận lời mời không? 【 Mắt lấp lánh 】
Gà Con Vàng: Là thời điểm công khai, nửa năm trước đêm hôm đó...
...
"Thời gian lên mạng của tôi hôm nay sắp hết rồi... À, chỉ có thể nói một câu cuối cùng, thân là một chủ bá internet tôi đã phạm vào tối kỵ: Tôi đã lên giường với fan của mình..."
*
Đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp làm một số việc không thể lộ ra ngoài.
"Lên giường với fan? Không ngờ thì ra em vẫn luôn muốn thao tôi?" Dung Tự ra sức thọc vào rút ra, côn thịt màu đỏ thẫm bồi hồi ra vào giữa cánh môi hồng nhuận.
Mộc Khanh Khanh: "Ô ô ô..." Mỏi miệng quá.
"Em muốn thao tôi thế nào đây? Tiểu Ngân Hoa?" Nhìn cô có vẻ không thoải mái, Dung Tự theo bản năng mà giảm nhẹ động tác lại, chậm rãi đâm thọc cái lưỡi thơm tho mềm mại. "Con gái và con trai của tôi chắc chắn không thoải mái... Em cần phải ăn sạch sẽ dinh dưỡng quý báu tôi bắn cho em..."
Dung Tự cũng không cố tình nhẫn nại nữa, đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra, cũng không nỡ thâm nhập sâu vào cổ họng cô, liền trực tiếp phóng thích dịch đặc của mình vào trong miệng cô.
Mộc Khanh Khanh: "Ô ô! Ô ô ô ô a..." Biến thái! Em là thai phụ mà...
Hôm nay chơi máy tính nửa giờ, sau khi bị buộc nuốt hết một giọt tinh dịch cuối cùng, Mộc Khanh Khanh nước mắt lưng tròng nhìn Dung Tự, đáng thương ngoan ngoãn.
Dung Tự sờ sờ đầu cô, hiếm khi dịu dàng nói: "Em cũng muốn à? Vì bọn nhỏ, ráng chịu chút đi..." Ngừng lại một chút, lại thêm một tiếng có vẻ cứng ngắc "Ngoan ~"
Mộc Khanh Khanh bẹp bẹp miệng, trong mắt ấm ức càng sâu: "Em phát hiện anh không hề yêu em..."
Từ khi cô mang thai tới nay, Dung Tự trước nay cũng chưa từng suy xét đến cảm nhận của cô, cái gì cũng đều lấy hai đứa bé trong bụng cô làm trọng, không cho làm cái này, không cho làm cái kia, nhất định phải ăn cái này, nhất định phải ăn cái kia... Chưa bao giờ quan tâm cô! Không thèm để ý đến cô!
"Sao có thể không yêu em được chứ?" Dung Tự hôn hôn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, mang theo dịu dàng chân thật: "Vợ của anh à, yêu em nhất."
Mộc Khanh Khanh cứ như vậy không có tiền đồ mà hết giận, Dung Tự bận rộn như vậy mà mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện như thế... Cũng là bởi vì yêu cô mà thôi.
Nhìn nụ cười ấm áp trên môi Mộc Khanh Khanh, Dung Tự không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không nói hết câu.
Vợ của anh à, yêu em nhất, còn có các con của chúng ta nữa.
Sau cuộc hoan ái vô cùng điên cuồng qua đi, hai người lười biếng rúc vào nhau, hô hấp của cả hai giao hòa dung hợp, hương vị tình dục dâm mị nồng đậm bao phủ quanh thân hai người.
"Khụ khụ. À... Ngày mai anh sẽ đi làm phải không?" Ho nhẹ hai tiếng, Mộc Khanh Khanh mới có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là thanh âm khàn khàn, còn có hơi khô khốc.
Dung Tự liếc nhìn Mộc Khanh Khanh một cái, sau khi thuận miệng đáp lại một tiếng "Ừm" liền không nói chuyện nữa, ngược lại còn mang dáng vẻ xin đừng quấy rầy, thanh thản nhắm mắt lại, không hề hỏi dụng ý của Mộc Khanh Khanh khi nói những lời này là gì.
"À, bởi vì chuyện bị đuổi lần trước, cho nên... Hiện tại em không có thẻ..." Mộc Khanh Khanh cố gắng uyển chuyển trình bày mục đích của mình.
Dung Tự tất nhiên biết thẻ trong lời Mộc Khanh Khanh là thẻ ra vào biệt thự, cũng biết mục đích khi cô nói mấy lời này là gì, nhưng hắn vẫn chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng như cũ, thậm chí hắn còn khép hai mắt lại khinh thường không muốn nhìn cô lấy một cái.
"Anh lại cho em một cái thẻ khác đi..." Mộc Khanh Khanh dùng giọng điệu đến chính mình nghe xong còn phát ngấy để nói.
Cánh tay hữu lực của Dung Tự giam cầm cả người Mộc Khanh Khanh vào trong lòng ngực hắn, bàn tay còn dịu dàng khẽ vuốt thân thể trần trụi của Mộc Khanh Khanh, khác biệt với động tác ấm áp như đang vuốt lông cho thú cưng này, thanh âm của Dung Tự vẫn bình tĩnh hờ hững trước sau như một: "Sau đó thì sao?"
Nghe lời này của Dung Tự xong, Mộc Khanh Khanh không hề ngoài ý muốn bị hắn làm nghẹn, sửng sốt nửa ngày mới mang vẻ mặt tràn ngập nguy cơ tươi cười nói: "Sau đó mỗi ngày em sẽ không phải chịu cảnh nhàm chán tịch mịch như vậy nữa..."
"Nhàm chán tịch mịch?" Rốt cuộc hai mắt của Dung Tự cũng chuyên chú đặt trên người Mộc Khanh Khanh, ngữ khí lành lạnh: "Không phải em còn có phát sóng trực tiếp làm bạn sao? Trên mạng có nhiều fans cuồng cùng em chơi như vậy, vẫn cảm thấy nhàm chán tịch mịch à?"
Mộc Khanh Khanh bỗng nhiên rùng mình một cái: "..."
"Coi như tôi có cho em thẻ, đại khái là em cũng không nỡ dùng đâu, cho nên em muốn thẻ có tác dụng gì chứ?" Hai tròng mắt u ám của Dung Tự đột nhiên trở nên rét lạnh: "Hay là em định vứt bỏ cái nhà này, sau đó lén lút chạy trốn?"
Không nghĩ tới Dung Tự lại đột nhiên nhắc tới chuyện cô làm chủ bá trên mạng, Mộc Khanh Khanh chỉ có thể hoảng loạn thừa nhận sai lầm: "Em, em đã một tuần không phát sóng trực tiếp rồi... Những chuyện trước kia chỉ là do em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lầm đường lạc lối phạm sai, em bảo đảm từ nay về sau..."
Dung Tự không hề muốn nghe lời cam đoan hư vô của cô, mức độ đáng tin cậy trong lời cô nói ở trong lòng hắn thật sự không cao, trực tiếp đánh gãy lời cô nói, lên tiếng nói ra câu tổng kết mình dự mưu đã lâu: "Cho nên, em... Trước đó, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái lồng tơ vàng này..."
"Hả? Trước cái gì?" Mộc Khanh Khanh có chút không nghe rõ, vừa rồi Dung Tự dán gần quá.
Dung Tự lại không hề trả lời cô, xoay người một cái đè cô dưới thân, cự căn không biết tử khi nào đã lại lần nữa trở nên sinh long hoạt hổ trực tiếp chọc vào tiểu huyệt cô.
"A ừm... Sao, sao lại tới nữa... Ưm a..."
Cánh môi ấm áp của hắn thân mật khẽ cắn mút hôn bên tai Mộc Khanh Khanh, đè thấp thanh âm, lẩm bẩm trả lời tiếng kêu yêu kiều rên rỉ của cô: "Vì để em và tôi nhanh chóng được tự do..."
Mộc Khanh Khang đã được đưa đến thế giới cực lạc dâm mị căn bản không nghe được lời hắn nói, cũng không có tâm tư tự hỏi bất cứ chuyện gì không liên quan đến khoái cảm...
*
Giống như tuần đầu tiên, tuần thứ hai Mộc Khanh Khanh và Dung Tự vẫn phóng đãng khiến người ta nóng máu, mỗi ngày đều không chạy thoát khỏi sự tình khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thẳng đến tuần thứ ba, dì cả của Mộc Khanh Khanh tới, đồng thời chuyện này cũng cứu vớt thân thể đã dần dần bị đào sạch của cô... Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Cho dù Dung Tự có tinh lực tràn đầy, nhiệt tình yêu thương bạch bạch bạch thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức làm ra loại chuyện máu đào tẩy ngân thương này, cho nên, chắc là cô sẽ được an nhàn... nhỉ?
Nhưng mà không hề...
Vào những ngày lúc nào cũng có thể chảy máu này, Mộc Khanh Khanh cũng phải luôn trải qua cuộc sống lo lắng đề phòng, hai tuần cô sợ Dung Tự kim thương không ngã bắt đi phác gục, còn tuần này cô lại sợ hãi Dung Tự mặt đen, toàn thân trên dưới đều tràn ngập tức giận và oán khí.
Không biết có phải ảo giác hay không, Mộc Khanh Khanh có cảm giác cuối tuần không có bạch bạch bạch này, nguyên nhân Dung Tự mặt đen không chủ là vì hắn không được thỏa mãn dục vọng, mà còn là... Không cam lòng, không phải, không phải, là hối hận? Cũng không phải luôn...
Nhưng phỏng đoán không đáng tin cậy này của cô kỳ thật là có căn cứ --
Trong tuần này, cô đã từng phụng hiến một buổi tối, dùng thân thể hoàn mỹ của mình bồi Dung Tự chơi các loại play, nhưng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Dung Tự đã bắn đủ rồi vẫn như cũ không lúc nào là không phóng thích áp suất thấp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
*
Dù là ai cũng không ngờ được,【 Tiểu Ngân Hoa 】mất tích trên sóng internet đã lâu lại trở về giang hồ, chỉ là --
Phàm Tâm Đại Động: Tới rồi tới rồi ~~ đã lâu không gặp!!! 【 Bắn tim 】
Hòa Thượng Am Ni Cô: Rải hoa rải hoa --
Itsbitch: Người vẫn còn sống hu hu hu ~~~【 Đáng thương 】
Ta là người mới: 【 Mắt lấp lánh 】【 Mắt lấp lánh 】...
Gà con vàng: Nhớ chủ bá muốn chết!
...
"Đúng là đã lâu không gặp rồi ~ tôi cũng rất muốn... Rất muốn giới thiệu với mọi người quản lý mới của tôi--【 Chỉ Là Du Khách 】 moah moah ~"
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát lễ vật 【 Bao lì xì đầy trời 】 tại phòng phát sóng trực tiếp, hy vọng mọi người ăn kẹo mừng thật vui vẻ!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát lễ vật 【 Bao lì xì đầy trời 】 tại phòng phát sóng trực tiếp, hy vọng mọi người ăn kẹo mừng thật vui vẻ!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát lễ vật 【 Bao lì xì đầy trời 】 tại phòng phát sóng trực tiếp, hy vọng mọi người ăn kẹo mừng thật vui vẻ!
...
Rất Lớn Rất Thô: Thổ hào trở về, nhận đầu gối này.
Chufakj: Dâng đầu gối lên --
Ta Là Người Mới: Bỏ nửa năm dâng đầu gối này --
Hòa Thượng Am Ni Cô: Kẹo mừng... Kẹo mừng...!!!
Phàm Tâm Đại Động: Kêu gọi 【 Kim Sắc Cao Phú Soái 】, kêu gọi 【 Kim Sắc Cao Phú Soái 】!
Itsbitch: Chỉ có tao phát hiện đáng người chủ bá trở nên đẫy đà hơn thôi sao...
...
Mộc Khanh Khanh nhìn bình luận đầy cả màn hình, mềm mại nói: "Cảm ơn Du Khách bảo bảo ~ moah moah moah ~~ yêu anh chết đi được ~ moah moah!"
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát 【 Đồng hồ báo giờ 】, hy vọng chủ bá có thể nghiêm túc tuân thủ thời gian!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát 【 Đồng hồ báo giờ 】, hy vọng chủ bá có thể nghiêm túc tuân thủ thời gian!
【 Chỉ Là Du Khách 】 phát 【 Đồng hồ báo giờ 】, hy vọng chủ bá có thể nghiêm túc tuân thủ thời gian!
...
"Cảm ơn Du Khách bảo bảo..." Mộc Khanh Khanh rõ ràng đã trở nên thu liễm hơn rất nhiều. Thật cẩn thận liếc nhìn màn hình một cái, chợt phát hiện không biết từ khi nào các fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã hài hòa nói cùng một câu.
Gà Con Vàng: Chủ bá đứng lên đi!
Ta Là Người Mới: Chủ bá đứng lên đi!
Phàm Tâm Đại Động: Chủ bá đứng lên đi!
...
Mộc Khanh Khanh: "... Các bảo bảo không phải là muốn biết tôi có mang thai hay không ư, đâu cần phiền toái như vậy, đàn ông mấy anh đó, không biết bụng lớn rất khó đứng lên à..."
Mất Hồn Di Tích: Tôi muốn giữ ải... 【 Hẹn Gặp Lại 】
Ta Là Người Mới: 【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】
Itsbitch: 【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】
Hòa Thượng Am Ni Cô: Cho bọn tôi một lý do để tiếp tục làm fan 【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】【 Mỉm cười 】
Phàm Tâm Đại Động: Cha của đứa bé là ai? Có thể nhận lời mời không? 【 Mắt lấp lánh 】
Gà Con Vàng: Là thời điểm công khai, nửa năm trước đêm hôm đó...
...
"Thời gian lên mạng của tôi hôm nay sắp hết rồi... À, chỉ có thể nói một câu cuối cùng, thân là một chủ bá internet tôi đã phạm vào tối kỵ: Tôi đã lên giường với fan của mình..."
*
Đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp làm một số việc không thể lộ ra ngoài.
"Lên giường với fan? Không ngờ thì ra em vẫn luôn muốn thao tôi?" Dung Tự ra sức thọc vào rút ra, côn thịt màu đỏ thẫm bồi hồi ra vào giữa cánh môi hồng nhuận.
Mộc Khanh Khanh: "Ô ô ô..." Mỏi miệng quá.
"Em muốn thao tôi thế nào đây? Tiểu Ngân Hoa?" Nhìn cô có vẻ không thoải mái, Dung Tự theo bản năng mà giảm nhẹ động tác lại, chậm rãi đâm thọc cái lưỡi thơm tho mềm mại. "Con gái và con trai của tôi chắc chắn không thoải mái... Em cần phải ăn sạch sẽ dinh dưỡng quý báu tôi bắn cho em..."
Dung Tự cũng không cố tình nhẫn nại nữa, đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra, cũng không nỡ thâm nhập sâu vào cổ họng cô, liền trực tiếp phóng thích dịch đặc của mình vào trong miệng cô.
Mộc Khanh Khanh: "Ô ô! Ô ô ô ô a..." Biến thái! Em là thai phụ mà...
Hôm nay chơi máy tính nửa giờ, sau khi bị buộc nuốt hết một giọt tinh dịch cuối cùng, Mộc Khanh Khanh nước mắt lưng tròng nhìn Dung Tự, đáng thương ngoan ngoãn.
Dung Tự sờ sờ đầu cô, hiếm khi dịu dàng nói: "Em cũng muốn à? Vì bọn nhỏ, ráng chịu chút đi..." Ngừng lại một chút, lại thêm một tiếng có vẻ cứng ngắc "Ngoan ~"
Mộc Khanh Khanh bẹp bẹp miệng, trong mắt ấm ức càng sâu: "Em phát hiện anh không hề yêu em..."
Từ khi cô mang thai tới nay, Dung Tự trước nay cũng chưa từng suy xét đến cảm nhận của cô, cái gì cũng đều lấy hai đứa bé trong bụng cô làm trọng, không cho làm cái này, không cho làm cái kia, nhất định phải ăn cái này, nhất định phải ăn cái kia... Chưa bao giờ quan tâm cô! Không thèm để ý đến cô!
"Sao có thể không yêu em được chứ?" Dung Tự hôn hôn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, mang theo dịu dàng chân thật: "Vợ của anh à, yêu em nhất."
Mộc Khanh Khanh cứ như vậy không có tiền đồ mà hết giận, Dung Tự bận rộn như vậy mà mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện như thế... Cũng là bởi vì yêu cô mà thôi.
Nhìn nụ cười ấm áp trên môi Mộc Khanh Khanh, Dung Tự không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không nói hết câu.
Vợ của anh à, yêu em nhất, còn có các con của chúng ta nữa.
Tác giả :
Khanh Uyển Uyển Uyển